Chương 109
Đế đại đã có bề dày lịch sử hàng trăm năm, vẫn
luôn lấy câu ‘Tiên học lễ, hậu học văn’ làm khẩu hiệu của trường; tạo nên phong
cách học tập nghiêm túc, chăm chỉ, cầu tiến, sáng tạo; đào tạo, bồi dưỡng vô số
nhân tài cho Trung Quốc, thậm chí còn lọt top những đại học tốt nhất thế giới.
Trong mắt người dân Trung Quốc, những sinh
viên thi đỗ Đế đại quả thật xứng với bốn chữ ‘Trụ cột quốc gia’. Vậy nên, sau
khi vụ án đầu độc bị công khai, dù nhà họ Lôi đã ra sức kìm chế, câu chuyện vẫn
gây tiếng vang rất lớn, một phần là vì hành vi của hung thủ tàn nhẫn đến đáng sợ,
một phần là vì hung thủ lại là một trong những trụ cột quốc gia, khiến người
không thể nào tin được.
Sau khi đoạn phỏng vấn được chiếu, dân chúng
vốn vẫn hoang mang với việc này tự cho là đã tìm được lý do Trương Vĩ sa đọa, từ
chửi bới ném đá hắn quyển sang đồng tình sâu sắc, công kích ngược lại thể chế
giáo dục không công bằng của Đế đại và sự hạch sách kiêu ngạo, hành vi ức hiếp
bạn bè của giai cấp đặc quyền.
Nếu không nhanh chóng làm sáng tỏ, danh dự
trăm năm của Đế đại có thể bị hủy hoại trong giây lát, đương nhiên, Hàn Trác Vũ
và nhà họ Lôi phía sau cậu cũng gặp hậu quả không nhỏ. Dù sao, chỉ hơn nửa năm
nữa thôi là đến tổng tuyển cử chính phủ Trung Quốc nhiệm kỳ mới rồi, trong giờ
phút này không được phép đi nhầm một bước nào.
Bởi vậy, dù là Đế đại, nhà họ Lôi hay bản
thân Hàn Trác Vũ, ai nấy đều rất quan tâm cuộc họp báo lần này, địa điểm họp
báo là hội trường lớn nhất Đế đại, những người được mời đến đều đến từ những
công ty truyền thông có sức nặng nhất Trung Quốc.
Để tránh khiến phóng viên gây lộn xộn, Lôi
Húc và Lôi Đình đều không có mặt ở cuộc họp báo, chỉ cử Lục Bân đi giúp đỡ.
Thanh niên mặc chiếc áo sơ mi trắng thiết kế
đơn giản, phía dưới là quần âu màu lam nhạt, dáng người hơn 180cm cùng gương mặt
xuất sắc rất nổi bật, bởi vậy, khi cậu rảo bước vào hội trường lập tức khiến vô
số phóng viên mắt sáng rực.
Mày kiếm mắt sáng, trán cao rộng, gương mặt
thoát tục, khán giả trước tivi chỉ thấy mắt sáng rực, tim đập thình thịch, dù tối
qua chưa xem video và đoạn ghi âm vạch trần bộ mặt thật của Trương Vĩ, bọn họ
cũng không thể tin được thanh niên ấm áp như ánh mặt trời giữa đông này lại là
thiếu gia ăn chơi trác táng, ngang ngược hạch sách.
Trong hội trường còn có cả lãnh đạo của Đế đại,
nhưng gần như mọi máy quay đều hướng về phía thanh niên, quay chụp cậu ở mọi
góc độ. Làn da ít khi tiếp xúc với mặt trời vì nhiều năm ở trong phòng thí nghiệm
nay dưới ánh đèn lấp lóe lại càng trắng nõn nà, càng làm nổi bật đôi mắt đen
sâu thăm thẳm kia.
Các chị các em, các cô các dì ngồi trước
tivi nhìn chằm chằm màn hình không rời mắt. Con ngoan quốc dân đẹp trai quá, chỉ
muốn nhào lên thôi! Lại nhớ đến Trương Vĩ đáng khinh bỉ ổi, nước mắt nước mũi
giàn dụa, ọe ~ Buồn nôn!
A! Cậu ấy cười! Cậu ấy vừa cười! Tim sắp nổ
tung rồi, làm sao giờ? Biên tập đâu rồi, chiếu lại cảnh kia 100 lần được
không?!
Theo công tác thống kê sau đó, lúc Hàn Trác
Vũ mỉm cười, rating của đài truyền hình mua được quyền phát sóng trực tiếp tăng
vọt, tạo thành kỉ lục mới. Sức mạnh của sắc đẹp quả rất đáng sợ.
Đến giờ, đại diện của Đế đại điều chỉnh độ
cao của micro, chậm rãi mở miệng, “Cảm ơn mọi người đã tới tham gia buổi họp
báo của trường chúng tôi, cho chúng tôi cơ hội để minh oan. Đầu tiên, tôi muốn
nói rõ, từ khi Đế đại thành lập đến nay, chúng tôi vẫn tuân theo phương châm giáo
dục không phân biệt, không biên giới, bồi dưỡng nhân tài cho Trung Quốc hết thế
hệ này đến thế hệ khác, vậy nên cái gọi là kì thị, cô lập, thậm chí hãm hại
sinh viên, đều vô căn cứ…”
Để làm bằng chứng, hiệu trưởng nhìn về phía
thanh niên bên cạnh, “Bạn Hàn Trác Vũ đã giúp đỡ rất nhiều sinh viên có hoàn cảnh
khó khăn, quyên tặng vô số thiết bị tiên tiếng cho viện y học, phẩm đức cao thượng
của bạn không thể nào chối bỏ. Trường chúng tôi cảm thấy tự hào khi có sinh
viên xuất sắc như vậy.”
Ánh đèn flash lóe lên liên tục, toàn bộ
phóng viên đều giơ micro, chờ mong thanh niên sẽ nói vài câu, nhưng cậu vẫn mặt
không cảm xúc nhìn thẳng phía trước, như thể không định lên tiếng.
Với tư cách là giảng viên hướng dẫn, Khúc
Tĩnh cũng tham dự buổi họp báo. Ông ra hiệu với hậu trường, một người nhân viên
liền bê một thùng giấy lên, đặt trước mặt ông.
Hội trường đang ầm ầm lập tức yên lặng, tất
cả mọi người đều tò mò không biết trong đó có gì, đồng thời nó có liên quan gì
đến buổi họp báo hôm nay.
“Chào mọi người, tôi là Khúc Tĩnh, giảng
viên hướng dẫn của Hàn Trác Vũ.” Ông lão tóc hoa râm đứng dậy, mở thùng, lần lượt
lấy từng tập tài liệu đặt lên mặt bàn.
Máy quay lập tức thay đổi góc độ, trên màn ảnh
liền hiện lên từng hàng giấy chứng nhận và giấy khen thưởng, mà phần lớn đều là
tiếng nước ngoài. Mấy vị lãnh đạo trường đang bình tĩnh thong dong thấy vậy thì
bất giác mở to mắt, từng người cầm lấy lật qua lật lại, ngón tay cũng run run.
Tất cả đều là giấy chứng nhận do tổ chức y tế quyền lực nhất trên thế giới cấp,
mà tờ nào cũng có giá trị rất cao.
Khán giả ngồi trước tivi lập tức tìm kiếm
thông tin về Khúc Tĩnh. Oa, bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất Trung Quốc, lọt top 5
toàn thế giới. Thảo nào Trương Vĩ nói Hàn Trác Vũ được chọn giảng viên hướng dẫn
xuất sắc nhất.
“Tôi cảm thấy rất bất bình trước những lời cậu
Trương Vĩ nói.” Ông lão dùng sức đập bàn, sau khi được học trò cưng an ủi thì mới
dần bình tĩnh lại, cầm một tờ giấy chứng nhận trước mặt lên, “Đây là giấy chứng
nhận học vị thạc sĩ tâm lý học.” Đợi phóng viên chụp xong lại cầm tờ khác, “Đây
là thạc sĩ dược học.”, lấy thêm một tờ khác, “Đây là thạc sĩ y học lâm sàng. Tất
cả các học vị đều hoàn thành sau hai năm nhập học.”
Tiếng chụp tanh tách vang lên liên tiêp.
Khoe xong, Khúc Tĩnh đặt giấy chứng nhận xuống,
cầm một trang giấy khác, “Đây là giấy chứng nhận độc quyền do nước A cấp, tôi
và học trò của tôi cùng nghiên cứu phát minh ra máu nhân tạo có những công năng
gần với máu người nhất. Có nó, những vấn đề như kho máu cạn kiệt, nhóm máu hiếm,
nhóm máu không hợp đều trở thành dĩ vãng.”
Lại cầm một tờ khác, “Đây là giải thưởng luận
văn xuất sắc nhất hàng năm do tổ chức Y tế thế giới bình xét. Suốt cuộc đời
tôi, tôi cũng chỉ lấy được một lần. Luận văn này tên là ‘Phương pháp trị liệu
chứng tự kỷ do khiếm khuyết não bộ’, đem lại hi vọng rất lớn cho người mắc chứng
tự kỷ. Trong tương lai, việc chữa trị triệt để cho người mắc chứng tự kỷ không còn
là giấc mơ nữa.”
Đèn flash lại lóe lên liên hồi. Một phóng
viên khá quan tâm tới lĩnh vực y học kinh ngạc chỉ cái tên Tiếng Anh trên giấy
chứng nhận, “Tiến sĩ Khúc, xin hỏi Cornelius Han, người được mệnh danh là ‘Mặt trời
chói lọi’ của giới y học quốc tế gần hai năm qua là Hàn Trác Vũ sao?”
“Đúng vậy. Tôi cũng muốn khẳng định luôn,
Cornelius Han là học sinh của tôi, Hàn Trác Vũ.” Khúc Tĩnh gật đầu, ánh mắt
nhìn về phía thanh niên tràn ngập kiêu ngạo.
Ban lãnh đạo nhà trường cũng kinh ngạc vô
cùng. Khúc Tĩnh chỉ là giảng viên khách mời của Đế đại, có quyền độc lập rất
cao, chỉ cần hoàn hành mấy buổi tọa đàm quy định trên hiệp ước, còn lại nhà trường
không có quyền kiểm soát công việc của ông. Hơn nữa, hai thầy trò tham gia rất
nhiều các cuộc họp, hội thảo của giới y học quốc tế, về nước lại ngày đêm chúi
đầu vào phòng thí nghiệm, những thành tích Hàn Trác Vũ đạt được, ngoài ba tờ giấy
chứng nhận học vị ra, những cái còn lại trường không hề biết.
Hai năm đã hoàn thành bậc cử nhân và thạc
sĩ, hơn nữa thành tích lại xuất sắc như vậy, nước bẩn hắt lên biển vàng của Đế
đại chẳng những được rửa sạch, mà lại còn long lanh rực rỡ hơn hẳn.
Lãnh đạo trường tuy đã cố kiềm chế nhưng cũng
không khỏi để lộ ra sự kích động.
Các phóng viên hưng phấn đến mặt đỏ bừng.
Hôm nay tới đây quả nhiên là quyết định chính xác, toàn tin giật gân thế này!
Cornelius Han đấy! Thiên tài được mệnh danh là ‘Mặt trời chói lọi’ của giới y học
quốc tế là người Trung Quốc ư! Tuy họ Han đã tiết lộ chút manh mối, nhưng ai lại
liên tưởng tới một thanh niên vừa mới ngoài hai mươi chứ? Đúng là nghịch thiên!
Khúc Tĩnh ho khan, đợi hội trường yên tĩnh lại
mới nói, “Trương Vĩ từng chất vấn, vì sao Hàn Trác Vũ có thể lựa chọn giảng
viên hướng dẫn tốt nhất, mà cậu ta chỉ có thể đợi giảng viên chọn. Tôi cũng không
cho rằng mình là người tốt nhất, nhưng tôi muốn nói, học trò của tôi là giỏi nhất,
là ưu tú nhất! Những người khác ngay cả ghen ghét cũng không có tư cách, trừ
khi cậu ta có thể đạt được đến trình độ tương đương! Huống hồ, chọn lựa học
sinh phù hợp với yêu cầu của mình thông qua cuộc thi không phải là quyền lợi của
người hướng dẫn sao? Từ bao giờ nó lại thành thể chế giáo dục bất công? Hành động
thay đổi khái niệm này đúng là quá vụng về!”
Cẩn thận cất hết tất cả giấy chứng nhận, Khúc
Tĩnh đẩy thùng giấy ra trước mặt học trò cưng của mình, ý bảo cậu nói hai câu.
Tất cả máy quay đều chuyển sang thanh niên mặt
không cảm xúc.
“Sự cao thượng luôn khắc trên bia mộ của người
cao thượng. Sự thấp hèn là giấy thông hành của kẻ thấp hèn. Tôi vốn cũng không hiểu
ý nghĩa của câu nói này, nhưng đến hôm nay, tôi đã nhận ra: Kẻ hèn hạ sẽ vì sự
hèn hạ vô sỉ của mình mà không kiêng nể gì cả, hoành hành ngang ngược, gây nên
tổn thương cực lớn cho người khác. Nghèo khó không phải lý do cho sa đọa, ghen
tị và tham lam với là nguồn gốc của mọi tội ác. Vài giọt nước mắt, vài lời than
khóc không thể nào che giấu hành vi tàn nhẫn cướp đoạt mạng sống của người
khác, hi vọng mọi người đừng để bị lừa.”
Dứt lời, thanh niên đứng dậy, đỡ thầy của
mình rời khỏi hội trường. Các phóng viên vội vàng đuổi theo, lại bị một hàng
người cao to mặc vest đen ngăn lại trong hội trường, đành phải trơ mắt nhìn
bóng lưng hai người dần xa.
“Xin hỏi hiệu trưởng có thể tiết lộ đôi chút
về kết quả học tập thường ngày của Hàn Trác Vũ không…” Mấy phóng viên hăng máu
bao vây quanh lãnh đạo Đế đại.
Khán giả trước tivi còn không thoát khỏi giọng
nói trầm ấm dịu dàng của thanh niên, miệng lẩm bẩm hai câu thơ đã nghe nhiều đến
thuộc lòng, trong lòng xúc động vô cùng. Cũng đúng mà, trong vụ án đầu độc này,
Hàn Trác Vũ cùng Trương Vĩ là đại diện tiêu biểu cho người cao thượng và kẻ thấp
hèn, mà nhân dân cả nước thiếu chút nữa bị kẻ thấp hèn lừa gạt.
Con trai quốc dân đổ đốn chỗ nào chứ? Rõ
ràng là còn xuất sắc hơn trước! Từ Lôi Húc đến Lôi Đình, giờ lại đến Hàn Trác
Vũ, nhà họ Lôi lúc nào cũng dạy dỗ ra con cháu năng lực xuất sắc, phẩm đức cao
thượng, đúng là gia đình quyền lực mà vẫn giữ vững tấm lòng son!
Mọi người chẳng mấy chốc đã thay đổi chiều
gió.
Lôi Đình tắt tivi, bước nhanh ra cửa. Anh phải
nhìn thấy bảo bối của mình ngay, ôm cậu vào lòng hôn đến nghẹt thở.
Lôi Húc bất đắc dĩ nhìn bóng lưng em mình.
“Bí thư, tỉ lệ ủng hộ anh lại tăng.” Thư ký
đặt số liệu thống kê lên bàn làm việc.
“Tiểu Vũ không hổ là biển chữ vàng nhà mình.”
Lôi Húc cười thoải mái.
Trong tòa biệt thự nào đó, Khâu Vạn Ba ném
điều khiển trong tay, quăng một cái tát cho người đứng cạnh, quát lớn, “Xem anh
làm chuyện tốt gì này! Anh không tìm hiểu kĩ Hàn Trác Vũ là người như thế nào
à? Nếu cậu ta có thể dễ dàng bôi nhọ, tôi đã sớm ra tay, nào đến lượt anh? Ngu
xuẩn!”
Người kia ôm má đỏ bừng, không dám nói gì.
Hóa ra anh ta tự ý liên hệ đài truyền hình phỏng vấn Trương Vĩ, cũng ám chỉ Trương
Vĩ cố tình giội nước bẩn lên người Hàn Trác Vũ. Kỳ thật anh ta cũng không ngu
xuẩn đến mức này, đương nhiên trước khi làm việc cũng đã điều tra Hàn Trác Vũ,
nhưng vì có 9527 tồn tại chẳng khác nào chúa tể Internet, anh ta lấy được toàn
thông tin giả, cho rằng Hàn Trác Vũ chỉ là sinh viên năm 2 bình thường, không có
gì đặc biệt.
Vì vậy, bi kịch cứ thế xảy ra, nước bẩn không
giội được, ngược lại khiến đối thủ càng giội càng sạch.
Khâu Vạn Ba còn định chửi tiếp, lại bị Vương
Văn Hiên ngăn cản, “Được rồi, cậu nên nghĩ xem nên nói với chú mình như thế nào
thì hơn.” Vò tóc, cậu ta xua tay nói, “Tôi đi đây, nếu cậu cảm thấy cứ lục đục
tranh chấp thế này rất thú vị, tôi cũng không quản được cậu, nhưng cậu đừng có
lấy Hàn Trác Vũ ra để thêu dệt chuyện. Người như cậu ta dù có ngâm mình trong nghiên
mực cũng không nhuộm đen đâu.”
“Cút!” Giận dữ quát lên, Khâu Vạn Ba xoa xoa
trán, nghĩ xem nên nói vói chú như thế nào.
“Không nhuộm đen được? Thế giới này làm gì
có người không thể nào nhuộm đen! Tôi không tin!” Lấy chai whiskey từ tủ rượu
ra, nhấp một ngụm lớn, cậu ta mệt mỏi nói.