May 11, 2015

[NGC] Phiên ngoại 6

Phiên ngoại 6 —— Kiếp phù du ký (Hạ)
Đời như giấc mộng, vui được là bao.
Vui được là bao, tình được là mấy.
Tình được là mấy, bốn mùa đổi thay.
Bốn mùa đổi thay, ký ức vẫn vẹn nguyên.
Nhật ký ngày hè
“Đại thiếu gia, tiểu tổ tông của ta, ngài xuống đi được không, nguy hiểm lắm.”
“Thiếu gia, cẩn thận, bên trái, bên trái, không đúng, là bên phải.”
“Tiểu Hữu trời đánh kia, sao ngươi ngay cả trái phải cũng không phân biệt được thế, thật uổng cho cái tên của ngươi.”
“Ah, Kim chủ tử, áo của ngươi, mắc rồi kìa, tay áo ấy.”
“Ryu Ryu, sao ngươi cũng tới à?”
“Đại thiếu gia của ta, ngài đừng quay đầu lại có được không, lão nô nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài, ngài nói xem, công việc lau biển này giao cho hạ nhân làm là được rồi, ngài lại ầm ĩ đòi làm như vậy, nếu Jung chủ tử về mà trông thấy, không chừng sẽ tức giận đấy.”
“Trông thấy cái gì?”
Jung Yunho từ cửa hàng trở về, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Lâm quản gia cùng Phúc bá đứng ở đại sảnh, sau lưng là Ryu Ryu, Tiểu Tả Tiểu Hữu, hạ nhân các kiểu, tất cả đều đang ngẩng đầu lên nhìn, thảo luận ầm ĩ như thể nhìn thấy việc gì vô cùng kỳ lạ, vừa nghe thấy giọng hắn, tất cả liền im lặng, người cứng đờ, đồng loạt xoay người lại, ý đồ ngăn tầm mắt của hắn.
“Đang ầm ĩ cái gì vậy”
Jung Yunho từ lúc vào cửa liền không thấy Kim Jaejoong đâu, trong lòng liền biết không ổn, lúc này nào còn tâm trạng để ý bọn họ, vừa ngẩng đầu nhìn liền nhận ra ngọn nguồn, người gây ra việc này – Kim Jaejoong không biết kiếm đâu ra cái thang, đang chổng mông cầm khăn lụa chà lau hai tấm biển vua ban treo trong phủ.
“Sao mà nhiều lời thế.” Kim Jaejoong một tay ôm lấy thang, một tay cẩn thận lau tấm biển “Thương gia đệ nhị thiên hạ”, miệng cười mắng, “Suốt ngày cứ Jung chủ tử Jung chủ tử, đừng quên chủ tử kia là do gia ta cướp về đấy, cứ nhiều lời như vậy, cẩn thận lưỡi các ngươi.”
Lời doạ nạt nhưng không mất sự hài hước này như một đứa trẻ hư đang càn quấy, nếu là ngày xưa, hạ nhân đã sớm bật cười, chỉ là hôm nay Jung Yunho đứng ngay đây, lại đang nghiêm mặt, cho dù bọn họ có thêm mấy lá gan cũng không dám làm càn.
“Tiểu Hữu, đi, lấy ta một chiếc bút lông.” Kim Jaejoong đưa lưng về phía mọi người không hề nghe thấy câu hỏi của Jung Yunho, cũng không để ý bầu không khí có chút không bình thường, nghiêng đầu ngắm tấm biển “Thương gia đệ nhất thiên hạ” một hồi, đột nhiên ra lệnh, “Nhớ nhúng đầy mực vào.”
Tiểu Hữu nhìn nhìn Jung Yunho, tuy Kim Jaejoong ở trong phủ rất ngang ngược, nhưng một đám hạ nhân vẫn quen việc hỏi Jung Yunho thoạt nhìn đáng tin cậy rồi mới làm, một thời gian dài, mọi người đều đã quen với việc nhìn ánh mắt Jung Yunho mà làm.
“Ta đi lấy, các ngươi tản ra đi.” Jung Yunho nhẹ giọng dặn dò hạ nhân, tự mình đi đến trong phòng sưởi, lấy một chiếc bút lông trên mặt bàn, nhúng đầy mực, hứng thú đưa cho Kim Jaejoong đang quay lưng về phía hắn.
“Tiểu tử ngươi từ khi nào lại có mắt nhìn vậy, cầm đúng chiếc bút Yunho thích nhất.” Kim Jaejoong ngồi trên thang nở nụ cười, lại nói, “Nhắc đến mới nhớ, không biết cái tên đi kiểm tra cửa hàng kia làm gì mà lâu thế, bánh bơ nướng của ta mà nguội, nhất định sẽ không tha cho hắn.”
Jung Yunho nghe xong chỉ cười, không đáp lời, Kim Jaejoong cũng không thèm để ý, nghịch nghịch bút lông, lấy lại bình tĩnh, liền giơ cổ tay, trực tiếp vẽ lên tấm biển.
Hai tấm biển này là từ sau đại hội Chúng thương năm đó, Thuỵ Đức tiên đế ban thưởng, ban đầu là Jung Yunho cùng Kim Jaejoong mỗi người một tấm, treo ở phủ nhà mình, sau hai người kết hôn liền mang cả hai tới treo ở phủ mới, ngay cửa của chính sảnh, vì Kim Jaejoong nhìn khó chịu, còn đòi treo tấm biển “Thương gia đệ nhị thiên hạ” của cậu lên trên, có hạ nhân phụ trách lau dọn theo lịch, hôm nay không hiểu sao lại tự trèo lên.
“Xong.” Jung Yunho khó được khi phân tâm, chỉ nghe thấy Kim Jaejoong vui vẻ hô lên, vừa ngẩng đầu nhìn liền bật cười.
Hoá ra Kim Jaejoong cầm bút lông chỉ để viết thêm một nét thẳng đứng vào tấm biển “Thương gia đệ nhất thiên hạ” của hắn, tấm biển giờ biến thành “Thương gia đệ thập thiên hạ.”
“Tiểu Hữu…” Kim Jaejoong vui vẻ quay mặt lại, đang định gọi mọi người đến cho ý kiến với tấm biển của mình, vừa quay đầu liền nhìn thấy Jung Yunho đang nở nụ cười, trên gương mặt mang theo tia ấm áp mà nhìn cậu, vì vậy cười càng tươi nói, “Ai, ngươi về từ bao giờ vậy?”
“Không lâu.” Nụ cười trên mặt Jung Yunho vẫn chưa tắt hẳn, cao lớn anh tuấn không kém gì nhiều năm trước.
“Ta biết ngay mà, Tiểu Hữu sao có thể biết được cây bút lông ngươi thích nhất.” Ngón tay Kim Jaejoong nghịch nghịch thân bút bằng sứ thanh hoa, trên môi lộ ra chút đắc ý nho nhỏ, giống hệt con mèo trắng mà Jung Yunho vô tình nhìn thấy lúc trở về, môi hơi vểnh lên, ánh nắng nhàn nhạt chiếu trên mặt, xinh đẹp vô cùng, “Ngoài ta ra, nào còn ai biết chiếc bút này là ta tặng ngươi.”
“Đúng đúng, đồ Jae Jae tặng, ta nào dám không thích.” Jung Yunho bất đắc dĩ mà chiều chuộng gật đầu đồng ý, tình yêu đã sớm hoá thành ánh mắt dịu dàng, nồng nàn như nước chảy về sông, “Ngươi xuống trước đi, ngày hè quần áo mỏng, chẳng may trượt chân xem ngươi có khóc không.”
“Xuống cũng được.” Kim Jaejoong xoay người, tựa trên thang trúc, chân đung đưa khiến thang phát ra tiếng rít chói tai, Jung Yunho nhìn mà kinh hồn táng đảm, hết lần này tới lần khác Kim đương gia gan lớn chẳng hề để ý, vui vẻ đảo mắt, “Ngươi đỡ ta.”
“Được.”
Jung Yunho đáp vô cùng nhanh chóng, vươn hai tay, Kim Jaejoong liếc nhìn, bĩu môi nói, “Ngươi nhất định phải đỡ được đấy.”
“Nương tử dặn dò, tiểu sinh nào dám không tuân lời.” Jung Yunho đứng trước mặt Kim Jaejoong, không còn bộ dáng đáng tin cậy như đối với người khác, cười đùa trêu trọc, miệng lưỡi trơn tru, thủ đoạn chồng chất.
“Ya, Jung Yunho, đè chết ngươi cũng đáng đời.” Kim Jaejoong cười nhảy xuống khỏi thang, vì đang giữa mùa hè, Kim Jaejoong chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bằng sa, bên trong là áo lót bằng tơ, trong lúc rơi xuống, vạt áo bay phấp phới, tựa như như một con bướm xinh đẹp giữa hè, rơi vào trong vòng tay của Jung Yunho, Jung Yunho vì đỡ Kim Jaejoong mà hạ lực, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Ồ, cái túi tiền này sao quen mắt thế?” Kim Jaejoong lười biếng ghé trên người Jung Yunho, hai tay trắng nõn tuỳ ý sờ loạn, thấy túi tiền hơi cũ bên hông Jung Yunho, tựa hồ được là phẳng, tuy vậy góc cạnh đã hơi sờn, màu sắc rực rỡ trước kia cũng đã phai nhạt.
Jung Yunho mặc dù không thích xa hoa như Kim Jaejoong, nhưng đồ dùng lúc nào cũng tốt nhất, đồng thời cũng là người vô cùng cẩn thận, trong tính cách có quy củ của người đọc sách, ngày thường bất luận là quần áo hay ăn uống đều phải tinh tế nhất, không để lộ chút sơ hở khiến người nhìn ra.
Cho nên, lúc Kim Jaejoong nhìn thấy chiếc túi tiền cũ này mới kinh ngạc như vậy, huống chi, túi tiền này còn khá quen mắt.
“Thật không nhớ hả?”
“Đây là…”
1
“Cha, hôm nay ra ngoài là có việc gì à?” Trong chiếc xe ngựa màu trắng thuần khiết của Jung gia, chỉ có Jung Yunho tầm năm sáu tuổi ngồi nghiêm chỉnh, hỏi phụ thân đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
“Hôm nay mang Jung Yunho đi gặp một người bạn cũ của cha, con trai hắn đầy một tuổi, mời chúng ta đi uống rượu, ngươi có muốn gặp không?” Jung đương gia Jung Gae cười yêu thương, nhìn con trai độc nhất của mình, khoé mắt đã có nếp nhăn, tỏ rõ hắn không còn trẻ, chỉ là tinh thần khoẻ mạnh lại khiến người nhìn liền thấy thoải mái.
“Là Kim bá bá thành Nam ạ?” Jung Yunho cũng nghiêm túc, vén rèm lên, hắn tuy nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, chỉ suy nghĩ thoáng chốc liền đoán ra phương hướng xe ngựa đi.
“Sao Yunho biết?” Jung Gae vuốt râu cười khẽ, mang theo chút ý tứ khen ngợi.
“Thúc thúc bá bá trong phủ đều nói, Kim gia là đối thủ của nhà chúng ta.” Jung Yunho có hai chiếc răng khểnh nho nhỏ nghiêm trang nói, lại chọc cười cha mình, “Cha, ta nói không đúng sao?”
“Yunho, ngươi phải nhớ kỹ.” Trong mắt Jung Gae hiện lên sự thấu hiểu đối với thế sự, cơ trí mà bình tĩnh, “Có đôi khi, kẻ địch mới là bạn tốt nhất của ngươi.”
“Ta không hiểu.”
“Đợi ngươi trưởng thành sẽ hiểu.”
“Ta khi nào mới trưởng thành?”
“Đợi ngươi có người thích liền sẽ trưởng thành.”
Jung Gae không hề nghĩ tới, chỉ một câu nói đùa của hắn lúc này, lại thật sự khiến con hắn, chỉ sau một đêm, trở thành một người đàn ông thực thụ.
Kim gia là nhân tài mới xuất hiện trong giới thương gia của Kinh thành, Kim đương gia Kim Yong là một thương nhân xuất thân từ dân thường vải thô áo rách, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gây dựng lên gia nghiệp lớn như vậy, tác phong của hắn từ trước đến nay là đuổi tận giết tuyệt, không nể tình cảm, cho nên quan hệ với mọi người ở phố Cô Tô không được tốt lắm, nhưng kỳ lạ là lại tâm đầu ý hợp với Jung đương gia xuất thân dòng dõi thư hương.
“Đến rồi, Yunho, xuống xe nào.” Jung Gae xuống xe ngựa, xốc màn cửa gọi con mình, Jung gia xưa nay dạy con rất nghiêm khắc, không hề nuông chiều, bởi vậy Jung Yunho dù tuổi còn nhỏ nhưng việc gì cũng độc lập, hai tay nhỏ bé chống lên càng xe, nhảy mạnh xuống, suýt nữa ngã xuống tuyết, “Làm gì cũng phải cẩn thận một chút.”
“Vâng, cha.” Jung Yunho gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay tràn đầy nghiêm túc.
“Jung đương gia, đương gia chúng ta đã chuẩn bị trà nóng ở tiền sảnh chờ ngài.” Phúc bá phụng mệnh đi ra nghênh đón, nhìn thấy đôi phụ tử Jung gia, hành lễ xong liền đi trước, dẫn hai người đến tiền sảnh.
“Ai nha, Jung lão ca, ngươi đã tới.” Kim Yong ngồi trên ghế xa hoa, nhìn hai phụ tử mang theo gió tuyết đi tới, vội vàng đứng dậy đón tiếp, ha ha cười vỗ vai Jung Gae, hắn là người thô kệch, từ trước đến nay chẳng bao giờ quan tâm mấy nghi thức xã giao khách sáo, “Đợi ngươi lâu rồi đấy.”
“Làm phiền Kim lão đệ chờ rồi, trời tuyết khó đi nên mới chậm mất một lúc.” Jung Gae cười nho nhã, đối lập hoàn toàn, rồi sau đó vỗ đầu Yunho nói, “Đây là khuyển tử Yunho, Yunho, gọi Kim bá bá.”
“Kim bá bá.” Khi đó Yunho tuổi còn nhỏ, lòng dạ còn chưa sâu, tuy trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ con chưa hiểu sự đời, cười rộ lên mang theo vài phần ngây thơ, “Con của ngài đâu ạ?”
Jung Yunho là con trai duy nhất của Jung gia, Jung gia chủ mẫu sinh hắn không bao lâu liền buông tay rời khỏi nhân gian, bởi vậy hắn không biết cảm xúc khi có em trai em gái là như thế nào, thỉnh thoảng đến trường hoặc đi ra ngoài, nhìn thấy trẻ con nhà người ta lớn nhỏ đủ cả, nô đùa ầm ĩ thì hâm mộ vô cùng, trên đường nghe nói Kim gia có trẻ em liền động lòng.
“Ôi, lão ca, đây là nhi tử của ngươi à, nhìn quả thật rất ra dáng nha.” Kim Yong cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Jung Yunho, thấy giữa lông mày cậu nhóc này mang theo khí khái hào hùng, để lộ sự lợi hại, sống lưng thẳng tắp, tay chân thon dài, liền thích vô cùng, khom người trêu chọc hắn, “Tiểu quỷ, ngươi mấy tuổi rồi hả?”
“Hơn năm tuổi, gần sáu tuổi rồi.” Mắt Jung Yunho đảo vòng, không chút sợ hãi báo tuổi của bản thân, cũng không hề né tránh ánh mắt của Kim Yong, quả thật là một nam tử hán nho nhỏ, “Ta không phải tiểu quỷ, ta là đàn ông.”
“Được được được, đàn ông đàn ông, về sau nhất định sẽ thành công.” Kim Yong cười ha hả, vỗ vai Jung Yunho, quay sang nói với Jung Gae, “Đứa con trai này của ngươi dạy tốt thật.”
“Khiến lão đệ chê cười, đứa nhỏ này hay suy nghĩ nhiều, ta cũng không thể trách mắng, cũng tạm được thôi.” Jung Gae khiêm tốn, nhưng sự kiêu ngạo trong giọng nói lại vô cùng rõ ràng, “Tên nhóc này lại vừa mắt ngươi.”
“Cha, sao không thấy em bé?” Jung Yunho không đợi được nữa, giật giật vạt áo Jung Gae, vội vàng hỏi.
“Ha ha, Yunho muốn nhìn em bé à.” Kim Yong cũng không kéo dài thời gian nữa, vươn tay gọi hạ nhân, “Mang hai thiếu gia đến đây, nhớ cho Jae Jae mặc nhiều một chút, hôm nay trời có tuyết, dễ bị lạnh lắm.”
“Đã biết, lão gia.”
“Kim bá bá có hai con trai à?” Jung Yunho nghe thấy vô cùng rõ ràng, vội vàng nhón chân nhìn ra bên ngoài, miệng hỏi.
“Đúng vậy, con trai cả của ta Jaejoong xấp xỉ tuổi ngươi, đứa nhỏ Junsu thì vẫn còn phải bế.” Kim Yong mời Jung Gae ngồi xuống, hai người phẩm trà, tuỳ ý trò chuyện với nhau, Jung Yunho ngồi trên ghế đung đưa chân, mắt liên tục nhìn ra cửa.
“Phụ thân, ngươi tìm ta à?” Không lâu sau, cửa ra vào truyền đến giọng nói mềm mại của trẻ con, Jung Yunho vốn đợi đến ngủ gật, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu qua nhìn.
Người đứng ở cửa chính là lão quản gia Phúc bá của Kim gia, tay trái hắn nắm tay một đứa bé phấn điêu ngọc mài, mặc áo khoác hoa màu hồng phấn, thân thể tròn vo, trên cổ đeo một chiếc khoá trường mệnh lớn, đi giày nhung mũi tròn, ngay cả hai má cũng tròn tròn, làn da trắng như tuyết, có lẽ trên đường đi bị gió thổi nên mũi hơi đỏ, chiếc mũ len mềm mại đội trên đầu, hai mắt ngập nước to tròn, tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy, miệng nho nhỏ, hồng hồng, Jung Yunho nhìn một hồi, không hiểu sao lại nhớ tới quả anh đào Tây Vực ăn tối hôm qua, nó cũng hồng như vậy, hồng đến không có một chút tạp sắc.
Đây là lần đầu tiên Jung Yunho nhìn thấy Kim Jaejoong, cũng là khởi đầu cho câu chuyện của hai người.
“Jae Jae.” Kim Yong tuy là người thô kệch, nhưng lại chiều con vô cùng, thực ra Kim Jaejoong là đứa con hắn lúc già mới có được, từ nhỏ đã được nuông chiều, không nỡ trách mắng, vừa nhìn thấy con thì lòng liền mềm nhũn, “Lạnh à, tới đây nào.”
“Phụ thân.” Jaejoong nhỏ giãy ra khỏi tay Phúc bá, có lẽ là mặc hơi nhiều, đi lại hơi nghiêng ngả, Jung Yunho nhìn, không hiểu sao lại muốn vươn tay ra đỡ, tay vươn ra nửa chừng mới thu lại, nhìn đứa bé gọi là Jae Jae kia bổ nhào vào trong ngực Kim bá bá, cười ngọt ngào, “Muốn ăn bánh bánh.”
“Lát phụ thân bảo người làm cho ngươi được không?” Kim Yong xoa xoa hai má bé, kéo tay bé nói, “Lại đây gặp mấy người, ngươi xem, đây là Jung bá bá, đây là con trai Jung bá bá, tên Yunho, Jae Jae có phải là nên chào hỏi không?”
Kim Jaejoong từ nhỏ được nuôi trong phủ, cũng mới chỉ có năm tuổi, ít tiếp xúc với người lạ, vậy nên chưa có bộ dáng yêu nghiệt giảo hoạt như bây giờ, nhìn thấy phụ tử Jung gia, cắn ngón tay nghiêng đầu nhìn một hồi, mới sợ hãi nhẹ giọng nói: “Jung bá bá, Yunho.”
Jung Yunho nhìn em bé tựa trong lòng Kim bá bá, không biết vì sao cảm thấy cả người đều mềm nhũn, thậm chí có vài phần hốt hoảng nhảy xuống ghế, đi lên trước muốn cầm tay Kim Jaejoong, miệng ấp úng nói: “Kim bá bá, ngươi có con gái sao?”
“Ha ha, Kim Yong vỗ bàn cười to, Jung Gae cũng nhịn không được cong khoé miệng, Jung Yunho không hiểu ra sao, lại nghe đứa bé kia có chút tức giận mở miệng nói, “Ta là con trai, ngươi là đồ không có mắt.”
“Ta…” Jung Yunho gãi gãi đầu, không thể nào hiểu nổi, đứa bé đẹp như vậy tại sao không phải nữ?
“Ngươi không nghe thấy à? Ta là con trai.” Kim Jaejoong duỗi bàn tay nho nhỏ, kiễng chân đập đầu Jung Yunho, Jung Yunho vốn định tránh, nhìn thấy đứa bé đứng chưa vững, chân lại đứng yên, một đứa trẻ thì có thể có bao nhiêu sức chứ, vì vậy cứ thế bị đánh một cái, xoa xoa đầu cười phối hợp.
Bởi vậy có thể thấy, Jaejoong giương nanh múa vuốt càn quấy cùng với Jung Yunho ngầm yêu chiều đã bắt đầu từ đây.
“Jae Jae, sao lại đánh người như vậy?” Kim Yong sợ Jung Gae tức giận, vội vàng mở miệng như thể muốn trách mắng Kim Jaejoong, “Ngươi…”
“Kim bá bá, ta không sao.” Jung Yunho thấy Kim Jaejoong mím miệng, hốc mắt cũng hồng hồng, vội vàng nói, “Không đau mà, Jaejoong chỉ đang đùa với ta thôi.”
“Còn lâu mới đùa với ngươi.” Kim Jaejoong lầm bầm, không dám lớn tiếng, cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay mình, mái tóc mềm mại nhẹ quét qua bàn tay Jung Yunho đúng lúc nâng lên, ngưa ngứa, từ nay về sau, cảm giác đó liền khắc sâu vào trong lòng hắn.
“Được rồi được rồi, Jae Jae, dẫn Yunho đi nhìn Junsu đi.” Kim Yong cũng không đành lòng trách mắng bảo bối nhà mình, tuỳ tiện tìm lý do nói, “Ta và Jung bá bá của ngươi còn có chuyện muốn nói.”
“Ta có đệ đệ, ngươi có không?” Nhắc đến đệ đệ của mình, Kim Jaejoong liền nở nụ cười, hếch cằm nhỏ nói với Jung Yunho, “Đệ đệ của ta đáng yêu lắm.”
“Không có.” Jung Yunho nói thật, cũng có vài phần mất mát, Kim Jaejoong ngược lại cười tủm tỉm cầm tay hắn nói, “Ta dẫn ngươi đi xem.”
Nhũ mẫu sớm đã theo Phúc bá vào phòng, lúc này ở ngay phòng sưởi bên cạnh, phòng sưởi và chính sảnh chỉ cách nhau một bức tường, Jung Yunho đi theo Kim Jaejoong đứng cạnh giường gạch nhìn em bé trong lòng nhũ mẫu, Kim Jaejoong vươn tay chạm vào mặt Junsu, lại quay đầu nói với Jung Yunho: “Mềm hơi là mềm, giống y như mì sợi vậy.”
“Ta sờ có được không?” Jung Yunho nhìn cậu nhóc mềm mềm kia, nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.
“Ừ, cho ngươi chạm một cái, chỉ một cái thôi đấy.” Lúc Jaejoong nhỏ nói lời này thì miệng bĩu ra, hồng hồng, Jung Yunho vươn tay do dự một hồi, sờ một cái trên mặt cậu, lại nhanh chóng thu tay về.
“Ya, sao ngươi lại sờ ta?” Kim Jaejoong chỉ thẳng vào Jung Yunho, miệng chu ra rất cao.
“Jaejoong, ngươi tên Jaejoong đúng không.” Jung Yunho ngơ ngác nhìn tay mình, chợt ngẩng đầu nói, “Jaejoong, ngươi làm đệ đệ của ta được không?”
“Sao ta phải làm đệ đệ của ngươi?”
“Ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi làm đệ đệ của ta, về sau ta có cái gì ngon, cái gì thú vị cũng đều đưa ngươi trước, ta có thể cùng ngươi đi ra ngoài chơi, cùng ngươi đi ngủ, cùng ngươi đến trường.” Jung Yunho nói rất nhanh, sợ Jaejoong không rõ lại bổ sung, “Thêm một người chiều ngươi không tốt sao?”
Kim Jaejoong cắn ngón tay, đây là thói quen nho nhỏ của cậu, lời Jung Yunho nói cậu cũng hiểu, nhưng lại có cảm giác có gì đó không đúng: “Nhưng mà ta có đệ đệ nha.”
“Vậy nên ta làm ca ca ngươi, như vậy, về sau ta chiều ngươi, ngươi chiều đệ đệ, vậy không được sao?”
“Ngươi nói thật sao?”
“Đương nhiên.” Jung Yunho gật mạnh đầu, ra vẻ chân thành, hắn giỏi về nói năng, giảo biện, tính cách giảo hoạt kia có lẽ cũng bắt đầu từ đây.
“Vậy được rồi, Yun, Yun…”
“Yunho, ta tên là Jung Yunho.”
“Vậy là Yunho ca ca.”
“Ngươi gọi ta Yunho ca ca, ta gọi ngươi Jae Jae được chứ?”
“Được, được rồi.” Kim Jaejoong gật gật đầu, bím lóc lay động, lại nói, “Vậy Yunho ca ca, ngươi ra ngoài nghịch tuyết với ta nha, ta muốn dựng một người tuyết thật to.”
“Được.”
Dường như trẻ con luôn như vậy, dễ giận dỗi, dễ làm hoà, không có quy tắc gì, hai vị Jung Kim đương gia trò chuyện say sưa, chợt thấy hai đứa trẻ tay cầm tay chuẩn bị đi ra ngoài, Kim Yong nhìn Kim Jaejoong vẻ mặt vui vẻ, thầm nghĩ không ổn, lập tức nói:
“Jaejoong, không được ra ngoài nghịch tuyết.”
“Phụ thân.” Jaejoong nhỏ mặt lập tức xụ xuống, giậm chân một cái, mím miệng, mặt tràn đầy mất hứng, “Ta muốn ra ngoài.”
“Jae Jae à.” Kim Yong sợ nhất là nước mắt của con trai cả, vội vàng tìm lý do, “Không phải ngươi nói về sau muốn ngồi trong nhà kiếm tiền giống phụ thân sao? Vậy ngươi phải bắt đầu học bàn tính nha, ngươi nhìn Yunho, người ta chỉ lớn hơn ngươi một tuổi, nhưng lại hiểu chuyện hơn ngươi, đã sớm học cách tính toán sổ sách rồi.”
Jaejoong nho nhỏ không hiểu lời phụ thân nói, nhưng cũng hiểu được vì ca ca mới quen kia mà mất đi cơ hội nghịch tuyết, vì vậy liền xù lông, hất tay Jung Yunho ra, nhảy lên trên bàn, cao giọng nói: “Yunho ca ca, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, trở thành thương nhân lợi hại nhất Đông triều.”
Vì vậy, những lời này là khởi đầu cho mười năm tranh đấu, mười năm dây dưa, cuối cùng là cả đời bên nhau của hai người.
“Cha, ta trưởng thành rồi.” Trên đường quay trở lại Jung phủ, Jung Yunho ngịch nghịch hai quả mận đã bị gặm mất một góc mà Kim Jaejoong kín đáo đưa cho hắn trước khi đi, như có điều ngẫm nghĩ nói.
“Sao lại nói như vậy?” Jung Gae có chút khó hiểu.
“Ta thích Jaejoong.”
“Ừ, cha cũng thích Jaejoong.” Jung Gae qua loa nói, “Nhưng mà đứa bé kia quả thật rất đáng yêu, có lẽ giống mẹ nó.”
“Cha, ngươi không thể thích Jaejoong, Jaejoong là của ta, ta thích hắn.” Jung Yunho vội vàng nói, thiếu chút nữa đánh rơi quả mận trong tay, “Ta thích Jaejoong hơn ngươi.”
“Hả?” Jung Gae lúc này mới hiểu được ý của Jung Yunho, vì vậy mang theo vài phần vui đùa hỏi, “Thích như thế nào?”
“Như cha thích mẹ vậy.” Jung Yunho nói vô cùng rõ ràng, Jung Gae cười vang, trong mắt hắn, đây chỉ là trò chơi của trẻ con, “Cha, ngươi nói, khi ta có người yêu, ta liền trưởng thành.”
“Ừ, Yunho đã trưởng thành, nhưng mà ngươi biết Jaejoong thích ngươi hay không không?”
“Không biết, Jaejoong hình như không thích ta lắm.” Jung Yunho nghĩ đến Kim Jaejoong vừa rồi mất hứng, không để ý tới hắn, không khỏi có vài phần uể oải.
“Vậy ngươi phải làm cho Jaejoong cũng thích ngươi.” Jung Gae sờ sờ đầu Yunho nói, “Con trai, muốn làm cho người ta thích ngươi, đầu tiên ngươi phải trở nên mạnh mẽ, phải mạnh hơn hắn, sau đó phải thu hút sự chú ý của hắn, như vậy, hắn mới biết đến sự hiện hữu của ngươi.”
“Phải trở nên mạnh mẽ, phải… Thu hút sự chú ý của hắn.”

Trên xe ngựa, giọng Jung Yunho dần dần bị gió tuyết át mất, nhưng mà, những câu chuyện kia, dù gió tuyết có lớn đến mấy cũng không thể nào che lấp được.