Aug 16, 2014

[NDNKKNĐD] Part 18

Part 18

Từ khi Kim Jaejoong sinh ra, chưa từng biết đến hai chữ ngây thơ, đến bây giờ có thể dùng con tim mà nhìn rõ rất nhiều chuyện mà đôi mắt không thấu, những vấn đề phức tạp. Tựa là, nếu có một người như vậy, nguyện ý từ bỏ sự ngây thơ thuần khiết, lựa chọn trách nhiệm, dốc toàn bộ sức lực để quan tâm bạn, dùng tất cả sự ngọt ngào để yêu bạn, người đó cũng nguyện ý dỡ bỏ ngụy trang thể hiện thật lòng, dùng nụ cười cùng nước mắt xây thành tòa thành kiên cố nhất bảo vệ bạn, dù phong ba bão táp thế nào cũng không nề hà. Nếu có một người như vậy, yêu bạn, tất cả tình yêu đều dành cho bạn,…

Jaejoong mỗi lần nghĩ như vậy đều giật mình để thanh tỉnh, là cậu quá tham lam sao? Thứ người ta cho bạn không phải thứ bạn muốn, mà thứ bạn muốn nhất người ta lại không thể cho…

Thật sự chỉ có thể như vậy phải không? Mỗi lần Kim Jaejoong muốn quên Jung Yunho thì lại một lần Jung Yunho lại dùng bao nhiêu ôn nhu, dịu dàng bao trọn cậu.

Jung Yunho, anh thật xấu xa.

Bên tai đã vang lên tiếng thở đều đều của Jaejoong, Yunho nghiên người nhìn gương mặt trầm tĩnh của Jaejoong ẩn hiện dưới ánh trăng, nở nụ cười thật tươi đọng mãi trên khóe môi. Bản thân hắn tự nhủ, để cho Jaejoong an tâm ngủ, ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy hết thảy đều là mới, tiếng lòng bị khơi dậy trong đêm nay, ngày mai cũng sẽ trở thành xưa cũ, trở thành quá khứ…

Ngày hôm sau, Yunho đưa Jaejoong đến cổng trường, giúp cậu sửa sang lại cổ áo bị quai cặp đè lên nhàu nát, cười nói: “Mau vào đi.”

Jaejoong bĩu môi: “Không tiễn em đến ký túc xá sao?”

Yunho bất đắc dĩ nói thẳng: “Đến ký túc xá anh sẽ càng không nỡ đi!”

Jaejoong cười mờ ám: “Vậy thì ở lại ký túc xá em một đêm! Hí hí.”

Xoa xoa làn da trên mặt non mềm của Jaejoong, Yunho giả bộ tức giận: “Em muốn anh mất việc hả?”

“Cái gì mà!!” Jaejoong không phản kháng, để cho Yunho làm loạn trên mặt mình, dụi dụi vào người hắn: “Làm bác sĩ thực tập mệt lắm đó, anh, hay là anh đừng đi làm nữa, chờ em thành luật sư lớn, em nuôi anh.”

“Đi!”

Cái ót trúng một trưởng, Jaejoong nhăn nhó xoa xoa ót mình, giả bộ tức giận chu miệng: “Anh này, cái ót có điểm huyệt trí mạng, anh anh…thật ngạo kiều!”

Yunho lắc đầu nhận thua: “Mỗi lần em mở mồm ra thật là…”

Jaejoong “thúc” cho Yunho một cái, hạ giọng mập mời: “Anh, có phải anh có chuyện gì buồn phiền không?”

Yunho chưa kịp phản ứng, Jaejoong đã cười ha ha chạy xa rồi, từ đằng xa vẫy tay với hắn, Yunho thì thầm cảm thán: “Nghịch quá đi mất.”

Lúc Jaejoong trở lại ký túc xá, phát hiện không khí trong ký túc xá cực kỳ khác thường, cả ba người bạn đều trầm mặc, nhìn vòng quanh thấy có đồng chí Jin Chan đỏ bừng cả mặt, đần thối như nuốt phải ruồi, đang ra sức lục sách vở, giống như nó và cuốn sách có thâm cừu đại hận vậy.

Đem túi sách treo vào tủ quần áo, Jaejoong bình thường thân với Seo Iha hơn, Seo Iha lập tức hiểu ý cậu, kéo cậu ra cửa, hắng giọng nói: “Còn không phải Jin Chan, thằng rắc rối đó, tao mua Sushi về ăn, mới ăn được hai miếng, nó ngồi bên cạnh lớn giọng nói thịt bên trong là thịt heo, chúng ta là người nhìn người khác ăn thịt cũng là tội lỗi. CMN, như thằng đàn bà léo nhéo bên tai.”

Seo Iha càng nói càng tức, cuối cùng tức đến mức dậm chân: “Tao điên cmnr, bình thường cằn nhằn chưa đủ sao? Tao ăn bữa cơm cũng không tha!!!”

Jaejoong xem như đã hiểu, lại là đồng chí Jin Chan tạo sóng gió, bọn họ bốn người chung một phòng ký túc, coi như một nhà, suốt ngày mùi thịt heo đọng trên miệng, không hiểu sao mỗi bữa cơm đều có thịt heo không thể không ăn, canh có mỡ heo không thể không uống.

Jaejoong vỗ vai Iha, âm hiểm cười, “Đừng quên, chúng ta là truyền nhân rồng, người ta thế mà là truyền nhân heo, cái này không thể so sánh.”

Seo Iha vì câu nói này của Jaejoong mà cười sặc, hướng chí vỗ vai Jaejoong một cái thật mạnh: “Mày được! Chỉ một câu mà chọc thủng vấn đề.”

Jaejoong nhếch vai, đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, cậu ấm của tao, kêu hyung nghe một chút đê.”

Seo Iha không hiểu sao ngay từ đầu đã bị mọi người gọi là cậu ấm, lúc đầu y cũng phản đối, về sau phải chấp nhận sự thật, liền oán cha mẹ tại sao y lại bị gán cho một cái tên lập dị như vậy.

Jaejoong cứ thế trêu y, Seo Iha cũng tưng tửng mờ ám cười: “Được thôi, mày đang chờ tao gọi vào hầu sao?”

“Móa!” Jaejoong đạp y một cước: “Mày đúng thật tự coi mình là cậu ấm.”

“A đúng rồi!” Jaejoong lại nghĩ tới gì đó: “Mặt Jin Chan sao lại đỏ thế? Mày nói nó cái gì hả?”

“Tao á ~~~” Seo Iha cố ý kéo dài giọng ra vẻ thần bí.

“Nói mau!” Jaejoong đạp vào đùi y một cước.

“Á đau!” Seo Iha xoa xoa chân, không tình nguyện nói: “Tao nói, nó như thằng đàn bà, lải nhải không yên.”

“Ha ha! Chả trách.”

“Này, đi tắm với tao đi!”

Jaejoong kinh ngạc: “Giữa trưa mày đi tắm cái gì hả?”

“Tức giận, nóng trong người, đi tắm xả giận.”

Seo Iha kéo Jaejoong đến đầu cầu thang, Jaejoong vẫn không cam lòng tru tréo: “CMM, trong túc xá có phòng tắm! Mày muốn xả giận kéo theo tao làm cái gì?”

Seo Iha một hồi quẫn bách, sau đó nịnh nọt: “Ai nha, xin mày đó.” Jaejoong không muốn so đo với y nữa, cả hai kề vai đến phòng tắm chung.

Đến phòng tắm chung, Jaejoong liền phát hiện bên trong không có đến một bóng người, đương nhiên, giữa trưa chả ai lại chạy đến đây tắm cả, huống chi trong phòng ký túc vẫn có thể tắm. Đầu óc Seo Iha hôm nay bị lừa đá hay sao, tự dưng lại chạy đến đây phát tiết, ở ký túc xá dùng tay giải quyết là xong rồi, kỳ quái hơn là còn kéo cậu vô can chạy đến đây.

“Này, Jaejoong đi thôi, cởi quần áo đi.”

Jaejoong đạp cho y một cái: “Mày đừng nói mấy lời bậy bạ.”

Hai người đứng dưới vòi hoa sen tắm, Jaejoong chỉnh nước ấm thấp xuống, thoải mái hừ một tiếng.

Seo Iha liếc sang chỗ cậu: “Không nghĩ đến mày tắm còn có bộ dạng này.”

-----

[NGC] Chapter 30

Chapter 30 —— Ôm mỹ nhân về nhà
Dân gian vẫn nói, cuộc sống có bốn việc vui —— Đêm động phòng hoa chúc, tên đề trên bảng vàng, hạn hán gặp mưa rào, tha hương gặp bạn thân.
Đêm động phòng hoa chúc, quả thật xứng đáng là vị trí số một.
Thử hỏi, sinh ra trên đời này, nào có ai không có thất tình lục dục, nào có ai chưa từng rơi vào lưới tình, nào có ai tấm lòng thanh tịnh, bởi vậy, đêm động phòng hoa chúc điên loan đảo phượng kia là đêm được người hữu tình trong thiên hạ chờ đợi nhất.
Lại nói, người sáng lập Đông triều vốn là người Quan ngoại, từ trăm năm trước khi tiền triều bị diệt mới di cư đến, bởi vậy chịu ảnh hưởng rất sâu từ nền văn hóa trước, phần lớn phong tục tập quán vẫn còn lưu giữ lại nguyên vẹn, dù là hôn tang gả lấy, lễ mừng năm mới hay truyền thống văn hóa, tất cả đều có quy củ đầy đủ.
Chẳng hạn như, hôn nhân giữa nam tử gọi là đón tân quân về, từ vấn danh đến đón dâu, tất cả tập tục đều không có khác biệt quá lớn so với hôn nhân bình thường, điểm khác biệt duy nhất là tân quân mới vào cửa không cần ngồi trong phòng đợi động phòng như cô dâu, mà có thể ở lại hỉ đường tiếp khách.
Chỉ là, dường như chuyện gì dính đến Kim đại đương gia thì đều có ngoại lệ.
Bái đường vừa xong, không đợi tiếp đón khách tới, vị Kim đương gia từ trước đến nay luôn làm theo ý mình liền xoay người, rời khỏi hỉ đường, để lại cho mọi người một bóng lưng nhỏ nhắn duyên dáng.
Hành vi đó, nếu không có lý do chính đáng thì cực kỳ thất lễ.
Nhưng cũng may phần lớn khách mời đều thân thiết với Jung Yunho, nể mặt mũi hắn, cộng thêm Jung Yunho là người rất biết cách nói chuyện, bởi vậy mọi người cũng không cảm thấy tiếp đón không được chu đáo.
Kỳ thật, nói cho cùng, với Kim Jaejoong mồm miệng lanh lợi, ra tay không chút lưu tình trong thương giới, đại đa số thương nhân vẫn có vài phần sợ hãi, tuy vậy Kim đương gia lại có khuôn mặt đẹp như vẽ, xấu hổ đứng giữa hỉ đường lại càng quyến rũ tới cực điểm, bất luận ai cũng không thể không liếc mắt nhìn vài lần, nhưng ngay sau đó lại nhận được một ánh mắt sắc như dao bắn vào lưng, quay lại thì chỉ thấy Jung đương gia dịu dàng cười tươi rói, khiến người thắc mắc không thôi.
Bởi vậy khi thấy Kim Jaejoong rời khỏi lễ đường, không ít người bắt đầu thả lỏng, bầu không khí trong đại sảnh cũng náo nhiệt hẳn lên, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.
“Jung đương gia, cung hỉ cung hỉ, ôm được mỹ nhân về rồi.”
“Đa tạ Vương chưởng quỹ đến góp vui.”
“Ha ha, khách sáo làm gì, hai ta quen biết nhiều năm như vậy mà, quà ta tặng ngươi đã nhận được chưa?”
“Đã bảo người cất đi rồi, quả là đồ hiếm có, ngài hôm nay phải uống thêm mấy chén đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
“Yunho, ta không uống được rượu, dùng trà thay rượu, chúc ngươi tân hôn vui vẻ.”
“Minh Nguyệt cô nương, phần tâm ý này của ngươi, Yunho sẽ nhớ kỹ.”
“Jung đương gia, cung hỉ cung hỉ.”
“Đa tạ.”
”Yunho huynh, chúc ngươi cùng Kim đương gia bạch đầu giai lão, mọi việc suôn sẻ.”
“Cảm ơn.”
“Nhưng mà Yunho huynh à, ngươi kết hôn xong thì phải quản vị kia nhà mình đấy, tốt xấu gì cũng phải để lại đường sống cho chúng ta chứ.”
“Ha ha, Âu Dương huynh, lời này của ngài ta nhất định sẽ chuyển lại cho Jaejoong.”
“Không dám, ta đi uống rượu trước.”
Tuy Kim Jaejoong đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng nhưng Jung Yunho vẫn vui vẻ nâng ly cạn chén cùng mọi người, khách mời hôm nay có không ít người có máu mặt trong Kinh thành, tôn quý nhất tất nhiên là Shim Changmin cùng với Nhị hoàng tử hợp tác với Jung Yunho bao lâu nay, lúc này, Nhị hoàng tử một thân y phục thường bưng chén rượu tới chỗ Jung Yunho.
“Jung đương gia, thật sự chúc mừng ngươi.”
“Đa tạ.” Jung Yunho đang nói chuyện phiếm với một vị thương nhân hợp tác đã lâu, thấy nhị hoàng tử tới, chắp tay thi lễ, miệng nói, “Ngài đến thật sự vinh dự cho ta cùng Jaejoong.”
“Đâu có đâu có, ngũ đệ ta bình thường thân thiết với Kim đương gia, lần trước gặp trong cung, quả thực là không tầm thường chút nào, hôm nay các ngươi kết hôn, ta sao có thể không đến.” Nhị hoàng tử khách sáo một hồi, Jung Yunho vừa định nói lời cảm ơn, hắn lại nói, “Uống rượu mừng xong, Jung đương gia có thể nói chuyện với ta một chút được không?”
“Cái này…” Jung Yunho thấy nghiêm túc trong mắt hắn, trong lòng cũng có chút kiêng kị thân phận của hắn, trầm ngâm một lát, gật đầu nói với Junsu cùng Yoochun, “Yoochun, ngươi thay ta tiếp khách, ta cùng Nhị hoàng tử có chuyện cần bàn.”
“Ngươi cứ đi đi.” Park Yoochun tuy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý, nhìn Jung Yunho cùng Nhị hoàng tử một trước một sau vào nội đường.
Phía sau đại sảnh là nội đường không lớn, bên trong chỉ đặt một chiếc bàn tròn bằng gỗ cùng hai chiếc ghế dựa chạm khắc tinh xảo, dọc theo tường đặt một hàng chậu than, bên trong than cháy rừng rực, tỏa hơi ấm khắp phòng.
Jung Yunho ngồi xuống một chiếc ghế, cầm lấy tách trà bằng sứ men xanh trên bàn chậm rãi rót trà, lúc này mới mở miệng: “Không biết Nhị hoàng tử điện hạ tìm ta là có chuyện gì quan trọng?”
“Yunho, chúng ta hợp tác cũng không phải một năm.” Nhị hoàng tử thấy hắn bình tĩnh, cũng không bức bách, uyển chuyển nói, “Ta vốn tưởng ngươi sẽ không cự tuyệt đề nghị của ta, muội trong tộc ta tuy không phải con cháu vua chúa, nhưng dù gì cũng là người có quan hệ với hoàng thất, ngươi cũng gặp rồi, tuy không phải quốc sắc nhưng cũng là thiên kim tiểu thư, hơn nữa phụ thân nàng được phong đất ở Đông triều, hôn nhân này nếu thành công, sau này ngươi sẽ làm ăn vô cùng dễ dàng.”
“Đa tạ Nhị hoàng tử ưu ái, Cơ thị của Thanh Hà tộc quá cao quý, Yunho trèo cao không nổi.” Jung Yunho nhìn Nhị hoàng tử càng nói càng gấp, có vẻ rất tức giận, hắn liền phối hợp nhấp ngụm trà, “Ta là một thảo dân nho nhỏ, nào dám lấy hòn ngọc quý trên tay Thanh Hà vương.”
“Lời này quá khiêm tốn rồi.” Nhị hoàng tử vẫn chưa từ bỏ, nhìn Jung Yunho bình tĩnh như vậy, tiếp tục mở miệng, “Khắp Đông triều này, nào có ai địch nổi Jung Yunho ngươi, ngay cả con cháu hoàng gia như chúng ta cũng phải cố làm thân với ngươi, muội trong tộc của ta ái mộ ngươi, với trí thông minh của ngươi, sao có thể không nhìn ra.”
“Ý tốt của Nhị hoàng tử, Yunho xin nhận.” Jung Yunho không ngẩng đầu, chỉ tiện tay vuốt vuốt viền chén trà sứ men xanh xinh xắn, nửa ngày mới kiên định nói, “Chỉ có điều, Yunho đã sớm có người trong lòng, không gì lay chuyển được.”
“Bởi vậy ngươi đã hợp tác với ngũ đệ, để hắn tiến cung cầu phụ hoàng trước ta, lại xin phụ hoàng đồng ý hôn sự của ngươi cùng Kim Jaejoong, nhắc nhở ta bỏ ý định, đúng không?”
“Yunho nào có ý này, chẳng qua là trùng hợp, ta cũng không ngờ Nhị hoàng tử ngươi còn muốn vì ta mà tiến cung xin chỉ hôn, kính xin Nhị hoàng tử không cần phải lo nghĩ nhiều, ta dù sao cũng chỉ là thương nhân, địa vị so với ngài khác nhau một trời một vực.” Jung Yunho vừa nghĩ tới việc lúc trước, lửa giận trong lòng liền từ từ bùng lên, nếu không phải hắn nhanh tay, hiện tại có lẽ thật sự phải lấy người của tộc Thanh Hà rồi.
Cuộc đời này, hắn hận nhất là bị người khác áp chế, bị người thao túng, vị Nhị hoàng tử này dù xuất thân cao quý, nhưng hành động tự cho mình là đúng kia đã chọc giận Jung Yunho, lời nói giọng điệu của hắn lúc này liền có thêm vài phần lạnh nhạt cùng cứng rắn.
Nhị hoàng tử dù sao cũng là người lớn lên trong cung, nào có thể không nhìn ra Jung Yunho đã tức giận, hiện tại trong cung đang tranh giành vị trí thái tử, hắn còn trông cậy Jung Yunho giúp đỡ, vì vậy lập tức cười nói, “Nghe ngươi nói vậy, ta quả thật thấy ngượng ngùng, không bằng thế này đi, ngươi cùng Kim Jaejoong xứng đôi vừa lứa, lấy nhau là chuyện đương nhiên, vậy muội của ta có thể gả cho ngươi làm thiếp, không cần danh phận, ngươi đồng ý không?”
Jung Yunho vốn yêu Kim Jaejoong nhiều năm, tình cảm sâu đậm, hôm nay nghe xong lời này gần như muốn nổi trận lôi đình, hít vài hơi để bản thân bình tĩnh lại, lúc này mới cười nói: “Yunho tự thấy mình bất tài, nhưng cũng biết câu thơ “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.[1]”, nếu muốn ta nạp thiếp, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Nhị hoàng tử cho rằng Jung Yunho đã thuận lòng, vẻ mặt vui mừng vội vàng truy hỏi.
“Trừ khi ta chết.” Jung Yunho cười mà như không nhìn thẳng vào mắt Nhị hoàng tử, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Jung Yunho, ngươi đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, ta trở về cầu phụ hoàng, xem ngươi cự tuyệt như thế nào.”
“Cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi.”
Jung Yunho nhẹ nhàng nói, nhưng Nhị hoàng tử đã tỉnh táo lại, bị bốn chữ đồng quy vu tận làm cho cả kinh toát mồ hôi, người nam nhân tao nhã trước mặt cùng tân quân của hắn gần như nắm giữ huyết mạch kinh tế của Kinh thành, thậm chí là cả Đông triều, hai người này mà gặp bất trắc gì, Đông triều tất loạn.
“Vậy Kim Jaejoong đến cùng là có cái gì tốt?” Nhị hoàng tử chán nản từ bỏ, thấp giọng nói, “Tuy bề ngoài không tệ, nhưng ở Kinh thành ai mà không biết, hắn ngang ngược, lại thích sai bảo người khác, ta nghe nói, phủ ngươi còn thường xuyên bị hắn quấy rối làm loạn mà.”
Jung Yunho nghe xong, cũng không phản bác, chỉ là mắt nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử, mãi đến khi khiến hắn bị nhìn đến lạnh sống lưng, mới lạnh lùng mở miệng: “Hắn quả thật cái gì cũng không tốt, chỉ là ta yêu thích không đổi mà thôi.”
Yêu thích không đổi, bốn chữ nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến ảnh hưởng nặng nhất.
“Vậy hắn đối với ngươi có được mấy phần tình cảm, ta nghe nói, lúc trước hắn đào hôn, chạy tới tận Tây Vực, mãi sau mới trở về.” Nhị hoàng tử có chủ tâm trả thù Jung Yunho, trong lời nói mang theo chút khinh thường.
“Ta yêu hắn, chỉ thế là đủ rồi.” Jung Yunho cười, ánh mắt dịu dàng, dường như đang nghĩ đến bộ dạng biệt nữu của người kia, “Huống chi, làm sao ngài biết hắn vô tình với ta được.”
“Hắn nếu có tình, sao lại bỏ chạy giữa chừng?”
“Chỉ đơn giản là muốn trốn tránh mà thôi, hiện tại, không phải hắn đang đợi ta trong phòng sao.” Jung Yunho chỉ phòng tân hôn cách hỉ đường không xa, vui vẻ nói, “Dù hắn là khối băng, ta cũng có cách hòa tan hắn.”
Huống chi, bé hồ ly của hắn vốn là một ngọt lửa cháy rừng rực.
“Jung Yunho, sẽ có một ngày, ngươi phải trả giá thật nhiều cho quyết định lỗ mãng này, ngươi sẽ phải hối hận.”
“Ta sẽ chờ ngày đó.”
“Ngươi…”
Nhị hoàng tử nổi giận, phất tay áo bỏ đi, Jung Yunho cũng đang định đứng dậy, lại bị người giữ chặt, quay đầu nhìn lại thì thấy Shim Changmin đúng ra phải đang uống rượu ở chính sảnh, vì vậy ngạc nhiên nói:
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Yoochun lo lắng nên bảo ta đến xem.” Shim Changmin vẫn luôn trốn ở phía sau cửa, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, “Hóa ra việc con gái vị quan tiền triều kia là có thật, nhị ca vì mục đích của mình mà kéo ngươi xuống nước, nhưng mà, sao ngươi không nói với mọi người?”
“Thêm một việc không bằng bớt một việc.” Jung Yunho cười nhạt một tiếng, “Với tính cách của Jaejoong, là giả thôi mà đã gà bay chó sủa, nếu biết sự thật, ta sợ hắn cầm dao đi chém người ta lắm.”
Shim Changmin mắt đảo một vòng, tuy lời nói đùa của Jung Yunho vô cùng hợp lí, nhưng hắn lại nhận ra lí do sâu xa: “Ngươi là sợ Jaejoong sẽ gặp rắc rối đúng không?”
Jung Yunho cười không nói gì, chỉ là ánh mắt dịu dàng lại ngước nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia, chan chứa tình cảm.
“Nhưng mà, Yunho ca, ngươi phải cẩn thận nhị ca của ta, hắn là người có thù tất báo, ngươi không nể mặt hắn như vậy, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.”
“Ta biết.”
Giọng nói của Jung Yunho cùng Shim Changmin dần dần biến mất sau tầng tầng lớp lớp rèm cửa. Chỉ là, hai người không ngờ rằng, việc họ xem thường lúc này, lại thiếu chút nữa gây đại họa.
Lại nói bên kia Jung Yunho uống rượu tiếp khách, bên này Kim Jaejoong ngồi một mình trong phòng tân hôn, nhàm chán ăn toàn bộ hoa quả trên bàn, lại mở hết các túi thơm trong phòng ra nghịch một lần, đang định ra ngoài lôi người về phòng, chợt nghe thấy tiếng ồn ào phía xa xa, khiến cậu sợ tới mức vội vàng chạy về giường ngồi, mở to mắt nhìn cửa.
“Yunho ca, ngươi chậm một chút.”
“Ai, cẩn thận cánh cửa.”
“Ah ah ah ah, Yoochun, ngươi dịch sang một chút.”
“Đè vào chân ta rồi.”
Kết quả, không có cảnh Jung Yunho lao tới như mãnh hổ vồ mồi, người vào cửa lại là một đám người vô cùng quen mặt, Kim Junsu cùng Shim Changmin đỡ Jung Yunho mềm nhũn đi vào phòng, Park Yoochun đi cạnh vỗ vỗ lưng Jung Yunho.
“Có chuyện gì vậy?” Kim Jaejoong thấy Jung Yunho được dìu tới, đầu không ngẩng dậy nổi, đã sớm bất chấp tức giận cùng xấu hổ lúc trước, vội vàng tiến tới nghênh đón, lo lắng hỏi thăm.
“Hì hì, Jae Jae, Jae Jae.” Không đợi cậu đứng vững, Jung Yunho cười ngốc ngốc lao tới, hoàn toàn không có khí chất của quý công tử ngày thường, va vào cậu khiến cậu thiếu chút nữa ngã, “Ngươi đang đợi ta à?”
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Kim Jaejoong vươn tay ôm lấy eo Jung Yunho, chỉ cảm thấy người này toàn mùi rượu, lập tức nhướn mày nhìn ba người kia, “Các ngươi làm cái gì vậy hả? Không phải đã bảo các ngươi ngăn hắn, đừng để hắn uống nhiều sao?”
Kim Junsu lập tức vèo một cái trốn sau lưng Park Yoochun, Shim Changmin chậm chân, bị Kim Jaejoong lườm, chỉ biết ôm cánh tay run run, ấp úng nói: “Ngăn, ngăn rồi nhưng không ngăn được.”
“Vô dụng.” Kim Jaejoong trừng Shim Changmin một cái, khiến Shim Changmin sợ tới mức lui về phía sau hai bước, vị đương gia này bình thường đã giương nanh múa vuốt rồi, hiện giờ có thêm Jung Yunho làm chỗ dựa, đoán chừng bảo hắn mai đi chém hoàng đế cướp ngôi, hắn cũng dám đi, “Ngươi ăn lắm làm cái gì không biết, người dài như vậy làm gì, ngoài việc chiếm không gian ra còn có tác dụng gì nữa đâu.”
Shim Changmin vẻ mặt cầu xin, quay đầu nhìn Park Yoochun, hi vọng hắn có thể lên tiếng giải vây, kết quả Park Yoochun cười nhạt liên tục khoát tay, hắn nào dám trêu chọc người Jung Yunho nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa kia chứ.
“Lề mề ở đây làm gì hả? Đợi bị đánh à.” Kim Jaejoong đặt Jung Yunho lên giường, quay người trông thấy ba người kia đang nháy mắt ra hiệu với nhau, lập tức giận dữ rống lên.
“Chúng ta đi trước.” Ba người vô cùng nhất trí rón ra rón rén đi ra ngoài, Shim Changmin mắt thấy đã sắp tới cửa, mới quay đầu nói, “Đêm xuân ngắn ngủi lắm đó.”
“Shim Changmin!” Kim Jaejoong định đuổi theo, lại bị người nắm lấy góc áo, quay đầu nhìn thấy Jung Yunho vẫn nhắm chặt hai mắt, kẻ bình thường luôn tư thái hơn người nay nằm trên giường, nắm chặt vạt áo cậu, miệng lầm bầm nói gì đó.
“Ngươi đang nói gì vậy?” Kim Jaejoong buông tha Shim Changmin, trấn an vỗ vỗ tay Jung Yunho, cúi người cởi giày giúp hắn, miệng nói, “Nhìn ngươi xem, cả người toàn mùi rượu, thối chết đi được.”
“Jaejoong, Jae…”
“Ta ở đây.” Kim Jaejoong đáp lời, nhấc hai chân Jung Yunho lên, đặt xuống giường, “Ngươi lầm bầm cái gì vậy?”
Jung Yunho ngày thường tửu lượng vô cùng tốt, Kim Jaejoong mặc dù quen hắn nhiều năm, ngày thường cũng chỉ thấy Jung đại đương gia ngọc thụ lâm phong, thanh tao nho nhã, nào được thấy cảnh hắn uống say.
Mà hiện tại, Jung Yunho ngốc ngốc lầm bầm nói gì đó như một đứa trẻ, lại như một tia sét đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng Kim Jaejoong.
“Đau đầu à?” Kim Jaejoong không hề ý thức được động tác vươn tay sờ trán Jung Yunho của mình dịu dàng đến mức nào.
Jung Yunho dường như có chút mơ hồ, chỉ là theo bản năng đưa tay ra, đặt lên tay Kim Jaejoong, giọng nói rõ ràng hơn, vì vậy Kim Jaejoong rốt cuộc cũng nghe rõ những lời hắn nói.
“Jaejoong, ta rốt cuộc có thể đưa ngươi về nhà rồi.”
Mười năm, hắn rốt cuộc ôm được mỹ nhân về nhà.
Bình tĩnh suy nghĩ, Kim Jaejoong quen biết Jung Yunho nhiều năm như vậy, đã nghe quá nhiều lời tâm tình nửa thật nửa giả của hắn, câu nào cũng đều rõ ràng, văn hoa và mãnh liệt hơn câu này.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, chỉ một câu đơn giản như vậy, một câu nói mang theo men rượu, lại khiến cậu lập tức đỏ mắt, hơi nước mờ mịt tỏa ra từ lò sưởi bên cạnh như đang sưởi ấm lòng cậu.
“Đừng tưởng rằng ngươi chỉ cần nói mấy lời này là ta sẽ không truy cứu việc ngươi lừa ta nữa.” Kim Jaejoong kỳ thật cũng cảm thấy rất vui mừng, thấy Jung Yunho liên tục dùng mặt cọ cọ vào tay cậu liền hờn dỗi nói một câu, tay kia định đấm nhẹ vào ngực hắn.
Không nghĩ tới, đúng lúc đó, Jung Yunho lầm bầm một tiếng, giật giật người, tay Kim Jaejoong liền vỗ vào nơi giữa hai chân Jung Yunho, bàn tay vừa tiếp xúc với điểm chí mạng kia, hai người liền có phản ứng khác nhau.
Tuy đã tiếp xúc không ít lần nhưng Kim Jaejoong hiếm khi chủ động như vậy, tiếng rên rỉ yếu ớt của Jung Yunho bên cạnh truyền vào tai, trong khung cảnh nến đỏ lập lòe lại mang theo vài phần quyến rũ.
“Jae Jae, Jae Jae…” Giọng Jung Yunho có chút run rẩy, hơi ngẩng đầu lên tựa hồ muốn dán sát vào người Kim Jaejoong, khuôn mặt nhíu chặt lại khiến Kim Jaejoong cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Dường như, đêm nào đó ở trong xe ngựa, cũng từng có khung cảnh như vậy, chỉ là khi đó…
Khi đó, cậu hình như bị Jung Yunho chủ tâm trêu đùa, còn bị Junsu nhìn thấy.
Như vậy…
Hôm nay nên đến lượt cậu báo thù rồi.


[1] Trích từ bài Bạch đầu ngầm – Trác Văn Quân.