Oct 29, 2014

[KHNGCPS] Part 6 + 7 + 8

Part 6
“Em??”
Park Joong Jin cười vỗ vỗ vai Kim Jaejoong, nói:
“Đợi tôi bàn bạc với Jung Tổng hành xong, cậu đi với tôi đến chi nhánh khu Hàn Quốc làm việc nhé?
Ấn tượng của Kim Jaejoong với Park Joong Jin rất tốt, lập tức mặt mày hớn hở:
“Cũng được!!” Quay người phát hiện Jung Tổng hành đã đi xa, vội vàng nịnh nọt đuổi theo.
Park Joong Jin nhìn bóng dáng đầy sức sống kia, nở nụ cười, tay bị người va vào, lúc này mới phục hồi tinh thần.
“Xin lỗi.” Jung Woo Chae kéo hành lý vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Park Joong Jin…
Bên này, người nào đó lấy di động ra định chụp bóng lưng của tổng công đại nhân ——
“Đúng rồi…” Jung Yunho đột nhiên quay đầu lại, chợt nghe “Tách ——” một tiếng, tiếng chụp ảnh từ di động vị họ Kim nào đó vang lên.
Hai người đứng hình hai giây.
“Trợ lý Kim.” Jung Yunho mỉm cười chậm rãi tới gần cậu, ánh mắt hỏi thăm rõ ràng kia như muốn xuyên thủng Kim Jaejoong, “Cậu đang làm gì vậy?”
Jung Yunho như đế vương nhìn cậu, một bộ “Cậu thử nói dối xem”.
“Em…” Kim Jaejoong giờ phút này đang suy nghĩ để bịa ra một lời nói dối kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu.
Dù sao thì đều phải chết, chết buồn nôn một chút vẫn tốt hơn!
Kim Jaejoong hít một hơi, nói liên hồi.
“Vừa rồi thấy bóng lưng anh dưới ánh đèn hành lang vừa to lại vừa cao, nhịn không được muốn chụp một tấm, mang về đặt trên bàn cúng bái, anh chính là thần của em!”
Jung Yunho nhíu mày, miệng khẽ động, phun ra hai chữ:
“Nói dối.”
Kim Jaejoong ngay lập tức vỗ ngực:
“Xin anh hãy tin tưởng em, em nguyện ý chứng minh!”
Jung Yunho lẳng lặng nhìn cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng áp bách ——
“Hử?”
Kim Jaejoong rất thắc mắc, vì sao mỗi lần cậu nói nhiều như vậy, đối phương chỉ cần một hai từ là đủ để áp chế cậu?...
“Nếu cậu đã sùng bái tôi như vậy, tôi liền cho phép cậu thiết lập bức ảnh vừa rồi thành nền điện thoại, như vậy được không, trợ lý Kim?”
“Được ạ!!”
Kim Jaejoong cầm di động không ngừng gật đầu, nuốt nước miếng —— Sống lại rồi.
Jung Yunho nhìn bộ dạng cậu như vậy, bật cười, quay người bước đi:
“Tối nay công ty tổ chức tiệc mừng, cậu với trợ lý Lưu chuẩn bị ít tiết mục cùng quà tặng, trợ lý Lý đang bận nhận hàng rồi.”
Part 7
Sau đó, Kim Jaejoong vào đại sảnh đa chức năng đang được trang trí, trợ lý Lưu đang sai đám nhân viên làm cái này làm cái kia, cậu liền xuân tâm nhộn nhạo dán hoa cúc vàng lên mặt, đứng trên thang vừa ngâm nga hát vừa trang trí trần nhà.
“Lần này Jung Tổng hành dẫn dắt phòng Sales 3 nắm được dự án lớn, tiệc chúc mừng quả thật rất hào phóng!”
Lâm Hiểu Vũ của bộ phận nhân sự sau khi làm xong việc liền chạy tới làm phiền, mỹ danh viết là “Hỗ trợ công tác chuẩn bị”.
“Jaejoong, cậu làm gì mà trên mặt toàn hoa cúc thế kia?”
Lâm Hiểu Vũ gặm táo chuẩn bị cho bữa tiệc, bắt chuyện với người đang ở trên cao kia.
Kim Jaejoong nghe vậy chậm rãi quay đầu lại, ngay cả trên ót cũng dán một đóa hoa:
“Lâm muội muội, chẳng lẽ cậu là…” Hủ nữ?
Lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, Trợ lý Lưu đã vỗ bộp một cái lên mông Kim Jaejoong, Kim Jaejoong đứng trên thang khẽ run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoa trên mặt đều rơi hết:
“Chị! Em không muốn dùng tiền bảo hiểm sớm như vậy đâu!”
“Trợ lý Lưu, chị vừa vuốt ve hoa cúc của Jaejoong à?” Lâm Hiểu Vũ vừa to mồm nói xong, tất cả mọi người trong sảnh liền ngừng tay nhìn qua, Kim Jaejoong nước mắt lăn dài.
Trợ lý Lưu căn bản không nghe bọn họ đang nói gì, mắt tỏa sáng nói:
“Tin hot đây! Lát nữa Jung Tổng hành cũng sẽ tham gia trò chơi trong tiệc chúc mừng! Nhìn này, đây là danh sách phân đội, hai người một đội, trợ lý Kim, cậu cùng một đội với Jung Tổng hành đấy!”
“Trợ lý Lưu à, chị đừng uốn lưỡi nhiều như vậy có được không?” Sẽ dọa chết người đấy.
Kim Jaejoong không nói hai lời lại gửi weibo khóc lóc kể lể, còn đăng kèm bức ảnh cuồng ngược đãi đang ngoái đầu nhìn lại làm ảnh minh họa.
Nội dung: @Kim Jaejoong #Chia sẻ hình ảnh# Tiệc chúc mừng tối nay lại bị phân cùng một đội với Jung biến thái… Mọi người có việc xin hãy hóa vàng mã.
Kim Jaejoong không ngờ, chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủn đã có 300 reply, like gấp ba lần, forward cũng hơn ngàn, điều khiến cậu tức giận nhất chính là tất cả mọi người đều mê mẩn với bức ảnh Jung Yunho ngoái đầu lại, có một số người còn giật dây cậu thừa cơ hội chiếm tiện nghi của Jung biến thái, còn một bộ phận vừa đốt tiền giấy vừa nói: Kim đại, chúc anh tinh tận mà vong.
Kim Jaejoong nhìn trời, nói lời vô cùng triết lý: May mắn đây chỉ là YY trên mạng, nếu có người nói với cuồng ngược đãi mấy lời này chẳng biết cậu có bị lột da không nữa. Cảm thán một hồi, cậu lại nhặt hoa cúc rơi đầy đất mà tiếp tục trang trí.
Bên kia, Jung Yunho vẫn đang bận rộn làm việc, sau khi mở hội nghị quản lý cấp cao của công ty trên toàn cầu qua video, trợ lý riêng liền đưa hợp đồng đã chỉnh sửa cho anh, anh lặng yên xem một lát rồi hỏi:
“Tiệc chúc mừng đã bắt đầu được bao lâu rồi?”
“Sắp được một giờ rồi ạ Jung Tổng hành.”
Hoạt động này anh vốn định tự mình tham gia một lát, vì vậy nói câu “Đi thôi” rồi đứng dậy, dẫn đầu rời khỏi văn phòng.
Part 8
Lúc này, tiệc chúc mừng đã tới phần cao trào nhất là trò chơi, Kim Jaejoong “thiếu đồng đội” đang hợp tác với Lâm Hiểu Vũ thi đấu với các đội khác, hủ nam hủ nữ dựa vào bốn lần ăn ý mà đi thẳng tới vòng cuối cùng.
“Bây giờ là là trận chung kết! Trong trò chơi “Đoán tên” vừa qua, đội Trương Minh Hạo cùng Lý Linh thuộc phòng Sales 2 đã đạt được 340 điểm, hiện tại xin mời Kim trợ lý cùng mỹ nữ bộ phận nhân sự thay cho Jung Tổng hành - Lâm Hiểu Vũ lên sân khấu!”
Trợ lý Lưu vốn là thành viên cốt cán của hội học sinh, vô cùng chuyên nghiệp mời hai người lên sân khấu.
Khán giả nữ mãi không thấy Jung Yunho uể oải vỗ tay cổ vũ.
Kim Jaejoong cùng Lâm Hiểu Vũ ngược lại nhiệt tình mười phần, bởi vì phần tưởng cuối cùng chính là ba ngày nghỉ phép cùng chiếc TV mới nhất do Khải Việt sản suất!
Trợ lý Lưu cao giọng hô:
“Chuẩn bị —— Bắt đầu!”
Kim Jaejoong diễn tả tên, Lâm Hiểu Vũ vắt óc đoán.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
“Thời gian sắp hết rồi! Đội Jaejoong đoán đúng một lần nữa sẽ thắng! —— Oa??” Trợ lý Lưu giật mình kinh hô.
Ánh mắt của khán giả liền chuyển sang hướng khác —— Jung Yunho đã xuất hiện!
Anh sải chân dài bước lên sân khấu, thay thế Lâm Hiểu Vũ đang bày ra vẻ mặt mê trai.
Kim Jaejoong lúc này đang xem tên cần diễn tả, vừa quay đầu lại liền thấy một con hồ ly —— Con hồ ly này đang khoác bộ da Jung Yunho mà đứng ở vị trí của Lâm Hiểu Vũ!!
“Jaejoong nhanh lên!” Câu thúc giục của Lâm Hiểu Vũ khiến cậu bừng tỉnh, Kim Jaejoong ngay lập tức hăng máu gà ra sức miêu tả cho Jung Yunho hiểu: ——
“Người này với Ngưu Quần là một couple ấy! Tên là gì??”
Toàn công ty nghe như vậy thì xấu hổ: Người này có bình thường không vậy… Jung Tổng hành thật đáng thương.
Thấy Jung Yunho không hề có phản ứng, Kim Jaejoong lại không chút tức giận, diễn lại động tác của Phùng Củng[1] trong gala hài cuối năm:
“Mọi người à, tôi nhớ mọi người đến chết mất ~~!”
Jung Yunho nở nụ cười khiến khán giả nữ ba hàng đầu phải mê đắm.
Nhìn anh tươi cười không nói gì, vũ trụ nhỏ của Kim Jaejoong cũng sắp nổ tung: Làm ơn làm ơn… Nhất định phải đoán ra, nếu lấy được TV, kiếp sau tôi sẽ làm con gái để báo đáp anh Jung biến thái!
Trợ lý Lưu bắt đầu đếm ngược:
“Năm! Bốn! Ba! Hai! ——
Lúc Jung Yunho mở miệng, mọi vật xung quanh như ngừng lại, Kim Jaejoong nhìn chằm chằm vào đôi môi gợi cảm kia:
“Phùng Củng?”
Cả đại sảnh liền vang lên tiếng hoan hô vang dội, Kim Jaejoong tru lên như sói.
Các đồng nghiệp bộ phận hành chính vỗ tay chúc mừng, Kim Jaejoong chạy về phía Jung Yunho đứng cách đó không xa.
Lúc cậu ôm cổ đối phương, Kim Jaejoong cảm thấy người kia cứng đơ người, nhưng cậu chỉ muốn bộc lộ niềm vui sướng khi giành được chiếc TV.
“Jung Tổng hành, cảm ơn TV của anh, sa ráng hê dô!”
“Vui lắm à?” Đối phương lạnh lùng cười cười.
“Vui chứ!”
“Ôm đủ chưa?”
“Cũng đủ rồi!”
“Vậy cậu xuống được chưa?”
- -! ! ! ... ... . . .
Sao cậu lại kích động đến mức vòng cả chân lên lưng Jung Tổng hành thế này?
Vội vàng leo xuống, Kim Jaejoong cảm nhận được ánh mắt không hề trong sáng của các đồng nghiệp xung quanh, lắp bắp nói:
“Jung Tổng hành, em, em là kìm lòng không được… Nên mới leo lên…”
Anh vốn nhíu mày, biểu cảm giận dữ, nghe Kim Jaejoong nói xong lại buồn cười nói:
“Hóa ra là kìm lòng không được à.”
Kim Jaejoong lại một lần nữa hi vọng mình là mĩ nữ.
Thân là một hủ nam có thâm niên, cậu hiểu rõ trên người vị họ Jung nào đó không hề có một chút đặc điểm nào của gay, đừng nói với đàn ông, ngay cả phụ nữ cup D ở công ty lợi dụng việc chung để nhìn trộm anh, anh cũng miễn dịch hoàn toàn, đôi lúc cậu thật sự tò mò muốn biết người này sẽ yêu người như thế nào.
Bên này, Kim Jaejoong đang xuất thần, biểu cảm lúc thì buồn bã, lúc thì trang trọng, lúc thì cười gian, mặt Jung Tổng hành càng ngày càng đen… Trợ lý Lưu đứng bên cạnh nhìn mà kinh hãi.
“Ah ha ha ha… Cái kia, mọi người mau hưởng thụ đồ ăn cao cấp mà Jung Tổng hành đã bỏ tiền đặt mua đi, đồ uống cũng có thể lựa chọn tùy thích, tản ra nào!”
Trợ lý Lưu thời khắc mấu chốt đã cứu được một mạng của Kim Jaejoong, giảng hòa, giải tán mọi người rời xa Jung Tổng hành mặt đen cùng trợ lý Kim đang tái mặt.


[1] Ngưu Quần và Phùng Củng là cặp diễn viên hài nổi tiếng, hợp tác rất ăn ý bên Trung.

Oct 26, 2014

[NDNKKĐD] Part 36

Part 36

Trên đường đến nghĩa trang, Jaejoong ngồi ở ghế sau, không nói một lời nào.

Bong Ue Gon thỉnh thoảng liếc cậu một chút, muốn nói gì đó, lại như không thể thốt ra lời nào, xe chạy qua chợ lớn đông đúc, Jaejoong đột nhiên lên tiếng gọi Ue Gon.

Ue Gon quay đầu hỏi: “Làm sao thế?”

“Ở kia có cửa hàng hoa, em đi mua bó hoa cúc mang đến nghĩa trang.”

“Vậy em cứ ở trên xe, hyung đi mua.”

Jaejoong gật đầu, còn nói thêm: “Ue Gon hyung, tiện thì vào mua thêm mấy chai nước chanh, Hyo Shin thích uống.”

“Được, hyung đi nhanh thôi.”

Ue Gon đi rồi, Jaejoong dựa đầu vào ghế, thất thần nhìn bên ngoài, đây là khu chợ náo nhiệt, tiếng người ầm ỹ, bao nhiêu người lọt vào tầm mắt cậu, lúc ẩn lúc hiện, mới một giây trước còn ở trong tầm mắt cậu, một giây sau đã biến mất, những người này đều không có quan hệ với cậu, cậu cũng sẽ chẳng có chút cảm xúc nào với họ, nhưng Jung Yunho thì không, Jang Hyo Shin cũng không phải, trong đầu Jaejoong một trận ong ong, cậu không có tâm tư kiểm lại những chuyện Yunho đã gạt cậu cũng như trốn tránh, dường như chẳng muốn nghĩ tiếp theo mình phải làm thế nào, cậu chỉ biết bầu trời ban ngày trước mặt cũng một mảng đen kịt, đầu óc nhũn ra, thở không thông, cả người bức bách, chân tay lạnh lẽo.

Có đôi khi mơ màng cả đời so với lúc khi người ta đang thoải mái tận hưởng lại bị búa gõ vào đầu một tiếng điếc tai nhức óc, cả người thanh tỉnh thì tốt hơn nhiều.

Cũng không lâu sau Bong Ue Gon quay lại, cầm theo một thùng lon nước chanh, Jaejoong cười nói: “Ue Gon, mua nhiều thế, Hyo Shin không uống hết đâu.”

Đem đóa hoa cúc đặt ở ghế phụ, Ue Gon mỉm cười: “Một ngày nào đó sẽ uống hết nha.”

“Kỳ thật, hyung biết không, em cũng không chắc Hyo Shin có thích uống nước chanh hay không, sau mười năm với gặp lại nhau, số lần hai bọn em chạm mặt dùng một bàn tay cũng có thể đếm, khi đến bar, em thấy cậu ấy rất thích uống rượu, rượu gì cũng uống được.

Jaejoong nhàn nhạt nói, Ue Gon đã khởi động xe, đạp chân ga, tiếp tục đi.

“Uống nước chanh so với uống rượu vẫn tốt hơn, nó sẽ vui.”

“Uhm.” Jaejoong cười cười, đem ánh mắt chuyển dời ra ngoài cửa xe.

Nghĩa trang phía bắc không tính là lớn, là nơi Yunho chọn, ở đây không có nhân vật tai to mặt lớn an táng, tất cả đều là tầng lớp bình dân, như vậy để Hyo Shin có thể yên nghỉ, không bị khốn khó trói buộc chân tay, không bị quyền thế ức hiếp.

Mộ của Jang Hyo Shin nằm ở sườn núi, Ue Gon bê thùng nước chanh, kéo theo Jaejoong, Jaejoong ôm bó hoa cúc, chân trái đau ê ẩm đến không còn cảm giác, cả người cứ run rẩy cũng khiến cậu khó chịu.

Rốt cục cũng đến, Jaejoong ngừng bước, nhìn tấm bia đề “Jang Hyo Shin” tự bên dưới ghi bốn chữ “Cả đời nhân hậu”, trên bia không có ảnh chụp của Hyo Shin, Ue Gon nhìn ra thắc mắc của Jaejoong, tiện thể nói: “Cảnh sát có đến chỗ Hyo Shin ở lúc trước, không tìm được cái ảnh nào.”

Jaejoong gật đầu, đem đặt bó cúc xuống, duỗi tay chạm vào ba chữ Jang Hyo Shin trên bia. Mộ phần quá lạnh lẽo, lan vào tận đáy lòng cậu, nghiêng đầu nói với Ue Gon: “Ue Gon hyung, giúp em ngồi xuống, em muốn nói chuyện với Hyo Shin một chút.”

Ue Gon trợ giúp Jaejoong ngồi xuống, đưa lon nước chanh cho cậu, sau đó tránh ra nơi khác, Jang Hyo Shin và Kim Jaejoong đích thực là cần một thời gian chỉ riêng bọn họ.

Jaejoong mở hai lon nước chanh, một lon đặt trước bia mộ, cậu uống lon còn lại, vị chua khiến Jaejoong chậc chậc lưỡi: “Uống cái này không thoải mái bằng rượu, thế nhưng sau này cậu đừng nên uống rượu nữa, đời này cậu chính là uống nhiều rượu cho nên mới hồ đồ như vậy phải không? Gặp anh em tôi và Jung Yunho chính là vận đen thứ nhất của cậu, cậu lại còn coi tôi là bạn bè tốt nhất là cậu càng hồ đồ, … Tôi đâu đáng giá để cậu thật lòng như vậy chứ… Còn Seo Chul, cũng là cậu hồ đồ đúng không? Thằng khốn nạn như vậy tại sao cậu lại bị hấp dẫn mê muội chứ, cho nên… Cho nên đừng uống rượu nữa, không hợp với cậu, nghe không? Tôi biết cậu hận tôi, nhưng nghe tôi lần cuối cùng, cậu xem, tôi chính là ích kỷ như vậy, khi cậu gặp tai nạn, tôi còn thảnh thơi nằm trong bệnh viện, đối với chuyện của cậu thì hoàn toàn không biết, tôi còn tưởng rằng cậu đang ở chỗ Seo Chul thân thân mật mật…”

Nửa lon nước chanh đã vào bụng, Jaejoong lau khóe miệng, quét mắt nhìn khung cảnh xung quanh, khẽ nhíu mày, thở dài: “Gần đây thời tiết thay đổi, gió lớn bao nhiêu lá rụng đất cát bay hết lên mộ cậu rồi, chờ chân tôi tốt, tôi sẽ đến quét dọn giúp cậu. Không có cách nào để cậu tha thứ cho tôi, vậy tôi quét dọn chuộc lỗi với cậu nha…” Jaejoong nhặt chiếc lá khô héo trên mặt đất, phủi phủi đất vương xung quanh, “Này Hyo Shin, lúc trước mọi người đều không cảm thấy tôi coi cậu là bạn bè, chỉ thấy tôi ghét bỏ cùng xem thường cậu, coi cậu như người có cũng được mà không có cũng chẳng sao… Nếu như bây giờ tôi nói tôi chưa từng xem thường cậu, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn bè, cậu có tin không? Ha ha… Yêu cầu của tôi nhiều lắm phải không, vừa rồi còn bắt cậu hứa không được uống rượu, giờ lại muốn cậu tin tôi luôn coi cậu là bạn bè, có phải như thể vừa được một tấc lại muốn tiến một thước…”

Jaejoong ngẩng đầu, cười có chút mất mát, tay vịn trán như đang muốn che hốc mắt đỏ, miệng lúc khóc lúc cười cằn nhằn.

“Nếu tôi ở trước mộ cậu khóc lớn, hẳn là cậu sẽ cười tôi đúng không, a, hình tượng Jaejoong nhiều năm qua ở trước mặt cậu sẽ bị sụp đổ hoàn toàn mất, cái này không thể được…”

Bong Ue Gon vừa đi đến, Jaejoong phất tay bảo mình không việc gì, sau đó, hướng đến mộ Jang Hyo Shin, cười nhu hòa, lúc sáng sớm trời còn mờ mịt thì lúc này mặt trời đã lên, xua tan không khí lành lạnh nơi đây, giống như một cái ôm ôn hòa tha thứ.

Bong Ue Gon đỡ Jaejoong đứng dậy, Jaejoong trước khi còn nói thêm một câu: “Tôi vẫn sẽ đến đây.”

Lên xe, Jaejoong hỏi: “Ue Gon hyung, chúng ta đi đâu giờ?”

Ue Gon khởi động xe: “Về nhà em.”

“Hyung lại muốn giống thời cấp 3 đến ở nhà em sao?”

Ue Gon cười tà, hỏi lại: “Thế nào, không được sao?”

Jaejoong lắc đầu: “Toàn con trai cả, chỉ cần anh em không có ý kiến thì em cũng không có vấn đề gì.”

“Ha ha!” Ue Gon cười to, rồi chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc hỏi Jaejoong: “Em và anh trai… thât sự?”

Jaejoong khẽ giật mình: “Em còn tưởng hyung đã biết.”

Ue Gon như có gì suy nghĩ, trên mặt cũng không biểu cảm gì, Jaejoong thấy vậy: “Sao thế, hyung kỳ thị đồng tính? … Em cùng anh ấy không chỉ thế này… uhm… Là loạn luân cũng không hẳn… nhưng khi yêu đâu quản được nhiều như vậy, hyung nói xem đúng không?”

Ue Gon nhếch miệng, vươn tay định vỗ đầu Jaejoong, vừa nhìn thấy phần băng bó liền chuyển mục tiêu nhéo mặt Jaejoong: “Xem em khẩn trương kìa, anh em hồi trước cũng chẳng nói rõ, hyung thông minh như vậy nghĩ một chút liền đoán được á. Há há há, vừa rồi trêu em tí thôi.”

Jaejoong im lặng, nheo đôi mắt lãnh khốc bắn đến Ue Gon, sau đó bất đắc dĩ: “Ue Gon hyung, lúc lái xe hyung có thể nhìn đường một chút không, em không chịu được một cái tai nạn nào nữa đâu.”

Ue Gon cười to, rồi chăm chú nhìn thẳng phía trước lái xe.

Đưa Jaejoong về nhà, Ue Gon đi mua ít thức ăn, còn mang về một cái nạng, nói là có hai cái thì Jaejoong dễ di chuyển hơn, Jaejoong thấy Ue Gon túi lớn túi nhỏ mang về, lại bận rộn đến thẳng nhà bếp, có chút vô ý ho khụ. Ue Gon cầm tảng thịt nhét vào tủ lạnh, sau đó ngó đầu ra ngoài nhìn Jaejoong: “Làm sao vậy?”

Jaejoong lướt mắt nhìn đống đồ ăn vặt chất đầy trên bàn: “Hyung nuôi heo sao?”

Ue Gon lắc đầu, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Gì chứ, chỉ là hyung cảm thấy em phải ru rú ở nhà suốt ngày sẽ nhàm chán, ít nhất không thể để miệng nhàn rỗi.”

Jaejoong gật đầu, sau đó lấy một ít đồ ăn vặt, “A… bánh mì ruốc, Muffin vị socola, mì ăn liền…” Jaejoong bộ dạng rất kinh hỉ, nhưng Ue Gon nhìn ra cậu đang diễn kịch, bất đắc dĩ cười cười: “Em cũng biết mà, hyung ở nước ngoài mấy năm, đã dưỡng thành tính chỉ cần có máy trộn bột mì cũng có thể sống qua ngày như trạch nam rồi.”

Jaejoong thở dài: “Những đồ này anh em còn không cho ăn vì nó không có dinh dưỡng, chỉ cần em về nhà, anh ấy mỗi ngày đều tự tay làm đồ ăn ngon cho dạ dày em. Ue Gon hyung, mấy năm nay hyung ở nước ngoài thật là khổ rồi, nếu như anh em ở đây, nhất định làm một bàn đồ ăn cho hyung chảy nước miếng luôn, ai…”

Nhìn bộ dạng cau mày của Jaejoong, Ue Gon thầm nghĩ cậu nhóc này càng ngày càng khiến người khác khó nắm bắt, rõ ràng quan tâm người ta mà lại làm bộ như không, rõ ràng trong lòng nhủ không bỏ được mà bên ngoài còn làm bộ ghi hận anh trai, bất cần. Đối với một Kim Jaejoong như vậy sau 5 năm không gặp, Ue Gon cảm thấy lạ lẫm, 5 năm trước Jaejoong vẫn là thằng nhóc ỷ lại anh trai, suốt ngày núp sau lưng anh trai nghịch ngợm, hiện giờ lại trở thành chàng trai khiến người khác khó có thể nhìn thấu, có lẽ cậu đã dựng cho mình một cánh cửa trong lòng mà chìa khó lại ở chỗ anh trai cậu.

Ue Gon nhìn xung quanh thấy mọi thứ đã gọn gàng, liền đi vào phòng khác ngồi bên cạnh Jaejoong, nghiêm túc nói: “Jaejoong, hyung phải ra ngoài điều tra một chuyện, tối mới về, em tự chăm sóc bản thân, mệt thì đi nghỉ nghe chưa.”

Jaejoong cười: “Hyung cứ coi em như trẻ con vậy, an tâm đi, hyung không cần lo cho em đâu.”

Ue Gon cầm áo khoác ra ngoài cửa, cửa vừa đóng, trong phòng rơi vào cảm giác trầm lặng, như không có sự sống, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc.

Jaejoong vô lực ngả người ra ghế sa lon, mở to mắt vô thần nhìn trần nhà, trời ngả về chiều, tiếng lá khô xào xạc theo gió va vào cửa sổ, càng làm tăng thêm nỗi cô đơn, phiền muộn trong lòng… Không có người thăm hỏi, không có người nói chuyện, Jaejoong nhắm mắt lại, mặc niệm “Anh”.

Anh, khi còn bé em cảm thấy chỉ cần một quả đấm đầy sức mạnh của em có thể bảo vệ cả hai chúng ta, hiện giờ em lại cười khi đó mình quá ngốc, một nắm đấm, không một thanh sắt nào, vậy thì sẽ đối kháng thế nào với đoạn đường tương lai đầy trắc trở, gian nguy này chứ.

Bong Ue Gon mặt không hiền hòa một mạch xông vào cục cảnh sát, khiến không ít người trong đó chú ý, vì Ue Gon đã đi du học từ 5 năm trước, cho nên trong cục không ai biết y là quý tử của vị sếp quyền uy nhất tòa nhà này.

Lúc ra khỏi thang máy, Ue Gon từng bước dài đi thẳng đến phòng cục trưởng cảnh sát, đẩy mạnh cửa “phạch” một tiếng, Bong Bum đang vùi đầu làm việc giật mình, ngẩng đầu liền thấy thằng con trai nhà mình đứng sừng sững trước mặt.

Đặt bút xuống, Bong Bum bình tĩnh, cười cười: “Ue Gon, sao con lại tới đây?”

Bong Ue Gon cười lạnh: Sao, con trai đến gặp cha cũng là phạm pháp sao?”

Bong Bum lắc đầu: “Con đến thăm cha, cha rất vui.”

Nói xong đứng dậy, đi đóng cửa, sau đó đến trước mặt Ue Gon, ông kéo tay y: “Ngồi đây, khát không? Muốn cha lấy cà phê cho con không?”

Ue Gon gạt phăng tay Bong Bum ra, đối với ánh mắt kinh ngạc của cha mình: “Ông nhàn nhã nhỉ?”

Tay Bong Bum khựng lại giữa không trung, ánh mắt có chút bi thương, một lời thăm hỏi nho nhỏ lại bị chính con ruột cự tuyệt, ông không thể không thừa nhận người làm cha như ông quá thất bại. Bất đắc dĩ cười cười, Bong Bum thọc tay vào túi áo, hỏi: “Vẫn còn tức giận cha?”

“Tức cái đầu ông ấy! Tôi hận không thể khiến năm đó ông đừng sinh ra tôi nữa.”

“Ue Gon.” Sắc mặt Bong Bum trở lạnh đến cực điểm: “Đừng có nói như thế, con không còn là trẻ con rồi, cha không có khả năng lần nào cũng mặc con ngỗ nghịch.”

“Ha!” Ue Gon tươi cười mà độc địa, nâng cánh tay chỉ thẳng mặt Bong Bum: “Mấy lời tôi nói còn không đơn giản bằng chuyện ông hại chết một người đi?”

Sắc mặt Bong Bum có biến, cả giận: “Ue Gon, con đang nói gì vậy?”

“Ha, ông sợ? Trong lòng cắn rứt sao?” Ue Gon cầm điện thoại, mở một bức ảnh đưa đến trước mặt Bong Bum, lớn tiếng: “Ông già! Ông có biết không? Tôi muốn biết sự thật!”

Bong Bum nhìn chằm chằm ảnh chụp, ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cha biết.”

Ue Gon nở nụ cười, bỏ điện thoại xuống, ánh mắt rơi vào hư vô: “Quả nhiên, tôi không nghe sai, nguyên lai từ miệng Bong cục trưởng, thật là…”

Bong Bum không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng bộ dang Ue Gon nói cho ông biết chuyện lần này tuyệt đối không hề đơn giản.

“Ue Gon, người này ghi hận cha trong lòng, từ bốn năm trước, con của người này bị bắt trong quán rượu tàng trữ ma túy, sau đó một mực khăng khăng rằng đó là do có kẻ gán nợ mới đưa ma túy cho nó, cha của nó, là người này kiên trì kháng án, nhưng về sau thu được bằng chứng từ máy quay đặt trong quán rượu, ông ta đang định đi tiêu hủy bằng chứng nhưng bị bắt được, cứ như vậy thằng con trai bị bỏ tù tám năm.”

Ue Gon sắc mặt hòa hoãn hơn chút, nhìn Bong Bum: “Thật?”


Bong Bum không gật cũng không lắc, ngữ khí nhẹ nhàng đáp: “Cha không có lý do gạt con, nói cho cha, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, con cũng biết mà, cha sẽ không hại con, chỉ giúp con.”

Oct 19, 2014

[NDNKKĐD] Part 35

Part 35

Yunho không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, khi hai vị cảnh sát “Chúng tôi nghi ngờ anh cố ý gây thương tích cho người khác, mời anh đi theo chúng tôi” liền còng tay hắn lại. Đại não Yunho trống rỗng, chỉ rõ ràng một điều, đến lúc rồi.

Jaejoong dựa đầu giường cắn quả táo nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mới sáng đã tối tăm mù mịt, có lẽ tí không tránh được trận mưa lớn, Yunho sau khi hôn lên khóe miệng cậu đã đi ra ngoài mua đồ ăn rồi. Từ lúc nằm viện đến giờ, mỗi ngày chỉ có thể vô dụng nằm dài trên giường cậu chịu đủ rồi, may mà còn có Yunho, nếu không cậu sẽ buồn chán đến mức xù lông mất.

Lần này Yunho đi mua cơm lâu rồi mà vẫn chưa thấy về, Jaejoong đợi đến phát ngốc, quá chán, cậu liền gọi điện thoại, tiếng chuông kêu dai dẳng rồi ngắt, không có ai trả lời.

Dường như có một dự cảm chẳng lành nảy sinh trong đầu cậu, rõ ràng ban ngày mà bầu trời lại tối đen quỷ dị, Jaejoong nhíu mày, gọi đi gọi lại số điện thoại đã không thể quen thuộc hơn, cho đến khi bên kia tắt máy vẫn không kết nối được.

Jaejoong vốn không phải là người có nhiều kiên nhẫn, chuyện liên quan đến Yunho cậu càng không đủ lý trí cùng bình tĩnh suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, Jaejoong gọi cho Do Kae, vẫn không có người tiếp, nhất thời Jaejoong có cảm giác như thể mọi người xung quanh cậu đã biến mất chỉ còn lại một mình cậu, chai dịch truyền đã cạn cũng không có y tá đến thay cho cậu.

Cậu hận tại sao lúc này cậu không thể di chuyển, để ngay cả việc tìm kiếm đơn giản nhất cũng không làm được.

Cuối cùng Jaejoong bấm chuông gọi y tá, cậu ấn không ngừng khiến y tá vội vàng chạy đến, chỉ thấy Jaejoong bình yên vô sự ngồi trên giường, lại nhìn thấy bình dịch đã hết: “A, xin lỗi, chị quên mất chưa đổi bình cho em.”

Jaejoong sắc mặt đen sì, nhàn nhạt nói: “Em muốn làm thủ tục xuất viện.”

Cô y tá sửng sốt a một tiếng, “Cậu bé đẹp trai hay nói đùa vui ghê, bệnh tình em vừa mới ổn định sao có thể xuất viện chứ.?”

Jaejoong cúi thấp đầu, trong giọng như tận lực kiềm chế cái gì, nhắc lại: “Em muốn làm thủ tục xuất viện, ngay bây giờ!”

Ngày hôm qua còn là một cậu thiếu niên tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn đột nhiên biến thành người không ai dám tới gần, cô y tá nhất thời không thể thích ứng nổi, thấy vậy Jaejoong kích động gào to: “Em muốn ra viện, em phải ra viện! Em đưa chị tiền, chị mua giúp em cái gậy chống được không? Em chỉ cần có thể đi là được rồi, em không thể ở đây lãng phí thời gian!”

Cô y tá càng hoảng sợ, liền bước lên giữ cánh tay Jaejoong trấn định cậu, nhưng cô vừa mới chạm vào cậu, Jaejoong liền giống như bị kim đâm đẩy cô ra, rồi lại giữ chặt cánh tay cô, thanh âm lộ ra hàm ý cầu khẩn: “Chị giúp em mua cái ba toong được không? Em muốn đi tìm người, tìm anh trai em. Anh ấy đi đâu mất rồi, điện thoại gọi không được, anh ấy đi mua đồ ăn hơn một tiếng rồi, giúp em mua ba toong được không?”

Hốc mắt Jaejoong lập tức hiện hồng, khiến cô y tá không thể nào chống cự, thở dài nói: “Được rồi, em ở đây đợi chị, chị đi mua cho em.”

Jaejoong cảm kích gật đầu, lại nghĩ đến gì đó, chỉ vào cái móc áo đằng sau cánh cửa: “Anh em không mặc áo khoác ra ngoài, tiền anh ấy để trong túi áo khoác, chị lấy giúp em đi.”

Cô y tá cầm tiền, đi ra ngoài mua ba toong.

Jaejoong thấy móc áo sau cánh cửa, ánh mắt thổi bay tới nơi nào không còn tiêu cự, miệng thì thào: “Áo khoác không mặc, ví tiền không cầm, chỉ cầm tiền lẻ mua cơm, anh thật sự đi ra ngoài mua đồ ăn cho mình rồi, nhưng sao còn chưa về?”

Lúc này điện thoại vẫn ở trong tay Jaejoong đột nhiên rung bần bật, khiến Jaejoong giật mình, là Jung Yunho.!

Vội vàn ấn mở, chỉ có một dòng tin nhắn vô cùng đơn giản.

Jaejoong, Ue Gon hyung của em sẽ đến thay anh chăm sóc em, anh yêu em, ngoan

Jaejoong đọc được tin nhắn ngắn ngủi, lòng hẫng xuống tận đáy, những lời này đọc thì tưởng chừng không có gì nhưng lại nói lên tất cả, Yunho hắn không còn cách nào đến chăm sóc cậu, hắn muốn cậu ngoan ngoãn không thể bốc đồng tiếp nhận sự thực này.

Run rẩy bấm điện thoại gọi bên kia, nhưng Yunho vẫn tắt máy, ngón tay Jaejoong không thể khống chế được nữa, Jaejoong ném điện thoại vào bức tường trước mặt, cạch một tiếng, pin điện thoại tung ra, hai mắt Jaejoong đỏ vằn khiến người ta sợ hãi, độ ấm trong phòng nhất thời như bị rút đi toàn bộ, nước mắt Jaejoong rơi lã chã, gào to vào không khí: “Jung Yunho, khốn kiếp!”

Trong giọng nói còn mang theo sự uất hận, cậu có thể tiếp nhận chuyện Yunho tìm bạn gái, kiên cường đối mặt với đối tượng hắn kết hôn, có thể tha thứ chuyện Yunho trốn tránh cậu, cũng có thể tự vịn tường đứng dậy nếu bị Yunho đẩy ngã, nhưng duy chỉ có điều cậu không thể nhẫn nhịn đó là Yunho không nói một lời mà biến mất! Mấy ngày nay thời gian dường như trở nên mơ hồ, bị một lớp vỏ bọc đường bao quanh để Jaejoong đắm chìm bên trong, khi không khí đã thấm đẫm vị ngọt, liền trong giây lát, vỏ đường đã bị phá vỡ bởi chính những hắc ám không biết từ đâu ập tới.

Jaejoong vô lựa tựa trên thành giường, bên tai quanh quẩn đều là tiếng của Yunho, hắn nói hắn sẽ  không né tránh cậu, hắn nói hắn yêu cậu, hắn nói tương lai chỉ có hai hai người bọn họ, ngọt ngào quá mức khiến người ta bất an hóa ra tất cả chỉ là để trấn an cậu thôi sao?

Trong đầu chợt lóe lên, Jaejoong mẫn cảm ngồi thẳng người, không để ý đến bên ngoài, điểm lại mấy câu Yunho đã từng nhắc tới qua loa.

Bằng cá tính Jang Hyo Shin, cho dù thật sự bị Seo Chul bắt không có cách đến bệnh viện, cũng sẽ tìm mọi biện pháp gọi điện cho cậu…

Jang Hyo Shin coi cậu là người bạn duy nhất, đã là duy nhất, như vậy đúng là có chuyện khó giải thích rồi.

Cảm giác bất an nhanh chóng bao quanh Jaejoong, mấy ngày hôm nay, Yunho thật sự cho cậu một cuộc sống chỉ có hai người, nhìn có vẻ bình thường nhưng lại có cảm giác như có cái gì tiềm tàng đằng sau.

Jaejoong không dám nghĩ nhiều, không dám nghĩ xa, Jang Hyo Shin ở đâu? Seo Chul ở đâu?

Có một tràng cảnh phủi bụi nhiều năm đột nhiên hiện lại trong tâm trí Jaejoong, lúc đó, khi cậu chưa đến bốn tuổi, theo Yunho đến trường học, cậu bị bạn học của Yunho vây xem, sợ đến mức trốn sau lưng Yunho, Yunho kéo cậu vào lòng, sau đó đen mặt dùng khí thế bức người cảnh cáo những người kia, đây là em tôi, ai làm nó sợ, tự gánh lấy hậu quả.

Trong nháy mắt, Jaejoong đoán ra, đoán Yunho trong lúc cậu hôn mê đã làm những chuyện gì, cũng rõ ràng, Yunho hiện giờ bị đưa đến đâu.

Jaejoong lau khô nước mắt, đúng là hài hước, hóa ra, mấy ngày nay Yunho hứa hẹn với cậu, không phải hứa cho một sự bắt đầu, mà sớm đã tính bước bỏ đi, hướng cho cậu một kết thúc tàn nhẫn.

Lúc cô y tá cầm ba toong vào, Jaejoong đã khôi phục nét mặt thường ngày, cậu cười cười: “Chị gái, cảm ơn chị nhiều. Nhờ chị báo với bác sĩ để em xuất viện, những thứ đang lắp trên người em, cũng có thể tháo xuống rồi.”

Cô y tá đem ba toong đến bên giường, thở dài nói: “Em thật sự không sao chứ?”

“Có thể gặp chị y tá dịu dàng lại hiền lành như vậy thật không dễ, vừa rồi em còn quát to với chị, thật xin lỗi.”

Cô y tá cảm thông cười cười: “Không việc gì đâu, chị rất vui vì có thể quen em, cậu bé cá tính ạ, chị đi trước tìm bác sĩ giúp em.”

Jaejoong gật đầu, đưa mắt nhìn cô y tá ra ngoài.

Cửa phòng bệnh không đóng, gió từ hành lang lùa vào, xúc cảm lành lạnh bủa vây mặt Jaejoong, hốc mắt lúc nãy còn ẩm ướt giờ đã bị gió hong khô, cậu sẽ không khóc nữa, không để sự khổ sở khi Yunho biến mất không rõ nguyên nhân bị ai nhìn thấy, cái cảm giác tuyệt vọng khiến cậu trở tay không kịp sẽ làm cậu không khống chế được, nhưng cậu hiện giờ đã rõ chân tướng, Ue Gon hyung nhất định đến tìm cậu.

Anh, lần này đến lượt em cứu anh, thế nhưng em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, em muốn anh phải trả giá thật nhiều vì sự bồng bột của mình, tuy em biết sự bồng bột của anh là do em, nhưng em không muốn phải chán ghét bản thân vì chuyện này.

Chúng ta là duy nhất của nhau, nhưng hai người chúng ta sẽ sống như những đóa hoa hướng dương, kiêu hãnh dưới ánh mặt trời, lúc em lâm vào nguy khốn, anh càng phải bình tĩnh, tỉnh táo, mà không phải là liều lĩnh nhảy theo em.

Lúc Jaejoong nghĩ đến những điều này, cũng là đang khuyên nhủ chính mình.

Dù sao, con đường của bọn họ phải đi, còn rất dài.

Quả nhiên, cũng không lâu sau, Bong Ue Gon chạy đến, thấy Jaejoong, trong tích tắc ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, không nghĩ rằng Jaejoong có thể bình tĩnh như thế.

Jaejoong ngồi trên giường chào hỏi y: “Ue Gon hyung, đã lâu không gặp.”

Bong Ue Gon bước đến, cúi đầu nhìn đống băng quấn chi chít đầu cậu, chỉ chỉ: “Mấy cái nào bao lâu nữa mới tháo được.?”

Jaejoong lắc đầu: “Em không biết, chắc phải xem mạng em thế nào đã.”

Ue Gon nhếch miệng cười kiểu du côn: “Thằng nhóc này, năm năm không gặp, càng lớn càng mê người nha.”

“Ha ha.” Jaejoong không nhịn được cười, “Ue Gon hyung, anh đừng có đem mấy lời dành cho thiếu nữ mơ mộng nói với em, không hay gì cả, huống chi mấy cái băng gạc này đã che hết ánh hào quang của em rồi.”

Ue Gon cười to thành tiếng: “So với anh trai bí ẩn làm người ta phát bực, vẫn là em hay hơn nhiều.”

Jaejoong rất tự nhiên tiếp lời Ue Gon: “Ue Gon hyung, lúc nào em có thể gặp anh trai bí ẩn khiến người ta phát bực hả hyung?”

Ue Gon giật mình, quả nhiên hai anh em này tâm linh tương thông, anh trai vừa xảy ra chuyện, em trai đã phát giác, y kéo cái ghế ngồi xuống, như chuẩn bị cho cuộc nói chuyện thật dài.

Jaejoong vẻ mặt lạnh nhạt nhìn y, Bong Ue Gon nói rõ ràng từng tiếng: “Jaejoong, sáng nay khi anh em ra ngoài mua đồ ăn cho em bị cảnh sát đưa đi rồi.”

Jaejoong gật đầu, nói một câu nhẹ hẫng: “Quả nhiên là vậy…”

“Còn một vài chuyện, hẳn là cũng lên nói cho em biết.” Bong Ue Gon nghiêm túc: “Seo Chul điên rồi, giờ đã được đưa đến bệnh viện tâm thần, về nguyên nhân nó bị điên, hyung có thể khẳng định, không phải do Yunho, Yunho chỉ đánh nó, chuyện này hyung đã phái người đi điều tra, cũng biết được đại khái. Nhà Seo Chul nhất định sẽ đem đổ toàn bộ trách nhiệm cho Yunho, với thân phận cha nó là bí thư thành ủy, nếu không nhanh chóng rửa sạch tội, có thể Yunho cả đời ở trong tù mất.”

Nói đến đây, mí mắt Jaejoong nháy loạn, thanh âm bất ổn: “Chuyện này, em không cho phép, nhất định không cho phép.”

Bong Ue Gon cầm chặt tay Jaejoong an ủi: “Em yên tâm, hyung xem Yunho là bạn thân, hyung nhất định không để nó phải nhận tội, lần này cảnh sát tìm ra là chuyện ngoài ý muốn, xem ra hành tung lúc trước bị bại lộ.”

Nếu như không nhầm thì lúc cứu giúp Jang Hyo Shin, Yunho nhất định đã ở bên ngoài phòng cấp cứu, chính lúc đó, bệnh viện có camera giám sát thấy Yunho đi vào, Ue Gon nghĩ như vậy.

“Vậy…” Jaejoong đột nhiên mở miệng: “Jang Hyo Shin đâu rồi? Hyung hẳn cũng biết người này chứ…?”

Ue Gon ngập ngừng, lúc trước đã nghe Yunho đề cập người này là bạn bè rất quan trọng của Jaejoong, nếu nói sự thật Jaejoong sẽ chịu kích thích, nhưng bây giờ cũng không thể không nói ra.

“Đã chết.”

Thoáng chốc đồng từ mắt Jaejoong mở to, không dám tin: “Á?”

“Tai nạn giao thông ngoài ý muốn.”

Jaejoong mờ mịt lắc đầu hỏi lại: “Tại sao lại đột nhiên bị tai nạn?”

“Nó đi gấp bị xe đụng phải?”

“Vì sao phải đi gấp?”

“…”

“Hyung nói…”

“Lúc bọn hyung đi trả thù Seo Chul, anh em nghe điện thoại của Hyo Shin gọi cho Seo Chul, nó nghe biết Seo Chul xảy ra chuyện liền vội vã chạy đến bệnh viện, trên đường gặp tai nạn…”

Jaejoong đỏ mắt, không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhìn Ue Gon: “Hyo Shin giờ ở đâu rồi?”

Ue Gon liếm môi khô khốc: “Đã hỏa táng, chôn ở nghĩa trang phía bắc.”

Jaejoong gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đưa em đi, em muốn đến xem cậu ấy.”

Jaejoong giống như bình tĩnh, như Ue Gon cảm nhận được giọng nói của cậu đang cực lực ẩn nhẫn kiềm chế bộc phát cảm xúc.

“Bác sĩ sao còn chưa đến sắp xếp để em xuất viện? Ue Gon hyung, giờ em xuất viện, anh xem ba toong em cũng mua rồi, em đi thăm Hyo Shin, về chuyện anh Yunho, đến thăm Hyo Shin rồi qua đó cũng chưa muộn.”

Bong Ue Gon thậm chí còn hoài nghi mình nghe nhầm, những lời này từ miệng Jaejoong nói ra có thể hiểu rằng cậu thật sự hận Jung Yunho.

“Jaejoong, em đừng hận anh trai em, Yunho cũng vì tức giận nhất thời xúc động…”

“Đây là mạng người đó, người này đối với em rất quan trọng, em nợ cậu ấy rất nhiều, em còn chưa kịp bù đắp…”

Giọng Jaejoong run rẩy, nhưng cậu cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất, Ue Gon cảm thấy không khí trong phòng không còn đủ nữa, một cặp anh em đầy tai ương, kiếp trước họ tột cùng phạm phải điều gì mà đời này ông trời lại tra tấn họ khốn khổ như vậy.

“Ue Gon hyung, đi tìm bác sĩ, giúp em làm thủ tục xuất viện. Làm phiền hyung rồi.”

Mà ngay cả khẩu khí nói chuyện đột nhiên trở nên xa lạ, Bong Ue Gon không nói gì nữa, chỉ có thể cười khổ, rời khỏi phòng bệnh, giúp Jaejoong làm thủ tục xuất viện.

Bác sĩ đối với chuyện Jaejoong đòi ra viện sớm thì cực kỳ tức giận, đến phòng bệnh cậu nói cậu đang đùa với mạng mình, Jaejoong không nói gì, kiên trì đòi xuất viện.

Dụng cụ y tế trên người Jaejoong tháo ra nhất nhiều, khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Ue Gon đỡ Jaejoong xuống giường, cậu phải chịu không ít đau đớn hít một ngụm khí lạnh, tay trái cầm ba toong, chân phải chạm đất chống đỡ cho cơ thể, Ue Gon cũng đứng sang bên phải dìu cậu, hai người coi như thuận lợi ra viện.


Bong Ue Gon mở xe Bong Bum đưa tới, hai người lên xe, chạy đến vùng nội thành phía Bắc.