Chapter 25
Kim Jaejoong là một người rất thú vị. Cậu mười
tám tuổi ra mắt, bạn bè trong giới ngoài giới đủ để xếp hàng khắp một con đường.
Cậu đối xử với bạn bè thân thiết, ra tay rộng rãi, nhưng nếu cậu có chuyện gì
thì đều trốn đi đâu đó, nếu không đủ thân thiết thì đừng hòng tìm được cậu.
Đương nhiên những người này không bao gồm mấy
vị đang đứng ở đây, cộng thêm Kim Hyunjoong và Park Yoochun. Về phần vì sao
không tính Kim Junsu, vậy chỉ có thể nói là vì người này quá kỳ quái, khi bạn
muốn tìm cậu ta, chưa chắc đã tìm được, mà khi bạn không muốn tìm cậu ta, vậy
càng đừng hòng thấy.
Ngàn vạn lần đừng tốn công suy nghĩ vì sao
không tìm thấy Kim Junsu. Kỳ thật chỉ cần bạn đến quán điện tử gần nhà cậu ta
mà dạo vài vòng, cậu ta nhất định ở đó. Nhưng mà hai năm qua, Kim Junsu đã chuyển
khỏi nhà, sống một mình thì số lần cậu đến quán điện từ càng ngày càng ít, mà
chuyển thành cậu biến nhà mình thành quán internet tư nhân. Từ điểm này mà
nhìn, Kim Junsu khi không đá bóng thì chẳng khác nào trạch nam ru rú trong nhà.
Lạc đề rồi. Quay trở lại với Kim Jaejoong.
Vừa rồi nhắc đến Park Yoochun. Bạn bè của
Park Yoochun cũng không nhiều lắm, người trong giới lại càng ít, đặc biệt là
sau khi gã đổi nghề mở công ty, quan hệ với rất nhiều nghệ sĩ càng thêm tế nhị.
Vậy nên tính đi tính lại, những người có thể tìm đến Park Yoochun chỉ có mấy
người Kim Jaejoong, vì thế khi Kim Jaejoong gọi điện bảo gã đến Thượng Hải tụ họp,
gã theo bản năng phản ứng rằng đây không phải chuyện tốt.
Nhưng Kim Jaejoong nói rất dễ nghe: “Yoochun
à, Changmin khó được khi đến Thượng Hải, dù thế nào cũng phải tụ họp một phen
chứ! Anh biết em bận rộn, nhưng tình cảm anh em cũng rất quan trọng, đúng
không? Ngày mai tới đi.”
Lúc ấy Park Yoochun đang ngồi trong văn phòng
xem tài liệu. Gã vốn là giám đốc một công ty quản lý, hôm nay quả thật xem cuộc
sống như một bộ phim, mà bộ phim như cuộc sống rồi.
“Hyung, chúng ta có thể tụ tập ở nước mình
mà.” Park Yoochun cẩn thận dùng từ, sợ khiến lão ma vương mất hứng, “Anh xem,
em mấy ngày nay thật sự không đi được, hơn nữa Junsu cũng không ở…”
Giọng điệu Kim Jaejoong thay đổi, lạnh lùng cắt
ngang gã: “Hoá ra Kim Junsu còn quan trọng hơn hyung của em à?”
“Em không có ý như vậy.”
“Đừng giải thích nữa, tóm lại em có đến
không?” Kim Jaejoong uy hiếp nói: “Không đến thì thôi.”
Park Yoochun dở khóc dở cười, lưu luyến nhìn
lướt qua công việc chồng chất, im lặng hồi lâu, rốt cuộc nhận mệnh gật đầu: “Đến.”
Nói xong gã vứt chiếc bút Catier xa xỉ số lượng có hạn qua một bên, thở dài:
“Sáng sớm ngày mai em sẽ qua, giờ chuyến bay em sẽ bảo người gửi cho anh.”
Kim Jaejoong thoả mãn gật đầu: “Ngoan, ngày
mai hyung sẽ tự đi đón em.”
Park Yoochun biết ơn vô cùng cúp máy, không
chút suy nghĩ lại gọi cho Shim Changmin. Quả nhiên vừa mới kết nối, Shim
Changmin đã ân cần hỏi thăm: “Sao vậy? Nhận được thông báo của ác ma à?”
“Có chuyện gì vậy? Em đang yên đang lành chạy
đến Thượng Hải làm gì? Anh còn bao nhiêu là việc, anh ấy muốn em làm gì thì trực
tiếp đồng ý có phải hơn không?”
Shim Changmin ra vẻ vô tội: “Nhưng mà anh ấy
vẫn giữ bí mật.”
“Ai, bí mật gì nữa!” Trước mắt Park Yoochun
như biến thành màu đen, “Được được được, anh qua, bằng không việc này sẽ bị anh
ấy lôi ra nói cả đời mất. Có việc nhớ gọi cho anh.”
Shim Changmin đeo tai nghe nói điện thoại để
cách ly tạp âm, liếc mắt nhìn Kim Jaejoong vui vẻ đi vào sau khi Park Yoochun đồng
ý. Cậu vốn xinh đẹp vô cùng, dưới ánh sáng lờ mờ của quán bar vẫn không thể che
giấu hết nét quyến rũ hồn nhiên của Kim Jaejoong.
Cậu tựa như yêu tinh bị thời gian đóng băng,
không sợ năm tháng ảnh hưởng, làn da trắng nõn không chút khuyết điểm. Shim
Changmin ngó nhìn cậu, mãi đến khi Kim Jaejoong đi qua, Shim Changmin mới yên lặng
cúp điện thoại.
Hôm nay Kim Jaejoong cố ý tổ chức vì Shim
Changmin. Không chỉ có ba bọn họ, mấy nhân viên trong đoàn của Kim Jaejoong
cùng mấy người quen cũ cũng được mời đến. Nhiếp ảnh gia lúc trước cũng khá nổi
danh trong giới thời trang, đã có mấy lần hợp tác với Shim Changmin, đêm nay vừa
gặp đã nhịn không được cảm khái, rõ ràng là một người sinh ra dành riêng cho
sàn diễn, sao cứ như vậy rút lui? Thật sự là niềm tiếc nuối của giới thời trang
châu Á.
Jung Yunho vắt chân ngồi trên ghế sô pha. Anh
thấy Kim Jaejoong trở về, vì vậy dịch qua một bên, lại nhìn thoáng xung quanh đảm
bảo chỗ trống rộng nhất có thể.
“Gọi điện cho Yoochun rồi à? Cậu ta nói thế
nào?”
Kim Jaejoong đứng trước bàn, tiện tay cầm một
ly rượu đổ thẳng vào miệng, cảm giác tê tê chát chát tràn ngập khắp khoang miệng
cậu: “Sáng ngày mai tớ đi sân bay đón cậu ta.”
“Uống ít một chút.”
“Tớ đâu có uống nhiều.”
Jung Yunho ôn hoà cười, kéo cổ tay Kim
Jaejoong để cậu ngồi xuống bên cạnh mình. Biểu cảm trên mặt anh dịu dàng, lời
nói ra lại khiến tâm tình tốt đẹp của Kim Jaejoong hoàn toàn biến mất: “Quản lý
cậu mà câu còn có thể một ly lại tiếp một ly như vậy, chẳng may không thoải mái
thì sao?”
Kim Jaejoong nhíu mày trừng anh một cái, tay
trái lại cầm ly trên bàn: “Cậu quản lý tớ?”
Shim Changmin nhìn sang, vừa thấy hai người
kia có xu hướng bắt đầu ầm ĩ, xung quanh còn nhiều người như vậy, vì vậy vội
vàng xen vào: “Hyung, vừa rồi lúc anh không ở đây, Yoochun gọi điện thoại cho
em. Anh ấy bảo sáng mai tới. Em thấy đêm nay đừng chơi muộn quá, lát về nghỉ
ngơi sớm thì hơn.”
Kim Jaejoong không quay đầu lại, nhưng cũng
không phớt lờ. Cậu chậm rãi dời mắt khỏi mặt Jung Yunho, lúc này mới chịu đáp lời
Shim Changmin: “Ừ.”
Một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng, lại khiến Shim
Changmin âm thầm thở phào. Cậu rất sợ hai người anh này không quan tâm xung
quanh mà ầm ĩ, tuy cậu không lo lắng Jung Yunho, nhưng ở đây có Kim Jaejoong đấy!
Phàm là nơi có Kim Jaejoong, liền không có gì không thể xảy ra.
“Cậu biết tớ không được uống rượu, nhìn cậu hết
ly này tới ly khác mà mặt không đổi, sắc, trong lòng tớ rất khó chịu.” Jung
Yunho nhẹ nhàng nở nụ cười, cầm hai chén trà tinh xảo trên bàn, rót trà Long
Tĩnh vừa pha, “Changmin thôi bỏ đi, tớ không dám trông cậy vào cậu nhóc, cậu uống
trà với tớ đi.”
Trà Long Tĩnh này vốn là Kim Jaejoong gọi. Dạ
dày Jung Yunho không tốt, nhập ngũ hai năm xong thì lại đi quay phim ngày đêm đảo
lộn, bệnh cũ liền tái phát. Tuổi ngày một lớn, sức khoẻ lại chưa tốt hẳn, Kim
Jaejoong tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều biết.
Có đôi khi rất nhiều thói quen không thể nào bỏ
được, chẳng hạn như cậu có thói quen gọi ít đồ ăn đồ uống tốt cho dạ dày. Tuy
trà không phải quá tốt, nhưng cũng không thể để Jung Yunho uống nước trái cây trong
quán bar a.
Kim Jaejoong nhìn thoáng qua chén trà, không nhận
cũng không nói gì.
Jung Yunho không chút ngại ngùng tiếp tục cười.
Anh lấy ly rượu trong tay Kim Jaejoong đặt qua một bên, lại nửa ép buộc đưa
chén trà tới. Anh sợ Kim Jaejoong tức giận, vì vậy dùng giọng mang theo chút
làm nũng dụ dỗ cậu: “Được không? Jaejoong?” Nói xong liền tự mình uống một ngụm
trước, buồn rầu phàn nàn: “Thật sự là không dễ uống, vẫn là rượu uống ngon hơn.”
Kim Jaejoong nhìn nét mặt của anh, nhịn không
được nở nụ cười, cuối cùng vẫn cầm lấy chén trà nhấp một ngụm. Vị kỳ thật cũng không
tệ lắm, đặc biệt là đối với người một bụng đầy chất cồn như cậu, trà nóng quả
thật là đồ tốt.
Khoé miệng Shim Changmin giật giật, nở nụ cười
kỳ lạ, một lúc lâu sau rốt cuộc đi khỏi khu đó, căn cứ theo nguyên tắc nhắm mắt
làm ngơ, trốn xa xa cùng mấy người bạn khác đi chơi súc sắc.
Vì sáng hôm sau còn phải đến sân bay, vậy nên
lần tụ họp này cũng không quá muộn. Trương Tuyết không uống rượu, tan cuộc liền
cẩn thận đưa mọi người về khách sạn.
Kim Jaejoong không được uống thoả thích, lại
hiếm khi không đen mặt, chỉ là ỉu xìu đi về phòng mình.
Giờ chuyến bay của Park Yoochun rạng sáng gửi
tới. Kim Jaejoong lúc ấy đang ngủ, mơ mơ màng màng quên mất chênh lệch múi giờ.
Trung Hàn lệch nhau một giờ, vậy nên khi Kim Jaejoong bọn họ đến sân bay, Park
Yoochun vừa mới lên máy bay.
Ba người đàn ông không ngủ đủ, Shim Changmin từ
lúc lên xe vẫn ngủ bù, Kim Jaejoong thấy cậu ngủ rất ngon cũng tìm gối mà nhắm
mắt ngủ. Jung Yunho không được tốt số như vậy, trước lúc đến Thượng Hải anh vẫn
còn rất nhiều công việc chưa làm, nhân lúc yên tĩnh liền lôi laptop ra bắt đầu
bận việc.
Trương Tuyết quay người nhỏ giọng nói với Jung
Yunho: “Anh Jung, tôi đi mua mấy ly cà phê cho các anh. Lát đến giờ, tôi sẽ gọi
mọi người.”
Jung Yunho nở nụ cười nhẹ: “Được, làm phiền
cô rồi, cốc của Jaejoong cho nhiều sữa vào.”
Trương Tuyết được đại xá, vui vẻ xuống xe. Bảo
cô tiếp tục ở trong thì thật sự nghẹn đến chết người, ba anh đẹp trai, hai người
ngủ một người nghiêm túc, cô ngay cả điện thoại cũng không dám nghịch, sợ gây
ra tiếng động gì.
Một giờ chờ đợi buồn chán trong lúc hai người
ngủ mơ màng thoáng cái đã qua. Trương Tuyết mang theo bốn cốc cà phê nóng hổi
đi về, lại phát hiện trong xe không còn ai. Cô sợ tới mức vội vàng đặt cà phê
xuống, vừa đóng cửa xe, Kim Jaejoong liền gọi điện thoại tới.
“Sếp, giờ tôi đang ở trong xe, vừa đi mua cà
phê về.”
Giọng Kim Jaejoong nghe rất vui vẻ, tâm tình
có lẽ không tệ: “Cô cứ đợi trong xe đi, chúng tôi về ngay. Đúng rồi, cô mua mấy
ly cà phê?”
“Bốn ly.”
“Vậy cô đi mua thêm một ly đi.” Kim Jaejoong như
đang hỏi ai, “Em uống gì?”
Trương Tuyết lấy tiền lẻ trong túi, mở cửa xe
đi tới quán cà phê, sau đó chợt nghe giọng Kim Jaejoong truyền tới: “Một ly sôcôla
nóng. Ly của tôi cô có cho thêm sữa không?”
Trương Tuyết gật đầu liên tục: “Có, anh Jung
vừa rồi có dặn tôi.”
Vì vậy Kim Jaejoong rất hài lòng cúp điện thoại,
một tay khoác vai Park Yoochun, một tay nghịch nghịch Shim Changmin.
Cậu thật sự ngứa tay nên mới nghịch —— Cũng không hẳn là
nghịch, nhiều nhất chỉ là dùng ngón tay chọc chọc cằm Shim Changmin, nhưng lời
cậu nói lại khiến người xấu hổ: “Nhìn thấy không, tên kia nghe nói là em ở đây
mới chịu đến đấy. Đồ không có lương tâm, anh thương nó thế kia, mười mấy năm
trước lúc nó thi tốt nghiệp trung học…”
“Hyung, anh đừng nhắc tới mười mấy năm trước
nữa được không.” Shim Changmin nhẫn nhịn không được liếc Park Yoochun, kết quả
lại bị nụ cười xấu xa của Park Yoochun châm chọc.
Kim Jaejoong mất hứng quay đầu nhìn cậu: “Vì
sao không được nhắc đến! Chẳng lẽ mười mấy năm trước, lúc em thi Đại học, anh không
chăm sóc em sao? Cơm em ăn là ai mua cho hả!” Kim Jaejoong càng nói càng hăng
hái, miệng hoạt động liên hồi, nói gần hết mọi chuyện: “Em lúc ấy còn phàn nàn
nói Junsu ở trong ký túc xá chơi điện tử quá ồn, là anh lôi tên đó xuống tiệm
Internet dưới tầng còn gì nữa!”
Cậu vừa nhắc tới Kim Junsu, bầu không khí liền
nhẹ nhàng hơn hẳn. Shim Changmin không biết làm sao gật đầu, việc này cậu không
thể phủ nhận, Kim Jaejoong quả thật rất ra dáng anh cả —— Đương nhiên đây là khi tâm tình cậu tốt.
Park Yoochun đi lối VIP. Vì chuyến bay quá sớm,
lối ra hiện tại gần như không có ai, Kim Jaejoong ầm ĩ một hồi mới rời lực chú
ý sang cô gái bên cạnh Park Yoochun.
Cậu chỉ vào cô gái trẻ tuổi kia, nở nụ cười
sâu xa hỏi: “Đây là… Bạn gái?”
Cô gái sợ tới mức vội vàng lắc đầu. Cô kỳ thật
cũng mới gặp Park Yoochun hai lần, sao có thể có quan hệ như vậy.
Park Yoochun không cách nào hiểu được khả
năng liên tưởng của Kim Jaejoong, gã chính thức giới thiệu: “Kim Ji Soo, diễn
viên lồng tiếng công ty em ký hợp đồng. Anh hứa với em rồi, phối âm của nữ
chính để nghệ sĩ của em làm, vừa vặn hôm nay em dẫn cô ấy tới luôn.”
Đối với diễn viên mà nói, Kim Jaejoong là đạo
diễn lớn, đối mới diễn viên nho nhỏ mới ra mắt mà nói, Kim Jaejoong là đạo diễn
lớn như thần thánh vậy. Kim Ji Soo năm nay mới mười chín tuổi, bề ngoài bình
thường nhưng giọng rất hay, năm trước thông qua một cuộc thi ca hát toàn quốc
được người đại diện cá nhân của Park Yoochun nhìn trúng, gần đây vẫn luôn lồng
tiếng cho rất nhiều bộ phim.
Nửa đêm hôm qua, trợ lý của Park Yoochun đột
nhiên gọi điện thoại cho cô, bảo cô chuẩn bị một chút sáng nay cùng giám đốc đi
Thượng Hải thử giọng. Đây là lần đầu cô xuất ngoại, trong lòng có chút sợ hãi.
Mắt Kim Jaejoong loé lên, đúng lúc nhìn thấy
Himes đi phía sau. Người này Kim Jaejoong biết, là người đại diện cá nhân của Park
Yoochun.
“Xem ra là diễn viên rất có khả năng, người đại
diện cũng đi cùng à.” Kim Jaejoong đột nhiên nở nụ cười, trêu chọc: “Em đây là
đang lấy cớ công tác để cho nhân viên nghỉ ngơi sao? Đi thôi, hyung đây bao hết!”