Phiên ngoại 4 —— Kiếp phù du ký (Trung)
Đời như
giấc mộng, vui được là bao.
Vui được
là bao, tình được là mấy.
Tình được
là mấy, bốn mùa đổi thay.
Bốn mùa đổi
thay, ký ức vẫn vẹn nguyên.
【Ghi chép ngày xuân (2)】
Giữa
trưa, trên phố Cô Tô vẫn hối hả như cũ, người người đi tới đi lui, trên tầng
hai cửa tiệm đắt khách bên trái đường, —— Phong Mãn lâu, phòng riêng ở phía Đông,
chẳng biết từ lúc nào, rèm tơ màu lam nhạt đã được kéo lên, tầng tầng lớp lớp,
chất vải mỏng như cánh ve lay động trong gió, mơ hồ có thể thấy hai người ngồi
phía trong.
“Ca,
ngươi làm như vậy, có quá đáng hay không…” Kim gia Nhị thiếu gia nghe tin đồn
mà đến, bưng đĩa bánh ngọt mới ra lò lên. Kim gia hai huynh đệ từ trước đến nay
đều rất thích ăn vặt, vì vậy vị tiểu thiếu gia này vừa nhặt táo đỏ trên bánh ngọt
lên ăn, vừa cười tủm tỉm hỏi ca ca nhà mình, thấy đối phương hơi nheo mắt lại,
tính cảnh giác đã được xây dựng nhiều năm khiến hắn vội vàng sửa lời, “Khụ khụ,
ý của ta là, Yunho ca sẽ không tức giận chứ?”
“Kim
Junsu, ngươi rốt cuộc là đệ đệ của ai?” Kim Jaejoong đang cúi đầu cầm muỗng bạc
quấy chén canh hạnh nhân, chợt giật mình buông thìa, mắt sáng quắc trừng đệ đệ
của mình, doạ Kim Junsu khẽ run rẩy, mới thoả mãn tiếp tục nói, “Sao không thấy
ngươi hỏi thăm ta, lúc nào cũng chỉ thiên vị Jung Yunho, yêu thương ngươi chỉ
phí công.”
Kim Junsu
bị doạ bĩu môi không biết nói gì, tài ăn nói của hắn từ trước tới nay đều kém
ca ca lớn hơn mấy tuổi này, hôm nay đúng lúc Park Yoochun đến cửa hàng thu sổ
sách, không có người giúp đỡ hắn, chỉ có thể ấp úng ngậm miệng, tròng mắt đảo
vòng, nhìn chằm chằm Kim Jaejoong.
Xuân hàn
se se, buổi trưa gió hơi lạnh, Kim gia đại đương gia đi ra ngoài rất gấp, chỉ mặc
áo xuân mỏng, hạ nhân nhanh trí trong cửa hàng đã sớm mang đến chiếc áo choàng
nhung tím xen trắng tới, khoác trên người cậu, dưới ánh nến dịu dàng lại thêm
vài phần thanh nhã.
Chậc chậc,
Changmin nói không sai, cái mặt của ca ca hắn quả nhiên là dùng để lừa người!
“Còn nhìn
nữa sẽ lấy mắt ngươi đi hầm cách thuỷ đấy.” Kim Jaejoong phát hiện ánh mắt Kim
Junsu, nhe răng trợn mắt hung dữ uy hiếp, nào còn vẻ trong sáng thoát tục lúc
trước.
“Hừ, xấu
thế, Yoochun không tới, các ngươi liền bắt nạt ta, chờ ta gọi Yoochun tới…” Kim
Junsu cằn nhằn một hồi, Kim Jaejoong mệt mỏi cả buổi sáng, lúc này miễn cưỡng
ngáp một cái, thấy mọi việc không có gì sai sót, dụi dụi mắt dặn dò, “Sao ngươi
thừa tinh lực quá vậy, mà thôi cũng đúng lúc, ở lại đây trông coi quán đi, ta
đi ngủ một chút, có việc thì gọi.”
Tầng hai
Phong Mãn lâu từ trước đến nay luôn có một gian phòng chữ Thiên giữ lại dành
riêng cho Kim Jaejoong, ngày bình thường không ai có thể tới gần, bên trong tất
cả đều được bố trí tương tự như Nhất Ngôn đường của Kim gia, xa hoa thoải mái lại
dễ chịu, thỉnh thoảng lúc Kim Jaejoong đi thị sát cũng sẽ nghỉ tạm ở đây.
“Này,
ca…” Kim Junsu rõ ràng chỉ đến xem náo nhiệt, cuối cùng lại bị bắt làm việc cực
nhọc, bày vẻ mặt cầu xin, nhìn ca ca nhà mình ung dung bước đi, trong lòng biết
không thể tiếp tục thương lượng, đành phải ra vẻ đứng dậy, tựa vào lan can nhìn
xuống, chỉ thấy người bên dưới ầm ĩ huyên náo, đông đúc tựa như chồi non nhú
lên ngày xuân, chỉ có điều, chồi non này có màu giống hệt với tâm địa của ca hắn,
toàn bộ đều là màu đen.
Tiểu thiếu
gia nhìn một hồi cảm thấy nhàm chán, vươn người một cái, lại thoáng nhìn sang
phía đối diện có một bóng người quen thuộc, người đàn ông cao lớn kia không phải
là Yunho ca đang yên lặng chịu đựng sao?
Như nhìn
thấy đồng minh cùng bị áp bức, Kim Junsu vui vẻ vô cùng, kiễng chân vẫy tay
liên tục, Jung Yunho cũng đúng lúc nhìn qua Phong Mãn lâu, nở nụ cười ấm áp,
nhìn xung quanh, không thấy tai tinh nhà mình đâu, mày khẽ nhíu, khoa tay múa
chân, ý đồ hỏi Junsu xem Kim Jaejoong đang ở đâu.
“Hả?” Kim
Junsu cũng không phải Kim Jaejoong, không thể ăn ý với Jung Yunho, hiển nhiên
là không hiểu mấy động tác này, hô to một tiếng, lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Jung
Yunho cũng hiếm khi đau đầu, không hiểu ngày thường Park Yoochun làm thế nào để
có thể cùng chung tiếng nói với Kim Junsu, chỉ đành suy nghĩ một hồi, trong đầu
chợt nảy lên một ý tưởng, lấy một thỏi vàng trong túi ra, lắc lắc trước mặt, lại
chỉ chỉ mặt mình, Kim Junsu đứng đối diện bừng tỉnh hiểu ra.
Thích bạc,
lại còn sĩ diện?
Hoá ra
Yunho ca đang hỏi đại ca nhà hắn ở đâu nha.
Hiểu ra,
Kim Junsu cười hì hì, đưa hai tay lên bên má, nghiêng đầu làm động tác ngủ, lại
chống eo bắt chước Kim Jaejoong nhe răng trợn mắt, ra vẻ bất bình, cuối cùng
hít hít mũi, bày ra cái mặt uể oải chán nản để kết thúc.
Jung
Yunho nhìn mà buồn cười, anh em Kim gia có vài phần tương tự nhau, nhìn Kim
Junsu diễn lại, trước mặt hắn như đang hiện ra một Kim Jaejoong ngày thường
cũng tinh ranh như vậy, nhưng mà, Junsu vừa nói xong, trong lòng hắn chợt hiểu
ra, tám phần là bé hồ ly nhà hắn ôm một bụng đầy lửa giận, trút hết sang đệ đệ
nhà mình rồi.
Chỉ có điều,
hiện tại Jaejoong đang ngủ, với hắn mà nói thật sự không có gì tốt hơn.
Bên này,
Kim Junsu còn đang mải ngẫm nghĩ xem nên làm động tác gì để tiếp tục giao tiếp
trong im lặng với Jung Yunho, vừa ngẩng đầu liền trông thấy bóng lưng Jung
Yunho đang xuống tầng, chỉ đành thu tay, rầu rĩ không vui ngồi xuống ghế đặt gần
cửa sổ, lát sau cũng thiếp đi, trong giấc ngủ, hai anh em Kim gia hoàn toàn
không nghĩ tới, chỉ một lát chợp mắt mà phố Cô Tô đã sớm đổi hướng gió.
“Ca.” Tay
Kim Junsu thỉnh thoảng lại chọc chọc giấy dán trên cửa sổ xe, trong lòng có vài
phần mơ hồ, trong lúc nhất thời nghĩ không ra, hắn cũng chỉ là ngủ quên một
chút thôi mà, sao vừa tỉnh việc kia đã xảy ra, giờ thì hay rồi, đại ca hắn nhất
định sẽ mắng hắn té khói, “Ngươi tức giận à?”
Kim
Jaejoong ngồi đối diện Kim Junsu, sườn mặt trắng không tỳ vết, ánh nắng mặt trời
xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng một phần mặt cậu, chỉ tiếc mỹ nhân đang được ánh nắng
bao bọc kia tâm tình dường như không được tốt cho lắm, trưng ra khuôn mặt lạnh
như tiền.
“Giận thật
à?”
“Không
thì còn gì nữa? Ta nhìn không giống giận, chẳng lẽ lại giống đang sinh con
sao?” Kim Jaejoong gào lên, đợi cơn giận giảm bớt, mới trừng Kim Junsu, một bộ
đau lòng trẻ nhỏ không dễ dạy, quở trách, “Ngày thường ta đã dạy ngươi như thế
nào, mới chỉ nghỉ một chút đã thôi để lỗ hổng lớn như vậy cho Jung Yunho chui
vào, tự dưng lại bị người lợi dụng, hại ta tổn thất bao nhiêu là ngân lượng,
đúng là không quản việc nhà không biết củi gạo đắt, tất cả là tại Park Yoochun
chiều ngươi quá.”
Kim
Jaejoong càng nói càng giận, cậu chẳng qua chỉ là chợp mắt đôi chút, đợi lúc tỉnh
dậy mới phát hiện trong hai nhân viên phụ trách tính tiền của Phong Mãn lâu, có
một người đã bị đổi thành người của Jung Yunho, kéo chưởng quầy tới hỏi mới biết,
nhân lúc cậu ngủ, Jung Yunho giả truyền thánh chỉ, nói là trăm quyển sách và
ngàn bàn tiệc đều mang lại đây bán, cho nên phái một nhân viên sang hỗ trợ, chưởng
quầy Phong Mãn lâu không rõ tình huống lắm, cậu lại không nói rõ ràng mấy hòm
sách kia là từ đâu tới, vì vậy, Jung Yunho liền lừa được người.
Chờ cậu
phát hiện, đại thế đã mất, hơn phân nửa bạc tự dưng lại rơi vào trong túi Jung
Yunho, lãng phí công sức cậu tính toán một hồi.
Tên Jung
Yunho trời đánh kia, tương kế tựu kế được lắm!
“Ngươi và
Yunho ca có cái gì khác biệt đâu? Phúc bá nói cho ta biết, chìa khoá của kho
vàng Jung gia cũng ở trong tay ngươi mà.” Kim Junsu thẳng tính chỉ một câu thôi
đã chọc thủng lời nói dối của Kim Jaejoong, “Hơn nữa ngày thường đều là Yunho
ca bỏ tiền mua các thứ nha.”
“Kim
Junsu, ngươi im lặng đi!” Kim Jaejoong rất không vui vẻ, ngày thường, bên người
cậu đều là những kẻ biết nhìn sắc mặt người mà làm việc, từ Phúc bá, Lâm quản
gia đến Tiểu Tả Tiểu Hữu, nào có ai dám nói thẳng như vậy, nghe thế tất nhiên
là đỏ mặt tía tai, bắt đầu bày ra vẻ ca ca, “Tay ngươi thành thật một chút, đừng
có chọc nữa, lát mà chọc hỏng, ta bắt Yoochun nhà ngươi bồi thường đấy.”
“Giận chó
đánh mèo.” Kim Junsu lầm bầm cãi lại, nhưng không dám nói to, trùng hợp sao,
Kim Jaejoong lại nghe rõ hết thảy, đôi mắt xinh đẹp quét qua, vươn tay véo tai
Kim Junsu, miệng uy hiếp, “Kim Junsu, ngươi thử nói nữa xem, còn nói nữa ta sẽ
bảo Jung Yunho phái Park Yoochun đến Tây Vực.”
“Ca…”
“Im lặng.”
“Đại ca…”
“Cầu ta cũng
vô dụng.”
“Jaejoong
ca…”
“Ngươi
còn nói nữa, ta sẽ để Park Yoochun đến Thổ Phiên.”
“Ta là muốn
nói, ta có thể đi cùng Yoochun không, nghe nói dưa hấu bên đó ngọt lắm”
“Kim
Junsu, người còn nói nữa thì xuống xe cho ta.”
…
Chiếc xe
tám ngựa kéo nạm vàng của Kim gia chậm rãi chạy, mang theo tiếng cãi nhau ồn ào
ầm ĩ của anh em Kim gia, dần dần đến đích.
“Đại thiếu
gia.” Nhà mới của Jung Yunho và Kim Jaejoong cách phố Cô Tô không xa, dù đang
cãi nhau với Jung Yunho, Kim Jaejoong vẫn theo thói quen về toà nhà này. Phúc
bá đang đứng trên bậc thềm ngọc trước cửa ra vào, từ xa đã nhìn thấy xe ngựa đi
tới, vội vàng tiến lên đón, vừa định nhấc rèm lên đỡ người bên trong xuống, kết
quả thấy Kim Jaejoong đột ngột nhảy xuống ngựa, chạy thẳng vào trong nhà, “Đại
thiếu gia? Đại thiếu gia à…”
“Phúc
bá.” Kim Junsu theo sát phía sau, chậm rãi nhảy xuống xe ngựa, thấy Phúc bá đứng
bên cạnh không hiểu gì, đưa tay lên vẫy, chào hỏi, “Buổi trưa tốt lành.”
“Nhị thiếu
gia, buổi trưa tốt lành.” Phúc bá không ngờ Kim Junsu tới, cuống quít đáp lễ,
lúc này mới buồn bực hỏi, “Đại thiếu gia đây là…”
“Bị Yunho
ca giẫm phải đuôi.” Kim Junsu ở bên Park Yoochun đã lâu, lúc nói chuyện cũng
mang theo vài phần hài hước hóm hỉnh, giơ tay nói, “Đoán chừng là đang xù lông thôi,
Phúc bá, sao ngài lại tới đây?”
“Jung chủ
tử e là phải đau đầu một hồi rồi.” Phúc bá cười hiền từ, hắn đã hầu hạ hai đời
chủ tử Kim gia, sớm hiểu rõ tính nết của Kim Jaejoong, vị đại thiếu gia này là
thật lòng thích Jung Yunho, nếu không, với cái tính kiêu ngạo coi trời bằng
vung kia, sao có thể dây dưa làm mấy việc nhàm chán với người khác như vậy, bao
năm rồi, chỉ mình Jung Yunho có thể khiến cậu tức giận, “Trong cung có công
công đến tuyên chỉ, triệu hai vị chủ tử vào cung, kết quả nhân vật chính đều
không có mặt, Ryu Ryu không biết làm sao, ta đành phải đến đây.”
“Tiến
cung à.” Kim Junsu mắt nhìn thánh chỉ vàng choé trong tay Phúc bá, thầm nghĩ
không ổn, Shim Changmin kia nhất định là nhàm chán quá, lại không ra khỏi cung
được, muốn một mẻ hốt gọn bọn họ để chịu khổ cùng hắn, lúc này không chạy thì
chờ đến khi nào, “Phúc bá, cái kia, ngài cứ nói hôm nay không hề gặp ta, ta đi
trước.”
“Ai, nhị
thiếu gia…” Phúc bá nhìn Kim Junsu chân như bôi mỡ, chuồn mất, bất đắc dĩ lắc đầu,
cất bước đi vào trong phủ, “Cả đám đều không khiến người bớt lo, già rồi già rồi,
cũng nên đổi thành người khác thôi.”
Phúc bá mấy
năm nay rõ ràng đã già đi, bóng dáng hơi còng đi xuyên qua hành lang được hoa
bao phủ, trăm hoa đua nở, ganh đua sắc đẹp, có giọt sương nho nhỏ đọng trên
cánh hoa nhẹ rơi xuống mặt đất, phản xạ ánh nắng dịu dàng, kéo dài đến tận cửa
phòng ngủ, trước cửa, hoa phượng diên đang nở rực rỡ, hoa lệ như đuôi chim khổng
tước, một chiếc cầu tinh xảo vắt ngang qua dòng suối nhỏ, Jung Yunho vốn thích
yên tĩnh, trong viện của hắn và Kim Jaejoong hiếm khi có người, từng giọt nước
róc rách chảy, trong không gian yên lặng lại càng thêm rõ ràng.
“Đại thiếu
gia…” Phúc bá nhẹ chân, vươn tay gõ cửa, từ lúc Kim Jaejoong chuyển về đây, hắn
và Lâm quản gia cũng chỉ thỉnh thoảng mới qua hầu hạ, trong viện này tức thì được
Jung Yunho bao trọn, tất cả các hoạt động hàng ngày, ăn uống ngủ nghỉ của Kim
Jaejoong đều do Jung Yunho chăm sóc, tuyệt không có người bên cạnh, bốn, năm
năm như vậy, giờ hắn cũng không hiểu rõ vị chủ nhân lúc giận dỗi lúc lại vui vẻ
này nữa, “Đại thiếu gia…”
“Lên trời
rồi!” Nửa ngày sau, bên trong mới truyền đến tiếng rầu rĩ, tựa như bị chăn che
khuất, mang theo chút tủi thân cùng làm nũng, khiến lòng Phúc bá mềm nhũn, đại
thiếu gia nhà hắn vẫn như mấy năm trước, không chịu trưởng thành, hôm nay lại
càng được chiều chuộng.
Lão đương
gia quả thật nói chẳng sai, chỉ có người đang yêu mới có thể sống thoải mái như
vậy.
“Đại thiếu
gia, là thế này, Lôi công công trong cung đến tuyên chỉ, Hoàng thượng triệu
ngài cùng Jung chủ tử tiến cung.”
“Không
đi, không đi, vào cái hoàng cung bỏ đi ấy làm gì chứ.” Kim Jaejoong vừa giận dỗi,
nói chuyện liền như bắn súng liên thanh, khiến người khó có thể chống đỡ, lại
đúng lúc Jung Yunho không có mặt, Phúc bá chỉ đành kiên trì tiếp tục khuyên nhủ:
“Đại thiếu
gia, như vậy, như vậy không ổn lắm, dù sao cũng là thánh chỉ, Hoàng thượng có lẽ
là nhớ các ngươi…”
“Ngươi đi
nói với tên Shim Changmin kia, bảo hắn tự ở trong cung mà chơi đi.” Kim
Jaejoong đáp trả, “Coi ta là bảo mẫu à, gọi là tới, ngươi phái người truyền lời,
nói ta không đi!”
“Cái
này…” Phúc bá thở dài, tiện tay gọi hạ nhân tới, dặn dò vài câu, tự mình đi vào
trong, trong lòng nhịn không được mắng Lâm quản gia, lão già kia, ước chừng là
biết rõ chủ tử nhà hắn lại trêu chọc đại thiếu gia nên mới không dám đến, xem hắn
trở về có giật tai lão già kia xuống nhắm rượu không.
Kim
Jaejoong từ trước tới nay là một người không sợ trời không sợ đất, bên cạnh còn
có Jung Yunho cùng Shim Changmin, hai người có thân phận vô cùng hiển hách, cộng
thêm cậu cũng không phải người dễ chọc, từ trước tới nay chưa từng rước phải rắc
rối gì, giờ Jung Yunho lại trong tối ngoài sáng đều bảo vệ cậu chu đáo, tính
tình trẻ con toàn bộ bộc phát, hoành hàng ở Đông triều, không ai dám nói một
câu nào.
“Đại thiếu
gia…”
“Phúc
bá.” Kim Jaejoong gẩy gẩy bàn tính vàng, lại thuận tay vẽ thêm vài nét phá hỏng
bức tranh chữ mà Jung Yunho thích nhất, tâm tình tốt hơn nhiều, nghe thấy giọng
Phúc bá, lề mà lề mề đi ra mở cửa, thò mặt nói, “Sao vậy?”
“Có ý chỉ
của thái hậu, triệu ngài cùng Jung chủ tử vào cung.”
“Jung tỷ
sao?”
“Đúng vậy.”
Kim
Jaejoong mím miệng, cậu tuy dám không cho Shim Changmin mặt mũi, nhưng đối với
Thái hậu nương nương đương triều, tỷ tỷ ruột của Jung Yunho, Jung tỷ ngày bé
hay chơi với cậu, cậu lại không thể không nể mặt.
“Jung
Yunho có đi không?”
“Jung chủ
tử đi thẳng từ Đạm Nguyệt lâu rồi.”
“Hắn vậy
mà không đợi ta?” Kim Jaejoong bước dài, trên mặt hiện ra sự tức giận, liên tục
ra lệnh, “Đi, chuẩn bị xe cho ta, nhất định phải đuổi kịp Jung Yunho trước khi
vào cung.”
“Vâng.”
Phúc bá trong lòng oán thầm, Jung chủ từ không trở về đi cùng ngài còn không phải
vì muốn tránh bị trút giận sao, với tính tình hiện tại của Kim Jaejoong, nếu
trông thấy Jung Yunho, không cắn nát Jung Yunho thì nhất định sẽ không bỏ qua,
“Ngài có muốn thay quần áo không?”
“Thay cái
gì mà thay, bộ dạng cởi truồng của Shim Changmin, ta cũng nhìn thấy rồi mà.”
Kim Jaejoong vung ống tay áo, bước một mạch ra ngoài, để lại Phúc bá nhăn mặt.
Đại thiếu
gia, lão nô, lão nô là đang nói ngài mà!
Hoàng
cung trong Tử Huệ thành, Kim Jaejoong dĩ nhiên đã đi không ít lần, bên ngoài
cung, từng vọng gác nạm bạch ngọc sừng sững hiên ngang, đứng xa xa nhìn lại quả
thật khí thế vô cùng.
Kim
Jaejoong đã được Shim Changmin cho đặc quyền, một đường nhờ ngọc bài mà đi thẳng
vô cùng nhanh chóng, không cần xuống xe đi bộ từ bên ngoài hoàng thành, thị vệ
ai cũng biết vị chủ tử Kim gia khó hầu hạ, nhìn thấy xe ngựa đến liền vội vàng
mở cửa cung sơn đỏ, nghênh đón xe vào trong.
“Thiếu gia,
Hoàng thượng đang ở điện Thừa Càn, phía trước là nội cung rồi, ta cùng Tiểu Tả
không thể đánh xe vào.”
“Thật là
nhiều chuyện.” Kim Jaejoong được Tiểu Hữu đỡ xuống xe, nhảy nhảy hai cái tại chỗ
giãn gân cốt, lúc này đang nắng to, hành lang trong Hoàng thành thẳng tắp không
một bóng người, trời trong xanh như được gột rửa, tựa như lúc hắn và Jung Yunho
tiến cung nhiều năm trước, xanh đến khiến người không khỏi muốn ngước nhìn mãi,
“Hoá ra đã lâu như vậy rồi.”
“Thiếu
gia, ngài nói gì vậy?” Tiểu Tả không nghe rõ Kim Jaejoong thì thào cái gì, nhẹ
giọng hỏi.
“Không có
việc gì, các ngươi đợi ta ở đây, đừng đi lung tung.” Kim Jaejoong lắc đầu, thời
gian ở bên Jung Yunho trôi qua nhanh quá, khiến cậu thật sự không ngờ tới, “Đừng
gây chuyện, nhưng nếu có người bắt nạt các ngươi, cứ đánh thật mạnh cho ta, hết
thảy có Jung Yunho chịu trách nhiệm.”
“Vâng.”
Đôi tiểu tư song sinh nhịn không được bật cười, nhẹ giọng đáp lời.
Những lời
như thế, cũng chỉ có đại thiếu gia nhà bọn họ mới nói năng hùng hồn, mặt không đổi
sắc như vậy.
Điện Thừa
Càn là cung điện được trùng tu sau khi Shim Changmin đăng cơ, ngày thường phần
lớn dùng để triệu tập một vài vị đại thần cùng một số người ngoài, bởi vậy cấu
trúc cũng không quá long trọng, mái toàn bộ lợp ngói lưu ly xanh lá, các góc khắc
kiểu mây tím rạng đông, khiến người phải liếc nhìn, tuy không quá rập khuôn cứng
nhắc nhưng cũng không phải quá bắt mắt.
“Bái kiến
Kim công tử, Kim công tử ngày lành.” Mấy vị công công thiếp thân của Shim
Changmin nhìn thấy Kim Jaejoong từ xa xa đi tới, vội vàng hành lễ chào hỏi, chỉ
cần là người có chút thể diện trong cung, cơ bản đều đã thấy Kim Jaejoong trước
mặt đương kim thánh thượng thì uy phong đến mức nào, mà cậu lại không có bất kỳ
chức quan gì, dần dần liền tạo thành danh hiệu Kim công tử dở dở ương ương.
“Ừ.” Kim
Jaejoong từ nhỏ được chiều chuộng, sau lại ra vào giới kinh doanh, cũng coi là
tài trí hơn người, ngược lại không cảm thấy tên này kỳ quái, khẽ gật đầu, chỉ
chỉ điện Thừa Càn nói, “Có ai ở trong không?”
“Có mấy vị
đại thần, Jung công tử cũng vừa mới đến.”
Jung
Yunho đến rồi sao?
Kim
Jaejoong nghe xong thì giật mình vô cùng, không đợi công công thông báo đã xông
thẳng vào.
Nền của
điện Thừa Càn vừa mới lát lại, từng viên gạch đá xanh vuông vức được lát chỉnh
tề, sáng bóng như gương, gần như có thể phản xạ rõ bóng người, vách tường rộng
lớn cùng xà nhà đều được sơn màu đỏ sậm, trang trí bằng hoa văn phức tạp, khiến
người nhìn mà không khỏi sợ hãi kinh thán một phen.
Kim
Jaejoong không nói gì, chỉ nhìn Shim Changmin đang ngồi trên ngai vàng trong điện,
mặc long bào màu vàng sáng, hai tay thu trong ống tay áo, đầu đội mũ miện, 16
chuỗi ngọc trắng đính trên mũ rủ xuống, che khuất biểu cảm.
“Thảo dân
Kim Jaejoong bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Kim
Jaejoong dù phải bái lạy nhưng cũng không nể mặt, đầu gối chỉ hơi khuỵu xuống,
mấy vị đại thần nhìn mà cau mày, nhưng lại không dám nói lời nào, ai chẳng biết
vị Kim đương gia này là bạn thuở thiếu thời của Hoàng đế, là vị công tử mà Thái
hậu đương triều coi như đệ đệ ruột, quan trọng nhất, hắn là trân bảo trong lòng
Jung Yunho – người mà chỉ cần giậm chân một cái, Kinh thành cũng phải rung động.
“Miễn lễ,
bình thân.” Shim Changmin giả bộ uy nghiêm nhưng cũng không dám để cậu quỳ thật,
không nói đến việc nếu lạy thật, ngày sau đến Kim gia nhất định sẽ bị mắng một
trận té khói, chỉ cần ánh mắt của Jung Yunho bên cạnh thôi, hắn đã chịu không nổi
rồi, “Người đâu, ban thưởng ghế ngồi.”
“Tạ chủ
long ân.” Tiểu thái giám đã sớm mang ghế lên đặt cạnh Jung Yunho, Kim Jaejoong nhìn,
nhất thời nhíu mày, trước điện nên cũng không muốn nhiều lời, vì vậy đặt mông
ngồi xuống, người lại nghiêng hẳn sang một bên, mắt nhìn chằm chằm gạch đá xanh
trên mặt đất, tóm lại là không chịu nhìn Jung Yunho.
Shim
Changmin ngoài mặt thì đang thảo luận việc khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi
với các vị đại thần, ánh mắt lại vẫn luôn liếc sang nhìn hai người bên cạnh,
thiếu chút nữa cười thành tiếng, thảo nào đôi tình nhân ngày thường lúc nào
cũng dính vào nhau này lại không cùng tiến cung, hoá ra là đang giận dỗi.
“… Vậy
hôm nay bàn luận đến đây thôi, trẫm mệt rồi, các ngươi lui đi.” Shim Changmin tốt
xấu gì cũng đã làm hoàng đế nhiều năm, lời nói hành động cũng rất ra dáng, Kim
Jaejoong nhìn thấy mới mẻ, không khỏi nghển cổ muốn nhìn nét mặt của hắn, tên
nhóc suốt ngày đến nhà hắn ăn ké, giờ cũng là vua của một nước rồi, thật không thể
tưởng tượng nổi.
Giống như
cậu vậy, cuối cùng cũng ở bên Jung Yunho.
Là điều
ngoài ý muốn không tưởng tượng nổi, nhưng cũng là hạnh phúc không thể tưởng tượng
nổi.
“Thần cáo
lui.”
“Các
ngươi đều lui ra đi, ta cùng Jung Kim hai vị đương gia có chuyện quan trọng cần
thương nghị, không kẻ nào được phép quấy rầy.” Shim Changmin đuổi toàn bộ thị nữ
đi ra ngoài, tiểu thái giám lui ra cuối cùng quy củ đóng chặt cửa, chỉ có ánh mặt
trời xuyên qua khe hở, chiếu đúng vào chân Kim Jaejoong.
“Tên nhóc
thối, giả bộ rất được nha.” Kim Jaejoong thấy mọi người đều đi ra ngoài rồi, lập
tức bổ nhào lên trước ngai vàng của Shim Changmin, vươn tay đẩy chuỗi hạt trước
mặt hắn, cười hì hì chọc chọc má hắn, “Hạt châu này không tệ, ta muốn.”
“Ca, ta vốn
là Hoàng đế mà, giả bộ cái gì chứ.” Shim Changmin đẩy cái tay đang tác quái của
Kim Jaejoong ra, tủi thân phàn nàn, “Đau chết ta mất, ca, lần trước ngươi lừa của
ta hai cặp bình ngọc, lại lấy một chuỗi vòng đàn hương, còn đập vỡ một nghiên mực
của ta, còn tiếp tục như vậy, hoàng cung cũng bị ngươi đào rỗng, Yunho ca,
ngươi cứ mặc kệ à.”
Jung
Yunho đột nhiên bị nhắc đến thì cười cười, ấm áp vô cùng, Kim Jaejoong lại không
vui, mím môi, đặt mông ngồi xuống bàn gỗ trước mặt Shim Changmin, không thèm
nhìn Jung Yunho, hét lên: “Ai cần hắn quản chứ.”
Quả nhiên
là cãi nhau!
Shim
Changmin không để ý tới Kim Jaejoong, giương mắt nhìn Jung Yunho, thấy người nọ
liên tục cười khổ, chợt hiểu ra, vươn hai ngón tay, lại chỉ chỉ bụng, ý bảo bao
hắn ăn ở Đạm Nguyệt lâu hai tháng, hắn sẽ nói giúp.
Jung
Yunho gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Ah, đúng
rồi, Yunho ca, Thái hậu đã lâu không gặp ngươi, nhớ ngươi lắm đó, ngươi đi gặp
trước đi, ta tâm sự với Jaejoong ca chút.”
“Vậy thì
phiền bệ hạ chăm sóc Jaejoong một lát.” Jung Yunho chắp tay sau lưng Kim
Jaejoong, Kim Jaejoong cũng không quay đầu lại, lạnh lùng hừ một tiếng, tính trẻ
con bộc phát.
“Đi đi,
đi đi, chỉ có Kim Jaejoong nhà ngươi ăn hết phần của ta, ta nào dám bắt nạt hắn,
đoán chừng sẽ nghẹn chết mất.” Kim Jaejoong nhe răng trợn mắt, Shim Changmin chẳng
thèm để ý phất phất tay, đưa mắt nhìn Jung Yunho đi ra ngoài, cửa điện mở ra rồi
chậm rãi đóng lại, Shim Changmin lúc này mới mở miệng nói, “Sao vậy, lại giận dỗi
à?”
“Ngươi đã
nhìn ra?”
Hắn không
mù, thế này mà còn không nhìn ra, đoán chừng Đông triều sẽ sớm bị diệt, Shim
Changmin khoé miệng giật giật, nói, “Còn nhìn không ra, ta làm hoàng đế làm gì,
nói đi, ngươi lại bới móc chuyện gì à?”
“Cái gì gọi
là ta bới móc, này, Shim Changmin, ngươi có thể ăn nói dễ nghe một chút được không?”
Kim Jaejoong phàn nàn, vươn tay xoa đầu Shim Changmin, hai người lăn lộn ầm ĩ,
xen lẫn đó là tiếng Shim Changmin hô đau cầu xin tha thứ.
“Ca, sao
càng ngày ngươi càng thích động tay động chân vậy.” Shim Changmin bị xoa đến
tóc tán loạn, muốn tránh Kim Jaejoong, lại bị kéo tay áo, “Được rồi được rồi,
ta hỏi lại lần nữa, Jung Yunho trêu chọc ngươi như thế nào?”
“Changmin,
ngươi không biết Jung Yunho quá đáng như thế nào đâu! Lúc trước ta chẳng qua chỉ
là cảm nhẹ, ho khan đôi chút, Jung Yunho hắn, hắn vậy mà ép ta uống thuốc đắng
mấy ngày, cũng không cho ta đi ra ngoài, ngày nào cũng nhốt ta trong phòng, cái
này còn chưa tính. Vì sao lại không cho ta ăn tuyết lê ướp lạnh, lê ta ướp một
năm đều bị hắn giấu mất rồi, còn có hôm nay, hôm nay ở phố Cô Tô…” Kim Jaejoong
như tìm được nơi trút giận, kéo Shim Changmin kể từ chuyện Jung Yunho ép cậu uống
thuốc, đến việc hôm nay bày mưu tính kế với cậu, Shim Changmin nghe đến hoa mắt
chóng mặt, cậu mới kể xong.
“Ca, sao
ta cảm thấy ngươi là tới để khoe khoang hả?” Shim Changmin bị Kim Jaejoong oanh
tạc xong, tỉnh táo lại, tựa trên ngai vàng nói, “Ta bị bệnh, ngoài ngự y ra chẳng
ai quan tâm đến ta cả, mấy vị đại thần kia chỉ biết có việc thì bẩm báo, hậu
cung lại trống rỗng, đừng nói chi đến việc có người giục ta uống thuốc, nếu thật
sự có người đối xử với ta như vậy, dù có hung dữ thế nào, ta cũng nguyện ý nha.”
“Jung
Yunho là của ta.” Vài ngày trước, không hiểu sao Jung Yunho lại thường xuyên tiến
cung, Kim Jaejoong nghe Shim Changmin nói như vậy, lập tức đề phòng rống lên,
nhìn Shim Changmin chằm chằm.
“Ca, ta không
chịu được ngươi, lại càng không chịu được Jung Yunho.” Shim Changmin bất đắc dĩ
nhìn Kim Jaejoong, nói, “Mắt ngươi sắp rơi ra rồi kìa.”
“Cho
ngươi cũng không dám.” Kim Jaejoong giãn mày, tiện tay cầm vài quyển tấu chương
nghịch nghịch, miệng tiếp tục nói, “Ngươi, ngươi nói xem Jung Yunho có phải quá
đáng quá hay không, vậy mà dám đoạt tiền của ta, tiền đó, là cái gì biết không,
đấy chính là mạng của ta đó, hắn vậy mà lại đoạt tiền của ta!”
“Ca,
ngươi có từng nghĩ tới, nếu không có Jung Yunho, cuộc sống của ngươi sẽ như thế
nào không?” Shim Changmin im lặng hồi lâu, đột nhiên phun ra một câu chẳng liên
quan, bắn vài phát đại bác cũng không tới, Kim Jaejoong kinh ngạc, lập tức lâm
vào trầm tư.
Nếu không
có Jung Yunho, vậy, cuộc sống của cậu sẽ như thế nào?