Chapter 16
“Lần này chắc chắn sẽ không làm mất!”
Kim Jaejoong không nhớ rõ đây là lần thứ mấy
cậu thầm nghiền nát vụn câu này trong tâm khảm. Cậu cảm thấy một ngọn lửa chậm
rãi nhen nhúm trong lòng cậu, ra sức công thành chiếm đất.
Sẽ không làm mất?
Tớ thấy có khi còn trực tiếp vứt nó đi luôn!
Park Yoochun đang nghịch nghịch dàn âm thanh.
Gã dùng cùi chỏ huých Kim Junsu bên cạnh, mặt hất lên, Kim Junsu hiểu ý xoay
người sang chỗ khác.
“Làm sao hả?” Kim Jaejoong tâm tình rất tệ, cậu
nghiêng người ngồi trên ghế salon, hơi cúi đầu, thấy Kim Junsu quay đầu lại
nhìn cậu liền giương mắt nhìn lại, ánh mắt rất sắc bén.
Kim Junsu không hiểu sao lại bị hỏi khó, cậu
lại nhìn Park Yoochun, tủi thân trả lời: “Không, em chỉ nhìn thôi.”
Kim Jaejoong hếch cằm, cả người ngửa ra tựa
trên ghế salon, “Nhìn cái gì?”
Kim Junsu thoáng nhíu mày, cậu nhận ra có gì
đó không ổn. Mà Park Yoochun vẫn đang quay lưng về phía mình, thoáng nhìn về
phía Tiễn Chanh thì thấy cô có vẻ đang tập trung nghe bản thu âm, trên thực tế,
nhất định là đang dựng tai lên nghe lén mới đúng!
Má nó! Giả bộ điếc hết à! Còn không phải tại
cậu!
“Em chỉ nhìn lung tung thôi, hyung, anh trở mặt
nhanh thế.” Kim Junsu nhỏ giọng đáp lời, rồi ngay lập tức quay người lại đeo
tai nghe lên, giả bộ tập trung như người bên cạnh.
Park Yoochun khẽ liếc mắt an ủi, đáng tiếc Kim
Junsu nhìn thấu hư tình giả ý của gã, khinh thường lườm gã.
Tai nghe Kim Junsu bị tháo xuống, trên đầu
vang lên giọng Kim Jaejoong, rất lạnh.
“Đưa di động cho anh.”
Kim Junsu nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình,
cậu nhanh chóng lấy di động từ trong túi ra đưa.
Kim Jaejoong loay hoay một hồi, hỏi: “Em có
cài Weibo của Trung Quốc không?”
Kim Junsu không hiểu gì, Park Yoochun tháo
tai nghe xuống, thay cậu trả lời: “Hình như Junsu không có, làm sao vậy?”
“Vậy em có không?”
Park Yoochun chủ động lấy di động đưa cho cậu:
“Có, mở ra là thấy.”
Kim Jaejoong lục lọi một hồi, trả di động lại
cho gã, nhưng trên mặt hiện rõ mất mát.
“Muốn tìm gì vậy?” Park Yoochun mở khoá xem,
dường như Kim Jaejoong vừa xem danh sách follow của gã trên Sina Weibo, “Hyung,
anh cũng đăng kí cái này à? Mình follow nhau đi, tên anh là gì?”
“JHero.” Ngón tay Kim Jaejoong rất linh hoạt,
nhanh chóng ấn vài cái, “Anh cũng follow em rồi.”
Park Yoochun reload lại di động, “Không thấy,
vẫn chỉ có mình em follow anh. Hyung, có phải anh follow nhầm không, tên anh vừa
follow là gì?”
Kim Jaejoong có chút không kiên nhẫn, chủ yếu
là vì tâm tình cậu không tốt: “Phác Hữu Thiên, tên tiếng Trung của em ấy.”
“Cái đó không phải em!” Park Yoochun dùng di
động tìm mấy chữ Kim Tại Trung, sau đó đưa cho cậu xem: “Anh xem tên anh cũng
có phải là anh đâu, tên chúng ta hình như đều bị người khác lấy để đặt tên nick
rồi. Anh follow lại đi, của em là Park 64.”
Não Kim Jaejoong dừng hoạt động vài giây, sau
đó cậu nhận ra, vừa rồi mình không vui kỳ thật đều là do cậu tự hiểu lầm! Ý
nghĩ này vừa loé lên liền chiếm lấy lòng cậu. Cậu bối rối mở điện thoại muốn
xoá bỏ weibo đầu tiên của mình, kết quả lại bị ánh mắt của Park Yoochun chặn nửa
đường.
Ngón tay Park Yoochun gõ gõ trên màn hình di
động theo một tiết tấu kỳ lạ, Kim Junsu nghe vậy liền vươn người ra nhìn.
“Ah!” Kim Junsu khoa trương hô một tiếng, lập
tức cười rộ lên “Ue kyang kyang”: “Hyung, anh follow nhầm người rồi! Có khi người
này là fan của Yunho hyung đấy, hiện tại đoán chừng mọi người đều biết rồi.”
Những lời này đánh thức Kim Jaejoong, cậu bất
chấp ánh mắt xấu xa của Park Yoochun, tóm tại bây giờ phải lập tức xoá weibo cậu
đã đăng và bỏ follow “Trịnh Duẫn Hạo”.
Park Yoochun là bạn tốt của cậu, sao lại không
hiểu tâm tư cậu, “Em không follow Yunho hyung, đây cũng là lần đầu tiên hợp tác
với anh ấy ở Trung Quốc.”
Trên mặt Kim Jaejoong có chút mất mát. Kim
Junsu nói: “Những việc thế này hẳn phải tìm Shim Changmin a! Tên đó nhất định
biết rõ!”
Trên thực tế, tìm ai cũng đã muộn. Tìm ai
cũng vô dụng.
Ai mà ngờ tới, weibo mà Kim Jaejoong đặc biệt
gửi cho “Trịnh Duẫn Hạo” kia, sau khi đăng lên đã bị mọi người nhao nhao
screenshots lưu lại, đồng thời cả việc cậu follow “Trịnh Duẫn Hạo” và bỏ follow
cũng bị người screenshots. Những hình ảnh này chỉ trong vòng một đêm liền lan
truyền trên mạng với tốc độ nhanh đến chóng mặt, mà tất cả là do người sử dụng
weibo có tên “Trịnh Duẫn Hạo” kia phát tán.
Cô ghép ảnh chụp lại Kim Jaejoong follow mình
cùng với mấy bức khác thành một bức ảnh tổng kết siêu to. Mà bức ảnh này sau
khi công bố trên weibo liền triệt để đánh nát mọi nghi vấn, bởi có người đã khẳng
định đây là thật! Tuyệt không phải photoshop!
Ngắn ngủn hai ngày, lượng chia sẻ đã hơn bảy
tám chục nghìn lượt, đồng thời cũng trở thành chủ đề nóng hiếm có.
Từ lúc《Khúc chuyện xưa》bấm máy đến nay, quan hệ hai người đã bị chú
ý vô cùng. Tuy vậy đây chỉ coi là vấn đề giải trí nho nhỏ, truyền thông không tham
dự nhiều lắm, không bao lâu sau liền bị dập tắt.
Giờ chỉ một thời gian ngắn sau lại có việc
này xảy ra, truyền thông không phải người ngu, netizen lại càng có khứu giác
linh mẫn, bọn họ có khả năng nhìn ra mặt biển bình yên không gợn sóng nay sắp sửa
nổi lên sóng to gió lớn.
Jung Yunho và Kim Jaejoong đều không phải người
bình thường, ở ngoài đời họ đều là những người hô gió gọi mưa, một là đạo diễn nổi
tiếng quốc tế, một là vua màn ảnh Châu Á, hai người ngoài lúc quay phim ra thì không
hề xuất hiện cùng nhau, nhưng chỉ cần như vậy, dưới sự thúc đẩy thêm mắm thêm
muối của netizen, scandal này cứ như vậy nổi lên.
Kim Jaejoong chắc chắn là một đoá hoa hiếm thấy
trong ngành giải trí. Cậu bí mật hút thuốc uống rượu, quanh năm ra vào bar đêm,
bên người cậu cả trai lẫn gái nhiều vô số kể, nhưng cậu lại chưa từng có
scandal! Không đúng, không thể nói như vậy, nói đúng ra là cậu chưa từng có
scandal với phụ nữ!
Đây cũng là một việc tốt, không có scandal chứng
tỏ cậu giữ mình trong sạch! Nhưng sau việc này, hiển nhiên mọi người không nghĩ
như vậy nữa. Vài phóng viên còn nghĩ ra rất nhiều phỏng đoán để giải thích quan
hệ hai người, chẳng hạn như: Chuyện xưa mập mờ của đạo diễn nổi danh quốc tế Kim
Jaejoong cùng vua màn ảnh Hàn Quốc Jung Yunho! ‘Tình bạn’ của Kim Jaejoong và Jung
Yunho! Chân tướng năm đó DBSK tan rã!
Đây cũng chỉ là giật tít mà thôi, nội dung
còn chưa quá phận. Nếu muốn, bạn có thể đọc mấy topic mà netizen thảo luận vấn
đề này xem, như thể họ hoàn toàn biết rõ quan hệ của hai người vậy.
Ở Trung Quốc, netizen quả nhiên là sự tồn tại
thần kỳ!
Mà một khi đám người này coi việc truy rõ ngọn
nguồn của sự việc thành mục tiêu đời mình, vậy chỉ có thể chia buồn với bạn.
Vậy nên chỉ vài ngày sau, một danh sách tổng
kết chi tiết hint của Kim Jaejoong và Jung Yunho từ lúc ra mắt đến sự kiện
weibo hôm trước cứ như vậy trở thành topic nóng nhất các trang mạng xã hội.
Có người kinh ngạc: “Hoá ra Kim Jaejoong và Jung
Yunho đã từng có scandal à!”
Có người cảm thán: “Quả nhiên mười người đàn
ông thì có chín người là gay!”
Có người trào phúng mỉa mai: “Gay thì có gì
đáng nói! Không quảng cáo thì chết người à!”
Còn một bộ phận hủ nữ, các cô chỉ biết không ngừng
đăng bài, nội dung phần lớn là mấy bức ảnh đã PS, vài fic tự viết, video cũng không
thiếu.
Kim Jaejoong không hiểu tiếng Trung, hơn nữa
cậu gần đây vội vã việc quảng bá cho 《Khúc chuyện xưa》, cũng không có thời gian lên mạng. Nhưng cậu không xem không
có nghĩa là người bên cạnh cậu không xem. Lúc những tin tức này xôn xao tới tận
Hàn Quốc, những người bạn tốt của cậu cũng nhịn không được gọi điện thoại tới,
đám người này chính là điển hình cho bên ngoài quan tâm bên trong bà tám.
Năm đó khi Kim Jaejoong và Jung Yunho còn ở
bên nhau, phần lớn bạn bè quan hệ tốt với hai người đều biết. Kỳ thật Kim Jaejoong
chưa từng nghĩ ra sức che giấu, chỉ vì Jung Yunho mới nhẫn nhịn đôi chút, nếu để
cậu tự quyết, đã sớm công khai sau đó quang minh chính đại hẹn hò rồi.
Kết quả sau khi hai người chia tay, Kim
Jaejoong xuất ngũ liền im lặng chạy tới Mĩ, mãi đến vài năm sau cậu mới một lần
nữa quay trở lại trong tầm mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều chỉ là người thường, đều
thích hiếu kỳ, vì vậy chỉ muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Kim Jaejoong phiền không chịu được, di động lại
vang lên, cậu thật sự chỉ muốn đập nát nó ra!
Cau mày cầm điện thoại lên nhìn, là Kim Junsu
gọi.
Kim Jaejoong lúc này đang buồn bực, tâm tình không
tốt chút nào. Cậu ngồi trên chiếc thảm nhung dày trong phòng ngủ, lưng dựa vào
giường, toàn thân toả ra oán khí.
Nếu bạn nhìn kỹ một chút, còn có thể nhận ra
khí chất oán phu của phi tần không được sủng trong cung ngày xưa, lại mang theo
chút tủi thân.
Cậu trầm giọng mà tràn ngập uy hiếp nói với
điện thoại: “Đêm hôm khuya khoắt em gọi tới làm gì hả! Em có việc gì?”
Kim Junsu ở đầu kia điện thoại quay đầu nhìn
bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều tà còn chưa tắt hẳn, nhưng tâm tình cậu lúc
này như thể có vạn con chuột tay cầm tay chạy qua đường, nào còn hơi đâu mà ngắm
mặt trời lặn: “Hyung, Tiễn Chanh làm mất điện thoại.”
Kim Jaejoong không nói gì.
Kim Junsu cảm thấy mồ hôi trên trán không ngừng
tích tụ, “Sáng nay, cô ấy tham gia một buổi họp báo, lúc kết thúc thì không thấy
điện thoại đâu, sau cô ấy có bảo người quay lại tìm, nhân viên đều nói không thấy,
có lẽ là đã bị phóng viên cầm mất.”
Nghệ sĩ mất điện thoại quả thực không phải việc
nhỏ, nhưng Kim Jaejoong hiện giờ không có hơi sức đâu mà quản việc này, vì vậy qua
loa an ủi hai câu liền chuẩn bị tắt máy, Kim Junsu gọi cậu một tiếng, sau đó ấp
úng một hồi mới nói đến trọng tâm.
“Hyung, thực xin lỗi! Cô ấy không cố ý đâu,
con gái đều thích mấy thứ linh tinh ấy mà… Cô ấy cũng không nghĩ sẽ bị mất điện
thoại, hơn nữa danh bạ của cô ấy có mật mã, chắc không sao đâu.”
Kim Jaejoong hừ một tiếng, sau đó tỉnh táo lại
hỏi: “Danh bạ bị công khai cũng không sao, dù sao truyền thông cũng biết hết
mà. Tiễn Chanh ở đâu? Bảo cô ấy nghe điện thoại!”
Kim Junsu nhận ra hyung của cậu đang cố tỉnh
táo, vì vậy kéo Tiễn Chanh, nửa bắt buộc đưa di động cho cô, Tiễn Chanh sợ hãi không
dám nhận, giày vò một hồi mới nhận điện thoại nói xin lỗi. Kim Jaejoong cũng không
mắng cô, chỉ hỏi: “Ngoài danh bạ di động cùng với mấy đoạn video tôi gửi cho cô
ra còn gì nữa không?”
Tiễn Chanh nhỏ giọng nói: “Còn có vài bức ảnh,
mấy đoạn clip ngắn.”
Kim Jaejoong nghe giọng cô nói liền biết không
ổn, kết quả hỏi xong mới nhận ra ban nãy mình lạc quan quá! Tiễn Chanh cô nhóc
này so với đám phóng viên chó săn còn đáng sợ hơn!
Nhìn xem cô đã quay những thứ gì rồi!
Chỉ riêng đoạn chia tay mà cậu và Jung Yunho làm
mẫu thôi cũng đủ để truyền thông ầm ĩ ngất trời, không nghĩ tới còn có thứ đáng
sợ hơn! Ngay cả cảnh hôn cậu làm mẫu cho Kim Junsu cũng bị quay lại!
Kim Jaejoong cúp điện thoại xong liền chửi
vài câu thô tục. Cậu cảm thấy gần đây mình như bị nguyền rủa, chuyện xui xẻo cứ
hết việc này đến việc khác ập đến.
Đây không phải mười năm trước, Kim Jaejoong hôm
nay không muốn có bất cứ quan hệ gì với Jung Yunho. Cậu căn bản không sợ có
scandal, chỉ có điều mối tình kia đã từng thương tổn cậu sâu đậm, lại khiến cậu
mất mười năm thanh xuân, đối với cậu mà nói, đó là một hồi ác mộng, cũng là hạnh
phúc xa vời không thể chạm tới.
Hiện tại chuyện cũ bị người ta coi như câu
chuyện giải trí hàng ngày, vậy có khác gì tự tay khoét sâu vết sẹo của cậu đâu!
Kim Jaejoong ném di động qua một bên, nằm
trên thảm ngẩn người.
Trong phòng không mở đèn, rèm cũng không kéo
lên, Kim Jaejoong lẳng lặng nằm trong không gian tăm tối không chút ánh sáng
này. Cậu bắt đầu nhớ đến rất nhiều chuyện lúc trước, từ khi cậu còn rất nhỏ đến
lúc gặp Jung Yunho ở công ty, sau đó năm người họ bận rộn hoạt động suốt năm
sáu năm, rồi khi họ giải tán, rồi sau đó…
Kim Jaejoong nghĩ tới cảnh cậu và Jung Yunho chia
tay, lời Jung Yunho nói cậu cả đời cũng không quên được, nó là một con dao sắc
bén, cắt nát trái tim cậu.
Nhưng mà Jung Yunho lại xin lỗi cậu, anh nói
thật xin lỗi.
Kim Jaejoong gần như muốn khóc, trong đầu cậu
chỉ toàn câu “Thật xin lỗi” kia. Hôm đó, một tiếng “Thật xin lỗi” của Jung
Yunho so với lúc hai người chia tay còn muốn tàn nhẫn hơn!
Vậy là xong ư?
Bao nhiêu chuyện giữa hai người chỉ cần một
câu “Thật xin lỗi” liền đặt dấu chấm hết.
… Đã hết thật chưa?
Kim Jaejoong còn đang suy nghĩ, điện thoại lại
vang lên, như thể ra sức không cho Kim Jaejoong ngồi một mình nghĩ lung tung.
Nếu thật sự có cái gọi là tâm đầu ý hợp, vậy
hẳn là lúc này rồi.
Trên màn hình di động của Kim Jaejoong loé
lên ảnh Jung Yunho. Cú điện thoại này là ai gọi? Kim Jaejoong nghĩ tới rất nhiều
người, lại không hề có Jung Yunho.
Kim Jaejoong không do dự cũng không dập máy,
cậu bình tĩnh nghe máy.
“Cậu ở đâu vậy?” Điện thoại vừa kết nối, sự không
kiên nhẫn của Jung Yunho liền hoàn toàn bại lộ. Anh đang lái xe, tai nghe
bluetooth tín hiệu không ổn định, tiếng truyền qua điện thoại hơi đứt quãng, “Jaejoong?”
Trong bóng tối không nhìn thấy gì, chỉ có
chút ánh sáng phát ra từ điện thoại, Kim Jaejoong cầm di động lại nhìn, run sợ
nhìn ảnh Jung Yunho trên màn hình.
Đầu kia điện thoại lại truyền tới hai tiếng “Jaejoong”.
Một cảm xúc dữ dội ập tới trái tim Kim Jaejoong. Cảm
xúc này quá mức mạnh mẽ, khiến mũi cậu bất giác cay xè.