Dec 26, 2014

[RLYJ10Y] Chapter 1

Chapter 1
Đạo diễn và nhà sản xuất phim đang có mâu thuẫn gay gắt về vấn đề chọn diễn viên. Với xu thế của ngành công nghiệp điện ảnh hiện nay, ai bỏ tiền thì người đó có tiếng nói. Nam chính được chọn ảnh hưởng trực tiếp tới tâm tình đạo diễn. Mắt thấy thời gian bấm máy càng ngày càng gần, bầu không khí trong tổ chế tác cũng ngày càng nặng nề.
Dương Hoa đi ra khỏi phòng hoá trang, trợ lý liền đưa lên lịch trình làm việc của các diễn viên ngày hôm nay, anh tiện tay lật vài cái, hỏi, “Tiễn Chanh là buổi chiều, Jung Yunho lại là buổi sáng, sao không sắp xếp hai người họ cùng đến?” Dù sao cũng là nam nữ chính, cùng đến thì có thể tham khảo chỉnh sửa tạo hình, “Thời gian rất gấp sao? Cậu gọi cho trợ lý của Jung Yunho, hỏi xem buổi trưa có thời gian không.”
Trợ lý ấp úng nhỏ giọng nói: “Đạo diễn buổi chiều sẽ tới, nên cô Lý phụ trách thương lượng thời gian với các diễn viên đã sắp xếp như vậy.”
Dương Hoa đại khái đã hiểu có chuyện gì, lại dặn dò: “Vậy giờ cậu xuống tầng chờ, Jung Yunho đến thì phải báo cho tôi ngay, thuận tiện bảo bộ phận trang phục chuyển hết mấy rương hòm qua đây.”
Trợ lý vội vàng vâng dạ, lúc đi đến cửa thang máy thì điện thoại vang lên.
Là trợ lý của Jung Yunho gọi, trong điện thoại nói bọn họ đã đến, đang ở dưới tầng.
Dương Hoa không ngờ anh lại đến sớm như vậy, rương hòm bên bộ phận trang phục còn chưa đưa tới, Jung Yunho đã tới nơi. Anh ngó vào trong phòng hoá trang hô một tiếng, toàn bộ nhân viên bên trong đang bận rộn khí thế ngất trời liền vọt tới cửa ra vào.
“Xin chào xin chào, tôi là người phụ trách bộ phận tạo hình, Dương Hoa.”
“Tôi là, Jung Yunho. Rất, vui, khi gặp, mọi người.” Xem ra là đã học rồi, tiếng Trung của Jung Yunho tuy không rõ ràng lắm, nhưng cũng có thể thấy là anh rất cố gắng.
Dương Hoa kỳ thật cũng không thân thiết với anh, chỉ biết anh là diễn viên điện ảnh Hàn Quốc, mấy năm nay rất được hoan nghênh, thường đóng mấy bộ phim nghệ thuật. Trên hết là chỉ nói đến ngoại hình thôi đã không tệ rồi, rất có sức quyến rũ của người phương Đông.
Khoảng 10 phút sau, trợ lý tới thông báo phòng hoá trang đã chuẩn bị sẵn sàng, Dương Hoa cười cùng Jung Yunho đi vào. Jung Yunho chỉ dẫn theo một trợ lý, làm việc cũng rất khiêm tốn, không hề phô trương như mấy sao lớn.
Dương Hoa xếp tất cả các bức tranh về tạo hình thành một hàng trên mặt bàn, sau đó nói với phiên dịch: “Chúng tôi chuẩn bị ba mươi tạo hình, anh nhìn qua một chút, bỏ bớt vài tạo hình rồi bắt đầu thử trang phục.”
Jung Yunho nghe phiên dịch xong, chống hai tay trên mặt bàn nghiêm túc nhìn.
Đây là một bộ phim mang tính thời đại, không phải bộ phim mà một diễn viên Hàn Quốc có thể ứng phó dễ dàng, tuy anh trước khi đến đây đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng sự khác biệt giữa các dân tộc không chỉ đơn giản là hiểu biết. Jung Yunho trước khi nhận bộ phim này đã từng rất do dự, không chỉ lo lắng về đề tài mà còn về đạo diễn, anh biết rõ đạo diễn lần này là Kim Jaejoong.
“Tuy là phim nghệ thuật, nhưng đạo diễn thích hiệu ứng xa hoa. Để phù hợp với phong cách quay phim, lần này trong lúc tạo hình, chúng tôi có thêm rất nhiều yếu tố của Thượng Hải trước đây.”
Jung Yunho hiểu rõ cười cười, dùng tiếng Trung rời rạc nói: “Chỉ, tuý, kim mê[1].”
Dương Hoa hơi sững sờ, hiểu ý của anh xong liền cười rộ lên. Dù là ai thì cũng đều thích những người làm việc cẩn thận, Jung Yunho ở mặt này làm rất xuất sắc. Không chỉ cố gắng, còn rất chăm chỉ.
“Anh nói đúng, nên tôi đã dành rất nhiều công sức trong phụ kiện trang sức.” Dương Hoa cầm lên mấy bức tạo hình cho anh xem, “Đồng hồ quả quýt, cúc áo, kẹp cà-vạt, còn có cả thiết kế âu phục và trường sam[2]… Tuy xa hoa nhưng vẫn giữ nguyên được bản chất ban đầu.”
“Tôi, rất thích.” Jung Yunho biểu lộ rất chân thành. Lúc trước anh đã xem hơn mười bộ phim đề tài về Thượng Hải xưa, tuy không hiểu nhưng trên phương diện thẩm mỹ mà nói thì quả thật rất tuyệt.
“Vậy chúng ta chọn kiểu âu phục trước đi.”
Jung Yunho rất thân thiện. Trong lúc nói chuyện với anh, Dương Hoa chậm rãi nhận ra, trên người anh có khí chất của quân nhân, rất cứng cỏi, rất đàn ông. Khi hai người nói chuyện với nhau, Jung Yunho vẫn cố gắng dùng tiếng Trung trả lời, dù phát âm không chuẩn nhưng vẫn kiên trì.
Chọn lựa tạo hình xong, Dương Hoa giao hình cho trợ lý đi chuẩn bị, sau đó nhịn không được tán dương: “Tiếng Trung của anh rất tốt.”
Jung Yunho nghe hiểu những lời này, không đợi phiên dịch liền khom người cảm ơn trước.
Cấp bậc lễ nghĩa của người Trung Quốc ngày nay đều thể hiện trên ngôn ngữ, Dương Hoa ít khi hợp tác với nghệ sĩ Hàn Quốc, hôm nay trao đổi một phen với Jung Yunho, không khỏi cảm khái.
Trong phòng hoá trang thì phòng trang điểm và phòng chụp ảnh là cùng một khu, chính giữa dùng một tấm rèm cản sáng ngăn cách. Cậu trợ lý đi trước, kéo nó vắt lên tường.
Vì phải thử trang phục nên Jung Yunho mặc rất giản dị, chỉ một chiếc áo thun có mũ cùng quần dài, thấy thợ trang điểm thì nở nụ cười khiêm tốn chào hỏi cô.
Mấy cô thợ trang điểm từ xưa đến nay thường mê mệt khuôn mặt của nghệ sĩ nam, đây là bệnh nghề nghiệp, nên cô vừa chuẩn bị nước tẩy trang, vừa cẩn thận quan sát gương mặt anh. Jung Yunho bị cô nhìn đến xấu hổ, cười giải thích: “Tôi không trang điểm.”
“Cái gì cơ?” Thợ trang điểm nhìn phiên dịch, cô không hiểu tiếng Hàn.
Phiên dịch đáp: “Anh ấy không trang điểm, chỉ cần lau sạch là được rồi.”
Thợ trang điểm cảm thán, làn da chăm sóc rất tốt nha.
Nói đến trang điểm, nghệ sĩ nam kỳ thật không dễ hơn nghệ sĩ nữ chút nào, khuôn mặt nhìn như không trang điểm kia thể hiện bản lĩnh của thợ trang điểm. Khuôn mặt của Jung Yunho rất đẹp, lông mày cùng sống mũi đều rất góc cạnh, rõ ràng. Thợ trang điểm trong lúc dặm phấn trên hốc mắt anh, nhịn không được nói đùa với Dương Hoa: “Tôi thật sự hoài nghi không biết anh ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ chưa, gương mặt rất góc cạnh nha.”
Dương Hoa đứng bên cạnh, vấn đề này anh cũng vừa mới nghĩ tới, dù sao thì đây cũng là trào lưu bên Hàn Quốc, vì vậy đùa cợt: “Có khi lại vậy, hay là cô hỏi thử xem.”
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy.” Thợ trang điểm nói xong lại đổi cọ, chuyển tới mắt bên kia, “Sao mà đẹp trai thế.”
“Anh ấy không phẫu thuật thẩm mỹ đâu.”
Lời này vừa nói ra, mấy người trong phòng liền quay mặt nhìn sang, là cô nhóc trợ lý phụ trách chạy việc xen vào.
Cô trợ lý này vừa rồi vẫn đứng bên cạnh nhìn Jung Yunho, lại không dám tiến quá gần, cô nhếch môi nở nụ cười, giải thích: “Em là fan của anh ấy, lâu lắm rồi đó.”
Dương Hoa bị bộ dạng hám trai của cô nàng chọc cười, ra vẻ doạ nạt nói: “Còn không mau làm việc đi, chưa xem đủ à.”
Cô trợ lý ngoài miệng thì liên tục nói dạ vâng, nhưng khi đi đến gian đựng thiết bị vẫn nhịn không được quay lại nhìn.
Trong suốt quá trình trang điểm, Jung Yunho vẫn rất phối hợp. Thay bộ trang phục đầu tiên xong, anh bước ra khỏi phòng thay đồ, Dương Hoa đeo từng phụ kiện lên cho anh.
Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh ống kính, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bên này, “Người đạo diễn chọn không tệ chút nào.”
Dương Hoa hơi gật gật đầu, không nói gì. Nhà tạo mẫu tóc chỉnh lại tóc cho Jung Yunho, sau đó đưa anh đến trước phông nền màu trắng.
“Trước chụp mấy tấm chính diện. Gậy ba-toong đâu rồi?” Nhiếp ảnh gia đang tìm góc độ, không ngẩng đầu lên mà hô hào: “Đưa gậy cho cậu ta, chụp mấy bức chính diện đã.”
Jung Yunho nhận lấy gậy, nhẹ nhàng chống xuống đất. Anh lười biếng thả lỏng cơ thể, chậm rãi tìm cảm giác.
Nhân vật này là một nhà tư bản Thượng hải trước đây, đồng thời cũng là một vị tướng cấp cao trong tổ đặc vụ của Quốc Dân đảng, bề ngoài xa hoa truỵ lạc nhưng vẫn không mất đi uy nghiêm rắn rỏi của quân nhân. Thần thái của anh chậm rãi trở nên ngạo mạn mà trang trọng, đem tất cả những ánh mắt đầy mâu thuẫn hợp thành một thể mà nhìn về phía ống kính.
“Rất tốt!” Nhiếp ảnh gia bắt lấy khoảnh khắc này, liên tục ấn nút chụp. Jung Yunho lại thoáng điều chỉnh góc độ nhưng tư thế không đổi. Sườn mặt của anh rất đẹp, phối hợp với ánh sáng chiếu vào lại càng tựa như một bức tượng điêu khắc cơ thể sống.
“Bộ này không tệ.” Dương Hoa ở bên cạnh, ra dấu với nhiếp ảnh gia: “Bộ quần áo này chụp thêm mấy bức, tôi cảm thấy không tệ.”
Nhiếp ảnh gia lại ấn nút chụp vài lần: “Tỉ lệ cơ thể cậu ta rất chuẩn.” Nói xong vươn tay làm động tác nâng lên, “Đầu ngẩng cao một chút, ánh mắt, đúng, bên này, tốt, nhìn thẳng vào đây.”
“Người hơi nghiêng đi một chút.”
“Dừng dừng, đèn chiếu bị lệch rồi, chuyển sang hướng kia một chút đi.”
“Ngạo mạn thêm chút nữa.”
“Tốt, chuyển sang bộ khác.”
Lời nhiếp ảnh gia nói, Jung Yunho nghe không hiểu nhiều lắm, vì vậy để thuận tiện cho việc hợp tác, phiên dịch đi cùng liền ngồi xổm ở góc mà máy ảnh chụp không tới, thay anh thuật lại.
Anh tuy bây giờ là diễn viên, nhưng xuất thân ban đầu là ca sĩ, kinh nghiệm chụp mấy bức ảnh này không đến mấy vạn cũng phải mấy ngàn, dù ngôn ngữ không thông cũng không gây áp lực gì cho anh. Trước màn ảnh, anh vừa chuyên nghiệp lại vừa thoải mái, từng bộ đều hoàn thành rất thuận lợi.
Tạo hình thứ sáu là quân trang. Vì kiểu tóc phải thay đổi nên nhiếp ảnh gia thừa dịp rảnh rỗi, đi qua thảo luận với Dương Hoa về mấy tạo hình đã chụp lúc trước.
Lúc này, điện thoại Dương Hoa vang lên.
Anh nhìn tên trên điện thoại. Trương Tuyết, trợ lý người Trung Quốc của Kim Jaejoong, “Alo, xin chào, tôi là Dương Hoa.”
“Đúng vậy, chúng tôi đang ở đấy.” Dương Hoa gật đầu với nhiếp ảnh gia, gọi mấy trợ thủ đi ra ngoài: “Đang ở đây sao? Có thể có thể, chúng tôi đang ở phòng hoá trang lớn trên tầng 16, mọi người lên đi, tôi sẽ qua ngay.”
Trương Tuyết lại nói thêm hai câu với anh, sau đó cúp điện thoại đi lên tầng trệt, quay người nói với Kim Jaejoong: “Anh Dương nói trưa nay sắp xếp cho nam chính thử trang phục, mọi người đang ở trên.”
Kim Jaejoong ừ một tiếng. Cậu cúi đầu nhìn nhìn cổ áo sơ-mi của mình, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc thang máy đến, cậu bỗng cài lại cúc áo thứ ba nãy giờ vẫn để mở.
Cửa vừa mở ra, Dương Hoa cùng mấy nhân viên khác đúng lúc đi tới: “Đạo diễn Kim, sao anh tới sớm vậy, chú Lý nói anh hôm qua mới đến Bắc Kinh nên tôi không thông báo cho anh.”
“Dù sao thì ở khách sạn cũng không có việc gì làm nên quyết định đến sớm một chút để tập trung cho công việc.” Kim Jaejoong lễ phép chào những người còn lại, vừa đi vừa hỏi Dương Hoa: “Trang phục chuẩn bị thế nào rồi? Thử trang phục cần mấy ngày?”
Dương Hoa nghe Trương Tuyết phiên dịch xong, do dự đôi chút: “Ba ngày, nếu chẳng may cần thay đổi gì thì còn phải cầm đi chỉnh lại.”
“Vất vả cho anh rồi, tôi rất mong chờ được thấy hiệu quả cuối cùng.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Phòng hoá trang ở tầng này là mấy phòng thông với nhau, cửa lớn ở tận cùng của hành lang. Lúc này đang có mấy nhân viên khuân đồ vào trong, Kim Jaejoong chủ động nhường đường, để bọn họ vào trước.
Mấy người này chuyển xong, Dương Hoa liền dẫn mọi người trực tiếp đi vào trong phòng làm việc.
Trong phòng ngọn đèn rất mờ, chỉ có nơi chụp ảnh là sáng nhất. Kim Jaejoong sau khi vào phòng không đến đó ngay mà đứng đằng xa quan sát. Từ góc độ này của cậu nhìn sang thì chỉ thấy sườn mặt như điêu khắc của Jung Yunho.
Gương mặt ấy có ấn tượng vô cùng sâu đậm với cậu.
Mọi người vẫn còn đang chụp ảnh, Kim Jaejoong cũng không muốn cắt ngang bọn họ, Dương Hoa liền dẫn cậu đi vòng đằng sau, tới nơi ống kính máy ảnh không chiếu tới, bên này có không ít người đang đứng, thấy Kim Jaejoong thì có kinh hoảng, có hưng phấn.
Kim Jaejoong cũng không kiêu ngạo, khoé miệng vẫn giữ vững nụ cười.
Dương Hoa đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia, chỉ chỉ sau lưng: “Đạo diễn đã tới, lát nữa chụp tiếp.” Sau đó lại nói một lần với phiên dịch của Jung Yunho. Jung Yunho cởi mũ, đưa cả mũ và súng ngắn cho trợ lý.
Bộ quần áo của anh là trang phục của sĩ quan Quốc Dân đảng, tuy thay đổi không nhiều nhưng từng chi tiết nhỏ đều vô cùng kỳ công, cố gắng đạt tới hiệu quả thị giác xa hoa mà đạo diễn Kim mong muốn. Mà súng ngắn của anh cũng gần đạt tới tỷ lệ 1:1 so với súng thật, sức nặng vừa đủ.
“Đây chắc không phải súng thật đâu đúng không.” Trợ lý vừa đi vừa đùa giỡn với Jung Yunho, tay ước lượng khẩu súng kia.
Jung Yunho cười nhìn cậu ta: “Nếu không ngại thì cậu thử xem.”
Lúc này đèn trên trần nhà bật lên, Jung Yunho đi đến bên cạnh Dương Hoa. Dưới ánh đèn dịu dàng, anh thấy được Kim Jaejoong, cách một bước, đối diện với anh.
“Xin chào, Jaejoong, đã lâu không gặp.” Thái độ Jung Yunho vô cùng bình tĩnh, rất phong độ vươn tay phải ra.
Kim Jaejoong thản nhiên nhìn anh, không chút bối rối, sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng nắm chặt: “Gần đây thế nào? Nghe nói cậu vừa mới nhận được giải thưởng lớn, tiện đây chúc mừng cậu luôn, có thể hợp tác với nhau, tớ rất mừng.”
“Cảm ơn.” Jung Yunho gật đầu cảm ơn, “Kịch bản tớ đã xem qua rồi, thật sự là một tác phẩm lôi cuốn, rất hấp dẫn người xem.”
“Đã như vậy, tớ sẽ chờ mong diễn xuất của cậu, từ giờ phải nhờ cậu rồi.”
“Cậu khách khí quá, đúng ra phải là tớ cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội này mới đúng.”
Khách sáo xong, Dương Hoa đợi bên cạnh đã lâu liền giới thiệu nhiếp ảnh gia số một của mình. Kim Jaejoong lễ phép gật đầu một cái rồi mỉm cười, không nhìn Jung Yunho thêm một chút nào.
Jung Yunho rót cho mình cốc nước, khoé môi dán vào miệng cốc, che giấu đắng chát bên khoé miệng anh.
Hai người đã từng có quan hệ thân mật nhất trên đời này, nay lại trở nên khách sáo mà xa cách.


[1] Ngập trong vàng son, xa hoa truỵ lạc.
[2] Áo dài nam kiểu Trung Quốc, vạt dài quá đầu gối.

No comments :