Chương 62
Khổng Lệnh Thiến
không ngờ Hàn Trác Vũ lại tới nữa, ánh mắt cậu nhìn cô hôm nọ rất sạch sẽ, như
thể xuyên thấu qua bề ngoài, nhìn thẳng vào nội tâm, cô còn có cảm giác như cậu
có thể nghe thấy tiếng cầu cứu ở sâu thẳm trong linh hồn mình. Nhưng suy nghĩ vớ
vẩn đó rất nhanh bị vứt bỏ, cô ra sức khuyên nhủ mình đừng có vọng tưởng, tránh
hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Nhưng cậu lại tới nữa,
vì sao vậy, Khổng Lệnh Thiến sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của mình, biểu
cảm đắng chát. Chắc là thích cái mặt này rồi, vậy cũng tốt.
Trong lòng nghĩ miên
man như vậy, Khổng Lệnh Thiến nở nụ cười tự nhiên khéo léo, đi vào văn phòng viện
trưởng dẫn thiếu niên mặt không biểu tình đi.
“Cậu muốn đi chỗ
nào?” Cô quay đầu, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ánh mắt trời, rực rỡ vô
cùng, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực, cổ áo căng ra, để lộ khe rãnh rất sâu
cùng bán cầu tròn trịa. Không một cậu chàng choai choai nào lại có sức chống cự
trước cảnh đẹp như vậy.
Hàn Trác Vũ lại như
không thấy, quay người đi đến mặt cỏ cách đó không xa.
“Chúng ta ngồi đây một
lát đi.” Khổng Lệnh Thiến thuận theo, ngồi xuống cạnh thiếu niên, thoáng nhìn
nhân viên vệ sinh rõ ràng chẳng có việc gì nhưng lại ra vẻ bận rộn cách đó
không xa, cười châm chọc.
“Cậu đi đâu cũng dẫn
vệ sĩ theo à?” Khổng Lệnh Thiến nhìn về phía vệ sĩ đứng ở rìa bãi cỏ, sau đó bật
cười, vì người nhân viên vệ sinh kia định đến nhặt rác trên bãi cỏ, lại bị vệ
sĩ chặn đứng, ngã nhào ra.
Hàn Trác Vũ lắc đầu
không nói gì.
“Tay cậu còn đau
không?” Ngón tay mềm mại của cô gái chạy trên cánh tay bó bột của thiếu niên,
mô phỏng động tác đánh đàn, rõ ràng là hành động rất hài hước, nhưng tiết tấu
chậm rãi đó lại mang theo sự hấp dẫn khó nói thành lời.
Hàn Trác Vũ cúi đầu
nhổ cỏ, chẳng hiểu ám chỉ của người ta.
“Ha ha ha!” 9527 bật
cười điên cuồng, đợi khi kí chủ hỏi thì lại không chịu nói gì.
Cô gái có chút nhụt
chí, nhưng lại nhanh chóng giữ vững tinh thần, nói chuyện suốt nửa giờ, chủ đề
lúc nào cũng xoay quanh Lôi Đình, “Cái chú mặc quân trang cao cao hôm nọ là chú
cậu à? Nghe nói trước kia chú ấy là tham mưu của quân đội GZ, không ngờ lại trẻ
vậy! Chú giỏi lắm đúng không? Chú ấy họ Lôi, là người nhà họ Lôi ở thủ đô à? Từ
bé đến giờ tớ hâm mộ quân nhân lắm…”
Hàn Trác Vũ không nhổ
cỏ nữa, ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô gái. Từ ‘hâm mộ’ này khiến
cậu cảm thấy rất khó chịu! Cậu vứt hết cỏ ở đầu ngón tay đi, dùng đầu gối đỡ
người, làm bộ muốn đi.
“Ai, cẩn thận.” Khổng
Lệnh Thiến vội vàng vươn tay đỡ lại bị cánh tay bó bột nặng nề chặn lại, bối rối
không biết làm sao. Trước mặt những chàng trai cùng tuổi, cô chưa bao giờ bị lạnh
nhạt như vậy, giờ thì cô nhìn ra rồi, Hàn Trác Vũ không thích cô chút nào đúng
không? Rõ ràng là chẳng khác gì người xa lạ cả! Vậy cậu ta tìm mình làm gì?
“Kí chủ, ghen cũng phải
có hạn độ. Tuy cô gái này luôn muốn hỏi thông tin về đồng chí Đại Chính, còn
nói hâm mộ anh ta, nhưng cô ta sẽ không gây trở ngại cho cậu.” 9527 vội vàng
hòa giải, “Kí chủ mau nghe tiếng lòng của cô ấy đi, cô ấy rất cần giúp đỡ.”
“Xin cậu hãy cứu em
gái tớ, tớ sẽ đáp trả cậu bằng cả tính mạng mình!”
Hàn Trác Vũ quay đầu
lại, cô gái vội vàng nở nụ cười rạng rỡ, nhưng trong lòng cô lại đang chảy máu.
“Hàn thiếu, đã đi
chưa?” Vệ sĩ bước đến hỏi.
Hàn Trác Vũ im lặng một
lát, cuối cùng chậm rãi quay trở lại, mở miệng nói, “Tôi cảm giác được, cậu rất
cần giúp đỡ, vậy nên tôi đến.”
Khổng Lệnh Thiến
không dám tin mở to hai mắt. Thật, thật sự có người nghe thấy tiếng kêu cứu của
mình?
“Xin cậu hãy nói cho
tôi biết làm thế nào mới có thể giúp cậu, tôi sẽ cố hết sức.” Đôi mắt của thiếu
niên còn mênh mông bát ngát hơn cả bầu trời, như thể có sức mạnh bao dung hết
thảy, tiếng nói mát lạnh như dòng suối chảy qua tim, cạy mở tâm phòng bị của Khổng
Lệnh Thiến. Không hiểu sao, cô lại tin, tin một thiếu niên mới gặp hai lần, tay
còn bó bột, gần như mất khả năng hành động bình thường.
Nhanh chóng nhét bút
ghi âm vào trong ống tay áo thiếu niên, để cậu mang đi, khi trở lại ký túc, Khổng
Lệnh Thiến gần như ngã ngồi dưới đất. Chiếc bút ghi âm đó là một người bạn cùng
lớp tặng, cô phải rất vất vả mới giấu được, chuẩn bị làm di ngôn rồi khi cá chết
lưới rách, gửi cho một tòa soạn báo nào đó, để những người điên cuồng kia phải
trả giá. Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, một người chị em trong trại trẻ mồ côi lại
tự sát trước, để lại một bức thư máu. Cô tận mắt nhìn thấy nửa đêm Khổng Ái Hoa
chôn thi thể của chị, cất kỹ bức thư máu, hôm sau lại làm bộ lo lắng đến cục cảnh
sát báo án. Chuyện này cuối cùng thành vụ án không thể giải quyết.
Trong năm sáu năm qua,
có rất nhiều người nộp đơn tố cáo Khổng Ái Hoa, thậm chí còn khởi kiện, nhưng
chẳng thấy bà ta mất một sợi tóc nào, những người kia thì lại bị hãm hại, Khổng
Lệnh Thiến cũng dần dần tuyệt vọng, giấu bút ghi âm thật nghĩ, lại không ngờ tới
hôm nay cô đưa người khác một cách dễ dàng như vậy. Nếu thiếu niên không coi trọng
việc này, hoặc làm mất chiếc bút, cô cũng xong đời.
Ngồi ngơ ngác hơn 10
phút, Khổng Lệnh Thiến mới run rẩy đứng lên, vào phòng tắm tắm rửa. Cởi chiếc
váy trắng thuần khiết ra, cơ thể chồng chất vết thương lộ rõ trong gương, đáng
sợ vô cùng.
Trên đường về nhà, Thiệu
Dật Thần mỉm cười nhìn thiếu niên bên cạnh, “Hàn thiếu hôm nay thu hoạch được gì
không?”
Hàn Trác Vũ nâng cánh
tay phải nặng nề lên, mặt không biểu tình nói, “Kẹt trong bột.” Khổng Lệnh Thiến
nhét quá vội vàng, đẩy bút kẹt vào giữa lớp bột và tay cậu, đau quá!
Thiệu Dật Thần rút
bút ghi âm ra, nhướn mày nhìn.
“Nghe thử đi.” Hàn
Trác Vũ yêu cầu.
Thiệu Dật Thần có dự
cảm, bên trong nhất định sẽ chứa đựng vài thứ rất đáng sợ, không thích hợp để
Hàn thiếu đơn thuần nghe được. Ông mỉm cười lắc đầu, “Cứ mang về cho Lôi thiếu
nghe đã.”
Hàn Trác Vũ cúi đầu, không
nói gì.
“Tôi đã sao chép lại
bản ghi âm bên trong, kí chủ có muốn nghe không?” 9527 dụ dỗ.
“Muốn.”
“Vậy tôi phát nhé.”
Tiếng nói tuyệt vọng của cô gái vang lên: Tôi tên là Khổng Lệnh Thiến, trước
lúc mười tuổi tên là Phương Thiến…
Theo lời kể của cô, sắc
mặt Hàn Trác Vũ càng ngày càng tái nhợt. Hóa ra tham ô tiền ủng hộ, hành hạ đánh
đập trẻ em còn là tội nhẹ, Khổng Ái Hoa còn bí mật buôn bán người. Những cậu bé
trắng trẻo đáng yêu dùng danh nghĩa nhận nuôi bán ra các tỉnh khác, những cô bé
xinh đẹp thì được bán cho những người đàn ông có ý đồ bệnh hoạn, mỗi lần nhận từ
50 nguyên đến 200 nguyên. Vì bà ta ‘buôn bán’ lớn, có người biết đến, muốn mua
đêm đầu của các thiếu nữ, mỗi lần sẽ trả từ 5000 nguyên đến 20000 nguyên. Khổng
Ái Hoa tiếp xúc lâu dài với bọn họ mới biết, có một đám người tin rằng cướp được
đêm đầu của những cô bé thì có thể giữ mãi thanh xuân, còn có thể thăng quan
phát tài. Nhưng ngoài xã hội lấy đâu ra nhiều gái trinh như vậy? Bọn họ liền đến
trại trẻ mồ côi và trường học tìm.
Thân là đối tác lâu
dài, Khổng Ái Hoa dần dần nhận được sự tin tưởng của bọn họ, tiếp xúc được với
người cao nhất, sau khi biết được đối phương thích trẻ con, liền chọn một cô bé
dâng tặng. Không may thay, Khổng Lệnh Thiến chính là cô bé đó. Ngày ngày cô bị
lão già đó hành hạ, xâm hại, bề ngoài thì nhìn có vẻ sống sung sướng, nhưng thực
tế lại sống không bằng chết. Không chỉ vậy, khi cô dần dần lớn lên, bắt đầu dậy
thì, lão già kia không còn hứng thú với cô, lại quay sang em gái cô, còn muốn
cô dẫn dắt, hai chị em cùng phục vụ ông ta. Cuối cùng cô phải dùng cái chết đe
dọa mới thôi.
“Xem ra bọn họ không định
buông tha em gái cô ấy, thảo nào cô ấy lo lắng như vậy. Kí chủ, chúng ta phải
nhờ đồng chí Đại Chính giúp đỡ rồi.” 9527 thổn thức.
Thiếu niên hồi lâu không
phản ứng.
“Kí chủ, cậu sao vậy?”
9527 lo lắng hỏi.
“Không có gì.” Thiếu
niên tựa đầu vào cửa sổ, lông mày nhíu chặt. Mở đoạn thu âm này chẳng khác nào
mở chiếc hộp Pandora, thả ra bao tội ác. Cậu như có thể ngửi thấy mùi mục nát,
thối rữa, khiến người buồn nôn. Nếu không có hệ thống, nếu không nghe được tiếng
cầu cứu của bọn trẻ kia, có lẽ cậu đã không có cảm xúc mạnh như vậy. Nhưng vừa
nghe đoạn ghi âm, vừa hồi tưởng lại tiếng cầu cứu nỉ non của bọn nhỏ, cậu cảm
thấy ngực mình nặng trĩu, không thể nào hô hấp được.
Trên thế giới sao lại
có người tà ác như vậy? Bọn họ còn là người sao? Mình thật sự có thể giúp đỡ những
đứa tẻ kia? Cậu bỗng cảm thấy rất sợ hãi.
“Kí chủ, cậu đừng sợ,
đồng chí Đại Chính sẽ có cách mà!” 9527 động viên.
Một đường không nói
gì trở về khu nhà quân đội, Hàn Trác Vũ không yên lòng ăn cơm tối, sau đó lên
giường ngủ luôn, Lôi Sâm cũng chui vào trong chăn của cậu, co người thành một cục
nho nhỏ. Lôi Đình cởi tất cởi giày cho hai đứa nhỏ, thay áo ngủ, xoa xoa đầu,
lúc này mới mở cửa phòng, ra hiệu với Thiệu Dật Thần, “Vào phòng làm việc của
tôi.”
“Đây là Khổng Lệnh
Thiến đưa cho Hàn thiếu.” Thiệu Dật Thần lấy bút ghi âm ra.
“Cậu bé đã nghe chưa?”
Lôi Đình nhíu mày.
Thiệu Dật Thần vốn định
lắc đầu, nhưng nhớ tới lúc trước Hàn thiếu ngồi một mình với Khổng Lệnh Thiến một
lát, cũng không thể xác định.
Lôi Đình không hỏi nữa,
ra hiệu bảo Lục Bân khóa cái cửa phòng, ấn bật bút ghi âm. Trong phòng yên tĩnh
đến kỳ lạ, chỉ có giọng nói bi thương tuyệt vọng của cô gái quanh quẩn trong không
khí, như thể cô hồn dã quỷ đang gào thét. Bút ghi âm phát hết, ba người đàn ông
im lặng hồi lâu.
“Thảo nào Khổng Ái
Hoa bị tố giác nhiều lần như vậy mà vẫn không sao, hóa ra là bên trên có người.”
Thiệu Dật Thần lắc đầu.
Lôi Đình cũng tra được
đôi chút, nhưng so với bút ghi âm này thì chẳng thấm vào đâu. Anh nhìn về phía Lục
Bân, trầm ngâm, “Cậu nghĩ ông La mà Khổng Lệnh Thiến nhắc đến là ai?”
“La Thành Cốc.” Lục
Bân khẳng định, “Tôi tra được lái xe của ông tay dạo gần đây rất hay đến trường
tiểu học Quang Minh gặp Khổng Lệnh Khê.”
La Thành Cốc? Chủ tịch
tỉnh G? Thiệu Dật Thần đổ đầy mồ hôi lạnh, lập tức đứng dậy xin phép ra về.
Chuyện tiếp theo thường dân như ông không nên nghe.
Lôi Đình cũng không giữ,
bật lại bút một lần nữa, so sánh lời kể với những thứ mình tra được, sau đó phỏng
đoán, “La Thành Cốc, Khâu Thụy Minh, Lữ Tụng Vĩ, Đàm Giang Đào.” Anh liệt kê ra
một loạt cái tên, ai nấy đều là người có thể hô phong hoán vũ trong hai giới
quân chính của tỉnh G, hơn nữa đều là người phụ tá đắc lực của Khâu Hưng Bang, trong
đấy Khâu Thụy Minh còn là anh họ của Khâu Hưng Bang, quan hệ rất mật thiết.
“Khổng Ái Hoa hẳn có không
ít chứng cứ uy hiếp những người kia, nếu không đã chẳng to gan như vậy. Chúng
ta phải nghĩ cách tìm được chứng cứ đó. La Thành Cốc bọn họ không phải người
thường, phải một kích trí mạng, nếu không sẽ bị bọn họ bắn ngược.” Lôi Đình nhíu
mày trầm tư. Anh chuyển khỏi quân đội GZ dã khiến cho tính toán của anh trai ở
phía Nam bị rối loạn, nếu có thể thành công phản kích ở tỉnh G, vậy coi như đền
bù tổn thất cho anh.
“Tôi sẽ nghĩ cách
liên lạc với Khổng Lệnh Thiến.” Lục Bân ngầm hiểu.