Chương 94
Hàn Trác Vũ trằn trọc cả đêm. Nằm co người
trên giường đơn chật hẹp mà không phải trong cái ôm ấm áp, tràn ngập cảm giác
an toàn của người nào đó, cậu không thể nào khiến mình yên tâm mà ngủ được.
Lúc cậu trở người, tiếng chuông đột nhiên
vang lên, cậu ngồi bật dậy, trong đầu hiện lên mấy từ - Báo động khẩn cấp!
Nhanh chóng xuống giường, thay quần áo, gấp chăn màn, sau đó cậu đi gọi mấy người
bạn cùng phòng.
“Sh*t! Hôm đầu tiên đã báo động rồi à? Còn
có để người sống nữa không hả? Mợ nó, mới bốn giờ!” Tiết Minh vừa mới chợp mắt
được một lát, lúc bị gọi dậy thì mắt đỏ bừng, tóc vuốt ve chỉnh chu ban ngày
nay loạn như ổ gà.
Quách Thượng Nho lại đoán được huấn luyện
viên sẽ chỉnh mọi người. Ngày đầu tiên mà, phải ra oai phủ đầu chứ.
Vương Tử Long cũng rất nhanh nhẹn, đã thay
quần áo đi giày xong rồi.
Trương Vĩ đang nghiêng ngả trèo xuống giường.
Bạn Cao mập gọi thế nào cũng không chịu dậy,
trùm kín chăn.
“Năm phút nữa mà cậu không ra chỗ tập trung,
cậu chuẩn bị tinh thần chạy 4000m đi!” Quách Thượng Nho vừa dứt lời, bạn Cao mập
liền bật dậy như bị giật điện, vội vã mặc quân phục rồi xỏ chân vào giày.
Mọi người vội vã chạy tới địa điểm tập
trung, La huấn luyện viên đã đứng đó, cầm đồng hồ trong tay bắt đầu đếm ngược.
“Năm, bốn, ba, hai, một, hết giờ. Mấy cậu ra ngoài hết cho tôi!” Anh chỉ mấy
sinh viên đến muộn đang định lẩn vào hàng.
“Giờ bắt đầu điểm danh. Ai có thì giơ tay
nói to vào.” Anh lấy danh sách ra, “Cao Văn Thiên!”
“Có!” Bạn Cao mập giơ cao tay.
“Giày cậu đâu?” La huấn luyện viên chỉ vào
đôi chân lấm bẩn của cậu.
“Em chạy vội quá nên rơi mất rồi ạ.” Bạn Cao
mập tai đỏ bừng.
Mọi người nghe vậy thì bật cười.
“Sao cậu không rơi cả người luôn hả?! Sau
này trả lời tôi thì phải nói ‘Báo cáo huấn luyện viên’, nghe rõ chưa?” La huấn
luyện viên quát lớn. Nếu không uốn nắn được mấy cậu này vào nếp, họ “La” của
anh sẽ viết ngược luôn.
Mọi người đồng thanh hô rõ.
“Hoàng Đào!” La huấn luyện viên tiếp tục điểm
danh
“Có!”
“Sao tay cậu cứ kéo quần thế kia?”
“Em, báo cáo huấn luyện viên, em không tìm
thấy thắt lưng, nếu thả tay ra thì quần em tụt mất.”
Mọi người lại cười rộ lên.
La huấn luyện viên xoa trán, tiếp tục điểm
danh. Có người còn chưa cài hết cúc áo, có người không mang mũ, thậm chí có người
chỉ mặc quần đùi áo may ô, nhìn rất đau mắt. Lúc đọc đến tên ‘Hàn Trác Vũ’, chỉ
nghe tiếng hô ‘Có’ vang dội, La huấn luyện viên nhìn lại, lập tức thấy mình như
được rửa mắt.
Cúc áo cậu đã được cài đến khuy trên cùng, ống
quần thẳng tắp gọn gàng, lưng thẳng thắn, mũ đội đúng quy cách, ánh mắt tỉnh
táo, biểu cảm vừa nghiêm túc lại vừa trang trọng, toàn thân tràn đầy khí chất
trong trẻo, rửa sạch tâm trạng phiền muộn của La huấn luyện viên.
Bộ đội là cái gì? Như thế này mới gọi là bộ
đội chứ!
“Nhìn kĩ cho tôi, sau này tất cả những người
không đạt được tiêu chuẩn này khi tập trung thì chuẩn bi tinh thần đi chạy đi!”
Anh kéo thiếu niên ra làm mẫu, lớn tiếng nói.
Mọi người nhìn về phía thiếu niên trang phục
chỉnh tề, tinh thần hăng hái kia, lại nhìn mình luộm thuộm chật vật, trong lòng
đều rất khâm phục. Đặc biệt là nữ sinh, mắt sáng rực, trạng nguyên đẹp trai
quá! Bốn năm tới mình có phúc rồi!
Điểm danh xong, La huấn luyện viên vung lên
nói, “Những ai đi trễ thì ra sân chạy cho tôi! Đã vào doanh trại rồi thì các cô
các cậu hãy quên hết thân phận lúc trước của mình đi, coi mình là một người bộ
đội chân chính, đừng có mà mơ tưởng lười biếng gian lận! Những người còn lại giải
tán!”
Có người kêu la buồn bã, có người lại vui mừng
khôn xiết.
“Ôi má ơi, ngày đầu đúng là hữu kinh vô hiểm!”
Vừa về đến ký túc xá, bạn Cao mập liền vỗ ngực, leo lên giường, chẳng mấy chốc
đã phát ra tiếng ngáy.
Tiết Minh, Vương Tử Long, Trương Vĩ cũng bị
cậu ta lây nhiễm, chẳng mấy chốc đã ngủ say. Giày vò suốt một giờ, mọi người đều
rất mệt rồi.
Quách Thượng Nho lắc đầu bật cười, nhìn đồng
hồ, đã năm giờ, liền lấy quyển “Tế bào học” ra đọc.
Hàn Trác Vũ cũng không ngủ được, lấy một chiếc
vali nhỏ từ trong tủ ra, kéo đến bên bàn học. Vừa mở khóa kéo, mùi sách liền tỏa
khắp phòng.
“Mấy quyển này cậu đọc hết rồi à?” Quách Thượng
Nho chớp chớp mắt. Trong vali toàn sách là sách, “Xác xuất thống kê”, “Phân tử
học hiện đại”, “Di truyền học (Thompson & Thompson Genetics in Medicine, 7th
ed, bản song ngữ)”, “Sinh hóa học”, “Từ điển y học”… Sách ở đây chẳng những có
tài liệu giảng dạy chính quy mà còn có rất nhiều sách tham khảo mà phải đến bậc
thạc sĩ tiến sĩ mới hay đọc, mép sách hơi cong, hiển nhiên đã bị người lật rất
nhiều lần.
“Ừ.” Hàn Trác Vũ gật đầu, xếp chồng sách
ngay ngắn, chỉnh tề lên bàn. Học quân sự xong là phải thi ngay, nếu không vào
được lớp liên thông thì ông Khúc lột da câu mất; 9527 cũng nói sẽ dùng điện giật
cậu. Vậy nên cậu không dám thả lỏng.
Quách Thượng Nho đi qua, lấy bừa một quyển,
thấy trên trang giấy đấy chữ viết tay, rất nhiều lý luận đừng nói là đọc hiểu,
ngay cả nghe còn chưa từng nghe thấy. Mấp máy môi, cậu ta làm bộ lơ đãng hỏi, “Nhiều
sách thế này, cậu đọc trong bao lâu vậy?”
“Một năm.” Thiếu niên trả lời.
“Vậy nên cậu không ôn thi đại học à?”
“Ừ.” Thiếu niên khẽ gật đầu.
Mọi người chỉ biết đến trạng nguyên khoa học
tự nhiên là Hàn Trác Vũ, Quách Thượng Nho thân là bảng nhãn lại như ánh sao cạnh
mặt trăng, dù có rực rỡ thế nào cũng không thể so bì. Cậu ta không phục, tất
nhiên sẽ có tâm lý muốn ganh đua, nhưng giờ thì hoàn toàn bái phục rồi. Chẳng
có gì để ganh đua cả, khi cậu còn đang điên cuồng ôn thi đại học, người ta đã vạch
sẵn con đường tương lai của mình rồi, đồng thời cũng đã đi rất xa. Trạng nguyên
khoa học tự nhiên cả nước với người ta chỉ là vật trong túi, dễ như trở bàn tay
thôi.
“Sau này có gì không hiểu, tớ hỏi cậu được không?”
Quách Thượng Nho có chút khẩn trương.
“Đương nhiên là được rồi.” Thiếu niên gật đầu.
“Cảm ơn!” Lời cảm ơn này rất chân thành, cậu
không hề thấy chút kiêu ngạo nào trên người thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Quách
Thượng Nho!”
“Chúc mừng kí chủ lại có thêm một người bạn
mới!” 9527 vừa tỉnh ngủ liền có bữa sáng, tâm trạng rất vui vẻ.
Đọc sách được chừng nửa tiếng, đến 5h30’ là
giờ tập thể dục buổi sáng của thiếu niên, nghĩ lát nữa còn phải huấn luyện, cậu
ra ngoài sân thượng giãn cơ, làm 50 cái hít đất, khiến Quách Thượng Nho lại
than thở mình không bằng người. Người ta chẳng những đẹp trai, học giỏi, ngay cả
thể thao cũng rất giỏi, đúng là không có một khuyết điểm nào.
Khi mọi người bắt đầu thức dậy, Hàn Trác Vũ đã
giãn cơ xong, vào phòng tắm tắm qua cho hết mồ hôi.
“Kí chủ, để chuẩn bị cho huấn luyện quân sự,
tôi sẽ tăng thể lực và sức bền của cậu lên tối đa. Quá trình này chắc mất tầm
ba phút, xin cậu hãy nhẫn nại.” 9527 đột nhiên mở miệng.
Hàn Trác Vũ chậm rãi cởi quần áo, đứng trước
vòi hoa sen, mở van, để dòng nước lạnh lẽo chảy khắp cơ thể, bình tĩnh nói, “Bắt
đầu đi.” Mấy năm rồi, cậu đã sớm quen với đau đớn khi nâng cấp cơ thể, không còn
là thiếu niên tự kỉ dù chỉ bị dòng điện nho nhỏ giật thôi cũng cảm giác như trời
đất sụp nữa. Con đường sau này sẽ còn rất nhiều khó khăn, thử thách còn đáng sợ
hơn sự đau đớn này, vậy nên phải học cách chịu đựng.
“Đếm ngược bắt đầu , 3, 2, 1…” Giọng máy
tính nhỏ dần, cơn đau như lột da lóc xương chạy từ gót chân lên đến tận đỉnh đầu,
từng tế bào trên người như đang nổ tung, tái tạo, lại nổ tung, rồi lại tái tạo.
Hàn Trác Vũ xoay người, hai tay chống lên tường trắng lát gạch men sứ, cắn chặt
răng không để mình bật ra tiếng rên. Dòng nước lạnh như băng chảy dọc theo phần
lưng căng cứng của cậu, xoa dịu đôi chút cái cảm giác nóng rực khi tế bào tái tạo
này.
Từ 7 điểm lên thẳng 10 điểm, lần cải tạo này
đau đớn hơn hẳn. Tuy chỉ có ba phút ngắn ngủn, nhưng với người phải chịu đựng
nó thì lại như mấy đời.
“Xong chưa?” Năm phút qua đi, Hàn Trác Vũ mới
dần dần điều khiển được cơ thể của mình.
“Được rồi. Kí chủ, cậu thử cử động đi, xem
cơ thể mình có tràn đầy sức mạnh không?” 9527 nịnh nọt.
Hàn Trác Vũ nắm chặt tay, cảm thấy từng cơ bắp
trên người đều răn chắc hơn hẳn, gật đầu nói, “Không tệ. Cậu bỏ hạn chế với
ngón út của tôi rồi à?”
“Đúng vậy, sau này sẽ không còn tình trạng
lan hoa chỉ nữa đâu, cậu yên tâm!”
Hàn Trác Vũ nhếch môi, tắt vòi nước, lau khô
tóc, thay quân phục. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Tiết Minh đang gào
lên, “Hàn Trác Vũ, cậu mau mở cửa đi, cả người tôi toàn mùi khai, giờ mà không tắm
thì tôi điên mất!”
Cửa đột nhiên mở ra, Tiết Minh mắt chớp chớp,
không kìm lòng được khẽ huýt sáo. Thiếu niên vừa tắm xong, tóc còn ướt nước, từng
lọn dán vào gò má, lộn xộn mà lại gợi cảm vô cùng, nửa người trên còn chưa mặc
áo, nửa người dưới mặc quần quân phục, quần rộng còn chưa đeo thắt lưng, kẹt ở
xương hông, để lộ phần bụng cơ bắp, thon thả. Trên người thiếu niên không có một
chỗ nào là thượng đế không tỉ mỉ tạo hình, là sự kết hợp giữa xinh đẹp và khỏe
mạnh.
“Mặc quần áo thì gầy mà cởi ra thì có cơ. Không
ngờ cậu dáng chuẩn thế kia!” Tiết Minh chậc chậc tán thưởng.
Không có cảm giác bất an lúc để lộ cơ thể
trước mặt Lôi Đình, Hàn Trác Vũ chỉ nhìn cậu ta một cái, vắt khăn mặt quanh cổ
rồi ra ngoài. Sau khi thay quần áo, sấy khô tóc, bạn Cao mập cũng đã dậy, lại
mân mê chăn suốt vài phút, không thể nào làm được viên gạch trong truyền thuyết,
giờ mới nhờ bạn cùng phòng.
“Nhìn kĩ này.” Hàn Trác Vũ giũ chăn ra,
nhanh chóng gấp lại thành khối vuông vức, thẳng tắp.
“Biết cách gấp chưa?” Cậu đứng thẳng dậy
nhìn về phía bạn Cao mập.
“Biết rồi!” Bạn Cao mập cười trộm.
“Thế tự gấp lại đi.” Hàn Trác Vũ không chút
lưu tình giũ tung chăn ra, khiến bạn Cao mập hét thảm. Còn tưởng không phải gấp
lại cơ!
Quách Thượng Nho cười ha hả, sau đó là Vương
Tử Long, ngay cả Trương Vĩ cũng khẽ nhếch khóe môi.
Giờ thể dục buổi sáng chỉ có nửa tiếng, La huấn
luyện viên dạy mọi người vài yêu cầu cơ bản khi hành quân, sau khi thấy mọi người
làm được tương đối thì giải tán luôn. Ai nấy chạy vội ra căn tin, ngày hôm qua
còn thấy đồ ăn khó nuốt, nay thì món nào cũng ngon.
“Kiểm tra nội vụ!” Giọng nói vang dội vang
lên ngoài cửa phòng, bạn Cao mập đang cầm thìa ăn cháo thiếu chút nữa đánh đổ.
“Chào huấn luyện viên!” Sáu thiếu niên đặt
bánh bao và cháo trong tay xuống, đồng loạt ứng lên chào hỏi.
“Ừ.” La huấn luyện viên gật đầu, mắt như ưng
quét khắp phòng ngủ, “Chăn ai đây? Không đạt yêu cầu, gấp lại!”
Trương Vĩ vội vàng trèo lên giường gấp lại
chăn.
“Vẫn chưa được! Bạn cùng phòng cậu đều gấp rất
tốt, cậu không có miệng hỏi à?” La huấn luyện viên không thích những học sinh
quá tách biệt với cộng đồng. Nghe nói con nuôi đã từng mắc bệnh tự kỷ, nhưng cũng
không âm trầm như Trương Vĩ, ngược lại rất ấm áp, mặt không cảm xúc cũng khiến
người dễ chịu. Nhưng mà, thích ăn vặt thì lại không chấp nhận được.
Trương Vĩ đổ mồ hôi, gấp lại giũ tung, làm
đi làm lại cũng không nhờ người khác giúp đỡ. Đôi môi mím lại và mày nhíu chặt
để lộ sự quật cường trong lòng cậu ta.
“Được rồi! Cậu xuống đây.” Thấy chăn cuối
cùng cũng có hình thù, La huấn luyện viên gọi cậu ta xuống. Điều bộ đội coi trọng
nhất là tình anh em, vì họ thường xuyên phải giao lưng mình cho đồng đội, tất
nhiên rất ghét kiểu người chỉ biết mình như Trương Vĩ.
Cảm nhận được sự bất mãn của huấn luyện viên,
Trương Vĩ cúi thấp đầu, đứng sau mọi người.
La huấn luyện viên đảo mắt khắp phòng ngủ, gần
như không bỏ bất kì một góc nào, ngay cả gầm giường cũng nhìn một lần, phát hiện
không có đồ giấu bên trong mới nghiêm mặt ra khỏi phòng. Bạn Cao mập đi theo
anh, thấy phòng ngủ cạnh đó có người giấu đồ ăn bị phát hiện, sau đó bị phạt chạy
mấy vòng quanh sân, cậu ta còn ôm ngực thở phào.