May 31, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 18

Chapter 18
Rất nhiều năm trước, bọn họ đã từng cùng tham gia một bộ phim của đài SBS, trong lúc quay phim năm đó, Kim Jaejoong vẫn luôn bật cười khi nhìn Jung Yunho diễn. Jung Yunho kiêu ngạo nói đó là vì anh diễn tốt, về sau nhất định sẽ trở thành vua màn ảnh! Không nghĩ tới chục năm sau, mọi thứ quả thật thay đổi, Kim Jaejoong nằm trên giường từ ca sĩ trở thành đạo diễn nổi danh quốc tế, mà người đang ngồi xổm trước giường cậu kia, rốt cuộc không thể chu môi làm nũng như năm đó, anh lại chính thức trở thành vua màn ảnh.
Jung Yunho trên lĩnh vực diễn xuất thực tế không có nhiều thiên phú lắm. Ai cũng thường chỉ giỏi một lĩnh vực, mà năng lực của anh ngay từ đầu đã rất rõ, chính là nhảy. Năm đó DBSK làm mưa làm gió trên sân khấu, cũng lôi cuốn rất nhiều người, xét đến cùng là vì vũ đạo rất ổn. Cho nên lúc đầu, Jung Yunho tham gia một số bộ phim điện ảnh và truyền hình thì biểu hiện cũng không xuất sắc lắm, mãi đến sau khi giải tán, anh và Kim Jaejoong lại một lần nữa ở bên nhau, những kí ức về mối tình ấy mới chân chính khắc sâu trong lòng Jung Yunho.
Hai người hạnh phúc không được hai năm thì tới lúc phải thực hiện nghĩa vụ quân sự, mối tình này đã cắt đứt vào đêm trước khi Jung Yunho nhập ngũ. Đêm hôm đó, phản ứng của Kim Jaejoong vô cùng bình tĩnh, cậu quay người rời đi, thẳng thừng vứt lại thứ gọi là “Yêu” cho Jung Yunho.
Có một câu nói rất đúng, chỉ khi mất đi mới biết được cậu quan trọng thế nào.
Jung Yunho vẫn luôn nhớ tới lời này. Mỗi lần anh nhớ lại hình ảnh Kim Jaejoong bỏ đi, nước mắt lại tuôn trào như đê vỡ.
Vậy nên diễn xuất của Jung Yunho tốt hoàn toàn là nhờ vào kinh nghiệm của anh, trong cả đời anh, kinh nghiệm quan trọng nhất chính là gặp được một người tên Kim Jaejoong. Người này cùng anh từ một cậu nhóc lột xác trở thành đàn ông, lại cùng anh đón nhận năm tháng mài giũa, cuối cùng Kim Jaejoong để lại một mối tình sâu đậm lắng đọng, còn cậu lại bỏ đi.
Jung Yunho thống khổ mím môi, là anh để Kim Jaejoong đi, tất cả đều do anh.
“Cậu ngủ rồi à?” Jung Yunho nhẹ nhàng hỏi.
Kim Jaejoong do dự một chút, gật gật đầu.
Jung Yunho vươn tay ra, lại không dám đụng vào cậu, tay anh xấu hổ ngừng giữa không trung, sau đó nói: “Tớ biết cậu từ trước tới nay không thèm để ý đến dư luận, dù bên ngoài những người kia đồn thổi thế nào, cậu cũng chẳng quan tâm… Nhưng Jaejoong à, đôi khi cậu đừng bướng bỉnh quá. Chúng ta đã sống trên đời này, vậy quy tắc tối thiểu của cuộc sống, cậu cũng phải tuân theo.” Jung Yunho dừng lại quan sát phản ứng của Kim Jaejoong, thấy cậu không có động tĩnh gì mới nói tiếp: “Tớ biết hiện giờ trong lòng cậu nhất định cảm thấy tớ phiền phức vô cùng, chỉ muốn mở cửa đuổi tớ đi đúng không? Cậu chỉ cần đồng ý với tớ, đồng ý để tớ thay cậu giải quyết chuyện này, tớ sẽ đi ngay.”
Jung Yunho nói dứt lời liền không có động tĩnh gì nữa. Khí thế trên người anh đột nhiên tăng mạnh, như thể nếu Kim Jaejoong không đồng ý với anh, anh sẽ ngồi lỳ ở đây.
Bị người dùng ánh mắt mãnh liệt như vậy nhìn chằm chằm, là ai cũng không chịu được. Kim Jaejoong đột nhiên mở to mắt, cậu hiện tại tức giận vô cùng, cậu dùng một tay chống người đứng dậy, chỉ ra cửa quát: “Giờ cậu đi luôn đi!”
Jung Yunho không hề tức giận, giọng anh rất dịu dàng: “Cậu đừng gấp. Chỉ cần cậu đồng ý, tớ sẽ đi ngay.”
“Cút!”
“Jaejoong…”
“Tớ bảo cậu cút đi! Đây là nhà của tớ, cậu cút ra khỏi nhà tớ ngay!”
Cảm xúc của Kim Jaejoong vô cùng kích động, cậu thậm chí còn tiện tay cầm gối ném về phía Jung Yunho. Jung Yunho không hề trốn tránh, gối rơi xuống đất, anh xoay người nhặt lên, đặt nó xuống giường.
Jung Yunho đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kim Jaejoong. Anh một tay đặt trên lưng, tay kia ấn vai Kim Jaejoong, động tác dịu dàng nhưng trên thực tế lại dùng rất nhiều sức, Kim Jaejoong không mạnh bằng anh, chỉ có thể thoả hiệp bị ép nằm xuống.
Kim Jaejoong không muốn ngẩng đầu nhìn anh, vì vậy cậu cúi đầu, cố chấp nhìn ga giường. Trong lòng cảm thấy chua xót, mũi cũng đỏ lên.
“Cậu phối hợp một chút đi, tớ không muốn ép cậu.”
Giọng Jung Yunho rất thấp, trên thực tế lại mang theo chút bất đắc dĩ. Nhưng Kim Jaejoong lúc này không còn tâm trạng đâu mà quan tâm vấn đề này, cậu nghe thấy lời nói bá đạo phách lối của Jung Yunho thì tựa như đổ một bát nước vào trong chảo dầu sôi, cả người như nổ tung.
“Tớ muốn làm gì là việc của tớ, cậu CMN có bệnh à!” Kim Jaejoong ngẩng đầu trừng Jung Yunho, miệng lớn tiếng mắng: “Chuyện của tớ từ lúc nào đến lượt cậu quản? Cậu nghĩ cậu là gì của tớ? Cậu thần kinh à!”
Kim Jaejoong mạnh mẽ xoay người, đột nhiên dạ dày cậu đau nhói, cảm giác khó chịu ập đến, tay chân cậu bỗng không còn sức, cả người ngã lại xuống giường. Kim Jaejoong cảm thấy mắt hoa hết lên, hai tay vô lực không kìm chế được nhẹ nhàng run rẩy.
Jung Yunho bị cậu doạ, lập tức khom người ôm lấy cậu: “Jaejoong?”
Kim Jaejoong rất muốn nói gì đó, nhưng cậu lúc này ngay cả sức để há mồm cũng không có. Toàn thân cậu như tê liệt, không cảm thấy đau, chỉ là cảm giác không thể khống chế tay chân khiến cậu cảm thấy như thể mình đã biến thành người tàn tật.
“Cậu bị bệnh à?” Jung Yunho sờ sờ trán cậu, không thấy nóng lên. “Khó chịu ở đâu? Cậu nói cho tớ biết đi, cần uống thuốc không? Thuốc ở chỗ nào?”
Kim Jaejoong không cách nào trả lời anh. Ánh mắt cậu rã rời không tập trung, mà gương mặt Jung Yunho lúc này chỉ còn là một cái bóng mơ hồ. Kim Jaejoong tuy biết rõ anh là ai, nhưng lại không nhìn thấy rõ mặt anh.
Jung Yunho sốt ruột nhìn cậu, nhịn không được vỗ vỗ trên mặt cậu: “Jaejoong, cậu bây giờ có nghe thấy tớ nói gì không? Có đau ở đâu không?”
Kim Jaejoong miễn cưỡng gật gật đầu.
Jung Yunho thấy cậu vẫn còn tỉnh táo, vội vàng hỏi: “Có cần tớ gọi xe cứu thương không?”
Kim Jaejoong lắc đầu.
Lúc bắt đầu đau là khi khó chịu nhất, chỉ một phút thôi mà khuôn mặt Kim Jaejoong đã trắng bệch, không còn chút máu nào. Cậu vốn gầy không được mấy cân thịt, nay lại thêm gương mặt như vậy, Jung Yunho thấy mà chua xót. Anh ôm Kim Jaejoong vào trong ngực, lòng sốt ruột khó chịu vô cùng.
Tình cảnh thế này không phải xảy ra lần đầu tiên, chỉ là gần đây số lần càng ngày càng nhiều. Là bệnh gì Kim Jaejoong trong lòng đều rõ, nhưng mà cậu không thể khống chế bản thân, đôi khi trong lòng không thoải mái lại nhịn không được uống ít rượu. Mà tửu lượng của cậu lại quá tốt, một chai đâu đủ để cậu say. Đàn ông độc thân tìm rượu để say như cậu, khi điên lên thì đâu quản được nhiều, chỉ biết liên tục rót thêm cho bản thân, dần dần, bệnh cậu càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi qua thời gian đau nhói, thân thể Kim Jaejoong cũng bắt đầu đỡ hơn. Đại khái khoảng năm sáu phút sau, Kim Jaejoong rốt cuộc khôi phục lại chút ít sức, cậu vẫy vẫy tay, Jung Yunho như nghe hiểu cúi đầu xuống, ghé tai vào bên miệng Kim Jaejoong.
Giọng Kim Jaejoong rất nhẹ lại rất chậm, đứt quãng nói: “… Mang tớ vào phòng tắm, để tớ ngâm nước ấm.”
Jung Yunho ôm lấy cậu, đi vài bước liền vào phòng tắm. Anh đặt Kim Jaejoong ngồi tựa vào bàn đá cẩm thạch trước gương to, sau đó rửa sạch bồn tắm lớn, điều chỉnh độ ấm rồi xả nước vào bồn.
Kim Jaejoong mềm nhũn nằm đằng kia. Jung Yunho xả nước xong liền cởi quần áo hộ cậu, Kim Jaejoong trong lòng không muốn, nhưng lại không có cách khác. Cậu tựa vào trong ngực Jung Yunho, mặc anh cởi sạch sẽ quần áo trên người cậu.
Nước ấm trong bồn tắm đã đầy, Jung Yunho ngồi trên thành bồn tắm, chậm rãi đặt Kim Jaejoong vào. Thành bồn tắm độ cong khá lớn, Jung Yunho đành phải dùng hai tay đỡ phía cổ và sau lưng cậu.
Nước ấm có thể xoa dịu thân thể tê liệt, Kim Jaejoong nằm trong hơi ấm mịt mờ, nhìn không rõ ràng chút nào. Da cậu vốn rất trắng, mấy năm nay sinh hoạt không điều độ khiến màu da cậu lại có thêm vẻ đẹp của mỹ nhân bệnh.
Hai tay Jung Yunho vì giữ nguyên tư thế một thời gian dài mà đau nhức. Nhưng anh không nói gì, cứ yên lặng nhìn Kim Jaejoong.
Hai ba phút sau, ánh mắt Kim Jaejoong bắt đầu khôi phục tiêu cự. Cậu miễn cưỡng mở mắt, môi giật giật, thật lâu sau mới thở dài một hơi.
Jung Yunho vội vàng hỏi: “Sao vậy? Có đỡ hơn không?”
Kim Jaejoong thở dốc một hồi, sắc mặt bị hơi nóng chưng hồng, nhìn có chút khoẻ mạnh hơn, “Tốt… Tốt hơn rồi…”
Tư thế của hai người rất không tự nhiên, đặc biệt là khi Jung Yunho khom người, hai tay đỡ cậu, động tác này rất tốn sức, anh dứt khoát xắn quần, ngồi xuống bồn tắm.
Đồ đạc trong phòng này đều do hai người cùng sắm sửa mấy năm trước, bồn tắm lớn vốn dùng cho hai người. Jung Yunho ngồi phía sau, để Kim Jaejoong nằm giữa hai chân anh.
Tư thế này quá mức dựa dẫm, Jung Yunho rất nhiều năm chưa ôm Kim Jaejoong như vậy, cằm anh nhẹ nhàng ma sát với tóc Kim Jaejoong, đáy lòng mềm mại như một hồ nước ấm.
“Đừng bướng bỉnh như vậy nữa được không? Cậu nghe tớ một lần, cậu không cần phải lo lắng gì cả, tớ sẽ làm thay cậu.”
Ngón tay Jung Yunho nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt Kim Jaejoong. Anh không dám dùng nhiều sức, lại càng không dám làm quá, chỉ có thể nhẹ nhàng nghịch nghịch lọn tóc Kim Jaejoong: “Tớ biết rõ cậu không quan tâm những thứ kia, kỳ thật tớ cũng không quan tâm… Nhưng mà tớ quan tâm cậu, tớ không thể nhìn những người kia nói cậu như vậy.”
Kim Jaejoong hơi xoay đầu, nhìn Jung Yunho, một lúc lâu khoé miệng như có như không nở nụ cười. Nụ cười kia chỉ thoáng chút rồi tắt ngay, như thể chưa bao giờ xuất hiện trên khoé miệng cậu.
Sao cậu lại cười?
Jung Yunho cảm thấy mình không nên quá để ý những việc này. Tính cách Kim Jaejoong là như vậy, anh vĩnh viễn không đoán được cậu đang suy nghĩ gì, nhưng khi anh nhìn Kim Jaejoong, gương mặt kia rất suy yếu, rất dễ vỡ, như thể không chịu được dù anh chỉ hơi lớn tiếng chút.
“… Được.” Kim Jaejoong hạ mắt, lông mi như cánh quạt vẫn còn dính bọt nước nho nhỏ. Giọng cậu rất nhẹ, khiến người không cách nào phán đoán được cảm xúc của cậu.
Nếu Kim Jaejoong ngay từ đầu đã đồng ý, vậy Jung Yunho nhất định sẽ giữ lời mà đi, như vậy anh sẽ không thấy cảnh vừa rồi. Jung Yunho nhớ tới lúc Kim Jaejoong đột nhiên ngã xuống, gương mặt tái nhợt cộng thêm toàn thân run rẩy, trong lòng Jung Yunho đột nhiên nảy lên một suy nghĩ, anh bị suy nghĩ kia doạ sợ.
Kim Jaejoong nhất định đã mắc bệnh, hơn nữa còn bệnh rất nặng.
Jung Yunho nghĩ nếu mình hỏi cậu, cậu chắc chắn sẽ không nói; nhưng bảo anh không hỏi, anh lại không làm được.
Kim Jaejoong dù không còn là người yêu của anh, nhưng vẫn là người quan trọng nhất trong lòng anh.

Chỉ cần nhìn Kim Jaejoong sống tốt, anh đã cảm thấy thoả mãn rồi.

May 30, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 17

Chapter 17
Cậu là một người hiểu rất rõ bản thân mình, có rất ít người làm được như cậu, từ lúc bắt đầu đã biết rõ bản thân cần gì. Cậu yêu Jung Yunho, đây là sự thật không thể thay đổi. Dù Jung Yunho đã tổn thương cậu nhiều như vậy, nhưng cậu vẫn nhớ rõ những kỉ niệm hạnh phúc khi ở bên nhau kia.
Kim Jaejoong trầm ngâm nhìn bóng tối: “Tìm tớ có việc gì?”
Jung Yunho thấy cậu đã nói chuyện thì âm thầm thở phào: “Tin tức gần đây cậu nên đọc đi, tớ vốn cũng không định nói cho cậu biết, nhưng xế chiều nay, toàn bộ clip trong di động của Tiễn Chanh đã bị tung lên mạng rồi. Tớ vẫn chưa tra ra được là ai đăng, hơn nữa có tìm được cũng chẳng có tác dụng gì, vậy nên tớ muốn tìm cậu nói chuyện.”
Kim Jaejoong còn chưa lên mạng xem, nhưng mà cậu không muốn nói gì với Jung Yunho cả: “Coi như là tuyên truyền cho phim thôi. Chẳng có gì để nói cả, những việc thế này càng giải thích càng loạn, tuỳ bọn họ đi.”
“… Cậu nghĩ như vậy à?” Cách điện thoại, Jung Yunho im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi một câu.
Kim Jaejoong thản nhiên nói: “Cậu muốn nói gì với tớ?’
“Tớ nghĩ vài biện pháp để giải quyết việc này, nhưng mà phải thương lượng với cậu mới quyết định được.”
“Thật xin lỗi, tớ không muốn gì nói với cậu về chuyện này cả.”
Đầu bên kia Jung Yunho gặp đèn đỏ. Anh vội vàng phanh xe, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra tiếng động chói tai: “Không nói chuyện này thì nói chuyện gì?”
Kim Jaejoong há miệng, thiếu chút nữa thốt lên. Cũng may cậu vẫn còn có ý thức, cuối cùng nuốt xuống toàn bộ lời muốn nói.
Điện thoại vẫn đang kết nối, nhưng Kim Jaejoong vẫn im lặng, cậu thậm chí có thể nghe thấy đầu bên kia điện thoại loáng thoáng có tiếng thở dài. Kỳ thật cậu không phải không muốn nói chuyện với Jung Yunho, chỉ là lúc này, cậu không muốn gặp Jung Yunho, cậu vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ được mối tình kia. Nếu hiện tại gặp, chẳng may cậu không khống chế được nói vài lời không nên nói, vậy hai người bọn họ sau này gặp nhau sẽ rất xấu hổ.
Cậu đã từng hỏi Jung Yunho, nếu sau này quan hệ của chúng ta bị truyền thông biết, anh sẽ làm thế nào?
Khi đó bọn họ còn rất trẻ, sau khi rời khỏi DBSK, Kim Jaejoong không biết mình đang làm gì, cậu mở một quán cà phê, sau lại ra album solo. Cậu không có mục đích sống trên thế giới này, không ai biết cậu muốn gì, cũng không ai hiểu được tại sao cậu phải làm như vậy. Nhưng cậu biết rõ —— Vì cậu yêu Jung Yunho. Chỉ vì có thể tiếp tục yêu người này, cậu có thể rời khỏi giới giải trí.
Lúc ấy, Jung Yunho rất chân thành nói với cậu: “Anh sẽ nói cho mọi người biết, em là vợ của anh.”
Khi đó họ tuy không thể công khai đi với nhau, dù thỉnh thoảng gặp được cũng phải làm bộ không thèm nhìn, nhưng Kim Jaejoong cảm thấy rất hạnh phúc. Trước khi Jung Yunho về nhà, cậu sẽ đích thân chuẩn bị bữa tối cho anh, giặt quần áo cho Jung Yunho, nhìn anh mệt mỏi nằm trên giường mà chìm vào giấc ngủ. Đó là nhà của cậu, một gia đình trọn vẹn.
Vậy nên khi Jung Yunho nói những lời này, Kim Jaejoong không nghĩ quá nhiều. Câu cho là đúng, bởi vì cậu tin Jung Yunho cũng yêu cậu. Cậu còn nhớ rõ ánh mắt Jung Yunho lúc đó, tập trung vô cùng, nhưng đang hứa hẹn với cậu.
Không nghĩ tới vấn đề mười năm trước hỏi vậy mà đã thật sự xảy ra, quả thật trùng hợp như trong truyện cổ tích vậy. Nhưng Kim Jaejoong không dám hỏi, cậu thật sự rất sợ, nếu Jung Yunho không trả lời giống lúc trước…
Kim Jaejoong hiểu rõ, tình cảm bọn họ theo thời gian trôi qua, bao nhiêu ngày đêm đã sớm mài mòn hết. Dù là yêu hay là hận, thời gian vẫn luôn là thuốc làm dịu mạnh nhất.
Nhưng cậu lại không cách nào khiến cho tình cảm của mình phai nhạt đi được. Bất kể lúc nào, chỉ cần cậu nhớ tới những hình ảnh trong quá khứ, tim cậu sẽ đau đớn như thể bị cắt ra. Loại đau đớn này không quá sâu, nhưng lại âm ỉ kéo dài như người đang cầm dao cùn mà cắt từng chút một.
Hai người hồi lâu không nói gì. Jung Yunho rốt cuộc thở dài, thấp giọng nói: “Mặc kệ cậu có muốn nói chuyện với tớ hay không, hiện tại tớ muốn gặp cậu… Cậu nói cho tớ biết giờ cậu đang ở đâu, tớ qua tìm cậu được không?”
Kim Jaejoong không trả lời, Jung Yunho lại kiên nhẫn đợi.
Chờ đợi vẫn luôn là việc giày vò con người nhất, bởi vì bạn biết rõ cuối cùng sẽ không tránh được, nhưng lại cố kéo dài thêm đôi chút. Tựa như Kim Jaejoong lúc này, cậu căn bản không biết mình có muốn gặp Jung Yunho hay không, lúc Jung Yunho nói “Tớ muốn gặp cậu”, cậu vô thức muốn chửi thề một câu.
Trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy sao?
Kim Jaejoong hận nhất là bản thân không nói dối. Không phải là cậu không lừa người khác, cậu chỉ không lừa bản thân mình.
Dù cậu có phủ nhận thế nào, cậu không thể thay đổi một sự thật, một người khi yêu người khác, từ trước tới nay sẽ không vì thái độ của đối phương mà thay đổi lòng mình.
“… Tớ ở nhà, mật khẩu không đổi, cậu tự đến đi.” Giọng Kim Jaejoong rất nhẹ, tựa như lông vũ bay lượn giữa không trung. Cậu cúp điện thoại xong, cảm thấy tay mình cũng đang run rẩy.
Ngôi nhà này là mấy năm trước, Jung Yunho mua làm quà tặng cho Kim Jaejoong.
Có một lần Kim Jaejoong nói muốn đi Đan Mạch, đó là quê hương của truyện cổ tính, chừng năm sáu tháng sau, Jung Yunho cùng cậu đến Aarhus[1] chơi vài ngày. Hai người đi thăm quan bảo tàng mỹ thuật, lại chụp ảnh trên những con phố như trong truyện cổ tính. Cuối cùng khi bọn họ vào giáo đường Aarhus, Jung Yunho tặng hai món quà cho Kim Jaejoong, một là chiếc nhẫn kim cương, một là giấy chứng nhận bất động sản.
Jung Yunho mở hộp, lấy chiếc nhẫn kim cương dành cho nam ra, dùng ánh mắt đơn giản nhất nhưng chân thật nhất chăm chú nhìn Kim Jaejoong: “Em nhận chiếc nhẫn này thì coi như đồng ý lời cầu hôn của anh. Em nhận lấy nhà, chúng ta sẽ kết hôn.”
Nhiều năm như vậy, chiếc nhẫn vẫn luôn bị Kim Jaejoong giấu ở trong ngăn kéo hai tầng trong phòng sách, mà ngôi nhà này ngay từ đầu đã đăng ký dưới tên Kim Jaejoong.
Jung Yunho trực tiếp đi thang máy từ bãi đỗ xe dưới mặt đất lên. Ra khỏi thang máy, đi bộ một chút là đến nhà Kim Jaejoong.
Đây là khu chung cư cao cấp, phần lớn các gia đình đều lắp đặt hệ thống nhận dạng vân tay. Jung Yunho do dự nhìn bàn phím nhập mật mã, cuối cùng vẫn chọn ấn chuông cửa.
Kim Jaejoong mở cửa nhìn anh một cái, không nói gì liền xoay người vào trong.
Vốn qua đợt quay phim vừa rồi, thái độ của Kim Jaejoong với Jung Yunho đã tốt đẹp hơn nhiều. Nhưng hôm nay cậu không biết vì sao, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là khi vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Jung Yunho. Hình ảnh này thật đáng ghê tởm, như đang khắc sâu thêm vết sẹo của cậu.
“Ăn cơm chưa?” Jung Yunho đóng cửa lại. Căn nhà này vẫn giống lúc trước, sau khi hai người chia tay, Kim Jaejoong cũng không về đây được mấy lần, nhưng mà nhà coi như sạch sẽ, xem ra là có thuê người định kỳ đến quét dọn.
“Cậu chưa ăn à?” Kim Jaejoong vô thức hỏi lại.
Cậu đi tới ghế salon, bên phải chính là phòng bếp, mà cậu hỏi xong cũng cảm thấy không ổn, vì vậy cậu dừng lại quay người nhìn Jung Yunho đang đứng trước cửa. Anh đang cầm đôi dép lê, khom người định đổi.
Kim Jaejoong nở nụ cười chua chát, lại hỏi một lần nữa: “Nếu chưa ăn thì ra ghế salon ngồi chờ, nhưng mà trong nhà chỉ còn mì thôi.” Kim Jaejoong chỉ chỗ ghế salon, sau đó đi và phòng bếp.
“Tớ không đói.”
“Vậy là chưa ăn rồi.”
Jung Yunho chần chờ đôi chút, không khách sáo với cậu nữa: “Ừ, chưa ăn, tớ họp ở công ty suốt, xong cái là đến đây luôn.” Jung Yunho ngồi xuống ghế salon, quan sát phòng khách, quả nhiên trên chiếc kệ gần ban công vẫn đặt chiếc đèn hoa mà Kim Jaejoong thích nhất. Jung Yunho vẫn cảm thấy những thứ này đặc biệt nữ tính, nhưng Kim Jaejoong lại thích, vậy nên lúc trước, phong cách nhà bọn họ vô cùng lộn xộn, vừa có sự lãng mạn của thiếu nữ, vừa có sự phản nghịch của con trai.
Trong phòng bếp truyền đến mùi thơm của mì. Jung Yunho nhịn không được ghé mắt nhìn, Kim Jaejoong đang bưng một bát mì lớn đi ra. Cậu hất cằm về phía phòng ăn, Jung Yunho đang định nói ăn ở phòng khách cũng được rồi lại giật mình nhận ra, anh đã không còn là chủ của căn nhà này nữa rồi.
Kỳ thật Kim Jaejoong cũng không phải người rất giỏi nấu ăn, cậu chỉ là rất thích cảm giác khi ở trong bếp. Vì vậy, cậu thỉnh thoảng sẽ làm mấy món kỳ quái mà tự cậu ság tạo ra, sau đó mời người khác ăn, ăn xong sẽ ra sức truy hỏi ăn ngon không. Jung Yunho là dạng người không kén ăn, chỉ cần no bụng là được, ăn gì không quan trọng, vậy nên anh từng được Kim Jaejoong khen là người đàn ông có vị giác tốt.
Danh hiệu này Jung Yunho đã đảm nhận mười năm, bởi vì trong DBSK, không ai nguyện ý tranh danh hiệu này với anh.
Jung Yunho từng miếng từng miếng ăn mì, nhưng mì vừa ra khỏi nồi nên rất nóng, đầu lưỡi Jung Yunho bị bỏng đến đau rát.
“Ăn chậm chút, thổi đã rồi hãy ăn!” Kim Jaejoong nói xong mới nhận ra mình lắm lời, vì vậy cậu dời đề tài sang vấn đề mà hai người hôm nay phải nói. “Không phải cậu nói có việc muốn nói với tớ sao? Bây giờ nói đi.”
Jung Yunho nuốt mì trong miệng: “Cậu vừa rồi đã lên mạng xem chưa?”
“Chưa.”
“Video bị phát tán từ Trung Quốc. Bọn họ nói như thế nào? Trương Tuyết có liên lạc với cậu không?”
Kim Jaejoong gật gật đầu: “Cô ấy buổi chiều đã gọi điện cho tớ, nói qua về tình huống bên Trung quốc.”
“Cậu nói với cô ấy như thế nào?”
Kim Jaejoong liếc nah: “Tớ bảo cô ấy không cần lo, cứ kệ bọn họ đi.”
Jung Yunho nhìn cậu, đột nhiên buông đũa: “Cậu định làm như vậy thật à? Đây không phải scandal bình thường, tất cả truyền thông châu Á đều đang chăm chăm dõi theo việc này, một khi ầm ĩ hơn nữa thì ngay cả những việc trước kia… Không, những việc trước kia đã bị lôi ra rồi, nếu tiếp tục mở rộng, cậu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”
Kim Jaejoong không sao cả cười cười: “Tớ chẳng quan tâm.”
Jung Yunho sốt ruột cho cậu cả đêm, kết quả giờ lại bị một câu của cậu chặn ngang họng. Anh im lặng cả buổi mới thở dài nói: “Vậy cậu quan tâm cái gì?”
“Tớ chẳng quan tâm gì cả.”
Giọng điệu của Kim Jaejoong hoàn toàn không giống đang nói đùa. Jung Yunho bất giác nhíu mày, anh ăn thêm hai miếng, mới hỏi: “Jaejoong, tớ mấy năm này không dám liên lạc với cậu, tớ cảm thấy mình không nên quấy rầy cậu. Nhưng tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, mấy năm qua cậu thế nào?”
Kim Jaejoong ngẩn người, nhưng mà rất nhanh đã phản ứng lại: “Vốn không tệ đâu, nhưng hiện tại lại bị cậu quấy rầy.”
“Tớ…” Jung Yunho im lặng hồi lâu mới nói: “Tớ biết rõ rất nhiều chuyện không phải một câu xin lỗi là có thể cứu vãn, nhưng tớ thật sự hi vọng cậu có thể sống tốt, tớ không muốn cậu bị tổn thương nữa. Như mấy lời đồn đãi kia vậy, nếu có thể khống chế, vậy chúng ta thử một lần có được không?”
Kim Jaejoong đột nhiên nở nụ cười, cậu nhướn mày hỏi: “Cứu vãn?”
“Tớ nói là những thương tổn mà tớ gây ra cho cậu, không phải một câu xin lỗi là có thể đền bù.”
“Không cần.” Kim Jaejoong lạnh mặt, ngay cả giọng cậu cũng rất lạnh lùng, “Chuyện của tớ tự tớ sẽ tìm cách, cậu lo cho mình là được. Ba mươi mấy tuổi rồi, ngay cả cơm tối cũng không có ai dặn cậu ăn sao?”
Ánh mắt Kim Jaejoong nhìn chén mì trước mặt Jung Yunho. Jung Yunho mới đầu không hiểu ý cậu, một lát sau anh mới đột nhiên hiểu ra, “Tớ thấy sống một mình cũng hay, mấy năm nay tớ vẫn sống một mình.”
Kim Jaejoong lại cười lạnh một tiếng: “Ăn no chưa?”
“Ừ, no rồi.”
“No rồi thì về đi.” Kim Jaejoong đứng lên đi tới phòng ngủ, “Bát để đằng kia, nhớ khoá cửa hộ tớ.”
Phòng ngủ vẫn tối đen như trước, Kim Jaejoong nằm trên giường, quay lưng về phía cửa.
Một lát sau, phòng khách không hề truyền đến tiếng đóng cửa. Lại một lát sau nữa, tiếng bước chân vững vàng vang lên, đèn ở đầu giường Kim Jaejoong đột nhiên bị bật lên.
“Cậu ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy.” Jung Yunho vươn tay đắp chăn hộ cậu. Kim Jaejoong lại hất ra luôn, cậu vẫn luôn nhắm mắt, không chịu nói gì.
“Tớ biết tâm tình cậu không tốt. Nếu cậu không muốn nói gì vậy chuyện này giao cho tớ xử lý, cậu thấy thế nào?”
Kim Jaejoong vẫn không nhúc nhích nằm đó, căn bản đã coi Jung Yunho là không khí.
Jung Yunho đứng đó một lát, anh nhẹ nhàng thở dài, sau đó ngồi xổm xuống trước giường, cứ vậy lẳng lặng nhìn Kim Jaejoong. Khuôn mặt hai người rất gần nhau, gần đến mức chỉ cần nhích thêm một chút là có thể hôn đối phương.


[1] Aarhus: Thành phố lớn thứ hai Đan Mạch.

May 29, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 16

Chapter 16
“Lần này chắc chắn sẽ không làm mất!”
Kim Jaejoong không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cậu thầm nghiền nát vụn câu này trong tâm khảm. Cậu cảm thấy một ngọn lửa chậm rãi nhen nhúm trong lòng cậu, ra sức công thành chiếm đất.
Sẽ không làm mất?
Tớ thấy có khi còn trực tiếp vứt nó đi luôn!
Park Yoochun đang nghịch nghịch dàn âm thanh. Gã dùng cùi chỏ huých Kim Junsu bên cạnh, mặt hất lên, Kim Junsu hiểu ý xoay người sang chỗ khác.
“Làm sao hả?” Kim Jaejoong tâm tình rất tệ, cậu nghiêng người ngồi trên ghế salon, hơi cúi đầu, thấy Kim Junsu quay đầu lại nhìn cậu liền giương mắt nhìn lại, ánh mắt rất sắc bén.
Kim Junsu không hiểu sao lại bị hỏi khó, cậu lại nhìn Park Yoochun, tủi thân trả lời: “Không, em chỉ nhìn thôi.”
Kim Jaejoong hếch cằm, cả người ngửa ra tựa trên ghế salon, “Nhìn cái gì?”
Kim Junsu thoáng nhíu mày, cậu nhận ra có gì đó không ổn. Mà Park Yoochun vẫn đang quay lưng về phía mình, thoáng nhìn về phía Tiễn Chanh thì thấy cô có vẻ đang tập trung nghe bản thu âm, trên thực tế, nhất định là đang dựng tai lên nghe lén mới đúng!
Má nó! Giả bộ điếc hết à! Còn không phải tại cậu!
“Em chỉ nhìn lung tung thôi, hyung, anh trở mặt nhanh thế.” Kim Junsu nhỏ giọng đáp lời, rồi ngay lập tức quay người lại đeo tai nghe lên, giả bộ tập trung như người bên cạnh.
Park Yoochun khẽ liếc mắt an ủi, đáng tiếc Kim Junsu nhìn thấu hư tình giả ý của gã, khinh thường lườm gã.
Tai nghe Kim Junsu bị tháo xuống, trên đầu vang lên giọng Kim Jaejoong, rất lạnh.
“Đưa di động cho anh.”
Kim Junsu nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, cậu nhanh chóng lấy di động từ trong túi ra đưa.
Kim Jaejoong loay hoay một hồi, hỏi: “Em có cài Weibo của Trung Quốc không?”
Kim Junsu không hiểu gì, Park Yoochun tháo tai nghe xuống, thay cậu trả lời: “Hình như Junsu không có, làm sao vậy?”
“Vậy em có không?”
Park Yoochun chủ động lấy di động đưa cho cậu: “Có, mở ra là thấy.”
Kim Jaejoong lục lọi một hồi, trả di động lại cho gã, nhưng trên mặt hiện rõ mất mát.
“Muốn tìm gì vậy?” Park Yoochun mở khoá xem, dường như Kim Jaejoong vừa xem danh sách follow của gã trên Sina Weibo, “Hyung, anh cũng đăng kí cái này à? Mình follow nhau đi, tên anh là gì?”
“JHero.” Ngón tay Kim Jaejoong rất linh hoạt, nhanh chóng ấn vài cái, “Anh cũng follow em rồi.”
Park Yoochun reload lại di động, “Không thấy, vẫn chỉ có mình em follow anh. Hyung, có phải anh follow nhầm không, tên anh vừa follow là gì?”
Kim Jaejoong có chút không kiên nhẫn, chủ yếu là vì tâm tình cậu không tốt: “Phác Hữu Thiên, tên tiếng Trung của em ấy.”
“Cái đó không phải em!” Park Yoochun dùng di động tìm mấy chữ Kim Tại Trung, sau đó đưa cho cậu xem: “Anh xem tên anh cũng có phải là anh đâu, tên chúng ta hình như đều bị người khác lấy để đặt tên nick rồi. Anh follow lại đi, của em là Park 64.”
Não Kim Jaejoong dừng hoạt động vài giây, sau đó cậu nhận ra, vừa rồi mình không vui kỳ thật đều là do cậu tự hiểu lầm! Ý nghĩ này vừa loé lên liền chiếm lấy lòng cậu. Cậu bối rối mở điện thoại muốn xoá bỏ weibo đầu tiên của mình, kết quả lại bị ánh mắt của Park Yoochun chặn nửa đường.
Ngón tay Park Yoochun gõ gõ trên màn hình di động theo một tiết tấu kỳ lạ, Kim Junsu nghe vậy liền vươn người ra nhìn.
“Ah!” Kim Junsu khoa trương hô một tiếng, lập tức cười rộ lên “Ue kyang kyang”: “Hyung, anh follow nhầm người rồi! Có khi người này là fan của Yunho hyung đấy, hiện tại đoán chừng mọi người đều biết rồi.”
Những lời này đánh thức Kim Jaejoong, cậu bất chấp ánh mắt xấu xa của Park Yoochun, tóm tại bây giờ phải lập tức xoá weibo cậu đã đăng và bỏ follow “Trịnh Duẫn Hạo”.
Park Yoochun là bạn tốt của cậu, sao lại không hiểu tâm tư cậu, “Em không follow Yunho hyung, đây cũng là lần đầu tiên hợp tác với anh ấy ở Trung Quốc.”
Trên mặt Kim Jaejoong có chút mất mát. Kim Junsu nói: “Những việc thế này hẳn phải tìm Shim Changmin a! Tên đó nhất định biết rõ!”
Trên thực tế, tìm ai cũng đã muộn. Tìm ai cũng vô dụng.
Ai mà ngờ tới, weibo mà Kim Jaejoong đặc biệt gửi cho “Trịnh Duẫn Hạo” kia, sau khi đăng lên đã bị mọi người nhao nhao screenshots lưu lại, đồng thời cả việc cậu follow “Trịnh Duẫn Hạo” và bỏ follow cũng bị người screenshots. Những hình ảnh này chỉ trong vòng một đêm liền lan truyền trên mạng với tốc độ nhanh đến chóng mặt, mà tất cả là do người sử dụng weibo có tên “Trịnh Duẫn Hạo” kia phát tán.
Cô ghép ảnh chụp lại Kim Jaejoong follow mình cùng với mấy bức khác thành một bức ảnh tổng kết siêu to. Mà bức ảnh này sau khi công bố trên weibo liền triệt để đánh nát mọi nghi vấn, bởi có người đã khẳng định đây là thật! Tuyệt không phải photoshop!
Ngắn ngủn hai ngày, lượng chia sẻ đã hơn bảy tám chục nghìn lượt, đồng thời cũng trở thành chủ đề nóng hiếm có.
Từ lúcKhúc chuyện xưabấm máy đến nay, quan hệ hai người đã bị chú ý vô cùng. Tuy vậy đây chỉ coi là vấn đề giải trí nho nhỏ, truyền thông không tham dự nhiều lắm, không bao lâu sau liền bị dập tắt.
Giờ chỉ một thời gian ngắn sau lại có việc này xảy ra, truyền thông không phải người ngu, netizen lại càng có khứu giác linh mẫn, bọn họ có khả năng nhìn ra mặt biển bình yên không gợn sóng nay sắp sửa nổi lên sóng to gió lớn.
Jung Yunho và Kim Jaejoong đều không phải người bình thường, ở ngoài đời họ đều là những người hô gió gọi mưa, một là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, một là vua màn ảnh Châu Á, hai người ngoài lúc quay phim ra thì không hề xuất hiện cùng nhau, nhưng chỉ cần như vậy, dưới sự thúc đẩy thêm mắm thêm muối của netizen, scandal này cứ như vậy nổi lên.
Kim Jaejoong chắc chắn là một đoá hoa hiếm thấy trong ngành giải trí. Cậu bí mật hút thuốc uống rượu, quanh năm ra vào bar đêm, bên người cậu cả trai lẫn gái nhiều vô số kể, nhưng cậu lại chưa từng có scandal! Không đúng, không thể nói như vậy, nói đúng ra là cậu chưa từng có scandal với phụ nữ!
Đây cũng là một việc tốt, không có scandal chứng tỏ cậu giữ mình trong sạch! Nhưng sau việc này, hiển nhiên mọi người không nghĩ như vậy nữa. Vài phóng viên còn nghĩ ra rất nhiều phỏng đoán để giải thích quan hệ hai người, chẳng hạn như: Chuyện xưa mập mờ của đạo diễn nổi danh quốc tế Kim Jaejoong cùng vua màn ảnh Hàn Quốc Jung Yunho! ‘Tình bạn’ của Kim Jaejoong và Jung Yunho! Chân tướng năm đó DBSK tan rã!
Đây cũng chỉ là giật tít mà thôi, nội dung còn chưa quá phận. Nếu muốn, bạn có thể đọc mấy topic mà netizen thảo luận vấn đề này xem, như thể họ hoàn toàn biết rõ quan hệ của hai người vậy.
Ở Trung Quốc, netizen quả nhiên là sự tồn tại thần kỳ!
Mà một khi đám người này coi việc truy rõ ngọn nguồn của sự việc thành mục tiêu đời mình, vậy chỉ có thể chia buồn với bạn.
Vậy nên chỉ vài ngày sau, một danh sách tổng kết chi tiết hint của Kim Jaejoong và Jung Yunho từ lúc ra mắt đến sự kiện weibo hôm trước cứ như vậy trở thành topic nóng nhất các trang mạng xã hội.
Có người kinh ngạc: “Hoá ra Kim Jaejoong và Jung Yunho đã từng có scandal à!”
Có người cảm thán: “Quả nhiên mười người đàn ông thì có chín người là gay!”
Có người trào phúng mỉa mai: “Gay thì có gì đáng nói! Không quảng cáo thì chết người à!”
Còn một bộ phận hủ nữ, các cô chỉ biết không ngừng đăng bài, nội dung phần lớn là mấy bức ảnh đã PS, vài fic tự viết, video cũng không thiếu.
Kim Jaejoong không hiểu tiếng Trung, hơn nữa cậu gần đây vội vã việc quảng bá cho Khúc chuyện xưa, cũng không có thời gian lên mạng. Nhưng cậu không xem không có nghĩa là người bên cạnh cậu không xem. Lúc những tin tức này xôn xao tới tận Hàn Quốc, những người bạn tốt của cậu cũng nhịn không được gọi điện thoại tới, đám người này chính là điển hình cho bên ngoài quan tâm bên trong bà tám.
Năm đó khi Kim Jaejoong và Jung Yunho còn ở bên nhau, phần lớn bạn bè quan hệ tốt với hai người đều biết. Kỳ thật Kim Jaejoong chưa từng nghĩ ra sức che giấu, chỉ vì Jung Yunho mới nhẫn nhịn đôi chút, nếu để cậu tự quyết, đã sớm công khai sau đó quang minh chính đại hẹn hò rồi.
Kết quả sau khi hai người chia tay, Kim Jaejoong xuất ngũ liền im lặng chạy tới Mĩ, mãi đến vài năm sau cậu mới một lần nữa quay trở lại trong tầm mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều chỉ là người thường, đều thích hiếu kỳ, vì vậy chỉ muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Kim Jaejoong phiền không chịu được, di động lại vang lên, cậu thật sự chỉ muốn đập nát nó ra!
Cau mày cầm điện thoại lên nhìn, là Kim Junsu gọi.
Kim Jaejoong lúc này đang buồn bực, tâm tình không tốt chút nào. Cậu ngồi trên chiếc thảm nhung dày trong phòng ngủ, lưng dựa vào giường, toàn thân toả ra oán khí.
Nếu bạn nhìn kỹ một chút, còn có thể nhận ra khí chất oán phu của phi tần không được sủng trong cung ngày xưa, lại mang theo chút tủi thân.
Cậu trầm giọng mà tràn ngập uy hiếp nói với điện thoại: “Đêm hôm khuya khoắt em gọi tới làm gì hả! Em có việc gì?”
Kim Junsu ở đầu kia điện thoại quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều tà còn chưa tắt hẳn, nhưng tâm tình cậu lúc này như thể có vạn con chuột tay cầm tay chạy qua đường, nào còn hơi đâu mà ngắm mặt trời lặn: “Hyung, Tiễn Chanh làm mất điện thoại.”
Kim Jaejoong không nói gì.
Kim Junsu cảm thấy mồ hôi trên trán không ngừng tích tụ, “Sáng nay, cô ấy tham gia một buổi họp báo, lúc kết thúc thì không thấy điện thoại đâu, sau cô ấy có bảo người quay lại tìm, nhân viên đều nói không thấy, có lẽ là đã bị phóng viên cầm mất.”
Nghệ sĩ mất điện thoại quả thực không phải việc nhỏ, nhưng Kim Jaejoong hiện giờ không có hơi sức đâu mà quản việc này, vì vậy qua loa an ủi hai câu liền chuẩn bị tắt máy, Kim Junsu gọi cậu một tiếng, sau đó ấp úng một hồi mới nói đến trọng tâm.
“Hyung, thực xin lỗi! Cô ấy không cố ý đâu, con gái đều thích mấy thứ linh tinh ấy mà… Cô ấy cũng không nghĩ sẽ bị mất điện thoại, hơn nữa danh bạ của cô ấy có mật mã, chắc không sao đâu.”
Kim Jaejoong hừ một tiếng, sau đó tỉnh táo lại hỏi: “Danh bạ bị công khai cũng không sao, dù sao truyền thông cũng biết hết mà. Tiễn Chanh ở đâu? Bảo cô ấy nghe điện thoại!”
Kim Junsu nhận ra hyung của cậu đang cố tỉnh táo, vì vậy kéo Tiễn Chanh, nửa bắt buộc đưa di động cho cô, Tiễn Chanh sợ hãi không dám nhận, giày vò một hồi mới nhận điện thoại nói xin lỗi. Kim Jaejoong cũng không mắng cô, chỉ hỏi: “Ngoài danh bạ di động cùng với mấy đoạn video tôi gửi cho cô ra còn gì nữa không?”
Tiễn Chanh nhỏ giọng nói: “Còn có vài bức ảnh, mấy đoạn clip ngắn.”
Kim Jaejoong nghe giọng cô nói liền biết không ổn, kết quả hỏi xong mới nhận ra ban nãy mình lạc quan quá! Tiễn Chanh cô nhóc này so với đám phóng viên chó săn còn đáng sợ hơn!
Nhìn xem cô đã quay những thứ gì rồi!
Chỉ riêng đoạn chia tay mà cậu và Jung Yunho làm mẫu thôi cũng đủ để truyền thông ầm ĩ ngất trời, không nghĩ tới còn có thứ đáng sợ hơn! Ngay cả cảnh hôn cậu làm mẫu cho Kim Junsu cũng bị quay lại!
Kim Jaejoong cúp điện thoại xong liền chửi vài câu thô tục. Cậu cảm thấy gần đây mình như bị nguyền rủa, chuyện xui xẻo cứ hết việc này đến việc khác ập đến.
Đây không phải mười năm trước, Kim Jaejoong hôm nay không muốn có bất cứ quan hệ gì với Jung Yunho. Cậu căn bản không sợ có scandal, chỉ có điều mối tình kia đã từng thương tổn cậu sâu đậm, lại khiến cậu mất mười năm thanh xuân, đối với cậu mà nói, đó là một hồi ác mộng, cũng là hạnh phúc xa vời không thể chạm tới.
Hiện tại chuyện cũ bị người ta coi như câu chuyện giải trí hàng ngày, vậy có khác gì tự tay khoét sâu vết sẹo của cậu đâu!
Kim Jaejoong ném di động qua một bên, nằm trên thảm ngẩn người.
Trong phòng không mở đèn, rèm cũng không kéo lên, Kim Jaejoong lẳng lặng nằm trong không gian tăm tối không chút ánh sáng này. Cậu bắt đầu nhớ đến rất nhiều chuyện lúc trước, từ khi cậu còn rất nhỏ đến lúc gặp Jung Yunho ở công ty, sau đó năm người họ bận rộn hoạt động suốt năm sáu năm, rồi khi họ giải tán, rồi sau đó…
Kim Jaejoong nghĩ tới cảnh cậu và Jung Yunho chia tay, lời Jung Yunho nói cậu cả đời cũng không quên được, nó là một con dao sắc bén, cắt nát trái tim cậu.
Nhưng mà Jung Yunho lại xin lỗi cậu, anh nói thật xin lỗi.
Kim Jaejoong gần như muốn khóc, trong đầu cậu chỉ toàn câu “Thật xin lỗi” kia. Hôm đó, một tiếng “Thật xin lỗi” của Jung Yunho so với lúc hai người chia tay còn muốn tàn nhẫn hơn!
Vậy là xong ư?
Bao nhiêu chuyện giữa hai người chỉ cần một câu “Thật xin lỗi” liền đặt dấu chấm hết.
… Đã hết thật chưa?
Kim Jaejoong còn đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, như thể ra sức không cho Kim Jaejoong ngồi một mình nghĩ lung tung.
Nếu thật sự có cái gọi là tâm đầu ý hợp, vậy hẳn là lúc này rồi.
Trên màn hình di động của Kim Jaejoong loé lên ảnh Jung Yunho. Cú điện thoại này là ai gọi? Kim Jaejoong nghĩ tới rất nhiều người, lại không hề có Jung Yunho.
Kim Jaejoong không do dự cũng không dập máy, cậu bình tĩnh nghe máy.
“Cậu ở đâu vậy?” Điện thoại vừa kết nối, sự không kiên nhẫn của Jung Yunho liền hoàn toàn bại lộ. Anh đang lái xe, tai nghe bluetooth tín hiệu không ổn định, tiếng truyền qua điện thoại hơi đứt quãng, “Jaejoong?”
Trong bóng tối không nhìn thấy gì, chỉ có chút ánh sáng phát ra từ điện thoại, Kim Jaejoong cầm di động lại nhìn, run sợ nhìn ảnh Jung Yunho trên màn hình.
Đầu kia điện thoại lại truyền tới hai tiếng “Jaejoong”.
Một cảm xúc dữ dội ập tới trái tim Kim Jaejoong. Cảm xúc này quá mức mạnh mẽ, khiến mũi cậu bất giác cay xè.

May 28, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 15

Chapter 15
Jung Yunho ngầm tưởng tượng bức ảnh kia trong đầu: Trong một căn phòng sang trọng ở Thượng Hải thời cận đại, một cô gái xinh đẹp say mê lắng nghe bên cạnh máy hát đĩa, chiếc gương hình bầu dục kiểu dáng châu Âu phản chiếu bóng dáng một người đàn ông. Mà người đàn ông kia lại nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng trong gương, cô đang dùng tiếng hát để bộc lộ tình yêu.
“Nếu như vậy thì chụp hai bức đi.” Jung Yunho chỉ chỉ tấm gương nói: “Một bức chụp người đàn ông, một bức chụp cô gái. Tớ nhìn cậu trong gương, cậu nhìn tớ qua gương.
Kim Jaejoong xoay đầu lại, không hiểu lắm: “Cái gì mà cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu?”
“Ý tớ nói là nam chính nữ chính ấy.”
Park Yoochun vỗ tay nói: “Cái này hay!” Gã đi đến giữa bối cảnh, tính toán tỉ lệ hình ảnh trên toàn bộ poster, cuối cùng đưa ra ý kiến tương đối thực tế, “Cứ làm theo lời Yunho hyung đi, poster chia thành hai bản. Nếu là chủ để tình yêu vậy phải bao trùm mọi loại tình yêu, một bức là tình yêu trong mắt chàng trai, một bức là tình yêu trong mắt cô gái.”
Kim Jaejoong nằm ngửa trên ghế salon, cậu vươn tay quơ quơ trên không trung, nói: “Tóm lại là khi yêu thì đàn ông mở to mắt nhìn, phụ nữ lại nhắm mắt nghe à!”
Park Yoochun đi đến sau lưng ghế salon, nói: “Tuy không dám đảm bảo 100%, nhưng 80% đàn ông đều như vậy.”
Jung Yunho tán thành gật đầu, “Tớ cũng nghĩ như vậy.”
Kim Jaejoong nhìn hai người, ánh mắt đảo tới đảo lui, cuối cùng hếch cằm lên, thản nhiên nói: “Chưa chắc, tớ không phải người như vậy.”
“Thế hyung là loại nào?” Park Yoochun hỏi đùa.
Kim Jaejoong không trả lời ngay. Cậu như vô tình lại như cố ý dừng tầm mắt trên mặt Jung Yunho, lại dùng giọng điệu rất tuỳ ý nói: “Anh dùng trái tim để yêu.” Hai tay cậu ôm lấy ngực, ra vẻ say mê: “Tình yêu của anh đều ở trong này.”
Park Yoochun nhặt một chiếc gối ôm nện cậu, Kim Jaejoong đang định nổi giận, lại nghe Park Yoochun hô một câu: “Ai! Một trăm năm trước Trung Quốc có loại gối ôm này sao? Thế này sẽ bị người ta nhặt sạn mất!”
Kim Jaejoong dùng sức ôm gối ôm vào trong ngực, phản bác: “Đây là của anh! Đồ cá nhân!”
Park Yoochun khoát khoát tay, trên mặt như hiện rõ mấy chữ to “Không cãi lại anh được”.
Ý tưởng đã thành hình, Kim Jaejoong cũng không chậm trễ nữa. Cậu bảo Jung Yunho đi trang điểm, sau đó lại để Park Yoochun giúp đỡ, cùng nhân viên đạo cụ bố trí bối cảnh.
Kim Jaejoong không thích việc tốn thể lực, Park Yoochun lại càng không thích. Vậy nên hai người chỉ tượng trưng khoanh tay, một bộ rảnh rỗi đứng đó. Mấy trợ lý đạo cụ chạy đi chạy lại, bị hai người sai tới sai lui.
Lúc Jung Yunho trang điểm xong, từ phòng thay đồ đi ra, bên này cũng gần như hoàn thành. Park Yoochun nhìn thấy Jung Yunho, dẫn đầu hô một tiếng: “Tạo hình này của hyung đẹp trai quá!”
Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy nhân vật sau khi tạo hình. Tuy lúc trước đã xem qua phim khi biên tập, nhưng cảm giác người thật đứng trước mặt lại hoàn toàn khác biệt, huống chi người này còn là người gã vô cùng quen thuộc.
Park Yoochun xem như là người đầu tiên tiếp xúc với phim ảnh trong cả năm người, đồng thời cũng có một lượng fan vô cùng đông đảo. Không nói ngoa, với việc đóng phim, nếu không phải Kim Jaejoong đã lăn lộn ở Hollywood mấy năm, vậy cậu thật sự phải gọi Park Yoochun một tiếng tiền bối. Tên kia căn bản là diễn viên trời sinh, thật thật giả giả, rất giỏi lừa người.
Gã lúc ở Hàn Quốc thỉnh thoảng cũng xem vài bộ phim điện ảnh truyền hình các kiểu. Jung Yunho trên màn ảnh càng ngày càng nổi bật, đây cũng là con đường phù hợp nhất mà Jung Yunho tìm được sau nhiều năm trải nghiệm, từ ngoại hình mà nhìn, anh quả thật là trai đẹp tiêu chuẩn trên phim.
“Đàn ông như Yunho hyung, tuổi càng lớn giá trị con người càng cao.” Biểu cảm của Park Yoochun rất phong phú, có chút hâm mộ lại có chút tiếc nuối, “Không như hai người chúng ta, mới 30 tuổi đã phải đổi nghề rồi.”
Kim Jaejoong lườm gã một cái: “Ai là chúng ta với em! Là giá trị con người của em quá cao, ai điên rồi mới tìm em đến đóng phim!”
Park Yoochun nhún vai nói: “Không cao đâu, thật sự không cao mà.”
Jung Yunho đi tới, biểu cảm bình thản, tựa vào lưng ghế salon giống Park Yoochun, nhưng lại rất gần chỗ Kim Jaejoong ngồi. “Em không giống với bọn anh, em là chủ tịch, bọn anh là nhân viên.” Tay phải Jung Yunho rất tự nhiên khoác lên vai trái Kim Jaejoong, công khai chia bè phái với Park Yoochun.
Ánh mắt Park Yoochun vẫn luôn dừng trên tay phải của Jung Yunho, không chịu rời đi, trên mặt dần dần hiện ra một nụ cười rất đặc biệt. Mấu chốt không phải nụ cười kia, mà là ánh sáng sâu xa trong mắt gã.
“Cậu mà cũng gọi là nhân viên sao?” Kim Jaejoong lườm Jung Yunho, “Chỉ có tớ thôi.” Cậu hất tay Jung Yunho ra, tận lực nói hết câu: “Nhưng hiện giờ, hai vị chủ tịch các cậu phải nghe lời tớ sắp xếp biết chưa, bởi vì tớ là đạo diễn!” Giọng Kim Jaejoong bất giác cao ngạo, ngay cả cằm cũng hơi hếch lên.
Tư thế này của cậu giống hệt như ở ký túc xá DBSK nhiều năm trước. Park Yoochun thu lại ánh mắt, có chút kinh ngạc cười cười: “Mặc kệ bọn em là gì, dù sao đều phải nghe anh sắp xếp.”
Khoé miệng Kim Jaejoong để lộ nụ cười như có như không. Nhưng mà cậu rất nhanh thu lại, nghiêm túc sai bảo mọi người.
“Giờ chụp à?” Jung Yunho sửa lại ống tay áo, “Chụp một mình thế này thì có chút rắc rối đấy.”
“Rắc rối ở đâu? Chụp xong thì biên tập phải chỉnh sửa hết mà.” Kim Jaejoong đi đến bên cạnh tấm gương, chống tay lên, “Cậu chỉ cần nhìn vào đây là được, ánh mắt đúng vị trí!”
Park Yoochun xen vào: “Trên tấm gương chẳng có khuôn mặt nào, anh bảo Yunho hyung làm thế nào để ánh mắt đúng vị trí được?”
Kim Jaejoong lườm gã một cái: “Diễn viên bậc thầy như em mà cũng hỏi vấn đề này sao? Anh nghĩ chỉ có Tiễn Chanh mới hỏi như vậy. Diễn xuất là để phô ra mà, chẳng lẽ đối với một tấm gương cũng không thể biểu hiện ánh mắt yêu thương sao.”
Kỳ thật ý Park Yoochun không phải như vậy, nhưng mà hyung của gã hiểu sai rồi, vì vậy gã chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu: “Vẫn cần chứ.”
Kim Jaejoong nghe xong cảm thấy phiền, không vui khoát tay bảo gã đi: “Đi đi đi đi, đừng ở chỗ này gây thêm vướng tay vướng chân. Anh là đạo diễn, anh muốn chụp thế nào thì sẽ chụp như thế ấy!”
Đúng đúng đúng, anh là đạo diễn! Park Yoochun lập tức hiểu ra và quán triệt, nhanh chóng tránh qua một bên, ngay cả mắt cũng không nhìn bên này lấy một lần, hết sức chăm chú nghịch điện thoại.
Kim Jaejoong kéo Jung Yunho đến vị trí đứng, sau đó cậu bắt đầu tìm góc nhìn để thấy khuôn mặt trong gương: “Từ chỗ cậu nhìn sang, có phải là thấy chính giữa không?”
“Ừ, nhưng mà hơi lệch bên trái một chút.”
Kim Jaejoong nhìn theo mắt anh, nói: “Đúng rồi, lệch sang trái một chút.”
“Được.” Jung Yunho không dám nhiều lời. Anh cảm thấy lúc này trong lòng Kim Jaejoong đã nổi lửa giận, nhưng lại không nhìn ra dấu hiệu nào cho thấy cậu không vui, vậy nên đành phải cẩn thận một chút.
Ai ngờ không nói cũng không ổn, Kim Jaejoong tiếp tục lườm anh, biểu cảm trên mặt đặc biệt nghiêm túc: “Đừng có qua loa với tớ, lát phải chụp được đúng vị trí mới thôi. Tớ không phải cậu, cậu mà không nói rõ hơn, đến lúc chụp xong bức ảnh sẽ rất kỳ lạ.”
Được rồi. Jung Yunho biết điều gật đầu.
Park Yoochun tựa vào tủ đạo cụ, bên tai nghe thấy đối thoại của Kim Jaejoong và Jung Yunho thì thật sự thiếu chút nữa không nhịn được. Gã không phải là chưa từng chứng kiến hai người yêu nhau, nhưng mấy người đã chia tay nhiều năm có cần phải mập mờ như vậy không? Gã không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng lúc Kim Jaejoong nói mấy lời kia, gương mặt nhỏ xinh xắn của cậu nhất định là muốn bao nhiêu vênh váo thì có bấy nhiêu.
Nhưng Kim Jaejoong ngang ngược đã quen, dù là lúc ở ký túc xá trước đây hay là sau này rời khỏi SM, Kim Jaejoong vẫn không hề thay đổi tính cách của mình. Park Yoochun còn nhớ rõ năm đó, khi gã lần đầu vào ký túc DBSK, lúc đó Kim Jaejoong quả thật là một người anh cả dịu dàng, luôn đặc biệt quan tâm chăm sóc gã mới từ nước ngoài về, vậy nên mới biết một khi đã nhận nhầm đại ca, nửa đời sau chẳng thể nào yên được.
Gã không nói là Kim Jaejoong không tốt, càng không phải gã đang nói linh tinh. Trong mắt gã, tính cách của Kim Jaejoong chẳng qua là do có người chiều mà thành, về phần quá trình không cần phải nghiên cứu, quá rõ ràng rồi!
Park Yoochun nhắn mấy tin với Kim Junsu xong, nhịn không được lại nhìn sang hướng kia. Bên đó đèn đã chỉnh xong, nhiếp ảnh gia đang tính toán góc độ, mà Jung Yunho lại tuyệt đối nghe lời, mặc đạo diễn Kim sắp xếp. Nhưng mà nhìn qua quả thật không tệ, dù Park Yoochun là người ngoài nghề cũng nhận ra Kim Jaejoong quả thật rất giỏi.
Kim Jaejoong khoanh tay, đứng cạnh nhiếp ảnh gia nhìn ông bận rộn. Nhiếp ảnh gia chụp mấy bức xong vẫn không thấy hài lòng, ông xoa cằm nghĩ nghĩ, đưa ra đề nghị với Kim Jaejoong: “Tốt nhất vẫn là tìm người ngồi trên ghế salon, nếu không rất khó bắt được góc chụp trên tấm gương, tôi muốn chụp được ánh mắt của cậu ta cũng khó.”
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho: “Cần không?”
Jung Yunho rụt cổ, bình tĩnh nói: “Có thì tốt hơn.”
Kim Jaejoong a một tiếng, cũng không gọi người khác, trực tiếp ngồi xuống ghế salon: “Cần tớ tạo dáng không?”
Jung Yunho nở nụ cười dịu dàng: “Thế nào cũng được.”
“Cái gì gọi là thế nào cũng được! Cần thì nói, không cần thì nói không cần.” Kim Jaejoong nghiêm khắc phê bình nam chính xong, rất tự giác xoay người tựa vào thành ghế salon.
Nhiếp ảnh gia nhắc nhở: “Đạo diễn Kim, tay của cậu.”
“Tay làm sao?” Kim Jaejoong một tay chống cằm, quay đầu hỏi nhiếp ảnh gia.
“Hai tay đều đặt phía trước đi, đừng để lộ trước gương, đến lúc chỉnh sửa sau này rất khó.”
Kim Jaejoong thu tay trái lại, đổi thành hai tay chống cằm, cậu nhìn chính mình trong gương. Gương mặt đẹp trai ngời ngời, tóc mềm mại, hay tai ưu nhã chống cằm… Kim Jaejoong rất thích tạo hình này! Cậu vui vẻ giơ hai chân, vắt lên nhau.
“Tách ——!” Khi Kim Jaejoong không nói lời nào thì không ai dám nói chuyện trong phòng, tiếng chụp ảnh từ điện thoại này chắc chắn là âm thanh lớn nhất.
Kim Jaejoong lập tức quay đầu tìm thủ phạm, lại thấy Jung Yunho cùng Park Yoochun trên mặt đều có biểu cảm vô cùng khả nghi.
Kim Jaejoong không nói gì, nheo mắt quét một lượt tất cả mọi người trong phòng. Cuối cùng Park Yoochun nhịn không được tự thú, gã lắc lắc di động, rất có thành ý ca ngợi: “Hyung, động tác này của anh đẹp hơn Junsu nhiều, mấy cái ảnh chụp cậu ta trong tư thế này hoàn toàn bị anh đả bại!”
“Anh đương nhiên phải chuyên nghiệp hơn Kim Junsu rồi!” Kim Jaejoong lập tức sáng mắt. Cậu suy nghĩ một hồi, một lần nữa dùng hai tay chống cằm: “A Thấm, chụp cho tôi mấy bức.”
Cậu đang nói với nhiếp ảnh gia. A Thấm vội vàng tìm góc độ, ấn chụp liên tục.
“Hyung, anh định tối nay đăng lên twitter sao?”
Kim Jaejoong lấy di động từ trong túi ra, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Giờ anh đăng luôn.”
Park Yoochun thoáng nhìn qua, ánh mắt dừng trên tay phải giấu phía sau của Jung Yunho. Từ góc độ này của gã không nhìn thấy chính diện Jung Yunho, chỉ là từ sườn mặt, gã nhận ra Jung Yunho vừa thở phào, sau đó Park Yoochun phát hiện tay phải anh đang cầm điện thoại, màn hình vẫn còn sáng.
Jung Yunho quả thật rất giật mình, anh nhớ rõ mình đã để chỗ độ im lặng.
Kim Jaejoong đăng xong, cất điện thoại đi, sau đó bảo A Thấm tiếp tục chụp.
Jung Yunho đứng thẳng, hai tay đút trong túi quần. Sống lưng anh thẳng tắp, cho người cảm giác vững chãi mà chỉ người đàn ông trưởng thành mới có. Phụ nữ vẫn thường không kháng cự lại được đàn ông có khí thế này, bởi vì bọn họ tựa như một mái nhà vững chắc, có thể che mọi gió mưa.
Kim Jaejoong vẫn ở tư thế kia, nhưng mà cậu không tập trung, mắt cũng đảo vòng. Đuôi mắt cậu đúng lúc quét qua gương.
Jung Yunho ra sức không nhìn tấm gương trước mặt, anh đợi A Thấm búng tay ra hiệu mới dời mắt đến.
Jung Yunho từ trong gương thấy được Kim Jaejoong. Mắt cậu vốn rất to, lúc này lại mở lớn. Bốn mắt tiếp xúc, Jung Yunho không cách nào miêu tả được ngọn lửa mà đôi mắt quyến rũ kia khơi lên.
Jung Yunho khẽ nhíu mày, ánh mắt càng thêm sâu xa.
“Tách ——!” A Thám chuẩn xác chụp được khoảnh khắc này.
Lúc Kim Junsu đến phòng chụp ảnh, bên cạnh còn có Tiễn Chanh đi cùng. Vì lát còn phải chụp ảnh nên cô không trang điểm, hai người đội mũ lưỡi trai vội vã vào phòng.
Đây là lần đầu Park Yoochun gặp nữ chính của phim, đương nhiên còn có nguyên nhân khác khiến gã ôm lòng hiếu kỳ với cô gái này. Gã thoải mái chào hỏi Tiễn Chanh trước, “Xin chào, gọi tôi là Micky là được. Tôi là người sản xuất âm nhạc cho bộ phim này.”
Tiễn Chanh vô cùng hưng phấn bắt tay với gã, vui vẻ nói: “Park Yoochun! Yoochun!” Cô đưa di động trong tay cho trợ lý, lại nói với Park Yoochun: “Lúc tôi lên đại học thích nhất là xem phim anh đóng! Tôi xem hết rồi, toàn bộ đều rất thích.” Tiễn Chanh tựa như fan đứng cạnh Park Yoochun, dù có chút xấu hổ nhưng vẫn rất tự nhiên hào phóng hỏi: “Chụp chung một bức được không?”
“Đến đây đi!” Park Yoochun cười vươn tay cầm tay cô. Hai người ăn ý cùng nghiêng đầu vào nhau, đây là một bức ảnh rất đáng yêu.
“Lát gửi cho tôi đi, tôi cũng là fan phim cô Tiền đóng.” Park Yoochun trao đổi số di động với Tiễn Chanh, lưu vào trong máy.
Cảnh tượng fan gặp idol không để ý đến người khác kia khiến mọi người xung quanh rất kinh ngạc. Kim Junsu trợn tròn hai mắt, từ lúc cậu bước vào liền bị doạ thành như vậy… Biểu cảm này thật sự rất khó dùng lời để miêu tả, mọi người tự tưởng tượng đi!
“Gửi cả ảnh cho tôi nữa.” Kim Jaejoong đi qua, cầm di động Tiễn Chanh nhìn một lát, lại rất hào hứng đứng giữa cô và Park Yoochun, sau đó mỗi tay khoác tay một người, lên giọng: “Chụp thêm một bức nữa! Chụp cả ba bọn tớ.”
Jung Yunho lập tức làm theo, động tác vô cùng thành thạo, nhìn rất có tư thế của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Kim Jaejoong nghiêng người nhìn màn hình di động của Jung Yunho. Jung Yunho giở từng cái cho cậu xem, cuối cùng Kim Jaejoong chọn một bức để anh gửi cho cậu.
Jung Yunho do dự hỏi: “Số của cậu là bao nhiêu?”
Kim Jaejoong sửng sốt, chợt nhớ khi mình tới Mĩ đổi số, chưa hề nói cho Jung Yunho.
Cậu giật di dộng trong tay Jung Yunho, thuần thục ấn số của mình, lại gọi vào di động cậu.
“Lần này phải nhớ kỹ, đừng có làm mất đấy!” Kim Jaejoong giả bộ hung dữ, cuối cùng lại cười rộ lên.

Jung Yunho gật gật đầu: “Lần này chắc chắn sẽ không làm mất.”