Chapter 29
Tại nơi mà ánh sáng đèn còn rực rỡ hơn mặt trời
này, bề ngoài cùng quần áo xinh đẹp vẫn luôn ý nghĩa hơn là việc có nội tâm tốt
đẹp. Đừng có đòi hỏi ở đây sẽ có tình người, đức tính thiện lương sẽ không thể
nào giúp bạn được. Muốn trở nên nổi bật, vậy bạn chỉ có thể cố hết sức toả
sáng, không có ánh sáng thì phải tự tạo nên ánh sáng cho riêng mình.
Không có ai rảnh đời mà đi giúp bạn, cũng chẳng
có bức ảnh thước phim nào mà không có mục đích.
Khi đối mặt với ống kính, bạn không còn là
chính bạn nữa, bạn phải thể hiện một linh hồn khác, một thế giới khác trong mình.
Một khi đã rơi xuống vũng nước đục này, dần dần
mọi người sẽ hiểu rõ.
Ngành giải trí chẳng qua là một thế giới khác
với thế giới bạn đang sống mà thôi.
Kim Jaejoong sau khi biết tin thì cũng chẳng
thông báo cho Jung Yunho bọn họ, cậu và Park Yoochun như hình với bóng rời
khách sạn đến trường quay, Park Yoochun lần này mang theo hai, ba trợ lý đi
cùng, trang phục và tạo hình đều đã chuẩn bị trước. Kim Jaejoong mặc một chiếc
áo khoác thể thao có mũ rất phổ biến gần đây, trên mũ và túi đều có hình hoạt
hình, tóc gội qua không sấy, tựa vào tường hút thuốc.
May mắn không có nghệ sĩ nữ ở đây, bằng không
họ nhất định sẽ không chịu hút thuốc thụ động.
Trương Tuyết gõ cửa đi vào, báo cáo: “Sếp, đạo
diễn hỏi anh giờ có muốn diễn tập không?”
Khí thế toàn thân Kim Jaejoong không phải quá
dịu dàng, tuy màu sắc cùng kiểu dáng quần áo khiến cậu nhìn khá đáng yêu, nhưng
tư thế cầm thuốc, còn có ánh sáng sắc bén trong mắt cậu, từ góc độ của Trương
Tuyết nhìn sang lại có vài phần giống du côn.
“Diễn tập?” Giọng Kim Jaejoong lạnh nhạt, đầu
lọc tiện tay vứt xuống đất.
Trương Tuyết không biết cậu có ý gì. Làm việc
cho cậu cũng được một thời gian rồi, nhưng cô vẫn không thể nào hiểu được tính
cách của Kim Jaejoong. Lúc tâm tình tốt thì còn may, lúc không vui, vậy chỉ có
thể nơm nớp lo sợ mà làm việc, sợ không cẩn thận giẫm phải mìn thì ngay cả mạng
nhỏ cũng không còn.
Đạo diễn lớn nổi danh quốc tế, đại minh tinh
lăn lộn trong ngành giải trí như cá gặp nước, giờ phút này đột nhiên quay đầu
đi, dùng vẻ mặt oán trách vô cùng đáng yêu nhìn chằm chằm Jung Yunho. Người kia
không hề ý thức được mình đang bị theo dõi, còn nghiêm túc thảo luận với người
khác.
Park Yoochun để ý thấy khoé miệng Kim
Jaejoong giật giật hai cái, như có chuyện muốn nói rồi cuối cùng lại ra sức kìm
nén. Gã và Kim Jaejoong coi như là soulmate, tâm trạng Kim Jaejoong lúc này, gã
cũng đoán được tương đối, sau đó thấy Kim Jaejoong nhìn mình, chỉ có thể bất đắc
dĩ cười cười.
“Được rồi, đội hình đi lên thảm đỏ cần gì phải
diễn tập, đi đường thôi chứ có gì to tát đâu! Bảo bọn họ lát trực tiếp xếp hàng
là được, Kim Junsu và Tiễn Chanh đã tới chưa?” Kim Jaejoong đi đến trước mặt Trương
Tuyết, hai tay đút túi áo, nhưng biểu cảm lại tuyệt không đáng yêu: “Ra ngoài hỏi
xem hai người đó đến chưa. Mấy giờ rồi mà còn chưa tới!”
Trương Tuyết vội vàng làm theo, không dám chậm
chạp dù chỉ một giây.
Kim Jaejoong lấy di động gọi Kim Junsu, tiếng
tút dài vang mãi mà không có ai nghe, tâm trạng lại càng tệ.
Vì sao cậu không vui, Park Yoochun trong lòng
biết rõ, nhưng người châm ngòi việc này vẫn còn đang ra vẻ không biết tình hình
mà nói chuyện với người khác. Trên thực tế, Park Yoochun cũng không muốn ở lại
đây nữa, gã cảm thấy lúc này tất cả mọi người hẳn nên ra ngoài, để lại hai người
họ ở đây, có lời gì thì mau nói cho rõ ràng, nếu không người châm ngòi thì vẫn
mừng rỡ nhàn nhã, chỉ xui xẻo cho quần chúng vô tội bọn họ thôi.
Park Yoochun đi đến bên cạnh Jung Yunho, gần
như thì thầm mà nói: “Hyung, có việc gì thì để lát nữa, Jaejoong hyung hình như
có việc muốn nói với anh.” Nói xong dùng ánh mắt ý bảo Jung Yunho nhìn Kim
Jaejoong đang đưa lưng về phía anh.
Jung Yunho nhìn thoáng qua phía sau anh, dựa
vào hiểu biết của anh với Kim Jaejoong lập tức nhận ra không ổn. Anh lễ phép cười
cười với đạo diễn sân khấu: “Tôi có chút việc, lát sẽ tìm anh sau.”
Thấy đạo diễn thức thời rời đi, Park Yoochun cũng
không định ngồi đây nữa. Nhiệm vụ hôm nay của gã chỉ là hát một bài mà thôi,
lúc diễn tập gã cũng xếp cuối cùng, đến trường quay sớm như vậy chẳng qua chỉ
vì đi cùng Kim Jaejoong.
Nói thật gã một chút cũng không muốn đi, đặc
biệt là khi Kim Jaejoong đang ở trong trạng thái đáng ghét như vậy.
Người không phận sự đã đi, Park Yoochun đi
sau cùng thay bọn họ đóng cửa. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, thần kinh Kim
Jaejoong ngay lập tức căng thẳng. Cậu đi đến bên ghế sô pha cầm hai bộ vest
lên, ra vẻ bình thản nói: “Lát đi lên thảm đỏ, người đại diện của cậu đã bảo cậu
phải đi như thế nào chưa?”
“Đi thế nào?” Jung Yunho đi đến bên cạnh cậu,
cầm bộ màu đen lên nhìn, “Cần lưu ý gì à?”
Kim Jaejoong thấy anh đang nhìn vest, do dự một
hồi mới mở miệng nói: “Tiễn Chanh không đi cùng cậu.” Dừng một chút lại nói: “Cô
ấy đi cùng Junsu.”
“Cậu sắp xếp à?”
“Đương nhiên không phải!” Kim Jaejoong lắc đầu
phủ nhận: “Là nhà sản xuất sắp xếp, tớ cũng vừa nhận được tin, vậy nên tớ… Ừm,
chúng ta…
Jung Yunho tò mò nhìn cậu, ánh mắt đảo qua bộ
vest màu trắng trong tay Kim Jaejoong, đột nhiên tim đập thình thịch, một khả
năng thoáng hiện lên trong đầu anh. Hai bộ vest này tuy kiểu dáng khác nhau,
nhưng từ màu sắc đến từng chi tiết đều cho thấy đây là cùng một bộ sưu tập.
Lần công chiếu này tất cả đều do nhà sản xuất
chuẩn bị, từ khi xuất ngũ, Jung Yunho cũng không quá để tâm tới trang phục tạo
hình, không ngờ rằng trang phục lần này còn có ẩn ý. Anh là nghệ sĩ lâu năm, lại
là người làm ăn, đương nhiên nhìn rõ những điểm này.
Kim Jaejoong nói không rõ ràng, anh lại có thể
thẳng thắn trực tiếp nói ra, vì vậy cầm bộ vest màu trắng trên tay Kim Jaejoong,
đặt cạnh bộ của mình mà so sánh, giọng điệu thoải mái nói: “Vẫn là trang phục của
cậu đẹp hơn, nhiều năm như vậy, đồ của cậu lúc nào cũng đẹp nhất.”
Còn dáng người của cậu nữa, cũng đẹp nhất.
Một câu này Jung Yunho không nói ra, anh chỉ
dám nghĩ trong lòng như vậy, mang theo chút nhút nhát, lại có chút ngọt ngào.
Kim Jaejoong vẫn đang âu sầu không biết nên nói
việc đi thành đôi lên thảm đỏ với Jung Yunho như thế nào. Không phải cậu xấu hổ,
cậu và Jung Yunho khi mới ra mắt cũng từng vì công việc mà giả làm CP người yêu
hơn một năm, đối với nghệ sĩ chuyên nghiệp mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng
đối với bọn họ thì đây là một việc rất phiền phức.
Bọn họ là người yêu thật sự, tình cảm chân thật
không cách nào dùng diễn xuất để thay thế.
Không, bọn họ chỉ là đã từng là người yêu
thôi, nhưng lại đang có xu hướng nối lại tình cũ. Kim Jaejoong tự cho rằng mình
diễn xuất siêu đẳng, cũng không dám đảm bảo trước ống kính vẫn có thể biến tình
yêu chân thật thành nụ cười giả dối một cách tự nhiên được.
Kim Jaejoong không đáp lời, mà hỏi anh: “Vậy
cậu định làm như thế nào?”
Jung Yunho nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên nở nụ
cười ấm áp: “Trang điểm cẩn thận, chuẩn bị đi lên thảm đỏ với cậu thôi.”
Kim Jaejoong ngay lập tức bị sặc nước miếng,
có chút chật vật đứng nguyên tại chỗ, Jung Yunho chân thành cười cười. Kim
Jaejoong không tìm thấy chút giả dối trên mặt anh, lại không muốn tin anh đang
nói thật.
“Nói đùa gì vậy…” Kim Jaejoong xấu hổ nhíu
mày, đoạt lấy trang phục của mình đi ra một góc, ra vẻ xa cách.
Cậu đưa lưng về phía Jung Yunho, vậy nên cậu không
nhìn thấy khoé miệng Jung Yunho hơi cong lên đầy vui vẻ.
Jung Yunho như đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh,
chăm chú không rời mắt, đột nhiên vứt trang phục xuống ghế salon, đi đến sau
lưng Kim Jaejoong, cầm tay cậu.
Kim Jaejoong lại càng hoảng sự, như bị giật
điện muốn né tránh, nhưng tay lại bị Jung Yunho giữ chặt, chỉ có thể trừng mắt
bối rối chất vấn: “… Cậu làm gì thế? Buông, buông ra…”
Tay bị nắm chặt, lòng bàn tay chạm vào một
bàn tay mạnh mẽ quen thuộc, Kim Jaejoong trong lòng khẩn trương đến sắp đổ mồ
hôi lạnh. Cậu dùng sức giãy dụa vài cái không có hiệu quả, lại không muốn kêu
to ở đây. Jung Yunho đột nhiên dùng sức kéo cậu ra cửa ra vào, anh không mở cửa
mà đứng ở đó, Kim Jaejoong thấy anh lặng yên, người thẳng tắp.
Jung Yunho nghiêng mặt, rất tự nhiên nói với Kim
Jaejoong: “Vừa rồi thấy cậu bảo không muốn diễn tập đi lên thảm đỏ, vậy ngay ở
đây làm thử một lần đi, đề phòng có vấn đề gì xảy ra.”
Tay Kim Jaejoong được thả ra, cậu lập tức lui
sang một bên, toàn thân nóng rực, lửa giận xông lên đầu, nhưng lại không hiểu ra
tại sao mình tức giận. Cơn giận này từ đâu mà đến? Chẳng lẽ chỉ vì bạn tốt mấy
chục năm nay cầm tay nên nổi giận sao?
“Đi thì cứ đi thôi, đi đường mà cũng phải luyện
tập à.”
Sắc mặt cậu lúc này vẫn như thường ngày,
nhưng mắt lại đang ra sức che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Yunho há to miệng, giả bộ như không có việc
gì cắt lời Kim Jaejoong: “Làm quen một chút mà thôi, cũng đâu phải bắt cậu…” Jung
Yunho dừng lại một chút, đổi lời: “Không phải chỉ đang phối hợp với việc tuyên
truyền thôi sao? Đâu phải tình nhân thật sự, đi một lần là xong thôi mà.”
Nói xong, Jung Yunho liền đứng đó chờ đợi, Kim
Jaejoong lại chậm chạp không trả lời.
… Có lẽ cậu, cậu đang… Không biết vì sao, Jung
Yunho lại nghĩ tới một việc khác. Anh ngẩng đầu nhìn Kim Jaejoong, lại chỉ có
thể thấy sườn mặt gầy gò tái nhợt của Kim Jaejoong, từ khoé miệng đến đuôi lông
mày đều mang theo chút đắng chát không nói thành lời, nhưng lại rất rõ, như thể
nó đang tràn ngập trong không khí. Jung Yunho mím môi, dường như anh cũng có thể
cảm nhận được.
Jung Yunho không dám đối diện với nội tâm
mình, vì suy nghĩ đó quá không thực tế, thậm chí có chút đáng giận. Anh không rõ
vì sao mình lại nghĩ như vậy.
Jaejoong cậu ấy… Trong lòng cậu liệu còn có,
còn có… Jung Yunho nhụt chí giậm chân.
“Jaejoong?”
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Kim Jaejoong nghe thấy
nhưng không có phản ứng gì. Cậu đang kiểm tra mọi chi tiết trên trang phục, từ trong
ra ngoài đều kiểm tra rất cẩn thận.
Jung Yunho lại gọi một tiếng, giọng cao hơn
đôi chút: “Jaejoong?”
Anh biết rõ Kim Jaejoong nghe thấy, vì vậy chậm
rãi đi qua, do dự dùng giọng thấp nhất hỏi: “Cậu còn hận tớ à?”
“Ừ!” Kim Jaejoong đột nhiên quay người, trừng
anh: “Muốn đi thử phải không? Được, mau đứng vào chỗ đi!”
Jung Yunho không biết tại sao cậu lại đột
nhiên đổi ý, nhưng anh có thể nhận ra, toàn thân Kim Jaejoong đang toả ra niềm
kiêu ngạo tràn đầy: “Được, vậy…”
Kim Jaejoong phất tay cắt ngang lời anh: “Cậu
đi bên phải.”
Nói xong cậu liền chạy tới cửa ra vào, khoanh
tay đứng tựa vào cửa, nhướn mi chờ đợi.
Jung Yunho có cảm giác đâm lao đành phải theo
lao. Kim Jaejoong để anh đứng bên phải, đây là có ý… Nguyên tắc nam trái nữ phải
mọi người ai cũng biết rõ. Jung Yunho đứng nguyên tại chỗ, khó xử nói: “Nếu không,
tớ thấy hay là… Jaejoong…”
Kim Jaejoong lại vô cùng kiên trì, mang theo
chút vui vẻ khi đùa dai mà nói: “Tớ, là, đạo, diễn.”
Jung Yunho sửng sốt đôi chút, chỉ có thể đi
qua, bước chân không lớn, lúc đi có vẻ chua xót. Anh không cách nào miêu tả được
tâm tình của mình lúc này, đứng bên cạnh Kim Jaejoong, chỉ thấy Kim Jaejoong đột
nhiên nở một nụ cười nhẹ với anh, ngay sau đó tay trái liền bị Kim Jaejoong nắm
lấy.
Ngón tay Jung Yunho thon dài, khớp xương rõ
ràng, mà tay Kim Jaejoong lại ngắn ngủn mềm mại đáng yêu, nếu Jung Yunho cầm
tay Kim Jaejoong thì lớn nhỏ phối hợp sẽ vô cùng thích hợp; nhưng hôm nay ngược
lại, tay Jung Yunho khá to, Kim Jaejoong không cách nào nắm cả, chỉ có thể lui
một bước cầm lấy mấy bón tay.
Một bộ phim đắt khách, ngoài chất lượng phim
tốt ra, còn có một yếu tố rất quan trọng là tuyên truyền. Tuyên truyền có rất
nhiều loại, tuyên truyền giai đoạn trước và tuyên truyền trong lúc chiếu phim,
nhưng lần quyết định chính là buổi công chiếu phim lần đầu.
Sự thật chứng minh lời này hoàn toàn chính
xác. Một bữa tiệc có hoạt động đi trên thảm đỏ, bất kể xuất phát từ mục đích
gì, lúc nào cũng có thể hấp dẫn rất nhiều truyền thông và phóng viên.
Chỉ cần có truyền thông, vậy tất sẽ có nhóm
minh tinh dù không liên quan nhưng cũng chủ động tới góp vui. Lễ phục hoa lệ,
trang sức xa xỉ, trang điểm cầu kì quyến rũ, mà người chủ trì tất nhiên phải toả
sáng dưới ánh đèn rực rỡ.
Khi MC Tình Tử và Lăng Trúc kết thúc mấy lời
dạo đầu rườm rà phiền toái, minh tinh bắt đầu liên tục ra khỏi limousine mà đến.
Bọn họ bước trên thảm đỏ, nở nụ cười quyến rũ dưới ánh đèn flash chớp nhoáng.
Buổi công chiếu hôm nay tuyệt không kém những lễ trao giải của quốc gia. Buổi lễ
này có cả nhân viên Hàn Quốc, thậm chí từ Mĩ đến để tham gia tổ chức, bởi vậy mức
độ hoành tráng càng không cần phải nói.
Trên màn hình chiếu cảnh thảm đỏ bên ngoài đột
nhiên xuất hiện một đoạn phim: Cả màn hình toàn một màu đen, sau đó một tấm rèm
đen chậm rãi xốc lên, Tự Cẩm tiểu thư mặc sườn xám hoa lệ khoác tay ngài Kim đi
vào vũ trường Bách Nhạc Môn.
Sau đó đoạn phim dừng lại.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen dừng lại
trước thảm đỏ, Kim Junsu xuống xe trước, lại rất lịch sự mở cửa xe. Nữ chính Tiễn
Chanh mặc sườn xám giống hệt đoạn phim khoác tay Kim Junsu, hai người sóng vai bước
lên thảm đỏ như trong phim.
Tiễn Chanh mặc sườn xám đỏ thêu chỉ bạc do
chính tay nhà thiết kế xuất sắc nhất nước làm, Kim Junsu lại không mặc chiếc áo
khoác da chồn xa hoa cực độ trong phim. Cậu mặc một áo sơ mi màu đỏ, bên ngoài
là vest màu xanh lam, thu hút vô cùng. Phóng viên hai bên thảm đỏ điên cuồng chụp
ảnh, mà fan vây xem bên đường lại như nổi điên hô tên Kim Junsu.
Kim Junsu nở nụ cười sáng lạn quen thuộc phất
tay với fan, cậu đi một mạch tới trước sân khấu, gió đêm thổi qua khiến phần
tóc mái cậu nhẹ nhàng rung động.
Hai MC tươi cười, lễ phép chào hỏi Kim Junsu và
Tiễn Chanh.