Part 24
“Oh
my f*cking god! ——“
Đây
là câu cảm thán đầu tiên của người nào đó dưới gầm bàn sau khi Jung mặt lạnh ra
khỏi phòng.
Oguri
Shun chui ra khỏi gầm bàn, vươn tay kéo cậu dậy:
“Bọn
họ, nói cái gì?”
“Bọn
họ bán tôi đi rồi.” Kim ngốc manh mếu máo tủi thân.
“Bán?”
Oguri Shun đang cố tiêu hóa lời cậu nói, “Bán, cái gì?”
“Tiết
tháo của ông đây.”
“…
Thao?” Oguri Shun chỉ nghe được chữ này, mấu chốt là —— Thanh điệu sai rồi.
Kim
ngốc manh đầu đầy hắc tuyến nói:
“Là
dấu sắc, không phải thanh ngang! Ai, dù sao cũng cùng nghĩa… Thông minh quá.”
Chẳng
lẽ việc mà Jung biến thái muốn thảo luận với anh ta… Chính là việc này sao?? Má
nó ——
Kim
Jaejoong triệt để buông tha ý định đi cáo trạng!
Quay
đầu nhìn Oguri Shun ——
Khuôn mặt đẹp trai tràn ngập sự quan tâm, hai mắt hàm chứa tình cảm nồng nàn
đang nhìn mình, cảm giác chết đi rồi sống lại một lần nữa dấy lên trong lòng cậu
——
Đúng
rồi! Vậy thì cứ việc tương kế tựu kế tạo JQ với anh Nhật Bản đẹp trai thôi!
“Ngài
Shun ~~ Hôm nay có rảnh không?” Nhướn mày khiêu khích.
Oguri
Shun hóa đá, vị lẳng lơ trước mặt thật sự là bé thỏ trắng toàn thân oán niệm
lúc trước sao?...
Nhưng
vẫn rất quyết đoán trả lời:
“Hai.”
(Tiếng Nhật)
Kim
ngốc manh cười như dở hơi, vừa đi vừa nói với người phía sau:
“Vậy
bây giờ chúng ta có thể giao lưu một lát rồi, tuyệt vời!”
“Giao…?”
“Lưu.”
=_= Vì sao anh ta chỉ nghe được mấy chữ đặc biệt như vậy?
Oguri
Shun cười gật đầu:
“Đi
thôi.”
“Ai
ai ai, sao lại cầm tay thế này? Tôi dù sao cũng là người bên cạnh Jung núi
băng! Để người của công ty nhìn thấy thì không được hay cho lắm, tôi rất rụt rè
đấy…”
Người
nào đó vừa ầm ĩ vừa kéo boss Nhật Bản đi tới quầy lễ tân ngoài đại sảnh:
“Vương
đại mỹ nữ! Nhà tôi có việc gấp, giúp tôi chuyển lời bảo trợ lý Lưu thông báo
cho Jung biến thái, à không, Jung Tổng hành hộ tôi nhé, cảm ơn.”
Sau
đó, Kim ngốc manh cùng Oguri Shun nắm tay nhau đi ra ngoài.
*****
“Cạch”
một tiếng, cửa nhà hủ nam mở ra.
Tay
Kim Jaejoong vòng hai vòng làm động tác mời, Oguri Shun mỉm cười, đặt bước đầu
tiên vào trong nhà, đến bước thứ hai thì —— Không còn chỗ nào đặt chân nữa.
“A
ha ha!... Chậm đã chậm đã.” Chỉ thấy vị họ Kim nào đó thành thạo nhón chân nhảy
qua những chỗ trống nho nhỏ trên sàn nhà đầy rác, “Một lát là dọn xong thôi, một
lát là dọn xong thôi!”
Oguri
Shun cười cưng chiều, cúi người nhặt hộp mì ăn liền đã hết lên:
“Tôi
giúp cậu.”
Vì
vậy hai người dành ra hơn bốn mươi phút để quét dọn vệ sinh, nhìn áo vest trắng
của Oguri Shun, tay áo xắn lên cho tiện quét dọn, cánh tay chắc nịch, cổ áo sơ
mi hơi mở để lộ làn da màu lúa mạch, nếu như chụp được cơ ngực cơ bụng của boss
Nhật Bản mà đăng lên weibo thì..
Vị
họ Kim nào đó liền cười tủm tỉm, ân cần nhìn Oguri Shun:
“Ngài
Shun, nóng không nóng không? Cởi quần áo ra nhé?”
Tư
duy mau lẹ cùng trình độ tiếng Trung sơ cấp của Oguri Shun đã tiến bộ rõ rệt,
nghe hiểu toàn bộ lời cậu nói.
Vừa
nói được vừa cởi áo khoác, Kim Jaejoong như nhân viên bán hàng gặp được đại gia
vội vàng đón lấy áo vest, mắt sáng trưng đầy khao khát nhìn áo sơ mi của Oguri
Shun, Oguri Shun có chút xấu hổ, chỉ chỉ áo sơ mi của mình:
“Cái
này…?”
“Có
có có.” Người nào đó vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, lại cảm thấy ánh mắt của
mình rõ ràng quá, đành phải dụ dỗ, “Tôi muốn giặt quần áo cho anh, anh hiểu không?”
“Giặt
quần áo?”
“Đúng
đúng đúng! Anh thông minh quá!” Kim Jaejoong giơ ngón tay cái lên khen ngợi, lại
ngoắc ngoắc tay chỉ áo sơ mi.
“Hai,
arigatou.” (Tiếng Nhật) Động tác rất
nhanh nhẹn, dáng người rất chuẩn.
Kim
Jaejoong hai mắt tỏa sáng, không muốn Oguri Shun phát hiện ra ý đồ của mình nên
vừa ôm quần áo người ta, vừa nói:
“Tôi
đột nhiên hơi khát, anh lấy hộ tôi cốc nước được không??”
Biểu
cảm có chút không bình tĩnh, giọng lại quá nhanh, Oguri Shun vẻ mặt mờ mịt nhìn
cậu.
“Tôi
~ Khát ~ ——
Anh ~ Lấy ~ Nước ~ Uống.” Chỉ chỉ tủ lạnh.
“OK.”
Oguri Shun quay người.
Kim
Jaejoong vội vàng lấy điện thoại, chụp lưng trần của mỹ nam trước đã!
“Tách”
một cái, Oguri Shun nghe thấy tiếng quay đầu lại, chỉ thấy vị họ Kim nào đó
huýt sáo đi về phía phòng tắm
Quả
là một người đáng yêu.
Lâu
lắm rồi hắn không có cảm giác ấm áp thế này, Oguri Shun cố gắng xua tan dục vọng
trong mắt mình, mở tủ lạnh:
“Bia
được không?” Chỉ không để ý một chút thôi là lại nói tiếng Nhật rồi.
Mà
Kim Jaejoong đang ở trong phòng tắm nghiên cứu quần áo đắt đỏ của Oguri Shun,
hình như mấy bộ quần áo giá hơn vạn đồng này phải giặt tay đúng không?...
Kim
Jaejoong cảm giác như đã tự đào hố chôn mình, không biết làm sao đành phải tìm
chậu, sau đó xả nước, tiếng nước chảy rất lớn, Oguri Shun vừa rồi hỏi mình cái
gì ấy nhỉ??
Quản
anh ta làm gì, Kim Jaejoong lên tiếng:
“Được!”
Tắt nước, cho xà phòng vào bắt đầu vò.
Vì
vậy một ly nước liền xuất hiện trước mặt cậu.
Kim
Jaejoong không thèm nhìn lấy một cái, rửa sạch bọt xà phòng trên tay nhận lấy —— “Ực ực” mấy tiếng uống
liền một hơi.
Nước
này sao lại khó uống như vậy… Mấu chốt là, nó còn rất đắng.
Mặt
mũi Kim Jaejoong nhăn hết lại, nhìn “Nước” trong ly, cả người liền cứng ngắc.
“Đây
là…”
Oguri
Shun mỉm cười, lần đầu tiên phát âm tiếng Trung rõ ràng như vậy ——:
“Bia,
bia ấy ~.”
Một
tượng đá tên Kim Jaejoong chậm rãi nứt ra.
Kim
Jaejoong cùng Oguri Shun mắt đối mắt, cậu đột nhiên nấc một cái, mặt cùng tai dần
đỏ ửng, Oguri Shun ân cần vươn tay sờ trán cậu:
“Cậu
không sao chứ?”
“Đừng
đừng đừng đừng đừng đụng vào tôi…” Kim Jaejoong co vào một góc tường, giữ khoảng
cách với hắn, lấy di động ra run rẩy bấm số bạn thân.
Sau
bốn tiếng tút dài lê thê, Shim Changmin rốt cuộc nhấc máy:
“Cậu
tìm tớ là lại có việc tốt gì à.”
“Shim
Changmin mau tới cứu tớ! Tớ lại không cẩn thận uống bia rồi!” Thấy Oguri Shun đến
gần lập tức hoảng sợ co lại như con tôm —— “Anh đừng tới đây!” Anh mà tới thì không ra
khỏi nhà này được đâu!
Shim
Changmin bên kia khẩn trương vô cùng, vừa mặc áo khoác vừa truy hỏi:
“Bên
cạnh cậu có người à? Ai?? Lại là Jung biến thái à?! Cậu trước tìm viên thuốc ngủ
mà uống rồi nhốt mình lại! Ah, còn có bảo anh ta mau về đi!”
Kim
Jaejoong cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, vẫn ầm ĩ cầu cứu với điện
thoại:
“Mau
tới cứu tớ, tớ không muốn hiến thân nữa đâu… Tuy tớ mọng nước, ngon miệng, tươi
mới, mịn màng… Nhưng mà tớ chỉ là hủ nam thôi, không muốn thăng cấp thành thụ vạn
năng đâu… T^T”
Lần
trước là Jung biến thái, lần này là sếp Nhật Bản, sao mỗi lần say đều có người ở
cạnh thế này hả ông trời!
Oguri
Shun không hiểu một đống tiếng Trung kì lạ của Kim Jaejoong, nhưng thấy cậu hoảng
hốt gọi điện thoại như vậy thì cũng có chút sợ —— Có nên gọi cấp cứu hay bác sĩ không nhỉ?
Lúc
này mới nhớ ra tìm di động của mình ——
Di
động ở đâu?
Trong
áo vest.
Áo
vest ở đâu?
Trong
nước…