Chapter 18
Rất nhiều năm trước, bọn họ đã từng cùng tham
gia một bộ phim của đài SBS, trong lúc quay phim năm đó, Kim Jaejoong vẫn luôn
bật cười khi nhìn Jung Yunho diễn. Jung Yunho kiêu ngạo nói đó là vì anh diễn tốt,
về sau nhất định sẽ trở thành vua màn ảnh! Không nghĩ tới chục năm sau, mọi thứ
quả thật thay đổi, Kim Jaejoong nằm trên giường từ ca sĩ trở thành đạo diễn nổi
danh quốc tế, mà người đang ngồi xổm trước giường cậu kia, rốt cuộc không thể
chu môi làm nũng như năm đó, anh lại chính thức trở thành vua màn ảnh.
Jung Yunho trên lĩnh vực diễn xuất thực tế không
có nhiều thiên phú lắm. Ai cũng thường chỉ giỏi một lĩnh vực, mà năng lực của
anh ngay từ đầu đã rất rõ, chính là nhảy. Năm đó DBSK làm mưa làm gió trên sân
khấu, cũng lôi cuốn rất nhiều người, xét đến cùng là vì vũ đạo rất ổn. Cho nên
lúc đầu, Jung Yunho tham gia một số bộ phim điện ảnh và truyền hình thì biểu hiện
cũng không xuất sắc lắm, mãi đến sau khi giải tán, anh và Kim Jaejoong lại một
lần nữa ở bên nhau, những kí ức về mối tình ấy mới chân chính khắc sâu trong lòng
Jung Yunho.
Hai người hạnh phúc không được hai năm thì tới
lúc phải thực hiện nghĩa vụ quân sự, mối tình này đã cắt đứt vào đêm trước khi Jung
Yunho nhập ngũ. Đêm hôm đó, phản ứng của Kim Jaejoong vô cùng bình tĩnh, cậu
quay người rời đi, thẳng thừng vứt lại thứ gọi là “Yêu” cho Jung Yunho.
Có một câu nói rất đúng, chỉ khi mất đi mới
biết được cậu quan trọng thế nào.
Jung Yunho vẫn luôn nhớ tới lời này. Mỗi lần
anh nhớ lại hình ảnh Kim Jaejoong bỏ đi, nước mắt lại tuôn trào như đê vỡ.
Vậy nên diễn xuất của Jung Yunho tốt hoàn
toàn là nhờ vào kinh nghiệm của anh, trong cả đời anh, kinh nghiệm quan trọng
nhất chính là gặp được một người tên Kim Jaejoong. Người này cùng anh từ một cậu
nhóc lột xác trở thành đàn ông, lại cùng anh đón nhận năm tháng mài giũa, cuối
cùng Kim Jaejoong để lại một mối tình sâu đậm lắng đọng, còn cậu lại bỏ đi.
Jung Yunho thống khổ mím môi, là anh để Kim
Jaejoong đi, tất cả đều do anh.
“Cậu ngủ rồi à?” Jung Yunho nhẹ nhàng hỏi.
Kim Jaejoong do dự một chút, gật gật đầu.
Jung Yunho vươn tay ra, lại không dám đụng
vào cậu, tay anh xấu hổ ngừng giữa không trung, sau đó nói: “Tớ biết cậu từ trước
tới nay không thèm để ý đến dư luận, dù bên ngoài những người kia đồn thổi thế
nào, cậu cũng chẳng quan tâm… Nhưng Jaejoong à, đôi khi cậu đừng bướng bỉnh
quá. Chúng ta đã sống trên đời này, vậy quy tắc tối thiểu của cuộc sống, cậu
cũng phải tuân theo.” Jung Yunho dừng lại quan sát phản ứng của Kim Jaejoong,
thấy cậu không có động tĩnh gì mới nói tiếp: “Tớ biết hiện giờ trong lòng cậu
nhất định cảm thấy tớ phiền phức vô cùng, chỉ muốn mở cửa đuổi tớ đi đúng không?
Cậu chỉ cần đồng ý với tớ, đồng ý để tớ thay cậu giải quyết chuyện này, tớ sẽ
đi ngay.”
Jung Yunho nói dứt lời liền không có động
tĩnh gì nữa. Khí thế trên người anh đột nhiên tăng mạnh, như thể nếu Kim Jaejoong
không đồng ý với anh, anh sẽ ngồi lỳ ở đây.
Bị người dùng ánh mắt mãnh liệt như vậy nhìn
chằm chằm, là ai cũng không chịu được. Kim Jaejoong đột nhiên mở to mắt, cậu hiện
tại tức giận vô cùng, cậu dùng một tay chống người đứng dậy, chỉ ra cửa quát: “Giờ
cậu đi luôn đi!”
Jung Yunho không hề tức giận, giọng anh rất dịu
dàng: “Cậu đừng gấp. Chỉ cần cậu đồng ý, tớ sẽ đi ngay.”
“Cút!”
“Jaejoong…”
“Tớ bảo cậu cút đi! Đây là nhà của tớ, cậu
cút ra khỏi nhà tớ ngay!”
Cảm xúc của Kim Jaejoong vô cùng kích động, cậu
thậm chí còn tiện tay cầm gối ném về phía Jung Yunho. Jung Yunho không hề trốn
tránh, gối rơi xuống đất, anh xoay người nhặt lên, đặt nó xuống giường.
Jung Yunho đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kim
Jaejoong. Anh một tay đặt trên lưng, tay kia ấn vai Kim Jaejoong, động tác dịu
dàng nhưng trên thực tế lại dùng rất nhiều sức, Kim Jaejoong không mạnh bằng
anh, chỉ có thể thoả hiệp bị ép nằm xuống.
Kim Jaejoong không muốn ngẩng đầu nhìn anh,
vì vậy cậu cúi đầu, cố chấp nhìn ga giường. Trong lòng cảm thấy chua xót, mũi
cũng đỏ lên.
“Cậu phối hợp một chút đi, tớ không muốn ép cậu.”
Giọng Jung Yunho rất thấp, trên thực tế lại
mang theo chút bất đắc dĩ. Nhưng Kim Jaejoong lúc này không còn tâm trạng đâu
mà quan tâm vấn đề này, cậu nghe thấy lời nói bá đạo phách lối của Jung Yunho thì
tựa như đổ một bát nước vào trong chảo dầu sôi, cả người như nổ tung.
“Tớ muốn làm gì là việc của tớ, cậu CMN có bệnh
à!” Kim Jaejoong ngẩng đầu trừng Jung Yunho, miệng lớn tiếng mắng: “Chuyện của
tớ từ lúc nào đến lượt cậu quản? Cậu nghĩ cậu là gì của tớ? Cậu thần kinh à!”
Kim Jaejoong mạnh mẽ xoay người, đột nhiên dạ
dày cậu đau nhói, cảm giác khó chịu ập đến, tay chân cậu bỗng không còn sức, cả
người ngã lại xuống giường. Kim Jaejoong cảm thấy mắt hoa hết lên, hai tay vô lực
không kìm chế được nhẹ nhàng run rẩy.
Jung Yunho bị cậu doạ, lập tức khom người ôm
lấy cậu: “Jaejoong?”
Kim Jaejoong rất muốn nói gì đó, nhưng cậu
lúc này ngay cả sức để há mồm cũng không có. Toàn thân cậu như tê liệt, không cảm
thấy đau, chỉ là cảm giác không thể khống chế tay chân khiến cậu cảm thấy như
thể mình đã biến thành người tàn tật.
“Cậu bị bệnh à?” Jung Yunho sờ sờ trán cậu, không
thấy nóng lên. “Khó chịu ở đâu? Cậu nói cho tớ biết đi, cần uống thuốc không?
Thuốc ở chỗ nào?”
Kim Jaejoong không cách nào trả lời anh. Ánh
mắt cậu rã rời không tập trung, mà gương mặt Jung Yunho lúc này chỉ còn là một
cái bóng mơ hồ. Kim Jaejoong tuy biết rõ anh là ai, nhưng lại không nhìn thấy
rõ mặt anh.
Jung Yunho sốt ruột nhìn cậu, nhịn không được
vỗ vỗ trên mặt cậu: “Jaejoong, cậu bây giờ có nghe thấy tớ nói gì không? Có đau
ở đâu không?”
Kim Jaejoong miễn cưỡng gật gật đầu.
Jung Yunho thấy cậu vẫn còn tỉnh táo, vội
vàng hỏi: “Có cần tớ gọi xe cứu thương không?”
Kim Jaejoong lắc đầu.
Lúc bắt đầu đau là khi khó chịu nhất, chỉ một
phút thôi mà khuôn mặt Kim Jaejoong đã trắng bệch, không còn chút máu nào. Cậu
vốn gầy không được mấy cân thịt, nay lại thêm gương mặt như vậy, Jung Yunho thấy
mà chua xót. Anh ôm Kim Jaejoong vào trong ngực, lòng sốt ruột khó chịu vô cùng.
Tình cảnh thế này không phải xảy ra lần đầu
tiên, chỉ là gần đây số lần càng ngày càng nhiều. Là bệnh gì Kim Jaejoong trong
lòng đều rõ, nhưng mà cậu không thể khống chế bản thân, đôi khi trong lòng không
thoải mái lại nhịn không được uống ít rượu. Mà tửu lượng của cậu lại quá tốt, một
chai đâu đủ để cậu say. Đàn ông độc thân tìm rượu để say như cậu, khi điên lên
thì đâu quản được nhiều, chỉ biết liên tục rót thêm cho bản thân, dần dần, bệnh
cậu càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi qua thời gian đau nhói, thân thể Kim
Jaejoong cũng bắt đầu đỡ hơn. Đại khái khoảng năm sáu phút sau, Kim Jaejoong rốt
cuộc khôi phục lại chút ít sức, cậu vẫy vẫy tay, Jung Yunho như nghe hiểu cúi đầu
xuống, ghé tai vào bên miệng Kim Jaejoong.
Giọng Kim Jaejoong rất nhẹ lại rất chậm, đứt
quãng nói: “… Mang tớ vào phòng tắm, để tớ ngâm nước ấm.”
Jung Yunho ôm lấy cậu, đi vài bước liền vào
phòng tắm. Anh đặt Kim Jaejoong ngồi tựa vào bàn đá cẩm thạch trước gương to,
sau đó rửa sạch bồn tắm lớn, điều chỉnh độ ấm rồi xả nước vào bồn.
Kim Jaejoong mềm nhũn nằm đằng kia. Jung
Yunho xả nước xong liền cởi quần áo hộ cậu, Kim Jaejoong trong lòng không muốn,
nhưng lại không có cách khác. Cậu tựa vào trong ngực Jung Yunho, mặc anh cởi sạch
sẽ quần áo trên người cậu.
Nước ấm trong bồn tắm đã đầy, Jung Yunho ngồi
trên thành bồn tắm, chậm rãi đặt Kim Jaejoong vào. Thành bồn tắm độ cong khá lớn,
Jung Yunho đành phải dùng hai tay đỡ phía cổ và sau lưng cậu.
Nước ấm có thể xoa dịu thân thể tê liệt, Kim
Jaejoong nằm trong hơi ấm mịt mờ, nhìn không rõ ràng chút nào. Da cậu vốn rất
trắng, mấy năm nay sinh hoạt không điều độ khiến màu da cậu lại có thêm vẻ đẹp
của mỹ nhân bệnh.
Hai tay Jung Yunho vì giữ nguyên tư thế một
thời gian dài mà đau nhức. Nhưng anh không nói gì, cứ yên lặng nhìn Kim
Jaejoong.
Hai ba phút sau, ánh mắt Kim Jaejoong bắt đầu
khôi phục tiêu cự. Cậu miễn cưỡng mở mắt, môi giật giật, thật lâu sau mới thở
dài một hơi.
Jung Yunho vội vàng hỏi: “Sao vậy? Có đỡ hơn không?”
Kim Jaejoong thở dốc một hồi, sắc mặt bị hơi
nóng chưng hồng, nhìn có chút khoẻ mạnh hơn, “Tốt… Tốt hơn rồi…”
Tư thế của hai người rất không tự nhiên, đặc
biệt là khi Jung Yunho khom người, hai tay đỡ cậu, động tác này rất tốn sức,
anh dứt khoát xắn quần, ngồi xuống bồn tắm.
Đồ đạc trong phòng này đều do hai người cùng
sắm sửa mấy năm trước, bồn tắm lớn vốn dùng cho hai người. Jung Yunho ngồi phía
sau, để Kim Jaejoong nằm giữa hai chân anh.
Tư thế này quá mức dựa dẫm, Jung Yunho rất
nhiều năm chưa ôm Kim Jaejoong như vậy, cằm anh nhẹ nhàng ma sát với tóc Kim
Jaejoong, đáy lòng mềm mại như một hồ nước ấm.
“Đừng bướng bỉnh như vậy nữa được không? Cậu
nghe tớ một lần, cậu không cần phải lo lắng gì cả, tớ sẽ làm thay cậu.”
Ngón tay Jung Yunho nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt
Kim Jaejoong. Anh không dám dùng nhiều sức, lại càng không dám làm quá, chỉ có
thể nhẹ nhàng nghịch nghịch lọn tóc Kim Jaejoong: “Tớ biết rõ cậu không quan
tâm những thứ kia, kỳ thật tớ cũng không quan tâm… Nhưng mà tớ quan tâm cậu, tớ
không thể nhìn những người kia nói cậu như vậy.”
Kim Jaejoong hơi xoay đầu, nhìn Jung Yunho, một
lúc lâu khoé miệng như có như không nở nụ cười. Nụ cười kia chỉ thoáng chút rồi
tắt ngay, như thể chưa bao giờ xuất hiện trên khoé miệng cậu.
Sao cậu lại cười?
Jung Yunho cảm thấy mình không nên quá để ý
những việc này. Tính cách Kim Jaejoong là như vậy, anh vĩnh viễn không đoán được
cậu đang suy nghĩ gì, nhưng khi anh nhìn Kim Jaejoong, gương mặt kia rất suy yếu,
rất dễ vỡ, như thể không chịu được dù anh chỉ hơi lớn tiếng chút.
“… Được.” Kim Jaejoong hạ mắt, lông mi như
cánh quạt vẫn còn dính bọt nước nho nhỏ. Giọng cậu rất nhẹ, khiến người không cách
nào phán đoán được cảm xúc của cậu.
Nếu Kim Jaejoong ngay từ đầu đã đồng ý, vậy Jung
Yunho nhất định sẽ giữ lời mà đi, như vậy anh sẽ không thấy cảnh vừa rồi. Jung
Yunho nhớ tới lúc Kim Jaejoong đột nhiên ngã xuống, gương mặt tái nhợt cộng
thêm toàn thân run rẩy, trong lòng Jung Yunho đột nhiên nảy lên một suy nghĩ,
anh bị suy nghĩ kia doạ sợ.
Kim Jaejoong nhất định đã mắc bệnh, hơn nữa
còn bệnh rất nặng.
Jung Yunho nghĩ nếu mình hỏi cậu, cậu chắc chắn
sẽ không nói; nhưng bảo anh không hỏi, anh lại không làm được.
Kim Jaejoong dù không còn là người yêu của
anh, nhưng vẫn là người quan trọng nhất trong lòng anh.
Chỉ cần nhìn Kim Jaejoong sống tốt, anh đã cảm
thấy thoả mãn rồi.