Chương 81
6h30 chiều, người nhà
họ Lôi tập trung đông đủ ăn tối.
“Ăn đi nào, nhìn mấy
đứa…” Bà Lôi - Quách Anh Hà vội vàng nuốt chữ ‘gầy’ lại, nói tiếp, “Khỏe mạnh hơn
hẳn, vậy nên càng phải ăn.” Gắp vô số món cho hai đứa nhỏ, bà tủm tỉm nhéo
khuôn mặt mũm mĩm của bé trai.
Lôi Sâm nghiêng đầu
né tránh, thấy ánh mắt cổ vũ của anh Tiểu Vũ thì khẽ khựng lại.
Quách Anh Hà cảm thấy
mỹ mãn nắn bóp khuôn mặt cháu trai, miệng sắp ngoác tới tận mang tai.
Lôi Hưng Bang và Lôi
Chấn Đông nhìn mà thích vô cùng, đáng tiếc Lôi Sâm ngồi xa quá, đành phải đợi đến
khi ăn xong mới thân thiết với cháu được.
Vốn tưởng cả đời này
Lôi Sâm sẽ không khỏi, không ngờ lại thay đổi hẳn, giờ chẳng khác gì người bình
thường, Hàn Trác Vũ đúng là phúc tinh của nhà họ Lôi.
“Đinh ~ Nhận được 50
điểm giá trị cảm ơn từ Quách Anh Hà!”
“Đinh ~ Nhận được 50
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Hưng Bang!”
“Đinh ~ Nhận được 50
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Chấn Đông!”
“Đinh ~ Nhận được 50
điểm giá trị cảm ơn từ Ngô Thủy Vân!”
“Đinh ~ Nhận được 50
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Hàm!”
“Đinh ~ Nhận được 50
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Húc!”
Thông báo đinh đinh
vang lên liên hồi, tâm trạng nôn nóng bất an của Hàn Trác Vũ lập tức biến mất.
Đầu bếp nhà họ Lôi nấu
ăn rất ngon, nguyên liệu tuy không phải quý hiếm, nhưng đều tươi mới. Ăn cơm
rau dưa ở xã Thông Nguyên quen rồi, giờ lại được ăn tiệc lớn thường sẽ khó mà
điều độ được. Hàn Trác Vũ cùng Lôi Sâm quệt mồm, đồng thời đưa bát không cho
Lôi Đình.
“Chỉ được ăn nửa bát
nữa thôi, ăn quá no sẽ đau dạ dày, buối tối không ngủ được.” Lôi Đình dùng giọng
bất đắc dĩ lại yêu chiều khuyên nhủ.
“Bọn nhỏ đang tuổi ăn
tuổi lớn, ăn được là tốt chứ!” Quách Anh Hà còn cưng chiều các cháu hơn Lôi Đình,
giơ ngón cái với Lôi Sâm, “Tiểu Sâm giỏi quá, ăn được cả ớt xanh kìa! Anh Lôi
Hàm của cháu không dám ăn đâu!”
Lôi Sâm kiêu ngạo ưỡn
ngực, gắp một miếng ớt xanh lắc lắc trước mặt bà, sau đó làm động tác nuốt xuống
rất khoa trương, cuối cùng há to, khoe miệng trống rỗng cho mọi người xem.
Phòng ăn vang lên tiếng cười rôm rả, Lôi lão gia tử cười đến chảy cả nước mắt rồi,
nằm mơ ông cũng không nghĩ tới có một ngày, chắt trai của mình sẽ hoạt bát như
vậy.
Cho chút ánh nắng đã
tỏa sáng, cho cây gậy trúc thì bám vào leo lên, cho ba phần màu đã mở phường
nhuộm, chẳng biết cái thằng nghịch như quỷ này giống ai.
Hàn Trác Vũ nâng
trán, cảm thấy mất mặt.
Lôi Đình xoa xoa phần
gáy mềm mại của thiếu niên, ghé vào tai cậu thấp giọng nói, “Cháu dạy tốt lắm. Tiểu
Sâm càng ngày càng hoạt bát rồi.”
“Kí chủ, cậu thật sự
rất có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu đấy, cậu xem đồng chí Tiểu Chính được cậu
dạy bảo càng ngày càng đáng yêu kìa!” 9527 cười đùa.
“Giờ tôi biết Tiểu
Sâm giống ai rồi. Cậu làm hư thằng bé đấy, sau này không được phép xuất hiện
trên ipad với điện thoại thằng bé!” Hàn Trác Vũ uy nghiêm hạ lệnh.
9527 lập tức giả chết.
Vui vẻ ăn xong bữa
cơm, Quách Anh Hà gọi người giúp việc hỏi thăm, sau đó nhìn thiếu niên đang ngồi
nép vào con trai, “Tiểu Vũ à, bà dọn cho cháu một căn phòng ở tầng hai, cháu
lên xem với bà nhé? Không thích chỗ nào thì bà sẽ sửa lại.”
“Mẹ, không cần phải dọn
phòng đâu, Tiểu Vũ ngủ với con.” Thoáng nhìn biểu cảm kinh ngạc của mẹ, Lôi
Đình tiếp tục nói, “Con, con con, Tiểu Vũ tối toàn ngủ cùng nhau, quen rồi.”
“Vậy được rồi, không dọn
phòng nữa.” Quách Anh Hà xua tay với người giúp việc. Hai đứa nhỏ đều mắc bệnh
tự kỷ, bệnh tình mới có chút khởi sắc, đúng là nên ở cùng nhau để bồi đắp tình
cảm.
Ngồi ở phòng khách một
lát, thấy bọn nhỏ có vẻ buồn ngủ, Lôi Đình dẫn hai đứa nhỏ về phòng. Đẩy cửa
phòng ra, đập vào mắt là chiếc giường king size trải ga màu xám. Sàn nhà màu
đen bóng, tạo cảm giác lạnh lẽo của kim loại, tường sơn trắng muốt, nội thất
màu xám nhạt, mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn mùi đàn ông của riêng anh lan tỏa
khắp phòng.
Đây là không gian của
riêng chú Lôi, khắp nơi đều là hương vị của chú. Nghĩ như vậy, gương mặt trắng
nõn của thiếu niên dần dần đỏ bừng, không thể không mím môi, dùng biểu cảm trống
rỗng để che giấu việc tim cậu đang đập loạn nhịp.
“Lại thay đổi hoàn cảnh,
cháu có quen không? Nếu không quen, mai chú đổi lại nội thất sang màu xanh trắng,
nhân tiện đi mua đồ dùng luôn.” Lôi Đình dùng môi chạm khẽ vào lông dài cong
vút của thiếu niên, lòng ngứa ngáy vô cùng.
Hàn Trác Vũ mặt đỏ bừng,
vội vàng cúi đầu đáp, “Quen được mà, không cần đổi đâu.”
Cậu dường như càng
ngày càng khó từ chối sự thân cận của chú Lôi rồi, tim cậu nóng bừng, nếu không
kìm chế, không chừng người ngoài cũng nghe được tiếng tim đập thình thịch!
“Sao vậy? Không thoải
mái à?” Giọng thiếu niên có chút khác thường, Lôi Đình giữ chặt cậu, ép cậu ngẩng
đầu. Đập vào mắt anh là gương mặt đỏ bừng, cánh môi non mềm như đóa hoa dưới
ánh đèn lại càng quyến rũ, nhất là môi dưới vẫn còn hằn dấu răng, rõ ràng là cậu
vừa cắn môi lúc bối rối, hấp dẫn người ngậm lấy, nuốt hết chất lỏng ngọt ngào
bên trong.
Hai mắt Lôi Đình tối
sầm, bất giác cúi đầu xuống.
Hàn Trác Vũ nhắm mắt
lại, ngừng thở.
“Tắm rửa đi ngủ!” Lôi
Sâm ngáp một cái, túm ống quần bố kéo kéo.
Bầu không khí lãng mạn
bỗng chốc vỡ tan như bọt biển, Lôi Đình cắn răng bóp bóp mặt con, nhận mệnh vào
phòng tắm lấy nước.
Đợi khi bồn đã đầy nước,
Hàn Trác Vũ ôm Lôi Sâm ngồi xuống cạnh Lôi Đình, đầu cúi gằm.
Lôi Đình dùng khăn ướt
lau tóc cho con, lấy dầu tạo bọt rồi gội đầu cho con, sau đó xả sạch với nước,
lau khô.
Gội đầu xong, một người
cởi áo một người cởi quần, nhanh chóng lột sạch Lôi Sâm, ôm bé đặt vào trong bồn
tắm hơi nước mịt mù. Hàn Trác Vũ còn thuận tay vứt cho thằng bé một con vịt.
Hai người đàn ông làm
sao mà chăm sóc trẻ con được? Quách Anh Hà vốn định tới giúp, nhìn thấy con
trai và thiếu niên phối hợp ăn ý lại lặng lẽ lui ra ngoài, lắc đầu bật cười.
Hai người này chắc chắn là bảo mẫu xuất sắc nhất Trung Quốc, không ai hơn được.
Sấy khô tóc cho Lôi
Sâm xong, Lôi Đình cùng thiếu niên cũng tắm qua rồi chui vào trong chăn ấm áp.
“Hôm nay kể chuyện
gì?” Lôi Đình dịu dàng hỏi.
“Chuyện Anh hùng Na
Wa!” Lôi Sâm hào hứng nói.
Lôi Đình nhướn mày,
dùng ánh mắt dò hỏi thiếu niên nằm bên cạnh mình.
Hàn Trác Vũ giơ IPAD
ra, trên màn hình là một người đàn ông cơ bắp mặc áo giáp.
“Ngày xửa ngày xưa…” Lôi
Đình dùng giọng trầm ấp kể chuyện, chừng 10 phút sau, Lôi Sâm đã nghiêng đầu
thiếp đi. Hai mắt Hàn Trác Vũ cũng đã díp lại, đầu gật gù, sắp không chịu được rồi.
Lôi Đình hôn lên trán
con trai, sau đó ôm lấy đầu thiếu niên, môi dán lên đôi môi mềm mại của cậu, đầu
lưỡi chậm rãi vờn quanh. Anh phải dùng hết tất cả khả năng mới không tiến sâu
vào trong nơi ngọt ngào kia, khàn giọng nói, “Ngủ ngon, bảo bối.”
“Ngủ ngon.” Hàn Trác
Vũ chậm rãi thở ra, dùng chăn che kín đầu. Mặt cậu sắp nóng cháy rồi.
“Đinh ~ Nhận được 100
điểm chính năng lượng!”
“A, đây không phải là
chính năng lượng, đây là tình yêu nồng cháy của đồng chí Đại Chính!” 9527 sợ
hãi than.
“Làm ơn trật tự đi ~”
Thiếu niên yếu ớt mở miệng.
“Ha ha~” 9527 cười xấu
xa, nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ.
Hai ngày sau, Lôi
Đình dẫn thiếu niên đến nhập học ở Nhất trung của thủ đô. Nơi này có cơ sở vật
chất tốt nhất, giáo viên giỏi nhất, tài nguyên toàn diện nhất, vậy nên cũng chỉ
nhận học sinh ưu tú. Ưu tú có thể là ở gia thế, hoặc ở thành tích, nếu có cả
hai vậy càng tốt.
“Tiểu Vũ không thích
nói chuyện, hi vọng cô thông cảm cho cháu.” Trước khi đi, Lôi Đình nói với chủ
nhiệm lớp 12A.
“Đây là đương nhiên.
Tôi biết rõ tình huống của em Hàn.” Chủ nhiệm lớp tươi cười ân cần vô cùng. Người
này vừa quay lại thủ đô đã lên chức phó cục trưởng cục thiết bị, Lôi Húc cũng đang
hết sức nổi bật, ai dám bỏ mặc người nhà họ Lôi?
“Tan học đừng đi lung
tung, chú đến đón cháu. Có việc thì gọi điện cho chú, đừng sợ. Biết chưa?” Lôi
Đình xoa đầu thiếu niên.
Hàn Trác Vũ gật đầu,
chớp mắt nhìn chú Lôi ra về. Trường học xa lạ, giáo viên xa lạ, bạn học xa lạ,
kỳ thật trong lòng cậu đang rất bất an, nhưng vì không muốn để chú Lôi lo, cậu không
dám biểu hiện ra.
Qua lối rẽ, Lôi Đình đứng
lặng hồi lâu mới nặng nề bước đi. Anh cũng muốn buộc thiếu niên vào mình, mở mắt
ra là nhìn thấy, vươn tay là chạm được, cúi đầu là hôn được. Nhưng thiếu niên không
phải thú cưng để anh nuôi nhốt, cậu nên có cuộc sống của riêng mình, mà anh chỉ
cần đảm bảo anh có thể chia ngọt sẻ bùi với cậu, làm bạn với cậu đến hết cuộc đời
là đủ.
“Được rồi, em Hàn,
chú em đã về rồi, cô dẫn em vào lớp.” Chủ nhiệm lớp nói với thiếu niên đang
nhoài người ra ban công nhìn.
Hàn Trác Vũ yên lặng
gật đầu, theo cô giáo vào phòng học của lớp 12A. Đây là lớp trọng điểm, bao gồm
những học sinh ưu tú nhất khối, bầu không khí học tập rất khẩn trương, nhưng
quan hệ giữa các thành viên của lớp lại không hòa hợp như bề ngoài. Quan nhị đại,
phú nhị đại, học bá, ba kiểu người khác nhau tự tạo thành phe riêng. Mà trong một
nhóm lại tách ra rất nhiều nhóm nhỏ theo lợi ích. Đây là phiên bản thu nhỏ của
xã hội, là một thế giới hoàn toàn xa lạ với Hàn Trác Vũ.
Xét thấy cậu mắc bệnh
tự kỷ, chủ nhiệm lớp không yêu cầu cậu đứng trên bục tự giới thiệu, mà chỉ
thông báo cho các học sinh, sắp đó xếp cậu ngồi ở bàn giữa lớp dãy ngoài.
Ngồi xuống bàn của
mình, Hàn Trác Vũ ngay lập tức cảm giác được ánh mắt dò xét từ bốn phương tám
hướng, mang theo bàng quan cùng tính toán. Ở nơi này, thân thiện dễ gần không giúp
bạn tìm được bạn bè, gia thế cùng khả năng của bản thân mới là điều quyết định
hết thảy. Tiếp xúc với xã hội quá sớm khiến cho những đứa trẻ này mất đi sự
ngây ngô đơn thuần của tuổi trẻ.
“Lạnh quá.” Thiếu
niên rụt rụt vai
“Cậu hãy tin tôi, đây
không phải lỗi giác của cậu đây. Cậu học sinh ngồi bàn đầu tổ 4 có vẻ rất căm
thù cậu, xin kí chủ hãy cẩn thận.” 9527 vừa nhắc nhở, vừa nhanh chóng tìm kiếu
tư liệu của người kia.
“Khâu Vạn Ba, cháu ruột
của Khâu Hưng Bang, thảo nào ghét cậu vậy.” 9527 nhún vai, im lặng một lát vội
vàng bổ sung một câu, “Bố bạn cùng bàn của cậu Vương Văn Hiên là tay sai đắc lực
của Khâu Hưng Bang, cậu ta có thể sẽ không thân thiện với cậu đâu. Hơn nữa, cậu
không để ý à? Em trai cậu An Minh Hoài đang ngồi ở bàn cuối cùng tổ 4 kìa!”
Hàn Trác Vũ quay đầu
nhìn lại, phát hiện An Minh Hoài đang cúi gằm đọc sách, không hề hứng thú với
mình, vì vậy thu hồi ánh mắt, mở cặp sách, lấy sách giáo khoa và đồ dùng ra, xếp
gọn gàng lên bàn.
“Sao mày làm gì cũng giơ
Lan Hoa chỉ thế? Mặt nhìn đã đàn bà, động tác cũng vậy, ha ha ha…” Vương Văn
Hiên vỗ bàn cười to, đáy mắt tràn dầy ác ý.
Hàn Trác Vũ yên lặng
thu tay phải về, dùng tay trái che. Vì dây thần kinh vẫn bị hạn chế, ngón út
còn hơi cứng ngắc, theo phản xạ sẽ nhấc lên. Bình thường cậu không để ý, Lôi
Đình cũng sẽ không dùng ngôn từ mang tính vũ nhục như vậy để nhắc nhở cậu. Anh
lúc nào cũng có thể đón nhận mọi thứ từ cậu, dù cậu cũng chẳng hoàn mỹ.
Học sinh xung quanh
liên tiếp cười nhạo. Chẳng qua là con nuôi thôi mà, có gì đáng sợ đâu chứ. Tâm
trạng của họ có vẻ như miệt thị, nhưng thực chất là thành kiến và ghen ghét với
thiếu niên. Bọn họ luôn cho rằng mình là người ưu tú nhất trên đời này, nhưng
khi có người vượt qua bọn họ, người đó sẽ bị công kích chẳng vì lí do gì.
Lúc này, Hàn Trác Vũ cảm
thấy khó chịu vô cùng. Cậu nâng tay trái, đặt dưới hộp bút, do dự có nên thu dọn
đồ ra về luôn không.
“Kí chủ, tôi muốn
dùng dòng điện hàng trăm nghìn vôn đốt cậu ta thành carbon luôn!” 9527 nghiến
răng nghiến lợi.
“Đàn bà? Có biết vì
sao ngón út anh ấy lại cong lên như vậy không? Vì anh ấy tay không đỡ một đứa
bé rơi từ hơn mười mét xuống. Lấy hai tay gãy làm cái giá để cứu một tính mạng.
Mày mà đàn ông, mày thử đỡ xem.” An Minh Hoài đang đọc sách bỗng nhiên mở miệng.
Mọi người xung quanh
bỗng chốc yên lặng trở lại. Có người thậm chí còn cúi đầu, che giấu sự xấu hổ
trên gương mặt. Dù có ghen ghét thế nào, họ cũng không thể phủ nhận sự dũng cảm
của thiếu niên.
“Mày nhảy thì tao đỡ!”
Vương Văn Hiên bẽ mặt, hổn hển khiêu khích.
“Được, tao nhảy. Mày
mà không đỡ thì mày là thằng hèn.” An Minh Hoài đứng dậy, đi đến trước mặt Vương
Văn Hiên, túm cổ áo cậu ta, đáy mắt chất đầy điên cuồng.
Học sinh lớp A đều biết
rõ An Minh Hoài là một kẻ điên, xích mích với ai là thẳng tay đánh đập, hơn nữa
còn là không chết thì không dừng, vì cậu ta chẳng còn gì để mất nữa rồi. Đi
giày sợ chân trần, ngay cả Khâu Vạn Ba thân là thái tử đảng cũng không dám động
vào cậu ta.
Nhận được ánh mắt cảnh
cáo của Khâu Vạn Ba, Vương Văn Hiên lập tức giật mình, cười nói, “Tao nói đùa
thôi mà, mày tưởng thật à!”
Biểu cảm của An Minh
Hoài lại càng lạnh lùng, lúc này, chuông bỗng vang lên, cậu vứt lại một câu ‘Sau
này nói năng cho cẩn thận’ liền chậm rãi về bàn mình.
Vương Văn Hiên thở
phào nhẹ nhõm.
“Kí chủ, cậu, cậu, cậu
ta giúp cậu kìa!” 9527 cảm thấy không thể tin vào mắt mình nữa rồi.
“Ừ.” Hàn Trác Vũ quay
đầu nhìn về phía em trai đã thay đổi hoàn toàn, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Điện thay trong túi bỗng
rung lên, cậu lấy ra nhìn, “Lôi Đình: Nếu sợ thì gọi cho chú, chú tới đón cháu
về nhà.” Nghĩ tới nghĩ lui, Lôi Đình vẫn không đành lòng để thiếu niên ở lại một
nơi hoàn toàn xa lạ. Có lẽ nên cho cậu chút thời gian để thích ứng.
“Cháu không sợ.” Gửi
ba chữ kia đi, tâm trạng Hàn Trác Vũ bỗng chốc bình tĩnh lại. Để không khiến
chú Lôi lo lắng, cậu sẽ dũng cảm bước đi, cho đến khi có tư cách sóng vai với
anh.