Chapter 56
Đơn
giản, ít đồ cao cấp là cách trang trí nhất quán từ trước tới nay của cao ốc Kim
thị.
Tuy
rằng Kim Ri Nam không khiến người thích được nhưng không thể phủ nhận, thưởng
thức ở một số mặt của ông quả thật có tiêu chuẩn riêng.
Dưới
sự dẫn dắt của nhân viên Kim thị, Yunho cùng Carr thuận lợi tới phòng họp, đi
vào liền thấy những vị cổ đông khác cùng Kim Ri Nam đã ngồi vào chỗ của mình,
chỉ còn lại vị trí của Yunho cùng một chiếc ghế đặt biệt lưu lại là chưa có ai
ngồi.
“Tôi
đến muộn sao?” Yunho hiển nhiên cũng không xa lạ gì với khung cảnh này, tự
nhiên hiểu rõ lên dùng cách mở lời gì để bộc lộ khí thế của mình.
“Không,
vừa đúng giờ, mời ngồi.” Một vị cổ đông dường như biết địa vị của Yunho, tuy
không quá rõ ràng nhưng giọng điệu có phần kính sợ.
Gật
đầu theo lễ phép với ông ta, Yunho ngồi xuống vị trí thuộc về hắn, Carr thì
đứng phía sau, ánh mắt cả hai người đồng thời dừng trên người Kim Ri Nam ngồi
vị trí chủ tịch.
“Kim
chủ tịch, hôm nay ông mở cuộc họp này là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với
chúng tôi sao?” Giọng điệu không chút vội vàng, Yunho quyết định khai chiến
trước.
Nhìn
sắc mặt nghi hoặc của Yunho, Kim Ri Nam mặc dù trong lòng nổi giận vô cùng
nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, đành phải cố bình tĩnh, dùng giọng điệu thương
mại trước sau như một nói với những người còn đang mơ hồ ở đây.
“Tôi
tin hẳn đã không ít người nghe về việc này, gần đây có một người thu mua không
ít cổ phần công ty Kim thị, tôi không muốn hoài nghi bất kì vị cổ đông nào đang
ngồi ở đây, kể cả, thành viên mới.” Ánh mắt dừng lại trên người Yunho, Kim Ri
Nam cười híp mắt. “Cho nên tôi muốn mượn cuộc họp này xem có thể khiến cho nhân
vật thần bí kia hiện thân không…”
“Vị
trí kia là để lại cho người đó sao?” Chỉ vào ghế trống duy nhất, Yunho biết rõ
còn cố hỏi.
“Đúng
vậy, cậu Jung, cậu biết nhân vật thần bí kia là ai sao?” Hai tay đặt trên bàn,
trong mắt Kim Ri Nam ánh lên khí tức đe dọa chỉ có sau quá nhiều năm lăn lộn
trên thương trường.
“Không
phải ông còn rõ hơn tôi sao, Kim chủ tịch?” Không trả lời Kim Ri Nam, Yunho chỉ
cười, đối mắt với ông.
Đối
chọi gay gắt công khai, những vị cổ đông khác cũng cảm nhận được bầu không khí
không ổn, nhìn nhau một hồi, ai cũng không muốn xen vào phiền toái này, điều
bọn họ quan tâm chỉ là vốn đầu tư của mình có bị ảnh hưởng không.
Đây
là bản tính của thương nhân, cũng là bản năng của con người.
“Nếu
như cậu Jung muốn giả ngu, vậy hội nghị hôm nay chỉ sợ sẽ kéo dài…”
Rầm!
Trước
khi Kim Ri Nam nói hết lời, một tiếng đạp cửa vang lên, mọi người không hẹn và
gặp cùng nhìn về phía cửa ra vào, chỉ có Yunho ngồi tại chỗ cúi đầu cười…
“Thằng
oắt con, mày tới đây làm gì? Tao có đưa thư mời cho mày đâu?” Vừa nhìn thấy
Jaejoong, sắc mặt Kim Ri Nam liền tối sầm đi, ngay cả một chút thiện ý tối
thiểu cũng không có.
“Tôi
biết ông không đưa cho tôi, nhưng đây không phải là họp cổ đông Kim thị sao,
hẳn mọi người có cổ phần trong công ty đều có thể tới đúng không?” Mặc kệ sự
xua đuổi của Kim Ri Nam, Jaejoong trực tiếp đi tới vị trí ghế trống.
Vì
mục đích, vì tư tâm, Kim Ri Nam đặc biệt xếp vị trí ghế trống này bên tay trái
mình, khiến cho Jaejoong lúc ngồi xuống liền đối mặt với Kim Ri Nam.
“Đừng
tưởng rằng Jung Yunho thay mày cầm chút cổ phần là mày có thể tới đây giương
oai, Kim Jaejoong, mày đã không còn là con trai tao, lát nữa ta bảo người đuổi
mày ra ngoài, mày đừng có trách tao vô tình.” Giảm thấp giọng xuống, đe dọa của
Kim Ri Nam không hề khiến Jaejoong dao động.
Khinh
thường cười ra tiếng, Jaejoong liếc xéo ánh mắt không hề nể tình cha con của
Kim Ri Nam, móc phong thư bị cậu vò có chút biến dạng, đặt trên bàn, những cổ
đông khác lập tức tò mò rút văn kiện bên trong ra, vừa đọc được nội dung, từng
vị cổ đông đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Kim Ri Nam.
Thấy
bầu không khí trong phòng ngày càng kỳ lạ, Kim Ri Nam hồ nghi đoạt lấy phong
thư từ tay vị cổ đông, lấy tư liệu bên trong, đọc được một lát liền phẫn nộ ném
nó xuống trước mặt Yunho, chỉ vào mặt Yunho mà mắng:
“Tên
trộm khốn nạn! Mày lấy cổ phần trên tay tao còn chưa đủ giờ lại còn bí mật dùng
những thủ đoạn này, Jung Yunho, mày đến cùng là muốn làm gì?” Cơn giận dữ không
kiềm chế được liền biến thành gào thét, sự trấn tĩnh của Kim Ri Nam giờ không
còn chút tác dụng.
Tuy
tên chủ cổ phần là Kim Jaejoong nhưng Kim Ri Nam hiểu rõ, Jaejoong căn bản
không có tiền để làm mấy việc đi mua cổ phần công ty không cần thiết với mình,
chỉ có thằng nhãi kia có đủ khả năng!
“Tôi
nói là muốn ông nhượng cổ phần cho Jaejoong, sau đó tôi sẽ đầu tư vốn giúp Kim
thị, nhưng điều đó không có nghĩa tôi không thể thu mua thêm cổ phần.” Yunho
một bộ không thèm đếm xỉa Kim Ri Nam. “Ông không nên kích động với tôi như vậy,
bây giờ người nắm quyền cũng không phải là tôi.”
Lời
nói của Yunho khiến cho Kim Ri Nam chuyển mục tiêu, trừng mắt nhìn Jaejoong vẫn
đang lạnh lùng nhìn ông, tóm lấy cổ áo cậu, ngay cả việc người khác đang trợn
mắt nhìn cũng không để ý.
“Thằng
nhãi này, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, sao mày lại giúp người khác đối phó
Kim thị?”
“Tôi
không đối phó với Kim thị, tôi chỉ là có được cổ phần của Kim thị, nói đúng ra,
thứ mà tôi muốn đối phó, là ông đấy, ba à.” Không chút e ngại nhìn lại Kim Ri
Nam, Jaejoong bình tĩnh liếc nhìn những cổ đông khác. “Nếu tôi nhớ không lầm, ở
đây hẳn người có nhiều cổ phần nhất mới được phép nói đúng không?”
“Nhãi
ranh, mày muốn làm gì?” Nắm chặt tay, mặt Kim Ri Nam đen sì. “Mày đừng tưởng
rằng dựa vào Jung Yunho là có thể cướp đi mọi thứ, ở chỗ này, tao là người
quyết định!”
“Thật
vậy sao?” Nhướn mày, nở nụ cười, nắm đấm của Jaejoong vung tới mặt Kim Ri Nam.
Đây
là lần đầu tiên, Jaejoong bất kính với Kim Ri Nam, thậm chí còn ra tay đánh ông
ta!
Bị
nắm đấm của Jaejoong làm cho hoa mắt, Kim Ri Nam liên tục lùi bước, thật vất vả
vịn được cạnh bàn mới ngừng lại, lúc này mới nhận ra Jaejoong đã gạt ông khỏi
vị trí chủ tịch.
“Mày!”
Kim Ri Nam xoa mặt, tức giận đến đỏ bừng.
“Tôi
không đoạt chức chủ tịch của ông, bởi vì ông đã từng nuôi dưỡng tôi, cho nên vị
trí này để lại cho ông, nhưng mà từ giờ trở đi, tốt nhất ông nên nhớ kỹ, người
có quyền lên tiếng ở đây không phải là Kim Ri Nam!” Nở nụ cười, Jaejoong nhìn
sang các vị cổ đông khác. “Các vị có ý kiến gì không?”
Nói
đúng ra, đây là kết quả của việc bố con tranh chấp, không ai có hứng thú nhúng
tay vào chuyện nhà người khác, đừng nói tới việc vẫn còn Jung Yunho ở bên cạnh.
Các
vị cổ đông nhao nhao đứng dậy rời ghế, không ai có ý kiến gì, mà ngay cả thư ký
ngồi bên cạnh phụ trách ghi chép cũng bị căn dặn bỏ toàn bộ nội dung vừa rồi ──
Chuyện xảy ra hôm nay, không nên để người ngoài biết.
Mắt
thấy không ai chịu giúp mình, cổ phần nắm trong tay lại ít hơn Jaejoong, Kim Ri
Nam có chút luống cuống, nhưng ông từ trước đến nay cao cao tại thượng làm sao
hiểu được yếu thế, chỉ có thể đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Jaejoong không hề bị
ông điều khiển đang đi trước mặt.
Chẳng
mấy chốc, bóng dáng nho nhỏ theo sau lưng mẹ nó đã trở thành một người đàn ông
thực thụ rồi sao?
Hết
thảy, tựa hồ đã thay đổi…
Nhắm
mắt lại như một con gà chọi chiến bại, Kim Ri Nam sa sút tinh thần định ra khỏi
phòng họp thì đột nhiên nghe thấy giọng Yunho:
“Không
nghĩ tới sao, đứa trẻ bị ông xem thường cũng có thể khỏe mạnh phát triển, đây
là điều ông không thừa nhận nhưng hôm nay, ông không thể không đối mặt.”
Cắn
răng, Kim Ri Nam đã không còn sức để phản bác lại bất luận trào phúng gì của
Yunho, ông hiện tại chỉ muốn về phòng làm việc của mình, rời khỏi sự việc nơi
này…
Nơi
đã diễn ra một việc ngắn ngủn mà khủng khiếp…
Yunho
thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú bóng lưng Kim Ri Nam, vừa quay đầu đã thấy
ánh mắt sắc bén của Jaejoong.
“Anh
vừa rồi nói về ai?” Đến gần Yunho, hai tay bắt lấy hai bên thành ghế của Yunho,
trong mắt Jaejoong có hiểu rõ. “Những lời kia là nói cho ông già đó nghe, hay
là muốn nói với tôi?”
Jaejoong
không phải người ngu, sẽ không tin Changmin đưa thẻ cho cậu là trùng hợp, lại
càng không thể không phát hiện, lúc cậu cùng Kim Ri Nam giằng co, Yunho lại có
chút chờ mong.
“Cậu
nói thử xem?”
Cười
mập mờ, Yunho ôm lấy eo Jaejoong, trực tiếp kéo cậu vào trong lòng ngực, sau
đó, hôn thật sâu…
No comments :
Post a Comment