Mar 22, 2014

[TB] Chapter 18

Chapter 18

Trong khoảng thời gian này, Jaejoong phải hứng chịu rất nhiều lo lắng, hoảng sợ. Y từ công ty nghe ngóng được chuyện của Junsu và Yoochun, sau đó là báo đài, TV không ngừng đưa tin, trên internet lại càng không thể tránh. Jaejoong gọi điện thoại cho Yunho, Yunho chỉ nói tình hình của Yoochun hai ngày nay không tốt lắm, anh không hề ra ngoài. Jaejoong đành phải dặn dò Yunho phải chăm sóc cho Yoochun, trong lòng day dứt không chỉ vì Yoochun, Junsu mà còn có Changmin, vì không cùng một bộ phận, đã vài ngày Jaejoong không thấy Changmin, ký túc xá của nó Jaejoong cũng không thể tùy tiện đến, Jaejoong cảm thấy lòng như có lửa đốt.

Buổi sáng hôm nay lúc vừa tỉnh dậy, Jaejoong cảm thấy đầu óc choáng váng, dường như linh cảm có chuyện gì đó đã phát sinh. Giữa trưa, quả nhiên về đến nhà có điện thoại, là chị SooYoung gọi đến, cô bảo hôm nay mẹ Yunho gọi vào điện thoại tới nhà, nói cặn kẽ chuyện của Yunho và Jaejoong, Sooyoung nói cha mẹ đã đi khám bệnh, bà Jung chỉ nói đã quấy rầy, sau đó cúp điện thoại. Sooyoung không dám kể chuyện này cho cha mẹ, mà gọi điện hỏi Jaejoong, Jaejoong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong lên, y đờ đẫn dặn chị gái nhất định không được nói cho cha mẹ, y nhất định sẽ mau chóng xử lý.

Buổi tối tan tầm, Jaejoong nhắn tin cho Changmin, sau đó gọi điện thoại cho Yunho, Yunho cũng tắt điện thoại. Lúc đó Jaejoong bỗng nhiên cảm thấy rất cô độc.

Một mình về nha, tuy nấu ăn rất nhanh nhưng Jaejoong cũng chẳng có tâm tư nào nữa, chỉ làm một bát mì lấp đầy dạ dày, sau đó ngồi dựa ghế xem TV. Một chương trình thiếu nhi vậy mà phát bài “Balloons” của DBSK. Xem lại MV đó bọn họ mặc trang phục dễ thương của động vật chơi trò chơi, Jaejoong khổ sở không thôi. Bọn họ hiện tại, sợ bây giờ không xứng là tấm gương cho các em nhỏ nữa rồi, cha mẹ chúng không còn nói: “Nhìn xem, các anh ấy thật giỏi!” Nói là như vậy, Jaejoong cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, y đứng dậy ăn hết mấy cái bánh ngọt, sau đó tiếp tục quay lại ghế salon làm ổ. Muốn nghĩ một chút cũng không thể, mơ màng rồi ngủ thiếp luôn. Khi Jaejoong nghe thấy tiếng Yunho gọi, trời cũng đã tối rồi.

Jaejoong mở to mắt, bản thân đang nằm trong lồng ngực của Yunho.

“Jaejoong ah, anh cãi nhau với Yoochun, nó nói căn bản không quan tâm đến 2U. Anh cảm thấy rất đau lòng, rất khó chịu.”

“Làm sao nó lại nói vậy?”

“Vì chuyện của Junsu, anh cực kỳ hối hận, bây giờ anh cũng biết lúc đó Junsu mơ màng, mới có thể tưởng tượng nghe thấy bài hát đó trong mơ… Nhưng… Nhưng giờ quá muộn rồi… Yoochun nói anh đã ép Junsu, Jaejoong ah, anh không muốn ép nó, anh không muốn mà…”

“Em biết, Yun…, em biết mà… Anh kích động như vậy vì anh quá coi trọng tình cảm. Anh còn nhớ không? Khi chúng ta bị chụp lén, có em gái Fan kia bị ăn trộm mất ví tiền, anh nhất định đã khiến người kia phải xin lỗi cô ấy. Mà lúc chính anh bị Anti-fans đầu độc, anh cũng lựa chọn tha thứ đây… Nếu như tác phẩm của anh bị đạo, có lẽ anh cũng sẽ bỏ qua, nhưng là Yoochun… Anh không chịu nổi, hơn nữa anh càng chịu không nổi là, người làm chuyện này là Junsu, đúng không?”

Yunho ôm chặt Jaejoong, lẳng lặng nghe y nói.

“Yun…, anh không phải là người vô tình, nhưng tại sao mọi chuyện lại cứ đổ lên đầu anh chứ? Ai… chỉ trách, chuyện của chúng ta…” Jaejoong nghĩ đến chị gái vừa gọi điện, y định nói cho Yunho biết, nhưng cảm giác trong lòng Yunho rất khó chịu, cho nên y cũng không nói gì. Bỗng nhiên, Jaejoong có cảm giác là lạ: “Yun… Anh bị sốt hả?” Jaejoong trong lồng ngực Yunho giãy dụa, đưa tay lên trán Yunho, quả nhiên người hắn rất nóng.

“Mau vào chăn nằm đi! Anh sốt rồi!” Jaejoong đẩy Yunho nằm xuống, Yunho cũng thuận theo gật đầu, nằm lên giường.

“Ngủ đi!” Cho hắn uống thuốc hạ sốt, Jaejoong ngồi canh bên cạnh Yunho, Yunho bắt lấy tay Jaejoong, nhắm mắt lại.

Điện thoại của Yunho kêu, Jaejoong giật mình, y cầm điện thoai đưa cho Yunho: “Là Changmin gọi hay sao ấy?” Nhìn đèn báo, Jaejoong có điểm bất ngờ. Yunho mê man tiếp điện thoại: “Gì…”

“Yunho hyung, Yoochun hyung đang ở cạnh em, bọn em đứng dưới lầu ký túc xá, hyung xuống đỡ anh ấy đi, anh ấy uống nhiều quá.”

“Chuyện này…” Yunho nhìn Jaejoong, Jaejoong đại khái cũng nghe được Changmin nói, gật gật đầu với Yunho: “Sớm muộn gì em ấy cũng biết thôi.”

Yunho có sự đồng ý của Jaejoong, nói vào ống nghe: “Hyung ở chỗ Jaejoong, em có biết địa chỉ không?”

Đầu dây bên kia trầm mặc thoáng chốc sau đó cúp máy luôn.

10 phút sau, có tiếng đập cửa, Jaejoong đi ra mở cửa, mặt Changmin ướt đẫm sương lạnh, còn dìu Yoochun trên vai.

“Sao lại say đến mức này?” Jaejoong trách cứ, giúp Changmin dìu Yoochun vào, mắt Changmin lóe lên tinh quang, Jaejoong tay không dìu Yoochun vào, đưa anh nằm lên ghế.

Jaejoong có chút xấu hổ nhìn Changmin, Yunho đến nâng Yoochun dậy, quay sang bảo Jaejoong: “Để cho em ấy vào phòng ngủ đi, cậu giúp em ấy uống thuốc giã rượu.”

Mắt thấy Yunho dìu Yoochun vào trong, Jaejoong mở miệng nói: “Changmin, thằng nhóc này, gần đây đi đâu vậy, hyung…”

“Hai anh ở với nhau à?” Changmin bỗng hỏi một câu, đầy sự buồn bực.

Jaejoong sững sờ, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Bọn anh yêu nhau.”

Changmin cúi đầu. Thấy Changmin như vậy, Jaejoong biết rõ nó nhất thời không biết nói gì, ôn nhu nói: “Changmin, bọn anh không nói trước cho em biết là vì hyung và Yunho…”

“Jaejoong hyung, em chỉ hỏi anh một câu. Chuyện anh năm đó cùng em… Cái nụ hôn đầu đấy, có phải vì anh đang giận Yunho hyung?” Changmin ngước mắt lên.

Nháy mắt, Jaejoong đã minh bạch một chuyện.

Nhìn thấy sắc mặt Jaejoong tái nhợt, Changmin vô lực giật giật khóe miệng: “Hyung đã hiểu… Ha ha… Đừng nói cho anh ấy biết, cho em…giữ lại một chút mặt mũi…”

Changmin chậm rãi đi ra phía cửa, Jaejoong toàn thân lạnh lẽo rốt cục rảo bước: “Changmin… Xin lỗi…”

Changmin quay đầu lại, nhìn Jaejoong, nó lắc đầu: “Bảo trọng, hyung…”

Nghe tiếng cửa đóng sập lại dù không lớn cũng khiến Jaejoong sợ đến run người.

Yunho đi đến, từ phía sau ôm Jaejoong: “Làm sao vậy? Nó…”

“Là em không đúng… Đều tại em… Em không nên coi nó như đứa trẻ…” Jaejoong biết rõ y đã làm Changmin tổn thương rất nhiều, y vô tâm trêu đùa thằng nhóc, một lần tạo nên vết thương lòng, châm lửa hủy diệt trái tim Changmin. Yun… tha thứ cho em không cách nào nói cho anh biết, em đã biết, Changmin thích em…

“Jaejoong ah, Yoochun ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ thôi.”

“Buổi tối nay anh ngủ với Yoochun trên giường, em ngủ ở ghế salon một đêm cũng được, hai người một người ốm, một người say rượu,…”

“Đến nhà em lại để em ngủ ở ghế sao được, hay là em ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế cũng được.”

“Anh này, còn khách khí với em sao? Mau vào phòng ngủ đi, còn nóng lắm, em đau lòng.”

Yunho không lay chuyển được Jaejoong, đem chăn gối ra đắp cho Jaejoong, Jaejoong cười cười nói: “Đừng ngủ say quá, để ý Yoochun một chút.”

Yunho gật đầu nhẹ.

Nằm bên cạnh Yoochun, Yunho dường như quay về ký túc xá 2U, trong đêm tối, hắn dường như nghe thấy tiếng lầm bầm gì đó, Yunho bật đèn lên, chỉ thấy lông mi Yoochun ướt nước, Yunho áp sát tai vào cũng không nghe thấy anh nói cái gì. Yunho thở dài một tiếng, tắt đèn đi. Yoochun khẽ thì thào: “Yunho hyung… Em xin lỗi…”

Jaejoong ngủ một đêm không được ngon giấc, đến gần hừng đông mới ngủ được một chút nhưng cũng chẳng đầy giấc bị tiếng ồn ào dưới gác đánh thức. Jaejoong ngủ không sâu, y đứng dậy thấy Yunho và Yoochun vẫn còn ngủ, y khẽ đóng cửa phòng. Jaejoong đến bên cửa sổ, kinh ngạc trông thấy bên dưới tập trung rất nhiều người cầm máy ảnh, họ là ai? Phóng viên? Xảy ra chuyện gì sao?

Đã nhiều năm làm nghệ sĩ, khiến Jaejoong luôn đề phòng với đám người này, y chưa bao giờ thích sự náo nhiệt, chuyện phát sinh trước cửa khiến Jaejoong mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng cũng không đi ra ngoài cửa xem xét.

Điện thoại vang lên, Jaejoong nhìn màn hình, là Changmin.

“Alo, Changmin?”

“Jaejoong hyung, các anh không ra ngoài à?”

“Không có?”

“… Chuyện hyung và Yunho hyung, bị công khai trên truyền thông rồi.”

“Cái gì???” Trước mắt Jaejoong tối sầm, “Không có khả năng… Mỗi lần Yunho đến đều rất cẩn thận, hơn nữa coi như là cậu ấy đến thăm hyung, nói cái gì chứ, bọn hyung chỉ là bạn bè…”

“Jaejoong hyung… Anh bây giờ lên mạng xem sẽ biết… Trên mạng nói, là Yoochun hyung…”

Jaejoong thất hồn lạc phách cúp điện thoại, bật điện thoại lên, y không kịp nhìn các tin tức giải trí ùn ùn chạy ra, một tiêu đề rất lớn màu đỏ tươi khiến Jaejoong hít thở không thông: “Scandal của DBSK liên tiếp, Park Yoochun (2U) công khai chuyện Jung Yunho và Kim Jaejoong ở chung…”

Jaejoong đờ đẫn tiếp nhận những bài báo lãnh khốc: “Scandal Kim Junsu đạo nhạc nửa tháng trước, chính cựu thành viên DBSK Park Yoochun hiện tại ở nhóm 2U đã khẳng định chuyện này. Lead vocal Kim Jaejoong vì scandal mặc kimono bồi rượu đã phải rời DBSK cùng leader DBSK gây scandal đồng tính, hai người bí mật ở chung…

“Làm sao thế?” Nghe thấy giọng Yunho vang lên.

“Yunho, làm sao bây giờ… Chúng ta làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ?” Jaejoong cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng nhiên sụp đổ, Yunho nhìn vào máy tính, lông mày hắn xoắn xuýt hết lại: “Yoo…Yoochun…”

Yunho lao vào phòng, Yoochun say rượu quá cũng không tỉnh lại, Yunho cắn môi, xốc chăn lên: “Yoochun, dậy!”

Yoochun mở mắt: “Yun… Yunho hyung? Em đang ở đâu vậy… Ah… Đau đầu quá.”

Yunho đanh mặt lại: “Yoochun, Junsu đi rồi, em rất hận hyung ư?”

“Hyung, anh nói gì vậy? Là em không đúng, em không nên cãi nhau với hyung, tha lỗi cho em đi…” Yoochun vươn tay ra, Yunho ghìm chặt anh lại.

“Yoochun, em hận hyung, thì đánh hyung là được rồi, Jaejoong hyung thương em như vậy, tại sao em lại làm tổn thương cậu ấy?”

“Yunho!” Jaejoong biết Yunho lại kích động, y đến ngăn cản hắn: “Yoochun, nói cho hyung biết, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Các anh đang nói chuyện gì vậy?” Yoochun vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Em đến xem.” Jaejoong kéo Yoochun dậy, dẫn anh ra trước máy vi tính.

“Á!” Yoochun thoáng chốc ngây dại, anh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, không ngừng lắc đầu, “Không phải! Không phải! Không phải em… Em không hề nói! Hyung, các anh tin tưởng em, em không hề nói như vậy!”

Yunho đứng cạnh cửa sổ nhìn đám người bên dưới, lại qua sang nhìn ánh mắt hoảng hốt của Yoochun, rồi nhìn ào màn hình máy tính, di con chuột có chút run rẩy, mở đoạn ghi âm trên mạng.

Từ loa truyền đến giọng nói của Yoochun: “Yunho hyung, đến chỗ Jaejoong hyung… Bọn họ yêu nhau được một thời gian rồi…”

Yoochun hoàn toàn ngây ngốc, Yunho vô lực nhìn về phía Yoochun: “Em muốn hyung… Tin em thế nào đây?”

[NGC] Chapter 1

Chapter 1

Không phải oan gia không gặp mặt

Sĩ, công, nông, thương.
Đây là phân chia bốn tầng lớp trong dân, sắp xếp lần lượt theo mức độ cống hiến cho xã hội từ lớn đến nhỏ.
Thương vẫn luôn bị mọi người coi là tầng lớp dưới cùng của xã hội, nghề này mặc dù vẫn tồn tại nhưng lại không được đề cao.
Những người được tôn sùng phần lớn đều là thuở nhỏ gian khổ học tập, trông cậy vào lúc thi cử, dương danh dòng dõi, dù không đậu Trạng nguyên, chỉ được một cái danh tú tài nho nhỏ, hồi hương dạy học, cả ngày ngâm tụng thi từ đã cảm thấy làm người mỹ mãn, được gọi là “Sĩ”.
Hoặc là cam nguyện chăm sóc coi giữ mấy mẫu ruộng mà tổ tiên để lại, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghỉ, cày bừa vụ xuân, ngày mùa thu hoạch, suốt đời không phất lên, được gọi là “Nông”.
Kém hơn là những người trong bụng không có chữ, trong nhà không có ruộng, cũng dồn hết sức lực học được một tay nghề, rèn sắt, dệt vải, làm đồ thủ công, được gọi là “Công”.
Còn kinh thương, trong mắt phần lớn thế nhân đều bị coi là lên trời không đường, xuống đất không cửa, là con đường mà tuyệt đối không ai muốn chọn, chẳng những bị người coi nhẹ, cô nương con nhà trong sạch, thành thật cũng không muốn gả vào để bị xem thường.
Chỉ là, có vài người hết lần này tới lần khác lại phá vỡ những định luật này.
Chẳng hạn như, Jung gia thành Bắc.
Nghe nói tổ tiên Jung gia đã từng là hoàng thân quốc thích, lại buông tha thân phận phú quý, dứt khoát đi theo thương nghiệp, từng đời từng đời tiếp nối buôn bán, của cải cực kỳ nhiều, chẳng những điều khiển vận tải đường thủy của Kinh thành cùng các thành trấn xung quanh, lại còn nắm giữ mạch máu kinh tế của Kinh thành.
Jung gia không giống với những nhà giàu làm kinh thương khác, có lẽ vì xuất thân là dòng dõi thư hương, mỗi vị đương gia đều là người thông hiểu thi thư, cực kỳ khiêm tốn, tu tâm tích đức làm việc thiện, được người ngưỡng mộ.
Đến thế hệ này, đại tiểu thư Jung gia được tuyển vào cung, là một trong bốn phi, con trai trưởng Jung Yunho cầm quyền từ khi còn niên thiếu, tao nhã, khiêm tốn hữu lễ, thủ đoạn cao siêu, được lòng người, mang đến địa vị không thể rung chuyển cho Jung gia.
Lại chẳng hạn như, Kim gia thành Nam
Khách quan mà nói so với Jung gia là danh môn phú quý nhiều thế hệ, Kim gia chỉ là một gia tộc mới xuất hiện, một kẻ nghèo nàn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngắn ngủn mấy chục năm mà có thể cân sức ngang tài với Jung gia, chịu trách nhiệm phần lớn mối buôn bán về việc ăn, mặc, ở, đi lại của dân.
Từ khi đại thiếu gia Kim gia Kim Jaejoong mười lăm tuổi bước vào giới kinh doanh, bộc lộ tài năng, sau một lần nắm bắt đúng thời cơ buôn muối, Kim gia ngày càng phát triển, buôn bán mở rộng, thu được sản nghiệp tương đối lớn.
Mà Jung Kim hai nhà địa vị ngang nhau, nói đúng hơn là hai thiếu niên hiện đảm nhiệm vị trí đương gia luôn đối chọi, tranh đấu gay gắt trở thành một trong những đề tài bàn tán vô cùng rộng rãi của nhân sĩ Kinh thành.
Nói đến Kinh thành, nó nằm ở phương bắc của Đông Phương đại lục, là đô thành của Đông triều hơn trăm năm qua, tất nhiên là phồn hoa vô cùng, chẳng những là vùng tranh chấp binh gia xưa nay, lại là nơi tụ tập giao dịch buôn bán, dù là người Đông triều hay là người nước khác ở vùng lân cận, phần lớn đều tụ họp tại đây, mua bán trao đổi.
Lấy phố Cô Tô trên đường Chu Tước của Kinh thành làm trung tâm, các khu phố buôn bán tạo thành một mạng lưới hình vuông, đồ dùng cần thiết, từ xa hoa vạn kim đến rẻ tiền vài xu, cái gì cần đều có.
Cho dù là trong mùa đông, tửu lâu nổi danh nhất Kinh thành —— Phong Mãn lâu vẫn buôn may bán đắt, cửa dưới sảnh mở ra mở vào liên tục, người ngồi chen chúc, các thương nhân hội tụ ở đây đều vì “Đại hội chúng thương” tháng sau, xoa tay, bàn luận, nhân viên tiệm dù được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng vẫn bận đến choáng váng, bị bầu không khí bàn luận khí thế ngất trời này làm cho đinh tai nhức óc.
Ngoài nhã gian đối diện đường lớn trên lầu hai, hai tiểu tư mặc thanh y im lặng đứng đó, cửa khép hờ có thể nhìn thấy trang trí xa hoa bên trong, cho dù là người phú quý cũng chỉ dám dùng chút “Phượng trúc hương” trong ngày lễ nay bị coi rẻ đặt ở cửa nhã gian khử mùi.
Dù dưới lầu lúc này ầm ĩ rung trời, lầu hai lại yên tĩnh bình thản như chốn bồng lai tiên cảnh, không ai phát ra tiếng động gì, cuối hành lang có một ông lão đi tới, bước chân nhẹ nhàng, bình tĩnh, cẩn thận liếc vào trong nhã gian mới mở miệng hỏi:
“Tiểu Tả, đại thiếu gia có ở bên trong không?”
“Phúc bá, thiếu gia đang ngủ trưa ạ.”
“Ngủ lâu chưa?”
“Chắc khoảng nửa canh giờ rồi.”
“Thời gian không sai biệt lắm, ta vào gọi hắn dậy.” Lão giả được gọi là Phúc bá gật gật đầu, vươn tay đẩy cửa, không quên dặn dò hai tiểu tư, “Hai người các ngươi nhanh chuẩn bị xe đi, thu xếp đồ đạc để đi ra ngoài, còn có mang cả cái rương lớn mà thiếu gia chuẩn bị mấy ngày trước nữa.”
“… Dạ.” Tiểu Tả đứng ở bên trái trong hai tiểu tư sinh đôi đáp lời, lại tò mò hỏi, “Phúc bá, chuẩn bị xe làm gì vậy?”
“Còn làm gì nữa?” Phúc bá liếc hắn, “Còn không phải đương gia của Jung gia về rồi sao.”
“Jung, Jung đương gia về rồi hả?”
“Ừ, đúng rồi, Tiểu Hữu, ngươi nhanh đến y quán gọi nhị thiếu gia về.” Phúc bá đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng phân phó, thấy hai tiểu tư đi xa mới thì thào lẩm bẩm, “Lát nữa không chừng sẽ ầm ĩ vô cùng, lão già ta sao có thể chịu được.”
“Thiếu gia, Jaejoong thiếu gia, nên rời giường.”
“Giờ nào rồi?”
“À không, Jung đương gia về rồi hả?”
“Hắn còn dám trở về?!”
“Nghe nói vừa mới vào thành.”
“Đi, mau chuẩn bị xe cho ta, ta muốn đi gặp hắn.”
“Dạ, ta thay quần áo cho ngài trước.”
Kinh thành tuy là nơi phồn hoa nhất Đông triều nhưng cũng là nơi rồng rắn lẫn lộn, dù là quan lại quyền quý hay người buôn bán nhỏ, thậm chí cả bọn trộm gà trộm chó cũng thích tụ tập ở đây, điều này đã tạo nên một nét văn hóa đặc biệt —— Chém gió buôn chuyện.
Từ xưa đến nay, đạo lý là: Ở đâu có người ở đó có giang hồ.
Cho nên, ở nơi có người cũng có vài chủ đề để người ta tiêu khiển bàn tán.
Chẳng hạn như con gái nhà Lý Tứ cùng con trai nhà Trương Tam ở ruộng ngô làm gì, chẳng hạn như tiểu thiếp thứ mười bốn của Chúc viên ngoại bị hôi nách, chẳng hạn như gần đây Hoàng thượng vi phục xuất tuần để ý Tiểu Hoàng Oanh đứng đầu bảng trong Di Hồng Lâu.
Những việc này sau khi truyền miệng trong tầng lớp nhân dân lao động, thêm mắm thêm muối liền biến thành một việc lớn nghe mà giật mình.
Giống như hôm trước con heo mẹ ở nhà Vương Ngũ sinh con đúng lúc con dâu nhà hắn sinh được một cậu nhóc mập mạp, tiếng khóc rất lớn, việc như vậy truyền từ nhà Vương Ngũ ở phía tây đến ngõ hẻm phía đông đã biến thành: Má ơi, ngươi biết không, vợ Vương Ngũ hôm qua sinh ra một con lợn con, vừa ra đời đã khóc, khóc không khác gì một đứa trẻ mập mạp, thật đáng sợ…
Chỉ là, những lời chém gió thất thiệt này dù có mới lạ, ly kỳ thế nào vẫn thua kém việc hai vị Thiếu đương gia của Jung gia thành Bắc và Kim gia thành Nam cứ nửa tuần lại tranh đấu một lần.
“Thím à, hôm nay là mùng mấy?” Trên đường Cô Tô, lão Ngô bán bánh nướng lau lau mồ hôi trên ót, hỏi một người phụ nữ trung niên bày quầy bán hàng bên cạnh.
“Ta tính một chút.” Người phụ nữ trung niên ngu ngơ trả lời, “Cháu nhà ta hôm qua hôm nay gì đấy là đầy tháng, hôm nay ước chừng là mùng tám rồi.”
“Ai u, mùng tám rồi sao, vậy ta phải dọn sạp sớm đi xem náo nhiệt thôi.”
“Ôi, ông không nói ta cũng quên mất.” Người phụ nữ vỗ vỗ tro bụi trên tay, gọi mấy người bên cạnh, “Đừng bày hàng nữa, thu quán thu quán mau, không được bỏ qua náo nhiệt, không chừng hôm nay có thể nhặt được thứ gì đó đấy.”
Phố Cô Tô từ trước tới giờ vốn ồn ào náo nhiệt nay nhoáng một cái, mọi người đi gần hết, có xách ghế đẩu, có cầm hạt dưa ngồi vây bên ngoài Jung phủ, chiếm vị trí đẹp chờ trò hay bắt đầu.
Tiết trời đầu mùa đông không tính là quá lạnh nhưng quần chúng vây xem từ xa đã nhìn thấy gia nô mặc áo ngoài thêu chữ vàng của Kim phủ xách lồng hấp cao 10m đặt ngoài cửa lớn Jung phủ, khí nóng mờ mịt hun khiến không ít người xung quanh bắt đầu đổ mồ hôi.
Sắp xếp lồng hấp xong, gia nô toàn bộ đứng sang bên cạnh, lặng ngắt như tờ, chỉ chốc lát, đầu kia phố vang lên tiếng chuông lanh lảnh đeo trên cổ ngựa, một con ngựa bạch cao to bốn vó phi như bay tới, bên trên thiếu niên một thân hồng y đang ngồi, đầu đội kim quan, mặc áo choàng cho mùa đông làm từ cẩm y tơ lụa, môi hồng răng trắng, bộ dạng cười tủm tỉm rất vui vẻ.
“Dừng…” Thiếu niên quát nhẹ một tiếng, ghìm chặt ngựa, sau đó linh hoạt nghiêng người nhảy xuống bậc thang bạch ngọc trước cửa Jung phủ, vỗ vỗ tay gọi hai tiểu tư hắc y đi theo phía sau, hai tiểu tư trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng lập tức mang thảm Ba Tư đang cầm trong tay đến, trải lên bậc thang bạch ngọc, màu đỏ rực trong ngày mùa đông đặc biệt chói mắt.
Khi thảm vừa trải xong, như đã bàn bạc trước, cửa lớn bằng gỗ lim của Jung phủ ầm ầm mở ra, dẫn đầu là một quản gia trung niên mang theo một đám tôi tớ nối đuôi nhau đi ra, nhìn thấy thiếu niên thì như đã quen biết, bình thản hô:
“Lần này Nhị thiếu gia lại tự mình đến à?”
“Lâm quản gia, ông nhiều tuổi như vậy, gọi ta Junsu là được rồi, không cần phải khách khí.” Thiếu niên cười hì hì đáp lời, “Phúc bá hôm nay phải xử lý vài công việc ở phòng sinh phía thành Bắc nên gọi ta về.”
“Lão già kia đúng là khỉ thành tinh, biết rõ đại thiếu gia hôm nay nhất định là bụng đầy tức giận, lẩn nhanh thật.” Lâm quản gia cười hì hì, đảo mắt nhìn kiệu lớn hình bát giác vô cùng xa hoa của Kim phủ đặt ở cửa ra vào vội vàng thu lại nụ cười, cung kính nhấc màn kiệu lên, theo đúng phép tắc nói:
“Đại thiếu gia, ngày lành.”
“Miễn đi, ngày đông giá rét này mà Jung Yunho lại chịu để ngươi ra đón ta sao.” Trong kiệu một thiếu niên tuổi đôi mươi thò mặt ra, giọng nói thanh thúy êm tai tựa như châu ngọc, khiến người không khỏi nghĩ xem khuôn mặt phải thế nào mới có thể xứng với giọng nói động lòng người này.
“Đại thiếu gia nói vậy thật đúng là hại lão nô rồi.” Lâm quản gia này là người làm của Jung Yunho, ở Jung phủ nổi danh là mặt sắt nói một không hai, nhưng trước mặt tiểu Ma vương Kim phủ cũng không khỏi phải đeo mặt cười, cẩn thận ứng phó, sợ vị chủ nhân này mất hứng, cầm đuốc đi đốt Jung phủ, “Có thể hầu hạ người là phúc khí của ta mà.”
“Jung Yunho dạy dỗ hạ nhân thật tốt.” Kim Jaejoong cong môi cười cười, trong lời nói mang ý châm biếm, cậu làm sao không biết ở Jung phủ ngoài Jung Yunho ra thì người nào cũng coi cậu như mãnh thú với hồng thủy, hận không thể khiến cậu cả đời không đến, nhưng cậu hết lần này tới lần khác lại tới trêu chọc Jung Yunho.
Kim Jaejoong duỗi ngón tay đặt lên tay tiểu tư tùy thân, cười mà như không cười nhìn Lâm quản gia nói, “Tiểu Tả Tiểu Hữu, các ngươi cũng phải học Lâm quản gia người ta một chút, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, các ngươi còn thiếu nhiều lắm.”
Âm cuối cao giọng lên, Đương gia đương nhiệm của Kim gia Kim Jaejoong rốt cuộc xuống kiệu, trong tiếng lao xao của quần chúng vây xem mà đứng vững trên thảm, giầy khảm trân châu to như long nhãn đặt trên thảm đỏ đặc biệt chói mắt.
Kim gia quả thực là giàu đến chảy mỡ nha!
“Lâm quản gia, chủ tử nhà các ngươi đâu?”
Lâm quản gia nhìn Kim Jaejoong mặc một thân áo lông hồ ly thuần trắng, trong ngực ôm một con chó xù nho nhỏ, hầu kết khẽ động, tuy nhìn vị chủ tử này đã mười năm nhưng mỗi lần gặp lại nhịn không được bị dung nhan tuyệt sắc của cậu làm cho kinh diễm.
Kim Jaejoong là con trai trưởng trong nhà, từ nhỏ đã theo phụ thân xuất đầu lộ diện, đặc biệt là sau Nhược quán[1] liền bắt đầu một mình ra vào giới kinh doanh, người gặp cậu phải nói là nhiều không kể xiết, nhưng cho dù gặp mỗi ngày đều bị dung mạo thanh lệ, khuôn mặt tinh xảo cùng với khí chất ưu nhã mà lười biếng trên người cậu làm cho rung động tìm không thấy đầu lưỡi của mình.
“Đại, đại thiếu gia, chủ tử nhà chúng ta còn chưa có trở lại.” Lâm quản gia ý đồ che giấu việc Jung Yunho vừa mới gấp gáp trở về sau vụ buôn bán ở Giang Nam, để hắn có thời gian chuẩn bị đối mặt với vị chủ nhân này, “Ngài biết mà, chủ tử mấy ngày hôm trước vừa đi Giang Nam bàn mối tơ lụa.”
Không nhắc tới hai chữ tơ lụa thì không sao, nhắc tới hai chữ này, Kim Jaejoong liền muốn phát giận.
Rõ ràng cậu phải là người bàn mối ở Giang Nam này, rõ ràng cậu là đại lý tiêu thụ của tơ lụa Giang Nam, Jung Yunho chết tiệt vậy mà thừa dịp cậu không ở Kinh thành bày ám chiêu, khiến cậu liên tục lỗ hơn trăm vạn lượng, trợ thủ đắc lực Changmin không ở nhà, trong kinh chỉ còn lại vài người làm thuê, Kim Junsu không biết kiếm tiền, làm hại cậu phải ngồi thuyền suốt đêm gấp gáp trở về, thật vất vả mới lấy lại được chút tiền.
Vừa mới chuẩn bị đến Giang Nam bàn bạc lại đột nhiên biết Jung Yunho vào ngày cậu trở về đã bí mật đi đường bộ đến Giang Nam, đoán chừng đã lấy được mối này.
Trời đánh a, cậu vậy mà nhất thời chủ quan bị tên vô lại “Mặt người dạ thú” kia đánh bại!
“Ngươi xác định hắn vẫn còn ở Giang Nam?” Kim Jaejoong vươn một tay ra, xoa xoa lỗ tai chú chó nhỏ trong lòng, mắt to nheo lại đánh giá Lâm quản gia đang nắm chặt nắm đấm, “Ngươi xác định?”
“Đúng, đúng mà, ta xác định.” Lâm quản gia cố sống cố chết chối, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt to sắc bén của Kim Jaejoong.
“Vậy sao.” Kim Jaejoong nhíu mày, bĩu cặp môi đỏ mọng lại khiến cậu thêm vài phần phong tình, Lâm quản gia trong lòng âm thầm cầu nguyện lời nói dối không bị vạch trần, “… Ta đây đi vào chờ hắn cũng được.”
Kim Jaejoong nhấc chân bước vào, Tiểu Tả Tiểu Hữu gạt Lâm quản gia đang trợn mắt há hốc mồm ra mà theo sát phía sau, mắt thấy sắp vào cửa, Lâm quản gia vội vàng bước tới, cúi đầu khom lưng cười làm lành:
“Đại thiếu gia, cái này, chủ tử nhà chúng ta cũng không biết khi nào mới trở về, ngài, hay là về trước đi, đợi khi chủ tử trở về, ta nhất định phái người đi báo cho ngài.”
“Lâm quản gia, ngươi muốn ngăn ta lại sao?” Kim Jaejoong dừng bước, nghiêng đầu nhướn mi.
“Ta nào dám?” Lâm quản gia trong lòng oán thầm, hắn sao lại không muốn, vị Kim đại thiếu gia này mỗi lần tới Jung phủ là một lần đập phá, cái gì quý, cái gì không quý đều đập hết, đôi lúc còn vứt ra ngoài phủ, chủ tử nhà bọn họ là người từ nhỏ đến lớn không biết chút võ công nào, vị đại thiếu gia này ngược lại, đánh, đấm, mười phần tác phong thổ phỉ, vậy mà hết lần này tới lần khác chủ tử bọn họ lại ra lệnh – Tuyệt đối không được ngăn Kim đại thiếu gia ở ngoài cửa, khiến cho bọn họ thời thời khắc khắc đều lo lắng cho chủ tử của mình, “Ta đây không phải quan tâm ngài sao, trời lạnh thế này, vạn nhất…”
“Tiểu Tả, đến cửa hàng của chúng ta cầm ít bạc tới, Tiểu Hữu, cầm trà mới nhập năm nay tới đây, đúng rồi, còn cả chén lưu ly mới làm nữa.” Kim Jaejoong nhàn rỗi cười cười, nhìn sang Lâm quản gia đang run a run, giọng điệu nhẹ nhàng, “Vị Lâm quản gia này sợ chúng ta ăn hết của Jung phủ, liều mạng đuổi chúng ta ra ngoài, khiến ta cũng thấy xấu hổ.”
Kim Jaejoong trên thương trường không thèm để ý đến mặt mũi, là một gian thương chính hiệu vậy mà biết xấu hổ, thật là trời sắp sập rồi!
“Ngài nói đùa rồi...” Lâm quản gia đầu đầy mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ dịch sang một bên, nhìn Kim Jaejoong cao ngạo bước vào.
“Đúng rồi, Junsu.” Kim Jaejoong đi vài bước, đột nhiên như nghĩ điều gì dừng lại, “Mang quà ta chuẩn bị cho Jung đương gia tới.”
“Ca, cái kia… Thật sự phải đưa sao?” Kim Junsu mặt lộ vẻ khó xử, vật kia thật sự không đủ tư cách để làm quà, “Như vậy không được đâu, Yunho ca dù thế nào cũng là…”
Cậu thật sự không hiểu nổi, đại ca nhà mình cứ thấy Yunho ca là bổ nhào đến, đấu đến đấu đi nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không chán.
Đại ca nhà cậu rõ ràng bình thường thì lười biếng như một con mèo lớn, lúc bàn việc làm ăn lại khôn khéo vô cùng, hết lần này tới lần khác khi gặp được Yunho ca thì như gà chọi, giương nanh múa vuốt thôi thì không nói làm gì, đây làm việc gì cũng đều không dùng đại não, hơi tí lại nổi điên, phong cái gì mà độ, khí cái gì mà chất, hình cái gì mà tượng, toàn bộ đều ném lên chín tầng mây.
Yunho ca là một người tốt như vậy, tao nhã tràn đầy phong độ của người trí thức, luôn bị đại ca bạo lực nhà cậu bắt nạt, còn không hề oán hận một câu.
Haizzz…
“Cái gì mà Yunho ca, ta không hề biết là ngươi chừng nào thì thân thiết với tên kia đến vậy nhỉ? Đệ đệ Junsu thân yêu của ta?” Kim Jaejoong cuộc đời này hận nhất chính là một bộ chính nhân quân tử mua chuộc lòng người của Jung Yunho, bây giờ nghe Kim Junsu nói giúp hắn lại càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại.
Ánh mắt sắc như dao đảo qua, Junsu sợ tới mức co rụt cổ, ảo não đi lấy “Đại lễ” ở trên xe phía sau.
Lâm quản gia nhận được ánh mắt cảnh cáo nguy hiểm của Junsu, lập tức vội vàng đuổi theo Kim Jaejoong phía trước, nói:
“Đại thiếu gia, chủ tử nhà chúng ta thật sự không có mặt, hay là ta trước mang ngươi ra chính sảnh đợi?”
Chủ tử nhà hắn đoán chừng đang tắm, có thể trốn được lúc nào thì hay lúc ấy nha!
“Không cần.” Kim Jaejoong không kiên nhẫn vung tay lên, “Jung phủ ta so với ngươi còn quen thuộc hơn.”
Có thể không quen sao?
Lâm quản gia ngửa mặt nhìn trời, Tàng Bảo các là địa phương bí mật như vậy mà ngài còn có thể chạy vào dắt chó đi dạo cơ mà!
Nơi này gần như tháng nào cũng qua, có tháng còn nhiều lần nên Kim Jaejoong quen thuộc đi tới phòng ngủ của Jung Yunho, ven đường tôi tớ Jung gia nhao nhao cúi đầu chào, thái độ cung kính, sau đó ở nơi Kim Jaejoong không thấy thì truyền tín hiệu nguy hiểm.
Hỡi thanh niên trai tráng Jung gia, Kim gia đại thiếu lại tới rồi, hãy cầm chổi của các ngươi lên, bảo vệ Thiếu chủ mau!
Ặc… Xem ra bảo vệ tính mạng bản thân quan trọng hơn!
Lâm quản gia nhìn Kim Jaejoong càng đi càng xa, trong lòng vô cùng bồn chồn, tuy vị chủ nhân này từ đầu tới cuối đều bày vẻ mặt ôn hòa nhưng vì sao hiện tại toàn thân cậu đều bốc lên khí lạnh vậy, kinh nghiệm làm việc nhiều năm nói cho hắn biết:
Kim Jaejoong ngoài cười nhưng trong không cười này so với lần trước cậu cầm roi da, chỉ ba roi đã khiến cho cái cây chủ tử thích nhất trong vườn đổ chỏng gọng còn nguy hiểm hơn nhiều.
“Có ai không, mau tới đây.” Lâm quản gia đứng trong sân triệu tập tôi tớ, chỉ trỏ sai bảo.
“Ngươi, nhanh thu hết toàn bộ đồ đạc quý giá trong phòng khách, biết chưa?”
“Dạ, tiểu nhân đi ngay.”
“Đợi một chút, không riêng gì phòng khách, chỉ cần là nơi Kim đại thiếu gia có khả năng đến đều phải thu thập sạch sẽ, còn có bình hoa Thái hậu ban đặt trong đại sảnh phải cất thật kỹ, nếu mà bị vỡ là mất đầu đấy.”
“Dạ, nhưng có mất đầu thì cũng phải là người làm vỡ chứ?”
“Nói láo, nếu thật muốn giết Kim đại thiếu gia, chủ tử chúng ta khẳng định phải chôn cùng!”
“Tiểu nhân đã hiểu rõ.”
“Còn có, ngươi, ngươi, ngươi, đem những thứ tốt nhất ăn được trong phủ ra, có thể cầm được bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu, toàn bộ đưa cho Kim đại thiếu gia, có thể ngăn bao lâu thì phải ngăn bấy lâu, biết không?”
“Dạ.”
“Tiểu Tam, Tiểu Tứ, các ngươi đi đường tắt, nói cho chủ tử sói đã đến, cẩn thận một chút.”
“Rõ.”
“Những người khác, muốn giữ mạng thì phải trốn thật xa, đừng có chạy loạn, toàn bộ chạy vào một phòng, nghe rõ chưa?”
“Đã rõ!”
Trong sân Jung gia vang lên tiếng phụ họa khí thế ngất trời, Lâm quản gia nhìn Kim Junsu phân phó mấy gia đinh xách một cái rương rất lớn đi vào, dự cảm bất an trong lòng càng mạnh, rõ ràng là mùa đông, cổ áo mấy người đó lại bị mồ hôi làm ướt sũng.
Rương lớn như vậy sao?
Đại thiếu gia rốt cuộc là muốn tặng thiếu gia bọn họ thứ gì?
Lần gần nhất là tặng rùa lông xanh cùng với đủ mười loại thuốc bổ thận tráng dương, lần trước nữa tặng súng kíp, lần này, Kim đại thiếu gia mang cái rương lớn như vậy, chẳng lẽ… Quan tài sao?
Chủ tử lần này đoạt mối làm ăn lớn của Kim phủ, với tính cách của Kim Jaejoong thì khả năng này có thể lắm!
“Có ai không, mau đi gặp quan phủ mời Triệu bộ đầu tới.”
“Còn có, còn có, gọi cả Lang trung lần trước xem bệnh cho đại tiểu thư tới luôn.”
“Mau lên, mau lên.”
Lâm quản gia ra lệnh xong, trong sân liền loạn lên, ông đi ra cửa tìm quân sư Park Yoochun, trong lòng yên lặng cầu xin:
Các vị thần linh qua đường à, xin hãy phù hộ chủ tử thiện lương nhà ta không bị Kim thiếu gia trêu đùa đến chết, A di đà phật.

[1] Lễ đội mũ cho con trai lúc được hai mươi tuổi thời xưa, chính thức trưởng thành, làm một người đàn ông

[YunJae Trung văn] Này, gia chủ (Hoàn)

Này, gia chủ

Tác Giả : Bất Khí Gia Đích Đậu Hoa Tương

Nguồn : 【Weibo】

Thể Loại : Cổ trang, Gian thương quyết đấu, Ngọt, Hài, HE

Editor: Ginny

Tình Trạng Bản Gốc : Hoàn 

Tình Trạng Bản Edit:  Hoàn

Tiết Tử: 
Toàn bộ Kinh thành đều biết
Jung gia thành Bắc là dòng dõi thư hương, mỗi gia chủ đều là đầy bụng thi thư, lấy buôn bán vì dân làm nhiệm vụ của mình
Tân đương gia Jung Yunho lại càng nổi danh là chính nhân quân tử, tao nhã, khiêm tốn hữu lễ
Có thể nói là thần tượng của toàn bộ thiếu nam thiếu nữ trong Kinh thành
Nhưng mà chỉ có Kim Jaejoong thấy rõ
Tất cả những cái này đều là giả dối
Người đàn ông kia hiểu nhất chính là che giấu bộ dạng ngụy quân tử vô lại bằng vỏ bọc nho nhã lễ độ
Rõ ràng là gian thương số một, lại vui vẻ tiếp nhận sùng bái cùng hâm mộ của tất cả mọi người.
Mấy năm nay đối nghịch với cậu mọi chốn trong thương trường, chiếm tiện nghi của cậu, tất cả mọi người lại còn nghĩ cậu không hiểu chuyện
—— Hừ! Jung Yunho, phóng ngựa tới đây!
Tên nhóc Kim Jaejoong kia là từ năm mười tuổi, hắn đã chọn trúng
Cậu bé trắng nõn gọi Yunnie ca ca chỉ chớp mắt đã thành Chưởng môn khôn khéo của Kim gia
Bé thỏ trắng dường như đã bị hắn dạy thành một con hồ ly nhỏ rõ đầu rõ đuôi
Chẳng những giương nanh múa vuốt trước mặt hắn, hung hăng càn quấy vô lễ, hoàn toàn không còn bộ dáng ưu nhã ung dung trên thương trường
Còn như gặp quỷ đoạt mối làm ăn của hắn, đoạt địa bàn của hắn, thậm chí…. Cướp người
Cái này tựa hồ không hợp với ước nguyện rước người về nhà của hắn lúc đầu rồi
Tuy vậy, đấu trí với bé hồ ly nhỏ do chính mình nuôi dưỡng, nhìn bé giơ chân uể oải hay dương dương đắc ý
Dường như đều là một loại hưởng thụ đặc biệt
—— Bé hồ ly Jae Jae, ngoan ngoãn sà vào lòng ta đi!

Permission: 



Mục lục




-------------------------------------------------------


[1]Câu thơ trong Trường hận ca – Bạch Cư Dị

[2] Câu thơ trích từ bài Bạch Thạch Lang Khúc. 
Cả câu: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.”
Tạm hiểu: Đá cũng có thể tích lũy thành ngọc, hàng tùng xanh biếc đứng thẳng phô ra vẻ xanh tươi, chàng sao tuyệt thế, độc nhất vô nhị.

[3] Trích từ Thượng da – Một ca khúc dân gian thời Hán. 
Cả bài: Thượng da! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!
Tạm dịch: Hỡi trời cao, ta nguyện cùng chàng tương tri, mãi mãi chẳng phân ly. Núi chưa mòn, sông chưa cạn kiệt, đông vang sấm dậy, hè mưa tuyết, trời đất hợp, mới cùng chàng ly biệt!