Chương 127
Cửa thủy tinh nặng nề ngăn cách giữa người bệnh và người
nhà, ngay cả khi nằm trong phòng bệnh ICU đã vô trùng, Lôi Đình vẫn bất tỉnh, ống
dẫn cắm ở lồng ngực đã thấm ướt máu. Năm ngày rồi, nếu anh còn không tỉnh lại,
anh có thể qua đời, cũng có thể thành người thực vật. Người đàn ông từng làm
mưa làm gió, nay gầy chỉ còn da bọc xương.
“Tình huống hôm nay sao rồi? Đã bài tiết nước tiểu chưa?”
Hàn Trác Vũ cầm mấy hộp thuốc vội vàng đi vào phòng bệnh.
“Vẫn chưa.” Y tá xua tay, dường như không đành lòng nhìn thấy
biểu cảm cố nén buồn bã của thanh niên, bổ sung, “Nhưng mà lượng máu thấm ra đã
ít hơn hôm qua rồi.”
Hàn Trác Vũ gật đầu, kiểm tra các số liệu xong thì đi đến
bên giường bệnh ngồi, định nắm lấy tay anh rồi lại sợ làm anh bị thương, chỉ có
thể lẳng lặng nhìn.
“Tiểu Vũ, mấy hôm nay em chỉ ngủ có mấy tiếng thôi, cứ tiếp
tục thế này thì người không chịu được đâu. Đi, vào phòng nghỉ một lát, không chừng
chờ em tỉnh lại, Lôi Đình cũng tỉnh rồi thì sao?” Khúc Tĩnh cầm mấy tấm phim X
quang đi tới, thấp giọng khuyên nhủ.
Năm ngày vẫn chưa bài tiết nước tiểu, điều này có nghĩa cơ
thể Lôi Đình không thể nào bình thường trở lại, họ cũng biết, đây là điềm xấu.
Cứ tiếp tục như vậy, Lôi Đình sẽ từng bước đi tới tử vong. Nhưng không ai nói
lên lời, mà Hàn Trác Vũ lại tình nguyện mình không hiểu gì, không biết gì cả,
như vậy cậu còn có thể tưởng tượng, có lẽ một lúc nào đó khi mình bước vào
phòng bệnh, cậu sẽ thấy Lôi Đình chậm rãi mở mắt ra.
“9527, giúp tôi đi, làm cho anh ấy tỉnh lại đi!” Thanh niên
ôm mặt, che giấu sự tuyệt vọng và đau thương trong mắt.
“Kí chủ, tế bào não của đồng chí Đại Chính không bị tổn
thương, anh ta chưa tỉnh là vì tim. Nhưng tôi không thể dùng dòng điện kích
thích trái tim anh ta được, cách này sẽ làm cho vết thương vừa khâu lại bị bục
chỉ, từ đó chỉ càng đẩy nhanh tốc độ chết đi của anh ta thôi. Hiện giờ chỉ có
thể dựa vào chính anh ta vượt qua thôi!” 9527 không thể nói ra lời một việc, tỷ
lệ Lôi Đình tự tỉnh lại là rất nhỏ. Nơi yếu ớt nhất của con người là trái tim
đã rách rồi, không tử vong tại chỗ đã là kỳ tích.
Điều này Hàn Trác Vũ hiểu rõ, nhưng cậu tình nguyện lừa gạt
mình. Chất lỏng ấm áp chảy ra từ hai hốc mắt, còn chưa kịp rơi xuống đã bị
thanh niên lau mất. Trước mặt người yêu, cậu không thể khóc, không thể từ bỏ.
“Tiểu Vũ à, con đi nghỉ ngơi một lát đi. Để bố mẹ trông
thay, đảm bảo Lôi Đình vừa tỉnh là gọi con ngay.” Quách Anh Hà yêu thương vuốt
ve mái tóc lộn xộn của thanh niên.
Hiện giờ, ngoài Lôi lão gia tử cố chấp ra, người nhà họ Lôi
đều đoàn tâm toàn ý tiếp nhận thanh niên. Vẫn nói hoạn nạn thấy chân tình, trước
mặt tử vong, thanh niên vẫn không chịu rời khỏi Lôi Đình, điều này khiến họ hiểu
rõ, tình cảm của cậu với con mình sâu đậm đến mức nào. Con trai yếu đi bao
nhiêu, thanh niên cũng tiều tụy theo. Đôi lúc, bọn họ cũng thầm nghĩ, nếu con
mình không qua khỏi, liệu thanh niên có đi theo con không?
Suy nghĩ này tuy đáng sợ, nhưng khi từng giây từng phút trôi
qua, họ không có cách nào kiểm chế suy nghĩ của mình khỏi sự tuyệt vọng.
“Đi nghỉ ngơi đi, đừng có tự làm khổ mình. Lôi Đình còn cần
con chăm sóc mà.” Giọng bố Lôi rất nghiêm khắc.
Hàn Trác Vũ do dự vài phút, đứng dậy yên lặng rời khỏi
phòng.
Chỉ cần lấy con trai ra làm cớ, dù thanh niên không tình
nguyện thế nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, bởi vậy có thể thấy, tình cảm của họ
sâu đậm như thế nào. Bố Lôi thở dài, ghé vào tai con khích lệ, “Lôi Đình, con
có một người vợ hiền, thằng bé hiện tại rất mệt mỏi, nếu con còn không chịu tỉnh,
thằng bé sắp không chịu được nữa rồi. Con không đau lòng à? Còn cả Tiểu Sâm nữa,
không có con, bé làm sao giờ? Lúc trước là bố mẹ không đúng, muốn con nối dõi
tông đường, sống một cuộc sống bình thường. Giờ nhìn lại, cuộc sống của con không
bình thường chỗ nào chứ? Có vợ, có con, có nhà, có tình yêu, tất cả hạnh phúc
trên thế giới con đều có đủ rồi. Con cam lòng buông tay hết thảy à? Mau tỉnh dậy
đi, đừng để vợ con đau lòng, cũng đừng để bố mẹ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
Đây là lần đầu tiên bố Lôi để lộ mặt yếu ớt của mình trước
con trai. Năm ngày ngắn ngủn, mái tóc đen của ông đã biến thành hoa râm rồi.
Quách Anh Hà không dám đụng vào cơ thể tím xanh của con
trai, nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay anh, im lặng khóc.
Lôi lão gia tử đợi Hàn Trác Vũ rời khỏi mới chống quải trượng
vào phòng bệnh, gương mặt đầy nếp nhăn không còn sự quyết đoán của ngày xưa, chỉ
còn mệt mỏi và suy sụp tinh thần. Sớm biết cháu trai sẽ thành thế này, ông đáng
lẽ phải để anh sống vui vẻ hơn một chút.
“Cháu có tỉnh lại không hả? Nếu cháu tỉnh lại, ông già này tự
mình làm chủ hôn cho cháu với Tiểu Vũ, thừa nhận thằng bé là con dâu nhà họ
Lôi!”
Vừa dứt lời, điện não đồ bỗng chốc nhảy lên.
“Có phản ứng rồi! Nhanh, nhanh lên, bố nói tiếp đi!” Quách
Anh Hà kích động kêu lên.
Lôi lão gia tử vui vẻ, vội vàng hứa hẹn rất nhiều, nào là
ghi vào gia phả, phát thiệp cưới khắp nơi, tổ chức đám cưới thật to.
Đáng tiếc, điện não đồ chỉ nhảy lên một cái rồi lại bình
tĩnh, dù họ nói gì cũng không có phản ứng.
Hàn Trác Vũ chậm rãi đi về văn phòng, phòng bệnh cậu đi qua
phòng nào cũng chật ních bệnh nhân, ngay cả ngoài hành lang cũng có giường bệnh.
Bệnh viện nào cơ sở đầy đủ là đều chủ động nhận trách nhiệm điều trị cho người
dân vùng thiên tai. Bệnh viện trong tỉnh không đủ thì chuyển tới bệnh viện tỉnh
lân cận.
Cửa phòng bệnh khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng Tivi
vang lên, ai nấy đều theo dõi tình huống ở khu thiên tai, trên màn hình, một
phóng viên đang chỉ vào tòa nhà bị đổ nói gì đó, mấy lời khen ngợi như anh
hùng, tấm gương sáng, quên mình cứu người vang lên không dứt, cuối cùng nhấn mạnh
vào thân phận đặc thù của người kia.
Đó là cảnh lúc Lôi Đình gặp nạn, bộ phận PR của Lôi Húc đương
nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lăng xê này. Tuy thiên tai còn chưa qua, kết quả cứu
viện cũng chưa có con số chính thức, nhưng hình tượng cương trực công bằng, dám
xả thân cứu người, lo cho nước lo cho dân của nhà họ Lôi đã xâm nhập vào trong trái
tim nhân dân. Sự kiện lần này đem lại rất nhiều lợi thế cho nhà họ Lôi, không có
gia tộc nào cam lòng để con cháu xuất sắc của mình đi chịu chết. Nhưng nhà họ
Lôi làm được. Họ đã đặt gia đình sang một bên để bảo vệ nhân dân.
Lời phóng viên nói rất diễn cảm, Hàn Trác Vũ thấy rất nhiều
người đang khóc. Có lẽ trong số họ, có những người đã từng được Lôi Đình cứu.
Tin tức này kết thúc, phóng viên bắt đầu công khai danh sách
những người quyên tặng. Tuy bản tin đã xóa những cảnh có Hàn Trác Vũ xuất hiện ở
khu thiên tai, nhưng quỹ Hàn thị vẫn đứng đầu danh sách những người quyên tặng.
Phòng phẫu thuật di động, thuốc men, máu nhân tạo cùng tổ cứu viện mà họ đưa tới
đã cứu sống vô số ngời.
9527 theo thói quen quét tất cả mọi người xung quanh mình.
Theo lời tường thuật cảm động của phóng viên, rất nhiều người bệnh bất giác vuốt
ve logo Hàn thị trên hộp thuốc, sau đó nhận ra trên giường bệnh cũng có, trên
túi truyền máu cũng có, trên máy khử trùng cũng có… Tất cả những thứ này đều là
vị bác sĩ trẻ tuổi kia hiến tặng, những thứ này đã cứu mạng họ.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn!”
“Đinh ~ Nhận được 500 điểm giá trị cảm ơn!”
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn!”
…
…
Cứ đi qua một phòng bệnh, Hàn Trác Vũ lại nhận được vô số giá
trị cảm ơn từ bệnh nhân. Họ không biết Lôi bộ trưởng đang ở ngay trong bệnh viện
này, cũng không biết nhà y học nổi tiếng toàn cầu đang đứng ngay ngoài cửa, họ
chỉ biết dùng sự cảm kích và kính nể của mình nhớ tới ân nhân.
Càng ngày càng nhiều chính năng lượng tràn vào cơ thể, dù vậy
vẫn không thể nào khiến trái tim lạnh như băng của Hàn Trác Vũ ấm lên. Cậu bước
vào văn phòng không một bóng người, chậm rãi ngả xuống ghế salon, che hốc mắt đỏ
bừng.
Điện thoại vang lên, cậu đặt tay xuống, thấy tên người gọi
thì vội vàng hít sâu vài lần, chuyển giọng nói khàn khàn mệt mỏi thành giọng dịu
dàng, “Tiểu Sâm à, con có khỏe không?”
“Ba Tiểu Vũ à, con khỏe lắm. Bố ở đâu thế? Con gọi mãi mà bố
không nghe!” Lôi Sâm bị đưa đi học nội trú. Mẹ Quách đã sớm dặn cô giáo đừng để
bé xem ti vi, cũng đừng để bé dùng điện thoại, chỉ có buổi trưa là được phép gọi
điện thoại năm phút thôi.
“Bố đang cứu người, không có thời gian nghe điện thoại của
con. Chờ bố rảnh ba bảo bố gọi cho con được không? Con phải ngoan ngoãn học
bài, ăn cơm, buổi tối không được nói chuyện với các bạn làm ảnh hưởng tới giấc
ngủ, nếu không đến lúc về, bố đánh mông con đấy.” Trong mắt thanh niên tràn ngập
bi ai, nhưng lời nói lại rất nhẹ nhàng vui vẻ. Cậu không thể để đứa trẻ nho nhỏ
kia cũng phải chịu đựng nỗi đau như mình.
“Dạ, con sẽ ngoan. Bố đang phải cứu rất rất nhiều người đúng
không! Con nói với các bạn rằng ba là anh hùng, các bạn ai cũng hâm mộ con. Sau
này con cũng muốn làm đại anh hùng!” Lôi Sâm cười khanh khách, giọng rất kiêu
ngạo.
“Tiểu Sâm của chúng ta là tiểu anh hùng, lớn lên sẽ thành đại
anh hùng.” Thanh niên mỉm cười, tay đặt bên người lại nắm chặt, ra sức khuyên
nhủ mình không được để lộ sự bi thương.
“Dạ! Đó là đương nhiên! Cô giáo yêu cầu con đi ngủ trưa rồi,
gặp lại ba Tiểu Vũ sau nhé, moah~” Một nụ hôn truyền qua điện thoại đập vào
tai, Hàn Trác Vũ thấp giọng tạm biệt, lúc cúp điện thoại, nước mắt cứ thế tuôn
ra.
Cậu không thể tưởng tượng được nếu Lôi Đình rời đi, Tiểu Sâm
sẽ cảm thấy như thế nào, cậu đột nhiên thấy mình vẫn không đủ kiên cường. Cậu sắp
bị sự chờ đợi vô vọng hạ gục rồi.
Đột nhiên có dự cảm xấu ập tới, cắt đứt sự bi thương, Hàn
Trác Vũ không kịp lau khô nước mắt, kéo cửa chạy như điên.
Cùng lúc đó, mẹ Quách tuyệt vọng hét lên, “Bác sĩ, bác sĩ
mau tới đi! Tim con tôi không đập nữa rồi!”
Điện tâm đồ đã thành một đường thẳng tắp, máy theo dõi phát
ra tiếng kêu chói tai, như thể tiếng chuông tang do tử thần gây nên. Người nhà
họ Lôi hốt hoảng, quên luôn có chuông gọi bác sĩ ở đầu giường.
Khúc Tĩnh nghe thấy động tĩnh chạy đến đầu tiên, vội vàng mở
mắt Lôi Đình quan sát.
“Tiêm adrenaline vào, nhanh lên!” Trái tim bị rách không chịu
được điện kích thích, cũng không thể dùng phương pháp ấn ngực, ngoài tiêm
adrenaline ra, Khúc Tĩnh không nghĩ ra bất kì phương pháp hữu hiệu nào.
Y tá nhanh chóng tiêm adrenaline vào, điện tâm đồ nhảy lên một
chút rồi lại thẳng tắp.
“Tăng liều lượng.” Khúc Tĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc Hàn Trác Vũ chạy tới, Lôi Đình đã tiêm ba lượt
adrenaline, máy theo dõi nhịp tim vẫn ngoan cố rít lên, sóng âm chói tai khiến
đầu óc cậu loạn hết. Cậu cảm thấy giờ mình không thể nghĩ gì, không thể làm gì,
ngay cả hô hấp cũng không làm được, máu toàn thân đông lại, cơ thể nghiêng ngả,
thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Không cần tiêm nữa.” Khúc Tĩnh nhìn đồng hồ ở cổ tay, giọng
buồn bã. Hô hấp đã dừng sáu phút, não đã chết rồi, dù cứu lại cũng sẽ thành người
thực vật, huống hồ hiện tại không hề có hi vọng cứu sống.
“Tiếp tục! Tiếp tục tiêm đi!” Thanh niên vẫn im lặng bỗng
nhiên hét lên.
“Tiểu Vũ, em bình tĩnh lại đi! Nếu tiếp tục tiêm sẽ quá lượng!”
Khúc Tĩnh nắm chặt bả vai cậu, ép cậu đối mặt với sự thật.
“Sao lại thế này? Em mới rời khỏi anh ấy 20 phút thôi! Mới
20 phút…” Thanh niên vẫn dùng mặt nạ bình tĩnh ngụy trang cho bản thân rốt cuộc
để lộ sự yếu ớt của mình. Cậu lảo đảo đi đến bên giường, vùi khuôn mặt mình vào
bàn tay đã lạnh như băng của Lôi Đình.
Đau đớn tột cùng? Tim gan cháy lên? Trên thế giới không còn
từ ngữ nào để diễn tả sự bi thương của cậu lúc này.