Extra 3: Running Man
Part 6
Chủ
đề cứ như vậy chuyển sang chuyện khác, vài phút trước mọi người còn đang đắm
chìm trong sự khiếp sợ khi biết Kim Jaejoong đã có nhẫn đính hôn, lúc này đã đổi
thành đối tượng scandal của Kim Jaejoong là Jung Yunho.
Tuy
đây là chuyện cũ, nhưng tin về chuyện tình cảm của YunJae từ năm ngoái đến giờ
vẫn còn nóng bỏng vô cùng, dù người trong hay ngoài giới đều rất quan tâm đến
việc này.
Độ
quan tâm cao như vậy, bạn cũng không thể trách những người kia quá tò mò, chuyện
này có thể không tò mò sao?
“Ah
~~ Hình như là chưa từng nghe nói Kim Jaejoong-ssi có scandal!” Song Ji Hyo
nói: “Ví dụ như lúc em đóng phim cùng cậu ấy, mọi người chẳng ai để ý đến bọn
em có scandal hay không.”
Gary
liếc nhìn cô nói: “Nói đùa à, em với Kim Jaejoong-ssi có scandal lúc nào?”
“Không
có mà!” Song Ji Hyo trợn mắt nói: “Em nói là, em đóng phim với cậu ấy, nhưng chẳng
ai quan tâm đến việc bọn em không có scandal.”
“Vậy
người ta để ý cái gì?” Lee Kwang Soo hỏi.
Song
Ji Hyo cười khổ: “Truyền thông nói nam chính còn đẹp hơn nữ chính.”
Chuyện
đáng buồn như vậy, Song Ji Hyo vậy mà rất bình tĩnh nói ra, nhưng nghe giọng của
cô lại khiến người cảm thấy rất đáng thương. Lee Kwang Soo cùng Haha khoa
trương ôm cô, an ủi cô, cả trường quay liền bật cười.
Yoo
Jae Suk đưa mắt nhìn Kim Jaejoong, cậu đang ngơ ngác đứng tại chỗ, vui vẻ xem
náo nhiệt: “Tôi nhớ trong chương trình trước kia, Jaejoong-ssi còn song ca với
U-know Yunho.”
Một
câu nói lập tức khơi gợi kí ức của mọi người, chưa xem cũng không sao, hậu kỳ
chương trình nhất định sẽ chèn thêm đoạn video này vào.
Kim
Jaejoong cười nhẹ, sau đó dừng lại trong chốc lát, cuối cùng hát: “Anh muốn trở
thành chiếc giường trong căn phòng nhỏ của em, oh,…” Đến đây đột nhiên xấu hổ dừng
lại, da mặt Kim Jaejoong thật sự là lúc mỏng lúc dày, cậu dùng hai tay che mặt,
“Baby…”
Trong
bầu không khí kì lạ này, Kim Jaejoong hát rõ ràng từng câu từng lời. Kim Jong
Kook vẫn không nói gì, bởi vì anh thật sự không biết nói gì.
Mấy
người Haha thích gây ồn ào, lúc Kim Jaejoong hát đã đi tới kéo Jung Yunho dậy,
lúc này vừa vặn Kim Jaejoong hát xong, Jung Yunho cũng đi đến chính giữa, mặt đối
mặt với Kim Jaejoong.
Yoo
Jae Suk nhìn Go Dong Wan đang giơ cao bảng hướng dẫn, nói: “Khi đó Jaejoong-ssi
hát bài hát này cho U-know Yunho, Yunho-ssi hình như còn chưa đáp lời đâu! Không
bằng hôm nay cũng hát một bài đi, một đoạn ngắn thôi cũng được, dù sao Jaejoong-ssi
vừa hát lại rồi.”
Kim
Jaejoong không dám nhìn Jung Yunho, đặc biệt là khi tất cả mọi người đang nhìn
họ, tựa như rất nhiều năm trước, cùng tình huống này, khi đó Jung Yunho lựa chọn
chuyển chủ đề, hiện giờ tình huống lặp lại, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có bóng
ma.
Hoặc
là nói, cậu đang sợ hãi.
Nhưng
biểu cảm của Kim Jaejoong thật sự quá rõ ràng, ngay cả người mù đều có thể cảm
nhận được giữa hai người nhất định có chuyện gì đó.
Jung
Yunho cứ đứng đó nhìn cậu, lại có cảm giác rất không chân thực, một năm trước
anh còn nghĩ rằng, cả đời này sẽ không có cơ hội đứng đối diện với Kim Jaejoong
như vậy.
Jung
Yunho yên lặng đếm nhịp trong lòng, vì nhiều năm không hát rồi nên chất giọng
khô khốc, từ từ cất lời: “My little prince, anh sẽ cho em thấy tình yêu của anh
dành cho em mà anh đã giấu trong lòng bấy lâu.”
Khóe
miệng Kim Jaejoong không kìm được mà cong lên.
“You
know?” Ánh mắt Jung Yunho chân thành tha thiết vô cùng, VJ vẫn đang quay anh dứt
khoát ngồi xổm xuống bên cạnh Kim Jaejoong, quay cận cảnh biểu cảm của Jung
Yunho.
Hai
người đứng mặt đối mặt, Kim Jaejoong bất giác bị ánh mắt kia cuốn hút.
Nhưng
cũng may cậu vẫn còn lý trí, khi ba người khác đang nắm chặt tay, che giấu bàn
tay đầy mồ hôi, Kim Jaejoong đột nhiên bật cười, “Jung, you know…”
Lạnh
quá.
Kim
Jaejoong vốn định gây cười, kết quả không đủ khả năng khiến trò đùa thật sự rất
tẻ nhạt.
Jung
Yunho liền phối hợp, nói đùa: “Đừng nói như vậy mà ~ Tớ rất chân thành đấy.”
Kim
Jaejoong muốn nói tớ hiểu rõ lòng cậu, nhưng trong trường hợp này thật sự không
thể nói thẳng ra như vậy.
“Tớ
biết mà, I know, I know.”
“Hiện
giờ còn chưa đến phần chọn CP, hai người định quay phần này trước luôn à?” Yoo
Jae Suk bước lên trước trêu chọc, một câu nói đùa liền kéo bầu không khí quay
trở lại, tuy nói hậu kỳ sẽ biên tập lại chương trình, nhưng đó cũng phải trên
cơ sở những phần đã quay được, phần này thật sự quá đặc sắc, nếu vì quá riêng
tư mà bị cắt thì rất đáng tiếc.
Kim
Jaejoong lập tức xấu hổ đưa hai tay che mặt, Jung Yunho cũng khoa trương dùng
tay quạt gió.
“Vì
sao em lại cảm thấy hạnh phúc nhỉ?” Song Ji Hyo ôm ngực, ra vẻ thiếu nữ mười phần.
Haha lại trêu cô: “Xem ra Ji Hyo đang hâm mộ đúng không?”
Song
Ji Hyo lập tức giận dữ phản bác: “Không được à?”
Lại
một tràng cười vang lên.
Vì
câu trả lời của Kim Jaejoong bị đánh giá là không đúng, một vòng dành quyền trả
lời mới lại bắt đầu.
Kim
Junsu cướp được quyền trả lời, câu trả lời của cậu cũng là “Có” nhưng đến lúc
xác minh lại bị một câu “Không có” của Tiễn Chanh đáp trả. Ngay sau đó, Tiễn
Chanh cướp được quyền trả lời, rất tự nhiên nói không có, vì ở đây chỉ có một
mình cô là người Trung Quốc, chẳng có ai để xác minh, vì vậy liền dễ dàng được
thông qua, trở thành người thứ tư ngồi trên ghế đá hóng mát.
Câu
hỏi cuối cùng đến, nhưng ở đây còn rất nhiều người. Go Dong Wan lại giơ bảng hướng
dẫn lên, bên trên viết: Thành viên Running Man không được giành quyền trả lời.
Park
Yoochun âm thầm thở phào, quả nhiên là như gã nghĩ, chương trình muốn ghép sáu
người họ thành đôi, mà lúc trước gã đã thương lượng với Shim Changmin, vì vậy
khi Go Dong Wan đọc câu hỏi lên, Shim Changmin không chút vất vả giành được quyền
trả lời.
“Hiện
tại có người yêu không?”
Trên
thực tế, câu hỏi này dù Go Dong Wan không nhắc nhở, cũng sẽ chẳng ai muốn đoạt,
đây là chuyện rất riêng tư. Shim Changmin lúc nghe cũng rất do dự, nhưng cậu vốn
là một người rất có trách nhiệm, hơn nữa giờ cậu không phải nghệ sĩ, tiết lộ cũng
không vấn đề gì.
“Có.”
Shim Changmin nói rất rõ ràng, tự nhiên đưa ra đáp án, thậm chí không đợi mọi
người xác minh đã tự đi sang khu nghỉ ngơi, Go Dong Wan cũng không muốn làm khó
cậu, vì vậy liền tuyên bố kết quả kiểm tra, sau đó hai đội được đưa đến hai địa
điểm khác nhau để tiếp tục quay chương trình.
Trên
đường di chuyển, vì lúc trước đã nói rõ, hiệp nữ có thể dùng cáp treo để lên
núi, còn các vị hiệp sĩ xui xẻo chỉ đành phải dùng hai cái đùi đáng thương để
đi lên.
Lee
Kwang Soo ngồi trong cáp treo, khoa trương dùng tay đập cửa sổ, có vẻ hạnh phúc
vô cùng, mà Kim Jong Kook cũng phối hợp giơ nắm đấm lên uy hiếp cậu.
Kim
Jaejoong cùng Park Yoochun Kim Junsu ngồi chung một chiếc cáp treo, ngoài ra
còn có hai VJ.
Kim
Junsu lịch sự mời họ cùng ngồi xuống, lại bị VJ yêu cầu làm aegyo với máy quay.
Đây
là hành động quen thuộc của Kim Junsu, cũng là nguyên nhân khiến Shim Changmin vẫn
luôn cằn nhằn, hai tay Kim Junsu đặt chồng lên nhau, cằm đặt lên trên, nghiêng
đầu cười tươi rói.
“Ai
nha, thật sự rất đáng yêu ~” Park Yoochun cố ý từ phía sau xoa xoa đầu Kim
Junsu, dùng giọng trưởng bối cưng chiều nói: “Bé nhà chúng ta quả nhiên là một
thiên sứ!”
Kim
Jaejoong bật cười, mang theo chút cười nhạo nói: “Thiên sứ Xiah.”
Kim
Junsu không kìm được nữa, định tiếp tục làm trò trước camera, Park Yoochun cùng
Kim Jaejoong vội vàng kéo cậu ngồi xuống, lúc trước ba người hợp thành JYJ, thời
gian hoạt động cùng nhau cũng khá dài, hơn nữa hai thành viên nghiêm túc hơn của
nhóm không ở trong cáp treo, nơi đây liền trở thành chỗ cho họ đùa giỡn.
Trước
camera, Park Yoochun cùng Kim Junsu nói chuyện lung tung, Kim Jaejoong lại ngồi
bên cạnh, lấy di động ra, giờ mới hơn 10 giờ sáng, ánh sáng di động bị lóa trước
ánh đèn camera, dù VJ đã quay cận cảnh Kim Jaejoong nghịch điện thoại, nhưng vẫn
không thể nào quay được màn hình di động của Kim Jaejoong.
Park
Yoochun phát hiện mục đích của VJ, tùy tiện vỗ vỗ Kim Jaejoong, hỏi: “Hyung,
sao vừa vào cáp treo đã nghịch điện thoại vậy, đang làm gì thế?”
Ý
của gã là bảo Kim Jaejoong chú ý tới ánh mắt của VJ, nhưng Kim Jaejoong lại không
tiếp nhận ý tốt của Park Yoochun, trả lời thật thà: “Gửi tin nhắn thôi.”
VJ
nhịn không được xen mồm vào hỏi: “Kim Jaejoong-ssi đang gửi tin nhắn cho ai vậy?”
Kỳ
thật trong chương trình, thỉnh thoảng bị hỏi như vậy cũng là chuyện thường xảy
ra, Kim Jaejoong cũng không còn sự rụt rè như khi trẻ, hơn nữa Jung Yunho cổ
vũ, vì vậy liền vui vẻ công khai.
“Là
Yunho.” Kim Jaejoong đưa di động ra trước camera, lắc lắc, cười xấu xa: “Cậu ấy
gửi tin nhắn tới, kêu rằng leo núi mệt lắm.”
Park
Yoochun cũng nghe xong cũng vội vàng lấy di động ra, hét lên trước mặt camera: “Ah!
Changmin cũng gửi tin nhắn tới.”
Kim
Junsu tò mò hỏi: “Em ấy nói gì vậy?”
“Chửi
chúng ta xấu tính.”
Kim
Jaejoong ra vẻ tức giận, cười nói: “Không phải đã là giáo sư rồi sao? Giáo sư
mà còn thiếu lễ phép như vậy à! Shim Changmin điên rồi à?”
“Là
phó —— giáo sư mà.” Kim Junsu ue kyang kyang cười rộ lên, “Điều khiến em khó chịu
nhất là trước mặt chúng ta, em ấy lúc nào cũng ra vẻ tri thức, như thể chúng ta
chưa từng đi học vậy!”
“Sự
thật là Changmin học nhiều hơn em mà.”
Kim
Junsu bất mãn khi Jaejoong hyung của cậu lại nói thay cho Shim Changmin: “Hình
như em cũng học nhiều hơn anh!”
“Ya!
Kim Junsu!”
Park
Yoochun đột nhiên vươn tay ngăn cản, yếu ớt nói: “Changmin quả thật là người học
giỏi nhất trong chúng ta mà.”
Vì
vậy, trong chiếc cáp treo đang dần dần đi lên cao, một cuộc chiến tranh suýt nữa
xảy ra liền bị dập tắt sau câu nói của Park Yoochun.
Note:
Extra Running Man đến đây là hết =.= Mình không tìm được phần còn lại, không biết
là tác giả không viết tiếp hay không công khai, mong các bạn thông cảm :((