Chapter 22
Theo tuổi mà nói, Kim Jaejoong cùng Jung
Yunho không thể coi như nghệ sĩ thần tượng nữa rồi. Đã là thành viên dự bị của
nhóm ông chú ngoài ba mươi tuổi, lại được công nhận là có thực lực, trong ngành
giải trí thật sự rất được hoan nghênh.
Nhưng kỳ lạ là, những minh tinh khác một khi
đổi nghề thì rất nhanh thoát khỏi danh hiệu nghệ sĩ thần tượng, nhưng mấy người
bọn họ đã đổi nghề nhiều năm, thậm chí từng người đều đã xưng vương trong lĩnh
vực của riêng mình, nhưng khi ra ngoài vẫn có fan theo đuôi, khoa trương đến mức
có thể so với mấy sao mới nổi sát thủ thiếu nữ hiện nay.
Bên ngoài đang là thời điểm nhạy cảm, Kim
Jaejoong cùng Jung Yunho đều không tiện tự mình lái xe ra sân bay, vì vậy Kim
Jaejoong gọi điện thoại tìm một người bạn quan hệ không tệ lái xe đến đón. Chuyến
đi này của hai người là nhất thời sắp xếp, tạm thời còn chưa có ai biết.
Kim Jaejoong mặc quần jean đi giầy thể thao,
bên ngoài áo ba lỗ trắng khoác một chiếc áo liền mũ màu đen để mở. Vốn Jung
Yunho đề nghị cậu không cần đeo kính râm, dù sao thì không trang điểm cũng
không làm tóc, tóc mái màu nâu mềm mại dán trên trán, nếu không phải Kim
Jaejoong thì có lẽ sẽ không bị nhìn ngó.
Nhưng ai bảo cậu là Kim Jaejoong đâu? Đôi mắt
to xinh đẹp, cùng khuôn mặt cực kì tinh xảo, Jung Yunho đứng ngoài phòng thay
quần áo quan sát một hồi, cuối cùng vẫn để cậu đeo kính râm vào.
Kính râm dù có rêu rao cũng không thể rêu rao
bằng gương mặt của Kim Jaejoong.
“Hay là cậu đeo khẩu trang đi.” Đến sân bay,
Kim Jaejoong đang chuẩn bị xuống xe, lại bị Jung Yunho ngăn cản. Cậu nhìn biểu
cảm nghiêm túc của Jung Yunho, trong lòng nhịn không được muốn cười. Nhưng mà
trên mặt cậu vẫn giả bộ không hiểu, tò mò hỏi: “Vì sao? Tớ đâu có bị cảm, sao
phải đeo khẩu trang?”
Jung Yunho lo lắng chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe.
Kim Jaejoong theo tay anh ghé lên cửa xe nhìn bên ngoài, vẻ mặt không sao cả cười
cười.
Lái xe tên là Trương Ích Mông, một cô gái người
Hồng Kông 29 tuổi, Kim Jaejoong quen lúc lăn lộn trong trường quay ở bên Mĩ. Cô
cao ráo, mái tóc cắt ngắn nhuộm vàng, gầy gầy tựa như cây trúc. Hai năm đầu,
Trương Ích Mông giúp Kim Jaejoong rất nhiều việc. Biểu hiện bên ngoài của cô có
vẻ rất đàn ông, nhưng thực chất bên trong so với nhiều cô gái còn muốn dịu dàng
hơn.
Trương Ích Mông cong khoé miệng, theo kính
chiếu hậu nhìn biểu cảm giả vờ giả vịt của Kim Jaejoong, lại nhìn Jung Yunho
đang nghiêm túc lo lắng bên cạnh. Tuy cô và Jung Yunho không quen, nhưng Trương
Ích Mông vẫn mở to mắt, cô rất không thích nhìn Kim Jaejoong đắc chí như vậy:
“Kim Jaejoong, anh nhìn xong chưa? Còn lề mề nữa thì không kịp máy bay đâu. Lát
em còn có việc, nếu mà không kịp, em không đưa anh về đâu.” Trương Ích Mông đi
tới vỗ vỗ vai Jung Yunho, cố ý nói lớn tiếng với anh: “Lát lấy tai nghe của anh
ấy đi, hành lý tốt nhất cũng để anh ấy xách, chắc chắn sẽ không bị nhận ra.”
Kim Jaejoong khoan thai xoay người lại, muốn
cười nhưng cố giả bộ hung dữ trừng cô: “Biết vì sao em không lấy được chồng
chưa?”
Trương Ích Mông mỉm cười hạnh phúc, khoa
trương dùng sức gật đầu: “Được rồi được rồi, mời ngài mau chóng xuống xe đi!”
“Vội vã đuổi anh xuống xe như vậy, nhất định
là muốn đi chỗ nào hẹn hò rồi!”
Jung Yunho yên lặng thở dài một hơi, sau đó một
tay cầm tay Kim Jaejoong, tay kia mở cửa giúp cậu: “Được rồi, mau đeo khẩu
trang đi, sắp không kịp rồi.”
Bọn họ là bất ngờ mua vé máy bay, Jung Yunho
vì không muốn ngồi khoang phổ thông nên đành phải lựa chọn chuyến bay thời gian
tương đối gấp, chuyến muộn hơn đầy khách mất rồi.
Trương Ích Mông mở cốp xe, Jung Yunho xách
hai vali màu đen từ bên trong ra, đây đều là đồ của Kim Jaejoong, anh bình thường
mặc rất đơn giản, trong lúc chuẩn bị hành lý cho Kim Jaejoong thì thuận tiện
nhét thêm hai bộ quần áo cũ mà anh để lại trong nhà mấy năm trước.
Kim Jaejoong đứng một bên, hai tay đút túi
áo. Cậu nhàn nhã đánh giá Jung Yunho, không hề có ý tứ tiến lên giúp đỡ.
Jung Yunho đóng nắp cốp xe, đặt hai va li bên
cạnh Kim Jaejoong, dịu dàng thương lượng với cậu: “… Cô ấy nói có lý, khuôn mặt
của cậu rất dễ bị nhận ra, sân bay đông người, cẩn thận chút vẫn hơn.” Anh do dự
nhìn hai vali, cuối cùng lại thoả hiệp lùi một bước: “Hay là cậu xách vali nhẹ
hơn được không? Chúng ta mau vào đi thôi, vé còn chưa lấy mà.”
“Vậy cậu chẳng lẽ...” Kim Jaejoong đột nhiên
ngậm miệng, cậu vốn muốn hỏi “Cậu chẳng lẽ không sợ mình bị nhận ra sao?”, kết
quả lại bị động tác của Jung Yunho làm cho sửng sốt.
Jung Yunho lấy một chiếc khẩu trang hoạt hình
từ trong túi của Kim Jaejoong ra, sau đó theo thói quen đeo lên hộ cậu. Kim
Jaejoong sửng sốt đôi chút, đột nhiên lui ra sau một bước. Bước chân không lớn,
lại khiến tay Jung Yunho ngừng giữa không trung khẽ run lên.
Kim Jaejoong cảm thấy mình không nên phản ứng
thái quá như vậy, nhưng nếu giờ cậu nói xin lỗi sẽ chỉ khiến hai người càng
thêm xấu hổ.
“Nhất định phải đeo sao?” Kim Jaejoong cố gắng
làm cho giọng nói mình mang theo chút phàn nàn. Cậu cầm khẩn trang, không đợi
Jung Yunho trả lời liền ngoan ngoãn tự đeo: “Thế nào, còn nhìn ra không!”
Kim Jaejoong muốn làm cho bầu không khí nhẹ
nhàng hơn chút, vậy nên cố ý ngẩng cao cằm, bày vài tư thế pose.
Bộ dạng cậu như vậy thật sự rất đáng yêu. Mũ
của Jung Yunho đội trên đầu cậu, Kim Jaejoong lại thấp hơn anh không ít, vậy
nên phải ngước lên.
Kim Jaejoong đột nhiên nhận ra Jung Yunho
thay đổi rất nhiều. Có lẽ là vì kính râm, khuôn mặt Jung Yunho khiến cậu vừa cảm
thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ. Cảm giác này rất kỳ quái, như thể cậu rõ
ràng hiểu người này, rồi lại luôn có ảo giác mình cùng anh kỳ thật rất xa lạ.
“Cậu…” Kim Jaejoong không biết mình muốn nói
gì, ánh mắt của cậu vẫn luôn dừng trên mặt Jung Yunho, cách kính râm, cậu có thể
không chút kiêng nể quan sát.
Khuôn mặt Jung Yunho rất đẹp, có đường cong
tiêu chuẩn của mỹ nam, từ trán đến cằm, mỗi cen-ti-mét đều chuẩn như điêu khắc.
Kim Jaejoong trong lòng cảm thán một câu, tạm
thời thu lại suy nghĩ kỳ quái trong đầu, sau đó cậu đánh giá bốn phía.
Đây là cửa lớn vào sân bay, người đến người
đi, quả thực không thích hợp đứng lâu.
“Được rồi!” Kim Jaejoong đột nhiên tháo kính
râm. Tóc mái cậu rất dài, che khuất hơn phân nửa mắt, “Cậu ngày hôm qua nói xin
lỗi tớ có nghiêm túc không?”
Cậu không hề trốn tránh ánh mắt của Jung
Yunho, thậm chí còn chủ động nghênh đón.
Jung Yunho giật mình, nghiêm túc gật đầu.
Đáp án này nằm trong dự liệu của Kim
Jaejoong. Cậu hơi hơi nghiêng đầu, yên tĩnh nhìn anh một hồi, sau đó thấp giọng
hỏi: “Nếu tớ tha thứ cậu, vậy sau này chúng ta còn làm bạn bè nữa không?”
Jung Yunho lập tức cứng đơ. Anh từ trước tới
nay chưa bao giờ dám hy vọng xa vời đến việc Kim Jaejoong tha thứ cho anh, Kim
Jaejoong sẽ không tha thứ cho anh, mà anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân
mình.
Kim Jaejoong thấy anh ngẩn người, liền dùng
chân đá đá Jung Yunho: “Nói đi!”
Trong lòng Jung Yunho lúc này đã rối như tơ
vò. Đối với vấn đề của Kim Jaejoong, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ qua, anh vẫn
luôn mang trong mình sự áy náy với Kim Jaejoong. Hết lần này tới lần khác một
việc không thể nào xảy ra lại đột nhiên ập tới, anh nên trả lời thế nào? Anh
không dám trả lời.
“…”
Vốn tâm tình Kim Jaejoong không tệ lắm, kết
quả cậu hỏi hai lần mà Jung Yunho ngay cả chút phản ứng cũng không có. Kim
Jaejoong cảm thấy mất mặt, cậu thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi, với loại người
đầu gỗ như Jung Yunho, thật sự không nên rỗi hơi cho anh cơ hội.
“…” Kim Jaejoong không muốn nổi giận, nhưng
thái độ của Jung Yunho thật sự khiến cậu khó chịu, cậu nhịn không được gầm lên:
“Cậu có ý gì!”
Jung Yunho bị rống giận thì tỉnh táo lại. Anh
ho một tiếng, nói năng cũng lắp bắp: “Không, không phải, tớ chỉ muốn hỏi cậu, cậu
có nguyện ý không? Kỳ thật trong lòng tớ rất rõ ràng, cậu một chút cũng không
muốn gặp lại tớ. Cậu có thể tha thứ cho tớ, tớ đã rất thoả mãn rồi.”
Kim Jaejoong không nói một lời, cố nén xúc động
muốn đá anh một cái.
Jung Yunho lại trịnh trọng bồi thêm một câu:
“Thật đấy.”
“…” Kim Jaejoong im lặng nhìn anh, đột nhiên
hung hăng bước lên trước: “Nếu cậu còn muốn làm bạn bè, vậy tự giác xách vali
đi!” Cậu nói xong liền đeo kính râm lên, chỉ vali trên mặt đất ra lệnh cho Jung
Yunho: “Hai cái đều phải xách, tớ là hyung của cậu đấy! Không biết lớn nhỏ, còn
dám để tớ xách vali cho cậu!”
Cậu đã hoàn toàn quên mất hai vali này là
hành lý của ai rồi. Nhưng lửa giận trong lòng cậu hiện tại rất dữ dội, Kim
Jaejoong cảm thấy mình thật sự không có tiền đồ, chỉ vì mấy câu tối hôm qua mà
đã tha thứ cho anh.
Loại người này thật sự là một chút cũng không
đáng đồng tình!
Kim Jaejoong không muốn nhìn thấy gương mặt
kia của Jung Yunho, vì vậy quay người đi tới sảnh chờ của sân bay, lúc đến cửa
ra vào nhịn không được quay đầu nhìn lại, Jung Yunho quả nhiên nghe lời xách
hai vali, đang tạm biệt Trương Ích Mông trong xe.
“Này!”
Tiếng hô này của Kim Jaejoong khí thế vô
cùng, nhận lấy một đống lớn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Jung Yunho vội vàng đuổi theo. Anh đi sau Kim
Jaejoong, cố gắng giữ vững khoảng cách vàng đủ gần để không khiến Kim Jaejoong
mất hứng.
Đột nhiên tiếng máy ảnh vang lên, Jung Yunho
cảnh giác xoay người che Kim Jaejoong phía sau, Kim Jaejoong cũng mơ hồ nghe thấy
tiếng động, nhưng mà cậu đeo kính râm rồi lại thêm khẩu trang, thực sự không sợ
bị chụp.
Người chụp là mấy cô gái, tuổi chừng hai
mươi, rõ ràng là sinh viên, tuyệt không phải phóng viên.
Đại khái là nhìn ra Jung Yunho đã chú ý tới
các cô, vì vậy tất cả đều hưng phấn lao đến, Jung Yunho nhẹ nhàng thở phào, mấy
người này chỉ là fan của bọn họ thôi.
“Oppa, ký tên cho em được không?”
“Oppa, chụp với em một tấm được không?”
Jung Yunho luôn rất tốt bụng với fan, đặc biệt
là sau này khi trong nhóm chỉ còn Shim Changmin thì lại càng đối lập, quả thật
là chiều fan lên đến tận trời.
“Ah! Kim… Kim Jaejoong?” Một cô bé có lẽ là
nhận ra Kim Jaejoong, cô hưng phấn lấy di động ra định chụp ảnh, kết quả còn
chưa chọn xong góc độ đã bị Jung Yunho giữ tay.
Jung Yunho nghiêm túc nhìn cô nói: “Đừng chụp,
đạo diễn Kim Jaejoong vẫn còn có bệnh, đừng không lễ phép như vậy.” Nói xong
anh kéo mấy cô gái đến chụp chung một bức.
“Vừa rồi là ai chụp anh vậy?” Jung Yunho vừa
kí tên cho các cô vừa cười hỏi, “Nhất định là rất xấu, oppa gần đây quên không
tập thể hình, vậy nên đừng đăng lên mạng biết không?”
Cô gái được kí tên vui vẻ gật đầu liên tục,
cam đoan tuyệt đối không để cho người khác nhìn.
Nhưng đôi khi lời hứa của fan thật sự yếu ớt
vô cùng. Không phải các cô không yêu thần tượng của mình, chỉ là những bức ảnh
mà chỉ mình cô có, bạn bảo cô không khoe ra thì không khỏi quá ép buộc.
Hơn nữa cô bé này rõ ràng rất nghe lời, cô
không đăng lên mạng, chỉ cho bạn tốt nhìn, về phần sau đó lan truyền thế nào… Vậy
thì không biết được.
No comments :
Post a Comment