Chương 17:
Angel 7
Mắt Angel đỏ rực
như lửa, nở nụ cười, môi không động nhưng lại có âm thanh phát ra: “Mãi ta mới
trốn thoát khỏi Phong Đô thành, trôi nổi lâu như vậy mới tìm được cơ thể có thể
chứa đựng ta, sao có thể buông hắn?”
Tra Phược bỗng mở
miệng: “Là ai giúp ngươi trốn ra khỏi Phong Đô thành? Chỉ bằng quỷ lực của
ngươi thì không thể nào làm được.”
Angel bật ra tiếng
cười kì quái, lại không đáp lời.
Thư Cửu bị anh ta
bóp cổ đến khó chịu, hai tay ra sức kéo tay Angel, chợt nghe tiếng ‘rẹt rẹt’,
nhẫn trên tay Thư Cửu chạm vào mu bàn tay Angel, tay Angel đã bị thương, nhưng
lại không hề cảm thấy đau đớn.
Công tước Quintus
đột nhiên nhíu mày, lạnh giọng nói: “Ta biết ngay là ngươi mà.”
Hắn quay sang quỷ
hút máu tóc dài kia.
Quỷ hút máu tóc
dài cười lịch lãm nói, “Lâu rồi không gặp, anh hai.”
Công tước Quintus
nói: “Ngươi muốn gì thì cứ nhằm thẳng vào ta, sao phải kéo người khác vào?”
Quỷ hút máu tóc
dài bỗng cười rộ lên, nói: “Quintus, ngươi thay đổi rồi, lúc trước ngươi sẽ chẳng
quan tâm việc có kéo người khác vào hay không đâu, có vẻ Angel rất quan trọng với
ngươi.”
Biểu cảm của công
tước Quintus không có bất kì thay đổi nào, hắn tự nhận là mình che giấu rất giỏi.
Quỷ hút máu tóc
dài cười nói: “Khi ngươi đoạt tước vị của ta, ngươi có biết ta đau đớn đến thế
nào không? Từ nhỏ đến lớn, vì tước vị này, ngươi có biết ta vất vả thế nào
không? Nhưng chỉ trong giây lát, mọi thứ đã biến mất! Chẳng còn gì cả! Ngươi lại
thành người bề trên! Ta cũng muốn ngươi phải chịu sự đau đớn này, để người yêu
nhất của ngươi, tự tay giết chết ngươi.”
Angel khi nghe đến
hai chữ ‘Yêu nhất’ thì tay khẽ run rẩy.
Thư Cửu bị bóp cổ
đến hít thở không thông, nhưng vì nhẫn vẫn khiến làn da Angel bỏng cháy, vậy
nên dù ác quỷ nắm quyền kiểm soát cơ thể Angel, nhưng cũng không thể nào thắng
được bản năng tự bảo vệ, lực tay Angel dần nới lỏng.
Thư Cửu vội vàng
hít một hơi, trong lòng chửi thầm, đệch, đệch, tôi bị bóp cổ đến sắp chết, mấy
người còn đứng đó mà đọc lời kịch à!
Quỷ hút máu Thư Cửu
dài trừng Angel, nói: “Còn chờ gì nữa! Ngươi đã thỏa thuận với ta như thế nào hả,
mau giết Quintus đi.”
Angel bỗng động đậy,
nhưng vẫn không buông cổ Thư Cửu ra.
Tra Phược bỗng
nói: “Một dã quỷ chạy thoát khỏi Phong Đô thành, một con quỷ hút máu, các ngươi
vậy mà lại hợp tác với nhau à.”
Quỷ hút máu tóc
dài nói: “Sao nào? Chúng ta hợp tác rất thành công đúng không?”
Tra Phược mặt lạnh,
không nhanh không chậm nói: “Chỉ có ngươi cảm thấy thành công thôi.”
Quỷ hút máu tóc
dài nói: “Lời này của ngươi là có ý gì, muốn châm ngòi ly gián à?”
Tra Phược nói: “Nếu
hắn cũng muốn hợp tác thì lại khác, chỉ là hắn mãi không chịu ra tay, đối với hắn
mà nói, tự tay điều khiển một cơ thể đi giết quỷ hút máu là việc hết sức hao
phí quỷ lực, mà mục đích thật sự của hắn chỉ là chiếm cơ thể Thư Cửu, khi Thư Cửu
đã tới tay rồi, ngươi nghĩ xem sao hắn phải nghe lời ngươi?”
Quỷ hút máu tóc
dài nghe xong đột nhiên rất tức giận, nhoáng một cái vụt đến bên người Angel,
nói: “Mau ra tay! Giết Quintus, đừng quên thỏa thuận của chúng ta!”
Thư Cửu nhận ra
khi quỷ hút máu kia lại gần, tay Angel liền bóp chặt hơn, không khỏi âm thầm
kêu khổ, cái tên tra nam Tra Phược kia, bình thường mặt cứ đần thối ra, không
ngờ lại đúng là cao thủ châm ngòi ly gián!
Hai mắt đỏ rực của
Angel nhìn chằm chằm quỷ hút máu tóc dài kia, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhất
thời, không ai nói gì.
Hoạt Vô Thường và
Tử Hữu Phân nhìn qua, phát hiện quỷ lực quanh người Angel đột nhiên bốc lên, liền
âm thầm đề phòng.
Đột nhiên, một tay
Angel kéo Thư Cửu lại gần, một tay sờ mó, dường như muốn mở lồng ngực Thư Cửu
ra, lại là cái cảm giác hít thở không thông ở điện Âm hồn bất tán hồi trước, mắt
Thư Cửu tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Tra Phược khẽ động,
đầu ngón tay bắn ra một vật gì đó, chuẩn xác trúng ngực Thư Cửu, khiến Thư Cửu
bị đẩy ra sau hai bước.
Dã quỷ đang định
thoát khỏi người Angel, nhập vào cơ thể Thư Cửu, nhưng bị Tra Phược xen ngang,
thất bại, đang định công kích Thư Cửu lần nữa, Hoạt Vô Thường và Tử Hữu Phân đã
ăn ý đuổi tới, bút phán quan và câu huyền thiết đồng thời lao tới, ngăn giữa dã
quỷ và Thư Cửu.
Angel mềm nhũn ngã
xuống, công tước Quintus lập tức xông tới đỡ Angel, nhìn Angel ngã vào trong
lòng mình, công tước Quintus nâng niu ôm chặt anh, khẽ vuốt tóc anh.
Thư Cửu thì ngã
cái ‘bịch’ xuống đất, chẳng ai đỡ, đúng là hai thái cực, cậu nằm trên mặt đất
ôm cổ ho khan, sau đó che ngực lăn qua lăn lại, cậu cảm thấy mình thiếu chút nữa
bị Tra Phược đánh chết.
Tra Phược nhìn Thư
Cửu ăn vạ trên mặt đất, lặng lẽ lại gần cậu, hạ mắt nói: “Dậy.”
Thư Cửu trừng anh
ta, “Tôi không dậy!”
Tra Phược nhíu mày
nhìn cậu, sau mới nói, “Tùy cậu.”
Thư Cửu lập tức sửa
miệng, nói: “Tôi không dậy được.”
Tra Phược giờ mới
ghét bỏ nắm tay Thư Cửu, kéo cậu dậy.
Hoạt Vô Thường
cùng Tử Hữu Phân đang xử lý dã quỷ, dã quỷ này mới thoát khỏi cơ thể của ký chủ,
hiển nhiên lực lượng còn yếu, quỷ hút máu tóc dài thấy không ổn, định chạy trốn,
nhưng không kịp, cả hai cùng bị tóm.
A Phúc tựa vào cửa
sổ, thấy dưới tầng có xe đỗ lại, người mở cửa là Hoạt Vô Thường, lái xe là Tử Hữu
Phân, Thư Cửu bước xuống, sau đó cửa xe ở phía sau hạ xuống, Thư Cửu dường như
nói gì đó với người ngồi phía sau, giơ chân tức giận, sau đó thở hổn hển quay đầu,
vào nhà.
A Phúc nhìn dưới tầng,
thấy rõ người ngồi phía sau nhìn theo Thư Cửu, nở nụ cười.
Xe nhanh chóng khởi
động chạy đi.
A Phúc nói: “Cửu Cửu
về rồi!”
Ba con ma khác
cùng Quincer đều chấn động, quả nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Thư Cửu vừa mở cửa,
liền thấy mấy con ma, cùng một con người sói sáp tới.
A Phúc ôm đùi Thư
Cửu, khóc hu hu: “Cửu Cửu về rồi! Bọn tôi chờ cậu ở ngoài đại sứ quán quỷ hút
máu mãi, nhưng chẳng thấy cậu đâu, về nhà cũng chẳng thấy cậu, cậu đi đâu vậy?”
Thư Cửu cười khan,
thẳng thắn nói: “Quỷ đánh tường.”
A Phúc nhăn mặt
bánh bao, “Cửu Cửu gặp quỷ đánh tường à, con quỷ này xấu thế, nó đúng là không
phải quỷ tốt.”
Thư Cửu nghĩ vừa rồi
thiếu chút nữa bị bóp cổ chết, đây đúng là không phải quỷ tốt, may mà bị bắt rồi.
Ba con ma khác thấy
vết dây hằn trên cổ Thư Cửu, không khỏi nhíu mày.
Thư Cửu nói với
Quincer: “Nhân tiện anh ở đây thì thanh toán luôn đi, quỷ hút máu kia bị bắt rồi,
nghe công tước côn trùng nói vì liên quan đến vấn đề quốc tế, vậy nên phải đưa
về rồi tính.”
Quincer giơ chân
nói: “Không ổn! Như vậy không ổn chút nào! Quỷ hút máu toàn kẻ xấu, không chừng
bọn họ bao che cho con quỷ hút máu kia đấy!”
Thư Cửu nhíu mày,
nói: “Không thể nào… Vì quỷ hút máu kia hình như đắc tội công tước côn trùng
thì phải.”
Quincer nghi ngờ,
“Sao lại đắc tội?”
Thư Cửu kể lại
chuyện Angel, mắt Quincer sáng rực, nói: “Tôi biết ngay Angel bên người Quincer
không bình thường mà! Ha ha, Quintus lại thích con người, hơn nữa vì người này
còn bao nhiêu năm không hút máu cậu ta! Ha ha, quỷ hút máu cũng có ngày hôm nay
à!”
Thư Cửu không để ý
tới sự hưng phấn của hắn, vươn tay nói; “Vấn đề của anh giải quyết rồi, mau
thanh toán tiền đi.”
Quincer cũng không
ghét bỏ sự trực tiếp của cậu, cười nói: “Thư Cửu, tôi biết cậu là người tốt mà,
từ nay về sau, cậu sẽ là bạn của người sói, tiền tôi sẽ thanh toán cho cậu, giờ
tôi không mang theo, ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu!”
Thư Cửu cười tủm tỉm
nói: “Bạn hay không không quan trọng, chỉ cần có tiền là được rồi.”
Phúc Lộc Thọ Hỉ:
“…”
Quincer vô cùng
vui vẻ ra về, Thư Cửu nở nụ cười “Hoan nghênh lần sau lại tới”, hài lòng phất
tay với Quincer.
Trời đã tối mịt, vì
Quincer đồng ý cho cậu rất nhiều đô la, lần này là đô la xịn, không phải tiền
âm phủ in ảnh chân dung của ‘tra nam’, vậy nên Thư Cửu rất vui, quên luôn việc
vừa rồi mình bị bóp cổ.
Thư Cửu ngâm nga
hát, rửa mặt, lên giường đi ngủ, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Ban đêm mới là thời
gian hoạt động của Phúc Lộc Thọ Hỉ, bốn con ma thấy Thư Cửu không có việc gì,
liền bay ra phòng khách, bốn con ma vừa đủ bàn mạt chược…
Ánh trăng rất
sáng, giữa màn đêm lại càng thêm huyền ảo.
Chiếc cầu cong
cong bắc qua sông, dưới cầu là người người lũ lượt đi ngắm hoa đăng.
Thư Cửu không biết
tại sao mình lại tới đây, tuy bốn phía rất náo nhiệt, nhưng không khí lại rất
kì lạ.
Thư Cửu mờ mịt,
theo dòng người tiến lên phía trước, cậu nhìn về phía bờ, trời rất tối, Thư Cửu
lại thấy rõ một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng bên bờ.
Tay anh ta ôm một
đóa hoa đăng, châm nến, ngọn lửa lóe lên, chiếu sáng sườn mặt người đàn ông,
hóa ra là Tra Phược.
Tra Phược cúi người
đặt hoa đăng xuống nước, để hoa đăng trôi theo dòng nước, chỉ có điều hoa đăng cũng
không trôi xa như Thư Cửu nghĩ, mà lặng lẽ dập dềnh trên nước, dù hoa đăng người
khác bỏ xuống đều trôi xa, mà đóa hoa đăng của Tra Phược vẫn đứng yên trước mặt
anh.
Thư Cửu cảm thấy
kì lạ, vừa định lại gần xem, chỉ thấy hoa đăng đột nhiên bốc lên luồng khói trắng,
làm Thư Cửu sợ hãi lùi ra sau, còn tưởng là quỷ hồn.
Làn khói trắng này
không có hình dạng cố định, bay ra khỏi hoa đăng, rồi bay cao.
Tra Phược vươn
tay, nhẹ nhàng đụng vào làn khói trắng, làn khói trắng này liền ngưng tụ lại, dần
dần, làn khói đó hóa thành hình người, càng ngày càng chân thật, cuối cùng biến
thành một người đàn ông áo trắng.
Thư Cửu mở to hai
mắt nhìn, nhưng không nhìn rõ gương mặt người kia, cậu có thể thấy rõ mặt Tra
Phược, cũng không biết vì sao lại không nhìn được mặt người kia, cứ mờ mờ ảo ảo.
Nhưng Thư Cửu chắc chắn, người đàn ông áo trắng này rất quen thuộc, cảm giác
quen thuộc này khiến Thư Cửu cảm thấy người này là chính mình, mà không phải
người khác.
Người áo trắng kia
bay đến phía trước, Tra Phược vươn tay, vuốt nhẹ gò má cậu ta.
Mặt Thư Cửu đỏ bừng,
cậu không hiểu tại sao mình nhìn cảnh này lại đỏ mặt.
Người áo trắng cười
cười, Thư Cửu có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cậu ta.
Sao đó người áo trắng
lại bay tiếp, Thư Cửu mở to mắt, nhìn người áo trắng này lại gần, môi nhẹ nhàng
chạm vào môi Tra Phược.
Trong mắt Tra Phược
toát ra kinh ngạc, sau đó lại khẽ cười.
Cổ họng Thư Cửu giật
giật, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ trên môi hai người, khiến mặt cậu đỏ
hơn, đỏ đến tận tai.
Cảm giác ấm áp vẫn
còn đọng lại trên môi, khiến cả người cậu như bốc cháy, sau đó…
Sau đó Thư Cửu tỉnh
rồi!
Thư Cửu bật dậy,
sau đó trán “bịch” một cái đập vào thứ gì đó.
A Hỉ ôm trán, ngã
ra sau, hét toáng lên: “Má ơi, tôi bị đập đến choáng váng rồi, mau nhìn xem não
tôi có bị đụng đến văng ra không!”
A Thọ vội vàng ôm
nó qua một bên chấm mút.
Thư Cửu trừng mắt
nhìn A Hỉ, “Sao cậu lại gần vậy làm gì!”
A Hỉ mím môi nói: “Nắng
đã chiếu đến mông rồi, tôi gọi cậu dậy bán nến thôi.”
Mặt bánh bao A
Phúc ghé lại gần, nháy mắt to, nói: “Cửu Cửu, A Hỉ cắt ngang mộng đẹp của cậu
à?”
Thư Cửu nghe thấy
hai chữ “mộng đẹp”, hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi, sau lưng nổi đầy da gà.
Thư Cửu:
"...".