Feb 27, 2015

[LK] Chương 5.2

Chương 5.2

Duẫn Hiên nghe tiếng bước chân, vội lau nước mắt, nhìn thấy Thiên Hậu. Gã đứng dậy, để áo choàng Duẫn Hạo đắp cho gã rơi xuống mặt đất đầy bụi. Duẫn Hiên chậm rãi bước đến, quỳ gối trước mặt Thiên Hậu, gã không mở miệng, là Thiên Hậu run rẩy gọi: “Hiên nhi… Hiên nhi… Hiên nhi của ta…”

“Mẫu hậu, Hiên nhi bất hiếu.”

“Ngươi sao lại như thế… Hiên nhi…” Nàng dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không cách nào nói ra nỗi khổ trong lòng, nói ra khổ tâm của Duẫn Hạo.

Cả hai đều là nhi tử ruột thịt, khó có thể bỏ ai chọn ai.

Hôm nay người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật là tội nghiệt.

Bồng Lai cung.

Tại Trung cùng Hồng Lăng học vẽ hoa mai, kéo kéo tay áo, bộ dáng nghiêm túc thật sự là đáng yêu. Tóc Tại Trung lại dài ra một chút, Hồng Lăng thay đổi kiểu tóc cho cậu, giảm không ít nặng nề, hiện giờ nhìn phía trên cũng thoải mái. Trước kia, tóc Tại Trung không dài như vậy, cũng không thể thiếu các đồ trang sức cố định. Hiện giờ tốt rồi, Tại Trung chỉ dùng một cây trâm ngọc vén tóc lên, một nửa rủ xuống, cảm giác như một mỹ mạo công tử.

Thật vất vả mới hoành thành xong bức hoạ, cậu ném bút đi, mệt mỏi quá mức. Lam Yên kinh ngạc đứng một bên, cũng không lấy nước, thẳng đến khi Hồng Lăng nhắc nhở, nàng mới phản ứng.

“Lam Yên ngươi không thoải mái sao?” Tại Trung ân cần hỏi.

“Nô tỳ đêm qua không ngủ được, có chút mệt mỏi, mong Hoàng phi thứ lỗi.” Lam Yên cúi đầu.

Tại Trung vội vàng nói: “Vậy ngươi đi nghỉ đi, có Hồng Lăng ở đây với ta là được rồi.” Lam Yên gật đầu, nói tạ ơn Tại Trung rồi vội vàng đi luôn. Tại Trung nhún nhún vai, lấy một miếng bánh ngọt, “Hôm qua ta nghe được chuyện Thất Vương gia, nàng liền có bộ dạng này. Xem ra Lam Yên rất chán ghét vị Thất vương gia đó, ai ~~~” ăn xong miếng bánh ngọt, Tại Trung lại cầm bút vẽ mấy nhân vật Anime, khiến Hồng Lăng cũng không nhịn được cười thành tiếng.

Nếu không phải vì bị bắt đến đây, không biết chừng sau này mình còn có thể trở thành hoạ sĩ vẽ manga hài a.

“Đúng rồi, đêm nay Trịnh Duẫn Hạo đến, ngươi chuẩn bị ít bánh sen ngọt đi.” Tại Trung vẽ một cái vòng tròn lớn, “Đêm qua hắn đến đây phê tấu chương cả đêm, cũng đáng thương, làm Hoàng đế cũng chẳng dễ dàng gì  ~~”

“Hoàng phi xót thương Bệ hạ, thật khiến cho mọi người cảm động.” Hồng Lăng cười nói.

“Ai xót thương hắn? Là ta muốn ăn!” Tại Trung trợn mắt, tiếp tục vẽ thêm vào hai con mắt: “Thắp đèn làm ta không ngủ được, tự nhiên sẽ thấy đói muốn ăn cái gì đó.” Cậu lời lẽ hùng hồn, Hồng Lăng cũng chỉ còn biết tuân chỉ.

Đến buổi tối, Hồng Lăng đặc biệt chuẩn bị ít đồ ăn. Xem Tại Trung phàn nàn Hồng Lăng bất công, cậu bình thường cũng không có nhiều bánh để ăn như vậy, nhét cả một bàn bánh vào trong miệng, tuyên bố chỉ cho Duẫn Hạo một ít bánh. Nhưng Tại Trung dù ăn cố cũng không thể nào ăn hết nhiều bánh như vậy, cuối cùng, phần điểm tâm gần như còn nguyên, cậu lại no căng bụng nằm lỳ trên giường không chịu nổi.

Cái này gọi là, ác giả ác báo, cậu thật tình không nên tham ăn như vậy T T

Duẫn Hạo vẫn như trước ngồi ở bàn phê duyệt tấu chương, Tại Trung ngồi ở bàn ăn luyện vẽ hoa mai, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Duẫn Hạo vài lần, cuối cùng là không nhịn được hiếu kỳ đi qua, nhìn đống tấu chương không biết còn dài bao nhiêu nữa đây.

“Hoàng phi sao lại không nghỉ ngơi.” Yunho ngẩng đầu, nhìn cậu.

“Ta ăn quá no ==”

Duẫn Hạo không nói gì thêm.

Ngược lại Tại Trung, trời sinh hiếu động, thấy hắn không tức giận, liền lại gần một bước: “Ngươi tối nào cũng như vậy, không mệt sao?”

“Thói quen.” Từ trước đến nay, Yunho nói không nhiều lắm.

“Ngươi nếm thử bánh này đi, rất ngon.” Chạy đến bưng đĩa bánh hoa sen, “Đây là Hồng Lăng làm đấy, không phải ta làm. Cho nên ngươi cứ yên tâm ăn đi.” Tại Trung nhớ rõ lần trước ghét bỏ bánh hoa sen cậu làm, thế nhưng cũng không thèm để ý. Duẫn Hạo không từ chối, đúng lúc hắn cũng hơi đói bụng, liền cầm miếng ăn đến no. Tại Trung cười hì hì cũng cầm lấy một miếng cắn một cái, nhưng phát hiện mình thật sự ăn không nổi, cau mày cố nuốt cả miếng bánh xuống.

Nghiêng đầu nhìn, thấy tấu chương loằng ngoằng toàn chữ, Tại Trung im lặng, đúng lúc đọc được tấu chương đại thần dâng lên xin xử trảm Trịnh Duẫn Hiên. Tại Trung quay sang nhìn Duẫn Hạo, “Chuyện mấy đại thần này tâu cũng chỉ là chuyện hai huynh đệ các ngươi, cũng chả có việc gì khác, nhàm chán, thôi trò chuyện chút đi.” Hừ lạnh một tiếng, mới phát hiện sắc mặt Duẫn Hạo có chút khác thường, Tại Trung đột nhiên nhớ ra một chuyện, tấu chương không phải ai cũng có thể tuỳ tiện xem, Tại Trung run sợ lùi xuống: “Ta không cố ý xem đâu, ta chỉ hiếu kỳ thôi, ngươi đừng tức giận nha… Miệng ta chuyên gia nhanh nhảu, cũng không biết mình đang nói gì đâu! !”

Nhưng, Duẫn Hạo vẫn chậm rãi xem tấu chương.

“Ngươi nói cũng đúng, chuyện trong nhà sao phải để bọn họ tới phân trái phải.” Ném tấu chương đi, Duẫn Hạo đứng dậy, “Không xem nữa.”

“Ah? Không xem nữa hả?”

“Đều liên quan đến việc này, cũng không cần xem nữa.” Duẫn Hạo thản nhiên nói.

Tại Trung gật đầu, “Vậy ngươi đi luôn sao?”

Duẫn Hạo suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Không đi.”

“Hả?”

“Trẫm tâm tình không tốt, ngươi trò chuyện với trẫm đi.” Ngụ ý chính là dù sao ngươi cũng không khác thường.

Lần đầu tiên Tại Trung phát hiện Duẫn Hạo cũng có lúc bình dị, gần gũi, đặc biệt khi cười quả thật đẹp trai không tả nổi, Tại Trung không tự chủ được mà gật đầu, nửa ngày mới kịp phản ứng, đã cùng Duẫn Hạo ngồi cạnh nhau. Hai cái ghế không tính là gần, nhưng cũng có thể chạm đến tay đối phương, Tại Trung ngoái đầu, trùng hợp sát mặt Duẫn Hạo, trái tim chợt khó chịu, không hiểu sao hoảng hốt, không biết làm gì bây giờ.

“Nếu như ngươi là trẫm, ngươi sẽ làm gì?”

“Thất Vương gia dù không đúng cũng là đệ ruột của ngươi, không cầu phải quản hết mọi chuyện, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.” Tại Trung nhớ tới khi sáng nay đọc một cuốn truyện cổ, thuận miệng liền nhắc đến câu đó.

Duẫn Hạo nhấp một ngụm trà: “Trẫm cũng không muốn thẹn với lương tâm, nhưng trẫm vừa nhìn thấy thân thể gầy yếu kia, liền cảm thấy có lỗi.”

“Kỳ thật ta nghe Hồng Lăng nói, là hắn không đúng, ngươi sao phải xin lỗi hắn.” Tại Trung khó hiểu.

“Trẫm cũng không biết…”

Tại Trung nói nhỏ: “Nếu ta là ngươi, ta liền đánh cho hắn tỉnh người.”

Duẫn Hạo đột nhiên cảm thấy buồn cười, hắn nói cho một đứa trẻ nghe làm gì? Hắn có thể tự nói với bản thân sao? Nhưng kể ra, có người nghe nỗi khổ trong lòng mình cũng tốt, muốn nói cho người khác biết, mình đau đớn cỡ nào. Không phải bất kỳ kẻ nào cũng đáng được nghe. Hôm nay, chẳng biết tại sao lại thấy cậu liền nói vậy, để bản thân lần đầu tiên, thổ lộ lòng mình.

“Hắn nhỏ hơn trẫm rất nhiều, cho nên từ nhỏ trẫm thương hắn. Mà ngay cả Xương Mân cũng vì chuyện này mà tức giận với trẫm không chỉ một lần, nhưng rồi Xương Mân hiểu chuyện, hắn lại hồ đồ… Trẫm trước kia, khi chưa là Thái Tử, hắn vẫn thân thiết với trẫm, nhưng…” Duẫn Hạo bất đắc dĩ nói: “Kể từ khi trẫm lên làm thái tử, hắn liền bất hoà với trẫm, bây giờ nghĩ lại, thấy chính mình thật hồ đồ…”

Tại Trung trầm mặc lắng nghe.

Hồi lâu, cậu thấp giọng gọi: “Này…”

Duẫn Hạo nhìn về phía cậu, trong ánh nến nhu hoà là ánh mắt thâm trầm, che giấu tình cảm, Tại Trung thấy được.

Lẫn trong ánh mắt là cảm xúc nặng nề, Tại Trung nghiêm túc nói: “Ngươi cũng đã làm tốt rồi, thật đó. Nếu như là ta, ta sẽ khóc lớn một trận.” Ngươi cố giữ hết bí mật, để cho hắn còn chút tôn nghiêm, không có ai có thể đại bi như vậy, cũng không ai có thể hận ngươi. Tại Trung nhếch môi: “Thế nhưng nếu ngươi khóc một chút sẽ thoải mái hơn.”

“Quân vương…” Duẫn Hạo lẩm bẩm. “Không thể rơi lệ.”

“Ta không nói cho người khác biết, ta nhắm mắt lại.” Tại Trung nhắm chặt mắt: “Giờ ta không nhìn thấy gì rồi, cũng không ai thấy nữa.”

Đây là bí mật, ta hi vọng ngươi vui vẻ.

Duẫn Hạo nhìn Tại Trung, ngập ngừng giây lát, dướn người hôn lên môi cậu. Nhiệt độ ấm áp cùng cảm giác khiến cho người ta an tâm vào buổi đêm, quen thuộc lại lạ lẫm. Tại Trung mở to mắt, ngơ ngác nhìn Duẫn Hạo đã rời khỏi môi cậu, ánh mắt nhu tình, giống như muốn hút cậu vào đó. Tại Trung vẫn không nhúc nhích, ánh mắt mờ mịt.

Trái tim khẽ động, nhảy nhanh hơn một nhịp.

Cậu không biết, đây là lần đầu tim đập nhanh hơn.

Duẫn Hạo một tay xoa mắt cậu, ôm lấy gương mặt cậu, chậm rãi cúi đầu một lần nữa. Tại Trung không đẩy ra cũng không phản kháng, không biết là sợ hãi hay vì sao, cậu nắm chặt tay áo mình, nhưng còn chưa chờ được Yunho hôn, bỗng nhiên toàn thân chấn động.

Cậu nấc rồi…

Tại Trung xấu hổ vô cùng đỏ cả mặt, sao đúng lúc đó lại nấc cơ chứ. Duẫn Hạo khựng lại một chút, sau đó bật cười. Tại Trung đẩy đẩy vai hắn: “Ngươi cười cái gì! ! Không phải ta nói đêm nay ta ăn nhiều quá sao! !” Sau đó thần tốc ngay cả giày cũng không cởi, bò lên giường, dùng chăn quấn chặt mình, còn buồn bực nói: “Ta muốn đi ngủ, ngươi đi nhanh lên!”

Duẫn Hạo cố nén cười, gọi người đến thu dọn tấu chương rồi ra ngoài.

Tại Trung cắn chăn, vẻ mặt bi phẫn mắc cỡ đỏ ửng, trong lòng tức giận mắng Duẫn Hạo ngàn vạn lần, chỉ tại hắn cười.

Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng động, chỉ còn tiếng Hồng Lăng thu dọn đồ đạc, Tại Trung mới nín thở thò đầu ra khỏi chăn. Trên môi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của hắn, ấm áp, mềm mại, Tại Trung xoa xoa môi dưới, thật lâu không lên tiếng.


Nhưng là, vì chuyện này, sau đó một tháng Tại Trung không dám ăn đồ ngọt.

Feb 25, 2015

[LK] Chương 5.1

Chương 5.1

Xương Mân đi đến một hành lang tĩnh mịch, đèn lồng hai bên lung lay mang theo làn gió lạnh lẽo. Tên thái giám cầm đèn cho y đã không nhịn được rùng mình, nhưng e ngại Xương Mân, cho nên đành phải kiên trì dẫn đường. Hối Giới cung từ năm đó chỉ còn mấy tên nô tài dọn dẹp, khó tránh khỏi lạnh lẽo, chỉ cần là những nô tài trẻ tuổi, không ai muốn đến nơi này, thông thường cũng chỉ có người nào vi phạm lỗi lầm mới bị giáng chức đến đây.

Hành lang cuối cùng dài vô tận, đen mù mịt, giờ đang là sáng sớm nhưng trong Hối Giới cung không có một tia ánh sáng, yên lặng như buổi đêm, âm u có cảm giác ớn lạnh, khiến người ta không rét mà run. Xương Mân lệnh cho thái giám dừng lại, tự mình cầm chiếc đèn cầy sáng yếu ớt, một mình đi về hướng không ai đến, từng bước chìm sâu vào bóng tối.

Đẩy cửa gỗ đã quấn đầy tơ nhện, Xương Mân nghiêng người đi vào. Ánh nến yếu ớt không thể nào chiếu sáng cả gian phòng đã u tối từ lâu như thế này.

“Ngươi tới làm gì…” Tiếng nói khàn khàn chứng tỏ người trên giường đã lâu rồi không nói chuyện, thanh âm lạnh nhạt lại quen thuộc: “Xương Mân, ngươi phụng mệnh hắn đến xem ta thê thảm thế nào sao… Khụ khụ…”

“Thất Vương gia.” Xương Mân khẽ giọng gọi: “Ngươi vẫn cho là Bệ hạ lại keo kiệt đến mức đấy sao?”

“A… Khụ khụ… Hắn có được thiên hạ, sao có thể thả ta? Khụ khụ…” Duẫn Hiên cố gắng cầm cự, trong bóng đêm cặp mắt vô thần kia lại như con báo nhe nanh giơ vuốt, “Ta sắp chết… Rốt cuộc cũng không tranh giành thiên hạ này với hắn được… Xương Mân, ta sắp chết…” Cuối cùng, chỉ còn lời thì thào tự nói.

 Xương Mân nhíu mày, cuối cùng lại gần.

Ánh nến chiếu rõ gương mặt quá mức tái nhợt của Trịnh Duẫn Hiên, hai tròng mắt sâu hoắm, giống như đã vô vọng. Xương Mân nhìn Duẫn Hiên, hồi lâu mới nói: “Bệ hạ cho phép ta đỡ ngươi trở về.”

Giống như hành lang cô quạnh, khổ cực sầu tư, hoa rơi nhao nhác, nước chảy vô tình, nhoáng một cái đã qua nhiều lăm.
Hối hận không kịp, cảnh không đổi, người không quay lại.

Hôm nay Tại Trung dậy rất sớm, một mình thay quần áo tránh được Lam Yên phiền phức chuẩn bị mọi thứ trước, bước nhanh đến ngự thiện phòng. Vì lần trước đã từng đến đây, các cung nữ cũng nhận ra cậu, cho nên vô cùng sốt sắng chuẩn bị nguyên liệu cho cậu. Nhiều ngày chưa động đến, lần trước học cách làm bánh hoa sen cũng quên không ít, khi làm liền lúng túng, càng làm càng xấu, chỉ là mùi vị kia vẫn như vậy, không ngon không dở. Tại Trung nhìn sắc trời, giờ phút này cũng đến lúc đám nô tài chuẩn bị cho chủ tử của mình.

Chắc hẳn, Hồng Lăng cũng đã dậy.

Đem bánh hoa sen cất vào cặp lồng, Tại Trung chạy một mạch đến đoạn đường mỗi ngày Hồng Lăng phải đi qua, lẻ loi trơ trọi đứng đó, bộ dáng thật đáng thương. Khi Hồng Lăng thấy cậu, lập tức nhíu mày.

“Hoàng phi sao sáng sớm đã ở đây? Trời vẫn còn tù mù tối, Lam Yên rốt cuộc là chiếu cố Hoàng phi thế nào vậy?”

“Hồng Lăng, ngươi đừng trách Lam Yên! Là ta tự mình ra đây, nàng không biết!” Tại Trung vội vàng giải thích cho Lam Yên, với tính tình của Hồng Lăng nếu không giải thích rõ ràng, sợ là Lam Yên sẽ bị phạt vô cớ.

Lòng Hồng Lăng nhói đau: “Nô tỳ đã hiểu, sau này sẽ không tuỳ tiện trách phạt Lam Yên. Trời lạnh thế này, để nô tài đưa Hoàng phi hồi cung.”

Còn chưa đi được một bước, tay đã bị Tại Trung giữ chặt, cậu đưa cho Lam Yên cái cặp lồng, khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Hoàng phi…”

“Hồng Lăng, ta không nên trách oan ngươi, là tai sai rồi, thực xin lỗi.” Cậu cau mày, “Còn nữa, dù có Lam Yên, nhưng ta vẫn nhớ còn ngươi. Nàng không làm bánh sen ngọt, cũng không nói cho ta biết những chuyện gì không thể làm, cho dù là nàng không kém ngươi. Hồng Lăng, ta sai rồi, ngươi đừng tức giận.”

Hồng Lăng kinh ngạc, lập tức nói: “Người là Hoàng phi, là chủ tử của Hồng Lăng. Sai cũng là Hồng Lăng, không phải Hoàng phi.”

Cho là Hồng Lăng vẫn còn tức giận, Tại Trung vẻ mặt đau khổ, bộ dạng không biết làm sao, cúi đầu nói: “Vô duyên vô cớ giận ngươi là ta không tốt, ta cam đoan sẽ không có lần sau. Ngươi đừng tức giận nữa, được không?”

“Nô tỳ không tức giận.” Hồng Lăng cười nhạt, “Sau này tốt nhất vẫn để nô tỳ chiếu cố hàng ngày cho Hoàng phi được không?”

“Được… Này, ngươi đừng bắt Lam Yên về phòng tạp dịch được không? Chuyện lần trước là ta không đúng, nếu không có nàng kéo tay ta, ta đã sớm chết đuối rồi!” Tại Trung nghiêm túc nói.

“Nếu Hoàng phi thích, vậy để Lam Yên cùng hầu hạ Người.” Hồng Lăng cũng coi như rộng lượng, huống hồ có nàng ở đây, Lam Yên chắc sẽ không làm chuyện gì quá phận. Nàng đỡ cặp lồng, “Hoàng phi làm bánh hoa sen cho nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ ăn ngon.” Khoé mắt hơi đỏ, cậu không giống với tất cả các chủ tử khác, duy chỉ có chuyện tương tự, mẹ cậu là công chúa Liên Nhã.

Cuối cùng Tại Trung thở phào nhẹ nhõm, Hồng Lăng đối với cậu, liền nghĩ mình như một tỷ tỷ. E dè nghĩ đến, mấy ngày trước đây nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Từ nhỏ, ở phương diện này, cha mẹ cậu đã dạy bảo rất tốt, nhà cậu cũng là nhà gia giáo, cho nên Tại Trung hiểu khái niệm làm sai đương nhiên phải xin lỗi.

Nghĩ đến đây, Tại Trung nhớ ra cậu mấy ngày chưa sang thăm Thiên Hậu, Tại Trung liền đề nghị Hồng Lăng cùng đi gặp nàng, không ngờ Hồng Lăng lại ngăn cản.

“Hôm nay, Thất Vương gia bệnh nặng từ Hối Giới cung đi ra, chắc hẳn trong lòng Thiên Hậu không mấy dễ chịu, hay là Hoàng phi để ngày khác đến đi.”

“Thất Vương gia?”

Hồng Lăng thở dài: “Là đệ đệ ruột của Bệ hạ. Chỉ là trăm năm trước tạo phản, liền bị Thái tử Bệ hạ nhốt vào Hối Giới cung.” Lại cảm thấy Tại Trung không biết Hối Giới cung là nơi như thế nào, Hồng Lăng liền giải thích: “Hối Giới cung dành cho những hoàng thân quốc thích phạm sai lầm, nhưng không thể giết được, cho nên mới dựng nơi đó. Nhiều năm lạnh lẽo, ngay cả đám nô tài cũng không dám đi vào trong đó. Nghĩ đến Thất Vương gia đã ở đó suốt 300 năm, thân thể hẳn là không chịu được rồi.”

“Đó là đệ đệ hắn, sao hắn có thể đối xử như vậy?” Tại Trung trong lòng lạnh lẽo, không khỏi nhớ tới Thiên Hậu, cả hai đều là nhi tử của mình, nàng dùng cách nào để tiếp thu sự thật đây.

“Bệ hạ đã đủ khoan dung rồi, nếu là người khác, sớm đã hạ lệnh xử trảm. Hành vi cử chỉ của Bệ hạ sẽ bị người trong thiên hạ nhìn vào, nếu không bắt Thất Vương gia vào Hối Giới cung, Thất Vương gia nhất định phải chết. Những chuyện sau này, có rất nhiều chuyện Bệ hạ cũng không thể làm gì được.” Hồng Lăng thở dài: “Hoàng phi, hoàng cung này có quá nhiều bất đắc dĩ, chỉ cần làm sai một lần, cả đời sẽ hối hận.”

Tại Trung lúc này nhăn mày, nhăn mặt: “Thế mới nói mấy người cổ xưa không hiểu thấu.” Vì một cái ngôi vị Hoàng đế mà tranh đoại ngươi chết ta sống.

“Thất Vương gia không niệm tình phụ tử, suýt chút nữa giết Thái Thượng Hoàng, lại không nể tình huynh đệ, muốn đoạt ngôi vị của Thái tử Bệ hạ…” Nói đến đây, Hồng Lăng lạnh lùng nói: “Tội này đáng ra phải xử trảm, nếu không phải năm đó Bệ hạ cầu xin Tiên Đế, hôm nay ai còn nhớ rõ có Thất Vương gia.”

Nghĩ Thất Vương gia cũng đã quá đáng rồi, giờ phút này Tại Trung không khỏi vì Duẫn Hạo mà thở dài một hơi, tâm Đế vương, ai có thể đoán trước.

Lắc đầu, Tại Trung cầm tay Hồng Lăng: “Không nói nữa, chúng ta về thôi.” Nghĩ lúc này, đoán chừng Lam Yên ở tẩm cung lo lắng không thôi, tốt nhất là nhanh trở về, để cho nàng an tâm. Hồng Lăng gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Trịnh Duẫn Hiên được sắp xếp ở chỗ cũ, chốn xưa phồn hoa, giờ phút này lại quạnh quẽ như vậy. Tẩm cung to lớn nhưng cũng không có nhiều thái giám, chỉ có vài người mới phái tới. Tuy là so với Hối Giới cung thì tốt hơn nhiều, nhưng cảm giác xót xa lại ùa tới, Duẫn Hiên vô lực ngồi trên giường. Hồi lâu, gã chậm rãi xuống giường, mở cửa tẩm cung, chỉ thấy mấy tên thái giám hướng gã hành lễ, gã phất tay để các nàng lui xuống, một mình ngồi trong sân.

Vào thu khí trời hơi se lạnh, nhưng gã không quan tâm. Cũng không còn sống lâu nữa, còn gì phải băn khoăn sao.

Đằng sau có người khoác áo choàng cho gã, Duẫn Hiên không quay đầu lại, gã biết là ai, cười khô khốc: “Long bào trân quý như thế, sao ngươi có thể choàng trên loại người như ta?”

“Gió lớn, mau vào nhà đi.” Duẫn Hạo thản nhiên nói, hắn tự mình đi đến đây, không có người đi theo.

“Không cần, ta muốn ngắm cảnh thu một chút.” Duẫn Hiên ho khan vài tiếng, “Nghe nói ngươi đã cưới Liên Khuynh?”

“Uhm.”

“Hắn phù hợp.”

Duẫn Hạo nhìn Duẫn Hiên, lạnh lùng trả lời : “Tốt.”

“Thời điểm ta gặp hắn, hắn mới có hơn một tuổi, khi đó ta liền nghĩ, nếu như người lấy hắn là ta thì thật là tốt.” Gã cười khổ: “Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật cũng bởi vì muốn vị trí Thái tử kia mới như vậy, chỉ là, ta không nghĩ được, phụ hoàng truyền ngôi cho ngươi.” Dù cái gì, gã tuyệt đối không thua Trịnh Duẫn Hạo, gã lại được Phụ hoàng sủng ái hơn, chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng ngồi trên ngôi vị Hoàng đế lại là Trịnh Duẫn Hạo.

“Phụ hoàng có lý do của người.” Đáy mắt Duẫn Hạo có một tia chấn động.

Duẫn Hiên lắc đầu, cười nói: “Đại ca, ngươi đến tột cùng là tài giỏi cỡ nào…”

“Duẫn Hiên…”

“Ta phản nghịch, không còn lời muốn nói. Ta hỏi ngươi, lúc trước khi ta mưu phản, ngươi đã sớm biết đúng không? Bố trí hết thảy, chỉ để cho Phụ hoàng nhìn thấy ta, sau đó ngươi bắt ta lập công cho hắn xem! !” Duẫn Hiên ho khan vài tiếng, trong cổ họng như có gì mắc kẹt: “Mặc ngươi đem ta giam ở Hối Giới cung trăm năm không giết ta, người bên ngoài lại cho rằng ngươi niệm tình huynh đệ, là ca ca tốt, ta là loại súc sinh! Đại ca, mưu kế ngươi thật hay a.”

“Nhiều lời vô ích.”

“Đúng vậy a, còn có cái gì để nói đâu… Ta chỉ hận, đại ca, ta thật sự hận…” Hốc mắt khô khốc, rơi lệ, hai má gầy tái nhợt mất đi huyết sắc, dứt khoát chỉ có hận, “Ngươi đi đi, đừng có đến đây nữa, để cho ta trước khi chết còn có chút tôn nghiêm…”

Duẫn Hạo đứng lặng, đáy mắt sâu không rõ sắc, chỉ chứa đầy tối tăm phiền muộn, sâu thăm thẳm, sóng đánh mãnh liệt lại nhìn không ra một tia gợn sóng. Hắn không có nói gì nữa, lúc rời đi, hắn thoáng nhìn bóng lưng Duẫn Hiên, trong lòng như bị ngàn vạn dao cắt, nặng nề bước ra khỏi sân, thấy Thiên Hậu vẫn đứng bên ngoài không hề vào, “Mẫu hậu.”

Thiên Hậu im lặng một lát: “Ngươi không cần phải nói nữa, vừa rồi ta nghe được.”

“Nhi thần đi trước, Mẫu hậu vào thăm Thất đệ.”

“Vì sao…” Thiên Hậu thanh âm run rẩy, “Vì sao ngươi không nói cho hắn, hết thảy đều là ta làm, là ta biết âm mưu của hắn, nhưng không kịp ngăn cản, ngươi bị lừa gạt, tại sao không nói cho hắn biết?”

Duẫn Hạo dừng chân, chậm rãi nói: “Hôm nay chắc hẳn cũng chỉ còn Mẫu hậu vẫn coi Thất đệ như thuở ban đầu, Mẫu hậu, người đừng huỷ nốt hi vọng xa vời cuối cùng của Thất đệ, vào thăm hắn đi.” Quân vương nhất định là rất cô tịch, nếu đã như thế, vì sao khó giữ được trong lòng một ít ánh sáng, để bản thân một mình cô tịch?

Hắn rời đi.
Bóng lưng rộng lớn lại kiên cường.

Lần này, là xa thật sự.

Feb 24, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 4

Chapter 4
Chỗ liên hoan ở ngay gần khách sạn, lái xe đi qua mất chưa đến 20 phút. Phó đạo diễn hào phóng bao hết một vùng ven hồ, thức ăn chủ yếu là hải sản và đồ nướng. Vùng này không phải khu dân cư lại rất gần khu phim trường, cho nên không có du khách, đoàn làm phim đến đây lại không ít.
Phó đạo diễn sợ Kim Jaejoong không tìm thấy chỗ, nhận được điện thoại của Trương Tuyết xong liền tự mình chạy ra đường cái chờ bọn họ. Y đã uống không ít rượu, đứng bên đường, bị gió lạnh thổi một hồi, y lại thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Kim Jaejoong đến cùng lúc với Jung Yunho, hai chiếc xe một trước một sau đỗ ở ven đường. Jung Yunho xuống xe trước, phó đạo diễn vừa nhìn thấy anh liền thân thiết tiếp đón.
Phó đạo diễn tên là Cao Mậu, là một nhà làm phim, lần này Jung Yunho là do y mời. Tuy cũng chưa gặp qua được mấy lần nhưng với Jung Yunho thì luôn tiếp đãi chu đáo. Cao Mậu mang tính cách của đàn ông phương bắc, y nghe Jung Yunho gọi mình là anh Cao, vì vậy liền thực sự coi mình là anh, trong đoàn làm phim đặc biệt quan tâm Jung Yunho.
Hình tượng đêm nay của Kim Jaejoong khác hẳn với ngày thường. Trong mắt mọi người, Kim Jaejoong chính là loại người dù tuỳ tiện quăng ở đâu cũng có thể thu hút sự chú ý, tuy hiện tại đã đổi nghề làm đạo diễn, nhưng dù sao cậu đã từng là thành viên của DBSK nổi tiếng khắp Đông Nam Á, hình tượng của cậu luôn là đề tài khiến mọi người bàn tán say sưa. Khuôn mặt cậu ngày thường rất đẹp, sống mũi thẳng tắp xinh đẹp, bờ môi nhếch lên như vẽ, còn có hai mắt to, dù có cười hay không cũng đều rất quyến rũ.
Có lẽ cũng vì quá đẹp mà trong một thời gian dài, Kim Jaejoong không thể thoát khỏi nhận xét là bình hoa di động.
Vì vậy khi mấy người bọn họ xuất hiện trước mặt mọi người, một loạt ánh mắt kinh ngạc đều rơi trên mặt Kim Jaejoong. Không phải cậu lúc này khó nhìn, chỉ là khuôn mặt không trang điểm kia trắng gần như trong suốt, nếu nhìn ở góc độ thiếu ánh sáng, thậm chí còn có chút xanh xao. Đây là một loại hiệu ứng thị giác rất khó miêu tả, khuôn mặt cậu vẫn đẹp tinh xảo như trước, nhưng không có son phấn che lấp lại thiếu đi vài phần sức sống, hoặc nói đúng hơn là thiếu đi vài phần tầm thường của con người.
Người ở đây đều chưa từng nhìn thấy Kim Jaejoong để mặt mộc, lúc này cậu đã bỏ mũ xuống, chiếc áo khoác không lớn lại chỉ có thể khoác hờ trên người cậu, cậu và Cao Mậu ngồi cùng một bàn, gió đêm thỉnh thoảng lại thổi qua, tóc đen trên trán Kim Jaejoong cũng theo đó mà tán loạn.
Tuy nói là liên hoan, nhưng ai cũng biết nhân vật chính đêm nay nhất định là đạo diễn. Mọi người ngồi xung quanh ồn ào kính cậu một lượt, rồi sau đó những người ngồi gần đó cũng tới uống với cậu. Bề ngoài của Kim Jaejoong không cho người cảm giác cậu có thể uống nhiều, nhưng cậu cứ từng ly từng ly vào bụng, vậy mà mặt không đỏ chút nào.
Cao Mậu uống bao nhiêu rượu đều lộ hết trên mặt, lúc này mặt y đỏ rực như đầu heo bị nướng chín. Kỳ thật y uống hơi nhiều rồi, nhưng lúc say rượu cũng chính là lúc con người ta dũng cảm nhất. Y cầm chai bia còn hơn phân nửa lên, hưng phấn đập bàn hô: “Tôi nói mọi người nghe này, có biển hiệu đạo diễn Kim của chúng ta, lần này doanh thu ít nhất cũng phải vượt mức 200 triệu. Mọi người cùng nhau dô nào! Dô nào!”
Vì vậy khung cảnh lại càng thêm náo nhiệt, một đám người đã uống say ngà ngà bị kích động đến nhiệt huyết sôi trào. Kim Jaejoong vốn chỉ ở một bên nhấp rượu xem náo nhiệt, ai ngờ đám người này chơi đến high, thỉnh thoảng lại có một hai người cầm bia đi tới nịnh nọt cậu. Bọn họ nói tiếng Trung, Kim Jaejoong nghe cũng không hiểu.
“Đạo diễn!” Tiễn Chanh cười dịu dàng đi tới, hơi nghiêng người, quơ quơ ly bia hoa quả trong tay trước mặt Kim Jaejoong: “Ly này của tôi anh nhất định phải uống, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội hợp tác với đoàn làm phim tài năng như vậy. Biểu hiện của tôi hôm nay không được tốt lắm, gây phiền toái cho anh. Đến, tôi kính anh!”
Kim Jaejoong cười nâng chén, rất nể tình uống một ngụm: “Tôi rất tin tưởng cô, cô cũng phải tin tưởng chính mình.”
Tiễn Chanh ra sức gật đầu bày tỏ quyết tâm của mình, thuận tiện dò xét một lượt trên gương mặt Kim Jaejoong, không khỏi thán phục.
Kỳ thật, từ lúc Kim Jaejoong vừa mới tiến vào, cô đã chú ý tới, chỉ là cách hơi xa, cô nhìn không rõ lắm. Lúc này nhìn gần mới biết, làn da này thật sự trắng như tuyết, một chút khuyết điểm nho nhỏ cũng không có.
“Chúng ta chụp một bức ảnh đi, thừa dịp hôm nay mở máy, lát tôi đăng lên weibo.” Tiễn Chanh cười đề nghị.
Kim Jaejoong mắt sáng ngời, hào hứng đồng ý. Nói đến chụp ảnh, Kim Jaejoong tuyệt đối là số một, trước lúc đi nghĩa vụ quân sự, cậu cơ hồ hai ngày lại đăng một tấm tự sướng, khiến bao thiếu nam thiếu nữ liên tiếp bỏ mình.
Ngồi cùng bàn với Tiễn Chanh đều là nghệ sĩ, mọi người lại không quá thân thiết, ít người nói chuyện lại càng thêm yên ắng. Jung Yunho ngồi cạnh Tiễn Chanh, lúc Tiễn Chanh đi qua, anh đang chuyện phiếm với nam thứ chính ngồi bên trái. Tiễn Chanh lại gần anh, nhẹ giọng nói: “Chụp chung một bức với đạo diễn Kim đi.”
Jung Yunho hơi sững sờ, sau đó thoáng nhìn qua phía Kim Jaejoong. Mặc dù có chút do dự, nhưng nữ chính yêu cầu chụp chung với đạo diễn và nam chính, anh thật sự không có lý do cự tuyệt.
Hai người đàn ông rất phong độ đứng hai bên Tiễn Chanh. Tiễn Chanh nở nụ cười tươi rói, kết quả lúc vươn tay chụp lại phát hiện khoảng cách quá ngắn, màn hình căn bản không chụp được cả ba người.
“Đạo diễn anh đứng giữa đi, tôi đứng bên cạnh chụp.” Tiễn Chanh chủ động đổi vị trí với Kim Jaejoong, Kim Jaejoong thân thiết đặt hai tay trên vai cô, sau đó hai người làm vẻ mặt bán manh đáng yêu.
“Nam chính tới gần một chút, anh sắp ra khỏi màn hình rồi.” Hai người đã tạo dáng xong, Tiễn Chanh không dám động, vì vậy liền đùa giỡn một câu. Kết quả Jung Yunho nhích lại gần một chút, cô vẫn chưa hài lòng lắm: “Nam chính anh cao quá đó, cúi xuống, cúi xuống, thấy động tác của hai chúng tôi chưa, anh phối hợp chút đi!”
Jung Yunho bị cô cứ gọi nam chính liên tục mà có chút bất đắc dĩ, tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng anh mặt mỏng, chỉ là giỏi che giấu nên mới không để người khác nhìn ra sự ngượng ngùng trên mặt mình.
“Tôi có tên mà, tiểu thư nữ chính.” Jung Yunho trêu chọc lại, sau đó phối hợp nghiêng người về phía trước, ngược hướng với Kim Jaejoong.
Tiễn Chanh nhìn trong màn hình, chiều cao ba người tạo thành bậc thang, vô cùng hài lòng. Nhưng mà… “Anh Ho, tay của anh! Làm giống như chúng tôi này.”
Jung Yunho nhìn thoáng qua hai tay đang đặt trên vai Tiễn Chanh, sau đó bất giác chần chờ.
Chuyện giữa anh và Kim Jaejoong thật sự rất khó nói lên lời, lúc trước tuổi trẻ dại dột nên mới gây nên hậu quả như bây giờ. Ký ức kia khắc quá sâu, dù nhiều năm không hề liên lạc, Jung Yunho vẫn không thể nào coi Kim Jaejoong là bạn bè bình thường.
Jung Yunho thu lại cảm xúc do dự bất ổn, thay đổi thành khí thế cùng phong thái thường thấy ở anh. Mà khi hai tay của anh chạm vào bả vai Kim Jaejoong, anh cảm nhận rõ ràng thân thể Kim Jaejoong khẽ run lên.
Tiễn Chanh đêm đó đăng ảnh chụp lên weibo, thông báo mình chính thức quay bộ phim đầu tay, đạo diễn cùng diễn viên hợp tác đều rất quan tâm cô. Cả đoàn làm phim tựa như một đại gia đình vậy, rất thoải mái vui vẻ.
Tiễn Chanh không phải ca sĩ thần tượng, làm diễn viên cũng là lần đầu, nên fandom của cô cũng không lớn. Mấy người forward tấm hình này đều là fan âm nhạc của cô, sau đó vì bộ phim được chú ý mà hấp dẫn cả truyền thông châu Á. Nhưng không lăng xê, cũng chẳng có scandal, mọi người bàn tán vài ngày thì cũng nhạt đi.
Nhưng một ngày nọ, bức ảnh này lại đột nhiên xuất hiện trên mạng. Không biết người đăng weibo này bao nhiêu tuổi, chỉ là lúc đăng ảnh hết sức kích động biểu đạt tâm tình của mình. Sau đó quần chúng forward cũng nhao nhao hò hét, rơi lệ đầy mặt.
Nhiều khi internet rất kỳ lạ. Tựa như bức ảnh này, sau rất nhiều ngày yên lặng lại đột nhiên lấy tốc độ chóng mặt mà lưu truyền trên mạng, vài cao thủ photoshop thần bí bắt đầu hô biến lại bức ảnh.
Nhưng dù có chỉnh sửa thế nào, nữ chính đều bị xoá mất. Bức ảnh ba người nay lại biến thành hai người, khung cảnh bên hồ vào buổi tối biến thành đủ kiểu lễ đường,  chuông ở Prague, hồ cầu nguyện ở Paris, điều khó tưởng tượng nhất là còn có cả giường lớn xa hoa trong lâu đài Châu Âu.
Đối với truyền thông mà nói, những thứ được chú ý nhiều chính là tiêu điểm. Vì vậy bức ảnh này mấy ngày liên tục đứng đầu bảng tìm kiếm, cư dân mạng không cách nào tiếp tục bình tĩnh rốt cuộc giơ cao ngọn cờ “Tám nhảm”, nhao nhao bùng nổ, trong lúc nhất thời náo nhiệt vô cùng, khắp nơi đều là “Chân tướng”.
Vậy “Chân tướng” mà mọi người nói là gì?
“Trời ạ, OMG, YunJae is real! Ah! Ah! Ah! Ah! Tui biết mà, tui biết mà, tui biết mà, cuộc sống thật sự cmn thay đổi liên tục, tui thật sự không hề nhìn nhầm!”
“Chị đây kiên trì nhiều năm như vậy rốt được cũng chờ được ngày mây mờ trăng tỏ, so với gả con gái còn cmn kích động hơn, sự thật trần trụi bày ra trước mặt tui, mấy người không cần nói gì nữa, nói nữa cũng chỉ là già mồm cãi láo thôi!!”
“Đây là ảnh cưới sao? Đây là ảnh cưới đó! Cái này chính là ảnh cưới đó!”
“Chẳng nói được điều gì, hai người hạnh phúc là tốt rồi.”
Đây chính là “Chân tướng” từ đám bà tám trên mạng.
Tiễn Chanh ngồi ở một góc trường quay, cầm điện thoại trong tay, trên mặt chậm rãi nở nụ cười mỉm như trộm. Thực tế, cô đã để ý vài ngày, từ khi tấm ảnh này hot, một loạt tin nhắn kỳ lạ xuất hiện trên weibo của cô. Cô lúc bắt đầu cũng không để ý, mãi đến mấy ngày hôm trước cô mới nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, thậm chí ngay cả chuyên mục giải trí cũng có tin tức liên quan.
Cô nhìn hai nhân vật chính của việc này đang chăm chỉ làm việc cách đó không xa, trong mắt tràn đầy tò mò.
Nếu không phải đã xem tin tức, Tiễn Chanh tuyệt không tin, Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đã từng là thành viên của một nhóm nhạc. Trọng điểm ở chỗ, theo một loạt tin tức về DBSK trước đây, tất cả đều nói quan hệ của hai người rất tốt, phải nói là tốt nhất, như hình với bóng.
Nhưng bọn họ hiện tại rất ít khi nói chuyện với nhau a…
Tiễn Chanh thấy trợ lý đang gọi mình, vì vậy cất di động, bắt đầu chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Hôm nay trời rất nắng. Kim Jaejoong không biết kiếm được một chiếc nón cỏ từ đâu ra, đội trên đầu, trong tay cầm điếu thuốc, đang xem lại cảnh quay lúc nãy. Khi Tiễn Chanh tới liền bị cậu gọi: “Cảnh này cô tự quay được không? Đã nắm được cảm xúc chưa?”
Tiễn Chanh hai ngày nay vẫn luôn nghiên cứu chuyện của hai người bọn họ, thế nên hiện tại, khi nói chuyện với Kim Jaejoong, trong đầu cô thường xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ. Cô hi vọng có thể tìm ra manh mối nào đó liên quan tới tin đồn trên mạng từ hai người bọn họ, nhưng cô vẫn luôn thất bại: “… Tôi, tôi có thể thử.”
Kim Jaejoong kéo mũ sang một bên, nghiêm túc phê bình cô: “Tôi không thích từ thử, làm diễn viên không thể ôm tâm tình thử như vậy. Đóng phim phải dựa vào cảm giác, nếu cô không tìm được, vậy cứ diễn như lúc trước đi.”
Tiễn Chanh rất ít khi thấy Kim Jaejoong phát giận trên trường quay, vẻ mặt nghiêm túc phê bình thế này lại càng hiếm thấy. Vì vậy cô lập tức ngoan ngoãn gật đầu liên tục nói vâng, thuận tiện nhờ Kim Jaejoong tiếp tục diễn mẫu.
“Vậy chúng ta quay cảnh hai người trước, sau đó mới quay cảnh đặc tả từng người. Cảnh này đối thoại rất nhiều, biểu cảm biến hoá cũng nhiều không kém. Tôi vẫn nhấn mạnh tầm quan trọng của ánh mắt.” Kim Jaejoong khoa tay múa chân nói với Tiễn Chanh: “Còn có động tác của cô, phải nhớ được cảm xúc của đào kép, phải có sự hấp dẫn người khác.”
Cậu vừa nói vừa làm mấy động tác cho Tiễn Chanh nhìn, rồi lại cẩn thận mười phần giảng giải lại.
Jung Yunho đột nhiên đi tới. Trong tay anh cầm kịch bản, bên trên có rất nhiều chỗ ghi chú thích.
Kim Jaejoong chỉnh lại mũ, cười miễn cưỡng hỏi anh: “Có việc à?”
Jung Yunho cười gật đầu, sau đó giơ kịch bản trong tay, chỉ vào một chỗ nói: “Là về kịch bản, tớ cảm thấy có một vấn đề nho nhỏ.”
“Có vấn đề?” Kim Jaejoong rất rõ ràng mình đang bày ra vẻ mặt mất hứng. Cậu liếc xéo anh một cái, giọng điệu không được dễ nghe cho lắm hỏi: “Vậy cậu nói đi.”
“Chính là đoạn này. Cô ấy vừa mới khóc vì chuyện này, trong lòng rất đau, sao có thể nhanh chóng dùng giọng điệu vui đùa mà diễn kịch được?”
“Vì sao lại không?” Kim Jaejoong đột nhiên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhưng lại bị vành nón rộng thùng thình che khuất toàn bộ.
Tính nhẫn nại của Jung Yunho rất tốt, nhẹ nhàng đề nghị: “Diễn viên biểu đạt lại đoạn này sẽ rất khó khăn.”
Kim Jaejoong lạnh lùng hỏi anh: “Đoạn này là lời thoại của ai?”
“Của nữ chính.”

Kim Jaejoong cười nhướn mày nói: “Tớ diễn cho cậu xem.”

Feb 23, 2015

[LK] Chương 4.2

Chương 4.2

Duẫn Hạo vừa tảo triều xong, trở về Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Thẩm Xương Mân nhấc chén trà, ngồi bên cạnh nhàn nhã khiến Duẫn Hạo không vui, hắn mở miệng: “Ngươi nếu muốn đánh cờ, thì quay về phủ ngươi đi.”

“Ngươi cũng không phải không biết tính tình mẫu thân ta, ta vừa trở về liền bị an bài đi coi mắt con gái người ta.” Xương Mân lắc đầu.

“Sao không cưới luôn một người đi, để nàng an tâm.” Duẫn Hạo cười rộ lên.

Đặt chén trà xuống, Xương Mân giơ một quân cờ lên, chậm rãi nói: “Chuyện nhân duyên, sao có thể cưỡng cầu.” Ngược lại y nói: “Bệ hạ xem tấu chương của Bệ hạ, ta xem thế cờ của ta, Bệ hạ không cần lo lắng ta sẽ cảm thấy nhàm chán. Tiện thể Bệ hạ có thể lệnh cho thái giám mang ít bánh ngọt lên, Xương Mân rất biết ơn.”

Duẫn Hạo quả thực không có cách, phân phó cho ngự thiện phòng chuẩn bị loại bánh ngọt Xương Mân thích ăn, sau đó một người xem tấu chương, một người nhìn bàn cờ, trầm tĩnh một hồi lâu, Duẫn Hạo bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi còn chưa quên nàng.”

“Bệ hạ, Xương Mân quên không được mà cũng không muốn quên.” Xương Mân trả lời, trong lòng phiêu phiêu đảo đảo, đắng chát khó tả. Y bật cười: “Nếu không có ngày về, tại sao phải chờ đợi. Nhao nhác, loạn lạc trốn hồng trần, bất đắc dĩ cũng đã là chuyện xưa. Bệ hạ, cũng là một chữ tình, sao lại nói quên là có thể quên ngay được.” Xương Mân đứng dậy, cầm bánh hoa quế thái giám mang đến, tinh tế cắn một miếng nhấm nháp, nheo mắt cười tán thưởng tay nghề có tiến bộ của Ngự thiện phòng.

Duẫn Hạo nhìn y, cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài, tổn thương càng nhiều, yêu càng sâu.

“Đúng rồi, tối hôm qua ~~” Xương Mân nháy nháy mắt giả bộ ngây thơ nhìn Duẫn Hạo, đĩa bánh hoa quế ngọt đã không còn lại mấy miếng.

“Mới vào quy củ được vài ngày, ngươi lại định phá vỡ nó sao?” Duẫn Hạo cùng Xương Mân từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, giống như huynh đệ ruột thịt, giữa hai người không có một quy củ gì, chỉ là sau khi Duẫn Hạo đăng cơ, Xương Mân cũng e dè hơn, nhưng đôi khi vẫn lộ nguyên hình, làm cho Duẫn Hạo cảm thấy bất đắc dĩ.

Lau khoé miệng còn ăn chưa đủ, Xương Mân nói: “Dạ dạ dạ, Bệ hạ, là Xương Mân quá phận. Thần đây chỉ muốn nói Bệ hạ thần sắc như vậy có vẻ như đã gặp được chuyện tốt ~~”

“Hôm qua hắn nhiễm phong hàn nhẹ, trẫm chăm sóc hắn một tối. Duẫn Hạo nhíu mày, lắc đầu: “Cũng chỉ là đứa nhỏ thôi.”

“Lúc trước, công chúa Liên Nhã đưa hắn đến chỗ chúng ta, hắn đã ít tuổi hơn chúng ta rất nhiều, mấy ngày trước ta có xem niên kỷ của Hoàng phi, cũng mới là thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.” Xương Mân nhếch môi, “Còn kém ngươi hơn một nghìn năm tuổi, khó tránh khỏi tại sao hắn lại ngây thơ như vậy. Bệ hạ tốt nhất là phải biết thông cảm, thấu hiểu.”

Duẫn Hạo không trả lời, chỉ đặt tấu chương xuống bàn, “Duẫn Hiên lâm trọng bệnh, sợ là không lâu nữa sẽ đoản mệnh.”

“Bị giữ ở Hối Giới cung nhiều năm nơi âm u, ẩm ướt, sức khoẻ hắn cũng không tốt như ta và ngươi. Cũng mấy trăm năm rồi, coi như… Ai…” Xương Mân thở dài, “Nếu đã nghĩ đến hậu quả này, Thất Vương gia năm đó đã không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Lúc trước ngươi đã niệm tình huynh đệ không giết hắn, không bằng lần này thả hắn đi, để hắn an tĩnh những ngày cuối cùng.”

Suy nghĩ một lát, Duẫn Hạo gật đầu.

“Chuyện nào cứ giao cho ngươi vậy, trẫm không tiện ra mặt, ngươi giúp trẫm mấy ngày tới chăm sóc cho hắn.”

“Xương Mân tuân chỉ.”

Năm tháng không chờ đợi ai, kể cả người có thể sống lâu bao nhiêu đi chăng nữa.

Thất đệ, nếu như có thể, lúc trước trẫm đã nhiều lần muốn ngăn cản ngươi, nhưng tội soán vị, thí huynh giết phụ, đã khiến trẫm không còn cách nào cứu ngươi. Nghĩ đến đây cũng biết, ngươi tâm khí cao ngạo, lại bị giam ở nơi tối tăm, hèn mọn nhất Hối Giới cung, e là đã muốn được giải thoát. Cũng tốt, như vậy, cũng tốt… Hắn vô lực buông thõng tay, mắt đưa ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc dạt dào, lại không phải người đó, vật đó.

“Người đâu, đến bẩm báo với Thiên Hậu, Thất Vương gia bệnh nặng, mong Người đến thăm.”

Vốn là huynh đệ, tại sao lại thành ra thế này.

Cung nữ ở Bồng Lai cung vẫn vô cùng an nhàn, buổi sáng Tại Trung bùng phát nóng giận, giờ phút này cũng không còn sức mà ồn ào, ăn cơm xong liền đi nghỉ ngơi. Đến lúc Lam Yên được phái tới, cậu đã ngủ được một lúc rồi. Hồng Lăng sai bảo Lam Yên rất nhiều chuyện, dường như muốn giao hết tất cả việc cho nàng làm, Lam Yên đành phải mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, đây là như nào vậy?”

“Hoàng phi coi trọng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cho rằng mình được lên mặt với ai. Sau này ta sẽ không trực tiếp hầu hạ Hoàng phi, tất cả sẽ do ngươi chiếu cố, nhưng…” Nàng lườm Lam Yên, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu như ngươi hầu hạ Người không chu toàn ta sẽ biết rõ, không chỉ đơn giản là trừ ba tháng lương bổng cùng giáng chức xuống phòng tạp dịch như vậy. Ngươi phải nhớ kỹ, nịnh nọt Hoàng phi, nhưng Tổng quản toàn bộ nô tài, cung nữ vẫn là ta. Phàm là chuyện gì, cũng phải bớt phóng túng.”

“Nô tỳ ghi nhớ lời tỷ tỷ dạy dỗ.”

“Hoàng phi sắp dậy rồi, mau đi chuẩn bị ít đồ ăn.”

“Nô tỳ đã biết.” Lam Yên cung kính nói.

Hồng Lăng đi được một lúc, Tại Trung mới tỉnh, Lam Yên đã đặt ít đồ ăn lên bàn, thấy cậu bộ dạng mông lung dụi mắt, trong lòng Lam Yên mềm nhũn. Lam Yên mang khăn thấm nước ấm đến trước mặt Tại Trung, cậu theo thói quen cầm lấy, lau mặt đang định nói gì, lại kinh ngạc há to miệng.

“Nô tỳ đã chuẩn bị đồ ăn, Hoàng phi đói bụng thì mau ăn đi.”

“Lam Yên!” Tại Trung vui vẻ hô ầm lên: “Ngươi thật sự đã đến rồi.”

Lam Yên cười nói: “Hầu hạ Hoàng phi là vinh hạnh lớn lao của thần, Lam Yên sao có thể không tới, làm hỏng chuyện tốt như thế.”

“Ngươi đừng khách sáo với ta, ngồi đầy đi.” Nhưng Lam Yên vẫn từ chối không theo yêu cầu của cậu, Tại Trung đành chịu, ngồi xuống ăn hết, “Đúng rồi, người ta có phạt ngươi không? Có làm khó ngươi không?”

“Nhờ phúc Hoàng phi, nô tỳ hết thảy đều mạnh khoẻ.” Lam Yên rót một chén trà đưa tới: “Chỉ là không biết Hoàng phi và Hồng Lăng tỷ tỷ làm sao vậy?”

Tại Trung lập tức nhíu lông mày: “Ta vốn cho là nàng là người theo hầu ta, nhưng nàng lại giúp cái tên Trịnh Duẫn Hạo đó… Còn… Còn làm chuyện như vậy đối với ta!” Sắc mặt đỏ ửng, Lam Yên trong lòng cũng biết được rõ nhiều. Nàng không nói lời nào, chỉ lặng yên cười cười, Tại Trung thấy nàng như thế, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, lẳng lặng bưng chén trà uống một ngụm, rồi lại ăn một miếng bánh ngọt, không còn thấy đói nữa, tâm tình cũng khá lên rất nhiều.

Lam Yên vốn là người cực kỳ cẩn thận, mà ngay cả việc Hồng Lăng chuẩn bị quần áo cho Tại Trung như thế nào, nàng cũng có thể nắm bắt nhanh chóng. Do Lam Yên hầu hạ cuộc sống hàng ngày của mình cũng không có gì không tốt, nhưng Tại Trung lại cảm thấy có chút không quen.

Mặc dù có chút hối hận khi tự nhiên nổi giận với Hồng Lăng, nhưng Tại Trung ngại ngùng không dám xin lỗi, dù sao chuyện này cậu mới là người bị hại nhiều nhất, nhưng lại đổi người suốt ngày đi đi lại lại trước mặt cậu, Tại Trung đâm ra không quen, dù cậu nói chuyện với Lam Yên rất nhiều, nhưng Tại Trung vẫn có chút nhớ mong người hôm nay không hề xuất hiện, Hồng Lăng. Một mình tắm rửa xong liền ngồi cạnh bệ cửa sổ than thở, Tại Trung lại nghe thấy tiếng Lam Yên thông báo Duẫn Hạo tới.

Tại Trung nhướn mày, cái tên khốn kiếp này làm chuyện quá phận với mình như vậy, rồi tự dưng biến mất vài ngày. Hiện giờ Tại Trung giống hệt mấy phi tử chờ đợi Hoàng đế đến sủng hạnh như trong phim truyền, thật khiến người ta đau đầu. Tại Trung lắc đầu: “Nói ta không muốn gặp, bảo hắn đừng đến.”

“Chuyện này… Nô tỳ không thể xen vào, mà Bệ hạ lại muốn tới…”

“Stop! Dừng! Ta chính là không muốn gặp hắn, hắn có bản lĩnh thì giết ta đi!” Hiện giờ, ỷ vào sự yêu quý của Thiên hậu, Tại Trung còn có gan đánh nhau nữa. Hơn nữa, cậu đã thăm dò cả Hoàng cung này rồi, Hoàng phi không thể tuỳ tiện bị xử trảm hoặc dùng hình a.

“Trẫm đích thật là không thể tuỳ tiện đem Hoàng phi đi xử quyết rồi.”

Thanh âm trầm thấp khiến Lam Yên sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, Tại Trung mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn hành lễ.

“Ngươi lui xuống đi.” Duẫn Hạo tuỳ tiện phất tay, Lam Yên khom người lui ra, Duẫn Hạo ngồi xuống, cầm trà nóng cung nữ đã chuẩn bị sẵn, uống một ngụm nhỏ. Hắn giương mắt, trùng hợp nhìn thấy Tại Trung vẻ mặt khó chịu, không khỏi cười cười: “Sao thế? Mất hứng?” Dù gì Xương Mân cũng nói cậu còn nhỏ, hẳn là nên nhường nhịn một chút.

“Ngươi tới đây làm gì?” Tại Trung khoanh tay đứng nhìn, bộ dáng tràn đầy khí phách.

“Mẫu hậu lệnh ta tới tẩm cung của ngươi ngủ, để nàng an tâm, trẫm cũng chỉ dựa theo ý nàng.” Huống chi ngươi chính là phi tử của ta.

Tại Trung nhíu mày: “Dù sao ngươi cũng không thích ta, ta cũng không thích ngươi. Ngươi làm gì…”

“Làm gì? Ngươi là Hoàng phi của trẫm, thân phận này đã không thay đổi được, Hoàng phi nên nhớ kỹ.” Duẫn Hạo lạnh nhạt đứng dậy, tiến gần về phía Tại Trung.

Tại Trung liên tục lùi ra phía sau vài bước, khẩn trương nói: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đừng tới đây. Lần trước do ta sinh bệnh mới để ngươi lợi dụng, hôm nay, ta, ta, ta rất tỉnh táo đấy.” Vén tay áo lên, “Ta đã học thần công đấy! Như Lai thần chưởng biết không? Hàng Long Thập Bát Chưởng biết không?” Tại Trung khẩn trương, nói năng lộn xộn, quả thực khóc không ra nước mắt, nếu Trịnh Duẫn Hạo hành động thật, thì Kim Tại Trung cũng không thể trốn thoát.

Nuốt một ngụm nước bọt, dò xét Duẫn Hạo từ trên xuống dưới, hắn cường tráng hơn nhiều so với cậu a T T

“Xàm ngôn loạn ngữ.” Duẫn Hạo nhíu mày, chắp tay ra sau lưng, im lặng đứng nhìn Tại Trung một lúc lâu, sau đó, Tại Trung kinh ngạc thấy hắn xấu hổ: “Một lúc nữa, đợi Mẫu hậu về tẩm cung, ta sẽ đi.” Ngươi sợ hãi, ta sẽ không vô tình ép ngươi.

“Lại… Nếu là diễn trò.!” Tại Trung coi như cũng biết chuyện gì đang xảy ra, tức giận nói: “Vậy sao lần trước ngươi phải làm như vậy?”

“Lần nào?”

“Chính là lần đó ! !”

“Ngươi không thể nói rõ ra được sao?”

“Được, chính là làm chuyện đó với ta! ! Ta dẫu gì cũng là nam, ngươi cũng không thích đàn ông đúng không? Đã như vậy, sao còn làm chuyện đó với ta?” Tại Trung quát, lông mày thanh tú nhíu chặt thành ba cái gạch.

Duẫn Hạo ngẫm nghĩ, hiểu được ý tứ của Tại Trung, hắn nhướn mi: “Trẫm không vô tình cùng ngươi hoan hảo, sẽ không lợi dụng người ta khi khó khăn. Đêm đó là ngươi hàm hồ ôm trẫm không cho trẫm đi, trẫm liền ở lại chăm sóc ngươi một đêm. Lần này, ngươi còn muốn trẫm làm như thế nữa?”

Ôm hắn không cho hắn đi?! Tại Trung trợn mắt, há hốc mồm, bộ dạng ngốc lăng, chợt nghe Duẫn Hạo lạnh lùng nói một câu: “Sau này, chỉ cần diễn cho Mẫu hậu xem. Trẫm không thích ngươi, tự nhiên sẽ không làm chuyện như vậy với ngươi. Ngươi cứ yên tâm.”

Tại Trung rốt cục chậm rãi gật đầu.

“Thật sao?”

“Vua không nói đùa.”

“Vậy, cảm ơn nha…” Tại Trung xấu hổ cười hì hì, chạm chạm cánh tay Duẫn Hạo, “Vừa rồi vô duyên vô cớ tức giận với ngươi, sẽ không có lần sau, ngươi giải thích rõ ràng rồi mà ~~ hì hì hì hì ~~”

Mới vừa rồi còn tức giận sôi sục, hiện giờ lại bộ dạng như vậy, Duẫn Hạo không biết làm gì, vừa nghe cung nữ bên ngoài bẩm báo, Duẫn Hạo cũng không nhìn Tại Trung, trực tiếp đi thẳng khỏi Bồng Lai cung. Chẳng biết tại sao sao, hắn lại có thái độ cùng cách xử sự như vậy, thật là bất đắc dĩ cùng phiền muộn, Duẫn Hạo tự giễu cười cười, xem ra gần đâu hắn đã quá mệt mỏi.

Trở về Ngự thư phòng của mình, nhìn thấy Thượng thư Phác Hữu Thiên đứng đợi đã lâu.

Duẫn Hạo rất ngạc nhiên không ngờ Hữu Thiên lại tìm đến mình, nhưng ngay lập tức, hắn lệnh cho Hữu Thiên vào trong ngự thư phòng.

“Nghe nói Thượng thư đại nhân bệnh đã lâu, nhiều năm chưa vào thiết triều, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?” Duẫn Hạo không cho người dâng trà, ngược lại đối xử rất lạnh nhạt.

“Bệ hạ, thần tới là để cáo từ.” Phác Hữu Thiên có đôi mắt hoa đào u ám, sắc mặt cũng không khoẻ, nhưng không phải là bộ dạng của bệnh tật lâu ngày, nhưng thân thể hư nhược là sự thật, gã chậm rãi lấy ra trong tay áo cuốn sổ nhỏ, đặt lên bàn sách, “Bệ hạ đối với thần khoan hậu, chỉ có thần tuỳ tiện, mới dùng cách nào bày tỏ thành ý.”

Duẫn Hạo cầm quyển sổ nhỏ, nửa ngày, liếc cũng không liếc lấy một lần.

“Ngươi nhiều năm không xuất hiện, trẫm coi như ngươi bệnh tật không thể dậy. Ngươi không để ý tới chính sự, trẫm coi như sức khoẻ ngươi không tốt, không thể vất vả. Ngươi ngày ngày mượn rượu giải sầu, trẫm coi như ngươi tâm tình dồn nén uất ức, vẫn cho ngươi thời gian. Nhưng Hữu Thiên à, trẫm coi trọng ngươi như thế, vì sao ngươi lại…” Nói đến đây, Duẫn Hạo nhắm mắt lại, “Ngươi sao không thể học tập Xương Mân một chút.”

Hữu Thiên ngẩng đầu, thanh âm hững hờ: “Xương Mân ít nhất còn có được tình cảm của nàng, cả đời không hối tiếc, nhưng thần không chỉ mất trái tim hắn, còn đánh mất cả tấm lòng mình.”

“Ngươi…”

“Vi thần đã nghĩ rất nhiều rồi, Bệ hạ. Nếu như lúc trước thần không tiến cung làm quan, như vậy hắn và thần đã có kết cục khác.” Hữu Thiên ảm đạm, thần sắc cô đơn, “Cầu Bệ hạ giáng chức, tước bỏ danh vị của thần, để thần chỉ còn là một thường dân.” Nếu là thường dân, sẽ không thể sống đến mấy ngàn năm, chỉ có thể giống thường dân sống vài thế kỷ, nhưng thời gian càng dài, xót thương càng sâu. Mỗi năm mỗi tháng, đau đớn lại càng xoáy vào trong tim, tổn thương càng sâu.

Duẫn Hạo cơ hồ nín thở, mà Hữu Thiên đã cầm quyển sổ lên lần nữa, cung kính nói: “Được Bệ hạ ưu ái, là thần không xứng.”

“Nếu như trẫm nói là, hắn không chết.”

Mấy chữ đơn giản, thâm trầm cùng bất đắc dĩ.


“Là hắn cầu trẫm, không nói cho ngươi biết, để ngươi quên hắn.”