Jan 26, 2015

[KHNGCPS] Part 65 - Hoàn

Part 65
Nhà hàng cơm Tây xa hoa ở trung tâm thành phố đã bị một người bao hết, bên trong trang trí vô cùng lãng mạn với ánh nến, đàn violin và rượu vang đỏ, nhân vật nam chính khí khái hào hùng nay lại toả ra hơi thở lạnh như băng khiến người không dám lại gần, nguyên nhân rất đơn đơn giản, nhân vật chính còn lại không tới.
Kỳ thật Kim Jaejoong cái gì cũng không làm, hôm nay đã quyết định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ thị của người nào đó, mặc đồ vest cùng giày da ở chỗ trợ lý Lưu, hưởng thụ ánh mắt nóng bỏng hoảng sợ mà tràn ngập ngờ vực gần như có thể đốt cháy lưng cậu của trợ lý Lưu, sau đó vui vẻ đi vào trong thang máy công ty, đứng trong thang máy nhận được điện thoại hỏi thăm của Shim-kun liền khai báo hết hành trình tối nay.
“Cậu định trả lời Jung băng sơn như thế nào??” Shim-kun nghe Kim Jaejoong kể lại xong liền hỏi, Kim Jaejoong quyết định dùng khả năng giả ngu tuyệt đỉnh của mình mà khiêu chiến tính nhẫn nại của Shim-kun:
“Trả lời cái gì? Tối nay không phải vì kỷ niệm bọn tớ đã hoà hợp lại sao?”
Shim-kun quả nhiên không nói lên lời, giận dữ một hồi mới cảm thán:
“Kim Jaejoong, cậu thật sự vừa ngốc lại vừa HIGH.”
“Hức…”
“Cậu không được tổn thương tình cảm của Jung băng sơn một lần nữa, bạn tốt à, tớ khuyên cậu một câu, hành động nhanh lên! Không thể kiếm được người thứ hai giống Jung băng sơn có thể chịu đựng tất cả các tật xấu của cậu đâu! Lần này cậu cứ làm như vậy đi, chờ anh ta cầu hôn, ăn cơm với anh ta, lăn lên giường, vậy là OK!”
Kim Jaejoong ngoan ngoãn gật đầu, lại “Ừ” mấy tiếng mới cúp điện thoại, thở phào một hơi.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên vách kính của thang máy, hoá ra cậu lại có vẻ mặt như thế này sao?...
Khuôn mặt đầy chờ mong, gấp gáp lại ngọt ngào.
Jung Yunho, em chấm anh rồi đó.
Đúng lúc này, điện thoại Kim Jaejoong lại vang lên, là anh đẹp trai tình cờ gặp trong nhà vệ sinh hôm trước gọi cậu!
“Jaejoong, cậu ở đâu vậy?” Giọng nói đầu bên kia không nghe ra cảm xúc gì.
Kim ngốc manh thầm thắc mắc sao đối phương biết số điện thoại của mình, nhìn số hiện trên thang máy:
“Tôi tan tầm, đang ở trong thang máy công ty!”
“Là thế này…” Giọng nói có chút bối rối của Park Yoochun truyền đến, “Tôi ăn cơm trong nhà hàng cạnh công ty cậu, nhưng mà tôi quên mang ví… Chợt nhớ tới cậu làm việc ở Khải Việt nên… Cậu có mang tiền không?”
“A, có mang, cậu đang ở nhà hàng Kim Hồ sao? Tôi sẽ qua ngay!” Nói xong, cửa thang máy mở ra, Kim Jaejoong cúp điện thoại bước nhanh ra ngoài…
10 phút sau, hai người gặp nhau trong nhà hàng, Yoochun đứng cạnh bàn, vẫy vẫy tay với cậu, Kim Jaejoong đi tới, trong lòng thầm nghĩ lát ngàn vạn lần đừng trễ giờ hẹn với người nào đó, ngoài mặt lại vẫn giả bộ cười tươi.
Cậu nhớ bạn Jung từng nói, anh đẹp trai này tên là Park Yoochun, là con trai khách hàng lớn của công ty, vì vậy bạn Kim trời sinh đã quảng giao lập tức nhiệt tình nói:
“Hì! Hai chúng ta lại gặp nhau rồi, mấy ngày nay thế nào?”
“Tôi rất tốt! Thật ngại a, lần trước tôi đã gây rắc rối cho cậu, lần này lại không mang ví tiền, lần sau tôi sẽ mời cậu đi ăn cơm!”
Park Yoochun một bộ công tử hào hoa lại lễ phép, thoả mãn trái tim hủ của bạn Kim, người nào đó lập tức híp mắt gật đầu:
“Được được!” Đang lo lắng sẽ trễ hẹn với người nào đó nên không thể không ra sức kéo tay Yoochun đến quầy thu ngân, “Chúng ta đi tính tiền đi!”
“Được ——A, quần áo cậu!” Park Yoochun đột nhiên kêu lên, Kim Jaejoong quay đầu lại nhìn, sau đó cả người đều đóng băng —— Bộ vest bạn Jung tặng cậu không biết từ lúc nào đã bị nước tương dây vào…
( ° °|||). . .
Park Yoochun vò đầu nói:
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi ăn cơm gà sốt tương, quần áo cậu rất quý đúng không? Tôi đã từng thấy bộ này ở shop, giá đến vài vạn, cả Bắc Kinh chỉ có ba bộ, vậy mà giờ lại dây bẩn.”
“Giờ có khác gì dính phân gà đâu…”
Kim Jaejoong vô lực bổ sung.
Park Yoochun cũng lộ vẻ mặt khó xử, nói với cậu:
“Hay là ra tiệm giặt là giặt thử xem?”
Kim Jaejoong ngước đôi mắt gần như đã mất đi tiêu cự:
“Vậy phải mất bao lâu mới giặt xong?...”
“Chỉ giặt phần bị bẩn sau đó sấy khô chắc cũng không lâu lắm đúng không? Ngay đối diện chỗ này có một tiệm giặt là.” Park Yoochun chưa nói xong đã bị kéo đi, người nào đó vội vàng tính tiền rồi lao thẳng sang tiệm giặt là đối diện.
Nhưng khi đến tiệm giặt là, hai người mới phát hiện trên cửa đã treo một tấm biển “Hôm nay ngừng kinh doanh”, Kim Jaejoong nhìn thấy thì hận không thể tự vẫn tại chỗ để tạ tội, vừa nghĩ tới việc cậu sẽ bị người nào đó hành hạ, cậu liền run rẩy không thôi.
“Đây là Jung phúc hắc chuẩn bị cho tôi mà, anh ấy bảo tôi mặc cái này đi ăn tối, giờ thì xong rồi! Xong hẳn rồi…”
Park Yoochun an ủi cậu:
“Thế này đi, tôi dẫn cậu tới shop nhà tôi chọn một bộ vest, coi như tôi bồi thường.”
Kim Jaejoong ngước đôi mắt mờ mịt nhìn anh:
“Shop nhà anh ở đâu?...”
“Đại khái chỉ mất 10 phút thôi, theo tôi lên xe đã.” Nói xong kéo Kim Jaejoong tới bãi đỗ xe.
Con đường vốn chỉ mất “10 phút” nay vì giờ tan tầm mà tắc đường hơn 20 phút, Kim Jaejoong lo sợ bất an ngồi ghế lái phụ, gặm móng tay.
Có nên gọi điện thoại cho Jung boss giải thích tình huống lúc này không?
Liệu anh ấy có nói “Hôm nay mà không đến thì sau này sẽ không gặp nữa” không?
Đang lúc Kim Jaejoong cầm điện thoại do dự, màn hình đột nhiên sáng lên ——
Người gọi: Cuồng ngược đãi.
Kim Jaejoong kinh hãi, sớm biết sẽ bị gọi điện thoại truy hỏi thế này, cậu gọi giải thích trước có phải tốt hơn không!...
Than khóc hai giây xong, cậu vội ấn nút nghe.
“Ở đâu?” Giọng nói bình tĩnh lại ẩn chứa lực uy hiếp mạnh mẽ này đâm thẳng vào tai Kim Jaejoong.
“Trên… Trên đường.”
Đối phương quả nhiên không dễ lừa chút nào:
“Trên đường đến nhà hàng?”
“Không, không phải như vậy! Lúc vừa rồi, em trả tiền hộ anh đẹp trai ——
“Ai? Park Yoochun?” Cậu gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng bạn Jung nhíu mày lúc nói những lời này.
Kim ngốc manh còn chưa kể lể hết đau khổ của mình đã bị bên kia cắt ngang nên rất phiền muộn, bất đắc dĩ nói:
“Sao anh lại thông minh như vậy…”
Giọng bên kia đã bắt đầu tức giận:
“Tới ngay đi.”
Lúc này, Park Yoochun dừng xe, nói với Kim Jaejoong:
“Chúng ta tới rồi.”
Kim Jaejoong cắn răng, nói với người trong điện thoại:
“Em thay quần áo xong sẽ qua ngay!” Sau đó cúp điện thoại, thúc giục Yoochun mau chóng xuống xe, hai người chạy như điên vào trong shop thời trang cao cấp.
“Tôi lấy mẫu này! Làm ơn lấy cho tôi một bộ!” Kim Jaejoong lần đầu tiên mặt dày như vậy, không đợi người trả tiền mở miệng đã chọn luôn một bộ, cậu hiện tại thật sự không có tâm tư, cũng chẳng có thời gian để mà chậm rãi chọn! Nếu không đến nhanh, có khi cậu sẽ bị người nào đó phân thây thành mấy khúc luôn ấy!
Park Yoochun cười nhẹ một tiếng, nói với nhân viên phục vụ:
“Lấy một bộ theo size của cậu ấy.”
“Vâng, Park tổng.”
Nhân viên phục vụ đi vào trong kho trong chốc lát, tìm được thì tươi cười cầm bộ vest ra, chợt thấy tay trống không, lại nghe thấy một tiếng “Thanhs”, bạn Kim đã cầm bộ vest lao thẳng vào trong phòng thay đồ.
Vào phòng thay đồ, cậu bắt đầu cởi áo khoác bẩn trên người ra, chợt nghe “Cạch” một tiếng, cửa phòng thay đồ đã bị khoá ngoài, ah, hoá ra là cậu sốt ruột quá quên không khoá cửa, anh đẹp trai thấy vậy nên đóng hộ cậu sao?
Kim ngốc manh cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng thay đồ cho xong, đẩy cửa nói:
“Anh đẹp trai, à không, Yoochun, mở cửa hộ tôi với!”
Không người đáp lại.
“Anh đẹp trai??” Chẳng lẽ đi WC rồi sao… Kim Jaejoong gấp gáp, hô to, “Cái kia… Cô nhân viên vừa rồi có ở đây không?”
Không người đáp lại.
Kim Jaejoong đập cửa hai cái, la to:
“Bên ngoài có ai không?... Mở cửa hộ tôi được không? Tôi bị nhốt bên trong rồi!”
10 phút sau.
“Yoochun à… Cậu đi WC vẫn chưa về sao?”
10 phút sau.
“Thả —— Tôi —— Ra —— Với!”
Kim Jaejoong không tin người trong shop này có thể bốc hơi nhanh chóng như vậy, kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ… Lúc này, cậu chợt nhớ ra gọi điện thoại cho Jung phúc hắc cầu cứu, về phần tại sao không gọi cho Shim-kun, Kim Jaejoong cũng không nghĩ tới.
Không ngờ, điện thoại vừa kết nối, đầu kia đã nghe máy, lúc nghe thấy tiếng “Alo” lạnh lùng của đối phương, Kim ngốc manh không hiểu sao thấy mũi chua xót, nức nở nói:
“Em, em bị nhốt trong phòng thay đồ rồi…”
Giọng Jung Yunho khá bình tĩnh, nói với cậu:
“Anh sẽ tới ngay.”
“Được… Em ở ——
“Anh biết rồi.”
O()o Có cần phải thần thánh như vậy không…
Vì vậy Kim Jaejoong héo hon ngồi trong phòng thay đồ tối om, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật dễ bị lừa! Chẳng lẽ Park Yoochun có cừu oán với cậu? Hết thảy đều đã sắp xếp từ trước??
Vậy phúc hắc thì sao? Cậu chưa nói, phúc hắc đã biết cậu ở nơi nào, lại bảo cậu chờ, chẳng lẽ cũng là giả?
Kim ngốc manh bắt đầu cảm thấy không thể tin tưởng thế giới này được nữa, lại gõ cửa kêu cứu.
Trong lúc cậu đang đập cửa “rầm rầm” đầy tuyệt vọng, cửa đột nhiên bị người mở ra, ánh sáng bên ngoài thoáng cái đập vào mắt ngốc manh, một bóng người đang đứng bên ngoài, ngốc manh híp mắt nhìn lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm đón lấy ánh mắt hoang mang của cậu.
“Không được gặp Park Yoochun nữa, biết chưa?”
Ngốc manh nào còn tâm trí quản những thứ này, trực tiếp ôm lấy cổ Jung Yunho, dán lên người đối phương, phù… Giờ mới có cảm giác an toàn.
Trên người Jung Yunho có hương thơm rất đặc trưng, Kim Jaejoong dụi đầu vào lòng đối phương, hít sâu một hơi, thở phào nói:
“Ấm quá…”
Kim Jaejoong giương mắt, nhìn người nào đó đang cố nén giận, nuốt nước miếng nói:
“Được rồi, em đảm bảo về sau không gặp cậu ta nữa.”
Jung băng sơn dời mắt, trên mặt có thêm vài phần lạnh lùng:
“Tên Park Yoochun kia, đúng ra anh nên bóp chết cậu ta từ lần trước.”
Kim ngốc manh nghe xong không khỏi run rẩy, nhưng vẫn không đè nén nổi tính tò mò hỏi:
“Tại sao cậu ta phải nhằm vào em? Em với cậu ta đâu có thù, a, nếu như cậu ta trả thù lần trước em va vào đầu cậu ta thì thật sự nhỏ nhen quá…”
“Cậu ta nhằm vào anh.”
“Nhằm vào anh.”
Jung Yunho không định giải thích, ôm vai ngốc manh đi ra ngoài:
“Đi theo anh một chuyến.”
“Đi đâu?”
“Đi từ chức.”
“Hả?!” Giọng của bạn Kim thiếu chút nữa chấn động cả shop thời trang, cậu hoảng sợ nhìn Jung Yunho mặt không biểu tình, bước vội theo anh, trong lòng là một lô lốc dấu chấm hỏi đang kêu gào ầm ĩ.
Anh bảo cậu đi từ chức?! Chẳng lẽ cậu mất trí nhớ ư, sao cậu lại không theo kịp tốc độ tư duy của anh vậy?! Hiện tại là giờ tan tầm, Jung phúc hắc bảo cậu đi từ chức với ai?
Toàn bộ thắc mắc sau một câu “Là anh từ chức” của phúc hắc liền dập tắt, sau đó lại bùng cháy mạnh mẽ.
“Anh anh anh muốn từ chức?!” Vừa chui vào trong xe vừa lớn tiếng hỏi.
“Ừ.”
“Không đi làm nữa?”
“Ừ.”
“Anh phải rời khỏi Khải Việt?!”
“…” Jung phúc hắc trước lúc nổi giận quăng cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, Kim Jaejoong lập tức làm động tác kéo khoá miệng, yên lặng trở lại.
Năm phút sau, không kiềm chế được nữa, cậu hỏi:
“Em có thể hỏi nguyên nhân là gì không?”
“Ngài Park là khách hàng lớn của Khải Việt, anh đối đầu với con ông ta sẽ gây tổn hại cho công ty, hơn nữa hẹn hò trong công ty cũng không tiện, nhân tiện từ chức luôn thôi.”
Hẹn hò trong công ty không tiện…
Kim Jaejoong xấu hổ một lát, lại vội vàng hỏi:
“Vậy anh lấy gì để đối đầu với cậu ta?”
“Anh có Tường Thức.”
“Anh làm việc cho cả Tường Thức sao?” Tường Thức là tập đoàn đẳng cấp thế giới, quy mô lớn hơn hẳn Khải Việt.
“Không, Tường Thức là anh sáng lập.”
(⊙▽⊙ . . .
Lúc này, biểu cảm của Kim Jaejoong đã không thể dùng từ khiếp sợ để miêu tả.
Thấy cậu bị đả kích liên tục, Jung Yunho bỗng dưng lương tâm trỗi dậy, giải thích ngắn gọn với cậu.
Hoá ra, bạn Jung là boss tổng của Tường Thức, chỉ là việc trong Tường Thức, anh không tự mình ra mặt, bởi vậy không ai biết tập đoàn lớn này đến cùng là do ai sáng lập, một năm trước Tường Thức có ý định thu mua Khải Việt đang phát triển không ngừng, việc này sẽ tiêu tốn một nguồn tài chính khổng lồ, vì vậy Jung tổng giám đốc không lộ mặt quyết định một mình xông pha vào tập đoàn Khải Duyệt, hiểu rõ tình hình rồi tính tiếp.
Kim Jaejoong ra sức kìm chế nhiệt tình của hủ nam khi gặp được đế vương tổng công, nhưng ánh mắt nhìn sườn mặt hoàn mỹ, lạnh lùng mà quyến rũ của bạn Jung lại không giấu được sự ngưỡng mộ:
“Vậy giờ anh từ chức liệu có ảnh hưởng tới việc anh tìm hiểu Khải Việt không?”
“Anh đã sớm tìm hiểu rõ Khải Việt rồi.” Anh lái xe, mắt lại liếc sang người bên cạnh, “Ai biết nửa đường lại gặp một bé hồ ly như em.”
Lời này mang theo chút bất đắc dĩ cùng chiều chuộng, lại thêm vài phần yêu thương.
Mặt Kim Jaejoong liền nóng bừng lên.
Lúc Jung phúc hắc đi đến biệt thự vùng ngoại ô của đại đại boss Khải Việt, hai người ngồi trong phòng kín, hội đàm “thân mật” trong 20 phút, cửa phòng mở ra, Jung phúc hắc ra trước, sau đó là đại đại boss cười tủm tỉm không thôi, dường như bầu không khí giữa hai người không tệ.
Ánh mắt Jung phúc hắc đảo quanh, nhìn vào phòng tắm, không nóng không lạnh nói:
“Em đang làm gì đấy?”
“Ah? ——“ Hủ nam vốn đang chúi đầu vào trong bồn tắm của nhà đại đại boss mà quan sát nghe vậy thì bối rối vô cùng, trượt chân ngã vào trong bồn tắm trống rỗng!
Jung phúc hắc lập tức tiến lên, túm lấy cổ tay cậu kéo vào trong lòng, Kim Jaejoong chui vào trong cái ôm ấm áp kia, im lặng nửa giây, khiếp đảm ngẩng đầu nhìn người nào đó đen mặt, theo bản năng chuyển sang hình thức nhược thụ ——
“Ộppa, em vừa mới lạc đường…”
Ộppa đợi cậu đứng vững, quay người nói với đại đại boss:
“Chủ tịch, chúng tôi đi trước.”
Đại đại boss đã hiểu ra, gật gật đầu, khuôn mặt đầy mỡ nở nụ cười hoà nhã:
“Ha ha ha… Hoá ra cậu vì cậu ta à, cậu Jung, về sau không cần phải gọi tôi là chủ tịch nữa, làm gì có chủ tịch nào phải nhờ vả nhân viên của mình? Tôi sẽ phối hợp với Tường Thức, cậu cứ yên tâm.”
“Được, tôi sẽ bảo đoàn luật sư làm việc nhanh chóng, có việc ngài cứ liên hệ trực tiếp với tôi.” Nói rồi hai người bắt tay.
Kim Jaejoong chỉ cảm thấy, ngầu quá đi mất.
Lúc ra về, Kim Jaejoong ngồi trong xe, ra sức suy đoán xem Jung phúc hắc cùng đại đại boss đến cùng đã nói những gì, sau cậu lại cảm thấy hai người tuy vẫn tôn trọng nhau như trước, nhưng thái độ của đại đại boss với người nào đó đã thay đổi, như thể người nào đó còn là boss lớn hơn cả ông.
Vì vậy…
“Anh đừng khiến em có cảm giác anh một tay che trời như vậy nữa! Em sẽ coi anh là thần mất.” Kim Jaejoong ngồi trong quán cà phê, liên tục kêu ca, hình tượng trong sáng đáng yêu của cậu cùng với sự lạnh lùng siêu ngầu của người đàn ông đối diện thu hút sự chú ý của toàn bộ giới tính nữ nơi đây.
Người nào đó có chút ngoài ý muốn, nói:
“Vì sao?”
“Anh quá mạnh mẽ.”
Jung Yunho gật gật đầu, ngoắc ngoắc bảo cậu ngồi cạnh mình, bạn Kim trong thời kỳ phản nghịch thấy mấy cô gái xung quanh đang nhìn, lập tức phản kháng:
'”Anh đang coi em như mấy nhân viên cấp dưới trong công ty à?! Sao lúc nào cũng bắt em phải sang chỗ anh vậy…”
“OK.” Jung Yunho thấy vậy liền đứng lên, chuyển sang ngồi cạnh Kim Jaejoong, nhìn bạn Kim vẻ mặt lúng túng, nói, “Kim Jaejoong, anh chỉ là một người bình thường thôi.”
“Người bình thường có thể sáng lập Tường Thức sao?”
“Anh là người bình thường, nhưng anh cũng là Jung Yunho.”
“…” Kim Jaejoong không biết nên dùng ánh mắt gì để nhìn vị siêu cấp tự kỷ kia, “Anh ngay cả khoe khoang cũng phải theo cấp bậc thần…”
Khoé miệng Jung Yunho khẽ nhếch, vươn tay vuốt vuốt mũi Kim Jaejoong, nói khẽ:
“Ít nhất đối với em, anh là một người bình thường, anh có nhu cầu của người bình thường…” Nói xong dùng ngón trỏ vuốt ve bờ môi Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong toàn thân run rẩy chỉ vào vị trí đối diện:
“Anh, anh ngồi sang bên kia thì hơn!”
Jung phúc hắc bất chấp tất cả mà nói:
“Tối nay đến chỗ anh nhé?”
“Không!” Hai tay ôm ngực, thề sống chết phải giữ gìn.
“GV hay nhất của em đang ở chỗ anh.”
“…”
“Không cần?”
Đêm đó, Kim hủ nam dùng mồ hôi của mình đổi lại GV yêu quý, để bày tỏ sự phản kháng của mình trước thế lực xấu xa, cậu in vô số dấu vết “Kim hủ nam đã đến đây” trên người bạn phúc hắc, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nằm ngủ.
Đương nhiên, trong lúc hai người làm chút việc ABCXYZ vẫn có vài vấn đề nho nhỏ. Tổng công đại nhân rất khó hiểu, người dưới thân dù động tình vẫn cố lấy hai tay che mặt, hoá ra là vì cậu ——
Chảy nước miếng.
Anh còn phát hiện, người dưới thân không biết kiếm được tấm gương ở đâu, đặt trước mặt để quan sát nét mặt của mình…
Nếu không phải anh ngăn lại, chỉ sợ cậu còn chụp lại khung cảnh này để đăng lên mạng…
Điều khiến anh tức giận nhất là, trong lúc kích tình, anh nghe thấy Kim hủ nam gọi tên rất nhiều người đàn ông.
“Ah, tư thế này là… Dương Duệ thích nhất…”
“… Dương Duệ là ai?”
“Một đại công trong tiểu thuyết… Ah! Chỗ anh cắn là nơi mẫn cảm nhất của Trần Thạc…”
“Em có thể tập trung một chút không!”
Mắt đầy sao lấp lánh:
“Anh giống hệt như Trịnh Diệu Dương vậy, đẹp trai chết người…”
“…”
“Uhmm... Fiennes…” Lại còn có cả người ngoại quốc.
Quy tắc hẹn hò lại có thêm một mục, không cho phép đọc tiểu thuyết nam nam.
Vĩ thanh
Năm 2013 có bốn tin tức khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.
Tường Thức thông qua thảo luận sơ bộ, thu mua tập đoàn Khải Việt.
Tổng giám đốc Tường Thức Jung Yunho từng là giám đốc chấp hành khu châu Á của Khải Việt, trợ lý riêng của tổng giám đốc Tường Thức Kim Jaejoong từng là đại diện sản phẩm cho tập đoàn Khải Việt, có tin đồn hai người đang hẹn hò.
Người thừa kế của Hoa Đô Thiên Park Yoochun cùng người phụ trách khu Trung Quốc của Tường Thức Kim Junsu bị người bắt gặp cùng nhau vào khách sạn.
Tường Thức thu mua Hoa Đô Thiên, Park Yoochun đảm nhiệm chức giám đốc quản lý khu châu Á, tin đồn anh không hợp với Jung tổng giám đốc hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, tiêu đề trên báo giải trí ——
Shim Changmin – tác giả của cuốn “Khi hủ nam gặp cao phú soái” – cuốn tiểu thuyết xuất sắc nhất, cho biết: nội dung tiểu thuyết được viết dựa theo câu chuyện có thật ngoài đời, theo phóng viên được biết, Shim Changmin là bạn tốt nhất của trợ lý tổng giám đốc Tường Thức Kim Jaejoong, mà dạo gần đây cậu đang có tin đồn hẹn hò với tổng giám đốc Tường Thức Jung Yunho, phải chăng nhân vật chính trong tác phẩm này chính là hai người?

THE END

[KHNGCPS] Part 64

Part 64
Một phút đồng hồ dài bao lâu? Vậy phải xem bạn đang đứng trong WC hay đứng ngoài WC đã.
Hôm nay là ngày cuối cùng công ty kiểm tra sức khoẻ, xét nghiệm nước tiểu và thử máu đều ở tầng trệt, nhà vệ sinh nam bình thường vốn vô cùng trống trải nay cũng có một hàng dài người đứng đợi, Kim Jaejoong vừa xếp hàng vừa thầm nghĩ, Trung Quốc hiện có ba vấn đề lớn: Điều kiện vệ sinh, công bằng dân chủ, phân biệt giàu nghèo.
Tại sao lại nghĩ đến điều này? Bởi vì trong văn phòng của bạn Jung tổng, ngoài phòng họp riêng còn có phòng tắm riêng, phòng thể thao riêng!
Sao đối xử lại khác biệt như vậy. Trong lúc Kim Jaejoong đang tràn ngập oán niệm, điện thoại đột nhiên vang lên, trên điện thoại hiện lên mấy chữ “Cuồng ngược đãi”, người nào đó đang nghẹn nước tiểu, không yên lòng nghe máy.
“Alo, Jung tổng anh tìm em?...”
Người nào đó vẫn ngắn gọn mười phần như cũ:
“Đến văn phòng.”
“Ah được, em sẽ… Nhà vệ sinh có ai không?”
Jung Yunho ở đầu kia điện thoại hơi sửng sốt một chút, trả lời:
“Hiện tại anh không dùng.”
“Em sẽ lên ngay, cúp nhé!”
Jung Yunho nghe đầu bên kia ồn ào, khoé miệng cong lên.
Anh rút một tờ giấy trắng trong túi quần ra, quay người lấy bút trên bàn làm việc, viết mấy chữ, cất tờ giấy đi.
Vừa nhét tờ giấy vào trong túi quần, người nào đó đang mắc tiểu liền lao vào ——:
“Xong ngay thôi, xong ngay thôi.” Sau đó dùng tốc độ ánh sáng mà chạy vào trong toilet, chỉ chốc lát sau cửa mở ra, người nào đó bày ra vẻ mặt như được sống lại mà đi ra ngoài.
Nhìn tên nhóc đang vui vẻ kia, thật đúng là khác hẳn người bình thường, Jung Yunho khẽ nói:
“Yêu nghiệt.”
“Anh nói cái gì vậy?” Kim Jaejoong nhìn anh, tiện tay cầm một tập tài liệu cơ mật trên bàn anh lên quạt quạt, “Trong này nóng thật, anh lại còn uống cà phê nóng sao?”
Jung Yunho không trả lời, giật lại tài liệu cơ mật bị người nào đó coi như quạt, tựa vào bàn làm việc nhìn ngốc manh – kun:
“Chúng ta thảo luận về quy tắc hẹn hò nhé?”
Kim Jaejoong trừng to mắt nhìn người nào đó bình tĩnh thong dong, tò mò hỏi:
“Quy tắc… Hẹn hò?”
“Không cho phép xem GV, không cho phép mê zai, không cho phép viết tiểu thuyết nam nam.” Bạn Jung mặc kệ cậu, nói thẳng ra ba vấn đề quan trọng nhât.
Kim Jaejoong kinh hãi, ba mũi tên cắm thẳng vào người cậu đều là vết thương trí mệnh, không cam lòng lớn tiếng kháng nghị:
“Anh vứt bỏ toàn bộ động lực sống, cội nguồn tính mạng, đam mê suốt đời của em sao?! Còn có, mắt nào của anh nhìn thấy em viết tiểu thuyết nam nam?!”
Nghe bạn hủ nam nói như vậy, Jung Yunho vẻ mặt trấn định lấy di động ra, Kim Jaejoong nhìn nhìn ngón tay thon dài kia trượt trên màn hình, sau đó lại thấy được nụ cười phúc hắc trên gương mặt ai đó, đôi môi mỏng đọc vài dòng chữ:
“ ‘Kim Jaejoong vươn tay vào trong vạt áo của Jung Yunho, Jung Yunho ‘Ah’ một tiếng rên nhẹ, mềm nhũn trong lòng Kim Jaejoong’…”
O((⊙﹏⊙))o.
Jung Yunho vẻ mặt nắm chắc nhìn người nào đó biểu cảm hệt như giẫm phải phân, bình tĩnh đọc tiếp:
“ ‘Jung Yunho yêu đến chết đôi tay như mang theo ma lực của Kim Jaejoong, cậu ngược ngùng nhìn chỗ hai người kết hợp’ —— Ngoan, đưa di động cho anh.”
Anh mỉm cười kéo Kim Jaejoong đang lén lút dùng di động lên mạng xoá tiểu thuyết mình đăng, giọng nói dịu dàng nhưng bên trong lại chứa đựng đầy băng tuyết lạnh lẽo.
Sợ hãi trước khí thế mạnh mẽ của Jung boss, Kim Jaejoong không thể không đứng lên, xoay người lại, cúi đầu không dám nhìn vào mặt người nào đó, một bộ yếu ớt khi đối mặt với tử thần:
“Em thề sẽ không bao giờ viết nữa!...”
“Rất tốt.” Người nào đó rất hài lòng, “Còn ý kiến gì nữa không?”
“Có…” Mắt Kim hủ nam ướt nước, ngẩng đầu nhìn Jung phúc hắc, “Thật sự không được xem GV sao?”
Bạn Jung rốt cuộc hạ thấp tiêu chuẩn:
“Phải được anh đồng ý, hơn nữa phải xem cùng với anh.”
Xem GV cùng cực phẩm phúc hắc công??
“Tốt! Một lời đã định!”
“Sau đó em phải chịu trách nhiệm dập lửa.” Trong mắt Jung Yunho hiện lên bỡn cợt, ở mặt này, Kim hủ nam phản ứng rất nhanh, ngay lập tức tim đập mạnh đỏ bừng cả mặt, nhưng cậu vẫn đang nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng khác:
“Vậy nếu em không cẩn thận mắc một sai lầm nho nhỏ nào đó thì sẽ…”
“Chết.”
Một lần nữa nước mắt lăn dài.
Nhờ phúc người nào đó, Kim Jaejoong rất am hiểu việc nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, hiện tại độ ấm trên gương mặt bạn Jung tương đối bình thường, xem như là dấu hiệu của tâm tình không tệ, đang nghĩ xem có nên cố gắng chọc cười người nào đó không, anh lại mở miệng:
“Tối nay ăn cơm cùng anh.”
“Được, ăn gì vậy?”
“Không quan trọng.”
“Hức…” Đi ăn cơm lại nói ăn gì không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng?
“Nhớ mặc quần áo với giày ở chỗ trợ lý Lưu, tối đến nhà hàng Thính Kiến, nhớ rõ…” Anh giơ ngón trỏ, “Đừng có muộn.”
Kim Jaejoong giật mình, hẳn là đêm nay…
“Nếu em dám chơi trò mất tích…” Không ngờ Jung phúc hắc vẫn chưa nói xong, Kim Jaejoong vội vàng nhìn anh, chờ đợi đáp án, “Anh sẽ đặt em trong miệng.”
“Đặt trong miệng để cất giấu, bảo vệ người ta sao?”
“Không, anh sẽ đặt em vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, cẩn thận thưởng thức.”
O((⊙﹏⊙))o. *Run*

[KHNGCPS] Part 63

Part 63
Đột nhiên Kim ngốc manh lảo đảo, xe dừng, sau đó tiếng lái xe gõ lên tấm vách ngăn vang lên:
“Jung tổng, đại diện Kim, đã đến nơi.”
“Nhanh vậy?!” Cậu còn chưa thấy được phản ứng của Jung phúc hắc mà! Jung phúc hắc chưa trả lời cậu đâu!
Giờ làm sao đây?...
Lúc này Jung boss đẩy cửa, chân dài bước ra, dùng tư thái vô cùng ngầu xuống xe trước.
Kim ngốc manh ngồi trên xe mặc niệm vài giây mới ủ rũ xuống xe, cụp tai đứng sau lưng Jung phúc hắc, không lên tiếng.
Lúc này, Jung phúc hắc đang đứng trước một khu biệt thự, xoay người hỏi cậu:
“Nhà em ở đây?”
Kim ngốc manh ỉu xỉu giương mắt nhìn biệt thự nhà mình, lại ỉu xìu gật đầu.
Jung phúc hắc trầm mặc:
“Kim Jaejoong… Em rốt cuộc là ai?”
“Em là con của mẹ em.” Kim ngốc manh không chút vui vẻ nói.
Cảm giác như bị chơi xỏ, Jung phúc hắc híp mắt, nói:
“Anh không nghĩ tới em lại là con nhà có tiền.”
Kim ngốc manh đá đá viên đá gần đó:
“Cũng không phải tiền của em, ba em cũng tán thành nuôi thả em, mẹ em tuy đã một khóc hai nháo ba thắt cổ với ba nhưng không làm gì được, em tự nguyện rời khỏi nhà để tự lập.”
“Không ngại dẫn anh thăm quan nhà em một chút chứ?”
“Anh muốn vào nhà em?” Như đột nhiên cảm nhận được hi vọng, kỳ thật chỉ là cảm thấy có thể ở bên người nào đó lâu một chút là đã vui vẻ lắm rồi, Kim đơn bào lập tức đồng ý, bạn Jung bảo lái xe về trước, theo Kim đơn bào vào trong biệt thự.
Ánh mắt mẹ Kim giống hệt như Kim Jaejoong khi nhìn thấy trai đẹp, quét một lượt Jung Yunho từ trên xuống dưới, đinh! Trong mắt bà như hiện ra ba chữ hàng cao cấp, cười tủm tỉm nói với Jung Yunho:
“Cô là mẹ Kim Jaejoong, cô tên Kim Jang Hoon, con tên gì? Là bạn bè hay đồng nghiệp? Làm nghề gì vậy?”
Hoá ra, mức độ mê zai của mẹ Kim tuyệt không thua kém Kim hủ nam, lúc Kim hủ nam đang định ngăn mẹ mình lại, chợt ngạc nhiên phát hiện người nào đó một bộ khiêm tốn ôn hoà trả lời mẹ Kim:
“Chào cô, còn là đồng nghiệp của Jaejoong, Jung Yunho.”
“Đồng nghiệp à? Không giống đồng nghiệp bình thường nha!” Mẹ Kim nghiền ngẫm, hai người giật mình, ngay cả Kim hủ nam cũng ngạc nhiên, mẹ cậu hẳn là nhìn ra… Quan hệ phức tạp giữa hai người đúng không??
Kết quả chứng minh đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, mẹ Kim đảo mắt một vòng, lại biến thành vô cùng thân thiết, vỗ vỗ bả vai Jung phúc hắc ——:
“Theo cô thấy con là đồng nghiệp có thêm chữ ‘Tổng’ đúng không??”
“Ha ha, nhanh như vậy đã bị cô nhìn ra, con phụ trách khu châu Á ở Khải Việt. Lần này đưa đại diện Kim về nhà liền thuận đường tới chào cô một câu.”
Kim hủ nam nhìn người nào đó dịu dàng trả lời, đây thật sự là Jung tổng – Jung phúc hắc băng sơn sao?...
Không biết là vì anh là cao phú soái hay chỉ đơn giản thích bề ngoài của em, mẹ Kim nhìn người nào đó như nhìn con ruột, vừa mời anh đến đại sảnh ngồi, vừa bảo dì Trần bưng trà rót nước, mang hoa quả lên.
Jung đại boss bình tĩnh trả lời tất cả các vấn đề của mẹ Kim, rất giống một người con rể hoàn mỹ đang tới nhà vợ.
Đợi chút! Cậu vừa nghĩ cái gì vậy? Đến nhà ai cơ?
Bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, Kim Jaejoong vụng trộm liếc mắt nhìn người nào đó, người nào đó đang nói chuyện phiếm với mẹ cậu ——
“Hoá ra Jung tổng trẻ tuổi như vậy! Cô biết mà, ít tuổi như vậy đã làm chức cao thế kia rồi, đâu có giống thằng con nhà cô!” Mẹ Kim hiển nhiên đã biến thành bà mẹ thích phàn nàn “Con nhìn con nhà người ta kìa”, liếc tên nhóc họ Kim nào đó không chịu hăng hái tranh giành, lại cười tủm tỉm nói với bạn Jung, “Vậy con đã kết hôn chưa?”
“Phụt! ——“ Bạn Kim một lần nữa bị ghét bỏ, mốc meo ngồi trên ghế sô pha mà đen mặt.
Bạn Jung cười nói:
“Chưa ạ.”
“Vậy chắc đang hẹn hò đúng không?”
“Không ạ, hiện giờ con không hẹn hò với ai hết.”
“Ôi ôi, chàng trai tốt như vậy mà lại không hẹn hò với ai! Nếu cô có con gái chắc chắn sẽ giới thiệu cho con…”
Kim Jaejoong nâng trán, mẹ, mẹ như vậy người ta đã sớm nhìn ra rồi đó.
Mẹ Kim tiếp tục nói:
“Thằng nhóc nhà cô, tuy hơi ngốc, hơi chậm chạp, hơi cẩu thả, hơi thiếu suy nghĩ…”
“Mẹ, con đến cùng có phải con ruột mẹ không?”
“Ai nha, con đừng có xen vào, không phải mẹ đang chuẩn bị nêu ưu điểm rồi sao, nhưng, nhưng mà ——
Kim Jaejoong dựng tai lên nghe.
Mẹ Kim dịu dàng nói với bạn Jung:
“Hi vọng trong công việc, Jung tổng quan tâm đến thằng nhóc nhà cô nhiều hơn.”
Bạn Kim nước mắt lăn dài.
Không ngờ tới lúc này lại nghe bạn Jung hứa hẹn với mẹ cậu:
“Cô yên tâm, con đã biết.”
Một người đàn ông đẹp trai lại hiểu chuyện như vậy rất được lòng mẹ Kim, mẹ Kim mặt mày hớn hở:
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà?” Mẹ Kim sững sờ.
Bạn Kim cũng nhìn về phía bạn Jung.
Người nào đó cười cười như xuân về hoa nở:
“Nhưng mà hi vọng sau này, cô có thể gọi con là Yunho, đừng gọi con là Jung tổng nữa, vì con thấy con với cô trò chuyện rất hợp nhau, con không muốn sau này gặp lại, cô chỉ coi con là sếp của Jaejoong, vậy có được không?”
Cái gì? Anh còn định gặp lại mẹ em?!
Kim Jaejoong giật mình nhìn hai người càng trò chuyện càng thân thiết, nghiễm nhiên cậu đã biến thành người xa lạ ngồi cạnh hai mẹ con ruột.
Jung Yunho khuôn mặt chân thành, thái độ thân thiết, Kim hủ nam có chút ngồi không yên, cảm thấy mọi tính toán của mình đều bị phá vỡ, vốn muốn tìm cơ hội cho mình, sao giờ lại như đang tìm bố dượng cho bản thân thế này.
Không được!
Tuyệt đối không được!
Kim Jaejoong đột nhiên ngắt lời:
“Mẹ, ba con dạo gần đây đang bận cái gì vậy?”
Mẹ Kim nhân tiện trả lời một câu:
“Đang bàn việc làm ăn ở bên Ấn Độ rồi, chẳng ở nhà chơi với mẹ gì cả, mẹ mốc meo gần tháng nay rồi, vậy nên nếu Yunho có rảnh thì tới tìm cô tâm sự nha, cô cảm thấy rất thích con đấy!” Kỳ thật mẹ Kim thích tất cả những ai giống nam chính trong phim Hàn, người bà thích nhất chính là Song Seung Hoon, hiện tại mẹ Kim cảm thấy người đàn ông trước mặt cao hơn, đẹp trai hơn, so với Song Seung Hoon lại còn hơn vài phần giỏi giang, hơn nữa sống sờ sờ trước mặt, với cấp dưới thì săn sóc, tận tình đưa về tận nhà, quả thật là rể hiền hoàn mỹ nha! Chỉ tiếc con bà lại là con trai, liếc Kim Jaejoong, thật sự là buồn chết mất.
Kim hủ nam trợn to mắt, mẹ cậu có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, tuy ba cậu ít nói, ngày thường cũng đặc biệt lạnh lùng lại bạo lực, nhưng đối xử với mẹ cậu tốt vô cùng, cả thế giới chỉ có mình mẹ Kim nổi giận với ba cậu là không bị diệt khẩu thôi…
Trong lúc Kim hủ nam đang oán thầm mẹ mình, mắt nghiêng qua nhìn bạn Jung, ánh mắt người nào đó cũng đang chuẩn xác dừng trên người cậu, cảm xúc giấu dưới đáy mắt khẽ loé lên.
Kim hủ nam nhìn không hiểu, bất giác tránh né, Jung Yunho cười tự giễu, nói với mẹ Kim:
“Cô à, thời gian không còn sớm, con phải đi.”
Kim hủ nam lúc này mới như bừng tỉnh, nhìn Jung Yunho đứng dậy chào, bối rối đứng lên theo.
“Ai nha, sao về sớm vậy? Cô nhớ con vừa bảo lái xe về trước mà? Nhìn xem, một thủ trưởng rất tốt nha! Jaejoong, đưa sếp con về nhà!” Mẹ Kim thẳng tay đuổi Kim hủ nam ra ngoài.
Người nào đó mở miệng:
“Không có việc gì, con bắt xe về là được rồi.”
Kim ngốc manh gấp gáp, vội vàng mở miệng nói:
“Em tiễn anh ra cửa lớn được không?”
Boss quay người lại nhìn, Kim Jaejoong chớp chớp mắt mong đợi.
“Được.”
Vì vậy, trên con đường nhỏ yên tĩnh trong khu biệt thự, Kim ngốc manh đi trước, Jung phúc hắc theo sau, ra sức chơi trò yên lặng.
“Kim Jaejoong.”
“Có! Có mặt!” Đại thần gọi mình trước đó! Kim Jaejoong được yêu thương mà lo sợ, mở to mắt nhìn anh.
“Em sợ chết không?”
Cái này… Hức ~~ -_____- Anh định giết người diệt khẩu ở đây sao?
“Sợ chứ!...” Trong mắt Kim Jaejoong mang theo hoảng sợ, Jung phúc hắc tiếp tục bước đi ——:
“Vậy em có thể vì một người nào đó mà cam tâm tình nguyện chết thay cho người đấy không?”
“… Anh giết người à? Hay là phạm vào tội gì rồi bị xử bắn?”
Jung Yunho quả nhiên không để ý đến cậu, đôi mắt vừa thần bí lại sâu thăm thẳm như lỗ đen vũ trụ, anh nhìn về phía trước, gương mặt nghiêm túc:
“Anh có thể làm như vậy.”
Có phải người đó là… Em không?
Kim Jaejoong chợt nghe tim cậu đập thình thịch không thôi, nhưng mà, không phải boss lớn lúc trước vẫn luôn cự tuyệt cậu sao?
Kim ngốc manh từ hưng phấn chuyển sang khó hiểu, vừa định mở miệng hỏi:
“Cái kia ——
“Em thì sao?” Anh dừng lại, nhìn ngốc manh.
Lại thế.
Bị nói lảng sang chuyện khác rồi.
“Em có nguyện ý…” Anh từng bước tiến sát gần cậu, ánh mắt sắc bén mang theo dò xét, “Chết vì một người không?...”
Kim Jaejoong ngước mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai gần trong gang tấc, nghiêm túc trả lời:
“Có, nếu anh xảy ra chuyện gì, em có thể làm tất cả.”
Bóng tối bao trùm khắp bầu trời, ánh đèn đường màu vàng ấm áp, hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, mãi đến khi một làn gió thổi qua khiến Kim ngốc manh run cầm cập, độ ấm trên gương mặt Jung phúc hắc đã trở lại, hỏi:
“Lạnh không?”
“Lạnh ~”
“Chịu đi.” Boss nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, để lại bạn Kim ngu người đứng trong gió, hai dòng nước mũi bi thương chảy xuống.
Lát sau, Jung boss đã vẫy được một chiếc taxi, Kim Jaejoong vui vẻ chạy tới, đứng trước cửa xe lớn tiếng nói:
“Em chỉ hỏi một câu thôi! Vừa rồi anh không lừa em đúng không??”
Jung boss đang định nghiêng người vào xe, nghe vậy thì khựng lại, ánh mắt có chút mờ ám:
“Nhớ kỹ lời em vừa nói, ngày mai gặp lại.” Sau đó nghiêng người tiến vào trong xe, “Rầm” một cái đóng cửa lại, cửa sổ xe cũng kéo lên.

Kim Jaejoong ngẩn người tại chỗ, mắt híp lại, khoé miệng không có tiết tháo chút nào bắt đầu cong lên.