Jun 29, 2018

[THTGQ] Chương 31.1

Chương 31.1: Báo thù 4
Quincer vẫn hồn nhiên không nhận ra hành động của mình có gì không ổn, híp đôi mắt màu xanh, hai tay giữa chặt cổ tay Nghiêm Húc, cố định trên đỉnh đầu.
Nghiêm Húc lập tức cảnh giác, đầu gối cong lên địch húc, Quincer lại cười ngây ngô, dù uống say nhưng tốc độ phản ứng vẫn rất nhanh nhẹn, chân khẽ động đã giữ chặt chân của Nghiêm Húc.
Tư thế này thật sự mờ ám vô cùng…
Nhưng Quincer trời sinh ngu ngốc lại không hề nhận ra, Nghiêm Húc thì khác, tuy anh không cảm thấy giữa mình và người sói có gì mập mờ, nhưng hơi thở của người sói phả vào mặt làm anh rất khó chịu.
Nghiêm Húc vô thức quay mặt đi.
Hai mắt màu xanh của Quincer nhìn chằm chằm vào phần cổ trắng nõn của Nghiêm Húc, cổ thon dài lộ ra ngoài áo vest, vì cúc áo sơ mi đang được cài lên đến tận cúc trên cùng, nhìn lại càng đẹp theo kiểu cấm dục.
Hơn nữa Nghiêm Húc vẫn rất lạnh lùng, không thèm để ý tới Quincer, không biết tại sao, Quincer bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, cơ thể nóng bừng, mắt nhìn chằm chằm cổ Nghiêm Húc, cảm thấy có mùi hương thoang thoảng đâu đây.
Hô hấp của Quincer dần trở lên nặng nề, chậm rãi cúi đầu, miệng thì thào: “Thơm quá…”
Khi Quincer cúi đầu, Nghiêm Húc bỗng căng cứng toàn thân, tưởng con ma men này định cắn mình. Răng người sói rất sắc, không chỉ có khả năng tạo vết thương trí mạng cho thiên địch của mình là quỷ hút máu, đối với loài người cũng đáng sợ không kém.
Quincer định cắn anh, vì hắn cho rằng mùi hắn ngửi thấy giống mùi thịt kho tàu, có điều khi hắn cúi đầu, lại phát hiện hắn không muốn cắn, mà ma xui quỷ khiến vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp cổ Nghiêm Húc.
“A!”
Nghiêm Húc toàn thân run lên, anh không đề phòng, còn chuẩn bị tinh thần chịu đau, ai ngờ lại thành như vậy, tiếng rên rỉ nho nhỏ bật ra khỏi cổ họng, làm anh giật mình trợn to mắt.
Quincer nhìn anh kinh ngạc, gương mặt lạnh lùng ngày thường nay sinh động hơn hẳn, cười ngây ngô, “Đúng là thơm thật!”
Nghiêm Húc ra sức giãy dụa, nhưng trong tay không có dao bạc, cũng chẳng có sức mạnh như Quincer, dường như Quincer chỉ cần dùng một ngón út thôi cũng có thể dễ dàng giữ chặt anh.
Quincer lại cúi đầu, ghé sát vào gáy Nghiêm Húc, vươn lưỡi liếm liếm, dùng hàm răng sắc nhọn cọ nhẹ khắp cổ Nghiêm Húc.
Đầu lưỡi thô ráp cùng hàm răng lạnh buốt khiến Nghiêm Húc run lên từng cơn, hoảng sợ trợn tròn mắt, không biết làm sao, mà Quincer vẫn ghé vào cổ anh, hô hấp ngày càng nặng nề.
Quincer hôn dọc theo cổ Nghiêm Húc lên trên, đến sườn mặt, rồi cằm, lúc hô hấp của hắn nặng nề nhất, mũi đột nhiên đụng vào hoa tai thánh giá của Nghiêm Húc.
“Ẳng –“
Quincer hét toáng lên, hai tay che cái mũi đỏ rực của mình, hiển nhiên hoa tai của Nghiêm Húc làm bằng bạc, người sói sợ bạc nhất, mũi bị bỏng rồi, cảm giác nóng rát nhanh chóng truyền tới.
Nghiêm Húc giật mình, thừa dịp Quincer buông tay ôm mũi, đầu gối co lại, dùng sức huých hắn.
Nghiêm Húc tuy không khỏe như Quincer, nhưng đối với người bình thường, thể lực của Nghiêm Húc đã chẳng khác gì siêu nhân, vậy nên cú huých này không nhẹ chút nào, đặc biệt là khi lại đá vào chỗ yếu ớt của Quincer.
“Hú ~’
Quincer lại tru lên, không bịt mũi nữa, mà là quỳ trên giường, hai tay che phía dưới, hai mắt trợn to, đôi mắt màu lam cũng đong đầy hơi nước, nhìn Nghiêm Húc: “Cậu làm gì thế hả?”
Nghiêm Húc chỉ trừng hắn, không nói gì, tự xuống giường, chỉnh sửa lại quần áo.
Quincer ấm ức như cô vợ nhỏ, mũi lại còn đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng thương, chẳng hợp với dáng người to lớn của hắn chút nào, lầm bầm: “Tôi đâu có cắn cậu…”
Quincer nói xong, lại bị Nghiêm Húc lườm, Quincer chợt nghĩ đến lúc mình bị Nghiêm Húc đánh, cái gã thợ săn này là người giỏi nhất mình từng gặp, không khỏi ấm ức ngậm miệng, mũi giật giật, ra vẻ không phục.
Nghiêm Húc không nói gì, quay người mở cửa ra khỏi phòng, sau đó ‘sầm’ một cái đóng cửa phòng lại.
Quincer ôm phía dưới, bị tiếng đóng cửa rõ to làm cho giật mình, dù sao Nghiêm Húc đã đi ra ngoài Quincer lập tức có gan, hét toáng về phía cửa: “Đúng là đồ thợ săn thấp kém! Đóng cửa cũng chẳng lịch sự gì cả! Hừ! Đồ chủng tộc thấp kém! Tôi là người sói cao quý, không thèm so đo với cậu!”
Quincer nói xong, mới cúi đầu, nhìn bụng trống trơn, giờ mới lầm bầm: “Ủa? Quần áo đâu rồi? A… Biến lại thành người rồi à?”
Quincer vẫn còn đang buồn bực không biết mình biến thành người lúc nào, chợt nghe một tiếng ‘rầm’ rõ to bên ngoài, tiếng động này còn to hơn nhiều tiếng đóng cửa hồi nãy của Nghiêm Húc, như thể có thứ gì đổ vỡ.
Quincer cảnh giác nhảy xuống giường, đang định mở cửa, chợt nhận ra mình không mặc quần áo, vội vàng biến thành husky to bằng lòng bàn tay, đẩy cửa, bốn chân ra sức chạy.
Thư Cửu chỉ nghe thấy một tiếng ‘rầm’ rất lớn, làm màng tai cậu cũng rung lên, cả người ngã xuống mặt đất, nhưng không thấy đau, cũng không cảm thấy có mảnh thủy tinh bắn lên người.
Giây lát sau, Thư Cửu mới mở mắt ra, chỉ thấy Tra Phược đang nằm đè trên người cậu, mà cậu thì được Tra Phược ôm vào trong lòng.
Tra Phược đứng dậy, phía sau lưng anh có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, Thư Cửu còn nghe thấy tiếng thủy tinh rơi ào ào xuống đất.
Thư Cửu vội vàng hỏi: “Sao rồi, có bị thương không.”
Tra Phược lắc đầu, nói: “Không sao.”
Giờ Thư Cửu mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia Dương Nhị không được ai đẩy ra, may mà chỗ cô ta đứng cũng không phải chính giữa, chỉ bị đèn treo đập vào chân, vì đang đi giày cao gót, chân tuy không gãy không chảy máu nhưng sưng to, nhìn như đắp bột lên vậy, ngồi dưới đất bị mọi người chỉ trò bàn tán, cảm thấy không còn mặt mũi, lập tức gào lên.
Thư Cửu nghe tiếng khóc đã cảm thấy đau đầu, nghĩ thầm quả nhiên gặp Dương Nhị là xui xẻo, vừa rồi mình đứng ngay dưới đèn treo, nếu chẳng may bị đập trúng thì không chỉ trẹo chân nhẹ nhàng như vậy đâu!
Thư Cửu nghĩ đến đây, ngẩng đầu quan sát, chỗ treo đèn thủng một lỗ to, nhìn rất đáng sợ, mà Phúc Lộc Thọ Hỉ còn đang tựa vào những ngọn đèn khác, hình như rất kinh ngạc, trợn to mắt nhìn xuống.
Thư Cửu lườm chúng nó.
Phúc Lộc Thọ Hỉ đồng loạt lắc đầu, sau đó xua tay, ý bảo không phải tại mình.
Thư Cửu còn chưa tin, lúc này Tra Phược cúi đầu, ghé vào tai cậu, nói khẽ: “Chỗ này có dã quỷ, cậu cẩn thận đấy.’
Thư Cửu giật mình, Dương Nhị chọc phải quỷ thật à, vậy nên con quỷ đó vẫn bám theo cô ta để trả thù sao?
Con quỷ này cũng chăm chỉ thật…
Cái kiểu người chỉ muốn có ăn có mặc miễn phí hàng ngày như Thư Cửu, cảm thấy cả đời cũng không thể hiểu sao lại có kẻ cố chấp như vậy.
Ông Trâu vội vàng chạy tới, xảy ra chuyện này ngay giữa buổi tiệc thật sự rất mất mặt, Dương Nhị thấy ông ta chạy tới, chẳng quan tâm ông Trâu nhiều tiền đến mức nào, ra sức mắng chửi ông ta, nói đèn treo nhà ông làm trẹo chân mình, phải đền tiền thuốc men thương tổn gì đấy.
Ông Trâu cảm thấy rất mất mặt, ở đây toàn người có tiếng, sau khi biết cô nàng đang khóc lóc om sòm kia thật ra là bồ nhí của ông Trâu, mọi người lại càng xì xào bàn tán.
Ông Trâu sa sầm mặt, sai bảo vệ đưa Dương Nhị đi khám, sau đó áy náy nói với Tra Phược: “Anh Tra có bị thương không? Để tôi gọi bác sĩ tư kiểm tra cho anh, ngại quá, khiến anh giật mình rồi…”
Tra Phược sầm mặt, không chút nể tình nói: “Không cần, cũng muộn rồi, tôi phải về.”
Ở đây xảy ra chuyện, Hoạt Vô Thường Tử Hữu Phân vẫn đang bị người lôi kéo làm thân cũng vội vàng qua.
Tra Phược quay đầu lại nói: “Thư Cửu cũng về luôn đi.”
Thư Cửu nghĩ nghĩ, vội vàng gật đầu, ở đây có dã quỷ, cậu lại còn là thể chất dễ hút quỷ, nào dám ở lại đây, đi theo Tra Phược là an toàn nhất.
Đúng lúc Quincer biến thành husky cũng chạy về, mọi người liền cùng nhau ra về.
Về đến nhà, Thư Cửu vẫn còn chưa bình tĩnh lại, A Hỉ nói: “Hừ, có cô ả kia là kiểu gì cũng xui xẻo, tôi còn chưa ăn đủ hương nến đâu.”
Thư Cửu gật đầu nói: “Sau này chỗ nào có Dương Nhị thì chúng ta đi tránh xa đi, đáng sợ thật.”
A Hỉ nhíu mày nói: “Chẳng biết cô ta lại gây sự với con quỷ nào mà để báo thù như vậy, nhưng mà tôi cảm thấy, nếu có quỷ tìm cô ta báo thù, vậy chắc chắn là lỗi của ả!”
Thư Cửu: "...".
Thư Cửu thầm nghĩ, liệu có phải A Hỉ mắc chứng ghét phụ nữ không nhỉ… Có lẽ lúc còn sống bị người ta đá nên vẫn còn giận đến tận giờ chăng? Cũng có lẽ… A Hỉ chỉ ghét một mình Dương Nhị thôi.
A Thọ nói: “Âm dương có nhân quả hết mà, nhân quả tuần hoàn chúng ta sao mà quản được, lần sau cứ tránh xa ra là được.”
Thư Cửu nghe lời nó nói, cũng không có thâm ý gì, thuận miệng nói: “Cậu nói giống hệt Tra Phược ấy.”
A Thọ ngậm miệng, chỉ khẽ cười.
A Lộc thì quay sang nhìn A Thọ.
Yên lặng được hai ngày, sau đó Dương Nhị liền xuất viện, nhưng thật ra là bị người đuổi ra khỏi bệnh viện.
Dương Nhị làm ông Trâu mất mặt giữa bữa tiệc, trước mặt bao nhiêu người, sao ông Trâu còn có thể nhân nhượng cô ta? Ngay lập tức, ông Trâu đuổi Dương Nhị đi, giấc mơ làm quý bà của Dương Nhị tan thành mây khói, đành phải về căn phòng thuê của mình, hơn nữa vì bị thương, mấy ngày không đi làm, còn bị trừ không ít tiền lương.
Lần này Dương Nhị không về một mình mà dẫn theo một người.
Thư Cửu ngồi trong nhà kiểm tra tiệm hoa, sắm vai đủ loại nhân viên phục vụ xinh xắn đáng yêu, Phúc Lộc Thọ Hỉ đang chơi mạt chược, Quincer thì nằm lăn trên thảm mà ngủ.
Phúc Lộc Thọ Hỉ đang chơi mạt chược bỗng khựng lại, Thư Cửu thấy chúng nó cùng ngoái ra ngoài, hỏi: “Sao thế?”
A Phúc mím môi, nói: “Cửu Cửu, sao lại có hơi thở của đạo sĩ vậy?”
Thư Cửu không hiểu: “Đạo sĩ?”
A Thọ gật đầu: “Quả thật là đạo sĩ, hơn nữa đạo hạnh còn rất cao.”
A Hỉ nói: “Thư Cửu, cậu mau ra xem đi!’
Thư Cửu bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy, ghé vào mắt mèo quan sát bên ngoài, hóa ra là Dương Nhị về rồi, hơn nữa còn dẫn theo một người, Thư Cửu tưởng rằng Dương Nhị dẫn trai về nhà chơi bời lêu lổng, nhưng nhìn có vẻ không giống lắm.
Vì Dương Nhị thật sự rất lịch sự lễ phép với người kia, hơn nữa cách ăn mặc của người kia cũng rất kỳ lạ.
Người đàn ông kia chỉ chừng 25, 26 tuổi mà thôi, khá trẻ, quần áo lôi thôi lếch thếch, trên là áo phông in dòng chữ ‘Viện dưỡng lão xxx”, dưới là chiếc quần đùi đi biển rực rỡ sắc màu, phong cách ăn mặc này khiến ngay cả Thư Cửu cũng tự mặc cảm không bằng…
Tuy ăn mặc rất khác lạ, nhưng được cái người này đẹp trai, mày rậm mũi cao, mắt rất sâu, lúc không cười thì rất nghiêm túc, khi cười lại dịu dàng như gió xuân.
Điều kỳ quái là người này ăn mặc thì lung tung, lưng lại đeo một chiếc hồ lô rất to, đồng thời còn đeo một thanh kiếm giống hệt mấy thanh kiếm mà mấy ông mấy bà hay dùng lúc tập dưỡng sinh…

Jun 27, 2018

[THTGQ] Chương 30.3


Chương 30.3: Báo thù 3
Party tổ chức ở biệt thự nhà họ Trâu, biệt thự to rộng, đèn đuốc sáng trưng, hàng loạt xe sang lái vào, khiến cho nhà quê như Thư Cửu nhìn đến trợn tròn mắt!
Trợ lý Hồ mở cửa xe cho Thư Cửu, Thư Cửu vừa xuống xe, chợt thấy một chiếc xe con màu bạc đỗ ngay cạnh, Nghiêm Húc mặc bộ vest trắng ôm sát người bước xuống, anh ta đeo kính râm, toát ra khí chất lạnh lùng mà nhã nhặn.
Trợ lý Hồ giải thích: “Hôm qua giám đốc bảo trợ lý Nghiêm là người mới, phải đi tiếp xúc nhiều để tăng kinh nghiệm, party lần này trợ lý Nghiêm sẽ đi cùng cậu Thư, cậu Thư có việc gì cứ giao cho cậu ấy.”
Thư Cửu gượng cười, rồi lại cúi xuống lườm Quincer đang ngẩng đầu ưỡn ngực bên chân mình, Quincer khiêu khích nhìn Nghiêm Húc, cái biểu cảm kia khiến người ta chỉ muốn đạp cho hắn một trận…
Nghiêm Húc cũng nhìn Quincer, chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng hơn nhiều, chỉ vươn tay đẩy kính, mắt kính dưới ánh đèn phản quang lóe một cái, làm Quincer sợ tới mức lông xù hết lên, tai run run.
Hiển nhiên trong trận quyết đấu không tiếng động này, Quincer đã bại trận, dù sao husky cũng chỉ là husky mà thôi, cho dù hắn có là tổng giám đốc người sói đi chăng nữa…
Ngay lúc Quincer cùng Nghiêm Húc còn đang mặt đối mặt, một chiếc xe sang trọng rẽ vào khu biệt thự, quả nhiên hôm nay toàn người quen, người xuống xe đầu tiên là Angel đã mấy ngày không gặp, Angel mở cửa xe, Quincer lập tức xù hết lông lên.
Công tước Quintus bước xuống, động tác tao nhã vô cùng, lại phối hợp với gương mặt đẹp trai khí chất u buồn kia, nhìn giống quý tộc hơn hẳn Quincer.
Công tước Quintus cũng nhìn thấy Quincer, khẽ cười nói: “Hôm nay nhiều người quen thật.”
Công tước Quintus đi tới, chào hỏi Thư Cửu: “Cậu cũng ở đây à, không ngờ cậu lại không theo Tra Phược tới, mà lại theo…”
Hắn nói xong, còn cúi đầu nhìn Quincer.
Quincer lập tức kêu ‘ẳng’ một tiếng, có điều lùn quá nên chẳng có khí thế chút nào!
Thư Cửu nói: “Hóa ra các anh cũng kinh doanh buôn bán à?”
Công tước Quintus cười nói: “Tất nhiên rồi, kinh doanh ở âm phủ rồi thì ở trần thế cũng phải làm ăn chứ, nếu không thì sinh tồn kiểu gì?”
Chờ họ nói xong, Angel mới cười dịu dàng nói: “Cậu Thư, lâu rồi không gặp.”
So với công tước Quintus, Thư Cửu thích Angel tính tình hiền hòa hơn, vì Angel cũng giống cậu, là người bình thường, hơn nữa còn là người bình thường sống giữa một đám người bất bình thường, đúng là không dễ dàng chút nào.
Mọi người hàn huyên xong liền tiến vào đại sảnh. Khung cảnh bên trong quả thật khiến Thư Cửu mở rộng tầm mắt, cậu chưa từng thấy căn phòng nào lớn như vậy, nội thất bên trong rất xa hoa, đảm bảo chói mù mắt, trong sảnh tiệc cũng đèn đuốc sáng trưng, trên trần nhà có rất nhiều đèn treo kiểu phục cổ, trên còn cắm nến thật.
Phúc Lộc Thọ Hỉ vừa bước vào, chỉ thấy A Phúc và A Hỉ mắt hình tim, nhìn chằm chằm nến trên trần nhà, chảy nước miếng.
A Phúc cắn ngón tay nói: “Thư Cửu, tôi cắn một cái có được không? Chỉ một miếng thôi! Dù sao… Dù sao cũng có ai nhìn thấy đâu.”
A Phúc còn biết hỏi một câu, đúng là bé ngoan, A Hỉ thì là phái hành động, chỉ thấy nó ‘vèo’ một cái, đi đến đâu là có làn gió thổi qua, Thư Cửu vừa chớp mắt, nó đã bay lên trần nhà, ôm ngọn nến, ra sức gặm.
Mỹ nhân mặc váy hở lưng chẳng biết chuyên gì xảy ra, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, sau đó ngọn đèo trên đỉnh đầu cứ kẽo kẹt liên hồi.
Thư Cửu che mặt, xấu hổ chết mất, may mà không mấy ai nhìn thấy, người nhìn thấy cũng toàn quý tộc, biết giữ gìn thân phận, chỉ khẽ cười mà thôi.
Nghiêm Húc vẫn luôn đi theo sau Thư Cửu, Quincer ngẩng đầu ưỡn ngực lắc lắc cái mông, quay mông về phía Nghiêm Húc, đắc ý vô cùng.
Tiệc còn chưa bắt đầu, mọi người túm năm tụm ba trò chuyện, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, gia chủ nhà họ Trâu là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, chủ động đi ra đón tiếp. Tất cả mọi người đều tò mò không biết là ai đến mà long trọng vậy, Thư Cửu cũng rướn người nhìn theo.
Chỉ thấy ông Trâu dẫn mấy người vào, đi đầu hóa ra lại là Tra Phược!
Ông Trâu vẫn nói liên mồm, “Không ngờ anh Tra lại tới, đúng là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi quá, anh Tra, đây là con gái tôi Trâu Thiến Nhiên, trước anh Tra đã gặp rồi, nhưng chắc anh không nhớ.”
Tra Phược chỉ khẽ gật đầu với Trâu Thiến Nhiên, Trâu Thiến Nhiên mặc bộ váy màu trắng, cao quý thanh lịch vô cùng, thấy Tra Phược thì nở nụ cười ngại ngùng, nói: “Em chào anh Tra.”
Đồ… Trêu… Hoa… Ghẹo… Nguyệt…
Thư Cửu nhìn, khẽ nhếch miệng, nghĩ thầm nếu sau này Tra Phược thất nghiệp, không làm Minh chủ nữa, vậy đi làm trai cũng được, xem anh ta hút gái chưa kìa.
Ánh mắt Tra Phược dừng lại giây lát trên người Thư Cửu rồi quay đi luôn, Thư Cửu rất khó chịu với ánh mắt đó, về phần vì sao lại khó chịu, cậu cũng không biết.
Tiệc bắt đầu, ông Trâu đọc diễn văn, sau đó là bắt đầu khai tiệc, đối với giới thượng lưu, đây là cơ hội tuyệt vời để làm quen, không chừng còn gặp được đối tác, mà đối với Thư Cửu, đây là cơ hội tuyệt vời để ăn!
Thư Cửu chưa từng thấy nhiều món ngon đến vậy, nhìn rất đắt tiền, ngay cả bát đĩa cũng thấy sang rồi, Thư Cửu cố kìm nén xúc động muốn mang bát đĩa về, cố không tự làm xấu mặt mình khi lấy mọi đồ ăn.
Phúc Lộc Thọ Hỉ cũng bắt đầu khai tiệc, đèn treo trong đại sảnh thỉnh thoảng lại lắc lư, thật ra là vì chúng nó gặm nến hăng say quá nên lắc cả đèn.
Xung quanh Tra Phược lúc nào cũng đông đúc, Thư Cửu mãi mới tìm được cơ hội, người xung quanh đang ít, Thư Cửu định đi qua, chợt thấy ông Trâu đi tới, tay còn dắt một người phụ nữ.
Người kia nhìn quen lắm, mặc váy đỏ sẫm, trang điểm rõ đậm, trên tay trên cổ đeo đầy vàng bạc châu báu, hóa ra là Dương Nhị…
Hôm nay đúng là nhiều người quen thật.
Thư Cửu nhìn thấy Dương Nhị, chép miệng, lòng thầm nghĩ, hôm nay lại có chuyện gì xui xẻo nữa đây?
Dương Nhị bám được mỏ vàng gia chủ nhà họ Trâu, còn được dự tiệc cùng, chỉ lớn hơn Trâu Thiến Nhiên có mấy tuổi thôi mà đã ra vẻ mẹ kế rồi.
Dương Nhị nhìn thấy Tra Phược, hệt như Thư Cửu thấy tiền, mắt sáng rực, tuy tay vẫn kéo ông Trâu, nhưng mắt lại như dính chặt lên người Tra Phược, ra sức phóng điện, quyến rũ, nhưng chẳng có kết quả gì…
Thư Cửu thấy Tra Phược bận rộn, cũng chẳng còn hứng thú đi lấy đồ ăn nữa, ăn được một nửa mới nhận ra Quincer vẫn ở cạnh mình giờ chẳng thấy đâu, đáng sợ nhất là Nghiêm Húc cũng biến mất…
Thư Cửu tưởng tượng cảnh kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, không khỏi đổ mồ hôi thay cho Quincer ngu ngốc, sau đó bắt đầu đi khắp nơi tìm hắn.
Quincer kỳ thật cũng là một người sói rất tham ăn, có điều hắn thích rượu nhất, Quincer tự cho mình rất thanh lịch, rất si mê rượu vang, nhìn thấy vang là không rời chân luôn.
Hắn vụng trộm ôm chai vang, cắn bỏ nút chai, hai chân ôm chai rượu, tu ừng ực.
Bình thường tửu lượng của Quincer rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả lượng cơm hắn ăn, có điều hắn quên mất việc mình đang bị thương, chưa khôi phục hoàn toàn, uống được nửa chai, husky lông xù đã nấc cục, sau đó lăn vào góc, ôm chai rượu ngủ luôn…
Nghiêm Húc thấy Quincer ngã lăn ra đất, cúi đầu nhìn husky, gương mặt lạnh lùng rốt cuộc có chút biểu cảm, ngủ luôn rồi à.
Nghiêm Húc là thợ săn, nhưng cả gia đình anh chẳng ai là thợ săn cả, bố là nhân viên lâu năm của công ty, miễn cưỡng coi là cán bộ nòng cốt, nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ mới xin được cho con vào công ty, nghe nói anh được điều lên làm trợ lý tổng giám đốc còn vui vẻ vô cùng, hi vọng con mình sẽ có cơ hội thể hiện.
Nhưng bố Nghiêm không biết, tổng giám đốc công ty với con trai mình lại là thiên địch!
Nghiêm Húc nhìn chằm chằm Quincer nằm trên mặt đất, vươn tay xách hắn dậy, Quincer chỉ giật giật chân, không hề có ý định tỉnh lại, còn ôm chặt chai rượu.
Nghiêm Húc nghĩ nghĩ, dù mình là thợ săn, nhưng Quincer dường như chưa làm việc xấu nào, hơn nữa còn bị mình đánh thành như vậy…
Nghiêm Húc ôm Quincer, nhờ phục vụ chỉ phòng nghỉ, tiệc sẽ kéo dài đến tận khuya, nhà họ Trâu còn chuẩn bị trước rất nhiều phòng trống, Nghiêm Húc liền ôm Quincer lên tầng.
Vào trong phòng, Nghiêm Húc lôi chai rượu trong lòng Quincer ra, việc này hết sức vất vả, vì dù Quincer biến thành chó, nhưng vẫn là bợm rượu, đã ôm rượu là không chịu buông.
Mãi mới lấy được chai rượu, kiên nhẫn của Nghiêm Húc đã hết sạch, quả nhiên là không thể nương tay với người sói.
Nghiêm Húc quăng Quincer lên giường, vừa định bỏ đi, một chân Quincer liền túm lấy góc áo Nghiêm Húc.
Có lẽ Quincer đang mơ mình ôm chai rượu, dùng rất nhiều sức, Nghiêm Húc vừa định đi, Quincer liền bị kéo theo lơ lửng giữa không trung, chỉ là không chịu buông tay ra.
Gân xanh trên trán Nghiêm Húc giật giật, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ ghét bỏ.
Đúng lúc đó, Quincer đột nhiên mở mắt, đôi mắt màu xanh mang theo ngơ ngác, nhìn Nghiêm Húc hồi lâu mới lầm bầm: “A… Là thợ săn chết tiệt… Hức! Cậu là đồ thợ săn ti tiện, muốn đánh lén… Hức, đánh lén tôi! Ha ha… Bị tôi phát hiện…”
Quincer vừa nói vừa cười, Nghiêm Húc thì lại cảm thấy bất đắc dĩ, người sói ngu ngốc như vậy mà còn là người sói quý tộc, thảo nào người sói không phát triển được như quỷ hút máu.
Đúng lúc này, Quincer lại lảo đảo đứng dậy, vẫn giữ chặt Nghiêm Húc, nói: “Cho… Cho cậu biết tay tôi!”
Nghiêm Húc không để ý lắm, đúng lúc này, bộ lông mềm mại của Quincer bỗng dựng đứng hết lên, sau đó khắp người hắn phủ một tầng ánh sáng màu xanh da trời.
Nghiêm Húc chỉ cảm thấy luồng sáng chói mắt lóe lên, khiến anh không thể không nheo mắt lại, ngay sau đó trời đất đã quay cuồng, Quincer vừa rồi còn là husky ngu xuẩn đã biến thành người.
Vì chó không cần mặc quần áo, vậy nên Quincer biến thành người cũng không mặc quần áo…
Quincer rất cao, cơ bắp khắp người, đặc biệt là phần cơ bụng, Nghiêm Húc không đề phòng, lại không khỏe như hắn, bị hắn đẩy một cái là ngã xuống giường, bị Quincer đè xuống.
Quincer hiển nhiên vẫn còn say, gương mặt đẹp trai cười ngu, cúi đầu, hơi thở đầy mùi rượu, nhìn Nghiêm Húc bị mình đè chặt, nói: “Cho… Cho cậu biết tay!”
***
Thư Cửu vừa ăn vừa tìm Quincer, bỗng có người vỗ vai cậu, quay lại nhìn, hóa ra là Tra Phược.
Tra Phược tay cầm ly rượu, nói: “Lại đi thay người sói kia à?”
Thư Cửu khẽ gật đầu, nhét đồ ăn vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Ừ… Anh bận xong rồi à?”
Sau khi nói xong, hai người chẳng ai nói gì nữa, nhưng bầu không khí rất kỳ lạ, không phải xấu hổ, mà là nóng bỏng mờ ám.
“Khụ.”
Thư Cửu hắng giọng, đang định tìm đề tài, Dương Nhị đã như keo dính chuột dán sát vào Tra Phược, nói: “Anh Tra, anh ở đây à, trùng hợp quá, tôi đang định mời anh ly rượu.”
Thư Cửu khẽ ‘xùy’ một tiếng trong lòng, lườm cô ta.
Tra Phược không nói gì, sắc mặt khác hẳn lúc nói chuyện với Thư Cửu, ra vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Dương Nhị cũng không ngại xấu hổ, tiếp tục tìm cách bắt chuyện với Tra Phược.
Đúng lúc này, chợt nghe ‘két’ một tiếng, một bóng đen từ trên đầu rơi xuống, chiếc đèn treo cực lớn đã bị đứt dây treo, rơi xuống.
Thư Cửu phản ứng không kịp, vô thức nhắm mắt lại, Tra Phược lại vươn tay che đầu Thư Cửu, ôm cậu vào trong lòng, nhào sang một bên…

Jun 25, 2018

[THTGQ] Chương 30.2


Chương 30.2: Báo thù 3
Bọn họ vừa đi, Phúc Lộc Thọ Hỉ lại bắt đầu chơi mạt chược, Quincer ồn ào ôm chân bàn, đòi chơi cùng, nhưng vì móng vuốt của Quincer toàn xô đổ bài, vậy nên không thích hợp chơi mạt chược, bị Phúc Lộc Thọ Hỉ đuổi qua một bên, không cho chơi cùng.
Quincer hầm hừ chạy về phòng ngủ, lên án với Thư Cửu: “Hừ, đám quỷ phương đông, chẳng đáng yêu như người phương đông chút nào, cậu nhìn bọn họ kìa, đáng ghét thật, chẳng ai chịu để tôi chơi cùng!”
Thư Cửu nói: “Nhưng chơi mạt chược thì chỉ bốn người chơi thôi mà.”
Cậu nói xong, cảm thấy không ổn, sửa lại: “Chơi mạt chược chỉ bốn con ma là đủ rồi.”
Quincer nói: “Bọn họ chẳng chịu luân phiên cho tôi vào chơi gì cả!”
Thư Cửu lau mồ hôi, cảm thấy như thể mình mở nhà trẻ, nói: “Vậy anh đừng chơi với bọn họ nữa là được.”
Quincer mắt sáng ngời, nói: “Đúng rồi! Thư Cửu! Cậu nói đúng thật! Thư Cửu, cậu thông minh quá! Được lắm, tôi sẽ không chơi với bọn họ nữa, chứ không phải bọn họ không chơi với tôi!”
Quincer nói xong, rút Iphone 6+ ra, nói: “Tôi là người bận rộn mà, còn phải điều hành cả một công ty nữa, bận rộn vô cùng, làm gì có thời gian chơi với họ.”
Nói xong, hắn rút điện thoại ra, gọi cho ai đó: “Alo, tôi đây… Có việc cần cậu làm ngay hôm nay… Phòng thiết kế mới tuyển thêm người đúng không… Ừ đúng rồi, tên Nghiêm… Nghiêm gì ấy?”
Thư Cửu nghe vậy thì toát mồ hôi, không ngờ Quincer thù dai vậy, nói: “Nghiêm Húc ấy.”
Quincer gật đầu liên hồi, nói: “Đúng rồi, Nghiêm Húc! Nghiêm Húc ấy, sao tên xấu thế… Cậu điều cậu ta làm trợ lý tổng giám đốc cho tôi, để cậu ta làm trợ lý riêng của tôi… Cái gì? Trợ lý riêng của tôi là cậu ấy hả? Tuyển thêm người thì có vấn đề à, chẳng lẽ tôi không trả nổi tiền lương à? Phòng thiết kế thiếu người thì tuyển thêm đi! Khó tuyển ấy hả! Khó tuyển thì tăng tiền lương, thử việc đã là 80% lương là 9000 luôn đi, chắc chắn là tuyển được… Rồi rồi, cứ thế nhé.”
Thư Cửu: "...".
Thư Cửu trong lòng chửi thề liên hồi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thử việc đã 9000 rồi!! Người sói quả nhiên là tiêu tiền như rác, đối với con nhà nghèo như Thư Cửu thì 9000 thật sự rất rất nhiều.
Thư Cửu điên cuồng gào lên trong lòng, tuyển tôi, tuyển tôi này!
Nhưng đáng tiếc, cái loại gà mờ như Thư Cửu chẳng biết gì về thiết kế cả…
Quincer cúp điện thoại, vui vẻ ôm Iphone lăn lên giường, mừng rỡ nói: “Há há, ai bảo cái tên thợ săn kia đánh tôi, xem tôi có chỉnh chết hắn ta luôn không, bắt hắn ta ngày ngày bưng trà rót nước cho tôi! Còn phải tăng ca mỗi ngày nữa!”
Thư Cửu: "...".
Thư Cửu trong lòng âm thầm khinh bỉ, kỳ thật tổng giám đốc người sói muốn chỉnh ai mà chẳng dễ dàng, sao phải tốn kém như vậy, nhưng mà… Người có tiền mà, lúc nào cũng khác thường!
Thư Cửu nhìn hắn lăn qua lăn lại trên giường, không kìm được vươn tay ra bóp bóp cái bụng tuyết trắng kia, mềm thật, lại còn xù xù, sờ thích quá!
Mà Quincer không hề xù lông, ngược lại rất giống mèo, rất thích người khác vuốt lông cho mình, ngoan ngoãn ngửa bụng, bốn chân giơ lên trời, vứt Iphone qua một góc, để Thư Cửu xoa xoa lông cho mình.
Quincer đang hưởng thụ, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa inh ỏi, nói: “Ủa, ai đang gọi à?”
Thư Cửu đứng dậy ra mở cửa, trời tối rồi, chẳng biết giờ này còn ai đến nữa, chẳng lẽ đến thu phí chung cư?
Vừa nghĩ tới cơ sở vật chất xuống cấp của khu chung cư này, Thư Cửu lại khó chịu.
Thư Cửu đi mở cửa, lúc đi ngang qua phòng khách, bốn con ma vẫn đang chơi mạt chược, A Thọ cười nói: “Bên ngoài là sao chổi đấy.”
Thư Cửu không hiểu: “Sao chổi?”
A Hỉ cau mày nói: “Cả người toàn mùi lẳng lơ, cách cửa cũng ngửi thấy, còn là ai được nữa, mùi này kinh quá.”
Thư Cửu nhìn A Hỉ ghét bỏ, suy đoán: “Dương Nhị?”
A Lộc khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán của Thư Cửu.
Mặt Thư Cửu tái mét, cậu gặp Dương Nhị được hai lần, cả hai lần đều xui xẻo, lần đầu thì bị dính đầy sơn, mà Dương Nhị rõ ràng có nhà lại không về, cứ đòi ở lại nhà mình.
Lần thứ hai còn nguy hiểm hơn, suýt nữa thì tèo!
Thư Cửu nói: “Giả vờ không ở nhà có được không nhỉ?”
Tiếng chuông vẫn vang lên liên hồi, Dương Nhị đứng ngoài cửa nói: “Ủa? Đèn sáng mà, sao không thấy mở cửa nhỉ? Anh Thư! Anh Thư ~”
Lần đầu tiên Thư Cửu cảm thấy căm hận cái phòng rách nát này đến vậy, đóng cửa rồi mà vẫn nhìn thấy phòng đang bật đèn à!
Thư Cửu nói: “Giờ tắt đèn còn kịp không?”
A Thọ nhún vai.
A Phúc nói: “Cửu Cửu, nếu cậu không thích cô ta, vậy đừng mở cửa là được.”
Thư Cửu nghiêm túc gật đầu.
Dương Nhị đứng ngoài gõ cửa mãi, Thư Cửu không chịu ra, giả bộ không có nhà.
Dương Nhị cũng chẳng phải người kiên nhẫn, cô ta về nhà băng bó vết thương, bình tĩnh lại, sau đó chợt nghĩ đến người đàn ông đẹp trai gặp ngoài thang máy, đi hóng hớt được thì là giám đốc của đối tác lần này, cũng không phải người thường, nghe nói tài sản lên đến vài trăm triệu, chỗ nào cũng có công ty, không phải người địa phương, đến thành phố X chỉ để đàm phán thôi.
Đúng rồi, Tra Phược quả thật không phải người địa phương, anh là người âm phủ…
Dương Nhị tuy chỉ là lễ tân, nhưng một lòng một dạ muốn gả vào nhà giàu, nào chịu bỏ qua cơ hội này, nhưng cô ta không tìm được Tra Phược, đành làm thân với Thư Cửu để xin số Tra Phược.
Chỉ cần trở thành bạn gái Tra Phược thôi, không kết hôn cũng được, vậy là có thể chuyển ra khỏi cái nhà trọ đáng ghét này, để Tra Phược mua cho mình một căn nhà to hơn.
Dương Nhị tính toán rất hay, cũng rất tự tin với sức quyến rũ của mình, nhưng cô ta tính sót một điều – Minh chủ đại nhân không phải người bình thường…
Dương Nhị thấy bên trong không có tiếng động, còn tưởng đi ra ngoài thật, liền quay người định về nhà mình.
Còn chưa kịp vào nhà, chợt nghe tiếng bước chân “Cộp cộp” vội vã, một người phụ nữ tuổi trung niên nhưng ăn mặc rất sành điệu, còn đi giày cao gót vội vã chạy lên tầng, nhìn thấy Dương Nhị thì lập tức xông tới, túm tóc cào mặt liên hồi.
Miệng la hét: “Tao đánh chết cái đồ con giáp thứ 13 như mày! Mày dám giật chồng bà à! Tao đánh chết mày! Cho mày chết không tử tế luôn! Cái con đ* này dám cướp chồng bà à! Mày là đồ khốn nạn! Không nhìn lại xem mặt mày là cái thể loại gì mà dám cướp chồng bà! Cái con hồ ly tinh này!”
Sau đó là tiếng hét chói tai cùng tiếng chửi bới ngày càng tục.
Thư Cửu đứng cách cửa vẫn còn nghe rõ, da đầu run lên, ghé vào mắt mèo trên cửa mà xem, hai người kia đang ra sức vật lộn cào cấu nhau.
Quincer kéo kéo ống quần Thư Cửu, hóng hớt: “Mau ôm tôi lên, tôi cũng muốn xem!”
Thư Cửu không còn cách nào, đành phải bế Quincer lên, Quincer ghé sát mặt vào mắt mèo, nói: “A? Tôi biết cái bà kia, là vợ trưởng phòng Vương đấy, tiệc tổng kết cuối  năm ngoái tôi còn thấy bà ta mà… Ha ha, hay là trưởng phòng Vương đi ăn với Dương Nhị thì bị vợ bắt gặp?”
Quincer hào hứng vây xem.
Thư Cửu chậc lưỡi, nói: “Có nên gọi bảo vệ không nhỉ?”
Cuối cùng hai người đánh nhau hơn nửa tiếng, vì ồn ào quá, hàng xóm láng giềng ra chửi, bảo vệ cũng chạy lên, dẫn hai người phụ nữ tóc tai bù xù đi.
Hôm sau, Thư Cửu nghe lỏm mấy bác gái trong khu chung cư, hóa ra là Dương Nhị với người phụ nữ kia bị dẫn xuống phòng bảo vệ mà vẫn cấu véo nhau, rồi làm đổ ly nước vào máy tính, hỏng cả máy luôn.
Lúc đấy, bảo vệ tức giận quá báo cảnh sát luôn, hai người bị mang về đồn, thảo nào cả đêm đều không nghe thấy động tính gì, hóa ra là Dương Nhị vẫn chưa về.
Quincer bỗng nhận được điện thoại, là trợ lý Hồ gọi, tai Quincer cứ rung rung mãi, ra vẻ nghe rất nghiêm túc, nói: “Vậy à… Vậy tôi sẽ nhờ bạn tôi đi thay tôi, dù sao tiệc của nhà họ Trâu mà không đi thì quá không nể mặt… Được rồi, hôm đấy cậu đến đón là được, ừ… Cúp đây.”
Thư Cửu nghe hắn nói vậy, liền biết chẳng phải chuyện gì tốt.
Quincer rất chân thành nhìn Thư Cửu, nói: “Lần này đảm bảo là chuyện tốt! Trợ lý Hồ nói thiên kim tiểu thư nhà họ Trâu sắp sinh nhật, định mở tiệc, mời rất nhiều đối tác làm ăn, nhà họ Trâu tuy không phải giàu nứt đố đổ vách, nhưng mọi người đều ở thành phố X thì cũng phải nể mặt nhau, tôi không đi thì không hay lắm! Đi party vui lắm mà, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống!”
Thư Cửu chẳng biết nói gì hơn, cậu đương nhiên biết là được ăn uống thoải mái, nhưng cậu là thằng nhà quê, chưa bao giờ tham gia mấy buổi party như vậy, ngay cả tiệc tổng kết cuối năm của công ty còn chưa đi bao giờ, mà lại bắt cậu đi party thì chẳng bằng giết cậu đi còn hơn.
Quincer bám chặt ống quần Thư Cửu, nói: “Thư Cửu, cậu là bạn của người sói mà! Cậu sẽ giúp tôi đúng không!”
Phúc Lộc Thọ Hỉ dù đang chơi mạt chược nhưng tai vẫn rất thính, nghe họ nói chuyện thì lũ lượt khuyên nhủ.
A Hỉ nói: “Thư Cửu, cậu giúp hắn ta đi, cứu một mang người hơn vẽ bùa bảy cấp đó! Tuy là người sói nhưng cậu ta vẫn có chữ ‘người’ mà! Tôi nghe nói nhà họ Trâu này giàu lắm, mấy lần thấy họ được phỏng vấn trên tivi rồi, party chắc có nhiều món ngon lắm đó!”
Thư Cửu lườm nó: “Ma quỷ không cần ăn mà?”
A Hỉ nói: “Ăn thì không cần thật, nhưng vẫn thèm mà!”
Thư Cửu: "...".
A Phúc sắp chảy nước miếng đến nơi, nói: “Ở party liệu có hương nến đắt tiền không?””
Thư Cửu: "...".
Kỳ thật Thư Cửu cũng có chút muốn đi, cậu chưa từng tham gia mấy sự kiện kiểu vậy, ít nhiều cũng muốn đi xem, sau một hồi bị Quincer và bốn con ma nhõng nhẽo nài nỉ, cậu cuối cùng cũng đồng ý.
Trợ lý Hồ lái xe tới đón Thư Cửu, còn mang theo quần áo cho cậu, bộ lần này nhìn rất trang trọng, không đơn giản như bộ vest trước mà giống kiểu lễ phục hơn, hơn nữa còn màu trắng.
Bản Thư Cửu vốn đã trắng, gương mặt cũng nhã nhặn thanh tú, mặc lễ phục trắng lại càng thêm cuốn hút, lúc không mở mồm ra thì hệt như một mỹ nhân lạnh lùng…
Thư Cửu lên xe, Quincer nhảy lên đùi cậu, trợ lý Hồ không đồng ý nhìn husky đang nằm trên đùi Thư Cửu, nói: “Cậu Thư, cậu lại định mang theo con chó này à?”
Thư Cửu khẽ gật đầu, trong lòng thầm thì, tôi cũng chẳng muốn mang nó theo đâu.
Trợ lý Hồ không đồng tình lắm, bị Quincer lườm cho cháy mặt, cuối cùng cũng chẳng nói gì thêm.

Jun 23, 2018

[THTGQ] Chương 30.1


Chương 30.1: Báo thù 3
Thư Cửu mơ mơ màng màng, không nghe rõ Tra Phược nói gì, chỉ nghe thấy ba người gì đó.
Thư Cửu cố mở mắt, hỏi “Cái gì cơ?”
Tra Phược lắc đầu, không nói gì, quay đầu sang nhìn cửa sổ, dường như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Tử Hữu Phân và Hoạt Vô Thường ngồi phía trước, Tử Hữu Phân đang lái xe cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, hai người quay sang nhìn nhau.
Vừa rồi họ cũng cảm nhận được kết giới kia, hơn nữa còn nhận ra kết giới này rất mạnh, vậy nên mới hấp tấp chạy tới, không ngờ người bị nhốt trong thang máy lại là Thư Cửu.
Loại kết giới này rất đặc biệt, người có thể dựng kết giới chỉ có hai người, mà người có thể gỡ bỏ kết giới cũng không quá ba người.
Thư Cửu ngủ mê mệt, cảm thấy ngủ không được yên, cậu biết mình đang ngủ, cũng biết mình rất mệt, nhưng lại không thể nào tỉnh táo được.
Phía trước mặt cậu là một con sông, nước sông màu đỏ quạch, trên dòng sông có sáu vòng xoáy nước, Thư Cửu ngơ ngác nhìn nước sông, đây là con sông trong nhà Tra Phược mà, quả nhiên nhìn về phía xa, liền thấy cây cầu bắc ngang.
Thư Cửu đi dọc theo bờ sông, dòng nước phản chiếu bóng Thư Cửu, nhưng lại là hình dáng một người tóc dài mặc áo bào, Thư Cửu kinh ngạc, đưa tay lên nhìn, quả nhiên không phải áo phông ngắn tay mà là trường bào màu trắng, trên còn có hoa văn cổ xưa thêu bằng chỉ bạc, hoa văn này rất quen thuộc.
Thư Cửu lại cúi đầu nhìn, bóng người trong nước quả thật là mình, nhưng cậu không hiểu tại sao mình lại mặc như vậy, cũng đâu phải đang đóng phim.
Thư Cửu nhìn mặc nước hồi lâu, đột nhiên nhớ ra, hoa văn này rất giống cái hộp gỗ kỳ lạ đặt ở bàn máy tính.
Bốn phía sương mù mờ mịt, không có bà cụ bưng bát canh, không có Hoạt Vô Thường Tử Hữu Phân, lại càng không có Tra Phược.
Thư Cửu thử gọi một tiếng: “Tra Phược?”
Chỉ nghe thấy tiếng vọng lại, chẳng thấy ai trả lời cậu.
Thư Cửu đành phải đi dọc theo bờ sông, lên cầu Khổ Trúc, cây cầu này nhìn chẳng chắc chắn gì cả, cứ rung rung theo dòng nước chảy xiết từ sáu vòng xoáy, như thể có thể hất ngã cậu bất kì lúc nào.
Thư Cửu đi thẳng về phía trước, sương mù rất dày, không nhìn thấy rõ phía xa, chỉ nhìn thấy mặt đất gần đó, trường bào của Thư Cửu rất rộng, tay áo và vạt áo đều bị nước sông đỏ quạch thấm ướt.
Không khí càng ngày càng lạnh lẽo, mang theo hơi ẩm, trời cũng tối dần, trên trời mây đen dầy đặc, chẳng biết đi bao lâu, phía trước sáng dần, sương mù tản đi, trời không sáng lên, nhưng vẫn nhìn rõ vùng đất hoang vu phía trước.
Vùng đất này rất rộng lớn, lại mang theo sự hoang vu tang thương, ở giữa có một bệ đá rất cao, trên khắc hoa văn khó hiểu, chính giữa lại khắc ba chữ to…
- Đài Bách Quỷ.
Một người đàn ông áo trắng đang ngồi trên bệ đá, vì bệ đá quá to, người đàn ông nhìn lại càng nhỏ bé, người nọ hóng gió, mắt nhìn về phía xa xa, như thể có thể nhìn thấy dòng sông đỏ cùng cây cầu trên sông.
Mãi Thư Cửu mới thấy người, bước nhanh hơn, đi đến cạnh bệ đá lại không thấy bậc thang đâu, chẳng biết người kia đi lên kiểu gì.
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên bệ đá, người kia vẫn vắt chân ngồi đó, tóc dài xõa ra, nhìn có vẻ rất tiên khí, dù Thư Cửu cũng mặc trường bào, nhưng cậu cảm thấy mình không thể nào có khí chất như vậy được.
Thư Cửu vừa định gọi người nọ, lại ngây ngẩn người, người đàn ông kia cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt đỏ rực, gương mặt lạnh lùng cao ngạo, kết hợp lại nhìn rất bất thường.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, nguyên nhân Thư Cửu bất ngờ, là vì… Người đàn ông có vẻ lạnh lùng này, có vài nét rất giống A Phúc.
Không.
Thư Cửu cẩn thận quan sát, không chỉ có vài nét giống, mà là giống hệt A Phúc, chỉ có điều không có vẻ ngây thơ đáng yêu của A Phúc, chỉ thay đổi đôi chút mà như thành người khác vậy.
Thư Cửu kinh ngạc trợn to mắt, người nọ thấy sắc mặt cậu, bỗng nở nụ cười, dù chỉ khẽ nhếch khóe môi, nhưng lại đem đến một vẻ đẹp khác hẳn.
Người nọ cười, không mở miệng nhưng lại phát ra tiếng nói: “Ngươi là tán tiên, đến vùng đất bách quỷ của ta làm gì?”
Thư Cửu không biết mình tới đây làm gì, cậu chỉ đi dọc theo con sông, hơn nữa cậu rất chắc chắn mình đang nằm mơ, chỉ có điều mãi không tỉnh thôi.
Người nọ thấy cậu không trả lời, như thể cũng dự liệu trước, nói: “Ngươi muốn thuyết phục ta giúp hắn à, vậy thì tốn công vô ích rồi.”
Thư Cửu không biết ‘hắn’ trong lời người này là ai, người nọ lại nói tiếp: “Ngươi ngay cả mình là ai cũng quên, trong tam giới, chẳng còn chỗ nào cho ngươi dung thân nữa rồi…”
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, áo bào trắng tung bay, tóc dài tản ra, nhìn như quỷ mị, người nọ lại liếc Thư Cửu, quay người, chậm rãi biến mất trên Đài Bách Quỷ.
Thư Cửu chạy vội, nói: “Đợi chút! Đây là đâu, tôi phải về kiểu gì?”
Người nọ không nói gì, biến mất hoàn toàn trong bóng đêm: “A Phúc? A Phúc!”
Thư Cửu hét lên, ngồi bật dậy, cả người toát mồ hôi, thở hổn hển, ngơ ngác mãi mới nhận ra mình đã tỉnh.
Bốn phía không còn tối tăm nữa, hình như đã về nhà, Thư Cửu nằm trên giường, trong phòng bật đèn sáng rực, bên ngoài trời đã tối, Tra Phược ngồi bên giường, Hoạt Vô Thường và Tử Hữu Phân đứng cạnh.
Phúc Lộc Thọ Hỉ cũng bay lượn lờ trên không trung, vây quanh Thư Cửu, Quincer núp ở cuối giường, hình như đang ngủ, chợt nghe Thư Cửu hét lên, tai run run, cảnh giác đứng dậy, thấy Thư Cửu tỉnh thì bổ nhào tới, hai chân ôm cổ Thư Cửu: “Thư Cửu, Thư Cửu, cậu tỉnh rồi! May quá! Cậu ngủ một ngày rồi đấy!”
A Phúc cũng lại gần, mở to mắt nói: “Cửu Cửu, cậu gặp ác mộng à? Cậu đổ mồ hôi nhiều lắm, mau đắp chăn vào không là cảm lạnh đấy!
Thư Cửu nhìn A Phúc mở to mắt nhìn mình, sững người, hồi tưởng lại cảnh trong mơ, lúc đó A Phúc lạnh lùng cao ngạo, áo trắng tung bay, có vẻ cao quý không dám nhìn kỹ, mà con ma trước mắt lại đáng yêu dễ thương hơn hẳn, khác biệt này có vẻ hơi lớn.
A Hỉ đáp xuống, ngồi bên giường, nói: “Cậu mơ thấy gì vậy? Sao lại gọi A Phúc?”
A Hỉ nhìn Thư Cửu vẫn còn ngơ ngẩn, hình như chưa tỉnh hẳn, cười nói: “Chắc là Thư Cửu mơ thấy A Phúc ăn vụng hương nến, còn dây nước miếng khắp cả thùng, nên sợ hét toáng lên, đúng không?”
A Phúc bụm miệng, trốn sau lưng A Lộc, mở to mắt nhìn A Hỉ, nói: “Tôi đâu có ăn vụng, lần ăn vụng duy nhất là cậu cho tôi mà, tôi còn phân một nửa cho cậu, vậy đâu tính ăn vụng…”
A Lộc: "...".
A Hỉ: "...".
Thư Cửu: "...".
Tử Hữu Phân đã bỏ mặt nạ ra, để lộ gương mặt còn đẹp hơn Đát Kỷ Bao Tự đến cả trăm lần, cười tủm tỉm, mắt hoa đào phóng điện: “Cậu ngủ lâu lắm rồi, mà lại còn phát sốt, chắc là yếu quá nên bị quỷ lực của kết giới ảnh hưởng đấy.”
Thư Cửu giờ mới sờ trán mình, không nóng, nhưng đầy mồ hôi.
Tra Phược chờ bọn họ nói đủ, mới mở miệng: “Nếu cậu tỉnh rồi, tôi về trước.”
“Đợi đã!”
Thư Cửu đột nhiên giữ chặt cổ tay Tra Phược, Tra Phược sửng sốt, Tử Hữu Phân vẫn đang cười.
Tử Hữu Phân hiển nhiên hiểu lầm gì đó, kéo Hoạt Vô Thường nói: “Chúng tôi ra ngoài trước.”
Hoạt Vô Thường liếc Thư Cửu, khẽ gật đầu, theo Tử Hữu Phân ra ngoài.
A Hỉ cũng là kẻ thích hóng hớt, cười xấu xa, nói: “Vậy chúng tôi cũng ra ngoài.”
A Phúc bĩu môi nói: “Cửu Cửu vừa tỉnh mà, sao chúng ta lại phải ra ngoài.”
A Hỉ nháy mắt ra hiệu, kéo A Phúc đi ra.
Quincer ôm cổ Thư Cửu không chịu đi, cũng bị A Thọ gỡ ra mang ra ngoài.
Tra Phược chờ mọi người đi, lại ngồi xuống, nói: “Chuyện gì thế?”
Giờ Thư Cửu mới bình tĩnh lại, nói: “Vừa rồi tôi mơ thấy một chuyện rất kỳ lạ, có liên quan tới A Phúc…”
Thư Cửu dừng lại giây lát, nói: “Lần trước tôi với A Phúc bị bắt, hình như tôi nghe thấy con quỷ kia nói, tôi là cơ thể chí âm, A Phúc là bách quỷ chi vương, con quỷ kia cần quỷ lực của A Phúc.”
Tra Phược đột nhiên sầm mặt, nói: “A Phúc là bách quỷ chi vương? Không thể nào.”
Thư Cửu nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng con quỷ kia còn nói nó chính là A Phúc, A Phúc chính là nó, còn nói bách quỷ chi vương thành thế này thì sao còn tư cách ngồi ngang hàng với nó? Lúc ấy tôi chỉ hoảng sợ, đồng thời cũng không tin, dù sao A Phúc…”
Sắc mặt Tra Phược lại càng sa sầm, nói: “Quỷ vương hồn phi phách tán đã lâu rồi, do chính tôi đánh tan mà.”
Thư Cửu nói: “Vừa rồi tôi cũng nằm mơ về A Phúc, ở đấy là một chỗ tối om, rất hoang vu, còn có cái gì mà Đài Bách Quỷ, cậu ấy ngồi trên đó, nói tôi không có chỗ dung thân trong tam giới, vậy là sao?”
Tra Phược giật mình, nói: “Nếu đúng như lời cậu nói, cậu cách xa cậu ta ra, quỷ vương dã tính khó thuần, việc ác nào cũng làm, chuyên cắn nuốt dã quỷ, còn tập hợp một đám ác quỷ chống đối Minh phủ, nếu A Phúc thật sự là quỷ vương, vậy cậu cậu ta tiếp cận cậu là có mục đích.”
Thư Cửu muốn nói không có chuyện đó, dù sao A Phúc đáng yêu như vậy, ở chung một thời gian rồi, cũng đâu phải giả vờ đóng kịch, nhưng nghe giọng Tra Phược thì có chút khác lạ, tuy bình thường anh rất lạnh lùng, nhưng đối xử với ai cũng giống nhau, chưa từng tỏ thái độ với ai, nhưng nhắc tới quỷ vương là Tra Phược có vẻ căm ghét.
Chẳng biết Minh chủ và Quỷ vương có thù hằn gì không…
Tra Phược kìm nén tâm trạng của mình, kỳ thật chính anh cũng không biết tại sao mình lại phản ứng như vậy, anh chỉ nhớ là Quỷ vương không phục quản giáo, thành lập Đài Bách Quỷ ở bên kia con sông Lục hồn đạo, tập kết rất nhiều dã quỷ và ác quỷ.
Thiên đình cử Tra Phược đi xử lý việc này, Tra Phược bị trọng thương, đợi khi tỉnh lại lại chẳng nhớ gì, chỉ là mỗi lần nghe thấy tên này, Tra Phược cảm thấy rất mâu thuẫn, anh cảm thấy việc này không đơn giản chút nào.
Tra Phược hiển nhiên đang bận tâm nhiều điều, ngồi một lát lại đứng dậy, nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, cậu vừa phá kết giới, tiêu tốn quá nhiều nguyên thần, cơ thể suy yếu là hiện tượng bình thường, nghỉ ngơi đủ là ổn thôi.”
Tra Phược nói xong, xoay người định ra khỏi phòng, lại nói: “Cô gái kia bị nguyền rủa, cậu cũng đừng lại gần cô ta.”
Thư Cửu tò mò hỏi: “Có quỷ muốn trả thù cô ta à?”
Tra Phược bình thản nói: “Nhân quả báo ứng mà thôi.”
Thư Cửu thì thào lặp lại: “Nhân quả báo ứng?”
Tra Phược mở cửa đi ra ngoài, Phúc Lộc Thọ Hỉ Hoạt Vô Thường Tử Hữu Phân Quincer đang cười hớn hở chơi bài, dù sao nhiều người như vậy cũng đâu chơi mạt chược được, liền lôi bộ bài Thư Cửu nhét trong tủ ra, chơi trò ba cây đơn giản nhất, vậy mà một đám yêu ma quỷ quái còn chơi rất vui vẻ.
Husky Quincer ngu xuẩn coi tiền như rác đã thua liểng xiểng, đang dùng chân vỗ bàn, nói: “Thêm ván nữa! Mấy người chắc chắn ăn gian! Ván này không tính, nháo lại bài đi! Để tôi chia bài!”
Tử Hữu Phân cười nhìn móng vuốt của hắn, nói: “Cậu có chắc chắn là móng vuốt của mình chia được bài không?”
Quincer thân là người sói quý tộc phương tây, bị quỷ sứ phương đông khinh bỉ, trong lòng rất khó chịu, nói: “Đương nhiên là được! Đưa tôi nào!”
Quincer nói xong, liền dùng hai chân vơ hết bài về trước mặt mình, sau đó bắt đầu nháo, rồi chân phẩy phẩy chia bài, bài văng tứ tung, có cây còn bị gẫy.
Quincer vừa ‘chia bài’, vừa đắc ý nói: “Nhìn thấy chưa, bài phải chia thế này chứ, không nháo kĩ là ăn gian đó! Cách chia bài này của tôi có tên phương đông đấy, gọi là… Gọi là cái gì nhỉ, à, đúng rồi, tiên nữ rải hoa!”
Đám quỷ: “…”
Đám quỷ ai nấy đều yên lặng, ngay cả Hoạt Vô Thường và Tử Hữu Phân đã thấy đủ loại người cũng toát mồ hôi, nhưng vì hòa bình quốc tế của giới thần tiên ma quỷ đông tây, chẳng ai nói gì cả.
Tra Phược vừa ra, Hoạt Vô Thường cùng Tử Hữu Phân lập tức đứng dậy, không chơi bài nữa, Tra Phược nói: “Đi thôi.”
Anh liếc nhìn A Phúc, A Phúc hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn đang chăm chỉ thu dọn đống bài lộn xộn mà Quincer bày, vuốt phẳng từng cây bị gãy, rất ngây thơ.
A Phúc không phản ứng, nhưng A Lộc lạnh lùng cũng nhìn Tra Phược, sau đó lặng lẽ đứng che trước mặt A Phúc.
Tra Phược không nói gì, ra khỏi cửa, dẫn Hoạt Vô Thường Tử Hữu Phân ra về.