Chapter 34 —— Gian thương cùng gian thương cường cường liên hợp (1)
Part 1
Đình lớn
dài, phố nhỏ ngắn, mấy khúc thổn thức mấy khúc vui.
Cuối thu
đầu đông, Kinh thành rơi vào bầu không khí vô cùng cấp bách, trời càng lạnh, số
binh sĩ tuần tra tất cả các khu vực hẻo lánh trong thành lại càng tăng mạnh.
Không ít
cửa hàng đều đã đóng cửa, thậm chí dứt khoát tích trữ hàng, ý đồ đợi đến khi
chiến tranh xảy ra thì tung ra bán giá cao, kiếm lời, chỉ có điều, khi xu hướng
tích trữ hàng ngày càng lan rộng liền tạo thành cảnh hàng hóa khan hiếm, khiến
không ít dân chúng phải kêu trời oán đất.
Shim
Changmin ngồi trong thâm cung cao cao cũng vì lo lắng việc này mà mụn nổi đẩy mặt,
nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
Trong
cung ngoài cung đều loạn, Kim phủ lại yên bình vô cùng, Kim gia đại đương gia nổi
tiếng Kinh thành vẫn làm việc như trước, mỗi ngày đều ngồi lỳ trong phủ trêu chọc
chim, tưới cây, tính toán sổ sách, thỉnh thoảng lại gẩy gẩy bàn tính, đôi lúc
tâm tình không tốt hoặc tâm tình quá tốt lại gọi đệ đệ đã gả đi về phủ để bắt nạt
một phen, vô cùng tự tại nhàn nhã.
Mà lúc
này, Jung phủ cuối cùng cũng nghênh đón Jung Yunho từ khi kết hôn vẫn ở lại phủ
Kim gia, Lâm quản gia mấy hôm nay vẫn luôn hoang mang lo sợ trước thế cục hiện
giờ rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, theo mệnh lệnh của Jung Yunho triệu tập
mười hai vị chưởng quỹ của Jung gia, tập trung tại Nghị sự đường ở Jung phủ.
Jung
đương gia đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay tất nhiên phải kinh thiên
động địa.
Thời buổi
loạn lạc chính là một cơ hội tốt để phát tài.
Lâm quản
gia một bên phân phó hạ nhân dâng trà cho các vị chưởng quỹ, một bên vui vẻ lật
lật ống tay áo bằng gấm thêu chữ phúc của mình, trong lòng mừng rỡ vô cùng, chủ
tử đã trở về, tâm trạng lại rất tốt, nếu lần này Jung phủ kiếm được số tiền lớn,
kiểu gì cuối năm cũng có thể nhận được một cuộn gấm Tứ Xuyên mà đi may áo
choàng, lúc đó nhất định phải đến Kim phủ khoe với lão già kia mới được.
Từ khi
Jung Yunho kết hôn với Kim Jaejoong, hắn vẫn ở lại Kim phủ chưa về, mười hai vị
chưởng quỹ này xưa nay sợ nhất là Kim Jaejoong, mặc kệ có việc gì đều chỉ dùng
thư để xin chỉ thị, tính sơ qua cũng đã cả tháng chưa thấy đại đương gia nhà
mình rồi.
Năm nay
mùa đông đến sớm hơn rất nhiều, đảo mắt cái thu đã qua, thời tiết lạnh hơn hẳn,
các mặt hàng bằng bông trên thị trường liền đắt hàng vô cùng.
Cây cối
bên ngoài Nghị sự đường của Jung phủ đã rụng gần hết lá, lá vàng bay trong gió,
quyến luyến không muốn rơi xuống đất, mang theo tiếng xào xạc nho nhỏ, từng đóa
từng đóa hoa lan đang e ấp khoe sắc, muôn màu muôn vẻ.
“Trời lạnh
thế này, các vị chưởng quỹ từ xa tới vất vả rồi.” Trà còn chưa nguội, một giọng
nói dịu dàng, khiêm tốn hữu lễ đã vang lên, sau đó một bóng dáng cao lớn cường
tráng chậm rãi đi tới, Jung Yunho hôm nay mặc áo khoác trắng, tóc dùng sợi dây
lụa buộc lên, hắn đi qua chính sảnh, ngồi xuống vị trí chủ vị, ánh mắt sáng ngời,
“Trước mời mọi người uống chén trà nóng, ăn chút điểm tâm.”
Đây là
cách thức quản lý cấp dưới của Jung Yunho, đối với những người có cống hiến với
Jung gia, hắn không trách móc nặng nề, cư xử cũng nho nhã lễ độ, ngược hẳn với
Kim Jaejoong lời nói sắc bén, thần sắc nghiêm túc, làm việc không tốt liền lấy
chén trà ném người.
“Đương
gia, hôm nay ngài gọi chúng ta tới là vì việc thị trường phố Cô Tô, thậm chí cả
Kinh thành đang náo động?” Từ lão chưởng quỹ đi theo Jung Yunho đã lâu nói
trúng trọng tâm, không rườm rà nói lời linh tinh.
Jung
Yunho nhấp ngụm trà, cười nhạt một tiếng, nụ cười nhẹ đó không hề có độ ấm, mãi
tới khi chén trà nóng trong tay dần dần lạnh ngắt, hắn mới chậm rãi mở miệng
nói: “Có thể nói như vậy, nhưng vẫn chưa đủ.”
“Vậy…” Lão
chưởng quỹ khẽ nhíu mày, không biết Jung Yunho có ý gì, ấp úng không nói lên lời,
đành phải quay lại nhìn nam tử sắc mặt tái nhợt ngồi ở vị trí đối diện.
“Từ lão đương
gia, ngươi nhìn, khụ khụ, ta như vậy là có gì muốn nói à?”
“Park
tiên sinh, ngài từ trước tới nay đa mưu túc trí, chúng ta mấy người thô kệch không
hiểu rõ ngụ ý của Jung đương gia, mong rằng ngài từ bi, giải thích vài câu, mở
mang đầu óc cho chúng ta.” Chúc chưởng quỹ ngồi cạnh Từ chường quỹ hiểu rõ địa
vị của Park Yoochun trong Jung phủ, biết hắn cùng Jung Yunho là anh em kết
nghĩa, ngày thường, nếu không phải có việc lớn, Jung Yunho sẽ không gọi hắn tới
đây.
Hôm nay, Park
Yoochun lại xuất hiện ở Nghị sự đường, chỉ e sắp sửa có biến.
“Chúc chưởng
quỹ nói như vậy khiến Yoochun rất ngại.” Yoochun dịu dàng cười cười, chậm rãi nói,
“Chỉ có điều, lần này Yunho cũng không nói với ta, khiến mọi người thất vọng rồi.”
“Ngay cả
Park tiên sinh cũng không biết ư…” Mấy vị chưởng quỹ tuổi trẻ khác nghe thấy
thì có chút bất an, không biết đến cùng Jung Yunho muốn làm gì, không ai nói gì
nữa, sắc mặt mọi người cũng dần dần trở nên nghiêm trọng.
Nghị sự
đường của Jung phủ bài trí vô cùng đơn giản, giữa phòng bày một bộ bàn ghế bằng
gỗ, trên tường treo bức thư pháp, nét bút mạnh mẽ, khiến người không khỏi hâm mộ,
chỉ là Jung Yunho yên lặng như vậy khiến người bên dưới không ai dám mở miệng,
căn phòng lặng im, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài.
“Các vị…”
Mãi lâu sau, Jung Yunho đặt chén trà đã nguội xuống, cúi đầu hắng giọng một cái
nói, “Lần này mời mọi người đến, cũng không hẳn là vì tình hình kinh doanh hiện
tại ở Kinh thành, mà là, ta cần các ngươi giúp một việc.”
“Jung đương
gia, ngươi nói như vậy chúng ta sao dám nhận, mười hai người chúng ta từ lúc khởi
nghiệp đến giờ vẫn đi theo ngươi, bây giờ, ngươi dù có cầm gậy đuổi, chúng ta
cũng không đi đâu.”
Các vị
chưởng quỹ khác cũng phụ họa, Jung Yunho nở nụ cười, chậm rãi nói:
“Ta muốn
các ngươi buông lỏng việc làm ăn, bất kể là giá cao mua vào hay giá thấp bán
ra, tóm lại phải làm ầm ĩ lên, khiến thế cục càng loạn càng tốt, các ngươi có
hiểu không?”
“Cái gì?”
Không ít người sợ hãi kinh hô, việc này quá mức khác người, không ai hiểu tại
sao Jung Yunho lại đưa ra quyết định như vậy.
“Đương
gia, nếu làm như vậy, chúng ta căn bản không nhận được lợi ích gì, thậm chí có
khả năng sẽ lỗ nặng nữa.”
“Ta biết
rõ.”
“Vậy…”
“Còn có,
bên phía Kim gia cũng sẽ hành động, bất luận bên đó làm việc hoang đường đến mức
nào, các ngươi cũng phải toàn lực phối hợp.”
“Đương
gia…”
Mười hai
vị chưởng quầy ngồi đây đều biết rõ ân oán bao năm nay của hai nhà Jung Kim, lại
đều tận mắt nhìn thấy Kim Jaejoong chạy đến tác oai tác quái ở cửa hàng Jung
gia, hiện tại Jung Yunho nói như vậy, bọn họ lại càng nghi hoặc khó hiểu, chỉ
mơ hồ cảm thấy hắn đang toan tính một âm mưu vô cùng lớn.
“Nhớ, phải
đảo loạn Kinh thành nên, khiến tất mọi người nghĩ rằng Jung gia kinh doanh thua
lỗ, tổn thất nặng nề.”
Mệnh lệnh
này từ trước tới nay chưa từng có, cũng không hề phù hợp với tính cách của Jung
Yunho, vị đương gia đã nắm quyền từ khi còn niên thiếu này khôn khéo thế nào, bọn
họ không thể nào không biết.
Vì vậy,
người bên dưới vẫn muốn hỏi lại, Jung Yunho chỉ trả lời qua loa: “Mấy ngày nữa
các ngươi sẽ biết, giờ về chuẩn bị đi, Yoochun, ngươi ở lại một lát, ta có việc
muốn thương lượng với ngươi.”
Các vị
chưởng quỹ ôm một bụng thắc mắc mà về, Yoochun đi theo Jung Yunho vào bên trong,
ngồi xuống ghế, lúc này mới bình tĩnh mở miệng: “Ngươi làm như vậy là vì trong lòng
đã sớm suy tính rồi.”
“Mọi người
thường bảo ngươi thận trọng, vậy đoán thử xem ta muốn làm gì?” Jung Yunho nhướn
mày cười cười, không phản bác.