Chương 27.1
Người của Liên Dạ tìm khắp mọi nơi, Trịnh Duẫn Hạo cùng
Kim Tại Trung liên tục né tránh, hơn nữa còn chưa liên hệ được với Phác Hữu
Thiên nên bị vây ở Nam Cương. Bạc trên người cũng chẳng còn thừa nhiều, Trịnh
Duẫn Hạo không thể không mang theo Kim Tại Trung ẩn cư trong nhà thôn dân, ngụy
trang thành huynh đệ lang thang đi kiếm sống. Nghĩ đến hắn đường đường là đế
vương, phải làm những việc thế này, đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng Kim Tại
Trung không khỏi cảm động vô cùng, hắn vì cậu mới làm vậy. Nhưng nếu cậu nói ra
chân tướng, liệu Trịnh Duẫn Hạo có hối hận vì đã tới cứu mình không?
Lòng cậu giờ rất loạn, nếu cậu không nói, cậu hẳn có thể
theo Trịnh Duẫn Hạo về cung, cả đời an bình. Nhưng nếu không nói, vậy phải lừa
Trịnh Duẫn Hạo cả đời sao?
Trịnh Duẫn Hạo có hận mình không?
Ngơ ngác nhìn hoa bỉ ngạn trong sân, Kim Tại Trung thất
thần. Trịnh Duẫn Hạo giúp gia đình này lên núi lấy củi, thấy Tại Trung ngồi
trong sân, khuôn mặt bần thần, không khỏi thở dài. Cậu dường như có tâm sự,
nhưng Trịnh Duẫn Hạo không biết nên hỏi như thế nào. Lão nông dân chủ hộ này
lên núi cùng Trịnh Duẫn Hạo, hắn thấy Kim Tại Trung, không khỏi tiếc hận nói:
“Đệ đệ của ngươi tuấn tú thật, chỉ là, khổ thân hắn bệnh cả đời.”
Để ở lại đây, Kim Tại Trung khi đó không thể không giả bộ
như bệnh nặng. May mắn thôn dân nhiệt tình, đồng ý để họ ở lại. Vì hai người
không có hài tử, vậy nên coi họ như con mà chăm sóc. Thôn này cách hoàng thành
Nam Cương rất xa, vậy nên đợi đến khi tin truy nã hai người họ truyền đến đây
cũng phải mất một thời gian. Sáng sớm, Trịnh Duẫn Hạo đều theo thôn dân vào
thành đổi lấy đồ ăn, thuận tiện để lại dấu hiệu cho Hữu Thiên, buổi tối liền trở
về. Thường thường đều đi lúc Tại Trung còn chưa dậy, khi trở về Tại Trung đã ngủ
rồi. Hôm nay rảnh rỗi không vào thành, Kim Tại Trung cũng ngồi yên trong viện,
chờ hắn lên núi đốn củi.
“Duẫn Hạo.” Kim Tại Trung nhìn thấy hắn, thì thào đứng dậy.
Trịnh Duẫn Hạo buông củi, đi tới xoa đầu cậu, giả bộ làm
huynh trưởng, nhưng lời nói lại dịu dàng, tràn ngập quan tâm: “Chờ một chút, Hữu
Thiên thông minh như vậy, nhất định sẽ biết chúng ta ở đây. Mấy ngày nay ta vẫn
để lại ký hiệu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Những tử sĩ còn sống tất
nhiên sẽ theo Hữu Thiên tìm bọn họ, chỉ mong họ đến nơi trước khi Liên Dạ tìm tới.
“Nhất định phải trở về sao?” Kim Tại Trung bỗng nhiên cầm lấy ống tay áo Trịnh
Duẫn Hạo, “Ta và ngươi ở đây, ngươi hằng ngày lên núi đốn củi, ta ở nhà làm đồ
ăn cho ngươi. Chúng ta có thể trồng ít rau quả trong sân, ngươi còn có thể lên
núi săn bắn, mang vào thành đổi lấy tiền, nếu có thể, chúng ta sẽ nhận nuôi một
đứa bé…”
“Tại Trung!” Trịnh Duẫn Hạo cắt ngang cậu, “Ngươi là
Hoàng phi Viêm Thuấn, trẫm là Thiên Đế Viêm Thuấn, sao có thể vứt bỏ con dân của
mình như vậy?”
“Lúc nào cũng con dân với Viêm Thuấn!” Lui ra sau một bước,
Kim Tại Trung bỗng nhiên che mặt, “Không thể suy nghĩ vì hai chúng ta một lần
sao? Không thể vì ta… Ích kỉ một lần sao?”
“Nhưng ích kỉ sẽ khiến cho Viêm Thuấn diệt vong, Tại
Trung, ngươi biết rõ như vậy sẽ phá vỡ hết thảy.” Trịnh Duẫn Hạo thở dài, “Hôm
nay trẫm không phải vào thành, nếu ngươi muốn đi ra ngoài dạo, trẫm có thể đi
cùng ngươi.” Trước mặt Kim Tại Trung, hắn vẫn tự xưng là ‘Trẫm’.
Kim Tại Trung lắc đầu: “Không cần, ta hơi mệt.” Đi chưa
được mấy bước, cậu bỗng nhiên quay người hỏi, “Nếu một ngày ngươi phải từ bỏ ta
như phụ hoàng ngươi đã từ bỏ mẫu thân ta, ngươi sẽ làm vậy sao?” Kim Tại Trung
tất nhiên biết rõ Trịnh Duẫn Hạo cũng biết việc người phụ hoàng mình yêu là
Liên Nhã, cậu hỏi như vậy chẳng vì lý do gì, chỉ vì muốn lòng yên bình một lát.
Nhưng đáp án này, cậu vừa sợ lại vừa mong chờ.
“Vận mệnh của ngươi không giống mẹ ngươi, vậy nên trẫm sẽ
không phải phụ hoàng.”
“Nhưng nếu giống nhau thì sao?”
“Không có nếu, trẫm vĩnh viễn không biết.” Trịnh Duẫn Hạo
nhìn thẳng vào mắt Kim Tại Trung, thản nhiên nói.
Kim Tại Trung giật giật môi, cuối cùng mắt lấp lánh, cong
khóe môi: “Chỉ mong vậy.”
Trời tối dần, Kim Tại Trung vào phòng giúp lão phụ nấu
cơm và bện giỏ trúc. Trịnh Duẫn Hạo giúp họ chẻ củi xong, ngồi bên ngoài không
vào nhà. Lão phụ là một nữ nhân rất dịu dàng, tuổi đã lớn rồi, nàng nhìn ngón
tay thon thả của Tại Trung, cười hỏi: “Ca ca ngươi rất thương ngươi đúng
không?”
“A?”
“Tay của ngươi kìa, nhìn là biết chưa làm việc nặng bao
giờ. Nhưng nhìn tay ca ca ngươi xem, bên trên có rất nhiều vết chai. Mấy ngày
qua, đều nhờ có hắn mà việc nông nhà chúng ta mới bớt vất vả, hắn là người có
thể chịu khổ.” Lão phụ lắc đầu, cầm giỏ trúc trong tay Tại Trung, nói, “Tay
ngươi đẹp như vậy, bện cái này xước tay mất.”
Kim Tại Trung mấp máy môi: “Mãi mới học được cách bện
mà…” Trịnh Duẫn Hạo tuy là Thiên Đế, nhưng Kim Tại Trung cũng không ngờ tới hắn
lại chăm chỉ như vậy. Có lẽ là vì trước kia từng ra chiến trường, vậy nên có
vài phần khí thế của quân nhân. Bề ngoài lạnh lùng của hắn ngược lại hấp dẫn
không ít thiếu nữ trong thôn, họ thường trốn ở trong sân, nhìn lén hắn. Nữ hài ở
đây đều thích nam nhân khỏe mạnh, nam nhân thư sinh như Kim Tại Trung quả thật
không có mị lực bằng Trịnh Duẫn Hạo. Hơn nữa cậu phải ra vẻ ốm yếu, lại càng
không có thiếu nữ ngưỡng mộ.
“Ca ca ngươi rất quan tâm ngươi, nhưng hình như trong
lòng ngươi đang có khúc mắc với hắn đúng không?” Buông giỏ trúc, lão phụ đứng dậy
xem cháo đang nấu trong nồi, “Người a, trong lòng có gì thì nhất định phải nói
ra, đừng có để người mình yêu đau lòng.”
“Bà bà…” Kim Tại Trung cũng đứng dậy.
“Được rồi, gọi ca ca ngươi vào ăn cơm đi.” Lão phụ không
để Kim Tại Trung nói gì, dịu giọng nói, “Mau đi đi.”
Hoàng hôn đã buông xuống, Kim Tại Trung đi ra ngoài cửa gỗ
là có thể thấy Trịnh Duẫn Hạo quay lưng về phía cậu, ngồi trên phiến đá. Một
ngày làm việc vất vả, trên người hắn còn vương chút bụi đất. Tóc cũng không búi
cao chỉnh tề như trước, mà chỉ buộc đơn giản như một thôn phu bình thường. Nhìn
Trịnh Duẫn Hạo như vậy, mũi Kim Tại Trung đột nhiên chua xót, chân thật như vậy.
Không khó gần như Thiên Đế, cũng không cần sợ hắn đang xem tấu chương nên không
thể tiến lên ôm hắn.
Ngươi biết không?
Lúc ngươi đưa lưng về
phía ta, ta lại thấy được tương lai mà ta chờ mong từ ngươi, nhưng đến tột cùng
là tương lai như thế nào.
Phía chân trời chìm trong màu hổ phách, tay cậu từ phía
sau ôm lấy eo Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo ngẩn người, sau đó cười cầm chặt
tay cậu. Giữ nguyên tư thế này hồi lâu, Kim Tại Trung mới dịu giọng nói: “Bà bà
nói vào ăn cơm được rồi.” Còn chưa kịp buông tay, đã bị Trịnh Duẫn Hạo giữ tay,
quay lại hôn lên môi cậu. Kim Tại Trung nhắm mắt lại, cũng không đáp lại. Trịnh
Duẫn Hạo cười kéo tay cậu đi vào nhà, lão đầu tử cùng lão phụ đã xếp bát đũa
xong, ngồi đợi. Thấy hai người nắm tay nhau đi vào, lão đầu tử trêu: “Như đôi vợ
chồng son vậy…”
Lão phụ đá hắn một cái: “Nói nhăng nói cuội gì vậy, người
ta rõ ràng là hai huynh đệ mà. Vào đây, đêm nay làm gà, bồi bổ thân thể cho Tại
Trung.” Nói xong múc một bát canh gà cho Tại Trung. Kim Tại Trung đỏ mặt cảm
ơn, nhận lấy bát canh gà chậm rãi uống. Không ngon như trong cung, nhưng cậu vẫn
cảm thấy rất ấm lòng. Trịnh Duẫn Hạo cười nhẹ gắp rau cho cậu, cả bàn ăn, chỉ
có canh gà là món mặn, còn lại đều là chay. Hai người tuy còn chưa quen, nhưng
sơn hào hải vị trong cung chỉ sợ còn kém cơm rau dưa nơi đây.
Kim Tại Trung biết rõ gia đình này nghèo khó, uống một
bát canh liền thôi. Gắp thịt gà vào trong bát của hai người, cậu cảm động nói:
“Bà bà, gia gia, Tại Trung uống một bát canh là đủ rồi.”
“Đây là chuẩn bị riêng cho ngươi mà.” Lão đầu tử cười ha
ha, “Nếu ngươi không ăn, lát lão bà tử lại khó chịu với ta.”
“Sao ngươi lại nói như vậy trước mặt hài tử.” Ngoài miệng
là trách cứ, nhưng giọng nói cũng tràn ngập vui vẻ. Lão phụ gắp gà lại cho Tại
Trung cùng Duẫn Hạo, “Đừng đẩy tới đẩy lui nữa, tất cả mọi người cùng ăn đi, nếu
không để nguội thì phí lắm.”
Kim Tại Trung gật gật đầu, bữa cơm này, cậu vừa ăn, mũi vừa
chua xót. Nếu mình và Trịnh Duẫn Hạo có thể như vậy cả đời thì tốt biết bao?
Ăn cơm xong, hai người ngồi trong sân ngắm sao. Bầu trời
Nam Cương rất trong, như thể vừa được gột rửa xong.
“Cuộc sống của bà bà với gia gia thật sự rất tốt đẹp.”
Đưa tay tới, cầm chặt tay Trịnh Duẫn Hạo, vì mấy ngày qua làm việc nặng mà vết
chai trên bàn tay dần dần nổi lên, Kim Tại Trung đau lòng, nhíu mày, “Xin lỗi,
đều tại ta mà ngươi…”
“Nói gì vậy?” Trịnh Duẫn Hạo cười ôm Kim Tại Trung vào
trong lòng, như đang thở dài, lại như đang thì thầm, “Cuộc đời này chỉ có mình
ngươi mà thôi.”
Lời nói ngọt ngào, dù là giả dối cũng khiến hốc mắt Kim Tại
Trung đỏ bừng. Cậu ôm chặt Trịnh Duẫn Hạo, không muốn buông tay. Dưới ánh
trăng, gió thoang thoảng qua, Kim Tại Trung ngửa đầu cắn vào cằm Trịnh Duẫn Hạo:
“Ngươi có râu rồi…” Giọng làm nũng đáng yêu, Kim Tại Trung một lần nữa vùi đầu
vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, “Duẫn Hạo, dù thế nào, ta vẫn yêu ngươi.” Dù
ngươi từ bỏ ta, ta cũng không oán không hận. Cuộc đời này chỉ cần có một điều,
ta yêu ngươi.
“Ha ha, ngươi ấy..” Bất đắc dĩ cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tại
Trung, “Trẫm thật sự là vừa yêu lại vừa thương.”
“Nhưng vì sao lại thích ta? Ban đầu không phải không
thích sao?” Kim Tại Trung buồn bực nói, “Lúc đầu còn mắng ta, còn nói bánh hoa
sen ta làm khó ăn…”
“Có lẽ là vì ngươi là Liên Khuynh của trẫm.” Trịnh Duẫn Hạo
cũng không biết vì sao mình lại yêu người này, chỉ biết là ngày đó, hắn không
màng tính mạng đến bên cậu, hắn biết rõ Kim Tại Trung đã chiếm một vị trí trong
lòng hắn, khó lòng rời khỏi. Kim Tại Trung cúi đầu cười khổ, nhưng Trịnh Duẫn Hạo
không nhìn thấy. Hồi lâu, Kim Tại Trung như nhận mệnh nói: “Ta là Hoàng phi
Liên Khuynh của ngươi. Ngươi cả đời này phải yêu chiều ta, chỉ một mình ta,
lòng của ngươi không được có người khác.”
“Đợi trẫm hồi cung sẽ hạ lệnh, hậu cung chỉ có một mình
ngươi.” Vì Đạp Tuyết, hắn và Tại Trung đã có quá nhiều ngăn cách. Mà bây giờ,
hài tử đã không còn, vậy hắn sẽ để Đạp Tuyết xuất cung.
Kim Tại Trung hít hít mũi, vươn ngón út: “Chúng ta ngoéo
tay.”
“Ngây thơ vậy.” Trịnh Duẫn Hạo cười ra tiếng.
“Nếu không ngoéo tay, ngươi lại nói không giữ lời.” Mạnh
mẽ cầm lấy ngón út Trịnh Duẫn Hạo, “Này, chúng ta đã nói rồi, ngươi không thể không
cần ta, phải cả đời yêu chiều ta. Cũng không thể… Để ta rời đi. Còn có, vị trí
Hoàng phi chỉ có thể là của ta! Nếu không, ngươi chính là ô quy vương bát đản…”
Vành mắt cậu đã hồng hồng, khiến cho Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày. Nhưng Kim Tại
Trung lại nói tiếp: “Đồ ngốc, đừng nhíu mày, ta nói đùa thôi…” Buông ngón út
ra, cậu đứng dậy, vươn vai.
Trịnh Duẫn Hạo vội vàng ôm lấy cậu: “Chúng ta ngoéo tay
đi.”
“Duẫn Hạo… Ta…” Cậu ấp úng, cuối cùng vẫn không thể nào
dũng cảm nói cho Trịnh Duẫn Hạo biết bí mật kia. Nếu có thể, hãy để bí mật này
mãi là bí mật trong lòng cậu. Bởi vì cậu thật sự rất lưu luyến cái ôm này.
Nhưng ánh lửa đầu thôn lập tức hấp dẫn ánh mắt hai người,
Trịnh Duẫn Hạo vô thức kéo tay Kim Tại Trung, trốn đến bên cửa nghe ngóng động
tĩnh. Nhị lão cũng bị tiếng động trong thôn đánh thức, đi ra ngoài. Từng nhà lại
đốt nến, Kim Tại Trung nuốt nước bọt, xem ra người của Liên Dạ đã nhanh hơn,
tìm đến nơi này, thôn trưởng dẫn đầu mang theo người đã đến cửa thôn: “Trong
thôn chúng ta chỉ có Cát lão đang thu lưu hai người ngoài thôn, không biết có
phải người Điện hạ muốn tìm không…”
“Mở cửa ra.” Là giọng Liên Dạ.
Kim Tại Trung bất giác nắm chặt tay Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh
Duẫn Hạo nhìn thoáng qua nhị lão đã thoáng hiểu vài phần, mang theo Tại Trung
lui ra phía sau vài bước, định nhảy ra ngoài từ phía hàng rào. Lão đầu tử lại
nói nhanh: “Mau! Đi ra ngoài từ chỗ hầm kia!”
Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo cảm kích nhìn lão đầu tử,
cũng không hỏi nhiều liền theo lão đầu tử đi về phía hầm. Lúc đi qua cửa thông
hướng ra phòng ngoài, lão đầu tử vội vàng nói: “Lão bà tử, kéo dài được bao lâu
hay bấy lâu, ở đây sẽ sớm bị phát hiện thôi, đi nhanh đi!”
“Gia gia!” Giọng Kim Tại Trung sớm đã nghẹn ngào, “Tại
Trung tạ ơn gia gia cùng bà bà.”
“Bé ngoan, đi nhanh đi. Sống thật tốt, về sau đừng khiến
ca ca ngươi đau lòng.” Lão nhân lau mặt. Đúng ra phải biết từ lâu rồi, bề ngoài
Kim Tại Trung thoát tục như vậy, lại có vài phần tương tự bức họa dán trong
thành. Nhưng đứa nhỏ này hiển nhiên không muốn gả cho vương tử Liên Dạ, nếu
không đã không trốn đến đây. Lão đầu tử nhìn bọn họ chạy ra ngoài, mới chậm rãi
leo lên trên hầm. Nhưng vệt máu trước mắt lại khiến lòng hắn thắt lại, La Dã cầm
đao đâm xuyên qua bụng lão phụ.
Liên Dạ mặt đằng đằng sát khí: “Tư tàng vương tử phi, tội
này đáng giết.”
Lão đầu tử run run bò đến bên người lão phụ, mắt
đong đầy nước. La Dã hừ lạnh một tiếng, đao lại một lần nữa vung lên. Mắt Liên
Dạ không nháy lấy một cái, nói: “Đuổi theo!”