Chương 5.2
Duẫn Hiên nghe tiếng bước chân, vội lau nước
mắt, nhìn thấy Thiên Hậu. Gã đứng dậy, để áo choàng Duẫn Hạo đắp cho gã rơi xuống
mặt đất đầy bụi. Duẫn Hiên chậm rãi bước đến, quỳ gối trước mặt Thiên Hậu, gã
không mở miệng, là Thiên Hậu run rẩy gọi: “Hiên nhi… Hiên nhi… Hiên nhi của
ta…”
“Mẫu hậu, Hiên nhi bất hiếu.”
“Ngươi sao lại như thế… Hiên nhi…” Nàng dù có
thiên ngôn vạn ngữ, cũng không cách nào nói ra nỗi khổ trong lòng, nói ra khổ
tâm của Duẫn Hạo.
Cả hai đều là nhi tử ruột thịt, khó có thể bỏ
ai chọn ai.
Hôm nay người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật
là tội nghiệt.
Bồng Lai cung.
Tại Trung cùng Hồng Lăng học vẽ hoa mai, kéo
kéo tay áo, bộ dáng nghiêm túc thật sự là đáng yêu. Tóc Tại Trung lại dài ra một
chút, Hồng Lăng thay đổi kiểu tóc cho cậu, giảm không ít nặng nề, hiện giờ nhìn
phía trên cũng thoải mái. Trước kia, tóc Tại Trung không dài như vậy, cũng
không thể thiếu các đồ trang sức cố định. Hiện giờ tốt rồi, Tại Trung chỉ dùng
một cây trâm ngọc vén tóc lên, một nửa rủ xuống, cảm giác như một mỹ mạo công tử.
Thật vất vả mới hoành thành xong bức hoạ, cậu
ném bút đi, mệt mỏi quá mức. Lam Yên kinh ngạc đứng một bên, cũng không lấy nước,
thẳng đến khi Hồng Lăng nhắc nhở, nàng mới phản ứng.
“Lam Yên ngươi không thoải mái sao?” Tại
Trung ân cần hỏi.
“Nô tỳ đêm qua không ngủ được, có chút mệt mỏi,
mong Hoàng phi thứ lỗi.” Lam Yên cúi đầu.
Tại Trung vội vàng nói: “Vậy ngươi đi nghỉ
đi, có Hồng Lăng ở đây với ta là được rồi.” Lam Yên gật đầu, nói tạ ơn Tại
Trung rồi vội vàng đi luôn. Tại Trung nhún nhún vai, lấy một miếng bánh ngọt,
“Hôm qua ta nghe được chuyện Thất Vương gia, nàng liền có bộ dạng này. Xem ra
Lam Yên rất chán ghét vị Thất vương gia đó, ai ~~~” ăn xong miếng bánh ngọt, Tại
Trung lại cầm bút vẽ mấy nhân vật Anime, khiến Hồng Lăng cũng không nhịn được
cười thành tiếng.
Nếu không phải vì bị bắt đến đây, không biết
chừng sau này mình còn có thể trở thành hoạ sĩ vẽ manga hài a.
“Đúng rồi, đêm nay Trịnh Duẫn Hạo đến, ngươi
chuẩn bị ít bánh sen ngọt đi.” Tại Trung vẽ một cái vòng tròn lớn, “Đêm qua hắn
đến đây phê tấu chương cả đêm, cũng đáng thương, làm Hoàng đế cũng chẳng dễ
dàng gì ~~”
“Hoàng phi xót thương Bệ hạ, thật khiến cho mọi
người cảm động.” Hồng Lăng cười nói.
“Ai xót thương hắn? Là ta muốn ăn!” Tại Trung
trợn mắt, tiếp tục vẽ thêm vào hai con mắt: “Thắp đèn làm ta không ngủ được, tự
nhiên sẽ thấy đói muốn ăn cái gì đó.” Cậu lời lẽ hùng hồn, Hồng Lăng cũng chỉ
còn biết tuân chỉ.
Đến buổi tối, Hồng Lăng đặc biệt chuẩn bị ít
đồ ăn. Xem Tại Trung phàn nàn Hồng Lăng bất công, cậu bình thường cũng không có
nhiều bánh để ăn như vậy, nhét cả một bàn bánh vào trong miệng, tuyên bố chỉ
cho Duẫn Hạo một ít bánh. Nhưng Tại Trung dù ăn cố cũng không thể nào ăn hết
nhiều bánh như vậy, cuối cùng, phần điểm tâm gần như còn nguyên, cậu lại no
căng bụng nằm lỳ trên giường không chịu nổi.
Cái này gọi là, ác giả ác báo, cậu thật tình
không nên tham ăn như vậy T T
Duẫn Hạo vẫn như trước ngồi ở bàn phê duyệt tấu
chương, Tại Trung ngồi ở bàn ăn luyện vẽ hoa mai, thỉnh thoảng còn quay đầu
nhìn Duẫn Hạo vài lần, cuối cùng là không nhịn được hiếu kỳ đi qua, nhìn đống tấu
chương không biết còn dài bao nhiêu nữa đây.
“Hoàng phi sao lại không nghỉ ngơi.” Yunho ngẩng
đầu, nhìn cậu.
“Ta ăn quá no ==”
Duẫn Hạo không nói gì thêm.
Ngược lại Tại Trung, trời sinh hiếu động, thấy
hắn không tức giận, liền lại gần một bước: “Ngươi tối nào cũng như vậy, không mệt
sao?”
“Thói quen.” Từ trước đến nay, Yunho nói
không nhiều lắm.
“Ngươi nếm thử bánh này đi, rất ngon.” Chạy đến
bưng đĩa bánh hoa sen, “Đây là Hồng Lăng làm đấy, không phải ta làm. Cho nên
ngươi cứ yên tâm ăn đi.” Tại Trung nhớ rõ lần trước ghét bỏ bánh hoa sen cậu
làm, thế nhưng cũng không thèm để ý. Duẫn Hạo không từ chối, đúng lúc hắn cũng hơi
đói bụng, liền cầm miếng ăn đến no. Tại Trung cười hì hì cũng cầm lấy một miếng
cắn một cái, nhưng phát hiện mình thật sự ăn không nổi, cau mày cố nuốt cả miếng
bánh xuống.
Nghiêng đầu nhìn, thấy tấu chương loằng ngoằng
toàn chữ, Tại Trung im lặng, đúng lúc đọc được tấu chương đại thần dâng lên xin
xử trảm Trịnh Duẫn Hiên. Tại Trung quay sang nhìn Duẫn Hạo, “Chuyện mấy đại thần
này tâu cũng chỉ là chuyện hai huynh đệ các ngươi, cũng chả có việc gì khác,
nhàm chán, thôi trò chuyện chút đi.” Hừ lạnh một tiếng, mới phát hiện sắc mặt
Duẫn Hạo có chút khác thường, Tại Trung đột nhiên nhớ ra một chuyện, tấu chương
không phải ai cũng có thể tuỳ tiện xem, Tại Trung run sợ lùi xuống: “Ta không cố
ý xem đâu, ta chỉ hiếu kỳ thôi, ngươi đừng tức giận nha… Miệng ta chuyên gia
nhanh nhảu, cũng không biết mình đang nói gì đâu! !”
Nhưng, Duẫn Hạo vẫn chậm rãi xem tấu chương.
“Ngươi nói cũng đúng, chuyện trong nhà sao phải
để bọn họ tới phân trái phải.” Ném tấu chương đi, Duẫn Hạo đứng dậy, “Không xem
nữa.”
“Ah? Không xem nữa hả?”
“Đều liên quan đến việc này, cũng không cần
xem nữa.” Duẫn Hạo thản nhiên nói.
Tại Trung gật đầu, “Vậy ngươi đi luôn sao?”
Duẫn Hạo suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
“Không đi.”
“Hả?”
“Trẫm tâm tình không tốt, ngươi trò chuyện với
trẫm đi.” Ngụ ý chính là dù sao ngươi cũng không khác thường.
Lần đầu tiên Tại Trung phát hiện Duẫn Hạo
cũng có lúc bình dị, gần gũi, đặc biệt khi cười quả thật đẹp trai không tả nổi,
Tại Trung không tự chủ được mà gật đầu, nửa ngày mới kịp phản ứng, đã cùng Duẫn
Hạo ngồi cạnh nhau. Hai cái ghế không tính là gần, nhưng cũng có thể chạm đến
tay đối phương, Tại Trung ngoái đầu, trùng hợp sát mặt Duẫn Hạo, trái tim chợt
khó chịu, không hiểu sao hoảng hốt, không biết làm gì bây giờ.
“Nếu như ngươi là trẫm, ngươi sẽ làm gì?”
“Thất Vương gia dù không đúng cũng là đệ ruột
của ngươi, không cầu phải quản hết mọi chuyện, chỉ cầu không thẹn với lương
tâm.” Tại Trung nhớ tới khi sáng nay đọc một cuốn truyện cổ, thuận miệng liền
nhắc đến câu đó.
Duẫn Hạo nhấp một ngụm trà: “Trẫm cũng không
muốn thẹn với lương tâm, nhưng trẫm vừa nhìn thấy thân thể gầy yếu kia, liền cảm
thấy có lỗi.”
“Kỳ thật ta nghe Hồng Lăng nói, là hắn không
đúng, ngươi sao phải xin lỗi hắn.” Tại Trung khó hiểu.
“Trẫm cũng không biết…”
Tại Trung nói nhỏ: “Nếu ta là ngươi, ta liền
đánh cho hắn tỉnh người.”
Duẫn Hạo đột nhiên cảm thấy buồn cười, hắn
nói cho một đứa trẻ nghe làm gì? Hắn có thể tự nói với bản thân sao? Nhưng kể
ra, có người nghe nỗi khổ trong lòng mình cũng tốt, muốn nói cho người khác biết,
mình đau đớn cỡ nào. Không phải bất kỳ kẻ nào cũng đáng được nghe. Hôm nay, chẳng
biết tại sao lại thấy cậu liền nói vậy, để bản thân lần đầu tiên, thổ lộ lòng
mình.
“Hắn nhỏ hơn trẫm rất nhiều, cho nên từ nhỏ
trẫm thương hắn. Mà ngay cả Xương Mân cũng vì chuyện này mà tức giận với trẫm
không chỉ một lần, nhưng rồi Xương Mân hiểu chuyện, hắn lại hồ đồ… Trẫm trước
kia, khi chưa là Thái Tử, hắn vẫn thân thiết với trẫm, nhưng…” Duẫn Hạo bất đắc
dĩ nói: “Kể từ khi trẫm lên làm thái tử, hắn liền bất hoà với trẫm, bây giờ
nghĩ lại, thấy chính mình thật hồ đồ…”
Tại Trung trầm mặc lắng nghe.
Hồi lâu, cậu thấp giọng gọi: “Này…”
Duẫn Hạo nhìn về phía cậu, trong ánh nến nhu
hoà là ánh mắt thâm trầm, che giấu tình cảm, Tại Trung thấy được.
Lẫn trong ánh mắt là cảm xúc nặng nề, Tại
Trung nghiêm túc nói: “Ngươi cũng đã làm tốt rồi, thật đó. Nếu như là ta, ta sẽ
khóc lớn một trận.” Ngươi cố giữ hết bí mật, để cho hắn còn chút tôn nghiêm,
không có ai có thể đại bi như vậy, cũng không ai có thể hận ngươi. Tại Trung nhếch
môi: “Thế nhưng nếu ngươi khóc một chút sẽ thoải mái hơn.”
“Quân vương…” Duẫn Hạo lẩm bẩm. “Không thể
rơi lệ.”
“Ta không nói cho người khác biết, ta nhắm mắt
lại.” Tại Trung nhắm chặt mắt: “Giờ ta không nhìn thấy gì rồi, cũng không ai thấy
nữa.”
Đây là bí mật, ta hi vọng ngươi vui vẻ.
Duẫn Hạo nhìn Tại Trung, ngập ngừng giây lát,
dướn người hôn lên môi cậu. Nhiệt độ ấm áp cùng cảm giác khiến cho người ta an
tâm vào buổi đêm, quen thuộc lại lạ lẫm. Tại Trung mở to mắt, ngơ ngác nhìn Duẫn
Hạo đã rời khỏi môi cậu, ánh mắt nhu tình, giống như muốn hút cậu vào đó. Tại
Trung vẫn không nhúc nhích, ánh mắt mờ mịt.
Trái tim khẽ động, nhảy nhanh hơn một nhịp.
Cậu không biết, đây là lần đầu tim đập nhanh
hơn.
Duẫn Hạo một tay xoa mắt cậu, ôm lấy gương mặt
cậu, chậm rãi cúi đầu một lần nữa. Tại Trung không đẩy ra cũng không phản
kháng, không biết là sợ hãi hay vì sao, cậu nắm chặt tay áo mình, nhưng còn
chưa chờ được Yunho hôn, bỗng nhiên toàn thân chấn động.
Cậu nấc rồi…
Tại Trung xấu hổ vô cùng đỏ cả mặt, sao đúng
lúc đó lại nấc cơ chứ. Duẫn Hạo khựng lại một chút, sau đó bật cười. Tại Trung
đẩy đẩy vai hắn: “Ngươi cười cái gì! ! Không phải ta nói đêm nay ta ăn nhiều
quá sao! !” Sau đó thần tốc ngay cả giày cũng không cởi, bò lên giường, dùng
chăn quấn chặt mình, còn buồn bực nói: “Ta muốn đi ngủ, ngươi đi nhanh lên!”
Duẫn Hạo cố nén cười, gọi người đến thu dọn tấu
chương rồi ra ngoài.
Tại Trung cắn chăn, vẻ mặt bi phẫn mắc cỡ đỏ ửng,
trong lòng tức giận mắng Duẫn Hạo ngàn vạn lần, chỉ tại hắn cười.
Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng động,
chỉ còn tiếng Hồng Lăng thu dọn đồ đạc, Tại Trung mới nín thở thò đầu ra khỏi
chăn. Trên môi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của hắn, ấm áp, mềm mại, Tại Trung
xoa xoa môi dưới, thật lâu không lên tiếng.
Nhưng là, vì chuyện này, sau đó một tháng Tại
Trung không dám ăn đồ ngọt.