Chương 20.1
Gần đây khí sắc của Liên
Vương đã tốt hơn không ít, hơn nữa Kim Tại Trung lại tự mình đón ông vào cung,
tinh thần lại càng thoải mái hơn. Bởi vì đã hứa với Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung
cũng không ở lại Liên phủ lâu, chính là tiếp Liên Vương xong liền vội vàng ngồi
xe ngựa hồi cung. Phác Hữu Thiên thân là thượng thư lại tự mình hộ tống, có thể
thấy được Trịnh Duẫn Hạo đối với Kim Tại Trung cũng thật là quan tâm. Liên
Vương vẫn khí khái tuấn duật như trước, nhìn qua cũng giống như là ca ca của
Tại Trung, chính là trong một năm vừa rồi, ông bắt đầu già đi.
Năm tháng như thoi đưa,
mà bọn họ đã sống lâu như vậy, chỉ e là chẳng mấy chốc ông sẽ xuống mồ, nghĩ
đến là lại thấy không yên lòng với đứa nhỏ này.
Dọc đường đi, Tại Trung
nói chuyện với Liên Vương rất vui. Liên Vương bộ dạng phi thường tuấn mĩ, cho
dù có khuôn mặt giống người thường đã hơn ba mươi tuổi vẫn có thể làm phần lớn
các cô gái điên đảo, nhưng mà ở đây tiên tộc ông coi như là lão giả, giờ lại có
đứa con là Hoàng phi, trong triều đình đối với ông vẫn thập phần tôn trọng.
Chính là, nào có ai biết ông cực kỳ muốn Kim Tại Trung rời bỏ nơi Hoàng cung
đáng sợ này. “Gần đây Bệ hạ đối với ngươi xem ra không tồi.” Ông cười nói, thần
sắc ôn hòa.
“Duẫn Hạo đối xử với ta
tốt lắm, phụ thân không cần lo lắng.” Kim Tại Trung mở hộp bánh ra, cầm một
miếng bánh đậu xanh đưa cho Liên Vương, “Hiện giờ ta ở trong cung tất cả đều
tốt, chỉ có đôi khi ta sẽ lo lắng sức khỏe của phụ thân.”
“Ha hả, ta tất nhiên rất
tốt.” Liên Vương vỗ vỗ tay Tại Trung, nhận miếng bánh đậu xanh kia.
“Tại Trung cũng muốn
xuất cung nhiều để bồi phụ thân, nhưng mà trong cung có quá nhiều quy củ, cũng
chỉ có lần này là được tự mình đi đón người, cùng phụ thân nói chuyện trên
đường đi.” Tại Trung chậm rãi nói.
Liên Vương bị những lời
nói của cậu làm nao nao, sau đó đột nhiên cười: “Ngươi khác lúc nhỏ rất nhiều.”
Mới mấy tháng ngắn ngủi không thấy, Tại Trung không còn giống như lần đầu trở
lại Liên phủ, là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, nhanh chóng trưởng thành
làm cho Liên Vương không khỏi căng thẳng. Đứa nhỏ này, ở trong cung cũng không
dễ dàng đi... Nếu như có thể, ông mong đứa nhỏ này cả đời đều vô ưu vô lự,
không cần phải lo lắng gì cũng không cần miễn cưỡng bản thân học những quy củ
không thích.
Nhưng mà, Hoàng phi dù
sao cũng là Hoàng phi, đây là số mệnh. Nếu như không phải số mệnh này nực cười
đến vậy, làm sao lúc trước Liên Nhã có thể gả cho ông?
Ông cùng Thái hậu Mặc
Lan, năm đó hai lòng nói dối, hủy hoại Liên Nhã, giờ lại còn định tổn thương
Tại Trung sao? Nếu là như thế, ông quả thực hối hận.
Kim Tại Trung và Liên
Vương trước ngày tổ chức sinh nhật một ngày đã về đến Hoàng cung, trong cung từ
sáng sớm đã sắp xếp tất bật. Kim Tại Trung hiện nay là Hoàng phi duy nhất của
Trịnh Duẫn Hạo, cũng là người được sủng ái nhất, mà Thiên Hậu lại đối với cậu
vô cùng sủng nịch, đương nhiên sinh nhật cậu không ai dám sơ sẩy. Khắp nơi đều
là không khí vui mừng, ngự hoa viên trang trí đều là loại hoa sen mà Kim Tại
Trung thích, lơ đãng thoạt nhìn lại có cảm giác giống Liên Vương phủ.
Bồng Lai cung trải đầy đèn
lồng, các cung nữ ăn mặc chau chuốt. Kia một màu tơ lụa đỏ thẫm điểm xuyết bông
sen vàng tơ, Tại Trung vuốt ve vạt áo, khóe miệng gợi lên nụ cười vui vẻ.
“Hoàng phi sao lại vui
vẻ thế?” Hồng Lăng cười cậu, “Như là chuẩn bị thành thân vậy.”
“Ngươi nói hươu nói vượn
gì đó? Ta chỉ cảm thấy bộ đồ này thật đẹp, màu đỏ vừa vui mắt, hơn nữa...” Tai
cậu bỗng dưng đỏ lựng, “Duẫn Hạo nói ta mặc đẹp ~” nói xong cắn môi cười hạnh
phúc. Hồng Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, giúp cậu xếp chăn, giục cậu ngủ sớm, ngày
mai còn phải trang điểm mặc phục lễ, hôm nay đương nhiên phải dưỡng thần cho
tốt.
Cẩn thận nghĩ lại, sinh
nhật năm nào Kim Tại Trung cũng đều mặc đẹp như vậy, chẳng lẽ Trịnh Duẫn Hạo
lại không khen nổi một câu?
“Khụ khụ, ta chính là
vui vẻ thôi ~” Vì cậu không biết nói sạo, hừ mũi một cái, “Duẫn Hạo nói, khi
yến tiệc ngày mai kết thúc, hắn sẽ đưa ta đi chơi rừng đào. Ngươi biết không,
rừng đào kia nở hoa sớm lắm, giờ đã um tùm hoa rồi. Nghĩ đến việc ngày mai cùng
với Duẫn Hạo đến đó, liền cảm thấy rất vui.”
Hồng Lăng gật gật đầu:
“Hóa ra là như vậy, ngày mai nô tỳ nhất định giúp Hoàng phi sửa soạn trang phục
đẹp nhất.” Nàng cười, nụ cười chứa chan niềm vui thật lòng.
“Hồng Lăng, so với ba
năm trước ngươi bây giờ đã biết cười rồi. Cái thời điểm mới biết ngươi, lúc nào
ngươi cũng khẩn trương, còn chẳng biết nói đùa.” Tại Trung đứng dậy nhìn Hồng
Lăng, kéo tay nàng: “Ngươi cười lên rất đẹp.”
“Nhưng nô tỳ chỉ đối với
một mình Hoàng phi như vậy thôi.” Hồng Lăng ban đầu kinh ngạc, sau đó dịu dàng
nói, “Nô tỳ tuy không nói gì, nhưng bây giờ nhìn Hoàng phi được sủng ái, mỗi
ngày tươi cười như hoa, trong lòng tự nhiên cũng cao hứng. Nô tỳ cảm thấy thực
sự hạnh phúc, bởi vì có thể nhìn thấy Hoàng phi tươi cười.” Hậu cung luôn đổi,
có thể cười vui vẻ thật là tốt. Nàng hi vọng Kim Tại Trung cả đời đều như vậy,
tuy có thể lúc này lúc kia, nhưng mỗi khi cười, nàng mong đó là nụ cười hạnh
phúc.
Tại Trung vân vê ngón
tay: “Hắn hứa với ta, chỉ có một mình ta. Về sau, ta sẽ vẫn cười như vậy.”
“Hoàng phi đã trưởng
thành rất nhiều rồi.” Hồng Lăng một thoáng ngơ ngẩn thở dài.
Tại Trung mỉm cười nhẹ,
“Hôm nay ngươi nói những lời giống hệt phụ thân nói.” Trong giọng nói có chút
mất mát, như đã mất đi một thứ gì đó.
Ta đang cố gắng quen với
thế giới của các ngươi, nhưng bên ngoài ta vẫn chưa thay đổi được?
Nâng ly mừng gió
đông,thà cùng nhau thong dong, cây dương rủ thành đông, tay nắm tay hòa quyện.
Sinh thần Hoàng phi Liên
Khuynh hàng năm đều tổ chức lớn như vậy, ngay cả Đạp Tuyết cũng không tránh
được tất bật vất vả. Trà phẩm các Đại thần uống nàng đều phải tự mình chuẩn bị,
không thể để xảy ra một chút sai lầm. Vốn chuyện này nàng cũng không cần quá để
tâm, nhưng khổ nỗi đám nô tài không hiểu nhiều về trà, cho nên nàng không thể
sai bọn họ đến hỗ trợ. Tuy rằng sức khỏe nàng càng ngày càng kém, mệt nhọc một
chút đã phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lại thường xuyên choáng đầu, ăn cái
gì cũng thấy buồn nôn.
Rõ ràng đã xin thái y
một ít thuốc an thần, nhưng nàng cũng chưa kịp dùng, nàng vỗ nhẹ lồng ngực,
ngồi ở ngoài đình mát một lúc, thoáng chốc mày đã giãn ra.
“Như thế nào lại...”
Nàng thì thào tự nói, bàn tay mơ hồ xoa bụng mình, “Chẳng lẽ... không thể
nào... không thể ...” Nàng lắc đầu, nhắm mắt thật chặt lại không dám nghĩ. Bỗng
phía sau có người vỗ nhẹ lên vai nàng, Đạp Tuyết cả kinh vội đứng dậy quay
người lại, lùi giật ra đằng sau, vô ý mất đà, suýt thì ngã xuống lại được tiếp
bằng một cái ôm quen thuộc. Sắc mặt Đạp Tuyết tái nhợt, đập vào mắt nàng là vẻ
mặt lo lắng của Thẩm Xương Mân.
Một tiểu cung nữ ở đâu
chạy đến sợ tới mức quỳ rạp xuống: “Nô tỳ không cố ý, nô tỳ đã gọi Đạp Tuyết tỷ
tỷ mấy lần, nhưng tỷ tỷ không để ý đến nô tỳ... Nô tỳ...”
“Thôi, ngươi lui xuống
đi.” Xương Mân không kiên nhẫn nhíu mày, “Say này cẩn thận hơn là được.” Dứt
lời, Xương Mân đỡ Đạp Tuyết ngồi xuống, đưa một chén trà nóng cho nàng, Xương
Mân chậm rãi hỏi: “Sao hôm nay sắc mặt ngươi kém vậy, rốt cuộc là làm sao?”
Tay Đạp Tuyết vẫn run
như trước, nàng bưng chén trà nóng trong lòng bàn tay, một hồi lâu nàng mới
nói: “Gần đây nô tỳ ngủ không ngon, chắc là vì tiệc sinh nhật của Hoàng phi,
Đại nhân không cần lo lắng.”
“Nếu mệt mỏi, đem việc
này cho hạ nhân xử lý cũng được.” Trong giọng của Xương Mân có ý tứ trách cứ
cùng quan tâm.
“Đây là bổn phận của nô
tỳ. Thời gian cũng không còn sớm, nô tỳ còn có việc đi trước, nô tỳ xin cáo
lui.” Đạp Tuyết thủy chung vẫn duy trì khoảng cách với Xương Mân.
Mắt thấy nàng đứng dậy,
Xương Mân vội giữ chặt cổ tay nàng, bình tĩnh giải thích: “Ý của ta từ trước
đều không phải như thế, ngươi như vậy là tra tấn chính mình, ta rút lại lời nói
ngày đó. Đạp Tuyết, ngươi biết rõ ta không đành lòng nhìn ngươi như vậy...”
“Rút lại? Ý Đại nhân là
muốn cho Đạp Tuyết một lời hứa mà quên người kia sao?” Nàng nhìn y, không hiểu
sao vô cùng bình tĩnh.
“Ta...”
Đạp Tuyết chung quy biết
tâm tư y, y sao có thể quên Thiên Diên. Lòng của nàng mất mát vạn phần, dù
chuyện đã như vậy nhưng Thẩm Xương Mân cũng không thể tiếp nhận nàng, nếu còn
biết chuyện kia nữa thì càng sao có thể liếc nàng một cái? Nàng cười khổ nói:
“Nếu Đại nhân không thể cho Đạp Tuyết cái gì, nếu không thể quên người kia, hãy
giống như lúc trước đã nói, quên Đạp Tuyết đi.”
“Đạp Tuyết!” Xương Mân không
muốn buông tay.
“Làm gì vậy? Vì Đạp
Tuyết ngài phải từ bỏ người trong lòng ngài, nếu Đại nhân luyến tiếc cần gì
phải kéo theo Đạp Tuyết không buông?”
Bàn tay nắm chặt kia
không có lý do gì để lôi kéo, Xương Mân hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng cũng buông
tay. Đạp Tuyết nhìn y, mỉm cười thê lương: “Sau này Đại nhân không cần tự mình
đến đây lấy trà, nô tỳ sẽ sai người đưa đến quý phủ.” Nói xong nàng quay đầu bỏ
đi, Xương Mân đứng ở trong chòi kinh ngạc một hồi, cười nhạo thành tiếng.
“Thẩm Xương Mân a Thẩm
Xương Mân, ngươi cũng có ngày hôm nay...” Mất Thiên Diên, phụ Đạp Tuyết.
Hai người con gái, giống
nhau như vậy, lại không giống nhau đến thế.
Thiên Diên ôn nhu động
lòng người, lại bỏ đi vô thanh vô tức. Đạp Tuyết cũng ôn nhu, nhưng lại có một
loại quật cường mà Thiên Diên không có, lưu dấu trong lòng y.
Từ đầu đến cuối, ai nặng
ai nhẹ, hẳn cũng rõ vài phần.
“Thiên Diên, nếu ta
buông ngươi chọn nàng ấy, ngươi có oán ta không?” Y cười cười tự giễu, “Ngươi
đi tuyệt tình như vậy, ta sao lại không quên được ngươi...”
Mà Đạp Tuyết đi vào
trong vườn trà, đi thẳng vào buồng nghỉ không hề đi ra, cho đến khi đám nô tài
gọi nàng tới tấp, nói tiệc sinh nhật của Hoàng phi bắt đầu rồi, nàng mới lau
hết nước mắt, chỉnh sửa ăn mặc rồi hững hờ đi ra cửa. Gương mặt không son phấn
nhìn tái nhợt không sức sống, khiến người khác không ngừng thương hại. Vị trí
của nàng khiến rất nhiều cung nhân khác hâm một, thi thoảng Thiên Đế lại mang
theo nàng, tự nhiên được không ít kẻ nịnh bợ.
Thế nhưng tính tình Đạp
Tuyết lãnh đạm, ai cũng không lấy được lòng nàng, nàng đối với ai cũng bình
thản. Cấp trên của nàng bây giờ e cũng chỉ có Hồng Lăng và đại cung nữ bên cạnh
Thái hậu mà thôi.
Mang theo cung nữ rót
trà đi vào đại điện, cái Đại thần cũng tới khá nhiều. Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim
Tại Trung, còn có Thiên hậu đều ngồi ở chính đại điện bên trên, trang phục hoa
lệ, đặc biệt là Kim Tại Trung, hôm nay có thể nói là đẹp không màng khói lửa
nhân gian. Hi nhi được đặc biệt ân chuẩn, ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh Tại Trung,
đôi mắt tò mò nhìn xung quanh, nhìn các vị Đại thần, nhưng đã không còn sợ hãi
như lúc ban đầu. Đạp Tuyết bưng trà đặt ở trên bàn, các cung nữ cũng bắt đầu
rót trà cho các vị quan.
Ở đây đều là những là
trà tốt nhất, các Đại thần luyến tiếc không uống. Hơn nữa kỹ thuật pha trà của Đạp
Tuyết mấy ai có thể sánh được, đương nhiên chiếm được nhiều khen ngợi từ mọi
người.
Duẫn Hạo buông chén trà,
tán thưởng nói với Tại Trung: “Tay nghề pha trà của Đạp Tuyết càng ngày càng
tốt.”
“Lần sau ta sẽ học nàng,
pha cho ngươi uống được không?” Tại Trung cười rộ lên, mi tâm dùng màu đỏ son
điểm vẽ một đóa sen câu hồn. Da thịt tuyết trắng sánh với một thân hồng sam,
trên đầu cài một chiếc trâm ngọc, cảm giác vừa mĩ vị, vừa tự nhiên lại kinh tâm
động phách.
“Ngươi có lòng là được
rồi.” Duẫn Hạo ở dưới gần bàn cầm tay Tại Trung, “Đừng để bản thân mệt mỏi, cho
dù cần học cái gì, cứ từ từ sẽ đến.”
“Đã biết ~” cậu cầm đôi
đũa gắp thức ăn cho Duẫn Hạo, “Lát nữa không phải nói muốn dắt đi chơi ở rừng
đào sao? Chúng ta mau ăn nhanh, ăn xong còn đi nữa, hì hì ~”
Duẫn Hạo bất đắc dĩ mà
đầy sủng nịch nhìn Tại Trung, khóe miệng nhếch lên.