Phiên ngoại 3 —— Kiếp phù du ký (Trung)
Đời như
giấc mộng, vui được là bao.
Vui được
là bao, tình được là mấy.
Tình được
là mấy, bốn mùa đổi thay.
Bốn mùa đổi
thay, ký ức vẫn vẹn nguyên.
【Ghi chép ngày xuân (1)】
Ngày xuân
dúng dắng chân đi,
Thanh
bông thảo mộc xanh rì tốt tươi.
Con oanh
ríu rít hót chơi,
Kìa ai tới
tấp hái mùi đồng quê.[1]
Năm Khánh
Thuỵ thứ năm, ngày đẹp trăng tròn.
Mùa xuân
năm nay tới rất muộn, tháng ba đã sắp hết mà thời tiết vẫn se se lạnh của xuân,
khiến người nhìn những bộ quần áo xuân mỏng mà không dám mặc lên, cực kỳ lo lắng,
chỉ là dân chúng trên phố Cô Tô lại hoàn toàn không bị thời tiết lạnh lẽo này ảnh
hưởng, bốn phương vẫn tưng bừng, sáng sớm mỗi ngày, hai đầu đường đã có hai
hàng dài người đứng đợi.
Nhìn khắp
một lượt, nam nữ già trẻ, tóc bạc râu trắng, có người mang theo gia đình, có
người buôn bán nhỏ, có quan lại quyền quý, phong độ của người trí thức đối lập
rõ rệt với người phố phường, nhưng thỉnh thoảng hai bên vẫn châu đầu ghé tai
trò chuyện rất náo nhiệt.
Nha môn lại
càng không thể nào rảnh rỗi được, mỗi ngày cử không ít nha dịch canh giữa giữa
hai hàng người này, tay cầm gậy, mắt nhìn tám phương, sợ xảy ra tranh chấp, dưới
chân Hoàng thành này, nếu xảy ra chút sai lầm, không nói đến mũ cánh chuồn, chỉ
sợ đầu chưa chắc đã giữ được.
Nếu bàn về
ngọn nguồn tạo nên khung cảnh này, e là phải ngược dòng thời gian trở lại mấy
ngày trước, Kinh thành vốn có hai đương gia cực kỳ nổi danh —— Jung gia thành Bắc,
Kim gia thành Nam, từ mấy năm trước đã xác nhập thành một nhà, một thời gian dài
khá yên tĩnh, nếu tính ra cũng chỉ có ầm ĩ nho nhỏ, bây giờ không hiểu tại sao
lại bắt đầu ngầm đấu đá, có xu thế cạnh tranh giữ dội như vài năm trước.
Như thế lại
hay, dân chúng bao lâu nay không có đề tài bàn tán giờ khi rảnh rỗi lại có việc
để buôn, già trẻ gái trai, dù đang làm việc hay đọc sách thêu thùa, tất cả đều
đặt sang một bên, nhao nhao hướng tới nơi này xem náo nhiệt.
Đây là
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đó!
Ai cũng nói
hai người này đấu trí đấu dũng đều vô cùng đặc sắc, lần này là trăm quyển sách
số lượng có hạn của Jung gia, còn có ngàn bàn tiệc của Kim gia, chắc chắn sẽ
khiến người phải bất ngờ, đương nhiên, nếu có thể kiếm được lợi nhuận thì không
còn gì tốt hơn nữa.
“Đến rồi,
hôm nay là tác phẩm “Tri âm tri kỷ” của sách thánh Khúc lão tiên sinh, còn có
“Năm phúc náo xuân” của Tằng công tử - bàn tay ma quỷ trong giới hội hoạ, tất cả
đều đang được trưng bày triển lãm.”
“Mọi người
ơi, bánh bao gạch cua uyên ương nóng hổi cùng sủi cảo tôm ngọc mới ra lò, đây
là món đương kim thánh thượng thích nhất, tới trước được trước nha.”
Thời tiết
khó được khi trong xanh, ánh nắng xinh đẹp như được tô điểm, hoa đào hai bên phố
đã nở rộ, trời quang mây tạnh, khiến lòng người vu ivẻ khôn xiết.
Gió xuân
thổi qua phố, trong không gian náo nhiệt như vậy lại trở nên yếu ớt, trong tiết
trời lạnh ấm đan xen, hai hàng người đã đứng đợi từ lâu nghe thấy hai giọng nói
gần như vang lên đồng thời, nhao nhao ngẩng đầu.
Chỉ thấy
trước cửa Đạm Nguyệt lâu thuộc Jung gia, cùng Phong Mãn lâu thuộc Kim gia, hai
vị chưởng quầy đồng thời bước ra, một bộ đắc ý vỗ tay liên tục, mấy tiểu nhị sớm
đã chuẩn bị tốt phía sau lập tức ôm mặt hàng của nhà mình ra.
Gia đinh
được huấn luyện nghiêm chỉnh bên Đạm Nguyệt lâu giúp tiểu nhị cẩn thận bày tranh
chữ ra, một đám thư sinh xếp hàng gần đó đồng loạt kinh hô, hai mắt loé sáng,
khiến người có cảm giác như lạc trong bầy sói.
Tiểu nhị
khoẻ mạnh của Phong Mãn lâu thì không có quy củ như vậy, đĩnh đạc bưng lên
không ít vỉ hấp, nhanh nhẹn mở ra trước mặt mọi người, trên lá trúc xanh tươi ướt
át là bánh bao hình ngũ giác, vỏ bánh mỏng dính, trong suốt đến gần như có thể
nhìn thấy gạch cua màu vàng đậm đặc đang chảy ra bên trong, gió nhẹ lướt qua, hương
thơm liền xông thẳng vào mũi, chậc, thật sự khiến người thèm chảy nước miếng.
“Cho ta
mười cái bánh bao.”
“Lấy một
cân, ta lấy một cân.”
“Lão gia,
lão gia, này muốn mua bao nhiêu?”
“Cho ta hai
mươi cái!”
“Chừa cho
ta một ít!”
…
“Ngô
huynh, đừng chen nữa, cẩn thận tranh.”
“Thật
đúng là danh tác tuyệt thế, hôm nay được nhìn, kẻ hèn này chết cũng không tiếc.”
“Trời ạ,
nét bút này, kết cấu này…”
…
Phố Cô Tô
lại một lần nữa hỗn loạn, nha dịch nửa khắc trước còn oai phong lẫm liệt, hiện
tại bị chen đến bẹp dí, cho nên, không ai để ý tới ở đầu kia phố, một chiếc xe
ngựa bát giác sang trọng quý phái vô cùng quen mắt đang chạy tới, chuông gió
leng keng, sau đó dựng lại ở cửa sau Đạm Nguyệt lâu, hai tiểu tư sinh đôi một
trái một phải nhảy xuống xe ngựa, một người đứng nguyên tại chỗ, một người
nhanh chóng đi vào trong.
“Tiểu Tả,
đến rồi à?” Trong xe ngựa truyền đến giọng nam êm tai dường như chưa tỉnh ngủ,
có chút lười biếng, khiến người nghe mà ngại ngùng.
“Đại thiếu
gia, Tiểu Hữu đã đi vào mời chưởng quầy rồi, ngài chờ một lát.” Tiểu tư áo xanh
đứng một bên nghe thấy giọng nói quyến rũ như vậy, chỉ cúi thấp đầu, khô khan
đáp lời “Ngày xuân còn lạnh, Phúc bá dặn dò, phong hàn của ngài còn chưa khỏi hẳn,
ra gió ít một chút.”
Trong xe
ngựa truyền đến tiếng cười mềm mại của người kia, sau đó, rèm cửa được vén lên,
một khuôn mặt xinh đẹp nhoài ra nhìn, quả thật chính là Kim Jaejoong đã sớm vào
cửa Jung gia: “Thật xấu hổ nha, Tiểu Tả, ngươi càng lúc càng giống Lâm quản gia
rồi, học tập đệ đệ ngươi đi, trẻ con phải ra trẻ con, cứ như vậy sau này, liệu
có cô nương nhà ai dám gả cho ngươi nữa chứ.”
“Tiểu Tả
cả đời này đều đi theo đại thiếu gia, chưa bao giờ cầu điều gì khác.” Đôi tiểu
tư song sinh này là Kim Jaejoong cứu được lúc còn là thiếu niên, vẫn luôn mang
theo bên cười, một yên tĩnh một hiếu động, vô cùng trung thành, Kim Jaejoong
nghe xong, chỉ bưng miệng cười, sức quyến rũ lan toả, đúng lúc đệ đệ Tiểu Hữu
cùng chưởng quầy Đạm Nguyệt lâu đi tới, nhìn thấy cậu thì kinh ngạc vô cùng, chợt
cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Dung mạo
của Kim Jaejoong quả thật rất đẹp, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn,
cả Kinh thành, thậm chí toàn bộ Đông triều đều nghe nói đến, chỉ là, trước đây
cậu đẹp mà lạnh lùng ác liệt, dù khi cười cũng mang theo ba phần tính toán, hai
phần thờ ơ, khiến người không thể rời mắt đi, đồng thời lại sinh lòng sợ hãi,
mà cậu hôm nay, trong tươi cười thêm vài phần tinh nghịch cùng mãn nguyện, mỗi
cái mím môi liếc mắt đều khiến hoa mê trăng say, như tơ hồng lướt qua, mê hoặc
lòng người, lại khiến người không dám nhìn thẳng, sợ chìm sâu vào trong đó,
không thể tự kiềm chế.
“Tiểu
nhân không biết Kim chủ tử đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mong rằng
ngài không trách tội.” Chu chưởng quỹ trông coi Đạm Nguyệt lâu đã lâu trên mặt
đầy mồ hôi, hắn chưa từng nghĩ đến, Hồng Nhan tiếu nổi danh khó đấu của Kinh
thành, nay chính là đương gia chủ mẫu tính tình nóng nảy lại đột nhiên đến
thăm, còn lệnh tiểu tư nửa uy hiếp, nửa mời hắn đến cửa sau.
A di đà
phật, chủ tử đại từ đại bi của ta, ngươi trong phủ trêu chọc vợ mình, rồi trốn
ra ngoài tìm nơi yên tĩnh, hiện tại có người không thoải mái, chạy tới đây phá
cửa hàng rồi.
“Đừng có
nói mấy lời giả dối đó.” Kim Jaejoong ý bảo Tiểu Tả nhấc màn che khảm bạc lên,
nở nụ cười xinh đẹp, âm cuối vút cao, ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt chống lên
thành kiệu, đầu ngón hồng nhạt như hoa đào nở rực rỡ hai bên đường, “Trong lòng
các ngươi nghĩ gì, ta rõ hết, có phải đang nghĩ tên Jung Yunho kia sao lại trêu
chọc ta, hiện tại ta chạy tới chỗ các ngươi gây phiền toái, thật không biết điều
đúng không?”
“Ha ha,
sao có thể sao có thể, ha ha.” Chu chưởng quỹ biết Kim Jaejoong xưa nay là người
khó đối phó, lại chưa từng nghĩ cậu lại am hiểu lòng người như vậy, mồ hôi lạnh
trên thái dương từng giọt từng giọt rơi vào trong áo, khiến hắn sợ hãi liên tục
dùng ống tay áo lau, “Ngài là người ôn hoà hiền lành nhất, có tri thức hiểu lễ
nghĩ, chúng ta đều biết, đều biết cả, nào dám nghĩ ngài như vậy, chủ tử nếu biết
còn không lột da ta.”
“Hừ.”
Kim
Jaejoong thấy hắn nói năng linh tinh, ngay cả có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng
lôi ra, không khỏi có chút dở khóc dở cười, cậu mấy năm nay được Jung Yunho chiều
chuộng quá mức, gần như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tính tình lại
càng coi trời bằng vung, mấy cấp dưới của Jung Yunho thấy cậu như chuột thấy
mèo, hận không thể tìm một hang nào đó mà chui vào, cậu cũng chẳng để ý nhiều,
dù sao cũng có Jung Yunho cả ngày ở bên cạnh.
Nếu không
phải, lúc trước Jung Yunho chọc giận cậu, với việc cậu mấy năm nay giao hết mọi
công việc cho Jung Yunho, mình chỉ việc lười biếng đếm tiền, cậu còn lâu mới bất
chấp gió lạnh mà tới tửu quán bỏ đi này.
“Không biết,
không biết chủ từ ngài hôm nay đến là…” Chu chưởng quỹ nhìn Kim Jaejoong nụ cười
vẫn hiện hữu bên khoé miệng, dường như đang nghĩ tới điều gì đó tức giận, hắn lại
càng run rẩy, lời nói cũng lắp bắp.
“Chẳng
qua là có vài việc muốn giao cho ngươi.” Kim Jaejoong nhảy xuống xe ngựa, đôi
giày thêu từ gấm tứ xuyên màu xanh biển, trên là hàng ngọc đính chỉnh tề, hai
bên đối xứng khảm nạm đá mã não no đủ, dưới ánh mặt trời tươi đẹp, óng ánh đến
choáng váng, người bên ngoài có thể không nhìn ra giá trị của đôi giày này,
nhưng Chu chưởng quỹ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là do xưởng vải của
Jung gia làm.
Jung gia
trăm năm qua gần như độc chiếm quyền tiêu thụ vải vóc tơ lụa gia công, nếu không
tính đến sau này Kim Jaejoong từng chen chân vào thì không người nào có thể
sánh bằng, toàn bộ chưởng quầy của Jung gia cũng biết, xưởng dệt của Jung gia
còn có một nhà xưởng nhỏ đặc biệt, thuê những người thêu thùa giỏi nhất Giang
Nam, vải vóc tốt nhất hàng năm đều được đưa vào đó trước tiên, quần áo làm ra
cũng chưa bao giờ mang ra tiêu thụ bên ngoài, tất cả đều là độc nhất vô nhị.
Lúc ban đầu,
tất cả mọi người đều cho rằng những bộ quần áo giày dép cùng một kích cỡ kia chắc
hẳn là đưa vào cung, mãi về sau mới biết, hết thảy đều được đưa vào Kim phủ,
hôm nay vừa thấy, lại càng sáng tỏ, đãi ngộ đặc biệt này, có lẽ đều là Kim đương
gia hưởng thụ.
“Nếu ngài
có việc, bảo hạ nhân phân phó một tiếng, ta sẽ tới quý phủ ngay lập tức, nào
dám để ngài đi một chuyến.” Hiểu ra mọi việc, vị Chu chưởng quỹ này lại càng
khiêm tốn, trong lòng thầm hạ quyết định, lát về phải thông báo phụ tá của
mình, tuyệt đối không được đắc tội Kim Jaejoong
“Chẳng
qua là tiện đường mà thôi.” Kim Jaejoong nhẹ nhàng nói, lại cảm thấy Chu chưởng
quỹ này thật ngốc, Jung Yunho vẫn còn đang ở trong phủ, cậu muốn làm mấy chuyện
bí mật chứ đâu phải muốn giày vò bản thân, “Ta hỏi ngươi, sách triển lãm hôm
nay đều lấy ra rồi hả?”
“Hôm nay
có 130 bức thi hoạ quý báu, đã lấy ra 35 bức, còn lại xem chừng phải chờ tới
lúc xế chiều.”
Còn những
gần trăm bức?
Kim
Jaejoong nghe xong, trong lòng vui vẻ, lông mày giật giật, thu lại vẻ mặt vui mừng,
hắng giọng một cái, giả vờ giả vịt, “Như vậy thì mang mấy thùng tranh còn lại
đi.”
“Cái gì?”
Chu chưởng quỹ bị doạ, gần như nhảy dựng lên, chợt liếc qua mặt Kim Jaejoong, lại
ỉu xìu, giọng yếu ớt hỏi, “Vì, vì sao vậy?”
“Đây là
việc ngươi có thể hỏi sao?” Tiểu Hữu nhận được ánh mắt của Kim Jaejoong, lập tức
trầm mặc nói, hắn mấy năm nay đi theo bên cạnh Kim Jaejoong, tuy không có được
phần khí phách như Kim Jaejoong, nhưng mấy việc cáo mượn oai hùm thì hoàn toàn không
có vấn đề gì.
“Ta…” Chu
chưởng quỹ lúng túng không dám nói gì, Kim Jaejoong đã từng cầm gậy đánh Jung
Yunho, đập cửa Jung phủ, đuổi đương kim thánh thượng chạy ngoài đường, bọn họ đều
tận mắt nhìn thấy, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm như thế nào cho
phải, “Cái này, Jung chủ tử lúc trước đã dặn dò, bảo ta phải giữ gìn cẩn thận đống
tranh chữ này, tất cả đều là giá trị liên thành, thiếu một bức, mang ta đi bán
cũng không đền nổi.”
“Ngươi không
tin lời ta nói?” Kim Jaejoong nhướng mày, lông mày của cậu rất đẹp, tựa như lá
liễu trong gió xuân tháng ba, cong cong, làm nổi bật đôi mắt to, hôm nay nhướng
mày lại càng khiến lòng người kinh sợ, “Jung Yunho cùng ta ngủ chung giường, chẳng
lẽ ta còn không rõ bằng ngươi?”
Kim
Jaejoong nói vô cùng hùng hồn, ngược lại Chu chưởng quỹ nghe mà xấu hổ, hai người
này kết hôn nhiều năm, lúc ban đầu vị Kim đương gia này luôn biệt biệt nữu nữu không
muốn người ta nhắc đến việc này, về sau không biết vì sao, so với người khác lại
càng thích nhắc đến việc này hơn, bảo rằng Jung Yunho thuộc quyền sở hữu của
mình, e là trừ cậu ra, không ai dám nói như vậy.
“Tiểu
nhân không dám, chỉ là không biết sách này sẽ vận chuyển đi đâu?”
Kim
Jaejoong im lặng một lát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút giảo hoạt, nếu
giờ phút này Jung Yunho đứng trước mặt cậu, nhất định sẽ nhìn ra bé hồ ly này trong
lòng đang có mưu ma chước quỷ, chỉ tiếc, Chu chưởng quỹ không biết những điều
này, chỉ cảm thấy giọng Kim Jaejoong càng ngày càng mềm mại, tựa như ánh trăng
ngày rằm tháng tám: “Tất nhiên là chuyển đi chỗ khác rồi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy
phố Cô Tô cứ tắc cả ngày như vậy rất vui sao?”
Kim
Jaejoong nói vô cùng nhẹ nhàng, Chu chưởng quỹ chỉ muốn im lặng nhìn trời xanh,
rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai tạo thành tình cảnh như vậy, Jung chủ từ nhà hắn
tối đa chỉ là châm ngòi thổi gió, đầu sỏ gây nên phải là vị trước mặt mới đúng.
“Nhưng,
nhưng sách này giá trị…”
“Chẳng
qua chỉ là mấy trang giấy rách rưới, còn không đẹp bằng móng vuốt của Bối Bối
nhà ta.”
Bối bối
là con chó sư tử Kim Jaejoong mới nuôi gần đây, là đương kim thánh thượng đưa tới
để nịnh nọt cậu, đang trong thời kỳ được Kim Jaejoong yêu thích, Jung Yunho cũng
phải ghen tị.
“Ta…” Chu
Chưởng quỹ cũng là tài tử xuất thân nhà có dòng dõi Nho học, người làm cho Jung
gia từ trước tới nay đều có chút tài hoa, lời này nói ra khiến hắn gần như nôn
ra máu, lại không dám phản bác, chỉ đành ấp úng cúi đầu khom lưng, nhưng lại không
dám đáp ứng.
“Chẳng lẽ
ngươi muốn ta gọi Jung Yunho từ trong phủ ra đây, ngươi mới chịu giao sách sao!”
Kim Jaejoong thấy hắn khúm núm, lập tức bày vẻ mặt nghiêm nghị quát, “Mấy quyển
sách kia cho dù ta đốt sạch, hắn cũng không dám nói câu nào.”
“Dạ dạ phải.”
Cái này mọi người đều biết, mức độ Jung đương gia yêu chiều vị này, e là chẳng
có ai bì kịp.
“Huống
chi, dù bây giờ Jung Yunho muốn đến cũng không xuống giường nổi.” Kim Jaejoong thấy
Chu chưởng quỹ chịu thua, lập tức đắc ý hếch mũi lên, người nói vô tình, người
nghe hữu ý, Chu chưởng quỹ nghe vậy liền sững sờ, gần như không thể tin được
tai của mình, chủ tử, chủ tử nhà hắn là người bị đè?!
Trời ạ,
trời ạ, hắn phải nhanh ra đầu phố mở bàn cá cược thôi, sắp phát tài, sắp phát
tài rồi!
“Nếu không
có việc gì, ta mang mấy thứ đó đi trước.” Kim Jaejoong thấy Chu chưởng quỹ thất
thần, tự nhiên cười nói, phất tay, không ít hạ nhân mặc đồng phục của Kim gia
xông vào cửa sau của Đạm Nguyệt lâu, chỉ mấy khắc đã khênh ra vài rương lớn.
Đến lúc
này, Chu chưởng quỹ đang lâm vào mộng phát tài mới kip phản ứng, chỉ thấy mấy cỗ
xe ngựa vây quanh kiệu tám ngựa kéo kia, mang theo vài rương màu đen, cứ thế rời
đi.
“Ai, chủ
tử bình thường đâu có thích giày vò người khác như vậy, mà thôi mà thôi, suy
nghĩ của người bề trên, ta làm sao đoán được.”
Chu chưởng
quỹ thấy tình thế không thể cứu vãn được nữa, cũng không nghi ngờ gì, ngáp cái
định quay về phòng, mấy ngày nay Jung Kim hai phủ tranh đấu, hai nhân vật chính
chỉ mệt đầu óc, bọn họ lại cả người đều mệt mỏi, mấy hôm không nghỉ ngơi đầy đủ
rồi.
“Haizzz….”
Chân còn
chưa bước qua cửa, chỉ nghe thấy tiếng ngựa quen thuộc, cùng với tiếng roi da quất
vun vút không ngừng vang lên.
“Chủ, chủ
từ?” Chu chưởng quỹ tưởng rằng mình gặp ác mộng rồi, không tin nổi dụi dụi mắt,
xác định người cưỡi ngựa trắng, trong lòng ôm chiếc túi căng phồng, mặc một
thân áo khoác trắng kia chính là chủ tử của mình, “Ngài, ngài sao lại tự mình đến?”
“Có nhìn
thấy Kim Jaejoong không?” Jung Yunho thấy Chu chưởng quỹ kinh ngạc há to miệng
thì mặc kệ, phủi nhẹ cánh hoa trên đầu, vội vàng hỏi.
“Kim, Kim
chủ tử không phải vừa đi rồi sao?” Chu chưởng quỹ cố gắng khống chế ánh mắt của
mình không nhìn xuống nửa người dưới của Jung Yunho, nhưng vẫn nhịn không được
đánh giá vài lần, run rẩy nói, “Đồ cũng đã mang đi rồi, ngài thật sự không cần
tự mình tới một chuyến, nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.”
“Mang cái
gì đi?” Jung Yunho nghe bảo Kim Jaejoong đi rồi, định thúc ngựa rời đi, tên
nhóc kia hôm nay lúc rời giường rất nhiệt tình, hoàn toàn không có bộ dạng giận
dỗi như mấy ngày trước, hai người thân mật một phen, đợi đến lúc hắn định đứng
lên lại phát hiện, toàn bộ vải vóc có thể dùng để che đậy trong phòng ngủ của
hai người đều bị giấu đi, ngay cả một sợi vải cũng không thấy, giằng co bao lâu
mới giật được màn che trên giường xuống, miễn cưỡng gọi hạ nhân đã bị đuổi tới
ngoại viện, sau khi nghe ngóng mới biết Kim Jaejoong đã sớm lên xe đi ra ngoài,
lại không chịu mặc quần áo dày, lúc này mới vội vàng đuổi theo, “Nói rõ ràng.”
“Không, không
phải ngài dặn Kim chủ từ mang sách đi chỗ khác sao?” Chu chưởng quỹ thấy thần sắc
Jung Yunho không bình thường, không biết phải nói gì.
“Đi từ
lúc nào rồi?” Jung Yunho không khỏi có chút đau đầu, mấy năm gần đây, khúc mắc
của Kim Jaejoong đã được cởi bỏ, tính hiếu chiến kia đã bị mài mòn đi không ít,
hắn cũng không vì thu hút sự chú ý của Kim Jaejoong mà trêu chọc cậu khắp nơi,
chỉ là đã ở bên nhau dưới hình thức đó hơn mười năm, dù sao cũng đã hằn vào
xương tuỷ, chỉ cần gió thổi cỏ lay, có việc nho nhỏ nào đó không thuận theo bé
hồ ly, bé sẽ bắt đầu mài móng vuốt ngay.
“Khoảng
chừng nửa khắc trước, Kim chủ tử mang theo hạ nhân đến đây, có lẽ đã trở lại
quý phủ rồi.” Chu chưởng quỹ mồ hôi đầm đìa, rõ ràng là ngày xuân, hắn lại cảm
thấy lạnh lẽo vô cùng, “Hắn còn nói, nói ngài…”
“Nói ta
làm sao?” Jung Yunho đang suy nghĩ xem Kim Jaejoong lấy đống sách kia về làm
gì, chợt nghe thủ hạ của mình ấp a ấp úng, thuận miệng hỏi.
“Nói ngài
bị… Tối hôm qua… Cho nên, khụ khụ, không dậy nổi, vậy mới bảo hắn đến lấy.” Trí
tuệ của nhân dân lao động vô cùng vĩ đại, năng lực đồn thổi cũng không thể xem
thường, lời nói của Kim Jaejoong chỉ cần thêm mắm thêm muối đôi chút là đã biến
thành thế kia, mắt thấy sắc mặt Jung Yunho càng ngày càng khó nhìn, hắn không dám
nói thêm, chỉ biết đứng một bên mà nhìn mũi giày.
“Hắn đi
hướng nào?”
“Bên, bên
kia.”
Jung
Yunho theo hướng Chu chưởng quỹ chỉ mà nhìn qua, thật sự là đường về phủ, bé hồ
ly kia chẳng lẽ chỉ muốn cướp sách của hắn thôi sao.
Cơ nghiệp
trăm năm của Jung phủ, nếu bàn về sách vở cất trữ, chỉ sợ hoàng cung cũng không
thể nào bì được.
Với trí
thông minh của Kim Jaejoong, sao có thể chỉ đem đi đôi chút như vậy?
“Tin đặc
biệt đây.” Không đợi hai người nghĩ ra, Phong Mãn lâu cách đó không xa truyền đến
tiếng mừng rỡ của chưởng quầy, “Đương gia chúng ta không muốn mọi người chạy
ngược chạy xuôi như vậy, nên đã thương lượng với Jung đương gia, Jung đương gia
xưa nay tâm địa nhân hậu, hôm nay quyết định quyên sách cất trữ, hiện tại, chỉ
cần ai tiêu trên mười lượng bạc ở Phong Mãn lâu sẽ tặng một quyển sách, tới trước
được trước.”
Jung
Yunho cùng Chu chưởng quỹ liếc nhìn nhau, lại đồng thời nhìn sang chỗ phát ra
âm thanh, quả nhiên nhìn thấy Kim Jaejoong mặc quần áo mỏng manh đứng trên lầu
hai của Phong Mãn lâu, đai lưng màu trắng bên hông bị gió thổi bay, tựa như
tiên nhân đứng giữa bầu trời xanh thẳm.
Chỉ là, vị
tiên nhân này hơi xấu tính một chút.
“Chủ từ,
giờ, giờ phải làm sao?” Chu chưởng quỹ gần như quỳ trên mặt đất, thịt mỡ trên mặt
run run, đây là sách cất trữ giá trị liên thành của Jung gia đấy, từng quyển đều
vô cùng đắt, phải đền nhiều như vậy, hắn chỉ có thể lấy cái chết tạ tội thôi.
Jung
Yunho bình tĩnh nhìn ái nhân nhà mình đang cười vô cùng đắc ý, hồi lâu vẫn không
mở miệng, đợi đến lúc Chu chưởng quỹ sắp sửa đập đầu vào cột, rốt cuộc bình
tĩnh mở miệng nói:
“Không có
việc gì, ta có cách.”
[1] Trích Xuất xa – Kinh thi