Jun 11, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 35

Chapter 35
Jung Yunho khó thở tỉnh dậy. Anh chậm rãi mở to mắt, mất vài giây mới tìm lại ý thức của mình.
Lần này anh ngủ rất ngon, từ tận đêm qua tới bây giờ. Lúc mắt đã sáng rõ, anh đột nhiên nhận ra trên mặt mình có cái gì đó, vươn tay cầm lấy nhìn, là quần lót của anh.
Jung Yunho thoáng cái liền tỉnh táo. Anh đang nằm trên giường ai, còn có những việc anh làm đêm qua, từng việc từng việc ùa tới trước mắt anh.
Chỗ vốn của Kim Jaejoong đặt một bộ quần áo của anh, nhưng Kim Jaejoong thì không thấy đâu.
“Ngày hôm qua thật là…” Jung Yunho lầm bầm, cầm điện thoại trên đầu giường, mở khoá ra xem, không có ai gọi, có một tin nhắn chưa đọc, là Kim Jaejoong gửi.
Jaejoong!
Jung Yunho vội vàng ngồi dậy nhìn, nhưng tìm bốn phía cũng không thấy bóng dáng Kim Jaejoong đâu, đêm qua rõ ràng anh ôm cậu mà. Jung Yunho chủ quan quá, có lẽ vì đang nổi nóng, có lẽ là vì dục vọng độc chiếm bị đè nén bấy lâu đột nhiên bùng phát, anh ngày hôm qua hơi lâng lâng, ngay cả mình làm gì cũng không suy nghĩ kĩ.
Chỉ cần nghĩ đến việc Kim Jaejoong say rượu, đặc biệt là khi nhìn thấy cậu toàn thân run rẩy, tim Jung Yunho liền đau đớn như bị kim đâm. Anh đau quá, lại quên mất mình có lỗi.
Màn hình di động vẫn đang dừng lại ở thông báo có tin nhắn. Jung Yunho đột nhiên có chút sợ hãi, anh không phải rất sợ không dám đọc tin tức này, Kim Jaejoong giận là đương nhiên, tính tình cậu Jung Yunho hiểu rõ nhất, thuận theo ý cậu, cậu chưa chắc đã vui, huống chi anh còn thô bạo như vậy.
Jung Yunho tuyệt không hối hận, anh chỉ là sợ hãi mà thôi.
Mở tin nhắn ra: Jung Yunho, dậy thì mau mặc quần áo vào đi! Cậu cuồng khoả thân à?
Jung Yunho trong lòng tự nhủ, tớ không mặc quần áo trước mặt cậu thì sao? Nhưng lời này kẹt ở cổ họng, không cách nào nói ra miệng. Từ khi bọn họ gặp lại nhau, Jung Yunho vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Kim Jaejoong. Anh vốn không muốn quấy rầy Kim Jaejoong, nhưng trên đời này rất nhiều việc không theo mong muốn của bạn, anh có can đảm hi sinh chính mình, nhưng lại không thể bóp chết tình yêu của mình, vậy anh biết làm sao.
Rửa mặt mặc quần áo tử tế xong, Jung Yunho trở lại phòng mình lấy đồ. Anh đứng trước cửa phòng, lấy ví ra tìm thẻ phòng, chợt phát hiện không thấy thẻ phòng đâu.
Thật là! Jung Yunho nở nụ cười, quả nhiên anh hiểu rất rõ Kim Jaejoong, cậu đã lấy quần áo cho anh thì sao có thể trả lại thẻ phòng được.
Say rượu một đêm, đoán chừng giờ còn chưa tỉnh đâu.
Jung Yunho do dự một hồi, cuối cùng vẫn vươn tay gõ cửa.
Anh cố ý đánh thức Kim Jaejoong.
Tiếng gõ cửa kéo dài, lúc Kim Jaejoong mở cửa thì mặt sa sầm, như thể sắp mắng chửi người.
“Đến cảm ơn tớ hả? Không cần cảm ơn đâu, lần sau nhớ mang theo quần áo là được.” Kim Jaejoong nói xong, định đóng cửa luôn. Jung Yunho sớm có phòng bị, chen người vào giữa không cho cậu đóng.
Anh cười tủm tỉm, so với đêm qua quả thật như hai người khác nhau: “Ăn cơm trước rồi ngủ tiếp. Cậu đêm qua uống nhiều rượu như vậy, không ăn thì không tốt cho dạ dày đâu.”
Kim Jaejoong lườm anh, tức giận nói: “Hoá ra cậu cũng biết thương lượng với người khác à?”
Giọng của cậu muốn bao nhiêu châm chọc thì có bấy nhiêu, rõ ràng là bị Jung Yunho bá đạo đêm qua chọc giận. Jung Yunho tự biết đuối lý, nhưng việc này anh không thấy mình sai, nhiều nhất chỉ là anh dùng sai phương pháp thôi. Nhưng người phạm lỗi vẫn là Kim Jaejoong mà! Ai lại huỷ hoại bản thân như vậy, quả thật là rất đáng giận!
Jung Yunho ra sức giữ vững bình tĩnh, không muốn sáng sớm ra đã ầm ĩ: “Cậu ăn cơm trước đi, tớ sẽ nhận lỗi với cậu.”
“Tớ không cần.”
Jung Yunho thở dài: “Vậy cậu ăn thì tớ sẽ cút được không?”
Kim Jaejoong nở nụ cười, nhưng nụ cười không đáng yêu chút nào. Trong mắt cậu, Jung Yunho quả thực là đang cố tình gây sự: “Cậu vốn nên cút, đừng ở đây quấy rầy tớ ngủ, muốn ăn thì tự cậu đi ăn đi.”
“Jaejoong!”
Kim Jaejoong mở hẳn cửa. Cậu khoanh tay, nghiêng người tựa trên khung cửa, dùng đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn chằm chằm Jung Yunho, lát sau nói: “Yunho, cậu có cảm thấy mình sai không?”
Cậu dùng “Yunho” mà không phải “Jung Yunho”, vậy có nghĩa là cậu đã mềm lòng rồi đúng không?
Jung Yunho không dám biểu lộ rõ trong lòng đang mừng rỡ, vẻ mặt thành khẩn gật đầu: “Tớ làm sai rất nhiều việc, tớ…”
Kim Jaejoong lại cắt ngang lời xin lỗi đầy thành ý của anh, đột nhiên nghiêm túc nói: “Cậu đã tỉnh táo lại chưa?... Yunho, cậu có nghĩ kĩ xem tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này không? Đây không phải ngẫu nhiên, vì cậu luôn nghĩ cho người khác quá nhiều, nhưng cậu lại chẳng bao giờ nghĩ lại cho bản thân mình. Kỳ thật cậu sống còn không bằng tớ. Cậu nhìn chính cậu xem, cậu tốt hơn tớ được bao nhiêu? Quyết định của cậu có mang lại hạnh phúc cho cậu không? Tớ có hạnh phúc không?”
Giọng cậu không lớn, trong hàng lang trống rỗng này ngay cả tiếng vang cũng không có.
Kim Jaejoong nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt rời khỏi gương mặt Jung Yunho, nhìn sang phía khác: “Tớ thừa nhận rất nhiều tình cảm tớ không thể nào từ bỏ, nhưng tớ cũng có nguyên tắc của tớ. Cậu đừng dùng bạo lực đến thay đổi tớ, không thể nào thành công đâu.”
Jung Yunho nghe đến đó chợt có xúc động muốn mở miệng nói chuyện, nhưng rồi lý trí lại đè nén suy nghĩ này.
“Cậu hi vọng tớ kiêng rượu đúng không? Được, tớ thừa nhận cậu nói đúng. Tớ kiêng rượu, bác sĩ tớ cũng đi khám. Nhưng không phải lúc này.”
“Bệnh tình không thể kéo dài.”
“Tớ có nói sẽ kéo dài đâu!” Kim Jaejoong giận dữ bác bỏ, cậu rất khó chịu khi Jung Yunho không thức thời xen ngang: “Đợi quay xong chương trình Đêm Thất tịch của đài truyền hình thì chúng ta sẽ đi. Hiện tại không được, thời gian quá gấp.”
Jung Yunho nghe thấy cậu đồng ý đi khám bệnh, vui vẻ vô cùng, không để ý đến thái độ của cậu. Tóm lại, mục đích của anh đã đạt được, còn lại chẳng là vấn đề gì cả.
“Không còn việc gì nữa đúng không?” Giọng Kim Jaejoong vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại không khiến người cảm thấy lạnh lẽo mà như thể đang cố ý giả vờ lạnh lùng: “Không có việc gì thì đi đi, tớ muốn ngủ tiếp.”
Nói xong cậu định đóng cửa, Jung Yunho lại một lần nữa ngăn cản.
“Cậu còn chưa ăn gì đúng không? Một đêm bụng rỗng rồi, không thể không ăn cơm.”
“Tớ không ăn.”
“Jaejoong…”
Kim Jaejoong sắp bị anh phiền chết rồi. Cậu hiện tại thật sự rất đau đầu, chỉ muốn đi ngủ thôi, nhưng nhìn dáng điệu kia của Jung Yunho, việc đóng cửa đi ngủ là hoàn toàn không có khả năng.
Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm giác đau buốt đột nhiên kích thích thần kinh cậu, khiến cậu hoa mắt, cậu vội vàng nhắm mắt lại.
Cậu có cảm giác uể oải, vô lực, nhưng cậu không cách nào tránh được. Trong tiềm thức cậu vẫn không nỡ làm vậy. Cậu không thể nào thờ ơ với Jung Yunho. Đây là bản tính con người, cậu cũng là người bình thường.
“Tớ nói rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn bè, chắc chắn như vậy.” Kim Jaejoong thở dài, thì thào mở miệng, “Nhưng cũng chỉ là bạn bè mà thôi. Jung Yunho, cậu có biết bạn bè bình thường là như thế nào không? Cậu quản nhiều quá đấy. Nếu không biết thì học hỏi Yoochun đi, cậu ta có bao giờ tới đây quấy rối tớ đâu!”
Cậu nói xong liền không muốn nhìn Jung Yunho nữa. Trên thực tế đầu óc cậu lúc này rất rối loạn, có mấy lời cũng không phải suy nghĩ thật của cậu, nhưng cậu mệt quá rồi.
Jung Yunho đứng nguyên tại chỗ một hồi, lẳng lặng nhìn hai mắt tiều tuỵ, không chút sức lực của cậu. Anh thừa nhận giờ phút này, anh chỉ muốn tìm một góc mà khóc lớn một hồi. Anh không dám vươn tay ôm Kim Jaejoong, như thể giữa hai người xuất hiện một bức tường kín mít, chất lỏng màu đen trong suốt bao phủ lấy mặt tường, khiến anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Kim Jaejoong.
Rất lâu sau, Jung Yunho mới giãy dụa thoát khỏi cảm giác đau đớn đến hít thở không thông này. Sắc mặt anh rất khó nhìn, gian nan nói: “Nhưng mà… Nhưng mà cậu không đối xử với Yoochun như thế này…” Câu kế tiếp anh không định nói nữa, ngay cả chính anh cũng cảm thấy bản thân rất buồn cười.
Kim Jaejoong bị anh chọc giận đến nở nụ cười, cậu không ngờ tới Jung Yunho nhẫn nhịn cả buổi thì phun ra được câu như vậy: “Sao cậu lại so sánh với Yoochun? Park Yoochun có thương tổn tớ không? Lúc tớ đau khổ sắp chết là cậu ta ở bên tớ! Tớ đương nhiên sẽ đối tốt với cậu ta!”
“Không phải như vậy…” Jung Yunho đau khổ sắp phát khóc. Điều khiến anh uất ức chính là Kim Jaejoong không hiểu rõ ý của anh, anh đương nhiên sẽ không so sánh với Park Yoochun, Park Yoochun sao có thể so với anh! “Tớ nói là… Ý tớ là tớ không giống Yoochun, cậu chưa từng thích cậu ta.”
Thần kinh Kim Jaejoong rốt cuộc kéo căng. Cậu không nhịn được nữa cầm lấy tay nắm cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại.
“Muốn tớ ăn cơm phải không! Đi mua đi! Mua xong thì chờ ở cửa ấy, còn dám quấy rầy tớ ngủ, ngay cả bạn bè cũng không phải!” Kim Jaejoong nổi giận đùng đùng để lại những lời này với ván cửa, sau đó lại bò lên giường tiếp tục ngủ bù.
Nhưng khi cậu nằm trên giường, chăn che kín đầu, trước mắt tối như mực nhưng bóng dáng Jung Yunho vẫn hiện rõ, cậu thậm chí còn muốn mở cửa xem người kia còn ở bên ngoài không. Kim Jaejoong cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi, nhiều năm như vậy mà cậu vẫn chẳng khá khẩm hơn, Jung Yunho có ở ngoài hay không thì liên quan gì tới cậu.
Cậu hiện tại chỉ nên có một suy nghĩ, đó là mau chóng ngủ đi. Nhưng lăn qua lộn lại suốt một tiếng, cậu lại bi ai phát hiện ra, suy nghĩ kia càng ngày càng rõ ràng trong đầu cậu.
Dù Jung Yunho từng tổn thương cậu, cậu vẫn không cách nào khống chế bản thân không nghĩ tới anh nữa.
Trong quá khứ cả ngày lẫn đêm, cậu vô số lần nghĩ đến Jung Yunho mà không thể nào ngủ được, thói quen uống rượu cũng bắt đầu từ lúc đó.
Kim Jaejoong không thích lừa mình dối người, những việc cậu không thể thay đổi thì cậu sẽ thuận theo tự nhiên. Nhưng lúc này lại khác, cậu không dám tin tưởng một lần nữa, dù cậu có thể cảm nhận được Jung Yunho đối xử với cậu rất thật tình.
Người một khi đã từng bị tổn thương thì sẽ trở nên rất cẩn thận. Không phải cậu không muốn yêu nữa, cậu chỉ là sợ hãi.
Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Kim Jaejoong vậy mà đứng dậy. Cậu đi tới cửa, do dự cầm lấy tay nắm, một lúc lâu sau, cậu mở cửa ra.
Sau đó Kim Jaejoong liền ngây ngẩn cả người.
Cậu vừa rồi chỉ suy nghĩ trong tiềm thức liệu Jung Yunho có ngoan ngoãn đứng đợi ở ngoài hay không, nói thật cậu không tin tưởng lắm. Jung Yunho người này quá sĩ diện, đặc biệt lúc ở bên ngoài, lúc nào cũng quan tâm tới mặt mũi.
Nhưng lúc này, Jung Yunho lại cầm một hộp cơm màu trắng đợi bên ngoài. Anh duỗi chân dài, người ngửa ra tựa vào tường, hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Kim Jaejoong trong lòng nhịn không được chửi thầm, tên xấu xa này rõ ràng đang đứng phạt mà cũng không quên tạo dáng, tư thế này có khác gì lúc chụp ảnh poster đâu.
Jung Yunho nghe thấy tiếng mở cửa, mở to mắt xếch, con ngươi ẩm ướt nhìn Kim Jaejoong, Kim Jaejoong thậm chí có thể thấy trong mắt anh loé lên tia sáng.
“Tỉnh rồi à? Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Jung Yunho giơ hộp cơm trong tay lên, thăm dò: “Không biết bạn bè bình thường có thể cùng ăn sáng không? Tớ mua hai phần, tớ cũng chưa ăn.”

Kim Jaejoong không lên tiếng, lẳng lặng nhìn anh vài giây. Tuy sắc mặt cậu không dễ nhìn lắm, nhưng lại mở cửa, nói: “Vào đi.”

[LK] Chương 9.1

Chương 9.1

Huynh trưởng Liên Dạ là hoàng tử duy nhất của Liên Vương, trời sinh nho nhã, làm việc lại quyết đoán. Sau khi Tại Trung cùng Duẫn Hạo thành thân, thì được Duẫn Hạo trọng dụng. Y tuấn mĩ hơn người, lại càng tài trí khó ai bằng, Tại Trung mới lên làm Hoàng phi không bao lâu, liền có không ít hoàng thân quốc thích làm mai. Phồn hoa một sớm một chiều, dù trước đó có là tội nhân bị vạn người phỉ nhổ, thì hiện vẫn có thể thành “hàng bán chạy” bao người mong. Mà ngay cả Tại Trung cũng kinh ngạc khi mỗi ngày có bao nhiêu bà mối cùng thiên kim tiểu thư đến quý phủ.

Trong đình viện, hoa sen xanh mới nở, vừa vặn sau giờ ngọ, lớp tuyết mỏng liền tan hết. Ngay cả vài con cá nhỏ trốn tránh trong nước cũng thanh nhàn đi ra ngoài ngao du sau giờ ngọ. Tại Trung ném ít đồ ăn xuống, thấy bọn nó tụm quanh một chỗ ăn mừng. Vừa quay người liền thấy ca ca Liên Dạ bị một đám nữ tử vây quanh, Tại Trung hâm mộ nhìn thoáng qua, hạ giọng thở dài.

Cậu đời này, cũng không bao giờ được nhiều con gái vây quanh như vậy đâu Tại Trung

Dù chỉ một lần cũng được rồi mà Tại Trung

“Tại Trung?” Tại Trung không chỉ một lần chỉnh lại, cuối cùng Liên Dạ thuận theo ý cậu, không gọi cậu là “Khuynh nhi” nữa, “Mất hứng?”

“Không có, chỉ cảm thấy ca ca thật lợi hại.” Tại Trung buông tay, “Đời này ta cũng không có nhiều nữ tử vây quanh ta như vậy, hiện giờ với thân phận Hoàng phi này, thì càng không có nữ tử nào yêu ta (╯▽╰) tục ngữ nói, nhận mệnh mới là người thông minh, nhưng ít nhất ta cũng muốn phong lưu một lần a ~~

Một câu này không khỏi khiến Liên Dạ bật cười: “Hai chữ phong lưu này bị Bệ hạ nghe thấy thì thật là khủng khiếp.

“Đừng nhắc đến tên khốn Trịnh Duẫn Hạo trước mặt ta!” Tại Trung chợt nhíu lông mày: “Ta đã thề từ nay về sau không thể chung sống hoà hảo với hắn!” Nếu như bình thường, Hồng Lăng sẽ khuyên can cậu đủ kiểu, nhưng hôm nay huynh trưởng Liên Dạ không chỉ có tính tình ôn hoà, còn đặc biệt có thể bao dung cả tâm tư nho nhỏ của Tại Trung, chỉ cần bên cạnh không có những người khác, cũng sẽ không cản Tại Trung nói những lời muốn nói. Như vậy, Tại Trung cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Đem hết đống thức ăn ném xuống nước, Tại Trung nghiến răng: “Trịnh Duẫn Hạo thối, nghẹn chết ngươi ==!”

“Sợ là đến lúc đó ao này toàn cá chết.” Liên Dạ kéo tay Tại Trung, “Trời lạnh, dù bây giờ buổi trưa có chút nắng, ngươi cũng phải khoác áo chứ.” Nói xong, buông tay Tại Trung ra, đem áo của chính mình khoác cho cậu.

“Kỳ thật ta không lạnh.” Tại Trung cũng không từ chối, mấy ngày nay, đây là thói quen cẩn thận của ca ca, “Ngược lại ngươi, nhanh ra đó đi, đừng để các vị tiểu thư chờ sốt ruột.” Tại Trung liếc nhìn mấy vị tiểu thư quyền quý, có ý bảo Liên Dạ.

Liên Dạ lạnh nhạt nói: “Người các nàng muốn nhìn, sao lại là ta. Hôm nay ngươi trở về, mọi người trong Vương phủ, ai cũng muốn nhìn, ta bất quá chỉ là nguỵ trang thôi.”

“Nào có ai nguỵ trang lại anh tuấn như vậy? Hơn nữa, ta làm sao, ta lớn lên ngời ngời, cũng không thể lấy các nàng (╯▽╰) tuy nhiên ta biết rõ ta chỉ là cành hoa lê trắng, phong lưu phóng khoáng mê mệt ngàn vạn thiếu nữ ~~~” nghe các nàng đến vì chính mình, khí huyết Tại Trung lại sôi trào lên.

“Chỉ là ngươi nói cũng đúng, ngươi sao có thể lấy các nàng.”

“Ngươi… !!”

“Không nên tức giận, đêm mai có hội hoa đăng đấy.”

“A! Mấy ngày nay ở trong phủ không được ra ngoài thật chán, ta muốn đi!!” Vừa nghe đến có cơ hội có thể đi ra ngoài chơi, hai mắt Tại Trung lập tức bừng sáng.

“Được, ha ha…”

Nụ cười của Liên Dạ khiến cho người ta ấm lòng, Tại Trung nghĩ, bất luận là nữ tử nào được gả cho người này, cũng đều hạnh phúc. Nếu như hai người yêu nhau ở cùng một chỗ, bên nhau đến già, là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Chỉ là, cậu… Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.

Ta đeo cái danh Hoàng phi, không thể yêu người khác, không thể gả cho ai được nữa, nhưng ngươi ngay cải trái tim cũng không muốn cho ta.

Trong cung.

Trịnh Duẫn Hạo có vẻ nôn nóng đặt chén trà xuống một bên, nước trà bắn tung toé lên tấu chương. Cung nữ dâng trà bên cạnh sợ tới mức quỳ xuống, mấy cung nữ tiến lên chỉnh đốn lại, bối rối vô cùng, Duẫn Hạo nghe mấy tiếng xin tha run rẩy của cung nữ kia, lòng càng phiền, “Lui xuống đi.”

“Tạ ơn Bệ hạ!” Dù được Hoàng Thượng khoan dung, trở lại nơi ở của nô tài, vẫn bị cung nữ tổng quản mắng.

Duẫn Hạo đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, bên ngoài tuyết đã sớm ngừng rơi, hắn trầm giọng: “Hoàng phi đi mấy ngày rồi?”

“Bẩm Bệ hạ, Hoàng phi đã về Liên tộc được năm ngày rồi.” Tên nô tài vội nói. “Theo như quy định trong cung, nếu Bệ hạ muốn Hoàng phi trở về, cũng đến lúc rồi. Về nhà mẹ đẻ không nên quá sáu ngày, đây là quy định truyền thống.”

“Mà thôi, hắn không trở lại chắc là ở chỗ đó thoải mái. Nếu như hắn thích, thì để cho hắn ở.” Duẫn Hạo nhíu mày, “Mấy ngày gần đây, phía quan Tư tế có tin tức gì không?”

“Bẩm Bệ hạ, vẫn chưa có.”

“Đã biết, ngươi lui xuống đi. Còn nữa, đổi cung nữ dâng trà khác linh hoạt hơn một chút.” Cuối cùng, hắn không muốn nói nhiều hơn nữa, Xương Mân và Hữu Thiên vì hắn làm việc xem như trung thành, Xương Mân vừa là thần tử vừa là huynh đệ, mà Phác Hữu Thiên, nói thẳng cũng chỉ là vì người tên Kim Tuấn Tú kia. Thế nhưng, mấy năm qua, người tên Kim Tuấn Tú tột cùng trốn ở nơi nào, hắn đã sai người đi tìm khắp nơi, vẫn không thấy tăm hơi.

Nghĩ đến đây, cũng thật là, người đã thật sự muốn trốn, nếu không, sao có thể khó tìm như vậy.

Dùng xong vãn thiện, Duẫn Hạo liền đến thỉnh an Thiên Hậu. Bình thường cung của Thiên Hậu còn có Tại Trung đến chơi đùa, hiện giờ, ngay cả hắn cũng bề bộn chính vụ, sợ là tịch mịch lão nhân gia. Tự nhiên, Thiên Hậu vốn không thích ai gọi nàng là lão nhân gia. Duẫn Hạo vừa mới đến Ngự Lân điện, chợt nghe thấy tiếng bát đũa vỡ bên trong, Duẫn Hạo đưa tay ra hiệu nô tài không cần tuyên báo, trực tiếp đi vào.

Thiên Hậu đang ngồi trên ghế, sắc mặt giận dữ khó coi.

“Mẫu hậu, sao lại nóng tính như vậy?” Duẫn Hạo tiến lên, cung kính hỏi.

“Hừ == ngươi tên tiểu tử thối này không biết đến thăm ta, giờ Tại Trung cũng không ở đây, một mình ta cô quạnh, còn phải đối diện với mấy tiểu nha đầu có vài chuyện nhỏ làm cũng không xong.” Lời vừa nói ra, ngoại trừ cung nữ thiếp thân Hinh nhi vẫn còn đứng vững, còn lại cả đám cung nữ, nô tài nhao nhao quỳ xuống, càng khiến Thiên Hậu mất hứng: “Ta cùng lắm cũng chỉ muốn cùng con ta làm nũng, các ngươi làm sao vậy?”

Duẫn Hạo cười nhẹ: “Mẫu hậu, bình thường trước mặt Hoàng phi người cũng như vậy?”

“Nếu ta như vậy, chỉ sợ Tại Trung sẽ bị doạ sợ mất.” Thiên Hậu vuốt tóc, điều chỉnh lại nét mặt mình: “Ngươi bình thường cũng không quan tâm hắn, đứa nhỏ này trời sinh tính nho nhã, ta cũng không muốn hắn bị tổn thương. Nhắc đến thời gian, Tại Trung về Liên tộc cũng sáu ngày rồi nhỉ?”

“Năm ngày.”

“Này cũng không thể xê xích gì nhiều, quy củ tổ tiên để lại không thể phạm. Ngày mai ngươi đi đón hắn về, để hắn ở Vương phủ Liên tộc, Mẫu hậu cũng thấy tịch mịch.” Thiên Hậu thở dài. “Ngươi cái người không nóng không lạnh, đến tột cùng là muốn như thế nào? Mẫu hậu cũng không phải ngốc, ngươi và Tại Trung, cãi nhau sao?”

“Mẫu hậu, nhi thần không biết tại sao hắn tức giận.” Duẫn Hạo thản nhiên nói, ngồi xuống bên cạnh.

“Tất nhiên là ngươi không tốt mới tức giận! Mẫu hậu biết, ngươi khi còn bé nói muốn kết hôn với hắn hoàn toàn là nói đùa, nhưng chính là lời tiên tri của quan Tế Tự, hắn là Hoàng phi của ngươi. Mẫu hậu nghĩ ngươi phải yêu thương hắn, đừng lạnh lùng với hắn.” Nàng nói tiếp, “Mẫu hậu nhìn ra, khi Tại Trung gả cho ngươi không hề tình nguyện, nhưng mấy hôm trước, lòng của hắn, đã ngả về phía ngươi rồi, luôn hỏi ta khi nào ngươi tìm hắn, ngươi đang làm gì. Hạo nhi, phần tâm ý này, ngươi gắng nhận lấy, chớ để phụ bỏ người ta.”

Duẫn Hạo trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, chỉ lắc đầu nói: “Mẫu hậu, người hiểu lầm rồi.”

“Ngươi đơn giản không phải mốn nói là ngươi không thích hắn sao? Nhưng mà, Hạo nhi, ngươi tự hỏi lòng mình, nếu thật sự không thích, mẫu hậu cũng không bắt buộc, chỉ thấy Tại Trung đáng thương, cả đời bị nhốt trong cung điện cô tịch này.” Thiên hậu kéo tay Duẫn Hạo, lời nói thấm thía: “Ngươi phải cho mình một cơ hội, tự hỏi lòng mình, đừng giống phụ hoàng ngươi, hối hận mà chết.” Nói đến đây, Duẫn Hạo như co thắt lòng lại.

“Nhi thần là Quân Vương, không thể xuất cung đi đón Hoàng phi.”

“Quy củ là do người định, huống chi, Mẫu hậu cũng không bảo ngươi khua chiêng gõ trống đón hắn về.”

“Ý Mẫu hậu là?”

Thiên hậu khẽ cười, con ngươi đen láy như bầu trời đêm, nhẹ nhàng hàm xúc: “Đêm mai có lễ hội hoa đăng, tính tình Tại Trung trẻ con, ngây thơ, ngươi cùng Xương Mân đi đón hắn về.” Tảo An từ Liên tộc này ánh mắt sắc sảo, Tại Trung tâm tư trong sáng, sao có thể thoát được ánh mắt hắn.

“Chuyện này… Không hợp quy củ.”

“Nếu ngươi không đi, Mẫu hậu tuyệt thực.”

“Mẫu hậu, người…”

“Ai ôi ~~ sinh ra nhi tử máu lạnh vô tình, ngay cả tâm nguyện nho nhỏ của Mẫu hậu cũng không được thoả mãn… Dưỡng nhi làm gì a ~~~”


“Nhi thần đã biết ==”