Jun 4, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 24 - Happy Birthday Yoochun

Chapter 24
Nhà hàng món cay Tứ Xuyên này tuy giá không cao, nhưng thiết bị lắp đặt bên trong cũng rất tỉ mỉ, phòng riêng cách âm rất tốt. Lúc này trong phòng cũng chỉ có ba người bọn họ, Shim Changmin vừa dứt lời liền có tiếng động vang dội như vậy, ngay cả Jung Yunho cũng giật mình, cuống quít giải thích: “Nước nóng quá, anh quên mất là nó vừa sôi, không sao không sao.” Anh vừa nói vừa vung tay, ngón tay bị nóng đỏ lúc này mới dịu đi đôi chút.
Shim Changmin nhìn tách trà, vẻ mặt mừng rỡ: “Là trà Bát Bảo à?”
Jung Yunho trực tiếp đưa ấm trà cho cậu. Thứ này Shim Changmin trước kia đã từng uống ở Thành Đô, cậu cảm thấy uống loại trà trong veo này, phối hợp với món cay Tứ Xuyên nóng bỏng, cảm giác đặc biệt thoải mái.
Kim Jaejoong rốt cuộc chịu rời mắt khỏi Jung Yunho. Cậu dùng một tư thế lười biếng tựa trên ghế rộng lớn, nhìn chằm chằm Shim Changmin hồi lâu mới hỏi: “Em đến Thượng Hải làm gì vậy? Hành lý mang theo một vali lớn thế kia. Sao vậy, định ở lại chỗ này luôn à?”
Shim Changmin đương nhiên gật đầu, đồng thời dùng giọng hiển nhiên xác nhận phỏng đoán của Kim Jaejoong: “Ngày nghỉ trường cho em chỉ có mười ngày, tuy em cũng muốn ở với hyung nhiều hơn, nhưng mà đáng tiếc quá.”
Kim Jaejoong khoé miệng giật giật, nở nụ cười tà ác: “Anh chẳng thấy đáng tiếc ở đâu cả.”
Shim Changmin nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cậu: “Ý em là… Sau mười ngày chỉ sợ không được ăn mấy món ngon này nữa, em thấy đáng tiếc.”
“Shim Changmin, em không sợ anh không chứa chấp em à! Em ăn xong bữa này liền chuẩn bị đi ngủ ở ga tàu hoả hả?”
“Ăn xong nói sau.”
“Bữa này cũng là anh mời khách đấy.” Kim Jaejoong tốt bụng nhắc nhở, biểu cảm trên mặt sang trọng lạnh lùng. Cậu dùng ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, kiêu ngạo uy hiếp: “Nếu em không nói thật, anh sẽ bảo bọn họ không bỏ ớt vào trong đồ ăn nữa.”
Shim Changmin nháy mắt một cái, sau đó cười vô cùng sâu xa nhìn Jung Yunho. Jung Yunho bị cậu nhìn đến nổi da gà, vô cùng khó hiểu vì sao mình luôn trúng đạn: “Hai người nói chuyện của hai người đi, nhìn anh làm gì?”
Shim Changmin vẻ mặt khó chịu: “Hyung còn định không quan tâm sao? Jaejoong hyung tức rồi kia!”
Giờ không giống ngày xưa, người có thể làm vua màn ảnh sao lại không diễn được. Jung Yunho cười thân thiết hồn hậu, vươn tay vỗ vỗ vai Shim Changmin: “Cơm còn chưa ăn đâu, đừng tranh luận với hyung em nữa.”
Vua màn ảnh Jung Yunho toàn thân đều toả ra khí chất tự nhiên, chỉ cần bạn nhìn anh sẽ cảm thấy được sự ôn hoà, anh có thể dùng nụ cười dịu dàng dễ dàng phá tan phòng tuyến trong lòng bạn, để bạn tin tưởng anh, ỷ lại anh, sau đó khi bạn tháo bỏ toàn bộ sự nguỵ trang, lại dùng một câu ném bạn quay trở lại hiện thực.
Trương Tuyết đột nhiên mở cửa đi vào, phía sau là hai ba nhân viên phục vụ. Tổng cộng gọi tám món một canh, tất cả đều bưng hết lên.
Kim Jaejoong vô lại cầm đũa, gõ gõ trên đĩa đựng món Shim Changmin thích nhất: “Nói mau.”
Shim Changmin nhíu mày giả bộ suy nghĩ, trong lòng lại không biết làm sao chỉ muốn mở cửa bỏ đi. Cậu không làm nghệ sĩ nữa, chẳng lẽ lại đến mức ngay cả bữa cơm cũng không có tiền ăn hay sao! Sớm biết như vậy cậu sẽ không đến tìm phiền toái, quả thật là tự rước hoạ vào thân.
“Hyung muốn em nói gì?”
“Sao em đột nhiên lại chạy tới Thượng Hải? Mấy tin tức gần đây… Tóm lại lúc này em có thể tránh thì cứ tránh đi, chẳng may bị người khác chụp được, em cũng sẽ bị liên luỵ!” Trong lòng Kim Jaejoong cảm thấy phiền vô cùng, tuy cậu vẫn giấu không nói ra, nhưng trên mạng cùng TV, khắp nơi đều là chuyện này.
Năm đó khi DBSK giải tán, dù họ có nổi tiếng đến mấy cũng chỉ là mấy ngôi sao thần tượng. Hiện tại không giống với lúc trước, năm người đều nổi tiếng trong mỗi lĩnh vực, đặc biệt là Kim Jaejoong, đạo diễn châu Á vậy mà trên thế giới ai cũng biết thì không phải chuyện nhỏ, huống chi cậu mới ba mươi tuổi, đây là việc lớn đáng để khắc bia kỷ niệm trong nền công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc.
Vậy nên truyền thông đều điên rồi, từ chuyện năm đó lăn lộn trong xã hội đen, đồng tính luyến ái, đến thân thế của cậu, việc nào cũng không buông tha, hai ngày nay lại càng quá phận lôi cả việc DBSK năm đó giải tán ra, như thể mọi việc đều là lỗi cả Kim Jaejoong, tất cả những việc có liên quan đến cậu đều là sai hết.
Shim Changmin ưu nhã dùng đũa ngăn tay Kim Jaejoong lại, kéo món ăn cậu thích nhất đến trước mặt mình: “Việc vốn có liên quan tới em, sao có thể nói là liên luỵ.”
“Em bây giờ không còn lăn lộn trong vòng tròn luẩn quẩn này nữa, việc này đừng có dây vào, sẽ gây rắc rối cho em đấy.”
“Em không sợ phiền toái.”
Kim Jaejoong đang định nói gì lại thấy đũa của Jung Yunho đang lén lút đưa tới đĩa gà xé phay tẩm ớt trên bàn, cậu giận dữ, đập mạnh xuống bàn: “Jung Yunho!”
Jung Yunho sợ tới mức tay run lên, miếng thịt gà rơi xuống mặt bàn.
“Không phải đã chọn món cậu có thể ăn cho cậu rồi sao? Cậu cho rằng chỉ cần tớ không nhìn thấy thì có thể tuỳ tiện ăn linh tinh đúng không? Ăn canh cá đậu hũ của cậu đi, đừng đụng vào những món khác!” Kim Jaejoong nói xong lại dặn Trương Tuyết: “Trương Tuyết, cô để ý cậu ta! Một miếng đồ cay cũng không được đụng vào.”
Trương Tuyết bưng bát cơm từng miếng từng miếng đưa vào trong miệng liên tục gật đầu.
Jung Yunho thu đũa lại, rất không vui nhìn bát canh trước mặt. Anh chẳng qua chỉ là muốn nếm thử, một miếng thì có vấn đề gì đâu, sao lại hung dữ quát anh như vậy… Jung Yunho cẩn thận bĩu môi, không hài lòng việc Kim Jaejoong không để mặt mũi cho anh như vậy.
Mười phút sau, Jung Yunho và Shim Changmin đều ăn rất no. Chỉ khác nhau ở chỗ một người ăn đến vô cùng thoả mãn, một người trong lòng lại khó chịu tiếc nuối. Kim Jaejoong gần đây ăn không ngon miệng cho lắm, thường xuyên một hạt cơm cũng không ăn nhưng rượu lại uống hết vài chai, hôm nay ăn món cay cậu thích nhất, mấy chai bia nhân viên phục vụ mang tới đã bị cậu uống hết. Cậu cảm thấy chưa đủ, vì vậy vẫy tay, định bảo Trương Tuyết lấy thêm hai chai.
Jung Yunho cau mày ngăn Trương Tuyết lại, muốn nói gì lại cảm thấy không ổn, vì vậy đẩy bát canh cá đến trước mặt Kim Jaejoong, dụ dỗ: “Uống canh nóng lại ăn mấy ngụm cơm đi. Nếu cảm thấy cay quá thì gọi mấy món dễ tiêu hoá ấy.”
Jung Yunho không giỏi gọi món lắm, vì vậy Shim Changmin thức thời cầm menu, lật đến trang cuối cùng tìm những món không cay. Dạ dày Kim Jaejoong cũng chẳng tốt hơn Jung Yunho là bao.
Đuôi mắt Kim Jaejoong liếc xéo Jung Yunho, ánh mắt lạnh lùng, mơ hồ có thể thấy chút không vui trong đó: “Changmin đừng gọi, anh ăn chỗ này là được rồi.” Nói xong liền bưng bát cơm lên, ăn mấy miếng tượng trưng.
Sắc mặt Jung Yunho dễ nhìn hơn đôi chút. Anh xoay bàn cơm, đặt mấy món không quá kích thích trước mặt cậu: “Mấy món này ăn cũng được, cậu ăn nhiều một chút.”
“Ừ.” Trên mặt Kim Jaejoong xuất hiện màu đỏ khó hiểu. Cậu không nhìn Jung Yunho, tuy mỗi món đều không ăn nhiều lắm, nhưng cũng ăn hết hơn phân nửa bát cơm. Bát canh Jung Yunho đưa cậu cũng uống không ít.
Shim Changmin như đang xem phim sung sướng nở nụ cười, lấy di động ra hình như gửi tin nhắn cho ai. Jung Yunho một lòng đặt trên người Kim Jaejoong, không rảnh quản Shim Changmin. Nhưng Kim Jaejoong lại dùng khoé mắt liếc trộm vài lần, thấy nụ cười trên mặt cậu vui vẻ như trộm được thứ gì đó, theo trực giác không thoải mái, rùng mình một cái.
Jung Yunho thấy bát cơm cậu đã hết, hài lòng nở nụ cười: “Ăn no chưa?”
“Rồi.”
“Canh này kỳ thật không tồi, lần sau lại tới ăn.” Jung Yunho rất hưởng thụ phương thức ở chung bình thản hiện thời, anh đã rất nhiều năm rồi không ăn một bữa cơm hoà thuận với Kim Jaejoong như vậy.
Tâm tình Jung Yunho bây giờ có chút phức tạp, hạnh phúc tới quá nhanh, có chút không thực tế.
Kim Jaejoong cầm khăn tay lau miệng, đột nhiên hỏi một câu: “Changmin em có mười ngày nghỉ đúng không?”
Shim Changmin đang tập trung gửi tin nhắn, thuận miệng đáp lời: “Khoảng chín ngày thôi, ngày cuối em phải về, hôm sau có tiết.”
Chín ngày cũng đủ rồi! Kim Jaejoong trong lòng thầm tính toán, sau đó đổi giọng, vô cùng thân thiết lại dịu dàng, như thể cậu thật sự là một anh cả yêu thương em trai: “Vậy em đã đến thì đi chơi với hyung đi. Thượng Hải có nhiều chỗ ăn ngon lắm, hyung chắc chắn sẽ không để em mất công đến mà chẳng hưởng thụ gì, đúng không?” Câu cuối là hỏi Jung Yunho, cậu thừa dịp Shim Changmin cúi đầu không nhìn, ra sức nháy mắt với Jung Yunho.
Jung Yunho không biết cậu đang giở trò quỷ gì, nhưng vẫn phối hợp gật đầu phụ hoạ: “Đúng! Jaejoong nói đúng!”
Kim Jaejoong thoả mãn gật đầu, cẩn thận lại gần nhìn xem Shim Changmin đang nhắn tin với ai, kết quả Shim Changmin nhanh tay tránh ra, cười như tên trộm nhìn Kim Jaejoong nói: “Hyung, anh có việc gì à?”
Kim Jaejoong lắc đầu.
Shim Changmin nhướn mày “A” một tiếng, nghĩ thầm, vậy là có vấn đề rồi.
Kim Jaejoong vui vẻ vỗ tay, biểu cảm trên mặt rõ ràng cho thấy cậu đang âm mưu chuyện gì thú vị, hơn nữa sắp thành công: “Chúng ta trở lại khách sạn trước đi, để Shim Changmin cất hành lý, tắm rửa thay quần áo, buổi tối anh mời khách dẫn em đi chơi. Ah đúng rồi, lát anh gọi cho Yoochun nữa, xem cậu ta có muốn đi không, mấy anh em chúng ta bao nhiêu năm rồi chưa cùng đi uống.” Nói đến đây Kim Jaejoong còn bày vẻ rất hạnh phúc rất hưởng thụ vô cùng đáng sợ, sau đó choàng lấy cổ Shim Changmin ra vẻ anh em tốt.
Nếu bạn cẩn thận nghe, nhất định sẽ phát hiện trong lời này rõ ràng tồn tại mấy vấn đề: Đầu tiên là Kim Jaejoong trực tiếp gạt Kim Junsu ra khỏi chuyện này, hơn nữa kỳ thật mấy anh em bọn họ vẫn thường xuyên tụ tập, mà người duy nhất không tham gia chính là Kim Jaejoong. Vậy nên lời này của cậu hoàn toàn không có sức kích động Shim Changmin, thậm chí còn khiến Shim Changmin rùng mình một phen.
Bọn họ lúc này là đi tụ họp cá nhân, bên cạnh chỉ có Trương Tuyết, hơn nữa người ta còn là con gái, Jung Yunho nào dám để một cô gái xách hành lý thay bọn họ, vì vậy liền một tay cầm áo khoác một tay xách vali của Shim Changmin, mà hai người phía trước anh đang kề vai sát cánh đi ra bên ngoài. Jung Yunho đột nhiên có cảm giác thời gian như đảo ngược, tình cảnh này vậy mà khiến anh có xúc động muốn khóc, dù không có nước mắt nhưng mũi cũng chưa xót.
Vào trong xe, Jung Yunho bị đuổi lên ghế lái phụ, Kim Jaejoong ân cần kéo Shim Changmin ngồi đằng sau, còn vừa cầm tay cậu vừa cảm khái vạn phần thương xót. Shim Changmin từ đầu đến đuôi đều mặt không đổi sắc, mặc kệ Kim Jaejoong nói gì, cậu đều dùng khả năng khống chế đến đáng sợ của mình mà kìm nén cảm xúc.
“Cuộc sống giảng viên đại học thế nào? Nghe nói mấy nữ sinh kia đều điên cuồng chọn môn của em. Changmin chúng ta lúc nào cũng toả sáng, dù không làm minh tinh cũng vẫn nổi như vàng.”
Shim Changmin yên lặng rút tay về. Cũng không dám để Kim Jaejoong một lần nữa cầm tay, cậu không phải không thấy ánh mắt mang theo tia sáng lạnh lẽo của Jung Yunho không chỉ một lần đảo qua cậu, tuy Jung Yunho vẫn ra sức che giấu, nhưng hiểu lầm không cần thiết này vẫn tránh thì hơn.
Bất kề là Kim Jaejoong hay Jung Yunho, Shim Changmin đều không dám đụng vào. Không phải không thể trêu chọc, mà là… Ánh mắt Shim Changmin đột nhiên tối sầm, bởi vì cậu đang nghĩ tới rất nhiều ký ức không dễ chịu chút nào. Bầu không khí trở vên vô cùng kỳ lạ, một vài kỉ niệm đau thương hiện lên trong đầu cậu.
Chẳng hạn như ký túc xá hơn mười năm trước, xe vệ sĩ hơn mười năm trước, phòng luyện tập hơn mười năm trước…
Kim Jaejoong vẫn còn đang lải nhải, xe đã đi được hơn nửa quãng đường, lúc này cậu mới không dễ dàng gì từ bỏ chủ đề khen ngợi, nhưng vẫn có liên quan tới Shim Changmin.
“Anh nghe nói ở đại học có rất nhiều cuộc thi hát, em có tham gia không?” Kim Jaejoong cười như bé hồ ly ăn vụng mật ong, mắt sáng long lanh: “Lúc chúng ta lên đại học đều không có cơ hội tham gia hoạt động ở trường, giờ em có thể tham gia, nhất định sẽ đứng thứ nhất! Nghĩ lại giọng cao chót vót của Shim Changmin xem, quả thật rất lợi hại!”
Nói đến cái khác thì không tính nhưng về vấn đề ca hát, trong năm người, Kim Junsu và Kim Jaejoong là hai người hát tốt nhất. Tuy giọng Shim Changmin cao đến kinh người, nhưng kỹ xảo lại không thể nào đọ với hai thành viên họ Kim, hơn nữa Kim Jaejoong trước kia rất thích lôi giọng cậu ra đùa giỡn.
Shim Changmin khoanh tay, mím môi nhìn Kim Jaejoong.
“Hyung?”
Shim Changmin dịu dàng gọi một tiếng, Kim Jaejoong lập tức nở nụ cười rực rỡ nghênh đón: “Em nói đi!”
“Cần em làm giúp việc gì?”
“Ah, cái này à… Ha ha ha…” Kim Jaejoong ha ha cười rộ lên, hai tay ôm má, xấu hổ tựa vào ghế phía trước, “Cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là một việc nho nhỏ thôi mà. Chúng ta giờ đừng nói đến việc này nữa, lâu lắm không gặp, lát ăn khuya dẫn em đến quán cháo hải sản cực ngon được không?”

Shim Changmin hiểu rõ cười cười. Quả nhiên là có việc, nhưng mà có việc càng tốt, không có việc gì mà còn khen ngợi như thế, vậy mới đáng sợ.

No comments :