Chapter 35
Jung Yunho khó thở tỉnh dậy. Anh chậm rãi mở
to mắt, mất vài giây mới tìm lại ý thức của mình.
Lần này anh ngủ rất ngon, từ tận đêm qua tới
bây giờ. Lúc mắt đã sáng rõ, anh đột nhiên nhận ra trên mặt mình có cái gì đó,
vươn tay cầm lấy nhìn, là quần lót của anh.
Jung Yunho thoáng cái liền tỉnh táo. Anh đang
nằm trên giường ai, còn có những việc anh làm đêm qua, từng việc từng việc ùa tới
trước mắt anh.
Chỗ vốn của Kim Jaejoong đặt một bộ quần áo của
anh, nhưng Kim Jaejoong thì không thấy đâu.
“Ngày hôm qua thật là…” Jung Yunho lầm bầm, cầm
điện thoại trên đầu giường, mở khoá ra xem, không có ai gọi, có một tin nhắn
chưa đọc, là Kim Jaejoong gửi.
Jaejoong!
Jung Yunho vội vàng ngồi dậy nhìn, nhưng tìm
bốn phía cũng không thấy bóng dáng Kim Jaejoong đâu, đêm qua rõ ràng anh ôm cậu
mà. Jung Yunho chủ quan quá, có lẽ vì đang nổi nóng, có lẽ là vì dục vọng độc
chiếm bị đè nén bấy lâu đột nhiên bùng phát, anh ngày hôm qua hơi lâng lâng,
ngay cả mình làm gì cũng không suy nghĩ kĩ.
Chỉ cần nghĩ đến việc Kim Jaejoong say rượu, đặc
biệt là khi nhìn thấy cậu toàn thân run rẩy, tim Jung Yunho liền đau đớn như bị
kim đâm. Anh đau quá, lại quên mất mình có lỗi.
Màn hình di động vẫn đang dừng lại ở thông
báo có tin nhắn. Jung Yunho đột nhiên có chút sợ hãi, anh không phải rất sợ
không dám đọc tin tức này, Kim Jaejoong giận là đương nhiên, tính tình cậu Jung
Yunho hiểu rõ nhất, thuận theo ý cậu, cậu chưa chắc đã vui, huống chi anh còn
thô bạo như vậy.
Jung Yunho tuyệt không hối hận, anh chỉ là sợ
hãi mà thôi.
Mở tin nhắn ra: Jung Yunho, dậy thì mau mặc
quần áo vào đi! Cậu cuồng khoả thân à?
Jung Yunho trong lòng tự nhủ, tớ không mặc quần
áo trước mặt cậu thì sao? Nhưng lời này kẹt ở cổ họng, không cách nào nói ra miệng.
Từ khi bọn họ gặp lại nhau, Jung Yunho vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Kim
Jaejoong. Anh vốn không muốn quấy rầy Kim Jaejoong, nhưng trên đời này rất nhiều
việc không theo mong muốn của bạn, anh có can đảm hi sinh chính mình, nhưng lại
không thể bóp chết tình yêu của mình, vậy anh biết làm sao.
•
Rửa mặt mặc quần áo tử tế xong, Jung Yunho trở
lại phòng mình lấy đồ. Anh đứng trước cửa phòng, lấy ví ra tìm thẻ phòng, chợt
phát hiện không thấy thẻ phòng đâu.
Thật là! Jung Yunho nở nụ cười, quả nhiên anh
hiểu rất rõ Kim Jaejoong, cậu đã lấy quần áo cho anh thì sao có thể trả lại thẻ
phòng được.
Say rượu một đêm, đoán chừng giờ còn chưa tỉnh
đâu.
Jung Yunho do dự một hồi, cuối cùng vẫn vươn
tay gõ cửa.
Anh cố ý đánh thức Kim Jaejoong.
Tiếng gõ cửa kéo dài, lúc Kim Jaejoong mở cửa
thì mặt sa sầm, như thể sắp mắng chửi người.
“Đến cảm ơn tớ hả? Không cần cảm ơn đâu, lần
sau nhớ mang theo quần áo là được.” Kim Jaejoong nói xong, định đóng cửa luôn.
Jung Yunho sớm có phòng bị, chen người vào giữa không cho cậu đóng.
Anh cười tủm tỉm, so với đêm qua quả thật như
hai người khác nhau: “Ăn cơm trước rồi ngủ tiếp. Cậu đêm qua uống nhiều rượu
như vậy, không ăn thì không tốt cho dạ dày đâu.”
Kim Jaejoong lườm anh, tức giận nói: “Hoá ra
cậu cũng biết thương lượng với người khác à?”
Giọng của cậu muốn bao nhiêu châm chọc thì có
bấy nhiêu, rõ ràng là bị Jung Yunho bá đạo đêm qua chọc giận. Jung Yunho tự biết
đuối lý, nhưng việc này anh không thấy mình sai, nhiều nhất chỉ là anh dùng sai
phương pháp thôi. Nhưng người phạm lỗi vẫn là Kim Jaejoong mà! Ai lại huỷ hoại
bản thân như vậy, quả thật là rất đáng giận!
Jung Yunho ra sức giữ vững bình tĩnh, không
muốn sáng sớm ra đã ầm ĩ: “Cậu ăn cơm trước đi, tớ sẽ nhận lỗi với cậu.”
“Tớ không cần.”
Jung Yunho thở dài: “Vậy cậu ăn thì tớ sẽ cút
được không?”
Kim Jaejoong nở nụ cười, nhưng nụ cười không
đáng yêu chút nào. Trong mắt cậu, Jung Yunho quả thực là đang cố tình gây sự:
“Cậu vốn nên cút, đừng ở đây quấy rầy tớ ngủ, muốn ăn thì tự cậu đi ăn đi.”
“Jaejoong!”
Kim Jaejoong mở hẳn cửa. Cậu khoanh tay,
nghiêng người tựa trên khung cửa, dùng đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn chằm chằm
Jung Yunho, lát sau nói: “Yunho, cậu có cảm thấy mình sai không?”
Cậu dùng “Yunho” mà không phải “Jung Yunho”,
vậy có nghĩa là cậu đã mềm lòng rồi đúng không?
Jung Yunho không dám biểu lộ rõ trong lòng
đang mừng rỡ, vẻ mặt thành khẩn gật đầu: “Tớ làm sai rất nhiều việc, tớ…”
Kim Jaejoong lại cắt ngang lời xin lỗi đầy
thành ý của anh, đột nhiên nghiêm túc nói: “Cậu đã tỉnh táo lại chưa?... Yunho,
cậu có nghĩ kĩ xem tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này không? Đây không phải
ngẫu nhiên, vì cậu luôn nghĩ cho người khác quá nhiều, nhưng cậu lại chẳng bao
giờ nghĩ lại cho bản thân mình. Kỳ thật cậu sống còn không bằng tớ. Cậu nhìn
chính cậu xem, cậu tốt hơn tớ được bao nhiêu? Quyết định của cậu có mang lại hạnh
phúc cho cậu không? Tớ có hạnh phúc không?”
Giọng cậu không lớn, trong hàng lang trống rỗng
này ngay cả tiếng vang cũng không có.
Kim Jaejoong nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt rời
khỏi gương mặt Jung Yunho, nhìn sang phía khác: “Tớ thừa nhận rất nhiều tình cảm
tớ không thể nào từ bỏ, nhưng tớ cũng có nguyên tắc của tớ. Cậu đừng dùng bạo lực
đến thay đổi tớ, không thể nào thành công đâu.”
Jung Yunho nghe đến đó chợt có xúc động muốn
mở miệng nói chuyện, nhưng rồi lý trí lại đè nén suy nghĩ này.
“Cậu hi vọng tớ kiêng rượu đúng không? Được,
tớ thừa nhận cậu nói đúng. Tớ kiêng rượu, bác sĩ tớ cũng đi khám. Nhưng không
phải lúc này.”
“Bệnh tình không thể kéo dài.”
“Tớ có nói sẽ kéo dài đâu!” Kim Jaejoong giận
dữ bác bỏ, cậu rất khó chịu khi Jung Yunho không thức thời xen ngang: “Đợi quay
xong chương trình Đêm Thất tịch của đài truyền hình thì chúng ta sẽ đi. Hiện tại
không được, thời gian quá gấp.”
Jung Yunho nghe thấy cậu đồng ý đi khám bệnh,
vui vẻ vô cùng, không để ý đến thái độ của cậu. Tóm lại, mục đích của anh đã đạt
được, còn lại chẳng là vấn đề gì cả.
“Không còn việc gì nữa đúng không?” Giọng Kim
Jaejoong vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại không khiến người cảm thấy lạnh lẽo
mà như thể đang cố ý giả vờ lạnh lùng: “Không có việc gì thì đi đi, tớ muốn ngủ
tiếp.”
Nói xong cậu định đóng cửa, Jung Yunho lại một
lần nữa ngăn cản.
“Cậu còn chưa ăn gì đúng không? Một đêm bụng
rỗng rồi, không thể không ăn cơm.”
“Tớ không ăn.”
“Jaejoong…”
Kim Jaejoong sắp bị anh phiền chết rồi. Cậu
hiện tại thật sự rất đau đầu, chỉ muốn đi ngủ thôi, nhưng nhìn dáng điệu kia của
Jung Yunho, việc đóng cửa đi ngủ là hoàn toàn không có khả năng.
Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm
giác đau buốt đột nhiên kích thích thần kinh cậu, khiến cậu hoa mắt, cậu vội
vàng nhắm mắt lại.
Cậu có cảm giác uể oải, vô lực, nhưng cậu
không cách nào tránh được. Trong tiềm thức cậu vẫn không nỡ làm vậy. Cậu không
thể nào thờ ơ với Jung Yunho. Đây là bản tính con người, cậu cũng là người bình
thường.
“Tớ nói rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn bè,
chắc chắn như vậy.” Kim Jaejoong thở dài, thì thào mở miệng, “Nhưng cũng chỉ là
bạn bè mà thôi. Jung Yunho, cậu có biết bạn bè bình thường là như thế nào
không? Cậu quản nhiều quá đấy. Nếu không biết thì học hỏi Yoochun đi, cậu ta có
bao giờ tới đây quấy rối tớ đâu!”
Cậu nói xong liền không muốn nhìn Jung Yunho
nữa. Trên thực tế đầu óc cậu lúc này rất rối loạn, có mấy lời cũng không phải
suy nghĩ thật của cậu, nhưng cậu mệt quá rồi.
Jung Yunho đứng nguyên tại chỗ một hồi, lẳng
lặng nhìn hai mắt tiều tuỵ, không chút sức lực của cậu. Anh thừa nhận giờ phút
này, anh chỉ muốn tìm một góc mà khóc lớn một hồi. Anh không dám vươn tay ôm
Kim Jaejoong, như thể giữa hai người xuất hiện một bức tường kín mít, chất lỏng
màu đen trong suốt bao phủ lấy mặt tường, khiến anh chỉ có thể nhìn thấy bóng
dáng mơ hồ của Kim Jaejoong.
Rất lâu sau, Jung Yunho mới giãy dụa thoát khỏi
cảm giác đau đớn đến hít thở không thông này. Sắc mặt anh rất khó nhìn, gian
nan nói: “Nhưng mà… Nhưng mà cậu không đối xử với Yoochun như thế này…” Câu kế
tiếp anh không định nói nữa, ngay cả chính anh cũng cảm thấy bản thân rất buồn
cười.
Kim Jaejoong bị anh chọc giận đến nở nụ cười,
cậu không ngờ tới Jung Yunho nhẫn nhịn cả buổi thì phun ra được câu như vậy:
“Sao cậu lại so sánh với Yoochun? Park Yoochun có thương tổn tớ không? Lúc tớ
đau khổ sắp chết là cậu ta ở bên tớ! Tớ đương nhiên sẽ đối tốt với cậu ta!”
“Không phải như vậy…” Jung Yunho đau khổ sắp
phát khóc. Điều khiến anh uất ức chính là Kim Jaejoong không hiểu rõ ý của anh,
anh đương nhiên sẽ không so sánh với Park Yoochun, Park Yoochun sao có thể so với
anh! “Tớ nói là… Ý tớ là tớ không giống Yoochun, cậu chưa từng thích cậu ta.”
Thần kinh Kim Jaejoong rốt cuộc kéo căng. Cậu
không nhịn được nữa cầm lấy tay nắm cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại.
“Muốn tớ ăn cơm phải không! Đi mua đi! Mua
xong thì chờ ở cửa ấy, còn dám quấy rầy tớ ngủ, ngay cả bạn bè cũng không phải!”
Kim Jaejoong nổi giận đùng đùng để lại những lời này với ván cửa, sau đó lại bò
lên giường tiếp tục ngủ bù.
Nhưng khi cậu nằm trên giường, chăn che kín đầu,
trước mắt tối như mực nhưng bóng dáng Jung Yunho vẫn hiện rõ, cậu thậm chí còn
muốn mở cửa xem người kia còn ở bên ngoài không. Kim Jaejoong cảm thấy mình chắc
chắn là điên rồi, nhiều năm như vậy mà cậu vẫn chẳng khá khẩm hơn, Jung Yunho
có ở ngoài hay không thì liên quan gì tới cậu.
Cậu hiện tại chỉ nên có một suy nghĩ, đó là
mau chóng ngủ đi. Nhưng lăn qua lộn lại suốt một tiếng, cậu lại bi ai phát hiện
ra, suy nghĩ kia càng ngày càng rõ ràng trong đầu cậu.
Dù Jung Yunho từng tổn thương cậu, cậu vẫn
không cách nào khống chế bản thân không nghĩ tới anh nữa.
Trong quá khứ cả ngày lẫn đêm, cậu vô số lần
nghĩ đến Jung Yunho mà không thể nào ngủ được, thói quen uống rượu cũng bắt đầu
từ lúc đó.
Kim Jaejoong không thích lừa mình dối người,
những việc cậu không thể thay đổi thì cậu sẽ thuận theo tự nhiên. Nhưng lúc này
lại khác, cậu không dám tin tưởng một lần nữa, dù cậu có thể cảm nhận được Jung
Yunho đối xử với cậu rất thật tình.
Người một khi đã từng bị tổn thương thì sẽ trở
nên rất cẩn thận. Không phải cậu không muốn yêu nữa, cậu chỉ là sợ hãi.
Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì,
Kim Jaejoong vậy mà đứng dậy. Cậu đi tới cửa, do dự cầm lấy tay nắm, một lúc
lâu sau, cậu mở cửa ra.
Sau đó Kim Jaejoong liền ngây ngẩn cả người.
Cậu vừa rồi chỉ suy nghĩ trong tiềm thức liệu
Jung Yunho có ngoan ngoãn đứng đợi ở ngoài hay không, nói thật cậu không tin tưởng
lắm. Jung Yunho người này quá sĩ diện, đặc biệt lúc ở bên ngoài, lúc nào cũng
quan tâm tới mặt mũi.
Nhưng lúc này, Jung Yunho lại cầm một hộp cơm
màu trắng đợi bên ngoài. Anh duỗi chân dài, người ngửa ra tựa vào tường, hơi
cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Kim Jaejoong trong lòng nhịn không được chửi
thầm, tên xấu xa này rõ ràng đang đứng phạt mà cũng không quên tạo dáng, tư thế
này có khác gì lúc chụp ảnh poster đâu.
Jung Yunho nghe thấy tiếng mở cửa, mở to mắt
xếch, con ngươi ẩm ướt nhìn Kim Jaejoong, Kim Jaejoong thậm chí có thể thấy
trong mắt anh loé lên tia sáng.
“Tỉnh rồi à? Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Jung Yunho giơ hộp cơm trong tay lên, thăm
dò: “Không biết bạn bè bình thường có thể cùng ăn sáng không? Tớ mua hai phần,
tớ cũng chưa ăn.”
Kim Jaejoong không lên tiếng, lẳng lặng nhìn
anh vài giây. Tuy sắc mặt cậu không dễ nhìn lắm, nhưng lại mở cửa, nói: “Vào
đi.”