Oct 13, 2014

[NGC] Chapter 35

Chapter 35 —— Gian thương cùng gian thương cường cường liên hợp (2)
Ngày 22 tháng 11 năm Duệ Đức thứ 55.
Ngày thứ hai sau Đông chí, Kinh thành rốt cuộc nghênh đón trận tuyết đầu tiên.
Tuyết tùy ý rơi cả đêm, đến tờ mờ sáng, lớp tuyết trên đất đã dày tới gần gang tay, bầu trời đã se tơ kéo sợi tạo thành một tấm vải trắng xóa, phủ lên các đình đài lầu hiên, nhuộm một màu trắng khắp cả không gian, nếu lúc này có người đứng trên núi ở ngoại ô mà nhìn về Kinh thành, có lẽ sẽ thấy cảnh tuyết trắng xóa tựa như trời đất hòa vào làm một, khiến người không khỏi rung động.
“Kẽo kẹt.”
Lát sau, thấy tuyết đã bớt rơi, hai cánh cửa gỗ sơn đỏ của Kim phủ từ từ mở ra, hai người hầu mặc áo tím đi phía trước, dừng lại trên bậc thang đá, căng dù, cung kính chờ người phía sau.
“Yunho, cẩn thận đấy.” Park Yoochun cùng Kim Jaejoong đi tới, mặc áo choàng dày, tay ôm lò sười, tiễn Jung Yunho đến cửa Kim phủ, thấy hắn vẫn bình thản như thường, không yên lòng dặn dò một câu.
Nước cờ này, thật sự có chút nguy hiểm.
Nếu làm không tốt, chắc chắn hắn là người đứng mũi chịu sào, cung tiễn đao thương có bao giờ có mắt đâu.
“Ngươi nhanh vào nhà đi, trời lạnh thế này cơ mà, nếu ta chưa tính toán cẩn thận, sao có thể để bản thân mình mạo hiểm.” Jung Yunho cười cười trấn an, đầu cài trâm bạc, trên người mặc một chiếc áo choàng trắng, cổ áo cùng vạt áo thêu hoạ tiết mây bằng chỉ vàng, hai vai lại thêu bằng màu xanh, đai lưng vàng đen hai màu tương phản, so với trang phục trắng thuần ngày thường thì thêm vài phần quý khí cùng rực rỡ, đứng trên nền tuyết trắng lại càng thu hút, “Các ngươi cứ ở nhà đi, để ý Jaejoong, đừng để hắn chạy lung tung.”
“Ca hình như còn chưa tỉnh ngủ.” Kim Junsu ôm Park Yoochun, nhón chân nhìn về phía Nhất Ngôn Đường, nói xong lại có chút hối hận, quay đầu cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Jung Yunho, sợ hắn vì Kim Jaejoong không quan tâm tới mình mà tức giận.
“Hắn sợ nhất là lạnh, từ trước tới nay cứ đến mùa đông là chỉ thích ngủ, bảo hạ nhân đừng làm ồn, ta đi một lát rồi về.” Jung Yunho lại không để ý tới, chỉ hơi gật đầu, giấu đi vài tia phức tạp trong mắt, lại ngẩng đầu cười dịu dàng, quay người định đi ra ngoài.
“Yunho ca…”
“Jung Yunho!”
Nếu nghe cẩn thận, giọng của huynh đệ Kim gia có vài phần tương tự, âm cuối đều hơi cao giọng, mang theo chút yếu ớt, đặc biệt là lúc Kim Jaejoong vừa mới tỉnh, chỉ là, dù Jung Yunho đứng giữa trời tuyết, hắn vẫn có thể nhận ra tiếng gọi nho nhỏ của Kim Jaejoong.
Vì vậy, hắn quay đầu lại, phủi phủi mấy bông tuyết trên vai, đôi mắt bình tĩnh lúc nhìn thấy Kim Jaejoong một thân áo trắng đứng dưới gốc hoa mai không xa liền ấm áp tựa như ánh mặt trời.
“Jung Yunho…” Kim Jaejoong thấy hắn dừng lại liền gọi thêm một tiếng.
Cây hồng mai trong viện chẳng biết từ lúc nào đã nở rộ, giữa sắc trời thuần một màu trắng nổi bật một màu đỏ như đang bùng cháy, mang theo vẻ đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải sửng sốt, trên cánh hoa còn đọng lại chút tuyết trắng, lấp lánh xinh đẹp.
Kim Jaejoong lẳng lặng đứng đó, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Jung Yunho, hương hoa mai dịu dàng lan tỏa trong không khí lại càng tô điểm thêm vẻ đẹp của cậu.
“Jae Jae?”
“Ừ.”
“Trong bếp đã hâm nóng chè ngô hầm trân châu rồi đó, ta còn bảo đầu bếp cho thêm sữa, mau rửa mặt rồi đi ăn đi.” Jung Yunho thấy cậu đứng nguyên tại chỗ, có chút bối rối cọ hai chân vào nhau, liền cười dịu dàng nói, “Ta đi một lát rồi về.”
“Đi đi.” Jung Yunho nói dứt lời liền quay người bước ra khỏi cửa.
Kim Jaejoong cắn môi nhìn bóng lưng thon gầy của hắn, trong đầu nghĩ đến nụ cười dịu dàng ấm áp kia, lòng đột nhiên có chút luyến tiếc, bất chấp Kim Junsu đang giật mình nhìn mình, nhấc vạt áo, bước thấp bước cao trên nền tuyết, gần như là bổ nhào lên người Jung Yunho.
“Làm sao vậy?” Jung Yunho bị cậu xô đến lảo đảo, suýt nữa ngã xuống tuyết, khẽ vận khí công, đứng vững trên tuyết, lúc này mới nghiêng người hỏi Kim Jaejoong.
“Jung Yunho.” Kim Jaejoong vùi đầu vào trong ngực Jung Yunho, giọng nói rầu rĩ, “Ngươi nhất định phải trở về, không thiếu một cọng lông hay xúc tu nào.”
“Ue kyang kyang, ca, Yunho ca đâu phải bạch tuộc, nào có xúc tu chứ.” Kim Jaejoong trong lúc hoảng hốt nói theo bản năng, lại khiến Kim Junsu hiểu sai, cười điên cuồng, Park Yoochun cũng hơi nhếch môi cười, nhưng cũng không gây ồn ào, để mặc hai người kia tâm tình.
“Ta biết rõ.” Jung Yunho vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Kim Jaejoong, nhướng mày nói, “Lo lắng cho ta hả?”
“Ai, ai lại lo lắng cho ngươi chứ.” Kim đương gia lúc nào cũng khẩu thị tâm phi ngang ngạnh không chịu thừa nhận, rõ ràng là lời quan tâm, không hiểu sao ra khỏi miệng lại biến thành uy hiếp vô tình, “Nếu hôm nay ngươi có việc gì, ta sẽ tái giá đấy.”
Thật sự rất không được tự nhiên nha!
Xem ra, đợi đến khi giải quyết xong việc này cũng phải nghĩ biện pháp khiến Kim đại đương gia chủ động bộc lộ tình cảm của mình rồi.
Jung Yunho có chút sững sờ, ngay lập tức nở nụ cười tràn ngập tình ý, hắn ghé sát vào tai Kim Jaejoong, khẽ nói: “Ta tất nhiên sẽ trở về an toàn, có vợ yêu xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm thế này, ta sao có thể cam lòng đi trước.”
Kim Jaejoong bị hơi nóng phả vào tai khiến cho ngơ ngác, đợi đến khi tỉnh táo lại, cái kẻ thích chiếm tiện nghi của cậu đã sớm đi rất xa, đuổi theo cũng không kịp, vì vậy, đành phải tức giận đứng tại chỗ giậm chân, mở miệng chửi rủa:
“Jung Yunho, ai là vợ yêu của ngươi chứ, ngươi là cái tên không có liêm sỉ, nếu ngươi không bình an trở về, ta sẽ lấy mười tám thiếu nữ sinh đẹp về Kim phủ, tất cả đều đổi tên thành Jung Yunho.”
“Yoochun, ngươi nói xem, hiện tại ở Kinh thành còn ai dám gả cho ca ta không?”
“Đoán chừng là không có đâu.”
“Hai vị thiếu gia nhầm rồi, lão nô nghe nói, đứa con gái bị ngốc của nhà họ Lý trước phố đang tìm chồng đấy.”
“Thật là, chỉ có người như vậy mới chịu lấy thôi sao…”
“Kim Junsu, Park Yoochun, ta muốn giết các ngươi!”
“Cứu mạng ah, Phúc bá, cứu mạng…”
“Ai, lão nô thấy hôm nay trời không tệ, phải đi phơi chăn đã.”
“Không ai được phép chạy!”
Có lẽ là vì tuyết rơi cả đêm, trên tường thành của Kinh thành cũng đã có một tầng băng mỏng, đừng nói tới những con đường nhỏ gập ghềnh ở ngoại ô ít người lui tới, hai bên hồ nước sớm đã hóa thành băng rắn chắc, trên các cành cây khô trụi lủi cũng có tầng băng mỏng, vài tia nắng yếu ớt chiếu qua, lấp lánh tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Một lão tiều phu sống ở ngoại ô từ nửa đêm đã rời giường lên núi, đến khi trời sáng mới mang một bó củi khô, theo con đường mòn trở về nhà.
Vì Kinh thành từ mấy ngày trước đã ban bố lệnh cấm nên khu vực này có rất ít người lui tới, cộng thêm trời vừa có tuyết rơi lại càng chẳng có ai, ngay cả chim chóc cũng ít hơn hẳn.
Bởi vậy, khi mặt đất hơi rung lên, tiếng ngựa hí từ xa truyền đến, lão tiều phu còn tưởng mình gặp ảo giác, ngu ngơ cười cười, dùng hai bàn tay đông cứng vỗ vỗ mặt mình, tiếp tục tập tễnh bước đi, kết quả, chưa đi được mấy bước liền có tiếng roi ngựa rít lên, nếu không phải lão tiều phu vẫn đi sát vào mép đường, có lẽ đã bị va phải.
“Mau tránh ra.” Một giọng đàn ông thô ráp khó nghe vang lên, giọng điệu hung hăng càn quấy kia khiến lão tiều phu giật mình ngã ngồi xuống đất, bờ môi run rẩy, bộ dáng như vậy chọc mấy tên lính đang đi tới cười ha ha.
“Nhìn lão già khọm khẹm kia bị dọa kìa.” Một tên hèn mọn cầm roi chỉ vào lão tiều phu mà cười to, “Coi như ngươi thức thời, roi trên tay đại gia đây không có mắt đâu.”
“Đúng vậy, trong quân doanh nào có ai không biết Tống tiên phong dùng roi vô cùng giỏi, là người được Nhị hoàng tử tín nhiệm nhất chứ.” Một binh lính bên cạnh vội vàng nịnh nọt.
“Hừ, sao còn gọi là Nhị hoàng tử, lát nữa chúng ta đánh vào Kinh thành thì phải gọi là Hoàng thượng rồi.”
“Dạ dạ.”
Mấy con ngựa cứ thế phóng vụt đi, tuyết bay tung tóe, lão tiều phu quần áo ướt đẫm, không dám đứng lên, đợi đến khi đoàn quân đã đi thật xa, mới ôm bó củi, miệng a di đà phật, vội vàng về nhà mà dặn dò con trai con dâu, ngàn vạn lần không được đến gần Kinh thành, với tình huống này, không cẩn thận là chết như chơi.
“Nhị hoàng tử, ba dặm nữa là chúng ta đến cửa Tây Hoa.” Tống Tiên phong lúc trước trêu chọc lão tiều phu thấy chỉ cách Kinh thành vài dặm liền xoay ngựa, lùi xuống giữa đội ngũ, bẩm báo với người mặc quần áo hoa lệ không thấy rõ mặt đang ngồi trên xe ngựa.
“Tốt, bảo đội ngũ cẩn thận, dùng hết tốc độ tiến về phía trước.” Nhị hoàng tử tràn đầy tự tin cười cười, quay đầu nhìn đội ngũ ba vạn người vũ trang đầy đủ, đắc ý nói, “Dù Shim Changmin thông minh thế nào, ta không tin chỉ với một vạn Ngự lâm quân, hắn có thể giữ vững cả tám cửa Kinh thành.”
“Đó là đương nhiên, Nhị hoàng tử ngài là rồng chuyển thế, ai cũng không ngăn cản được.” Tống Tiên phong cười nịnh nọt.
“Tiểu tử ngươi rất biết nói chuyện đấy, lần này đại sự mà thành, ta nhất định sẽ phong ngươi làm tướng quân.”
“Thần khấu tạ long ân của Hoàng thượng.”
Chủ tớ hai người còn đang trong ảo tưởng, một binh lính chạy tới trước xe ngựa, quỳ gối xuống nền tuyết lạnh như băng, lo lắng nói: “Bẩm Nhị hoàng tử, ba dặm nữa là đến cửa Tây Hoa, cửa thành đang mở, nhưng mà, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Ấp a ấp úng như vậy, muốn ăn đòn phải không?” Tống Tiên phong thấy Nhị hoàng tử không vui, lập tức nịnh nọt đá một cước vào người binh lính, cáo mượn oai hùm quát, “Còn không mau nói?”
“Dạ dạ.” Binh lính này bất chấp đau đớn trên người, nói, “Ở cửa Tây Hoa có rất nhiều dân chúng, che kín cả cửa, không thể nào vào được.”
“Sao lại như vậy?” Nhị hoàng tử nghe xong, cũng thấy không ổn hơi nghiêng người về phía trước, vội vàng nói, “Không phải Shim Changmin mấy ngày trước đã hạ lệnh đóng thành rồi sao? Bây giờ sao cửa thành lại mở, mấy dân chúng kia có ra khỏi thành không?”
“Không ạ.” Nhị hoàng tử trời sinh tính tàn bạo, thủ hạ của hắn sợ hắn vô cùng, run rẩy bẩm báo, “Dường như, dường như có nhà giàu đang phát lương thực cứu trợ.”
“Cứu trợ?” Tống tiên phong sững sờ, lập tức đạp binh lính kia một cước, miệng hét lên, “Ranh con, định lừa đại gia mày đúng không, thám tử báo lại, nói Kinh thành đã mất mùa rồi, sao còn có người phát lương thực được, mẹ nhà mày, dám lừa cả Nhị hoàng tử.”
“Thuộc hạ không dám ạ, Nhị hoàng tử, người của chúng ta đã đi dò xét mấy lần đều không thể vào được, dường như toàn bộ người Kinh thành, thậm chí cả người bên ngoài đều đang chen chúc ở đó, căn bản không làm gì được.”
Nhị hoàng tử nghe vậy thì chau mày, bước lên đài cao mà tướng sĩ dựng tạm, nhìn về phía xa xa, quả nhiên trông thấy cửa Tây Hoa mở rộng, cách xa như vậy mà vẫn có thể thấy xung quanh toàn người là người, đông nghìn nghịt.
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Nhị hoàng tử cũng lắp bắp kinh hãi, tình cảnh này, cho dù là đại lễ lên ngôi của Hoàng đế cũng không có cảnh muôn người đổ xô ra đường như vậy, “Đi, tìm hiểu cho rõ ràng xem là nhà ai đang phát lương thực.”
“Dạ.” Binh lĩnh kia đứng dậy, phủi phủi tuyết trên người, nhanh chóng bỏ chạy, Nhị hoàng tử trầm tư một lát liền nói với Tống Tiên phong: “Ngươi mang theo mấy cao thủ, chờ lát nữa nhận được tin liền…”
Hắn làm động tác chém đầu, Tống tiên phong hiểu rõ gật đầu, gọi mấy binh sĩ tới, đang định đi thì binh lính lúc nãy chạy về, sợ hãi kêu lên: “Nhị hoàng tử, là Jung gia, là Jung gia Kinh thành đang phát lương thực cứu trợ, là Jung gia đấy.”
“Không có khả năng.” Nhị hoàng tử đánh rơi chén trà trong tay, đột ngột đứng dậy, miệng kinh hoảng nói, “Sao lại như vậy, Tống Tắc, không phải ngươi nói Jung gia năm nay làm ăn xuống dốc cơ mà, sao lại làm như vậy?”
“Tin tức trong Kinh thành truyền tới là như vậy mà.” Tống Tiên phong thấy Nhị hoàng tử tức giận, sợ tới mức quỳ xuống đất, sớm không còn sự ngạo mạn lúc trước, ấp úng nói, “Mật thám báo lại, nói là Kim gia lần này chẳng hiểu tại sao lại tích trữ lương thảo, khiến tất cả mọi người, kể cả Jung gia đều gặp tình cảnh khan hiếm lương thực, tuyệt đối không có thừa lương thực để đi cứu trợ, huống hồ, Jung Kim hai nhà vốn có bất hòa, sao có thể hợp tác được.”
“Một đám thùng cơm, ngu xuẩn.” Nhị hoàng tử quăng ấm trà trước mặt ra ngoài, chửi rủa liên tục, “Vậy hiện tại là chuyện gì xảy ra, sao Jung Yunho lại phát lương thực cứu trợ, khiến ta vào không được hả.”
Nhị hoàng tử tuy tính tình tàn bạo, nhưng thuở nhỏ cũng được sư phó trong cung dạy dỗ, biết rõ dân là nước, vua là thuyền, nước dâng thì thuyền dâng, tuy vạn phần muốn vào Kinh thành, leo lên ngai Hoàng đế, nhưng lại không dám dùng binh cậy mạnh, làm tổn thương dân chúng.
Muốn leo lên ngôi hoàng đế không khó, nhưng muốn ngồi vững vàng vị trí kia thì lại không dễ dàng chút nào.
Lung lạc nhân tâm, thậm chí là nắm giữ các thế gia, không thể thiếu điều nào.
“Đi, xem các cửa thành khác như thế nào.”
“Dạ.” Binh lính kia chạy ra ngoài, một khắc sau lại về, vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp nói, “Bẩm Nhị hoàng tử, bảy cửa thành khác đều chật kín rồi, tất cả đều có cắm cờ của Jung gia, Kinh thành đã thiếu lương thực mấy ngày, hôm nay lại phát miễn phí, chúng ta không thể nào lách vào được.”
“Đáng chết.”
Nhị hoàng tử nổi giận, không nghĩ tới lần này lại là Jung Yunho cản trở hắn, hắn và Jung Yunho từ trước tới nay có qua lại, hơn nữa cũng coi như là quan hệ hợp tác, lúc trước hắn đã từng phái người gửi thư liên hệ Jung Yunho, ý đồ dùng danh tiếng cùng quyền thế của Jung Yunho ở Kinh thành, giúp hắn thuận lợi không chút hao tổn mà vào trong thành, chỉ là không ngờ, bức thư kia gửi đi tựa như đá chìm đáy biển, không có tin tức nào, hắn vốn tưởng Jung Yunho không muốn tiếp tay làm việc xấu, mặc dù có vài phần không vui, nhưng lại không nghĩ nhiều.
Không ngờ hôm nay, người kia lại làm như vậy, khiến hắn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Người đâu, đánh xe đến ngoài cửa thành.” Việc đã đến nước này, Nhị hoàng tử cũng không thể không đánh cược một lần, xem có thể thuyết phục Jung Yunho hay không.
Thương nhân, dù là người thanh cao thế nào, thứ coi trọng đơn giản chỉ một chữ lợi.
Nếu hắn hứa cho Jung Yunho tài phú vô hạn, quyền cao chức trọng, hắn không tin người kia sẽ không động tâm.
“Xin hỏi trên cửa thành là người Jung gia có phải không?” Tống tiên phong theo lệnh của Nhị hoàng tử, bắc tay lên miệng hô to.
Trên tường thành cao cao cắm một loạt cờ nền đen thêu chữ Jung gia màu vàng, bay phất phới trong gió, khí thế vô cùng, mấy hộ vệ cường tráng cao lớn qua lại dò xét, xem có phải ai định quấy rối hay không.
Mà phía dưới cửa thành, rất nhiều dân chúng đang hô vang tạ ơn Jung gia đã cứu trợ, không ít người dân ở ngoại ô thậm chí ở tỉnh ngoại nhận được tin cũng đang lao tới mấy cửa thành.
“Đúng vậy, chúng ta là người Jung gia, xin hỏi các vị là ai?”
“Tại hạ, tại hạ là quan tiên phong của Nhị hoàng tử, cầu kiến Jung đương gia.” Ân oán của Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, người trong Kinh thành đều biết chút ít, hạ nhân trên cổng thành nghe xong, sắc mặt cứng đờ, quay lại nhìn ai đó, lúc này mới lớn tiếng nói:
“Đương gia chúng ta đang ở bên dưới phát lương thực, không có thời gian đâu.”
“Lớn mật, ngươi thân phận gì mà dám nói chuyện với Nhị hoàng tử như vậy.” Tống tiên phong quát ầm lên.
“Ta chỉ biết đương gia chúng ta, còn lại, ta không thèm quan tâm.” Hộ vệ kia cũng đáp trả, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Jung đương gia, ta và ngươi là bạn lâu năm, chẳng lẽ hôm nay ngay cả gặp cũng khó sao?” Nhị hoàng tử mắt thấy người dưới thành càng ngày càng nhiều, rốt cuộc kiềm chế không được, mở miệng nói.
Đúng lúc này, hộ vệ trên cổng thành quỳ xuống, Nhị hoàng tử chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đi tới, mái tóc dài dùng trâm cài lại, đứng trên cao nhìn xuống, mày kiếm mắt ưng, lại có chút lạnh lùng, khiến người không dám nhìn thẳng.
Rốt cuộc từ khi nào, hắn lại không nhận ra, Jung Yunho dáng vẻ thư sinh lại có ánh mắt sắc bén như vậy.
“Jung đương gia, lâu không gặp, ngài có khỏe không?” Nhị hoàng tử tránh ánh mắt của Jung Yunho, cười nói hàn huyên.
“Jung mỗ vẫn tốt, xin hỏi Nhị hoàng tử có khỏe không?”
“Bổn điện hạ lại không được tốt cho lắm.” Nhị hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay chỉ đám người ở cửa thành, “Jung đương gia chọn hôm nay để cứu nạn là có chủ tâm gây sự với ta sao?”
“Sao lại vậy?” Jung Yunho cười dịu dàng, khiêm tốn hữu lễ, “Yunho chỉ là thấy hôm nay tuyết rơi nhiều, sợ dân đói khổ, mới đặc biệt phát lương thực cứu nạn.”
“Jung đương gia quả nhiên là tâm địa Bồ Tát.” Nhị hoàng tử vỗ tay cười, đột nhiên nói, “Không biết hôm nay có thể nể mặt ta, giải tán đám người này, ngày sau nhất định sẽ có hậu tạ.”
“Giải tán?” Jung Yunho nghiêng đầu, vẫn nở nụ cười, “Sao phải làm vậy?”
“Jung đương gia là người thông minh, tất nhiên không cần ta nói rõ.” Nhị hoàng tử đã tiếp xúc với Jung Yunho, biết hắn là người khéo đưa đẩy, tuyệt đối không nên đắc tội, vì vậy đưa ra lời hứa hẹn, “Nếu nên chuyện, thiên hạ này, dù phân ngươi vài phần cũng không phải là không thể.”
Jung Yunho im lặng lắng nghe, sau đó rũ mắt xuống như đang ngẫm nghĩ, Nhị hoàng tử trong lòng đắc ý cười cười, quả nhiên, không ai có thể chống cự được hấp dẫn như vậy, đang định mở miệng, lại thấy Jung Yunho bình tĩnh nói lời hắn không muốn nghe thấy nhất:
“Nếu Jung mỗ không muốn thì sao?”
“Ngươi… Jung Yunho, ngươi đừng có tham lam như vậy.” Nhị hoàng tử thẹn quá hóa giận, chỉ vào Jung Yunho nói, “Được một tấc lại muốn tiến một thước không phải là điều mà người thông minh nên làm, chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng ta hưởng chung thiên hạ này sao?”
“Không phải vậy.” Jung Yunho chậm rãi cười, giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn khiêm tốn như trước, lại mang theo vài phần trêu chọc, “Không phải ai cũng có cùng chí hướng với Nhị hoàng tử, thiên hạ này với ta bất quá chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”
Có khi còn không bằng vật ngoài thân.
Đối với hắn mà nói, non sông vạn dặm, vì một nụ cười của Kim Jaejoong, hắn cũng có thể chắp tay dâng cho người khác.
“Jung Yunho, ngươi đừng tự mãn quá.” Nhị hoàng tử như đột nhiên nhớ tới điều gì, cười to nói, “Jung gia thiếu lương thực không phải chuyện bí mật gì, ta xem ngươi có bao nhiêu lương thực, chống đỡ được bao lâu, chỉ sợ ngay cả đêm nay cũng không nổi thôi.”
Jung Yunho cười cười, không thèm nói gì, đột nhiên có một giọng nam trong trẻo mà dễ nghe vang lên từ phía sau hắn:
“Jung gia của hắn không thể chống đỡ đến đêm nay, vậy nếu thêm Kim gia ta thì sao?”
Jung Yunho cùng Nhị hoàng tử đồng thời nhìn ra phía đó, bên kia tường thành, một người đang đi tới, nam tử khuôn mặt tuấn tú kia đi giày da dê thêu tỉ mỉ, ngoài mặc một chiếc áo đỏ thẫm lót lông hồ ly, bên trong là cẩm bào cùng màu với Jung Yunho, trên đầu đội mũ len, tay đeo bao tay bằng lông đỏ rực, nụ cười vui vẻ bên môi khiến người không thể nào rời mắt đi được.
“Sao ngươi lại tới đây?” Jung Yunho bất nhấp Nhị hoàng tử bên dưới đã giận đến bốc hỏa, quay người đỡ Kim Jaejoong ăn mặc kiều diễm, rốt cuộc nở nụ cười ấm áp, “Trời lạnh như vậy, Phúc bá không đi theo ngươi, nhỡ bị cảm thì sao?”
“Jung Yunho, ngươi lải nhải nhiều thế.” Kim Jaejoong miệng thì phàn nàn, nhưng lại cười tủm tỉm đưa tay vào trong lòng Jung Yunho sưởi ấm, căm giận nói, “Ngươi ngay cả Junsu cũng sắp xếp nhiệm vụ, mỗi mình ta không thèm để ý tới, chẳng lẽ xem thường ta sao?”
“Ta nào dám?” Jung Yunho bất đắc dĩ hạ mình, “Không phải là vì thấy ngươi cứ vào đông là lại lười nên mới không để ngươi làm việc gì sao, có lạnh không?”
“Không lạnh.” Kim Jaejoong chọc chọc áo khoác của mình, chu miệng nói, “Phúc bá đã bọc ta thành quả bóng rồi, sao có thể lạnh?”
“Dù là quả bóng nhưng cũng là quả bóng xinh đẹp.” Jung Yunho cười hôn trộm một cái trên mặt cậu, nhịn không được cầm tay cậu, “Ta cầm tay ngươi, vậy sẽ không lạnh nữa.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Kim Jaejoong trợn mắt nhưng không giãy dụa nữa, “Chẳng biết xấu hổ gì cả.”
Nhị hoàng tử không ngờ Kim Jaejoong sẽ đến, hôm nay vừa thấy Kim Jaejoong xuất hiện, vốn bị vẻ đẹp kinh người kia hút hồn, lại thấy Jung Yunho cùng cậu thân mật, càng cảm giác như mình bị trêu chọc, tức giận đến giậm chân
“Không nghĩ tới, Kim đương gia cũng đến giúp Jung đương gia, thật sự là hiếm thấy.”
“Ai nói ta giúp hắn?” Kim Jaejoong nhướn mày, miệng khinh thường, sóng mắt cao ngạo đảo vòng quanh, “Kim Jaejoong ta muốn làm cái gì liền làm cái đó, đừng có nói thành ta đang giúp Jung Yunho.”
Kim Jaejoong từ trước đến nay miệng lưỡi lanh lợi, nói chuyện không bao giờ nể mặt người, lại bị chiều lên tận trời, ngay cả Ngũ hoàng tử Shim Changmin cũng phải đầu hàng, huống chi là Nhị hoàng tử dám đụng vào người của cậu, cậu nể mặt mới là lạ.
“Jae Jae…” Jung Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không khuyên can.
“Kim đương gia, ngươi…” Nhị hoàng tử bị Kim Jaejoong chọc cho không nói được lời nào, cả người bừng bừng lửa giận.
“Sao hả, muốn so ai mắt to hơn với ta sao?” Kim Jaejoong chống eo trừng lại, cả người một màu đỏ kiêu ngạo vô cùng, “Chút thủ đoạn đó thật sự khiến người phải bật cười đấy.”
“Ngươi…” Nhị hoàng tử chỉ cậu, giận không nói lên lời, nửa ngày sau mới nói, “Người đâu, mang cung tên của ta đến.”
Kim Jaejoong khác Jung Yunho, xưa nay Jung Yunho nổi tiếng là người tốt hiếm có, Nhị hoàng tử không dám động vào hắn, nhưng Kim Jaejoong lại khác, cậu mặc dù cũng là kỳ tài trong giới kinh doanh nhưng về mặt thanh danh lại không bằng Jung Yunho, bởi vậy Nhị hoàng tử đã giận đến nóng đầu quyết định ra tay từ cậu.
Jung Yunho nghe xong, nhướn mày, mắt nhìn hộ vệ của mình một cái rồi nghiêng người đứng ra trước mặt Kim Jaejoong, che kín.
“Mọi người bên dưới nghe này.” Kim Jaejoong lúc này đột nhiên nổi hứng, thò đầu ra khỏi lưng Jung Yunho, cao giọng hô hào, “Các ngươi nhìn cho rõ xem mình đang bán mạng cho ai, các ngươi định đánh người nhà của chính mình ư, ở đó có cha mẹ các ngươi, vợ con các ngươi, anh em các ngươi, thứ các ngươi muốn cướp chính là tiền mồ hôi nước mắt của người dân, họ vất vả lao động để mua áo bông cho các ngươi, mua lương thực cho các ngươi, giờ các ngươi lại muốn cướp ngôi Hoàng đế, sao các ngươi không tự hỏi chính mình, làm như vậy có đáng giá không.”
Những lời này của Kim Jaejoong khiến đám binh lính vốn kích động bên dưới liền yên tĩnh lại, không ít người lộ vẻ mặt tán động, tay cầm binh khí cũng buông lỏng.
“Các huynh đệ, các ngươi sao lại nghe lời hắn xúi giục.” Nhị hoàng tử thấy vậy vội vàng muốn cứu vãn tình thế.
“Nhị hoàng tử, ta có xúi giục mọi người hay không, trong lòng ngươi rõ nhất, Yunho là người nhân từ, không muốn tổn thương người vô tội, bởi vậy không nói nặng lời, ta thì khác.” Kim Jaejoong cao giọng, mang theo vài phần hiên ngang lẫm liệt, “Ngươi thử nói xem, ngươi có dám đảm bảo mình làm việc này không vì tư dục của bản thân không!”
Jung Yunho thấy Kim Jaejoong muốn nói rõ ràng, định ngăn cản, lại thấy trong đám binh lính có một bóng dáng quen thuộc, nhìn trông giống hệt Tiểu Hữu bên người Kim Jaejoong, lúc này, người kia đột nhiên ném vũ khí, sau đó ngẩng đầu lên trên cổng thành hô to:
“Ông ơi, cháu ở đây.”
Jung Yunho đang thắc mắc thân thế của đôi tiểu tư song sinh, hắn nhớ rõ hai người này là Kim Jaejoong nhặt được, hôm nay…
“Nhị cẩu tử, nhị cẩu tử đấy à, ông cứ tưởng cháu chết rồi.” Không biết từ đầu chui ra, Phúc bá bước tới, vẻ mặt bi thiết, mặc áo bông rách rưới, nước mắt tuôn đầy mặt, tóc rối tung như kẻ điên, kẻ xướng người họa với Tiểu Hữu, “Mau trở về đi, ông chờ lâu lắm rồi.”
“Ông à, cháu đã về rồi, cháu không đánh nữa.”
“Chậc chậc, hai ông cháu này chẳng giống nhau gì cả.” Kim Jaejoong cười hì hì nhìn, thì thầm với tiểu tư bên người, Jung Yunho lúc này mới để ý, một trong hai tiểu tư bên người cậu chính là Kim Junsu, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, không ngờ Yoochun lại để hắn ra ngoài thế này.
“Đúng vậy, Phúc bá trông giống khoai tây, còn Tiểu Hữu thì như hành tây.”
“Junsu, ngươi lại đói bụng đúng không.”
“Ca, có chút đói.”
“Ừ, lát về nhà rồi ăn.”
Kim Jaejoong cùng Kim Junsu nói chuyện lan man, bên kia một màn của Tiểu Hữu cùng Phúc bá khiến không ít người bị khơi dậy nỗi nhớ nhà, nhao nhao vứt bỏ binh khí, chạy vào trong thành.
“Ai dám chạy, ta tru di cửu tộc.” Nhị hoàng tử đứng phía sau cao giọng đe dọa, không ít binh sĩ chạy tới cửa Kinh thành lại do dự dừng bước lại, Jung Yunho nhíu mày, thầm nghĩ không ổn, hắn quả thực không ngờ tới tình cảnh này.
Tình thân, không phải ai cũng có
“Người phía dưới nghe cho rõ đây, Ngũ hoàng tử Shim Changmin đã lấy được ngọc tỷ, có lẽ đã chuẩn bị xong việc đăng cơ, các ngươi không nghe thấy tiếng pháo mừng sao?”
Lời của Kim Jaejoong như sấm bên tai, ngay cả Nhị hoàng tử cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời Kinh thành đột ngột bị pháo hoa nhuộm đỏ, binh sĩ chạy tứ tán tự biết không thể cứu vãn, chán nản ngồi bệt xuống.
Hắn thất bại!
Không phải thua Shim Changmin, mà là thua hai người vốn tương truyền luôn bất hòa, nay lại phối hợp vô cùng ăn ý.
Hắn đã thua gian thương Jung Yunho cùng Kim Jaejoong.
“Jae Jae, sao Changmin có thể lấy được ngọc tỷ, không phải bảo rương chứa ngọc tỷ là do thợ thủ công tài giỏi nhất tự tay làm, ngoài chìa khóa trên tay tiên đế ra thì không ai mở được sao?” Trên đường về phủ, Jung Yunho khó hiểu mỗi việc này.
“Rất đơn giản.” Kim Jaejoong miệng ngậm quả táo, cười hì hì nói, “Ta vừa mới phát hiện, hóa ra trong nhà ta có bản vẽ mà thợ thủ công kia vẽ lại, đoán chừng là trước kia cha ta để lại, nên ta bảo người đưa vào cung, để Tiểu Tả mở rương ra.”
“Cái này…”
Jung Yunho thật sự không biết nói gì, cách làm việc của Kim Jaejoong khiến người không thể ngờ được, lại không thể không bội phục.
Không hổ là bé hồ ly của hắn.
Ngày 24 tháng 11 năm Duệ Đức thứ 55.
Ngũ hoàng tử của Duệ Đức đế Khánh Thụy vương Shim Changmin đăng cơ, sử xưng là Khánh Thụy đế, sửa niên hiệu thành Đông Thần, tôn mẹ đẻ Mẫn phi nương nương Ôn thị làm Tĩnh An Nguyên Thái hậu, tôn quý phi Jung thị làm Tĩnh Nhàn Đức Thái hậu, cấm túc Nhị hoàng tử cùng đám người mưu phản, ban thưởng người có công, giảm thuế cho Kinh thành ba năm, khắp chốn vui mừng.
Ngày Tân đế đăng cơ, Khánh Thụy đế tổ chức đại yến khắp thiên hạ, chỉ có Jung Yunho cùng Kim Jaejoong không đi tham gia náo nhiệt, hai người lặng yên nằm trong Nhất Ngôn đường.
Bên ngoài pháo mừng nổ liên hồi, đầu đường cuối ngõ tràn ngập tiếng chúc mừng, chỉ có trong Nhất Ngôn đường vẫn yên lặng như không có người.
Chỉ có huân hương mờ mịt cả phòng, trên giường, Jung Yunho tay cầm quyển sách dựa cửa sổ mà lặng yên đọc, Kim Jaejoong đắp một tấm chăn trên bụng, tựa trên đùi hắn ngủ say.
Ngẫu nhiên có cánh hoa mai kiều diễm bị gió thổi vào, rơi trên người Kim Jaejoong, Jung Yunho liền cười khẽ vươn tay phủi nhẹ, nhìn cậu yên lặng ngủ, nhìn lông mi thật dài rung rung.
Rốt cuộc nhịn không được cúi người xuống hôn.
Jaejoong, lần này, ta rốt cuộc có thể kề vai chiến đấu với ngươi.
Jaejoong, lần này, chúng ta đã dắt tay nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Về sau, cũng sẽ như vậy.