Chapter 32 —— Trời đất thay đổi, gió thổi mưa giông
Năm Duệ Đức
thứ 55, vị hoàng đế thứ mười một của Đông triều —— Duệ Đức đế băng hà.
Hoàng đế
chín tuổi lên ngôi, trong 55 năm làm Hoàng đế đã giữ vững cơ nghiệp mà tổ tiên
để lại, tôn trọng nho học, chú ý lấy nhân trị quốc, học tập những người đi trước,
thực hiện tư tưởng lấy nhân làm gốc, dùng lễ trị quốc, nhìn chung một đời Duệ Đức
đế, hơn năm mươi năm, Đông triều trong không loạn, ngoài không chiến tranh,
nhân dân hòa thuận, an cư lạc nghiệp.
Trong lúc
Duệ Đức đế chấp chính, không chí tiến thủ mà trị vì, cả đời không có công lớn,
cũng chẳng có lỗi nặng, suôn sẻ không chút sóng gió, sáng sớm ngày 12 tháng 11
năm Duệ Đức thứ 55, vị Thiên tử được người đời kính trọng cuối cùng đã không chống
lại được lời gọi của trời cao, qua đời ở Cảnh Thái điện Tử Huệ thành, để lại
năm hoàng tử, mười tám hoàng nữ, hậu phi vô số, hưởng thọ 64 tuổi, tên hiệu là
Hiếu Nguyên Duệ Đức Hoàng đế, miếu hiệu Duệ Tông.
Sắc trời
còn tờ mờ, ba tiếng chuông tang vang lên trong hoàng thành, quanh quẩn mãi
không tiêu tan, nửa khắc sau, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào bị đè nén đứt quãng
truyền tới, bầu trời mang màu xám xịt nặng nề bi thương, khiến người không khỏi
sinh vài phần tuyệt vọng.
“Hoàng
thượng băng hà.”
Tiếng hô
thê lương vang lên truyền từ Tử Huệ thành tới khắp Kinh thành, tiếng khóc thầm
dần dần biến mất trong tiếng gió gào thét, thương tiếc vị hoàng đế hiền đức nay
đã rời xa.
Quốc
tang, mọi người cùng tưởng niệm.
Tang lễ cử
hành vào sáng sớm ba ngày sau, hoàng thân quốc thích đóng giữ ở bốn phương nhao
nhao vào Kinh thành phúng viếng, tỷ tỷ ruột của Jung Yunho – Đức quý phi giữ vị
trí cao nhất trong hậu cung cùng lão thần tiền triều chủ trì lễ tang ở Trọng
Thuận điện, lăng tẩm Duệ Đức đế đặt trong Thái lăng ở ngoại ô Kinh thành, cách
Tử Huệ thành hơn mười dặm, sáng sớm lúc canh ba, trên tường bao quanh cung đã
treo dải gấm màu trắng, đoàn người từ cửa Chính Đức đi ra, dẫn đầu là vị hoàng
tử duy nhất còn ở Kinh thành – Ngũ hoàng tử Shim Changmin cùng Đức quý phi, Phượng
quân, phía sau là các vị có thân phận tôn quý trong cung, tất cả đều mặc đồ trắng,
khuôn mặt bi thương, tiền vàng bay đầy trời, như cơn tuyết đột ngột giữa trời
thu, khiến người không đành lòng nhìn thẳng.
Dần dần,
có nhiều dân chúng ra khỏi nhà khóc lóc đi theo, đội ngũ đưa ma ngày càng khổng
lồ, đứng dọc theo phố Cô Tô đến tận ngoại ô.
Thái lăng
là lăng mộ mà Duệ Đức đế đã chọn lúc trước, chiếm diện tích rất lớn, chia thành
Tiền Quyển cùng Hậu Long, Tiền Quyển là kiến trúc phỏng theo lăng tẩm trong Tử
Huệ thành, Hậu Long là lăng tẩm chân chính, trước lăng có một tấm bia đá sừng sững,
làm từ cẩm thạch, trên khắc một con rồng rất sống động, đang nằm như đùa giỡn,
khí thế hùng vĩ, muốn đi từ Tiền Quyển tới Hậu Long phải qua một con đường lót
đá cẩm thạch thẳng tắp, hai bên đường cứ cách vài bước lại đặt một tượng đá đứng
hoặc quỳ, biểu tượng cho việc thủ hộ của con cháu đời sau.
Quan tài
cực lớn do mười lăm người khiêng đi qua cửa đỏ thẫm, lại qua bức tường cao ngất,
cuối cùng dừng lại trong Thái Lăng điện, Shim Changmin dù không phải con trưởng,
nhưng vì mấy vị ca ca đều không ở trong Kinh thành, hắn liền được đề cử làm người
đóng quan tài, trải qua vô số nghi thức rườm rà, mọi người đều quỳ gối trước điện,
khóc than bày tỏ niềm tiếc thương.
“Chậm
đã.” Đang lúc Shim Changmin chuẩn bị đóng nắp hòm với sự trợ giúp của các nhà
sư trong cung, một thanh âm to khỏe mà tàn bạo truyền đến, cửa điện chậm rãi bị
đẩy ra, tiếng vũ khí va chạm nhau vang lên loảng xoảng, hết sức chói tai, “Không
được đóng nắp quan tài, ta cùng nhị ca còn chưa gặp được phụ hoàng, ai dám
đóng.”
Người tới
chính là Tam hoàng tử năm trước bị điều động ra biên quan rèn luyện, Duệ Đức đế
ra đi đột ngột, tin tức cũng vừa mới công bố, không nghĩ tới Tam hoàng tử ở tận
biên cương xa xôi đã chạy tới, một thân áo giáp, phong trần mệt mỏi, mang theo
bảo kiếm xông vào, phía sau là mấy chục tướng dưới quyền, tất cả đều vẻ mặt đằng
đằng sát khí.
Từ xưa đến
nay, thần tử muốn gặp mặt đế vương đều phải giao binh khí giáp trụ ra, dù là
hoàng tử cũng không ngoại lệ, trang phục của Tam hoàng tử như vậy là cực kỳ càn
rỡ.
“Tam
hoàng tử, trước quan tài của Tiên hoàng, chớ có làm càn.” Đức quý phi thấy hắn
vô lễ xông vào, tất nhiên không vui, tai lại nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo
kia, giận đến toàn thân phát run, đôi mắt xinh đẹp cơ hồ phun ra lửa, “Người
đâu, giúp Ngũ hoàng tử đóng nắp quan tài.”
“Quý phi
nương nương, ngài thân là phận nữ nhi, sao có thể thay mặt nam nhân chúng ta mà
ra lệnh.” Tam hoàng tử khinh miệt cười cười, khuôn mặt tương tự Shim Changmin
mang theo cương quyết, “Nhị ca ta chưa tới, xem ai dám đóng nắp quan tài.”
Đức quý
phi bị lời kia làm cho giận đến ôm ngực, mấy thị nữ đứng sau vội vàng tiến tới
đỡ, trong đoàn người đưa ma lần này, Đức quý phi sắc mặt tái nhợt, trong lúc nhất
thời không cách nào nói lên lời, Phượng quân cao ngạo lạnh lùng chỉ bày khuôn mặt
lãnh đạm đứng một bên, ra vẻ việc không liên quan đến mình, những đại thần khác
thầm nghĩ không ổn, nhưng lại không dám nói xen vào.
Trong lúc
nhất thời, trong lăng yên tĩnh vô cùng, tám tám sáu tư cây cột khắc rồng được
ánh lửa nhỏ yếu ớt chiếu sáng, lộ ra những hình thù dữ tợn, khiến người không
khỏi sợ hãi.
“Đóng nắp.”
Giọng nói khàn khàn của Shim Changmin vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng,
hai chữ bùng nổ như mang theo toàn bộ nỗi lòng của hắn, khiến mọi người phải giật
mình.
Shim
Changmin từ lúc bắt đầu tới giờ không nói tiếng nào, chỉ ngơ ngác nhìn Duệ Đức
đế nằm trong quan tài, hốc mắt đỏ bừng, mẹ đẻ hắn là Mẫn phi mất sớm, vì mẫu
phi qua đời nên hắn là hoàng tử duy nhất trong năm người do Hoàng đế tự mình
nuôi lớn, từ trước đến nay được yêu chiều vô cùng, dù hắn tác quái trong cung
hay làm loạn bên ngoài, thậm chí còn sớm nói rõ không muốn làm Thái tử, phụ
hoàng hắn vẫn yêu thương cười cười, sau đó gật đầu đồng ý.
Hôm nay,
vị phụ thân yêu thương hắn nhất thế gian đã ra đi, làm nhi tử, hắn sao có thể để
người khác làm loạn ở tang lễ.
Nghe thấy
Shim Changmin hạ lệnh, Ngự lâm quân lập tức đồng loạt tiến lên, tiếng bước chân
đều đặn trên đá cẩm thạch nghe đặc biệt rõ ràng.
“Ta xem
ai dám!” Tam hoàng tử cũng hét to một tiếng, mắt hổ trừng trừng, nổi gân xanh,
Ngự lâm quân giật mình, hai bên ra lệnh đều là hoàng tử, bọn họ không dám ngỗ
nghịch, trong lúc nhất thời liền dừng bước, không biết làm sao cho phải.
“Chẳng lẽ
ngay cả mệnh lệnh của Ngũ hoàng tử, các ngươi cũng không nghe sao?” Đức quý phi
bình tĩnh lại cuối cùng cũng nói lên lời, sống trong thâm cung nhiều năm khiến
nàng cũng có khí chất uy nghiêm riêng, phất tay áo, phượng hoàng thêu chìm trên
tang phục lóe sáng dưới ánh đèn lại tăng thêm vài phần khí phách, “Trước khi
Tiên hoàng đi đã ra lệnh để Ngũ hoàng tử chấp chính, các ngươi không rõ à?”
Lời này vừa
nói ra, bất kể là Ngự lâm quân hay Shim Changmin cũng đều nhịn không được kinh
ngạc nhìn nàng một cái, người thân phận tầm thường trong cung có thể không biết,
nhưng Đức quý phi là người thân thiết bên Duệ Đức đế nhất định phải biết rõ,
Shim Changmin từ trước tới nay không hề nằm trong danh sách chọn lựa cho ngôi vị
hoàng đế.
“Đức quý
phi…” Shim Changmin đang định mở miệng, đã thấy Đức quý phi dùng ống tay áo che
mặt, liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa tay ý bảo đừng nói, trong lòng chấn động,
lúc này mới hiểu rõ thâm ý của vị quý phi nương nương được phụ hoàng sủng ái.
Kế hoãn
binh.
Hiện tại,
chỉ có kế hoãn binh mới có thể trấn án được Tam hoàng tử đã bị lợi ích làm mê
muội tâm can này thôi.
“Đa tạ Đức
quý phi nương nương.” Shim Changmin chắp tay thi lễ, Shim tiên sinh ngày thường
cười đùa tí tởn, cùng Kim Jaejoong xuống nước mò cá, lên núi bắt chim nay đã biến
mất gần như không còn, người đứng đây giờ chỉ là Ngũ hoàng tử đương triều.
Là Khánh
Thụy vương gia Đông triều.
Là người
con duy nhất Duệ Đức đế khi còn sống giữ lại ở Kinh thành.
“Đóng nắp.”
Hai chữ lần này vô cùng bình tĩnh, sớm không còn cảm xúc bùng nổ lúc trước,
nhưng độ uy nghiêm lại hơn hẳn, Ngự lâm quân nhận được mệnh lệnh, đang định tiến
lên, không nghĩ tới Tam hoàng tử nghe xong lời nói của Đức quý phi liền gấp đến
đỏ mắt, rút bảo kiếm chỉ vào Ngự lâm quân, gần như hét lên:
“Ai dám
tiến lên?”
Quân lính
phía sau hắn thấy chủ nhân như vậy, cũng nhao nhao rút kiếm, giằng co với Ngự
lâm quân.
“Tam
hoàng tử, ngươi muốn tạo phản sao?” Đức quý phi thấy bọn họ sử dụng bạo lực trước
lăng của tiên đế, giận đến gần như nôn ra máu, mười ngón tay trong ống tay áo nắm
chặt đến trắng bệch.
“Ta thấy
là nương nương muốn tạo phản, định đẩy Ngũ hoàng tử lên ngôi hoàng đế mới đúng,
ai mà chẳng biết nương nương không có con, mà đệ đệ ngài gần đây lại vô cùng
thân cận với vị hoàng đệ này của ta.” Tam hoàng tử đã sớm gấp đến váng đầu, chẳng
quan tâm tôn ti trật tự gì, không thèm nghĩ xem thân phận của Đức quý phi trên
hắn thế nào, nói năng vô cùng lỗ mãng, khiến một đám lão thần sắc mặt trắng bệch
không dám tiến lên, “Hôm nay nương nương nói phụ hoàng muốn truyền ngôi cho Ngũ
hoàng đệ, ta sao có thể tin được, nếu không có chứng cứ rõ ràng, ngày hôm nay,
ta sẽ không để mấy người đóng nắp quan tài đâu.”
“Tam ca,
ngươi muốn trước mặt phụ hoàng, giết đệ soán vị hay sao?” Shim Changmin nghe
Tam hoàng tử Chang Yong càng nói càng hồ đồ, nhịn không được mở miệng quát lớn,
“Ngươi làm vậy, phụ hoàng dưới cửu tuyền sao có thể yên nghỉ?”
“Shim
Changmin, ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, đâu đến lượt ngươi dậy dỗ
ta, đừng tưởng rằng được quý phi ủng hộ thì có thể ổn thỏa lên ngôi hoàng đế.”
Tam hoàng tử âm trầm cười cười, “Đừng quên, nhị ca ta trấn giữ biên quan, tay cầm
binh quyền, hắn mới là người xứng đáng nhất cho ngôi vị Hoàng đế.”
Mấy vị
lão thần nghe đến đó, rốt cuộc thay đổi sắc mặt, vị Tam hoàng tử này quả nhiên
là đang thay nhị ca hắn bảo vệ ngai vàng, bởi vậy mới có cảnh ngỗ nghịch trước
lăng mộ thế này.
“Ta không
hề có ý định lên làm Hoàng đế.” Shim Changmin nghiêm mặt, đứng yên canh giữ cạnh
quan tài, giọng nói bình thản, chẳng biết lúc nào, khuôn mặt đã không còn nét
ngây thơ trẻ con, thay vào đó là sự sắc bén trưởng thành đủ để đảm đương một
phía.
“Ha ha
ha.” Tam hoàng tử làm càn cười to, mấy binh lính sau lưng cũng bắt chước cười
vô cùng hèn mọn, tiếng cười trong lăng tẩm rộng rãi bất giác lại khiến người cảm
thấy vài phần sợ hãi, “Ai mà tin được lời này chứ, ngươi định lừa trẻ con ba tuổi
à.”
“Ta lừa
ngươi làm gì.” Shim Changmin cố nén cơn giận, sắc mặt vẫn nghiêm túc như trước,
giờ vẫn còn ở trong lăng mộ, hắn không muốn nổi giận.
“A, được,
nếu thật sự như vậy, ngươi chỉ cần tự vẫn trước linh cữu phụ hoàng, ta sẽ tin
ngươi ngay.”
“Shim Chang
Yong!” Không đợi Shim Changmin mở miệng, Đức quý phi đã giận dữ quát, “Đừng có
hồ đồ, thi hài của phụ hoàng ngươi còn chưa lạnh, ngươi đã đại nghịch bất đạo
như vậy, ắt sẽ bị trời phạt.”
“Ha ha ha
ha, trời phạt?” Tam hoàng tử cười ha ha, vỗ ngực, chỉ chỉ trời, đắc ý nói,
“Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao, chờ Nhị ca ta làm Hoàng đế, ta chính là hoàng đệ
đương triều, ta sẽ một tay che trời, sao ta phải sợ!”
“Ngươi…”
Đức quý phi rốt cuộc nôn ra máu tươi, ngã xuống, may được thị nữ đỡ kịp, khiến
mấy lão thần hoảng hốt vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Shim
Changmin cùng Shim Chang Yong hai người nhìn chằm chằm nhau, không ai nói gì, bầu
không khí giương cung bạt kiếm khiến người không khỏi sợ hãi.
Mà hết thảy,
lại không thể trách người khác.
Chỉ trách
Duệ Đức đế qua đời quá đột ngột, chưa kịp lưu lại lời dặn dò gì, hắn có năm vị
hoàng tử, Đại hoàng tử đã từng làm Thái tử, sau không đảm đương nổi công việc của
mình, thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi Tử Huệ thành, sớm đã không còn tâm tranh
giành ngôi vị, Tứ hoàng tử trời sinh tính tình thanh bạch, không màng danh lợi,
chỉ có Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử là anh em cùng mẹ, ngấp nghé ngôi vị
hoàng đế hồi lâu, Nhị hoàng tử trước kia kết giao với người giang hồ, cũng lôi
kéo cả phú thương, tất cả đều là đang trải đường cho mình lên ngôi vị Hoàng đế.
Việc này khiến triều đình chướng khí mù mịt, Duệ Đức đế trong cơn tức giận đã
sai cả bốn vị hoàng tử còn lại ra biên quan tu luyện.
Mà hôm
nay, tai họa ngầm đó giờ đã bùng phát.
“Tam ca,
ngươi hôm nay nhất định phải làm như vậy sao?” Nến trắng trong lăng đã cháy gần
hết, ánh sáng tắt dần, lăng tẩm lại nằm trong núi, tiếng gió thu gào thét đập
vào cửa gỗ tạo nên tiếng vang đáng sợ, từng đợt từng đợt như tiếng trống đòi mạng,
Shim Changmin khoanh tay đứng thẳng, hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi một câu, nếu
không phải mọi người trong điện không ai nói gì, có lẽ sẽ chẳng người nào nghe
rõ.
“Nếu ta
nói đúng thì sao?” Tam hoàng tử nhướn mày, rút kiếm ra khỏi bao, tiếng sắt thép
va vào nhau vang vọng mãi trong phòng, “Ta hôm nay mặc dù không dẫn nhiều binh
lính tới, nhưng muốn thu thập ngươi thì vẫn dư sức, ngươi nếu có mắt nhìn vậy tự
giải quyết đi, ta còn có thể phong ngươi làm Thiết Mạo Tử Vương[1].”
Shim
Changmin nở nụ cười.
Đây là lần
đầu tiên hắn cười trong mấy ngày qua, một nụ cười đắng chát, tuyệt vọng nhưng
mang theo kiên quyết.
“Ta chắc
chắn không để Đông triều rơi vào trong tay loạn thần tặc tử.”
“Việc này
không phải do ngươi định đoạt.”
Tam hoàng
tử cuồng vọng ngẩng đầu, trên khuôn mặt có ba phần tương tự Shim Changmin lộ ra
thần sắc tàn nhẫn, nửa ngày đột nhiên vỗ tay nói, “Đến, binh lính đâu, Ngũ
hoàng tử phạm thượng làm loạn, nghe lệnh của ta, ai giết được hắn…”
Shim
Changmin đang định phản kích, không nghĩ tới lại có dị biến phát sinh.
Từ đầu đến
giờ, Phượng quân vẫn luôn mặt không biểu tình, ngay cả mi mắt cũng không thèm
nhấc đột nhiên rút kiếm bên hông Ngự lâm quân, sau đó lao về phía Tam hoàng tử
đang đắc ý, một kiếm đâm thẳng vào trái tim hắn, sau đó quăng kiếm xuống đất,
trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, mặc áo trắng, đầu đội hoa trắng, như một
con bướm trắng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn mà tuyệt vọng lao thẳng tới chỗ quan tài,
tiếng va chạm thật lớn vang lên, sau đó hắn ngã xuống đất, máu chảy lênh láng.
Rút kiếm,
giết người, đâm đầu vào quan tài, tất cả việc này gần như xảy ra trong cùng một
lúc, khiến tất cả mọi người, kể cả Shim Changmin đang đứng cạnh quan tài cũng
không kịp phản ứng.
Máu!
Rất, rất
nhiều máu!
Máu nồng
đậm mang theo mùi tanh bắn lên áo tang trắng của Shim Changmin, bắn lên quan
tài, bắn lên vách tường trắng, tạo thành vệt lốm đốm, một mảng đỏ tươi trên đất
dần dần chảy rộng, như đóa hoa Bỉ ngạn dưới hoàng tuyền đang nở rộ, xinh đẹp mà
quỷ dị, mang theo sự thê lương kì lạ.
Đức quý
phi vừa tỉnh lại liền trông thấy một màn kia, nàng từ trước đến nay không thích
Phượng quân, nói đúng ra, trong cung không người nào thích nam tử xinh đẹp này,
không thích tính tình kiên cường mà cao ngạo kì lạ kia, nói hắn vì vinh hoa phú
quý mới vào cung, nhưng không ngờ, hôm nay hắn lại một việc như vậy.
“Phượng
quân.” Vành mắt Đức quý phi đã phiếm hồng, nước mắt từng giọt rơi xuống, hất
tay thị nữ ra, bổ nhào đến bên cạnh hắn, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nắm
chặt lấy cổ tay mảnh khảnh kia.
“Quý phi…
Nương nương, cầu ngài bảo vệ… Bảo vệ vương triều… Của hắn.” Phượng quân lúc này
đã nói không lên lời, tính mạng của hắn cũng như máu tươi đang không ngừng tuôn
ra kia, dần dần xói mòn, chỉ là, đôi mắt cực lớn nhìn chăm chú quan tài kia vẫn
tràn đầy yêu thương, nở nụ cười thỏa mãn, “Đó là… Bảo bối… Cả đời này… Của hắn.”
“Phượng
quân, Phượng quân…” Đức quý phi lần đầu tiên cảm động trước nam nhân chỉ có biểu
cảm trước mặt Duệ Đức đế, cảm động trước tình cảm của hai người, khóc nức nở
vươn tay lau máu tươi bên khóe miệng hắn, vội vàng nói, “Ngươi đừng nói như vậy,
ngươi không sao cả, ngự y sắp đến rồi.”
“Nương
nương…” Phượng quân cười, nụ cười tươi như hoa, rực rỡ xinh đẹp, “Xin ngài… Sau
khi ta chết, tùy tiện tìm… Tìm một chỗ trong lăng này chôn ta là được, ta tự biết…
Tự biết không được vào trong miếu thờ… Chỉ cần… Chỉ cần có thể nhìn thấy hắn là
được rồi, cầu ngài…”
“Được, ta
biết rồi, ta biết rồi, ta hứa với ngươi.” Đức quý phi rốt cuộc khóc không thành
tiếng, nữ nhân đẹp đẽ quý phái lẳng lặng nhìn nam nhân đã tranh giành phu quân
cùng nàng bao nhiêu năm nay nhắm nghiền hai mắt, vĩnh viễn không mở ra.
Phượng
quân, nam nhân đã từng chuyên sủng, qua đời.
Đức quý
phi cởi áo choàng đắp lên người Phượng quân, sau đó sửa sang lại quần áo, thần
sắc nghiêm túc và trang trọng, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Shim
Changmin, cúi đầu, Shim Changmin sợ hãi, vội vàng qua đỡ, nàng lại cố chấp đẩy
tay Shim Changmin ra, giọng kiên định nói:
“Thần thiếp
Đức quý phi Jung thị của Tiên hoàng, cả gan dẫn đầu quần thần thỉnh cầu Khánh
Thụy Vương tạm nhiếp chính triều đình.”
Shim
Changmin lộ vẻ mặt khó xử, hắn từ nhỏ đã chán ghét cuộc sống trong cung, lăn lộn
với Kim Jaejoong nhiều năm, hắn đã sớm quen thói tự do qua lại, ngôi vị hoàng đế
đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là gông xiềng giam cầm nửa đời sau của hắn.
Hắn không
muốn, hắn thật sự không muốn cuộc sống như vậy.
“Vương
gia, Phượng quân không thể chết vô ích như vậy được.” Đức quý phi tiếp tục nói,
không để cho Shim Changmin cơ hội phản bác, trong giọng còn mang theo chút hận
ý.
“Cầu Khánh
Thụy Vương tạm nhiếp chính triều đình.” Phần đông các lão thần đi theo thấy vậy
liền nhao nhao quỳ xuống, tiếng hô nhất thời vang vọng khắp phòng.
Shim
Changmin nhìn Phượng quân nằm cạnh quan tài không chút oán hận, lại nhìn vệt nước
mắt còn chưa khô trên mặt Đức quý phi, thở dài một hơi: “Tất cả đứng lên đi, ta
đồng ý là được chứ gì, mong rằng các vị đại nhân giúp đỡ nhiều hơn.”
Ngày 12
tháng 11 năm Duệ Đức thứ 55.
Duệ Đức đế
phát tang, Tam hoàng tử trên đường về thành gặp loạn lạc, bất hạnh qua đời.
Phượng
quân trọng tình với tiên đế, đập đầu vào quan tài mà chết.
Ngày 13
tháng 11 năm Duệ Đức thứ 55.
Đương triều
Ngũ hoàng tử —— Khánh Thụy Vương Shim Changmin dưới sự ủng hộ của quý phi cùng
mấy vị lão thần tạm thời nhiếp chính triều đình, hạ lệnh phong bế tám cửa Kinh
thành, không được phép ra vào.
Ngày 14
tháng 11 năm Duệ Đức thứ 55.
Nhị hoàng
tử Shim Chang Seok đóng quân ở Sơn Hải quan xuất quân, trên danh nghĩa là báo
thù cho Tam đệ, nhưng quân lính lại một đường đi lên Bắc, hướng về phía Kinh
thành.
Ngày 15
tháng 11 năm Duệ Đức thứ 55.
Khánh Thụy
Vương tạm thời nhiếp chính hạ lệnh đóng thành, điều động Ngự lâm quân gác ở cửa
thành.
Dân chúng
trong Kinh thành đầu đường cuối ngõ đều âm thầm nghị luận, bị những tin tức này
làm cho sợ hãi, không đầy một ngày sau, không ít cửa hàng trên phố Cô Tô đều
đóng chặt cửa, bầu không khí vô cùng khẩn trương.
E là Đông
triều sắp có một bước chuyển mình ngoạn mục rồi.
[1]
Thiết mạo tử vương là tên gọi những vương tước thế tập võng thế dưới thời nhà Thanh,
Trung Quốc. Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, nhưng
sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước
vị khi truyền lại cho con.