Jan 30, 2015

[NGC] Phiên ngoại 2

Phiên ngoại 2 —— Kiếp phù du ký (Thượng)
Đời như giấc mộng, vui được là bao.
Vui được là bao, tình được là mấy.
Tình được là mấy, bốn mùa đổi thay.
Bốn mùa đổi thay, ký ức vẫn vẹn nguyên.
Nhật ký thú vị ngày đông
Mùa đông năm Khánh Thuỵ thứ năm.
Năm thứ năm Tân đế đăng cơ, Kinh thành vẫn yên bình, ca múa tưng bừng như trước, không hề bị ảnh hưởng bởi trận bão tuyết lớn đột ngột kia.
Trên đường Cô Tô vẫn đông vui tấp nập, tiếng gọi rao ầm ĩ, vui cười trả giá, ta mua ngươi bán vô cùng náo nhiệt.
Bởi vậy, chẳng mấy người để ý tới một chiếc kiệu nhỏ đi ra từ cửa ngách của Tử Huệ thành, vội vàng xuyên qua phố Cô Tô náo nhiệt, dọc theo con đường nhỏ, đi tới phủ xa hoa ở phía Tây Bắc.
Lớp tuyết đọng dày, đường trơn khó đi, bốn người đàn ông cao ráo khiêng cỗ kiệu lại đi rất vững vàng, bước đi không nhanh không chậm, phối hợp ăn ý, nhìn là biết đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ mấy khắc sau, cỗ kiệu đã được đặt trên bậc thềm ngọc lót đá cẩm thạch.
Toà nhà lớn mới xây này nằm ở một khu vực có địa thế rất đẹp cách phố Cô Tô không xa, cửa gỗ đàn hương điêu khắc tỉ mỉ cao chót vót, khiến người ngước nhìn đến mỏi cổ, cạnh cửa là bức tường cao bằng gạch xanh, được trang trí vô cùng cầu kì, sơn son thiếp vàng, chính giữa là tấm biển bằng gỗ tử đàn, trên viết năm chữ “Một đời chỉ đôi ta”, nghe nói là do Hoàng đế đương triều tự tay viết, kiểu chữ hào hùng, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, lại tràn đầy khí thế, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Tên phủ tuy không vinh quang lừng lẫy, nhưng từng viên gạch, viên gói xây phủ đều hết sức hoa lệ, hao tốn rất nhiều của cải, chỉ cần nhìn vô số chuông gió bằng vàng treo trên các mái cong là đủ để thấy toà nhà này là có một không hai.
“Gia, đã đến.” Kiệu được đặt xuống, một người bước lên trước cửa kiệu, giọng chói tai như khi thanh kiếm ma sát với vách tường, nếu giờ phút này có người lắng nghe cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện, người này chắc chắn từ trong cung ra.
“Ừ.” Trong kiệu hồi lâu mới truyền đến tiếng đáp lời nhẹ nhàng khoan thai, trong khung cảnh tuyết rơi dày như thế này lại có chút mơ hồ, màn kiệu từ từ được nhấc lên, một đôi giày gấm khảm ngọc màu xanh lục giẫm trên mặt tuyết, lớp tuyết vốn không dày, bị giẫm nát, phát ra tiếng két khô khốc, một chàng trai bước ra ngoài, đầu bó ngân quan, mặt mày tuấn tú, thân hình thon dài, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều quý khí mười phần, khiến người không khỏi muốn cúi đầu, “Các ngươi về trước đi, đến giờ thì qua đây tìm ta.”
“Vâng.” Chiếc kiệu nhỏ nhanh chóng biến mất nơi góc đường, chàng trai giũ giũ vạt áo, lúc này mới thở phào một cái, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm nghị lộ ra chút tinh nghịch, hoài niệm và vui vẻ, hoà tan sự trưởng thành trước tuổi kia.
“Ah, trời hôm nay lạnh quá.” Chàng trai cất bước giẫm lên thềm đá bằng bạch ngọc, hà hơi sưởi ấm tay, liếc mắc nhìn tấm biển treo trên đỉnh đầu, mắt đảo vài vòng, không biết đang nghĩ cái gì, mặc kệ bông tuyết rơi đầy trên vai.
Két!
Cửa gỗ đàn hương trước mặt chẳng biết mở ra từ lúc nào, một ông lão trong tay cầm theo chiếc rổ cực lớn đựng đầy chai lọ bước ra, vừa nhìn thấy chàng trai đứng đờ người ngoài cửa, vốn đang sững sờ, ngay lập tức nở nụ cười, khẽ cúi chào rồi nói:
“Hoàng… À không, tiên sinh… Ah, Shim hoàng…”
Ông lão càng nói càng thấy không ổn, mặt đỏ bừng, tựa hồ trong lúc nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào, chàng trai nở nụ cười, giữa lông mày mang theo vài phần vui vẻ, vươn tay đỡ giúp ông lão, nói: “Phúc bá, đã lâu không gặp, cứ gọi ta Shim tiên sinh là được.”
“Lão nô nào dám lỗ mãng như vậy.”
“Nếu ngài còn khách khí nữa, về sau ta sẽ không đến nữa đâu.” Chàng trai này không phải ai xa lạ mà chính là đương kim thánh thượng, chủ nhân đương thời của Đông triều Shim Changmin, năm năm rèn luyện khiến thiếu niên năm đó luôn nằm lì trong Kim phủ ăn uống miễn phí trưởng thành không ít, ngay cả lúc nói chuyện bình thường cũng mang theo khí thế sắc bén khiến người không dám kinh thường.
“Đa tạ hoàng… Đa tạ tiên sinh.”
“Được rồi được rồi, ngài còn nói thêm nữa, có khi ta phải trở lại cung luôn.” Shim Changmin trêu ghẹo cười cười, khiến Phúc bá cũng mỉm cười gật đầu.
“Hoàng… Tiên sinh, hôm nay tuyết rơi nhiều, sao ngài lại tới?” Phúc bá giãn mi tâm, vẫn mang theo vài phần câu nệ mà hỏi thăm, “Phái người truyền lời trước, lão nô sẽ sai người đi đón ngài ngay.”
“Phúc bá, ngài cứ nói chuyện với ta như lúc trước đi.” Shim Changmin đưa tay chỉ một hướng khác trong phủ, cười khẽ, hạ thấp giọng, “Ngươi xem vị chủ tử kia nhà ngươi đi, hiện tại không phải vẫn thường xuyên xách tai ta mà mắng, trong cung là nơi không có tình người sao.”
Phúc bá lúc này mới chính thức thả lỏng, cười bất đắc dĩ, chắp tay nói: “Ai, ngài cũng không phải người ngoài, đại thiếu gia nhà chúng ta từ nhỏ đã được chiều chuộng, hôm nay Jung chủ tử lại càng yêu chiều, e là trong Kinh thành này, chẳng có ai khiến hắn sợ, quả thực khiến người đau đầu.”
“Nói về đau đầu, cũng chỉ có Jung Yunho đau đầu thôi, Phúc bá ngài chỉ việc đứng bên xem náo nhiệt là ổn rồi.” Shim Changmin vẫn còn hận năm năm trước, Jung Yunho uy hiếp hắn trong ngục giam, lúc nói mấy lời này mang theo vài phần hả hê, khoé miệng lại cong lên, hỏi, “Lại nói, hôm nay trời có tuyết, đường trơn, chuyện gì khiến ngài phải tự mình ra ngoài như vậy?”
Phúc bá là người làm lâu năm ở Kim phủ, ngoài Kim Jaejoong, hắn cũng là một vị đương gia, từ bốn năm trước, Kim Jaejoong cùng Jung Yunho chuyển sang phủ mới xây này, vị quản gia lâu năm này liền cả ngày toạ trấn trong Kim phủ cũ, thỉnh thoảng mới tới phủ mới phục vụ, bởi vậy khó trách Shim Changmin lúc trông thấy hắn thì ngạc nhiên vô cùng.
“Còn không phải vì đại thiếu gia nhà ta sao.” Phúc bá vuốt râu cười cười, lắc lắc giỏ trúc khá nặng trong tay nói, “Hôm tuyết đầu mùa, hắn và Jung chủ tử nổi hứng, đào ít rượu Thanh Trúc chôn từ giao thừa mấy năm trước, nếm thấy không tệ liền đào mấy bình lên, sai người đưa cho Nhị thiếu gia cùng ngài, đúng lúc ta đến đưa sổ sách đành phải nhận việc này, còn chưa đi ra ngoài đã gặp được ngài rồi.”
“Xem như Jaejoong ca còn có lương tâm, vẫn nhớ ta, cũng không uổng công ta mấy năm nay ngầm giúp đỡ việc buôn bán của hắn.” Shim Changmin mỉm cười ấm áp, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn thích lén xuất cung tới đây, Kim Jaejoong chưa bao giờ coi hắn là cửu ngũ chí tôn như người ngoài, trong mắt hồ ly kia, hắn vẫn là cậu nhóc trốn nhà gặp được hôm Tết nguyên tiêu, “Hắn và Jung Yunho đều đang ở trong phủ?”
“Vâng, vốn là định đi dạo phố thị sát, tuyết lại rơi nên đều đang ở trong phòng sưởi phía Tây mà ngồi chơi.”
“Khó được khi Jaejoong ca rảnh rỗi ngồi chơi nha?” Vị Đại đương gia Kim gia này, từ trước tới nay luôn là một chủ nhân quyết đoán, coi bạc còn quan trọng hơn tính mạng của mình, vậy mà chỉ vì tuyết rơi thôi mà không đi thăm cửa hàng bảo bối của cậu, “Dẫn ta đi gặp.”
“Vâng.” Phúc bá gật đầu, dẫn Shim Changmin vào phủ, đúng lúc tuyết đọng trên tấm biển tan ra, rơi tung toé trên mặt đất, để lại một vòng xoáy nho nhỏ, hai người đều sững sờ, vẫn là Shim Changmin phản ứng trước, ngửa đầu nhìn, cười nói:
“Tuyết đọng trên tấm biển kia thật chẳng ra sao cả, xem ra lâu rồi, hai người kia không sai người quét dọn.”
Phúc bá cũng theo ánh mắt Shim Changmin mà ngẩng lên, chỉ thấy năm chữ “Một đời chỉ đôi ta” được tuyết đầu mùa gột rửa càng thêm sáng bóng, không khỏi cười nói: “Vẫn là tiên sinh ngài sáng suốt, chọn chữ như vậy treo ở đây, nếu không phủ này chỉ sợ cả đời cũng không có biển treo.”
Hai người nói chuyện như vậy, chợt nhớ đến bốn năm trước, lúc viên gạch cuối cùng của phủ được đặt lên, suýt nữa đã xảy ra một cuộc cãi nhau.
Lại nói năm năm trước, buổi chiều tà trong Tử Huệ thành, lời bày tỏ kinh thiên động địa của Kim Jaejoong rốt cuộc đánh vỡ hoàn toàn thế cục giằng co suốt mười năm của cậu và Jung Yunho, vào hôm đó, một câu chuyện đã kết thúc, câu chuyện mới cũng được mở màn.
Tục ngữ nói, cây quất sinh ở Hoài Nam tất thành cây quất, sinh ở Hoài Bắc tất thành quất hôi.
Tuy vậy, đối với Kim đương gia Kim Jaejoong mà nói, những lời này tựa hồ không hề có tác dụng, bất kể là quất ngon, quất hôi, là la, hay là ngựa, bướng bỉnh thì vẫn mãi bướng bỉnh.
Bất kể là trước hay sau khi kết hôn với Jung Yunho, vị Kim đương gia này tính tình như thế nào thì vẫn như thế đó, thậm chí còn thêm vài phần mỏng manh yếu ớt cùng bá đạo, khiến người thật sự không thể chịu nổi.
Chỉ cần nhớ đến việc Jung Yunho trăm phương ngàn kế tìm cách bị giam vào ngục, buộc Kim Jaejoong phải nói thật lòng, cậu liền khóc lóc om sòm, lăn qua lăn lại, ầm ĩ khiến người phải đau đầu.
Hai người cũng xem như hoà bình quyết định xây một toà phủ đệ mới, sống chung với nhau, hết lần này tới lần khác Kim Jaejoong lại có ý kiến với việc viết gì lên tấm biển treo trước phủ, Jung Yunho vừa nói hai chữ Jung phủ, cậu liền tức giận kháng nghị, nói năm đó rõ ràng là Jung Yunho vào Kim phủ, rồi cầm dao chẻ củi chẻ đôi tấm biển giá trị nghìn vàng thành hai nửa, thật không biết cậu lấy sức ở đâu ra mà lớn thế.
Vị Jung đương gia này yêu chiều cậu vô cùng, nghe vậy liền quyết định đổi thành Jung Kim phủ, thế là song toàn, tất cả mọi người đều cho rằng lần này sẽ không có ý kiến gì.
Kim hồ ly lại nhảy dựng lên, bảo thế này là nói rõ cho người khác biết, cậu bị ép tới đây, bởi vậy tấm biển thứ hai lại hỏng. Tuy thế, những dân chúng ở cách đó không xa thì cười đến không khép được miệng, mỗi ngày đều canh giữ ngoài phủ chờ nhặt được đồ tốt.
Mắt thấy Jung Yunho ra sức bảo vệ chủ quyền của người chồng, Kim Jaejoong lại liều chết không theo, tấm biển của phủ mới viết lại chém, chém lại viết, ầm ĩ cả một tuần, Kim Junsu nghe nói có náo nhiệt, kéo theo Park Yoochun nhà hắn, mỗi ngày bưng ghế nhỏ ra ngồi trong hoa viên tráng lệ xem cuộc vui.
Jung Yunho khiêm tốn tao nhã ngay cả lúc bắt nạt cũng ra sức chấm mút, ngầm trêu chọc bé hồ ly nhà mình, Kim Jaejoong lại không chịu nổi sự trêu chọc của Jung Yunho, cả ngày đuổi theo Jung Yunho mà đánh, thua thiệt liền trút giận lên bốn phía, ầm ĩ đến chết đi sống lại.
Cuối cùng vẫn là Phúc bá nhìn không được, sai người vào cung tìm hắn đến, khuyên can mãi, rồi thương nghị với Park Yoochun mấy ngày, cuối cùng chợt nhớ tới một câu
—— Một đời một kiếp chỉ đôi ta, tranh nhau tiêu hồn ở hai nơi.[1]
Một đời chỉ đôi ta.
Tựa hồ không có cái gì hợp hơn năm chữ này, khái quát rõ nét nhất về đôi oan gia tranh đấu nửa đời người, cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
“Nếu không phải chỉ viết tối đa năm chữ, ta nhất định phải viết cả câu kia vào.” Shim Changmin đi theo Phúc bá vào trong, miệng lầm bầm phàn nàn, hai người kia chẳng bao giờ ngừng gây rắc rối cho hắn, lại nói tiếp, “Một người nguyện đánh, một người nguyện bị đánh, một người thiếu suy nghĩ, một người nghĩ quá nhiều.”
Phúc bá đi phía trước, nghe Shim Changmin giận dỗi phàn nàn, nhịn không được bật cười, trong gió bấc lạnh buốt ngày đông, nụ cười này tựa như nước mới sôi, mang theo tình cảm ấm áp vô hạn, vương vấn trong viện, mãi không tan.
Phủ mới của Jung Yunho cùng Kim Jaejoong tổng hợp sở thích của hai người, trang trí thanh nhã mà không mất đi sự xa hoa, vừa bước vào trong viện liền nhìn thấy những tảng đá khắc cầu kỳ được sắp xếp tỉ mỉ, cây cối tươi tốt, giữa mùa đông tuy không xanh um nhưng thân cành mạnh mẽ, không chỗ nào là không được chăm sóc cẩn thận, xa xa nhìn lại, đúng lúc tuyết rơi, thú vị vô cùng, đặc biệt là từng núi đá, từng bồn cây cảnh, độc đáo lạ mắt, lấy đẹp làm chính, lại chuyển qua hành lang, thấy đình đài xinh xắn, trang trí khác biệt, hơi nước từ suối nước nóng bốc lên mông lung, cùng với cảnh tuyết bay đầy trời, tất cả tạo nên một vẻ đẹp rất riêng.
Shim Changmin tuy đã tới không ít lần, lại nhịn không được khoanh tay đánh giá xung quanh, dưới chân là con đường nhỏ được lót tỉ mỉ từ đá cuội màu sắc rực rỡ xen lẫn ngọc sáng mà Jung Yunho đặc biệt tới Tây Vực để mua, vô cùng lạ mắt.
Phòng sưởi phía Tây trong lời Phúc bá là phòng sưởi dùng cho nghỉ ngơi, ở cạnh phòng ngủ của Jung Yunho và Kim Jaejoong, gian phòng cũng không lớn lắm ẩn sau rừng mai, mai nở sớm vô cùng rực rỡ, đỏ trắng vàng ba màu sắc đan xen, điểm thêm chút tuyết trắng xinh đẹp, khiến người không khỏi dừng chân quan sát.
“Lão nô đi thông báo hai vị chủ tử, Shim tiên sinh…” Phúc bá đang định đi vào thông báo, lại bị Shim Changmin kéo ống tay áo, chỉ thấy chàng trai tuấn tú kia đưa ngón tay lên bên môi khẽ suỵt, ý bảo hắn không nên đi vào, mặc dù không hiểu thâm ý trong đó, Phúc bá vẫn đứng yên, nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Shim Changmin.
Vài cánh hoa mai rơi rụng, phủ đầy trên chiếc cửa gỗ khắc uyên ương nửa mở, rèm cửa bằng sa mỏng bị gió thổi qua, tung bay phấp phới, khiến người có thể thấy rõ ràng khung cảnh trong phòng sưởi không lớn kia.
Trước đây Kim phủ vốn là nơi xa hoa vô cùng, hôm nay tuy chuyển phủ, Kim Jaejoong vẫn không từ bỏ thói quen này, dù trong ngày mùa đông rét lạnh, trên song cửa sổ của phòng sưởi kia vẫn có ba bốn chậu cây cảnh nho nhỏ xinh xinh, bên cạnh còn đặt không ít hoa cỏ mới lạ, nhìn xuyên qua những chậu cây này là thấy đồ đạc trong phòng.
Phía tây bắc của phòng đặt một chiếc bàn cao bằng gỗ vô cùng tinh xảo, tất cả giấy bút mực đều đủ, Kim Jaejoong mặc một thân quần áo màu tím, thêu hồ sen nở rộ dưới ánh trăng, mái tóc đen được phát quan trân châu cài tạm, từng viên trân châu tròn xoe, sáng bóng, phản chiếu ánh sáng khiến hai má gần đây đẫy đà không ít của Kim Jaejoong ánh lên đủ màu sắc, khoé môi nở nụ cười, so với lười biếng lúc trước thì thêm vài phần hạnh phúc.
“Jaejoong ca hình như mập lên không ít.” Shim Changmin nhìn Kim Jaejoong đang nghiêng đầu viết vẽ gì đó, lại nhìn khuôn mặt tròn tròn của cậu, thì thào tự nói.
“Đúng vậy.” Phúc bá cũng dừng bước, nghe xong liên tục khoát tay nói, “Mấy ngày trước lén ra ngoài nghịch nước, nhiễm phong hàn, Jung chủ tử thật vất vả mới vỗ béo lại, nếu nghe thấy nói hắn mập, có khi lại ầm ĩ hết lên.”
“Càng ngày càng yếu ớt rồi.” Shim Changmin cười nhạo, năm năm nay, ai cũng đều trưởng thành hơn, dường như chỉ có Kim Jaejoong, dưới sự che chở cẩn thận của Jung Yunho thì càng ngày càng trẻ con, “Một ngày nào đó có khi ngay cả Junsu cũng không bằng.”
Phúc bá cười không nói, Shim Changmin tựa hồ như đang cười nhạo, nhưng ai cũng có thể nhận ra trong lời hắn nói mang theo yên lòng, hai người nhìn nhau cười cười, tiếp tục nhìn về phía phòng sưởi.
Đối diện chiếc bàn kia là một chiếc giường nhỏ đặt gần cửa sổ, bên giường là bộ bàn ghế thấp, Jung Yunho mặc một bộ áo trắng, tóc dài không buộc, xoã trên bàn, trên chân đắp chiếc thảm nhung, cầm quyển sách trong tay, như có như không liếc qua, động tác cũng không mạnh, dường như Kim Jaejoong đang vẽ tranh về hắn.
Trong phòng có một lò sưởi cao ngang người, toả ra hơi ấm mờ mịt, sương mù vờn quanh phòng sưởi không lớn, nhìn chẳng khác nào tiên cảnh.
Jung Yunho thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, quét mắt một vòng rồi nghiêng đầu, Kim Jaejoong cầm bút lông vẽ tranh cũng không yên ổn, ăn ý nhiều năm, Kim Jaejoong luôn đúng lúc cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lại, khác biệt với tư thế thảnh thơi nhàn hạ của Jung Yunho, cậu luôn giương nanh múa vuốt, nheo mắt nhăn mặt làm vô số biểu cảm kỳ quái, như một bé mèo nhỏ không ngoan ngoãn, khiến Jung Yunho bất đắc dĩ nở nụ cười yêu chiều, lại tập trung vào quyển sách.
Một động một tĩnh lại hoà hợp nhau vô cùng.
Gió bấc ngoài cửa sổ yếu dần, chỉ còn lại từng đợt gió nhẹ thoảng qua, cả phòng yên lặng, khiến lòng người không khỏi sinh cảm giác thoải mái.
“Bọn họ lúc nào cũng thế này?” Shim Changmin không chắc chắn hỏi lại, hắn quen Kim Jaejoong hơn mười năm, trong trí nhớ, khung cảnh an bình mà tốt đẹp như vậy rất ít khi gặp, tựa hồ theo ký ức của hắn, hơn phân nửa là hình ảnh Kim Jaejoong giương nanh múa vuốt, giận đến nghiến răng nghiến lợi đuổi theo Jung Yunho.
“Thỉnh thoảng thôi.” Phúc bá nhướng mày, cẩn thận dùng từ, “Nếu Jung chủ tử không giẫm phải đuôi đại thiếu gia… Thì sẽ yên ổn hơn hẳn, ngài cũng biết tính tình thiếu gia nhà ta mà, nào phải người có thể yên tĩnh, Jung chủ tử ngày thường lại vô cùng chiều chuộng.”
Meo!
Một con báo hoa chạy vụt qua, Shim Changmin theo lời Phúc bá nói, ngẩng đầu nhìn con báo kia, Jaejoong ca mà hắn quen, quả thật là một con hồ ly đội lốt báo.
Ah, may mắn Yunho ca tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay kia, Shim Changmin nheo mắt nhìn Kim Jaejoong ngồi sau chiếc bàn cao cao, cười giảo hoạt mà gian trá, nhịn không được rùng mình, cũng may không phải hắn, nếu không, có khi hắn đã sớm quy thiên rồi.
Nhưng mà, Kim Jaejoong từ trước đến nay chỉ làm bạn với bàn tính học vẽ tranh từ lúc nào vậy?
Shim Changmin còn chưa thắc mắc xong, đã thấy trong phòng sưởi, Kim Jaejoong cười hì hì cầm bức tranh tự vẽ trên bàn, giơ lên cho Jung Yunho xem, vì rừng mai cũng không quá dày, hắn may mắn thấy được danh tác của Kim đại sư.
Trên giấy Lạc Dương tốt nhất, có một…
Một con heo.
Một con heo đang bị treo trên lửa.
Bên cạnh có mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo là tên Jung Yunho.
Shim Changmin xác nhận mấy lần, cuối cùng bật cười nhẹ.
Jung Yunho nghiêng người, hiển nhiên cũng đang nhìn danh tác tuyệt thế kia, nửa ngày mới đặt quyển sách trên tay xuống, Shim Changmin lập tức cẩn thận lại gần vài bước, theo kinh nghiệm xem cuộc vui nhiều năm của hắn, việc kế tiếp chắc chắn sẽ náo nhiệt vô cùng, Jaejoong ca sợ là sẽ chẳng chiếm được tiện nghi gì.
Quả nhiên, Jung Yunho đứng dậy muốn lấy bức tranh kia, Kim Jaejoong cười không chịu thuận theo, rung đùi đắc ý giấu tranh ra sau người, đi vòng quanh chậu than, trên mặt Jung Yunho cũng tràn đầy vui vẻ, chậm rãi đuổi theo cậu.
Trong phòng không lớn, hai người đàn ông tuổi tổng cộng cũng đã sáu mươi lại ầm ĩ vô cùng, thậm chí Shim Changmin đứng cách vài mét cũng có thể nghe thấy tiếng cười của Kim Jaejoong, cùng lời uy hiếp mang theo vài phần yếu ớt mềm mại:
“Yaaa, Jung Yunho, hì hì, nếu ngươi tiếp tục đuổi theo, ta sẽ vẽ một con heo bị nướng chín, treo ở cửa nhà.”
“Jae Jae, nếu ngươi thích, treo ta ở đâu cũng được.” Giọng Jung Yunho vẫn trầm ấm mười phần như trước, lại chứa vài phần dịu dàng và yêu chiều, “Chỉ sợ buổi tối không có ta, có người lại nửa đêm mò xuống giường mà đi tìm khắp nơi.”
“Này, ngươi nói ai tìm ngươi khắp nơi, không biết xấu hổ, ta là quá mót, quá mót biết không?”
“Đúng vậy a, Jae Jae nhà chúng ta quá mót lại chạy tới phòng bếp.” Nụ cười của Jung Yunho vẫn không yếu đi, bắt chước giọng Kim Jaejoong, “Yunho, Yunho, ngươi chạy đi đâu rồi?”
“Jung Yunho!” Kim Jaejoong không nói lại được, chống nạnh gắt lên, lại đột nhiên bị ôm vào lòng, bức tranh trong tay cũng bị đoạt mất.
Kim Jaejoong thấy vậy lập tức nhảy lên, định cắn lại cho hoà nhau, gió bấc nổi lên, Shim Changmin không nghe rõ Jung Yunho nói gì, chỉ nhìn biểu lộ kia hẳn là đang mềm giọng dỗ dành, Kim Jaejoong đã được dỗ đến cười tươi như hoa, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh chiếc giường nhỏ Jung Yunho vừa dựa, tựa đầu lên bàn, nghịch mấy cách hoa trên song cửa sổ.
“Jung Yunho hiện tại đã thuần phục được Jaejoong ca rồi.” Shim Changmin nhìn thấy, nhịn không được quay đầu nói với Phúc bá, Phúc bá cũng vui vẻ vô cùng.
“Ai đối với hắn tốt, đại thiếu gia thiếu gia lòng đều rõ cả, chỉ là tính tình đã hình thành nhiều năm không đổi được, nếu hai vị chủ tử này không ồn ào một hồi, ta cùng lão Lâm lại thấy không quen.”
Shim Changmin cười lắc đầu liên tục, thoáng nhìn, lại thấy Jung Yunho đang cẩn thận cuộn bức tranh vừa đoạt được kia, coi nó như trân bảo mà cất vào trong chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn, sự cẩn thận tỉ mỉ kia, cơ hồ khiến Shim Changmin cho rằng thứ hắn cầm trong tay là ngọc tỷ truyền quốc của Đông triều.
Hai người này, rõ ràng mỗi lần nói đến ngọc tỷ truyền quốc đều khinh thường như thấy hòn đá trong hầm phân vậy.
Shim Changmin bĩu môi, giật giật tay chân bị đông lạnh, mắt đảo vài vòng thấy Jung Yunho trở lại bên giường, tiếp tục cầm quyển sách, xem rất tập trung, Kim Jaejoong từ trước đến nay không chịu ngồi yên lại cũng không làm ầm ĩ, chỉ ngoan ngoãn nằm tựa vào bàn, tay chống cằm, ngón chân ngọc xinh đẹp chui vào trong tấm thảm nhung đắp trên chân Jung Yunho, khoé môi có vui vẻ mơ hồ, ngón tay khéo léo tinh nghịch bắt lấy lọn tóc đen buông xoã của Jung Yunho, quấn a quấn, quấn a quấn.
Trời đã sáng hơn, tuyết ngừng rơi, vài tia nắng ương ngạnh xuyên thấu qua tầng mây, bị mấy cành mai che khuất, tạo thành những hình bóng kỳ lạ trên mặt đất, Shim Changmin bị chói mắt, đưa tay xoa xoa, chỉ thất thần một khắc, đảo mắt nhìn lại đã thấy bàn tay nhàn rỗi còn lại của Jung Yunho nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn đang tác quái của Kim Jaejoong, mười ngón tay đan vào nhau.
Hai bàn tay kia, dưới ánh mặt trời vàng nhạt lại tựa như bạch ngọc nguyên sơ, chưa từng thay đổi.
Kim Jaejoong tựa đầu bên vai Jung Yunho, Jung Yunho tựa hồ như đang tập trung đọc sách chỉ khẽ liếc nhìn, vừa nhìn liền cười, chỉ là Shim Changmin lại thấy, người đàn ông cao lớn kia rụt rụt bả vai, để người đang ngủ trên vai càng thêm thoải mái.
Ánh mặt trời ấm áp, lông mi của Kim Jaejoong khẽ rung rung, chậm rãi ngủ say.
“Phúc bá, ta thấy ta đến phòng bếp trước thì hơn.” Shim Changmin im lặng hồi lâu, xoay mặt cười nói với Phúc bá.
“Shim tiên sinh, ngài…”
“Còn nhiều thời gian mà, phòng bếp vẫn hợp với ta hơn.”
Một già một trẻ im lặng đạp tuyết mà đi xa, không ai làm kinh động đến hai người trong phòng sưởi.
Chung quy, một đời chỉ đôi ta.
Nào đâu lại để người ta quấy rầy.
Thế giới đó, cuối cùng cũng chỉ thuộc về riêng hai người mà thôi.

[1] Trích từ Hoạ Đường Xuân – Nạp Lan Tính Đức

Jan 28, 2015

[NGC] Phiên ngoại 1 (Hạ)

Phiên ngoại 1 —— Hoa nở thành biển, có phượng Nam đến (Hạ)
3
Lần giam lỏng này vì điên cuồng không tin được của ta, cùng với suy nghĩ không rõ ràng của hắn, kéo dài suốt ba năm.
Ta một mình sống trong Phượng nghi các không lớn, trải qua biết bao đêm đen như mực, biết bao ngày tháng cô đơn, không có Shim Shin Hee, không có những ánh mắt hâm mộ hay oán hận kia, càng không có lời ngọt ngào bên tai…
Không có hắn, mọi thứ liền không còn được như lúc trước.
Ta hờn giận mà tuyệt vọng, không muốn biện bạch lấy nửa câu, tựa như hắn nửa bước cũng không đặt chân vào đây.
Trong những ngày tháng đó, ta suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, chẳng hạn như Shim Shin Hee chưa bao giờ nói yêu ta, chẳng hạn như, hắn đối với ta rất tốt, luôn mang theo ý tứ đền bù tổn thất, chẳng hạn như, ta chỉ là một thế thân, một thế thân không ngoan ngoãn chút nào.
Giống như trong lúc miệng khô nhất mà một ngụm nuốt cả chiếc bánh bao chay, nghẹn đến nước mắt sắp rơi ra, nhưng vẫn không muốn vứt bỏ thứ đồ ăn để kéo dài cuộc sống này.
Ta chưa bao giờ là người ngu dốt, nhưng khi đó, cứ cố chấp không chịu tin tưởng, không chịu cầu xin tha thứ, không chịu nói một câu mềm mỏng, giằng co như vậy.
Mãi đến ngày xuân năm thứ bốn mươi chín, tộc Đồ Đồ ở Tây Vực khai chiến, trong nước đúng lúc đang ở thời kỳ đói kém, nhất thời không thể đánh lại, hắn liền lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả hậu cung xưa nay không được nhúng tay vào triều chính cũng nghe thấy tiếng gió.
Hành quân chiến tranh, lo lắng khôn nguôi.
Không ai có thể hiểu những thứ này hơn ta, một người xuất thân từ nhà tướng, vì nghiệp lớn phục hưng của gia tộc ta, ta từ nhỏ đã bị ép buộc phải học, mà hôm nay, ta lại vì người đàn ông đã khiến gia tộc ta bị diệt, dốc hết sức tương trợ.
Trận chiến này lúc đầu chỉ diễn ra trong phạm vi nhỏ, ta nghĩ hẳn sẽ có cách giải quyết.
Cuối mùa xuân năm thứ bốn mươi chín, ta thuê một tiểu thái giám trông coi nghi các, thăm dò thế cục trong triều, dốc hết tâm huyết thức bao nhiêu đêm, rốt cuộc nghĩ ra sách lược vẹn toàn.
Ngày đông chí năm thứ năm mươi, ta mặc bộ áo trắng, luyện kiếm trong viện, mùa đông ở Đông triều rất lạnh, ta sớm đã không đủ tư cách để nhận than sưởi, chỉ đành dùng phương pháp ngốc nghếch như vậy để sưởi ấm.
Cho nên, ta đưa lưng về phía cửa nghi các đã đóng ba năm, không để ý tới chiếc cửa lớn chậm rãi mở ra, không để ý tới một bóng dáng màu vàng chạy đến, đón thế kiếm, một tay ôm lấy ta.
Tuyết rơi rất nhiều, cơ thể ta lạnh buốt được ôm vào trong lòng, thanh kiếm sớm đã gỉ trong tay rơi xuống đất, “Keng” một tiếng, hoà với tiếng cảm ơn chan chứa vui vẻ của hắn.
Ba năm, ba năm không gặp.
Shim Shin Hee đã già rồi, trên đầu đã có thể thấy được tóc bạc rõ ràng, khoé mắt cũng có nếp nhăn, thậm chí hai tay ôm ta cũng không còn mạnh mẽ như ngày thường.
Nhưng mà, ta lại rơi lệ, thân hình kia mang đến cho ta một tình cảm ấm áp, là cổ độc ta đời này không thể nào trốn thoát.
Lời hắn nói có chút rời rạc, ta nghe không rõ lắm, nhưng lại biết hắn vui mừng từ tận đáy lòng, giống hệt như những ngày tháng trước ở bên sườn núi nhỏ, hắn kể cho ta kinh nghiệm sống từ khi làm Thái tử.
Ta cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả ra bên tai, cuối cùng vẫn nâng hai tay bị lạnh đến cứng ngắc lên, nhẹ nhàng ôm lại hắn.
Thôi bỏ đi, hắn không yêu ta, như vậy, ta đành phải yêu hắn hơn một chút, vậy mới không lãng phí cuộc đời này.
Năm Duệ Đức thứ năm mươi, ta được miễn giam lỏng, rời khỏi Phượng Nghi các, Phượng Nghi các sửa chữa đổi mới hoàn toàn, đổi tên thành cung Phượng Nghi, ta cũng được tấn phong làm Phượng quân, từ nay về sau dưới một người, trên vạn người.
Năm đó, ta hai mươi tư tuổi, hắn năm mươi chín tuổi.
4
Sự thoả hiệp cùng tài năng của ta, sự ngầm hiểu và thuận theo của hắn, tựa hồ chúng ta đã tìm ra được sự ăn ý kỳ lạ khi ở chung.
Shim Shin Hee càng ngày càng sủng ta, gần như đã đến mức chuyên sủng, không ít thần tử còn khuyên hắn rời xa nam sắc, gán cho ta tội danh hoạ thuỷ mị quốc.
Ta hoàn toàn không quan tâm, càng không để người ngoài vào trong mắt, lại nhiều lần trở mặt với không ít phi tần trong hậu cung, thậm chí còn mượn cớ giúp hắn bày mưu tính kế mà công khai ra vào triều, khiến người phải ghé mắt nhìn, tiếng nghị luận càng ngày càng huyên náo, cơ hồ đã coi ta là yêu nghiệt hại nước hại dân.
Shim Shin Hee mỗi lần nhìn tấu chương như vậy luôn cười đưa cho ta, búng mũi ta bảo bớt phóng túng đi một chút, ta liền không thuận theo làm ầm ĩ, bầu không khí dịu dàng mà hài hoà như vậy luôn nhắc nhở ta rằng, giữa chúng ta thật sự có một tình yêu không liên quan một chút nào tới quá khứ và tương lai.
Nửa đêm tỉnh mộng, nằm trong màn lụa đỏ, ta nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình, chính thức vứt bỏ lo âu vẫn đang mắc ngang cổ họng.
Thế thân cũng được, bóng dáng cũng thế, chỉ cần người ở bên hắn hiện tại, là ta là tốt rồi, chỉ có ta là tốt rồi.
Chỉ tiếc, trời cao tựa hồ muốn gây khó dễ ta, trong ba năm ta bị giam lỏng, Jung Yun Mi xuất hiện, trở thành một thanh kiếm sắc bén chia cắt chúng ta.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy một cô gái trầm tĩnh như vậy, sự xa lánh của ta, sự lạnh lùng của ta, gây khó dễ của ta, nàng đều cười cười cho qua, trên người cô gái xuất thân nhà thương nhân này có khí chất rất đặc biệt, đó là bình tĩnh, đây là lý do khiến Shim Shin Hee để mắt đến nàng.
Năm thứ năm mươi mốt, Jung Yun Mi được phong làm Đức phi, trở thành phi tử duy nhất có thể sánh vai với ta trong cung.
Ta tự an ủi mình, ta tự nói với mình, Shim Shin Hee là vì muốn lôi kéo Jung Yunho – thương nhân tài ba trong giới kinh doanh chỉ giậm chân một phát cũng đủ để Kinh thành rung động, vậy nên mới coi trọng Jung Yun Mi.
Sự thật cũng quả thực như vậy, dù Jung Yun Mi trở thành Đức phi, Shim Shin Hee vẫn ở bên ta mỗi ngày như trước, thậm chí nhiều lần bỏ tảo triều, người ngoài nói là ta dùng thủ đoạn quyến rũ mê hoặc hắn, nhưng mà, ngoài ta và hắn, nào có ai biết, trong những ngày tháng sống chung kia, hầu như chỉ toàn hắn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà phê duyệt tấu chương, xử lý những việc quan trọng không muốn người biết đến, mà ta cũng chỉ ngồi cạnh nến đỏ, nghiên cứu binh thư, thỉnh thoảng, nhờ ánh sáng yếu ớt kia mà ngắm nhìn sườn mặt hắn.
Thị nữ phục thị bên người thỉnh thoảng lại truyền đến tin tức ngoài cung, hoá ra ngoài kia đã lan truyền một câu nói, “Sinh con phải sinh người như Phượng quân”, ai cũng hâm mộ ta chuyên sủng, hâm mộ ta nhận được tình yêu của đế vương.
Bọn họ nói, Duệ Đức đế chuyên sủng Phượng quân, bọn họ nói, hiện giờ trong hậu cung, chỉ có Phượng quân được vua quan tâm, bọn họ nói, Phượng quân là tu phúc khí tám đời mới nhận được ân sủng kia.
Bọn họ nói, bọn họ nói, bọn họ nói…
Rất nhiều lời đồn đãi về chuyện xưa của ta và hắn, thậm chí còn tưởng tượng ra đủ loại chuyện như thể thần tiên quyến lữ, tốt đẹp đến mức chỉ có thể thấy trong mấy tiểu thuyết nơi phố phường.
Năm Duệ Đức thứ 52, tình yêu của ta và hắn, qua lời đồn của mọi người dần dần trở thành huyền thoại.
Ta hưởng thụ những ánh mắt đó, lại lo lắng mất đi, dù những thứ này vốn không thuộc về ta, vì vậy trong cung, ta càng thêm ương ngạnh độc chiếm Shim Shin Hee, chỉ cần hắn rời khỏi cung Phượng Nghi, ta lại nghĩ ra đủ loại biện pháp gọi hắn về.
Những phi tử khác kêu ca một thời gian, dưới thủ đoạn của ta thì dần dần ngậm miệng lại, chỉ có Jung Yun Mi, cô gái thông minh kia, cẩn thận tính toán, không hề để lại sơ hở gì cho ta nắm bắt.
Trong cung, dần dần chỉ có ta cùng Đức phi, hai người hình thành thế chân vạc.
Hắn già rồi, xã giao ngày càng nhiều, ta cùng Đức phi đều được dẫn theo, chăm sóc sức khoẻ hắn, cũng giúp đỡ tiếp chuyện.
Năm đó, ta hai mươi bảy tuổi, hắn sáu mươi mốt tuổi.
5
Năm thứ năm mươi bốn, năm thứ chín ta vào cung.
Phượng quân, hai chữ này đã trở thành phong hào vang dội nhất trong hậu cung, những phi tử quanh năm không được gặp Shim Shin Hee bắt đầu nghĩ cách tìm quan hệ muốn hối lộ ta, chỉ cầu một đêm được thị tẩm.
Ta sai thị nữ đóng chặt cửa cung Phượng Nghi, hoàn toàn không quan tâm.
Dù cho, Shim Shin Hee không yêu ta, ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ những người khác chia sẻ.
Vì vậy, những người phụ nữ kia chuyển hướng sang Jung Yun Mi, giao thừa năm thứ năm mươi ba, trước đề nghị của chúng phi trong hậu cung, Jung Yun Mi được tiến phong làm Đức quý phi, tạm thời chịu trách nhiệm công việc trong hậu cung.
Ta theo lệ cùng Shim Shin Hee tới cung của nàng chúc mừng, cô gái dù đã tiến cung nhiều năm vẫn nở nụ cười trong veo như trước, ta lại thấy chướng mắt, tìm cơ hội châm chọc nàng.
Ta nói, ngươi không yêu hắn.
Cô gái sắp quyền nghiêng hậu cung vẫn cười nhẹ nhàng như trước, trả lời ta sáu chữ, đến chết ta cũng khó lòng quên được:
———— Đó là vận may của ta.
Vận may của nàng.
Jung Yun Mi là người thông minh nên nàng không yêu Shim Shin Hee, không yêu thì không tổn thương, lại càng không đau.
Ta yêu Shim Shin Hee, nên ta tổn thương, ta đau đớn, ta cũng điên rồi.
Sức khoẻ hắn ngày càng kém, dù trước nay vẫn dùng đồ tốt nhất, nhưng dù sao cũng là thân đế vương, việc phải lo lắng rất nhiều, ta nhìn thấy tóc bạc của hắn ngày càng nhiều, không ức chế được đau lòng, chỉ đành hao hết thời gian, ra sức chuẩn bị tốt hết thảy giúp hắn.
Cứ như vậy, trong hậu cung, Đức quý phi quản việc, ta chỉ phụ trách ở bên hắn. Dường như, đã lâu lắm rồi ta không nghĩ đến việc hắn có yêu ta hay không.
Chỉ cần như bây giờ là tốt rồi.
Đêm trước giao thừa năm thứ năm mươi bốn, trong cung Phượng Nghi, ta vẫn như ngày trước giúp hắn sửa sang tấu chương, lại nhìn thấy tấu chương Nhị hoàng tử đưa lên, một tấu chương hành văn lưu loát, tóm lại là đang khuyên hắn tìm cớ, giết Jung Yunho.
Jung Yunho, Jung Yunho, cái tên này như sấm bên tai.
Phú hộ số một số hai của Kinh thành, đệ đệ ruột của Đức quý phi, người nắm giữ mạch máu Kinh thành.
Sĩ nông công thương, thương xếp dưới cùng, nhìn như không hề có lực uy hiếp, nhưng kỳ thật, sự tồn tại của Jung Yunho đã sớm uy hiếp địa vị Hoàng thất.
Tiền, từ xưa đến nay đều có thể động đến tận trời cao.
Lực ảnh hưởng của Jung Yunho trong Kinh thành, tuyệt không thua gì Shim Shin Hee.
Quan chỉ biết Hoàng đế, những dân chúng kia, lại chỉ biết tiền, chỉ biết đến làm sao để sinh tồn.
Shim Shin Hee hiển nhiên cũng nghĩ đến việc này, hắn cầm tấu chương, đọc hồi lâu, trong đó còn kẹp một bức thư mật, ta không được quyền đọc, nhưng ở bên nhau chín năm, sao ta lại không hiểu ánh mắt của hắn.
Hắn động tâm.
Vương triều này, là điều quan trọng nhất đối với hắn.
Hắn muốn giết Jung Yunho, dù Jung Yunho là đệ đệ của Jung Yun Mi.
Trong lòng ta sảng khoái vô cùng, Shim Shin Hee không yêu Jung Yun Mi, nhưng mà, ta lại chợt nhớ đến ngày ấy trên đại điện, gặp đôi tình nhân như ngọc kia.
Jung Yunho cao lớn mà trầm ổn cùng với Kim Jaejoong từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều mang theo khéo léo trong sáng, bọn họ giúp đỡ nhau trên đại điện, không chút sợ hãi.
Người ngoài phố phường đều nói hai người này là một đôi oan gia, ta lại nhìn ra, Jung Yunho yêu Kim Jaejoong, vậy nên không sợ hãi, Kim Jaejoong nhận lấy sự yêu chiều kia, vậy nên dũng cảm tiến tới.
Đó là tình yêu ta muốn, nhưng lại không thể nào có được.
Có lẽ chính bởi cái thoáng nhìn trên điện hôm đó, khiến ta xúc động đưa ra quyết định.
Ta cầu xin cho Jung Yunho, đưa ra đủ loại lý do, chỉ mong Shim Shin Hee vứt bỏ lòng nghi ngờ.
Sự cầu xin xúc động mà không có lý do như vậy, khiến hắn sinh lòng nghi ngờ, ta cùng Jung Yun Mi không hợp nhau, mọi người đều biết, hôm nay lại giúp đỡ Jung Yunho như thế, thật sự không hề có lý do nào.
Hắn hoài nghi, ta lại không nhượng bộ.
Cuối cùng, tan rã trong không vui.
Ta giật lấy thư mật, giận dữ nói ———— Nếu thật sự giải quyết Jung Yunho, ta cùng hắn vĩnh viễn không gặp lại.
Đó là một cuộc tranh cãi không có bất kỳ đường lui nào, ta không biết mình đang hờn dỗi gì, không phải đã sớm biết rõ, đế vương không có tình yêu, Duệ Đức đế này, có lẽ chỉ yêu một mình Mẫn phi mà thôi.
Ta chỉ là, một thế thân không chút nổi bật,
Tại sao, lại thích làm những việc như thiêu thân khiến người ta chê cười.
Shim Shin Hee không đuổi theo ta, ta đã sớm ngờ tới, chín năm nhẫn nhịn cùng đau xót đột ngột bùng phát, ta đóng cửa cung Phượng Nghi, mặc cho ai đến gọi đều không lên tiếng.
Mấy ngày liên tiếp, ầm ĩ bên ngoài rốt cuộc được dẹp.
Ta một mình đón năm mới cô đơn, nhìn trăng tròn lại khuyết, nhìn trời sáng lại tối.
Năm thứ năm mươi lăm, tin tức Shim Shin Hee bị bệnh nặng truyền đến, hắn cuối cùng vẫn đè ép việc Jung Yunho xuống, thậm chí cho mấy vị hoàng tử, ngoài Ngũ hoàng tử ra, tất cả đều ra ngoài rèn luyện.
Khi biết được tin tức này, ta gần như không thể tin vào tai mình, một mạch chạy đến tẩm cung của hắn, lại trông thấy Jung Yun Mi canh giữ bên giường hắn.
Mới mấy ngày ngắn ngủn, người đàn ông đã từng ôm trọn lấy ta đã gầy đi rất nhiều, ta thiếu chút nữa không nhận ra, người đàn ông được áo gấm bao phủ nằm trên giường kia, là Shim Shin Hee ta đã yêu gần mười năm.
Jung Yun Mi cười lui ra, ta si ngốc ngồi bên giường nhìn hắn, nắm tay hắn thật chặt, nhìn hắn mơ màng ngủ, trong lòng lại có chút vui mừng nho nhỏ.
Hắn, có lẽ cũng yêu thích ta vài phần.
Cho nên, mới buông tha Jung Yunho.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lụa ma sát khi gió thổi, ta ngồi một bên không thể kiềm nén được sự vui mừng, nghe thấy hắn mơ hồ gọi:
Won Mi, Won Mi…
Won Mi, là tên của Mẫn phi mất sớm.
Hoá ra, hoá ra mười năm nay, mười năm ta làm bạn bên hắn, không so đo bất kì cái gì, cuối cùng cũng không bì được với năm năm ngắn ngủn mà người kia tồn tại.
Ta như bị vứt trong hầm băng, không cách nào khống chế được run rẩy, cuối cùng tông cửa xông ra, trở về cung Phượng Nghi, không chịu đi ra.
Năm đó, ta gần hai mươi chín tuổi, hắn sáu mươi bốn tuổi.
6
Tiết thu năm thứ năm mươi lăm, bệnh của Shim Shin Hee càng ngày càng nặng.
Phi tần trong cung tất cả đều đi miếu cầu phúc, mà ta nản lòng thoái chí một mình lưu lại trong cung Phượng nghi.
Jung Yun Mi ba phen mấy bận sai người truyền lời bảo ta tới, ta đều mặc kệ.
Không muốn nghe, không muốn hỏi, không muốn nhìn, cũng không muốn biết
Mười năm, mười năm này, tình yêu của ta, đổi lấy hai chữ Won Mi trong miệng hắn.
Ta, cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi.
Ngày thu sắp hết, tiểu thái giám truyền tin tức tới, thái y không làm gì được nữa, hắn, sợ là không còn nhiều thời gian nữa.
Ta chỉ cười cười, lại không chịu tin tưởng.
Người đàn ông đã từng rong ruổi trên lưng ngựa kia, sao có thể chết dễ dàng như vậy.
Sao có thể, nhất định là Jung Yun Mi bày kế để lừa ta đi ra ngoài.
Ta đuổi hết hạ nhân, tự giam mình ở tẩm điện trong cung Phượng Nghi, tưởng tượng như hắn vẫn đang ở đây.
Mãi đến khi, Jung Yun Mi xông vào, mang theo khí lạnh bên ngoài, đứng trước mặt ta, từng chữ từng chữ nói:
———— Hắn sắp không được rồi.
———— Sợ là ngày hôm nay…
———— Hắn vẫn luôn gọi Nguyễn Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn!
Đó là cái tên ta tuỳ tiện bịa ra lần đầu gặp hắn.
Nguyễn, là dòng họ ta đã quên từ lâu.
Hắn đang gọi ta, hắn đang gọi ta, hắn đang gọi ta.
Ta nhảy bật lên như điên, đẩy Jung Yun Mi ra, chân trần chạy vội trên con đường quanh co trong cung, bất chấp ánh mắt của mọi người.
Ta muốn gặp hắn, ta muốn gặp hắn.
Còn mười bước.
Còn năm bước.
Còn…
Tiếng chuông tang trong cung đột nhiên vang lên, tiếng chuông xa xa, dài ngắn đan xen, kéo dài không dứt truyền đến, đâm vào lòng ta.
Tẩm điện gần trong gang tấc truyền đến tiếng khóc thảm thương, trong lúc nhất thời, cơ hồ ngất trời.
Ta xụi lơ trước cửa, chân đã bị đá nhọn đâm tạo thành vô số vết thương, lại không thể nào bước thêm một bước, chỉ có thể cố vươn dài tay, muốn đẩy cánh cửa sơn đỏ kia ra.
Shin Hee, ta đã đến.
Nhưng mà, thật xin lỗi, ta đến muộn.
Người duy nhất ta yêu trong cuộc đời này, ta lại không thể gặp hắn lần cuối cùng.
Không thể nữa rồi.
Có giọt nước mắt rơi xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng, tan ra tựa như bông tuyết.
Bầu trời của ta, đã sụp đổ.
Khi ta tỉnh lại thì đã là rạng sáng ba ngày sau, Jung Yun Mi đứng trước giường ta, thấy ta tỉnh lại, chỉ đưa ta một bộ quần áo trắng, im lặng rời đi.
Đúng rồi, hôm nay, là ngày hắn phát tang.
Ta đờ đẫn đi theo đội ngũ đưa ma đến Thái Lăng, đờ đẫn nhìn hành vi hoang đường của Nhị hoàng tử, đờ đẫn nhìn hết thảy xung quanh mình, trong lòng ta chỉ có những kỷ niệm giữa ta và Shim Shin Hee.
Ta yêu hắn.
Nhưng mà, chúng ta giờ đây đã âm dương cách biệt.
Ta không làm được gì cả, cũng không thể làm được gì, nhưng ta có thể bảo vệ vương triều của hắn, bảo vệ con trai của hắn với Won Mi.
Những điều Shim Shin Hee hắn yêu, ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ.
Mười năm không hề hoang phế võ công của ta, một kích tuyệt sát Nhị hoàng tử, trong giây phút cuối cùng, ta khép hờ mắt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm ngoài cửa, không quay đầu lại mà đâm thẳng đầu vào quan tài.
Đời dù có tốt đến mấy, không có ngươi, cũng chỉ uổng phí.
Shin Hee, ngươi xem, lời thề của ta, rốt cuộc ta đã nhận được báo ứng.
Đâm đầu vào quan tài mà chết, mãi mãi không được nhập tông miếu, nhưng không phải là chết không yên lành.
Chỉ là, trên con đường tới suối vàng kia, ta cuối cùng cũng có thể ở bên ngươi, cũng không tính là phụ lòng.
Shin Hee, năm đó tuyết rơi như đan, nếu ta không gặp ngươi thì tốt biết bao, nhưng như vậy, thế gian này cũng không còn Phượng quân nữa rồi.
Shin Hee, ngươi nhìn xem.
Hoa nở thành biển, có phượng Nam đến.

Có tai hoạ đến.