Chapter 83
Kim Jaejoong cùng
biên kịch sửa chữa kịch bản trong phòng nghỉ giản dị dựng tạm thời, nửa giờ sau
đã hoàn tất. Nhà sản xuất bên kia còn gọi hai cuộc tới thúc giục, mấy cảnh này
đã quay từ sáng đến giờ, nói không chừng còn phải kéo dài đến đêm, ngày mai họ
phải về Hàn Quốc quay tiếp, tối hôm nay dù thế nào cũng phải hoàn thành.
Đúng lúc Kim
Jaejoong đi ra khỏi phòng nghỉ, Park Yoochun đang cầm ly cà phê chậm rãi đi tới
chỗ cậu, Kim Jaejoong đứng đó chờ gã.
“Đi mua cà
phê một mình à?" Kim Jaejoong đưa kịch bản cho Park Yoochun. Không đợi Park
Yoochun trả lời, cách đó không xa Shim Changmin đi tới. Từ phương hướng có thể
nhận ra, hai người kia rõ ràng cùng nhau trở về, Kim Jaejoong không tò mò họ
cùng ra ngoài làm gì, chỉ tò mò tại sao hai người phải một trước một sau đi về.
Park Yoochun vươn
tay nhận lấy kịch bản, không thèm để ý đến câu hỏi của Kim Jaejoong, đại khái
là biết rõ Shim Changmin ở phía sau, vậy nên không dừng bước lại, trực tiếp đi
vào trường quay.
Nhân viên
công tác vừa thấy đạo diễn cùng nhân vật chính trở về, lập tức tinh thần phấn
chấn vô cùng, vội vàng chuẩn bị, chỉ còn lại ba cảnh, quay sớm xong sớm, ngày
mai còn phải lên máy bay, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội này đi thăm
quan Hồng Kông rồi mua ít đồ. Kim Jaejoong ngồi trên ghế đạo diễn, vắt chân,
nhìn quay phim điều chỉnh cự ly, nghe mọi người bàn luận náo nhiệt, cười nói: “Hôm
nay nếu xong việc sớm, tôi mời mọi người cùng đi ăn một bữa.” Nói xong cười
nhìn Park Yoochun đang chăm chú học thuộc kịch bản, gọi “Này” “Này” vài tiếng: “Lát
em cố gắng một chút một lần thì qua đi, tất cả mọi người phải dựa vào em để kiếm
cơm ăn đấy.”
Shim Changmin
đúng lúc đi tới, trợ lý đưa kịch bản đã sửa xong cho cậu, lời kịch không nhiều
lắm, phần lớn chỉ là từ cảm thán. Phó đạo diễn thấy cậu, dùng sức vỗ vỗ vai: “Changmin,
bọn tôi đang nói về hai cậu đấy, lát cố gắng tìm cảm xúc, nếu một lần mà qua, đạo
diễn Kim sẽ mời mọi người đi ăn!”
Shim Changmin
cười cười, nhìn thoáng qua Park Yoochun.
Park Yoochun thản
nhiên nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Ái chà, được
được được, hết sức là được rồi! Đến đến, mọi người mau dọn đồ trong trường quay
rồi kiểm tra lại đi, năm phút sau chúng ta bắt đầu quay. ” Phó đạo diễn không
quá thân với Park Yoochun và Shim Changmin, đùa một câu liền vội vàng thu xếp
công việc. Nhưng Kim Jaejoong lập tức nhận ra không ổn, hai người vừa rồi còn
bình thường, sao giờ đã như người xa lạ thế kia.
Park Yoochun lòng
rất sâu, người bình thường rất khó lại gần gã, Shim Changmin lại có thể dễ dàng
biết gã suy nghĩ gì, nhiều năm sống ở nước ngoài, hai người họ vẫn có thể giữ vững
sự ăn ý cao độ.
Quan hệ như vậy
bền vững hơn hai mươi năm, Kim Jaejoong chưa bao giờ ngờ tới hai người cũng sẽ
cãi nhau, tuy không quá tin tưởng, nhưng tình huống xảy ra ngay trước mắt. Kim
Jaejoong cảm thấy mình phải nói gì đó, dù sao họ giờ là diễn viên, tâm trạng mà
không điểu chỉnh tốt sẽ rất khó nhập vai, huống chi còn là cảnh nóng độ khó cao
nhất.
“Hai đứa…” Kim
Jaejoong do dự cả buổi, “Chuẩn bị xong chưa?”
Park Yoochun khép
lại kịch bản, đứng lên để stylist kiểm tra lại lần cuối.
Shim Changmin
vẫn đứng đó, đặt kịch bản xuống. Kim Jaejoong thống nhất lại cách quay với quay
phim, sau đó đi đến bên giường thảo luận với họ lần cuối.
Kỳ thật cảnh
nóng dù quay thế nào cũng chỉ có mấy bước, những phim điện ảnh muốn chiếu khắp
quốc tế thế này không thể quay quá rõ ràng. Vậy nên việc lộ nửa người trên hay
lộ nhiều hơn, tất cả đều phải đắn đo suy nghĩ cẩn thận, nếu không phim thật vất
vả quay ra, lúc xét duyệt lại bị cắt thì nguy.
Kim Jaejoong đi
tới cửa, đá một cái: “Thế này này, lát phải đá mạnh như vậy.”
Shim Changmin
đi qua đá thử.
“Em chỉ cần
dùng lực đá là được, dù sao lát còn có phân cảnh quay cận cảnh lúc đá cửa.” Kim
Jaejoong vỗ vỗ tay, bảo mọi người chuẩn bị.
Chính thức
quay.
Shim Changmin
chặn ở cửa ra vào, đứng mặt đối mặt với Park Yoochun. Park Yoochun một tay kéo
vali, ánh mắt trốn tránh, ra vẻ do dự, dưới cái nhìn nóng bỏng của Shim
Changmin, gã lại càng thêm bất an.
“Vì sao nhất
định phải đi? Vì sao không thể ở lại?”
Giọng Shim
Changmin vừa mới vang lên, Kim Jaejoong liền không kìm được ngẩng đầu nhìn cậu,
tuy không biết tại sao, nhưng lời thoại Shim Changmin đọc lên không giống với kịch
bản viết.
Diễn viên đều
có không gian phát huy của riêng mình, Kim Jaejoong là đạo diễn giỏi, tất nhiên
sẽ không hô cut vào lúc này.
Màn hình giám
sát trước mặt Kim Jaejoong chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Park Yoochun, góc quay
khác được chiếu trên màn ảnh chỗ phó đạo diễn. Trong tiềm thức, Kim Jaejoong rất
yên tâm với Park Yoochun, tuy chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nhưng vẫn có thể
nhìn thấy sự thay đổi từ cảm xúc đến biểu lộ của gã.
Park Yoochun không
nói gì, ánh mắt dừng lại trên người Shim Changmin không đến một giây liền vội
vàng rời đi.
Ai cũng có thể
nhìn thấy ngón tay đang nắm lấy vali của gã đang dùng sức siết chặt, quay phim
phụ trách chi tiết nhỏ rất lão luyện bắt lấy cảnh này.
Shim Changmin
cũng chú ý tới vali của gã, người hơi di động đã bị Park Yoochun tìm được khoảng
trống đẩy cửa. Một người muốn đi ra ngoài, một người ngăn cản, sức của Shim
Changmin lớn hơn, Park Yoochun lúc giằng co lại bị cướp mất vali, mới có một
chân bước ra ngoài cửa.
Park Yoochun nhìn
cậu, nở nụ cười trào phúng
Tay Shim
Changmin khựng lại giữa không trung, cuối cùng lúc hạ xuống vai Park Yoochun, dùng
sức rất lớn, Park Yoochun bị ép lùi ra phía sau, sau đó liền nghe thấy Shim
Changmin nói: “Cậu không được đi đâu cả, cậu ở lại đây đi.”
Giọng cậu có
chút kỳ lạ, Kim Jaejoong ngồi sau màn hình giám sát cũng có thể cảm nhận thấy sự
không ổn. Với biểu hiện lúc này của Shim Changmin, hành động cậu không quá giống
với đóng kịch, hơn nữa vài câu lời thoại bị thay đổi, tuy thay đổi không lớn
nhưng hiệu quả chỉnh thể cũng đang đổi theo, nếu tiếp tục theo tiết tấu này, cảnh
nóng sẽ biến thành có chút cưỡng ép.
Phó đạo diễn
và Kim Jaejoong liếc nhìn nhau, Kim Jaejoong lại nhìn bọn họ, ngón tay giật giật
ý bảo tiếp tục.
Park Yoochun lui
ra sau một bước, chân dán vào mép giường: “Yun Hee, chúng ta nên trải qua cuộc
sống bình thường, đây là lời cậu nói. Nếu chúng ta không thể tiếp tục vậy đừng
có tiến xa hơn theo hướng sai, rời xa nhau sẽ tốt cho cả tớ lẫn cậu.”
“Không được
đi.”
“Tớ nhất định
phải đi.”
Shim Changmin
đột nhiên dùng sức đẩy gã xuống giường, hét lớn: “Tớ nói không được đi!”
Park Yoochun ngồi
trên giường, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt Shim Changmin. Chỉ ba
giây, lại như thổ lộ toàn bộ cảm tình chất chồng dưới đáy lòng rất nhiều năm.
Trên thế giới
này, không phải tất cả mối tình đều có thể tìm được một lối thoát, cũng không phải
tất cả các câu chuyện đều có kết thúc tốt đẹp, có vài câu chuyện thường chỉ có
mở đầu, diễn biến ngắn ngủi rồi cuối cùng vỡ tan.
Dù là Park
Yoochun hay Han Hee, đều là người mẫn cảm nhất, lại cũng là người rất kiên cường.
Dù mũi Park
Yoochun đã đỏ bừng, nhưng vẫn không cách nào thấy nước mắt trong mắt gã. Gã nhất
định sẽ đi, sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì mối tính này.
Park Yoochun chống
hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn Shim Changmin, giọng gã vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Cậu
giữ tớ lại thì có tác dụng gì ? Chẳng có gì thay đổi cả, chúng ta sẽ chẳng
có ai biến thành phụ nữ, cả hai người đều là đàn ông, vậy có cơ hội sao? Chúng
ta có cơ hội sao?”
“Đừng nói nữa,
cậu im lặng đi.” Shim Changmin nghiêng người che miệng gã, thân hình cậu thon
dài, độ cong giữa cổ với vai tựa như một đường cong xinh đẹp, “Tớ xin cậu đừng
nói nữa, được không? Đừng nói nữa, đừng đi… Đừng đi…”
Park Yoochun bị
cậu chậm rãi đè xuống giường, Shim Changmin bắt đầu cẩn thận hôn gã, miệng vẫn không
ngừng nói gì đó. Park Yoochun nghe không rõ, lại có thể cảm nhận được nhiệt độ
môi cậu truyền đến, tựa như một khối sắt nóng hổi nung trên người gã.
Trong nháy mắt,
mọi thứ xung quanh bị lãng quên, áo phông trên người gã bị kéo ra, ngón tay Shim
Changmin trượt dọc theo eo gã chậm rãi dò xét xuống bên dưới.
Park Yoochun nhìn
trần nhà, đột nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Yun Hee?”
Gã không đợi Shim
Changmin đáp lời, nói tiếp: “Chúng ta có hi vọng không? Cậu vẫn sẽ kiên trì chứ?”
Shim Changmin
đã hôn đến thắt lưng Park Yoochun, đột nhiên dừng lại toàn bộ động tác. Park
Yoochun quay mặt sang một bên, ở nơi Shim Changmin không nhìn thấy nhắm mắt lại,
nước mắt chảy theo khóe mắt, nhỏ xuống giường.
Tất cả mọi
người ở đây đều không nói gì, phó đạo diễn đã đứng lên, ông rời khỏi màn hình
giám sát, nhìn thẳng vào hai người.
Có lẽ thời
gian này ông không quá tin tưởng diễn xuất của Shim Changmin, cũng có lẽ kịch bản
về tình cảm đồng tính vốn đã có độ khó cao, ông không hề ngờ tới kịch bản sau
khi sửa chữa sẽ đạt đến hiệu quả như thế này, quả thật khiến ông chỉ muốn vỗ
tay khen ngợi.
Phần cuối cảnh
này, Lee Yoon Hyun im lặng hồi lâu rồi thở dài một hơi, anh sẽ nhẹ nhàng nói với
Han Hee: “Tớ xin lỗi.”
Mà Shim
Changmin lúc này đang trong trạng thái ngây ngẩn, cậu dùng hai tay chống đỡ cơ
thể mình, ánh mắt nhìn Park Yoochun có chút giật mình. Đại khái chừng bảy tám
giây sau, cậu đột nhiên cúi người, dùng sức hôn lên tai Park Yoochun: “… Tớ xin
lỗi.”
Kim Jaejoong vung
tay lên, hô: “Cut ——!”
Đây là lần đầu
tiên kể từ khi bấm máy đến giờ, sau khi đạo diễn hô cut, quay phim cùng trợ lý
đều không có phản ứng, mọi người đều bị khung cảnh trước mắt dẫn dắt, cấp thiết
muốn xem tiếp.
Kim Jaejoong vỗ
tay: “Còn chờ gì nữa, mau dọn dẹp đi, lát đi liên hoan.”
Mọi người lúc
này mới chậm rãi phản ứng lại, trợ lý vội vàng cầm áo khoác chạy tới phủ thêm
cho Park Yoochun.
Park Yoochun hít
hít mũi, nhận khăn tay trợ lý đưa tới, vừa định tìm góc không người lau mặt
mũi, đột nhiên sau lưng bị người chọc chọc, nhìn lại hóa ra là Kim Jaejoong.
“Em diễn được
không?” Park Yoochun còn nói đùa, nhưng mũi cùng mắt đều đỏ bừng.
Kim Jaejoong nhìn
gã một hồi, sau đó dùng sức vỗ vai gã: “Không hổ là vua màn ảnh, sau này phải hợp
tác với hyung nhiều hơn đấy.”
Park Yoochun ném
khăn giấy đã dùng về phía cậu: “Nghĩ hay nhỉ.”
Kim Jaejoong không
nói gì nữa, thừa dịp Park Yoochun thay quần áo lại cùng phó đạo diễn xem lại cảnh
vừa rồi một lần. Lần này quả thật chỉ một lần là qua, dù một khuyết điểm nhỏ
cũng không thấy.