Chương 26.2
Nhìn xung quanh tràn đầy thị vệ, mồm Kim Tại Trung khô khốc,
cầm chặt kéo: “Tránh ra!”
Nhưng không người nào nghe lời cậu nói, Kim Tại Trung bất
đắc dĩ ấn kéo mạnh hơn, trên cổ Sở Trinh lại có vết máu đỏ tươi chảy ra. La Dã
dẫn theo thị vệ xiết chặt tay, phất tay để tất cả mọi người lui một bước. Liên
Dạ gần như không thể tin được Kim Tại Trung sẽ lấy Sở Trinh làm con tin, hắn
kinh ngạc, sau đó nói: “Tại Trung, vì sao ngươi lại làm như vậy.” Trong lời nói
mang theo tuyệt vọng cùng không cam lòng, Liên Dạ cắn răng, “Ngươi sẽ không tổn
thương nàng, Tại Trung, buông tha đi.”
“Ngươi đã không phải ca ca Liên Dạ của ta, ta tất nhiên
cũng không còn là Kim Tại Trung!” Cậu lại ấn kéo mạnh hơn nữa, Sở Trinh đã bắt
đầu nức nở.
La Dã cắn răng, vừa định lùi tiếp lại bị Liên Dạ ngăn cản.
Hắn nắm chặt tay, không nói một câu, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sở
Trinh, trái tim La Dã giờ phút này như bị ngàn vạn thanh đao cắt. Hắn yêu Sở
Trinh, hắn không dám nói hắn yêu Sở Trinh. Liên Dạ không định từ bỏ, để mọi người
tới gần hơn một bước. Kim Tại Trung bối rối nắm chặt cổ Sở Trinh, run rẩy nói:
“A Sở, mau bảo mọi người tránh ra… A Sở, van cầu ngươi…”
“Trái tim của hoàng huynh, A Sở không thể nào đoán được…”
Khóe mắt Sở Trinh vương chút nước mắt, “Dù Tại Trung ca ca giết A Sở, A Sở cũng
không có cách nào.”
“… Ca ca, đây là thân muội muội của ngươi.” Kim Tại Trung
gần như nghẹn ngào, nói với Liên Dạ cũng một thân áo đỏ, “Ngươi để ta đi đi, ca
ca đừng ép Tại Trung, được không?”
Liên Dạ run lên, do dự một chút vẫn tiến lên một bước: “Tại
Trung, buông A Sở ra.”
“Ngươi để ta đi, ta sẽ buông.”
“Ta sẽ không để ngươi rời đi, đây là lời ta đã nói từ ban
đầu.”
La Dã trầm giọng: “Điện hạ!!” Mà ngay cả Kim Tuấn Tú đứng
trong đám thị vệ cũng không đành lòng, nhíu mày, hắn lo lắng nhìn vết máu trên
cổ Sở Trinh, cũng lo lắng không biết Kim Tại Trung đến cùng sẽ làm gì. Mà Liên
Dạ lại bình tĩnh như vậy, như thể đoán được Kim Tại Trung sẽ không ra tay với Sở
Trinh. Kim Tuấn Tú cắn răng, nhìn bàn tay Kim Tại Trung đang không ngừng run rẩy.
Mà Liên Dạ chỉ vỗ nhẹ bả vai La Dã: “Hắn sẽ không làm như vậy.”
Đúng vậy, không làm được. Kim Tại Trung tự giễu bản thân
nhu nhược, cậu chợt buông tay, Sở Trinh không chút phòng bị ngã ngồi xuống đất.
Kim Tại Trung cười nói, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống: “Đúng, ta không
làm được. Nhưng ta… Vẫn muốn làm theo ý mình một lần.” Dù mất mạng, cũng không
muốn bị nhốt ở đây như thế này. Cậu giơ cái kéo lên, quyết tâm đâm mạnh về phía
cổ họng mình.
“Keng ——“
Tất cả yên lặng, chỉ có Liên Dạ hét lên: “Tại Trung!!!”
và tiếng kéo rơi xuống mặt đất, mà nam tử như từ trên trời giáng xuống kia ôm lấy
eo Kim Tại Trung, kéo cậu vào trong lòng. Như đã lâu lắm rồi, cái ôm này thật sự
từ rất lâu rồi. Mũi Kim Tại Trung chua xót, nhìn người trước mặt, giật giật
môi. Dù hắn che mặt, Kim Tại Trung chỉ liếc mắt một cái là nhận ra đôi lông mày
hắn đang khẽ nhăn lại, thời gian như dừng lại trong nháy mắt.
Cậu lắp bắp, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khuynh
thành.
Sau đó cậu nghe được câu nói khiến người không thể nào an
tâm hơn: “Nhắm mắt lại, ôm chặt trẫm.”
Dù là núi đao biển lửa, cũng sẽ tin tưởng giao bản thân
cho ngươi. Kim Tại Trung ôm cổ hắn, nức nở: “Ta nghĩ ngươi sẽ không tới tìm ta.”
Rồi sau đó, tiếng đao kiếm bên tai cũng không thể nào nhiễu loạn lòng cậu, cậu
nhắm mắt lại ôm chặt người nam nhân này. Lúc hắn vung kiếm, đột nhiên ghé vào
tai cậu nói: “Đừng sợ.” Cậu bỗng nhiên an tâm đến lạ kì.
Không biết bao lâu sau, tiếng đánh nhau chưa từng dừng lại.
Phác Hữu Thiên mang theo tử sĩ che chở Trịnh Duẫn Hạo cũng Kim Tại Trung, kiếm
thuật của Trịnh Duẫn Hạo rất tốt, một tay ôm Tại Trung, một tay giết tất cả những
thị vệ đi tới. Một góc hoàng cung tràn ngập mùi máu. Tử sĩ đã mở đường máu, Trịnh
Duẫn Hạo mang theo Kim Tại Trung, cắn răng leo lên ngựa đã chuẩn bị tốt. Phác Hữu
Thiên cùng tử sĩ yểm hộ phía sau, mặc dù đã che mặt nhưng bóng dáng hắn vẫn rơi
vào trong mắt Kim Tuấn Tú.
Đã rất nhiều lần nghĩ đến cảnh gặp nhau, lại thật không ngờ
sẽ gặp trong tình huống như vậy.
Kim Tuấn Tú tiến lên vung kiếm, ngăn cản mấy chiêu sắc
bén suýt nữa chém vào Phác Hữu Thiên. Liên Dạ mấy lần muốn đuổi theo Kim Tại
Trung đều bị tử sĩ cản lại, nhưng Liên Dạ dù sao cũng là Liên Dạ, tử sĩ ngã xuống,
Phác Hữu Thiên cũng đành chịu không thể thoát thân. Gã quay lại nhìn nam tử
đang đỡ kiếm cho mình, rõ ràng mặc trang phục Nam Cương lại giúp mình.
“Kim Tuấn Tú!!” La Dã điên cuồng hét lên, mang Sở Trinh về
khu vực an toàn lại xông ra, “Ngươi phản bội chúng ta!” Tuấn Tú?! Phác Hữu
Thiên đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt quen thuộc này, trăm ngàn năm qua đều chưa
từng thay đổi. Gã gần như đã quên vung kiếm, mãi đến khi Kim Tuấn Tú lại thay
gã cản một kiếm: “Không muốn chết thì đừng có mất tập trung.”
“Tuấn Tú!”
“Đi theo ta!” Kim Tuấn Tú mắt thấy tử sĩ dần dần ít đi, trong
lòng tính toán một hồi, mang theo Phác Hữu Thiên xông khỏi vòng vây chạy tới một
phương hướng khác trong hoàng cung. Mấy chục tử sĩ chắc hẳn đã bị Liên Dạ giết
hết, lần này cứu người nếu không có Kim Tuấn Tú đột nhiên hỗ trợ, chỉ sợ Phác Hữu
Thiên đã dữ nhiều lành ít. Kim Tuấn Tú mang theo hắn đi thẳng đến một mật đạo mới
thoáng thả lòng, vì biến cố này, Tuấn Tú cũng không thể ở lại Nam Cương nữa. Hắn
nhíu mày, nhưng không nói một câu nào. Phác Hữu Thiên bắt lấy tay hắn, Kim Tuấn
Tú mấy lần giãy dụa đều không thể nào thoát khỏi. Cuối cùng, đành phải mặc gã cầm,
bước chân vẫn không ngừng đi về phía trước.
Mật đạo này hắn phát hiện trong một lần cùng Sở Trinh ra
ngoài chơi, lúc trước đã ước định đây là bí mật riêng của hai người, giờ lại trở
thành cọng rơm cứu mạng. Mật đạo dẫn thẳng đến rừng cây ngoài cung, Kim Tuấn Tú
thở phào một hơi, lạnh lùng nói: “An toàn rồi.”
“Tuấn Tú..”
“Thượng thư đại nhân buông tay đi.” Kim Tuấn Tú dùng sức
lắc lắc tay, nhưng Phác Hữu Thiên vẫn cố chấp cầm tay hắn, hắn không kiên nhẫn
nhìn gã, “Đại nhân buông tay được chưa?!”
Phác Hữu Thiên kéo miếng vải đen che mặt xuống, “Tuấn Tú,
ngươi nhận ra ta nên mới cứu ta đúng không?!” Gã vội vàng muốn chứng minh điều
gì, cũng muốn biết điều gì, nhưng gã chỉ thấy Kim Tuấn Tú không kiên nhẫn cùng
chán ghét.
“Giờ ta không phải thị vệ vương gia, cũng không thể nào
yên ổn sống ở Nam Cương, đại nhân còn muốn dựa vào ta để đạt được thứ gì?” Như
đang tự giễu, Kim Tuấn Tú nói, “Vừa rồi xem như ta báo ân bệ hạ năm đó, từ nay
về sau ta không nợ Viêm Thuấn gì cả.”
“Tuấn Tú, năm đó…”
“Chuyện năm đó ta không muốn nhắc tới nữa, còn nữa, ngươi
nói cho ta biết, Kim Tại Trung đến cùng là ai.” Kim Tuấn Tú nghiêm túc hỏi.
Phác Hữu Thiên biết hiện giờ, Kim Tuấn Tú không thể nào
nghe lọt bất kì lời giải thích nào, chỉ phải trung thực trả lời: “Là Hoàng phi Viêm
Thuấn.”
Quả nhiên… Có thể khiến cho Thiên Đế tự mình đến cứu,
ngoài vị Hoàng phi mệnh định kia ra, nghĩ hẳn không có người nào khác. Nhưng
nghĩ tới lời Tại Trung nói đêm đó, Kim Tuấn Tú liền cảm thấy bất an. Tuy vậy,
thái độ của hắn với Phác Hữu Thiên vẫn lạnh lùng như trước: “Buông tay.”
“Ngươi theo ta quay trở lại Viêm Thuấn đi!”
“Phác Hữu Thiên, có tin ta giết ngươi không?”
“Hôm nay mạng của ta là ngươi cứu, sống chết cũng do
ngươi định đoạt. Nhưng nếu ngươi không giết ta, vậy trở về cùng ta đi…” Còn
chưa nói xong, kiếm đã đặt trên cổ gã. Trong mắt Kim Tuấn Tú lộ ra tia sắc bén,
lặng yên đưa kiếm tới gần, chỉ cần vung tay là đã có thể lấy mạng Phác Hữu Thiên.
Kim Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, thật sự nghĩ ta không
nỡ giết ngươi? Năm đó bị lừa một lần, nay sao có thể lại bị ngươi lừa?”
Kim Tuấn Tú vẫn rất đề phòng trước Phác Hữu Thiên, cái
giá năm đó quá lớn, vậy nên đến giờ, Kim Tuấn Tú vẫn nhớ rõ cảnh gã mang binh
vao bây Thất vương gia phủ. Không chút lưu tình, không chút do dự, chỉ vì lúc
trước quá mức yêu, giờ hận cũng mãi không tiêu tan. “Vậy giết ta đi.” Phác Hữu
Thiên lại gần kiếm hơn, “Giết ta.”
“Ngươi… Hỗn đản!” Kim Tuấn Tú cắn răng.
“Không giết ta thì theo ta trở về, ta còn nợ ngươi một lời
giải thích.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ thật sự không giết ngươi?!” Kim Tuấn
Tú quát, vừa dùng sức, cổ Phác Hữu Thiên liền bị cứa một đường. Nhưng Phác Hữu
Thiên vẫn không chút sợ hãi, gã nhìn chằm chằm Kim Tuấn Tú, đáy mắt không có lo
lắng, không có sợ hãi, mà tràn ngập kiên định. Đây là ánh mắt Kim Tuấn Tú chưa
từng nhìn thấy, Phác Hữu Thiên trong trí nhớ của hắn sẽ mang đến cho hắn một ly
rượu nóng trong ngày tuyết rơi, phủ nhẹ tuyết trên đầu vai hắn, vài phần triền
miên.
Quan tâm cùng ái mộ của thư sinh yếu ớt năm đó, chẳng qua
chỉ là một âm mưu dịu dàng đến khiến người hít thở không thông.
Buông tay xuống, Kim Tuấn Tú ngây ngốc cười rộ lên: “Đúng
ra không nên cứu ngươi.” Dứt lời, nước mắt lại bỗng nhiên rơi xuống.
Hoa đào rơi, người không
biết nơi nào. Hương bay mười dặm, cảnh tàn tạ lại xinh đẹp lạ thường.
Liên Dạ gần như kiểm soát chặt cả Nam Cương, Trịnh Duẫn Hạo
mang theo Kim Tại Trung không thể không cải trang trốn ở một thôn làng xa xôi của
Nam Cương. Mà Phác Hữu Thiên từ ngày đó chạy ra khỏi hoàng cung sau cũng không liên
hệ với bọn họ, nhưng nghe nói Liên Dạ cũng không bắt được gã. Cũng may trên người
Trịnh Duẫn Hạo có không ít ngân phiếu, tiền mua trang phục cải trang cùng ở
khách điếm vẫn còn dư dả. Kim Tại Trung mặc như thiếu niên, so với đêm đó nhìn
thanh tú hơn hẳn, nhưng nghĩ tới Kim Tại Trung mặc áo đỏ, hai mắt đẫm lệ, tim Trịnh
Duẫn Hạo lại rung động vô cùng.
Sáng sớm, Kim Tại Trung mơ màng tỉnh lại. Giật giật người,
bả vai lại bị một người ôm lấy, sau đó bàn tay kia vòng quanh eo cậu, ôm chặt cậu
vào trong lòng. Kim Tại Trung hít một hơi thật sâu mùi hương trên người đối
phương, nhẹ nhàng mấp máy môi. Cằm Trịnh Duẫn Hạo đặt trên đỉnh đầu cậu, trầm
giọng nói: “Dậy rồi thì đứng lên đi, trả phòng khách điếm xong, chúng ta còn phải
nghĩ cách tìm Hữu Thiên rồi rời khỏi đây.”
“Xương Mân… Có việc gì không?” Hồi lâu, Kim Tại Trung nhẹ
giọng hỏi.
Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt tay, “Hắn hôn mê một tháng, sau
khi tỉnh lại thì mắt không nhìn thấy gì nữa.”
“Không… Không nhìn thấy nữa?” Kim Tại Trung mở to hai mắt.
“Hiện nay ngự y vẫn đang trị liệu cho hắn, hắn sẽ khỏe lại
thôi. Giờ ngươi không có việc gì, trẫm cũng yên tâm.”
“Vậy hắn… Không nói gì sao?” Kim Tại Trung cẩn thận hỏi.
Trịnh Duẫn Hạo khó hiểu: “Nói cái gì?”
“… Không có gì…” Kim Tại Trung ôm chặt eo hắn, ghé sát mặt
vào lồng ngực Trịnh Duẫn Hạo, “Cảm ơn ngươi đã đến.”
Vì chuyện của Hồng Lăng mà Kim Tại Trung lạnh lùng với Trịnh
Duẫn Hạo tới cực điểm, hôm nay cậu yếu ớt như vậy, Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên cảm
thấy mừng rỡ, cố tình đùa: “Dù trẫm không muốn đi, con dân Viêm Thuấn cũng không
đồng ý. Ha ha, trẫm đã từng nói qua, ngươi là Hoàng phi mệnh định, là người trẫm
không thể mất đi… Nhất sinh nhất thế…” Nhưng hắn hoàn toàn không biết lời này
khiến cho Kim Tại Trung khẽ giật mình, sau đó, Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu hôn tóc cậu,
“Đứa bé của Đạp Tuyết không phải của trẫm.”
Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ rất nhiều, nhưng so với mất đi Tại
Trung, hắn cảm thấy mọi thứ đều không quan trọng: “Chỉ là phụ thân đứa nhỏ này
đến cùng là ai, Đạp Tuyết không muốn trẫm nói ra. Tại Trung, trẫm cũng hi vọng
ngươi đừng khổ sở vì việc này.”
“Thật sao…” Dù không phải long tử, cũng đâu nhất thiết phải
xử tử Hồng Lăng? Đứa bé của Đạp Tuyết là con ai, Kim Tại Trung không có hứng hỏi,
cũng không còn sức quản. Cậu thất thần một lát, thấp giọng nói, “Dậy thôi.”
Hai người đều tự mình mặc quần áo, chỉ là khi Kim Tại
Trung quay người sửa sang lại trang phục cho Trịnh Duẫn Hạo, cậu đột nhiên nói,
“Nếu có một ngày ngươi gặp nguy hiểm, không thể không buông tay ta, vậy đừng do
dự, cứ rời đi.”
“Ngươi nói cái gì?” Trịnh Duẫn Hạo cầm chặt tay Kim Tại
Trung, không vui nói.
“Lúc đó, ta chắc chắn sẽ nói lý do cho ngươi biết.” Ta không
phải Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn, ngươi cứu ta làm gì? Kim Tại Trung bật
cười, “Ngươi đừng hỏi, ta có lý do của riêng mình.” Đầu ngón tay cậu khẽ chạm
lên môi Trịnh Duẫn Hạo, dịu dàng nhìn hắn. Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, kéo tay cậu
đưa lên bên môi, khẽ hôn.
Ngọt ngào như cam lộ,
cay đắng như độc dược, ta nguyện trầm luân cùng ngươi.