Chapter 33 —— Oan gia vui mừng biến mất tiêu
Sen tàn
hương phai không tô điểm. Cảnh thu xinh đẹp xao xuyến lòng.
Lúc cuối
thu, dường như ngay cả sắc trời cũng lạnh hơn.
“Jung
Yunho, Jung Yunho, Jung Yunho.” Tuy trong Kinh thành mọi người đều đang bất an,
không ít người tìm cách ra khỏi thành để tránh phiền phức, trong lúc nhất thời,
tin đồn sắp có chiến tranh ngày càng lan rộng, nhưng dù vậy, Kim phủ vẫn yên
bình như trước, Kim Jaejoong vừa mới kết hôn sáng sớm đã dậy, đứng trong sân gọi
tên Jung Yunho, “Jung tiểu nương tử, tiểu nương tử?”
“Đại thiếu
gia, Jung chủ tử…” Phúc bá nghe thấy tiếng vội chạy ra, trong tay còn cầm một đống
sổ sách, vừa nói đến Jung chủ tử đã thấy Kim Jaejoong cười mà như không nhướn
mày, trong mắt hiện lên vài phần chất vấn, lập tức thức thời sửa lời, “Sổ sách
này là vừa lấy, Thiếu phu nhân đang ở trong phòng bếp…”
“Đặt
trong phòng ta là được rồi, Jung Yunho đến phòng bếp làm gì? Bình thường lúc
này phải đang ngồi trong phòng xem sổ sách chứ?” Xưng hô thiếu phu nhân của
Phúc bá khiến Kim Jaejoong vô cùng vui vẻ, sắc mặt lập tức tươi tỉnh hơn hẳn, mắt
đảo vòng, cười tủm tỉm cắt đứt lời Phúc bá, “Tên ngụy quân tử kia vẫn luôn nói
quân tử tránh xa nhà bếp mà? Sao hôm nay lại đổi tính vậy.”
“Jung chủ
tử, a, không, ý lão nô là, Thiếu phu nhân định…” Phúc bá chậm rãi mở miệng,
đang định giải thích, Kim Jaejoong đã phất tay áo, quay người đi tới phòng bếp,
miệng nói:
“Thôi, tự
ta đi xem.”
“Ai, đại
thiếu…”
Phúc bá
nhìn bóng lưng Kim Jaejoong rời đi, bất đắc dĩ cười, thiếu gia nhà bọn hắn a,
dù lớn thế nào, gặp được Jung chủ tử cũng chỉ như con mèo con vĩnh viễn không lớn,
lúc nào cũng nóng nảy, giương nanh múa vuốt thôi.
“Này,
Jung Yunho, ngươi làm gì trong bếp đấy?” Kim Jaejoong vui vẻ chạy tới phòng bếp,
vẻ mặt hiếu kỳ thò đầu vào, mái tóc dài không buộc lại mang theo vài phần xinh
đẹp lười biếng, vừa nhìn liền thấy Jung Yunho đang đưa lưng về phía cậu, mặc quần
áo thường màu xanh lục, thân hình thon dài, không biết đang lúi húi làm gì đó.
“Ngươi đã
tỉnh?” Jung Yunho quay đầu mỉm cười, tràn đầy dịu dàng, Kim Jaejoong mấy ngày
nay đã không còn nhõng nhẽo càn quấy như lúc trước, cũng dần dần thích ứng với
cuộc sống hai người, tuy thỉnh thoảng lại lén lút làm mấy việc xấu, nhưng sáng
ra tỉnh lại liền đi tìm hắn, điều này khiến hắn thỏa mãn vô cùng. Yunho vẫy tay
với cậu, cười nói, “Không phải hôm qua ngươi nói muốn ăn trân châu ủ rượu hồi
bé từng ăn sao, ta làm sắp xong rồi này, đến mà xem.”
“Ta nói
muốn ăn trân châu ủ rượu lúc nào?” Kim Jaejoong nhíu mày, chiếc mũi thanh tú khẽ
giật giật, hoàn toàn không thể nhớ ra mình nói muốn ăn lúc nào.
“Không nhớ
hả?” Jung Yunho phủi phủi bột mì trên tay, cầm tay Kim Jaejoong kéo cậu đến cạnh
bếp, yêu chiều sờ sờ mũi cậu khiến Kim Jaejoong hờn dỗi, liên tục né tránh, cậu
vô cùng để ý bề ngoài của mình, không muốn trên gương mặt xinh đẹp của mình lại
dính bột trắng đâu.
Hạ nhân
trong phòng bếp đã sớm bị đuổi ra ngoài, Kim Jaejoong hôm nay tâm tình không
kém, vì vậy náo loạn một hồi liền không phản kháng nữa, cười hì hì tựa vào người
Jung Yunho, tiến tới nhìn trân châu tròn vo trong nồi, miệng buồn bực nói:
“Không nhớ,
ta xưa nay không thích ăn thứ này mà.” Kim Jaejoong không hề nói sai, cậu từ
trước đến nay đều chỉ ăn đồ quý giá, trân châu ủ rượu là món ăn vô cùng tầm thường,
cậu gần như không đụng tới.
“Có cần
ta giúp ngươi nhớ lại không?” Giọng nói trầm thấp của Jung Yunho vang lên bên
tai Kim Jaejoong, mang theo vài phần trêu chọc, “Tối hôm qua, trên giường nhỏ…”
Mắt Kim
Jaejoong đảo mấy vòng, mắt to tròn đen láy, tựa như viên ngọc đen xinh đẹp trên
bàn cờ trắng, chớp chớp vài cái nhìn Jung Yunho đang trêu chọc mình, những kí ức
xấu hổ kia liền quay trở lại.
Hôm qua,
cậu nghĩ ra trò mới để giày vò Jung Yunho, gọi người đến động tay động chân với
chiếc giường nhỏ mà Jung Yunho thường nằm, một đám thợ mộc bận rộn cả buổi chiều
mới lắp ráp xong cơ quan ẩn trên chiếc giường nhỏ kia, chỉ cần có người nằm xuống
là sẽ bị giữ chặt.
Vì vậy, cậu
dùng sắc dụ dỗ tên tự xưng là chính nhân quân tử kia, khiến hắn bị giữ chặt
trên giường nhỏ, lúc này liền chuẩn bị báo thù cho toàn bộ những tra tấn ngọt
ngào trên giường mà cậu ngày nào cũng phải nhận.
Cuối
cùng, vì lắp ráp quá gấp rút nên cơ quan trên giường không chắc chắn, khiến
Jung Yunho giãy ra được, thành ra cậu lại tự mua dây buộc mình, bị ăn sạch sẽ.
Nhưng mà,
cậu nói muốn ăn trân châu lúc nào?
Thấy biểu
tình của Kim Jaejoong từ hiểu rõ lại biến thành nghi hoặc, Jung Yunho cười một
tiếng, cúi đầu thầm thì gì đó bên tai cậu, Kim Jaejoong lập tức đỏ mặt.
Lần này cậu
đã nhớ ra rồi.
Tối hôm
qua, lúc cậu đang trêu chọc đại gia hỏa của Jung Yunho, thấy hai viên bên dưới
mềm mềm vô cùng đáng yêu, liền vuốt ve, còn cố ý nói đến trân châu ủ rượu hồi
bé ăn ở Jung phủ, ý muốn cười nhạo Jung Yunho mềm nhũn như trân châu.
Cái tên
thích mang thù này!
Biết ngay
là hắn không có hảo tâm như vậy mà!
“Được rồi,
làm xong rồi, muốn ăn thử không?” Jung Yunho dùng muôi bạc múc một chén, đưa đến
trước mặt Kim Jaejoong, nói, “Nhìn xem, đến cùng là cái nào ăn ngon hơn?”
Kim
Jaejoong nắm chặt tay, gần như muốn bộc phát.
“Cái này
cũng rất mềm đấy.” Jung Yunho buồn cười nhìn bé hồ ly của hắn, cố ý bổ sung một
câu, mấy ngày nay, Kim Jaejoong làm đủ trò xấu, đủ độc ác, nhưng cũng không đến
mức khiến hắn không chống đỡ được, chỉ là nếu tiếp tục như vậy, những người
khác sẽ không chịu được.
“Mềm cái
đầu ngươi ấy!” Kim Jaejoong nhìn chằm chằm trân châu trong bát, hít một hơi thật
dài, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu mở miệng chửi bới, “Hôm nay ta mà không
chặt ngươi thành tám khúc, ta sẽ không mang họ Kim nữa.”
“Jae Jae,
ngươi xem ngươi lại quên rồi kìa.” Jung Yunho cười vui vẻ, chậm rãi mở miệng,
“Ngươi đã sớm họ Jung rồi mà đúng không?”
“Ai nha!”
Phúc bá vội
vã đi đến cửa phòng bếp, đúng lúc gặp phải Kim Jaejoong đang lao tới, suýt nữa
bị xô ngã, Phúc bá đã sớm thành tinh nhìn sắc mặt Kim Jaejoong, lại nhìn Jung
Yunho cười tao nhã, hiểu rõ, đại thiếu gia nhà hắn, đoán chừng lại ăn trộm gà
không xong còn mất nắm thóc rồi.
Ah, hiện
tại, hẳn là đại thiếu gia nhà bọn hắn thắng bảy lần, Jung chủ tử thắng sau lần.
Lát về nhất
định phải ghi vào sổ, lão già Lâm quản gia lại thua hắn một vò rượu rồi.
“Phúc bá,
ngươi đứng đây làm gì?” Kim Jaejoong giận lây sang cả người khác, “Đường lớn
như vậy, sao cứ đứng đây chắn đường hả?”
Chẳng lẽ
có việc cũng không được bẩm báo sao?
Phúc bá
nước mắt đầy mặt nhìn trời cao, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Nhị thiếu gia không
dám đến, dường như sợ chỉ vào phủ thôi là đại thiếu gia sẽ lao tới cắn hắn vậy.
“Đại thiếu
gia, Shim tiên sinh đã đến, hiện đang ở thư phòng đợi ngài.”
“Changmin
đã đến?” Kim Jaejoong nghe vậy liền yên tĩnh trở lại, khôi phục sự khôn khéo
cùng tỉnh táo, trong mắt lóe lên tia sáng, thầm nghĩ, Shim Changmin mấy hôm nay
phải nhiếp chính, đoán chừng là bận đến sứt đầu mẻ trán, sao còn thời gian tới
chỗ này, “Ta đi trước, Phúc bá, ngươi để ý Jung Yunho.”
“Để ý
Jung chủ… Thiếu phu nhân?”
“Thiếu
phu nhân chứ còn ai nữa?” Kim Jaejoong nheo mắt lại, bày bộ mặt ghét bỏ, bĩu
môi nói, “Ngươi già rồi lên lú lẫn à, chẳng lẽ Kim phủ ta còn Thiếu phu nhân
khác nữa sao?”
“Lão nô
già rồi, trí nhớ không được tốt, đại thiếu gia thứ lỗi.” Phúc bá cũng biết cậu
còn chưa nguôi cơn giận, lập tức cười nói, “Ta đã già, nào có sức sống như hai
vị, đêm cũng không cần ngủ.”
“Phúc
bá!” Kim Jaejoong giận dữ, đáng tiếc người nói lời này lại là Phúc bá cậu luôn
coi như phụ thân của mình, chỉ có thể giận đến đỏ mặt mà không thể làm gì, tên
Jung Yunho không biết tiết chế kia, vì hắn mà dạo gần đây, hạ nhân trong phủ đều
dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, “Ngươi ở đây để ý Jung Yunho, bảo hắn ăn toàn bộ
trân châu ủ rượu kia cho ta, thừa một viên thì biết tay ta.”
Kim
Jaejoong hung hăng bước đi, Phúc bá mắt nhìn Jung Yunho, lại nhìn nồi trân châu
ủ rượu, cung kính nói: “Jung chủ tử, đành phải ủy khuất ngài ăn hết rồi.”
“Phúc bá,
khiến ngài khó xử rồi.” Jung Yunho áy náy cười, tao nhã ấm áp, khiến Phúc bá cũng
phải xấu hổ, đương gia tốt như vậy sao lại vừa ý đại thiếu gia nhà hắn nhỉ, thật
sự không hiểu nổi, “Ta thu dọn chỗ này đã, ngài đi trước đi.”
“Jung chủ
tử, đại thiếu gia chúng ta…. Được lão đương gia nuông chiều.” Phúc bá dừng một
chút, dù sao Kim Jaejoong hiện tại có tính tình biệt nữu mà ngang ngược như vậy
phần lớn vẫn là nhờ công lao của người đàn ông trước mặt, chỉ là không muốn nói
ra, “Kính xin ngài bỏ qua, nhường hắn một chút, nếu không, Kim phủ này chẳng có
ngày nào được yên lành.”
“Ta hiểu
mà.”
“Vậy chủ
tử cứ tự nhiên, lão nô lui trước.”
“Mời
ngài.”
Kim
Jaejoong quay về Nhất Ngôn đường của mình, trên đường đi còn “Trêu hoa ghẹo
nguyệt”, ra tay tàn phá không ít hoa và cây cảnh, trút toàn bộ lửa giận với tên
hỗn đản Jung Yunho kia ra ngoài, lúc này cậu cầm trong tay một nhành cỏ, nhẹ
nhàng đẩy cửa bước vào, kết quả, vừa ngẩng đầu đã thấy Shim Changmin tựa trên
ghế bành trong phòng mà ngủ.
Chỉ mới vài
ngày không gặp, thiếu niên luôn cười tủm tỉm lúc trước nay đuôi lông mày cùng
khóe mắt đều mang theo thần sắc mệt mỏi, hai tay nắm chặt, hoàn toàn không còn
sự phóng khoáng tiêu sái của một Vương gia nhàn hạ lúc trước.
Trưởng
thành, có đôi khi chỉ trong chớp mắt.
Kim
Jaejoong tuy bình thường thích bắt nạt Shim Changmin, nhưng quả thật, tự đáy
lòng cậu cũng yêu thương đệ đệ này không kém gì Junsu, chỉ là từ trước tới nay,
cậu luôn dùng hành động biệt nữu để bày tỏ tình cảm của mình.
Mạnh miệng,
mềm lòng.
Biệt nữu
không chịu thổ lộ tình cảm chân thật trong lòng.
Bất kể là
Jung Yunho, Shim Changmin hay Kim Junsu đều như vậy cả.
Ngày thu
nhiệt độ đã khá thấp, vì cửa không đóng nên khí lạnh tràn vào, dù trong phòng đốt
lò sưởi nhưng vẫn đủ khiến Shim Changmin rùng mình một cái, trên quần áo mỏng
có một tầng hơi nước, sắp sửa kết thành băng, Kim Jaejoong nhìn thấy thì đau lòng,
quay người cầm chiếc áo khoác, định đắp lên người hắn, không nghĩ tới vừa mới đến
gần, Shim Changmin liền mở to mắt, ánh mắt sắc bén, nhận ra ngươi đến là Kim
Jaejoong mới thả lỏng.
“Jaejoong
ca.” Tiếng gọi này khàn khàn, vô cùng khó nghe, khiến Kim Jaejoong giật mình nhảy
dựng lên, vội vàng rót chén nước cho hắn, nhìn hắn ngoan ngoãn uống, còn chưa mở
miệng hỏi, Shim Changmin liền ủy khuất nói, “Ca, ta đói bụng, cho ta ăn chút gì
đi, về sau ta sẽ không bao giờ hợp tác với Jung Yunho lừa ngươi nữa đâu.”
Không bao
giờ làm nữa!
Bởi vì về
sau, sợ là đã không còn cơ hội rồi.
Ánh mắt
phức tạp mang theo cầu khẩn của Shim Changmin khiến Kim Jaejoong trong lòng đau
xót, gọi hạ nhân, sai phòng bếp làm những món ngon nhất mang lên.
Kim gia từ
trước tới nay hiệu suất làm việc luôn rất cao, chỉ một khắc sao, một hàng thị nữ
nối đuôi nhau đi vào, trên tay bưng chén đĩa tinh xảo, mùi hương thơm phức từ
các món ăn bốc lên nghi ngút.
Shim
Changmin như đã đói bụng nửa năm, mắt sáng rực lao tới, càn quét một hồi đến
lưng lửng bụng, lúc này mới bình tĩnh trở lại, Kim Jaejoong ngồi đối diện hắn,
hai tay đặt trên bàn, mắt to chớp chớp nhìn Shim Changmin, vẻ mặt hiếu kỳ.
“Ca, ăn
ngon lắm, cơm ở chỗ ngươi là ngon nhất, nhưng mà, về sau có lẽ không còn cơ hội
ăn nữa rồi.”
Shim Changmin
trong miệng ngậm bánh bao gạch cua, ậm ừ nói, Kim Jaejoong nghe vậy vội vàng
truy vấn:
“Ngươi
nói cái gì? Ăn xong hãy nói.”
“Không có
gì, ta nói là, trân châu ủ rượu này ăn ngon lắm, giòn lại thơm, là đầu bếp mới
tới làm sao? Món này hình như không phải do Lý thúc làm.”
Kim
Jaejoong nghe vậy kinh ngạc, vội vàng nhìn lại, trong bát bằng lưu ly quả nhiên
là trân châu mà Jung Yunho làm, hiện tại đã bị Shim Changmin tiêu diệt phân nửa.
Tên chết
tiệt kia!
Đêm nay cậu
nhất định phải thử xem, trân châu kia có giòn như vậy không.
“Ngươi
nhìn ngươi đi, nào có dáng vẻ của Vương gia, ngay cả hạ nhân nhà ta cũng không
bằng.” Đợi Shim Changmin ăn gần xong, Kim Jaejoong liền rót chén trà xanh đưa tới,
lúc này mới mở miệng hỏi mục đích hắn đến, “Nói đi, lần này tới tìm ta làm gì?”
“Ca, ta
đã mấy ngày không ăn no rồi.” Shim Changmin trước mặt Kim Jaejoong thì vô cùng
trẻ con, dụi dụi hốc mắt đỏ bừng tỏ rõ sự mệt nhọc của hắn, “Trong cung công việc
bề bộn, ta lại phải chấp chính, bao nhiêu việc đổ lên đầu.”
“Vậy cũng
đâu thể không ăn cơm?”
“Trong
cung các thế lực đều đang dòm ngó, ta nào dám ăn, sợ bị hạ độc, mỗi ngày chỉ
dám đợi đến đêm ăn chút hoa quả lót dạ, ban ngày ngay cả nước trà cũng không
dám uống nhiều.”
Shim
Changmin nói thì nhẹ nhàng vô cùng, nhưng Kim Jaejoong nghe được thì trầm mặc,
cậu và Shim Changmin quen biết đã lâu, vị Tiểu Vương gia thích du ngoạn nhân
gian này từ trước tới nay luôn rất lạc quan vui vẻ, chưa bao giờ thấy hắn tiều
tụy và mệt mỏi như vậy.
“Ca, ta
hôm nay còn có một việc muốn nói với ngươi.” Shim Changmin tựa hồ suy nghĩ rất
lâu mới mở miệng nói, “Ta về sau, e rằng không thể tới nơi này nữa.”
“Vì sao?”
Kim Jaejoong nghi hoặc khó hiểu.
“Hiện tại
trong cung vô cùng hỗn loạn, bên phía nhị ca đoán chừng sẽ sử dụng bạo lực, ta không
biết…” Shim Changmin biết Kim Jaejoong đủ thông minh, cũng đủ trưởng thành, có
thể hiểu điều hắn nói, bởi vậy liền không nói đến hậu quả nữa, hai người nhìn
nhau ngầm hiểu, sau đó Shim Changmin giả bộ vui vẻ nói, “Huống chi, chẳng may
ta thực sự phải làm Hoàng đế bỏ đi kia, về sau lại càng không được ra ngoài, có
khi, đây là lần gặp mặt cuối cùng cũng nên.”
“Ta hỏi
ngươi, cuộc đấu với Nhị hoàng tử, ngươi nắm chắc mấy phần?” Kim Jaejoong là người
vô cùng khôn khéo, vừa hỏi liền hỏi trúng trọng tâm.
“Ta à…” Shim
Changmin xoa xoa mày, ra vẻ không để ý nói, “Nhiều nhất là ba phần thôi, ta lúc
trước không quản việc trong cung, Jung tỷ tỷ hiện giờ thân mình còn lo chưa xong,
Phượng quân đã qua đời, hậu cung cũng sớm hỗn loạn, đại ca, tứ ca hữu tâm vô lực,
những lão thần khác phần lớn là nho sinh, tay trói gà không chặt, trong tay ta không
có binh quyền, lại không có lệnh bài, Ngự lâm quân trong kinh chỉ có một vạn,
ta cũng chỉ có thể điều động một bộ phận, mà trong tay nhị ca có ba vạn tinh
binh, đoán chừng có thể điều động đến một nửa số đó, ta…”
Shim
Changmin càng nói, Kim Jaejoong càng nhíu chặt mày, cuối cùng lông mày như xoắn
chặt lấy nha, Shim Changmin thấy thế, biết rõ cậu đang suy nghĩ cách, vội vàng
bổ sung, “Ca, chuyện nay ngươi tuyệt đối không được tham dự, ngươi là một
thương nhân, bất kể thay đổi triều đại thế nào cũng không gây họa cho ngươi, huống
chi còn có Jung Yunho khá thân thiết với nhị ca ta, chỉ cần ngươi không xuất hiện
liền không có việc gì, ta hôm nay vụng trộm tới đây là muốn nói cho ngươi việc
đó, không được hành động thiếu suy nghĩ, việc ta thân thiết với ngươi chỉ có
vài người biết, ta sẽ xử lý cẩn thận, ngươi cũng phải đề phòng đấy.”
Shim
Changmin vội vã nói xong, đứng dậy định đi, Jaejoong không nhịn được nữa, đột
nhiên vỗ mạnh bàn một cái, chửi thành tiếng:
“Shim
Changmin đáng phanh thây xé xác kia, ngươi coi Kim Jaejoong này là cái gì hả?”
“Ca.” Shim
Changmin kinh ngạc quay đầu lại liền thấy Kim Jaejoong lửa giận ngút trời xông
lên tóm lấy hắn, “Ca, ca, tóc, tóc, đau.”
“Shim
Changmin, ta và ngươi quen biết đã bao nhiêu năm, tình cảm nhiều năm như vậy,
ngươi hiện tại đứng đây bảo ta vứt bỏ là bỏ được sao, ngươi nghĩ ta là tên Jung
Yunho kia sao?”
“Ca, liên
quan gì tới Jung Yunho đâu.”
“Câm miệng,
ta nói liên quan thì có liên quan.”
Cho nên
nói, Shim Changmin dù thế nào cũng không đấu lại được Kim Jaejoong, khí thế lúc
đầu của hắn đã biến mất không còn thấy tăm hơi, kêu đau liên tục.
“Shim
Changmin, ngươi nghe cho rõ đây, ca của ngươi đã định trước phải xông vào vũng
bùn này rồi, việc của lão Hoàng đế già lúc trước, ta không thèm quản, giờ ta nhất
định phải quản, còn gã Nhị hoàng tử kia, ta xem hắn có thể làm gì ta.” Kim
Jaejoong hào khí ngất trời, hùng hồn nói, “Ta chỉ dùng bạc thôi cũng đủ để đập chết
hắn.”
“Ca… Cổ
áo…”
“Ngươi trở
về cung, sống cho tốt vào, giờ thì cút.”
“Ca,
ngươi đừng làm càn, đây không phải việc nhỏ, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
“Ca của
ngươi là người hay làm càn sao?”
Thật vậy
mà!
Shim
Changmin trong lòng gật đầu, khổ nỗi không dám nói ra, đành phải để mặc Kim
Jaejoong tung chân đá hắn ra khỏi phòng, còn cậu thì đứng trong phòng gọi hạ
nhân rối rít:
“Đi, gọi Jung
Yunho tới đây cho ta, nhanh lên, cả đám là rùa hay sao mà chậm thế.”
Nửa khắc sau,
trong Nhất Ngôn đường.
“Jae Jae,
gọi ta làm gì vậy?”
“Jung
Yunho, ta phải giúp Shim Changmin lên ngôi hoàng đế.”
…
“Được!”