Chapter 86
Tiếng đồng ý rõ ràng như bóp nghẹt tim
hắn.
Dù đã sớm dự đoán, nhưng chính tai
nghe thấy, vẫn khiến hắn lâm vào cảnh khốn quẫn.
Hắn là hắn, cho nên, sẵn sàng nhảy vào
cảnh hủy diệt lẫn nhau…
『Junsu,
đi mau, trốn đi, đừng để bất luận kẻ nào biết nơi cậu ở, nhất là Jaejoong!』
『Đã
xảy ra chuyện gì, Yunho?』Nghe
giọng nói dồn dập của Yunho qua điện thoại, ánh mắt Junsu vô cùng bình tĩnh.
『Cậu
ấy muốn mạng cậu, Junsu, nghe rõ không, Jaejoong muốn lấy mạng cậu để đổi Park
Yoochun…』
Nghe Yunho gầm nhẹ lên nói ra nguyên
nhân, Junsu không đồng ý, cũng không đáp lời, chỉ buông tay, mặc kệ giọng nói yếu
ớt của Yunho tiếp tục truyền qua điện thoại, ánh mắt, chăm chú nhìn khẩu súng
giơ lên trước mặt cậu…
*****
“Tôi đồng ý, thay cậu giết Kim Junsu…”
Nhìn chằm chằm Jaejoong nói lời này,
giãy dụa trong mắt Yunho lại khiến Kwon Ji Kyu mỉm cười, giơ tay lên, Kwon Ji
Kyu lấy một khẩu súng đã chuẩn bị sẵn, đặt vào tay Jaejoong đang giơ ra.
“Tôi rất tốt bụng đó, Kim Jaejoong,
tôi thay anh tiết kiệm công sức, ngay cả phương pháp cũng đã thay anh suy nghĩ,
một viên đạn là xong.”
“Kwon Ji Kyu!” Rống lên, Yunho kéo
Jaejoong lại, ngăn cản Jaejoong đụng vào súng trong tay Kwon Ji Kyu, hung dữ trừng
nó. “Đây là trả thù của cậu ư, chỉ vì tôi đã vì Jaejoong mà lấy mạng Hee Chul?”
“Đúng vậy, là trả thù đấy… Trả thù
anh, cũng trả thù Kim Jaejoong…” Dùng ánh mắt bất chấp hết thảy nhìn Yunho,
Kwon Ji Kyu hiển nhiên đã bị điên cuồng phá hủy hết lí trí. “Đối với Kim
Jaejoong mà nói, Park Yoochun là một người bạn rất quan trọng, cho nên tôi muốn
anh dùng Kim Junsu để đổi ── Tương tự, Kim Junsu đối với anh mà
nói, cũng rất quan trọng, mặc kệ cuối cùng Kim Jaejoong chọn cái gì, hai người
các anh, nhất định phải có một người nếm thử cảm xúc bị mất đi, giống như khi
tôi mất Hee Chul hyung vậy!”
Lựa chọn đơn giản, một khi gặp cảm
tình, phải quyết định thế nào?
Tình yêu hay tình bạn, quá khứ hay hiện
tại?
Sợ rằng, quyết định không hề dễ dàng…
Thủ đoạn của Kwon Ji Kyu, Yunho rất
rõ, nhưng hiểu rõ thì sao? Người nó đang ép buộc là Jaejoong, là Kim Jaejoong
giống hắn nhất…
Ngay lúc Yunho trừng mắt nhìn Kwon Ji
Kyu, một bóng người đột ngột xuất hiện, cướp đi khẩu súng trong tay Kwon Ji
Kyu, quay người lại, chỉ thấy Jaejoong chạy ra khỏi cửa, Yunho thấy thế lập tức
đuổi theo, lại chỉ biết trơ mắt nhìn Carr bị Jaejoong đánh ngã gục xuống đất,
cướp lấy xe, nghênh ngang rời đi!
Carr bò dậy, tuy không biết chuyện gì
xả ra, nhưng biểu lộ trên mặt Yunho khiến y bất giác chạy đi tìm xe khác, lúc
xe chạy như điên lao tới, Carr chỉ thấy Yunho đang không ngừng gọi điện thoại.
“Mau nghe đi, Junsu…”
“Jaejoong… Cậu không thể dùng Junsu để
đổi lấy Park Yoochun, cậu không thể làm theo ý Kwon Ji Kyu, để tôi hận cậu…”
“Chết tiệt…”
Yunho muốn cứu vãn, nhưng hai người hắn
muốn gọi lại vô cùng ăn ý, một người dập máy, người kia thì gọi thế nào cũng
không nghe, đến nhà Junsu, Yunho nhìn hai chữ “Bán nhà” dán trên cửa, thầm mắng
mình ngu xuẩn.
Hắn sao lại quên, Junsu đã sớm bán nơi
này đi, chỉ vì rời khỏi Park Yoochun…
Đáng giận…
Bối rối đi khắp nơi tìm Junsu, ngay cả
Shim Changmin cùng Kim Kibum cũng hỏi, nhưng nhận được, tất cả đều là lắc đầu,
thấy vậy, Carr cùng Kara cũng dùng hết sức tìm người, người có thể hỏi, nơi có
thể tìm, tất cả đều không buông tha.
Chỉ là, Yunho không ngờ tới, Junsu vậy
mà chủ động tìm tới Jaejoong…
Đoạt lấy xe, nhanh chóng rời khỏi chỗ
Kwon Ji Kyu, nghe tiếng chuông của Yunho vang lên không dứt, Jaejoong cắn răng,
biểu cảm trên mặt như sắp khóc.
Lúc nhận điều kiện trao đổi của Kwon
Ji Kyu, là cậu ích kỷ, vì không yêu Yoochun, cậu đem toàn bộ cảm tình biến
thành tình bạn, chính vì như thế, cậu mới càng không thể mất người bạn như
Yoochun, mặc dù, Yoochun là đền bù duy nhất của Yunho với Junsu.
Cậu tin tưởng, nếu Yunho phải lựa chọn,
Yunho cũng sẽ đưa ra quyết định giống cậu.
Đối với Junsu, Yunho áy náy vô cùng,
hơn hẳn những người khác, cậu với Yoochun, cũng vậy.
Không thể yêu, mới càng không muốn để
bọn họ liên lụy vào thế giới của mình, không thể hại bọn họ…
“Thật xin lỗi, Jung Yunho… Thật xin lỗi…” Nắm chặt tay lái, nước mắt Jaejoong không khống
chế được chảy dài trên mặt, khóc liên hồi, khiến lòng cậu đau nhức, bật tiếng
kêu rên.
Nếu được lựa chọn, Jaejoong thà rằng
dùng mạng của cậu để đổi lấy Yoochun, mà không liên lụy tới người khác, nhưng hết
lần này tới lần khác, Kwon Ji Kyu lại dùng phương pháp ti tiện nhất, ép buộc cậu
cùng Yunho.
Vì không để Yunho ngăn cản mình,
Jaejoong đã đưa ra quyết định ── Cậu không muốn
Yunho bị tổn thương nữa, cho nên, cậu dùng coi trọng của mình với Yoochun áp đảo
đau lòng của Yunho với Junsu!
Ít nhất, Yunho sẽ không mắc nợ Junsu một
lần nữa…
Như cảm nhận được đau đớn của Yunho,
ánh mắt Jaejoong mơ hồ, mãi đến khi chuông điện thoại cài riêng cho Yunho bị một
tiếng chuông lạ lẫm khác thay thế, Jaejoong mới cầm điện thoại lên, mở to mắt, ấn
nút nghe.
『Cậu
đang tìm tôi sao, Kim Jaejoong.』Là
giọng Junsu.
『Cậu
ở chỗ nào?』Không
có lời dư thừa, Jaejoong hỏi thẳng mục đích của mình.
『Nhà
Yoochun, tôi tới trả anh ấy chìa khóa, mau tới đi.』Cười nói, giọng Junsu vô cùng bình thản.
『Không
hỏi tại sao tôi phải tìm cậu ạ?』Jaejoong
thay Junsu lưu lại đường lui.
『Không
biết nữa, dù sao cũng tìm được rồi, tôi ở đây chờ cậu, đừng để Yoochun thất vọng.』Nói xong lời này, Junsu cúp máy.
Câu nói cuối cùng kia, tựa hồ có hàm ý
khác, nhưng Jaejoong không có sức nghĩ nhiều, đổi hướng, lao thẳng tới nhà
Yoochun, chỉ có điều, qua kính chiếu hậu, Jaejoong nhìn thấy một chiếc xe lạ
đang đi theo cậu.
Đây không phải là Yunho… Là Kwon Ji
Kyu phái người theo dõi cậu sao?
Thật đúng là cẩn thận… Khóe miệng cong
lên nụ cười trào phúng, ngừng xe, Jaejoong không chút do dự đến nhà Yoochun.
Còn tưởng rằng sẽ thấy Junsu thất
kinh, ai ngờ, chờ cậu là Kim Junsu vẻ mặt tươi cười.
“Quả nhiên giống Yunho, thích đua xe
lung tung, không có bằng lái mà làm vậy rất nguy hiểm đấy…”
“Vì sao lại chủ động nói cho tôi biết
chỗ của cậu?” Nheo mắt lại, trong mắt Jaejoong cất giấu nghi hoặc.
“Tôi nói rồi, đừng để Yoochun thất vọng…”
Hạ mắt, Junsu đến gần Jaejoong, kéo tay cậu, đặt họng súng nhắm ngay đầu mình.
“Muốn tôi tự mình làm không?”
“Cậu thật sự muốn chết à? Chẳng lẽ cậu
không nghĩ, nếu tôi thật sự lấy mạng cậu, Yoochun phải làm sao?”
“Người anh ấy muốn không phải tôi, coi
như là… Coi như là tôi muốn để Yoochun hận cậu, nổ súng đi.” Trên mặt xuất hiện
mâu thuẫn, Junsu tựa hồ đang cố giấu diếm điều gì, nói không nên lời, chỉ biết
nở nụ cười.
“Nếu người hận tôi, không chỉ có
Yoochun?” Jaejoong không tin, Junsu đã quên Yunho.
“Sẽ có cách thôi… Nhất định có…” Nhìn
thẳng vào mắt Jaejoong, điện thoại Junsu vang lên, là tin nhắn Yunho cảnh cáo
Junsu mau rời đi.
Mặc kệ hoang mang của Yunho thể hiện
rõ qua cả tin nhắn, Junsu sờ lên mặt Jaejoong, bật nụ cười sáng tỏ.
“Cậu khóc, đúng không? Là khóc vì
Yunho… Cậu có thể khóc vì anh ta, chứng tỏ, cậu cũng có thể vì anh ta mà ra
tay… Đừng để Yunho thiếu nợ tôi nhiều hơn, Kim Jaejoong, nổ súng đi…”
Bởi vì thông minh, cậu đã rời khỏi
Yunho.
Mày bây giờ, cậu để Jaejoong thay cậu
chịu cái mệnh này…
Yunho, anh thấy không, Kim Jaejoong,
yêu anh đấy…
Ngay lúc Junsu mỉm cười nhắm mắt lại,
Jaejoong nhíu mày, ngón tay chậm chạp chuyển động, ngẩng đầu lên, nước mắt một
lần nữa lại lăn dài ra khỏi hốc mắt ──
Pằng!
Mùi thuốc súng bốc lên, nương theo chất
lỏng màu đỏ, tràn ngập khắp bầu không khí…
No comments :
Post a Comment