Part 18
Tổng
thanh tra chấp hành khu Nhật Bản sắp tới, tựa hồ so với Park tổng hành còn phô
trương hơn.
Jung
Tổng hành tự mình ra trận, trợ lý Lưu đột nhiên ôm bệnh nằm nhà, trợ lý Kim lúc
này liền phát uy, mọi việc từ trên xuống dưới đều do cậu truyền đạt và điều khiển,
cả công ty liền được nhìn cảnh cậu hò hét phân công A B C D chuẩn bị nghi thức
tiếp đón.
“Ông
đây rốt cuộc có cảm giác tồn tại ở công ty rồi!” Người nào đó chống eo đắc chí
vô cùng.
“Jaejoong,
sao cậu còn ở đây? Jung Tổng hành gọi cậu qua đấy.” Lâm Hiểu Vũ đập vai cậu bảo.
Vừa
nhắc tới Jung Tổng hành, mặt người nào đó liền lúc đỏ lúc trắng, chuyện hai
ngày trước cậu vẫn chưa quên, dù gì đây cũng là lần đầu tiên của vị họ Kim nào
đó, trong phòng bếp, dùng sữa chua, dạng chân, kẹp chặt, hiện tại một số vị trí
mẫn cảm trên người cậu vẫn còn dấu vết…
“Tớ,
tớ đang sắp xếp công việc mà!”
“Ai
nha, cậu đừng có không biết nặng nhẹ như vậy! Trợ lý Lưu không có mặt, người đi
bàn việc làm ăn với Jung Tổng hành tất nhiên phải là cậu rồi! Tớ vừa mới nhìn,
sắc mặt Jung Tổng hành so với ngày thường còn nghiêm túc hơn, tổng thanh tra Nhật
Bản tới chính là muốn thương lượng hợp tác một số việc với chi nhánh chúng ta
nha, cậu nghĩ thử xem, nếu chẳng may người Nhật Bản chèn ép chúng ta rồi kéo
lên tổng bộ thì có phiền toái không? Bọn họ lần này nhất định là đến tìm Jung Tổng
hành gây phiền phức!”
Kim
Jaejoong ngay lập tức bị lừa, nắm chặt tay nói:
“Xem
ra, Jung biến thái thật sự gặp phải phiền phức lớn rồi!”
“Hơn
nữa theo nguồn tin đáng tin cậy, đối phương cũng là một anh siêu đẹp trai nha.”
Lâm Hiểu Vũ ra vẻ thâm trầm.
“Thật
sao?” Kim Jaejoong giảo hoạt cười cười, bản chất đã bộc lộ rõ.
“Thật
mà.” Lâm Hiểu Vũ cười cùng vị họ Kim nào đó kẻ tung người hứng, “Nhưng mà giống
Jung Tổng hành, đều thuộc phái thực lực.”
“Cộng
thêm Park tổng hành của khu Hàn Quốc nữa… Đây quả thực là ba vương tranh đấu
nha!”
“Ai
ai, vương của cậu đến rồi kìa, tớ đi giúp cậu trang trí đại sảnh!” Lâm Hiểu Vũ
đi rồi, Kim Jaejoong có chút cứng đờ, thật vất vả sắp xếp lại cảm xúc, quay đầu
nở một nụ cười vô cùng khó coi với Jung vương.
Hôm
nay cuồng ngược đãi so với ngày thường càng thêm phần lão luyện, tóc hơi chải
ra đằng sau, thoạt nhìn rất giống con lai, ánh mắt anh nhẹ nhàng đảo qua người
cậu, toàn thân Kim Jaejoong liền như bị kiến bò.
Anh,
vẫn chói lọi như vậy.
“Trợ
lý Kim, cậu hôm qua xin nghỉ phép nói thân thể không khỏe, giờ đã khỏe rồi chứ?”
Kim Jaejoong rất khẳng định trong mắt anh ta viết bốn chữ to “Hoa cúc đau
không?”.
Kim
Jaejoong tức giận vô cùng, hung dữ trả lời:
“Khỏe
rồi! Jung Tổng hành hai ngày nay cũng khỏe chứ?” Ba vết cào đến chảy máu trên
lưng chắc vẫn còn sẹo nha!
Anh
vậy mà lại bình tĩnh nghiêm túc trả lời:
“Tôi
rất khỏe, đặc biệt là ——” Ánh sáng trong đôi mắt màu đen kia đánh thẳng vào đầu
Kim Jaejoong, tựa hồ như đang tạo lên tiếng “Đùng đùng” không dứt, “Thể lực tốt
hơn trước kia.”
Mặt
Kim Jaejoong lại bắt đầu nóng rực, vùi đầu giả làm đà điểu.
“Trợ
lý Lưu cũng bị bệnh, xem ra không ai viết biên bản hội nghị được rồi, cậu biết
tiếng Nhật không?” Cuồng ngược đãi quay trở lại mặt lạnh.
“Không
biết…”
“Thật
sự không biết?”
“Em
khiêm tốn với anh làm gì!”
“Vậy
đêm hôm trước, cái câu mà cậu rên rỉ liên tục hơn một giờ kia không tính à?”
“Không
không không không tính! Không tính! Không tính! Không —— Tính ——!” Kim Jaejoong lắc đầu nước mắt chảy dài.
Jung
Yunho hất cằm nhìn cậu, lãnh đạm nói:
“Nói
xin chào bằng tiếng Nhật xem nào.”
“Kô
ní chi wa! Wa tá shì Kim Jaejoong đệt!”
“Cảm
ơn thì sao?”
“A
ri gà tố!”
“Hẹn
gặp lại.”
“Sa
yổ na ra!”
“Tuyệt
quá.”
“Su
gôi!”
Vị
họ Jung nào đó phúc hắc cười cười:
“Vậy
câu tôi thích cậu thì sao.”
Kim
Jaejoong liền chuyển sang trạng thái “Không nghe thấy”.
Sau
đó Jung Yunho lại dạy cậu vài câu thông dụng như: Đúng, được, tôi đồng ý, hợp
tác vui vẻ, vất vả rồi.
Đột
nhiên có người chạy tới báo cáo với Jung Yunho, xe của đại Boss khu Nhật Bản đã
đến cửa, Jung Yunho gật đầu một cái, Kim Jaejoong theo ánh mắt của mọi người
nhìn sang.
Mong
ngóng một hồi, cậu vụng trộm đẩy đẩy cánh tay Jung Yunho, Yunho liền hơi
nghiêng đầu:
Cậu
kiễng chân thì thầm bên tai anh:
“Sếp
có để bụng việc em thì thầm thế này không?”
“…”
“Được
rồi, em muốn hỏi sếp là…” Nhỏ giọng nói bên tai Jung Yunho, “Sao không ra cửa
đón mà lại đứng cuối cùng trong đám người thế này?”
Giọng
Jung Yunho thấp tới cực điểm, lạnh như hầm băng:
“Anh
ta và Park tổng hành đều là do ban giám đốc sắp xếp tới để áp chế tôi.”
“Áp
chế…” Kim Jaejoong cố gắng không để mình hiểu sai, hồi sau suy nghĩ cẩn thận lại,
cuồng ngược đãi quả thực đang đi trên con đường vô cùng lắm chông gai, có lẽ là
ông chủ lớn muốn dạy dỗ anh ta, một người Hàn Quốc vẫn chưa đủ, lại còn thêm một
người Nhật Bản nữa.
Nghĩ
đến đây, đầu Kim Jaejoong liền trống rỗng, mắt sáng rực như phát hiện ra con mồi.
Trong
đám người thấp bé kia có một anh đẹp trai như hạc giữa bầy gà nha!
Tóc
để mái xéo thời thượng, lộ ra chiếc cằm thon gầy, đôi mắt xếch lóe lên sự thông
minh. Hắn đang đi về phía hai người, dùng tiếng Nhật nói lời cảm ơn với nữ nhân
viên xinh đẹp đứng tặng hoa, thấy Yunho liền vẫy tay cười cười, mà thấy Kim
Jaejoong đứng bên cạnh anh thì, thấy Kim Jaejoong thì… Thấy cậu thì…
Sao
hai mắt hắn lại sáng lên thế kia?
Với
kinh nghiệm lăn lộn trong giới đam mỹ bao lâu nay, Kim Jaejoong quá hiểu rõ ánh
mắt người Nhật Bản kia nhìn mình là ánh mắt của sói khi cảm thấy hứng thú!
Mà
điều khiến Kim Jaejoong ngạc nhiên hơn nữa là mỹ nam này công thụ khó phân biệt.
Rất
hiếm có nha!
Âm
thầm nắm tay quyết tâm dò xét đến cùng!
“Jung
đại nhân Jung đại nhân.”
Người
nào đó tích cực gọi thủ trưởng mặt lạnh của mình.
Jung
biến thái quả thật rất tuấn tú rất hoàn mỹ, nhưng cậu thân là một hủ nam tận chức
tận trách, sao có thể buông tha mấy tin vỉa hè về đại boss Nhật Bản được chứ!
Jung
Yunho lúc này không thèm để ý đến cậu, tiến lên bắt tay với tổng thanh tra Nhật
Bản, dùng tiếng Nhật hàn huyên.
Kim
Jaejoong không có cách nào, bĩu môi nhìn tổng thanh tra khu Nhật Bản.
Lúc
này, anh Nhật Bản đẹp trai cũng nhìn về phía cậu dùng ánh mắt sáng lấp lánh nói
với cậu một câu:
“Cậu
là trợ lý của Jung Tổng hành sao?” (Tiếng
Nhật)
“Wa,
wa tá shì Kim Jaejoong đệt!” Kim Jaejoong vội vàng cúi đầu 90 độ.
“Tôi
tên là Oguri Shun, Jung Tổng hành, cậu ấy là người của cậu sao?” (Tiếng Nhật)
Oguri
Shun quay về phía vị họ Jung nào đó hỏi thăm.
Vị
họ Kim nào đó cũng vẻ mặt đầy chờ mong nhìn về phía anh: Jung đại nhân, anh ta
nói gì vậy?
Mắt
Jung Yunho đen láy thâm sâu, khóe miệng cong lên, từ chối cho ý kiến.
Đột
nhiên, một người từ phía sau bước tới, tiếp lời:
“Shun,
tôi giống anh cũng rất muốn trợ lý này của cậu Jung, hay là chúng ta cùng thuyết
phục cậu ta thả người đi?”
Park
Joong Jin dùng tiếng Nhật vô cùng trôi chảy, đẹp trai chết người.
Oguri
Shun cứ như vậy bắt đầu hàn huyên với Park Joong Jin, không để ý đến cái khác nữa.
Jung
Yunho đi trước dẫn đường, Kim Jaejoong tận chức tận trách làm cái đuôi theo sau
anh, nhưng cái người đang trong trạng thái thân ở Tào doanh mà lòng bên Hán
kia, vị họ Jung nào đó chỉ liếc một cái là nhận ra…