Part 63
Đột
nhiên Kim ngốc manh lảo đảo, xe dừng, sau đó tiếng lái xe gõ lên tấm vách ngăn
vang lên:
“Jung
tổng, đại diện Kim, đã đến nơi.”
“Nhanh
vậy?!” Cậu còn chưa thấy được phản ứng của Jung phúc hắc mà! Jung phúc hắc chưa
trả lời cậu đâu!
Giờ
làm sao đây?...
Lúc
này Jung boss đẩy cửa, chân dài bước ra, dùng tư thái vô cùng ngầu xuống xe trước.
Kim
ngốc manh ngồi trên xe mặc niệm vài giây mới ủ rũ xuống xe, cụp tai đứng sau
lưng Jung phúc hắc, không lên tiếng.
Lúc
này, Jung phúc hắc đang đứng trước một khu biệt thự, xoay người hỏi cậu:
“Nhà
em ở đây?”
Kim
ngốc manh ỉu xỉu giương mắt nhìn biệt thự nhà mình, lại ỉu xìu gật đầu.
Jung
phúc hắc trầm mặc:
“Kim
Jaejoong… Em rốt cuộc là ai?”
“Em
là con của mẹ em.” Kim ngốc manh không chút vui vẻ nói.
Cảm
giác như bị chơi xỏ, Jung phúc hắc híp mắt, nói:
“Anh
không nghĩ tới em lại là con nhà có tiền.”
Kim
ngốc manh đá đá viên đá gần đó:
“Cũng
không phải tiền của em, ba em cũng tán thành nuôi thả em, mẹ em tuy đã một khóc
hai nháo ba thắt cổ với ba nhưng không làm gì được, em tự nguyện rời khỏi nhà để
tự lập.”
“Không
ngại dẫn anh thăm quan nhà em một chút chứ?”
“Anh
muốn vào nhà em?” Như đột nhiên cảm nhận được hi vọng, kỳ thật chỉ là cảm thấy
có thể ở bên người nào đó lâu một chút là đã vui vẻ lắm rồi, Kim đơn bào lập tức
đồng ý, bạn Jung bảo lái xe về trước, theo Kim đơn bào vào trong biệt thự.
Ánh
mắt mẹ Kim giống hệt như Kim Jaejoong khi nhìn thấy trai đẹp, quét một lượt Jung
Yunho từ trên xuống dưới, đinh! Trong mắt bà như hiện ra ba chữ hàng cao cấp,
cười tủm tỉm nói với Jung Yunho:
“Cô
là mẹ Kim Jaejoong, cô tên Kim Jang Hoon, con tên gì? Là bạn bè hay đồng nghiệp?
Làm nghề gì vậy?”
Hoá
ra, mức độ mê zai của mẹ Kim tuyệt không thua kém Kim hủ nam, lúc Kim hủ nam
đang định ngăn mẹ mình lại, chợt ngạc nhiên phát hiện người nào đó một bộ khiêm
tốn ôn hoà trả lời mẹ Kim:
“Chào
cô, còn là đồng nghiệp của Jaejoong, Jung Yunho.”
“Đồng
nghiệp à? Không giống đồng nghiệp bình thường nha!” Mẹ Kim nghiền ngẫm, hai người
giật mình, ngay cả Kim hủ nam cũng ngạc nhiên, mẹ cậu hẳn là nhìn ra… Quan hệ
phức tạp giữa hai người đúng không??
Kết
quả chứng minh đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, mẹ Kim đảo mắt một vòng, lại
biến thành vô cùng thân thiết, vỗ vỗ bả vai Jung phúc hắc ——:
“Theo
cô thấy con là đồng nghiệp có thêm chữ ‘Tổng’ đúng không??”
“Ha
ha, nhanh như vậy đã bị cô nhìn ra, con phụ trách khu châu Á ở Khải Việt. Lần
này đưa đại diện Kim về nhà liền thuận đường tới chào cô một câu.”
Kim
hủ nam nhìn người nào đó dịu dàng trả lời, đây thật sự là Jung tổng – Jung phúc
hắc băng sơn sao?...
Không
biết là vì anh là cao phú soái hay chỉ đơn giản thích bề ngoài của em, mẹ Kim
nhìn người nào đó như nhìn con ruột, vừa mời anh đến đại sảnh ngồi, vừa bảo dì
Trần bưng trà rót nước, mang hoa quả lên.
Jung
đại boss bình tĩnh trả lời tất cả các vấn đề của mẹ Kim, rất giống một người
con rể hoàn mỹ đang tới nhà vợ.
Đợi
chút! Cậu vừa nghĩ cái gì vậy? Đến nhà ai cơ?
Bị
suy nghĩ của mình làm cho giật mình, Kim Jaejoong vụng trộm liếc mắt nhìn người
nào đó, người nào đó đang nói chuyện phiếm với mẹ cậu ——
“Hoá
ra Jung tổng trẻ tuổi như vậy! Cô biết mà, ít tuổi như vậy đã làm chức cao thế
kia rồi, đâu có giống thằng con nhà cô!” Mẹ Kim hiển nhiên đã biến thành bà mẹ
thích phàn nàn “Con nhìn con nhà người ta kìa”, liếc tên nhóc họ Kim nào đó
không chịu hăng hái tranh giành, lại cười tủm tỉm nói với bạn Jung, “Vậy con đã
kết hôn chưa?”
“Phụt!
——“ Bạn Kim một lần nữa
bị ghét bỏ, mốc meo ngồi trên ghế sô pha mà đen mặt.
Bạn
Jung cười nói:
“Chưa
ạ.”
“Vậy
chắc đang hẹn hò đúng không?”
“Không
ạ, hiện giờ con không hẹn hò với ai hết.”
“Ôi
ôi, chàng trai tốt như vậy mà lại không hẹn hò với ai! Nếu cô có con gái chắc
chắn sẽ giới thiệu cho con…”
Kim
Jaejoong nâng trán, mẹ, mẹ như vậy người ta đã sớm nhìn ra rồi đó.
Mẹ
Kim tiếp tục nói:
“Thằng
nhóc nhà cô, tuy hơi ngốc, hơi chậm chạp, hơi cẩu thả, hơi thiếu suy nghĩ…”
“Mẹ,
con đến cùng có phải con ruột mẹ không?”
“Ai
nha, con đừng có xen vào, không phải mẹ đang chuẩn bị nêu ưu điểm rồi sao,
nhưng, nhưng mà ——“
Kim
Jaejoong dựng tai lên nghe.
Mẹ
Kim dịu dàng nói với bạn Jung:
“Hi
vọng trong công việc, Jung tổng quan tâm đến thằng nhóc nhà cô nhiều hơn.”
Bạn
Kim nước mắt lăn dài.
Không
ngờ tới lúc này lại nghe bạn Jung hứa hẹn với mẹ cậu:
“Cô
yên tâm, con đã biết.”
Một
người đàn ông đẹp trai lại hiểu chuyện như vậy rất được lòng mẹ Kim, mẹ Kim mặt
mày hớn hở:
“Vậy
là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
“Nhưng
mà…”
“Nhưng
mà?” Mẹ Kim sững sờ.
Bạn
Kim cũng nhìn về phía bạn Jung.
Người
nào đó cười cười như xuân về hoa nở:
“Nhưng
mà hi vọng sau này, cô có thể gọi con là Yunho, đừng gọi con là Jung tổng nữa,
vì con thấy con với cô trò chuyện rất hợp nhau, con không muốn sau này gặp lại,
cô chỉ coi con là sếp của Jaejoong, vậy có được không?”
Cái
gì? Anh còn định gặp lại mẹ em?!
Kim
Jaejoong giật mình nhìn hai người càng trò chuyện càng thân thiết, nghiễm nhiên
cậu đã biến thành người xa lạ ngồi cạnh hai mẹ con ruột.
Jung
Yunho khuôn mặt chân thành, thái độ thân thiết, Kim hủ nam có chút ngồi không
yên, cảm thấy mọi tính toán của mình đều bị phá vỡ, vốn muốn tìm cơ hội cho
mình, sao giờ lại như đang tìm bố dượng cho bản thân thế này.
Không
được!
Tuyệt
đối không được!
Kim
Jaejoong đột nhiên ngắt lời:
“Mẹ,
ba con dạo gần đây đang bận cái gì vậy?”
Mẹ
Kim nhân tiện trả lời một câu:
“Đang
bàn việc làm ăn ở bên Ấn Độ rồi, chẳng ở nhà chơi với mẹ gì cả, mẹ mốc meo gần
tháng nay rồi, vậy nên nếu Yunho có rảnh thì tới tìm cô tâm sự nha, cô cảm thấy
rất thích con đấy!” Kỳ thật mẹ Kim thích tất cả những ai giống nam chính trong
phim Hàn, người bà thích nhất chính là Song Seung Hoon, hiện tại mẹ Kim cảm thấy
người đàn ông trước mặt cao hơn, đẹp trai hơn, so với Song Seung Hoon lại còn
hơn vài phần giỏi giang, hơn nữa sống sờ sờ trước mặt, với cấp dưới thì săn sóc,
tận tình đưa về tận nhà, quả thật là rể hiền hoàn mỹ nha! Chỉ tiếc con bà lại
là con trai, liếc Kim Jaejoong, thật sự là buồn chết mất.
Kim
hủ nam trợn to mắt, mẹ cậu có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, tuy
ba cậu ít nói, ngày thường cũng đặc biệt lạnh lùng lại bạo lực, nhưng đối xử với
mẹ cậu tốt vô cùng, cả thế giới chỉ có mình mẹ Kim nổi giận với ba cậu là không
bị diệt khẩu thôi…
Trong
lúc Kim hủ nam đang oán thầm mẹ mình, mắt nghiêng qua nhìn bạn Jung, ánh mắt
người nào đó cũng đang chuẩn xác dừng trên người cậu, cảm xúc giấu dưới đáy mắt
khẽ loé lên.
Kim
hủ nam nhìn không hiểu, bất giác tránh né, Jung Yunho cười tự giễu, nói với mẹ
Kim:
“Cô
à, thời gian không còn sớm, con phải đi.”
Kim
hủ nam lúc này mới như bừng tỉnh, nhìn Jung Yunho đứng dậy chào, bối rối đứng
lên theo.
“Ai
nha, sao về sớm vậy? Cô nhớ con vừa bảo lái xe về trước mà? Nhìn xem, một thủ
trưởng rất tốt nha! Jaejoong, đưa sếp con về nhà!” Mẹ Kim thẳng tay đuổi Kim hủ
nam ra ngoài.
Người
nào đó mở miệng:
“Không
có việc gì, con bắt xe về là được rồi.”
Kim
ngốc manh gấp gáp, vội vàng mở miệng nói:
“Em
tiễn anh ra cửa lớn được không?”
Boss
quay người lại nhìn, Kim Jaejoong chớp chớp mắt mong đợi.
“Được.”
Vì
vậy, trên con đường nhỏ yên tĩnh trong khu biệt thự, Kim ngốc manh đi trước,
Jung phúc hắc theo sau, ra sức chơi trò yên lặng.
“Kim
Jaejoong.”
“Có!
Có mặt!” Đại thần gọi mình trước đó! Kim Jaejoong được yêu thương mà lo sợ, mở
to mắt nhìn anh.
“Em
sợ chết không?”
Cái
này… Hức ~~ -_____- Anh định giết người diệt khẩu ở đây sao?
“Sợ
chứ!...” Trong mắt Kim Jaejoong mang theo hoảng sợ, Jung phúc hắc tiếp tục bước
đi ——:
“Vậy
em có thể vì một người nào đó mà cam tâm tình nguyện chết thay cho người đấy
không?”
“…
Anh giết người à? Hay là phạm vào tội gì rồi bị xử bắn?”
Jung
Yunho quả nhiên không để ý đến cậu, đôi mắt vừa thần bí lại sâu thăm thẳm như lỗ
đen vũ trụ, anh nhìn về phía trước, gương mặt nghiêm túc:
“Anh
có thể làm như vậy.”
Có
phải người đó là… Em không?
Kim
Jaejoong chợt nghe tim cậu đập thình thịch không thôi, nhưng mà, không phải
boss lớn lúc trước vẫn luôn cự tuyệt cậu sao?
Kim
ngốc manh từ hưng phấn chuyển sang khó hiểu, vừa định mở miệng hỏi:
“Cái
kia ——“
“Em
thì sao?” Anh dừng lại, nhìn ngốc manh.
Lại
thế.
Bị
nói lảng sang chuyện khác rồi.
“Em
có nguyện ý…” Anh từng bước tiến sát gần cậu, ánh mắt sắc bén mang theo dò xét,
“Chết vì một người không?...”
Kim
Jaejoong ngước mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai gần trong gang tấc, nghiêm túc
trả lời:
“Có,
nếu anh xảy ra chuyện gì, em có thể làm tất cả.”
Bóng
tối bao trùm khắp bầu trời, ánh đèn đường màu vàng ấm áp, hai người cứ như vậy
nhìn nhau hồi lâu, mãi đến khi một làn gió thổi qua khiến Kim ngốc manh run cầm
cập, độ ấm trên gương mặt Jung phúc hắc đã trở lại, hỏi:
“Lạnh
không?”
“Lạnh
~”
“Chịu
đi.” Boss nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, để lại bạn Kim ngu người đứng
trong gió, hai dòng nước mũi bi thương chảy xuống.
Lát
sau, Jung boss đã vẫy được một chiếc taxi, Kim Jaejoong vui vẻ chạy tới, đứng
trước cửa xe lớn tiếng nói:
“Em
chỉ hỏi một câu thôi! Vừa rồi anh không lừa em đúng không??”
Jung
boss đang định nghiêng người vào xe, nghe vậy thì khựng lại, ánh mắt có chút mờ
ám:
“Nhớ
kỹ lời em vừa nói, ngày mai gặp lại.” Sau đó nghiêng người tiến vào trong xe,
“Rầm” một cái đóng cửa lại, cửa sổ xe cũng kéo lên.
Kim
Jaejoong ngẩn người tại chỗ, mắt híp lại, khoé miệng không có tiết tháo chút
nào bắt đầu cong lên.
No comments :
Post a Comment