Chương 3.2
“Vết thương của ngươi sao rồi?” Tại Trung vẫn
ngồi yên như cũ.
“Nhờ phúc Hoàng phi, vết thương của Lam Yên
đã lành rồi.” Nàng nhìn về phía Tại Trung, nhưng không mất đi sự cung kính, khẽ
cười: “Hoàng phi nhân từ, nô tỳ mấy ngày nay nhờ ân huệ Người. Bây giờ nô tỳ muốn
toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng phi.”
Tại Trung vội vàng lắc đầu, “Ta không cần người
hầu hạ, các ngươi muốn nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi.” Chỉ cần một mình Hồng
Lăng, có thể săn sóc cuộc sống của cậu thoải mái vô cùng. Nghĩ đến chuyện thêm
một cung nữ cũng không có tác dụng gì, Tại Trung thở dài: “Ở đây thật nhàm
chán… À đúng rồi, bình thường các ngươi hay chơi cái gì?”
“Nô tỳ bình thường lo việc ăn uống cho Hoàng
phi, lúc rảnh rỗi sẽ cùng các chị em đến hậu hoa viên phía tây thả diều.”
“Diều?” Chẳng lẽ có diều?
“Đúng vậy, phía tây gió lớn, thả diều rất dễ,
cũng không quấy rầy Bệ hạ và Thiên Hậu.” Nói như vậy, vì để tránh phong hàn, Duẫn
Hạo cùng Thiên Hậu hoặc là ở trong nội cung, thân phận tôn quý hơn người cũng sẽ
không đến chỗ này, Lam Yên cười nhẹ: “Có lẽ Hoàng phi cũng không muốn đến chỗ
đó, gió lớn rất dễ bị phong hàn.”
Tò mò đã được khơi dậy sao có thể từ bỏ, Tại
Trung mở to mắt: “Ta không nói cho Hồng Lăng, ngươi đưa ta đến đó.”
“Nô tỳ không dám.”
“Cái gì mà dám hay không dám. Các ngươi quy củ
quá nhiều, làm ta cứ có cảm giác như người chết ấy. Ngươi đừng nói nữa, mau đi
chuẩn bị diều ~~ không nói cho ai biết, chúng ta lén đi ~~~” Để cho Hồng Lăng
biết, cậu còn có thể đi được sao? Không phải chỉ là gió hơi lớn sao, thân thể cậu
không yếu như vậy. Nói xong, sau nhiều ngày chán nản, cuối cùng có thể tìm thấy
việc thú vị, cá tính hiếu động của Tại Trung lại bùng lên.
Lam Yên gật đầu, không phản đối nữa.
Mà bên kia, Duẫn Hạo đau đầu nhìn đồ vật do
thị nữ thân thiết Hinh nhi của Thiên Hậu mang đến, lông mày nhíu lại thành ba gạch.
Xương Mân nén cười, trong lòng âm thầm bội phục Thiên Hậu chu đáo. Hinh nhi
mang đồ vật đến cho Duẫn Hạo cũng lâu rồi nhưng mãi không thấy Duẫn Hạo nói câu
nào, không khỏi có chút nóng vội, ngược lại Xương Mân, ho nhẹ một tiếng, ý bảo
Hinh nhi có thể đi.
Lúc này Hinh nhi mới thấp giọng nói: “Bệ hạ,
Thiên Hậu phân phó, nói là nếu đêm nay Bệ hạ không đến tẩm cung Hoàng phi, Người
liền tuyệt thực… Bệ hạ, nô tỳ cáo lui.” Nói xong, vội vàng ly khai, sợ là Duẫn
Hạo có thể dùng ánh mắt khiến nàng tê liệt.
Thẩm Xương Mân đến, cầm miếng ngọc nọ, nói:
“Không ngờ Thiên Hậu lại chu đáo như vậy, Bệ hạ có cảm động không?”
“Ném đi.” Duẫn Hạo lạnh lùng lên tiếng, cầm lấy
một tấu chương.
“Thành thân nhiều ngày rồi, ngươi lại chưa từng
ngủ lại tẩm cung Hoàng phi. Điều này khó tránh khỏi đồn đãi nổi lên tứ phía
trong nội cung, Thiên Hậu lo lắng tất nhiên cũng bởi vì chuyện này…” Thả thứ đồ
vật trong tay ra, Xương Mân chậc chậc: “Chỉ có điều Thiên Hậu thật đúng là cái
gì cũng biết, ngay cả chuyện phòng the của các ngươi cũng lo lắng chu toàn.”
Duẫn Hạo nhướn mi: “Nếu là nữ tử, trẫm liền
ban cho nàng một đứa trẻ. Nhưng hôm nay, lại là một nam tử, còn….” Liếc nhìn
bình sứ trắng, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Bệ hạ, thứ cho Xương Mân nói thẳng. Hắn là
Hoàng phi của ngươi, liền là Hoàng phi của ngươi. Đây là ý trời, cũng là cũng
là duyên phận.” Y lắc đầu, tức giận nói: “Bệ hạ phải đối tốt với Hoàng phi.”
Duẫn Hạo không nói gì, phất tay bảo Xương Mân
lui ra.
Trên bàn, tấu chương chưa duyệt cũng không
còn mấy, hôm nay phê xong, ngày mai sẽ tiếp tục trình lên. Ngày qua ngày, đã là
nghìn năm, chỉ là năm tháng vô tận không dấu vết, một mình yên tĩnh đã lâu,
hương trầm đã hết, lưu lại chút hương tàn. Cung nữ ở bên cạnh thay trà cho hắn,
trà nóng mà không ấm lòng.
“Tối nay, bãi giá Bồng Lai cung.” Chỉ là nhìn
thứ đồ vật Thiên Hậu đưa tới, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, hắn quay lại đống
tấu chương, như thế nào tâm tình cũng không bình tĩnh lại được.
Nhân thế đơn giản, nhúng chàm ngàn năm.
Cùng Lam Yên chạy đến Ngự hoa viên phía tây
thả diều, Tại Trung rất vui vẻ, ấn tượng đối với Lam Yên cũng tốt lên. Mà Lam
Yên khác với Hồng Lăng, nếu không có người ngoài, Tại Trung nói miễn lễ nghi,
nàng liên miễn. Như thế, tuổi tác hai người không chênh nhau nhiều, lúc bắt đầu
chơi rất vui vẻ. Con diều là Lam Yên mang từ trong phòng mình ra, vẽ một con
chim yến lên cánh diều, trông thật sống động, Tại Trung cực kỳ thích.
Chơi lâu, chạy nhiều, cười cũng nhiều, ai
cũng mệt mỏi.
Tại Trung một thân mồ hôi, trên trán hơi dính
ướt, gương mặt thanh tú lúc này càng nhìn lại có thêm vị gió, không thể nói là
khuynh thành, lại có thể so với nữ nhi khuynh thành. Lam Yên khựng lại, không
dám nhìn, cúi đầu nói: “Ở đây gió lớn, Hoàng phi về thôi ạ.”
“Cũng được, hôm nay nếu không có ngươi, ta sẽ
không vui được như vậy. Lam Yên, cám ơn ngươi.” Tại Trung chỉ con diều: “Đây là
tự ngươi vẽ sao? Thật đẹp ~”
“Cảm tạ khích lệ của Hoàng phi.” Lam Yên cười
rộ lên, rất giống em gái nhỏ nhà bên cạnh, Tại Trung liền liên tưởng đến những
em gái đáng yêu trong Anime, bỗng nhiên đỏ mặt. Lam Yên khó hiểu nhìn cậu, khiến
Tại Trung ngại ngùng xoa tóc, cầm chiếc diều đưa cho Lam Yên nhưng nàng không
nhận: “Hiếm khi Hoàng phi yêu thích, nô tỳ tặng Người.”
“Này, sao có thể không biết xấu hổ…”
“Người nhân đi.” Lam Yên quay người, “Cũng
không còn sớm, chúng ta quay về không Hồng Lăng tỷ tỷ lại lo lắng.”
Tại Trung lúc này mới gật đầu, nói cảm ơn.
Hai người sóng vai đi trên cánh đồng cỏ dọc bờ hồ, gió thổi lớn hơn, mang theo
hương thơm của cây cỏ, mang lại cảm giác thoải mái, dễ chịu. Tại Trung nhắm mắt
lại, cười nhẹ, ngàn vạn ưu sầu, trôi theo gió mát. Cảnh như trong mơ, hoa sen
trôi theo nước, lòng người nhộn nhạo. Tại Trung bỗng nhiên tuột tay, cứ thế con
diều vô ưu, vô lo bay trong gió.
“Ơ, diều!” Cậu hô to, chân tay cũng nhào đuổi
theo.
Sau đó, một tiếng ùm lớn vang trên hồ sen,
Lam Yên luôn theo sát Tại Trung vội vàng nhào tới giữ cậu. Nếu là ngày trước, Tại
Trung có thể dễ dàng bơi lên, nhưng bây giờ quần áo trên người tuy nhẹ gặp nước
lại thấm nước thành nặng. “Hoàng phi, Người cố giữ chắc… Nô tỳ… Nô tỳ kéo Người
lên!” Lam Yên sức khoẻ không nhiều, nhưng cũng cố kéo Tại Trung lên, không dám
ngơi tay chút nào.
Các Ngự hoa viên khác hay có người qua lại đều
đổ thêm bùn bên dưới hồ để tránh có người chẳng may ngã xuống nước, nhưng ngự
hoa viên phía tây này ít người qua lại, không có ai chăm nom, nước trong hồ rất
sâu.
Tại Trung một câu cũng không nói, chỉ cảm
giác tay mình có người kéo lại, nhưng cả người vẫn chìm trong nước, mắt cũng
không mở được. Cậu rất sợ hãi, muốn hô cứu mà lại không thể nói được. Nước mắt
không chảy được, cả người bị vây hãm trong nước lạnh như băng. Lam Yên ở trên
không ngừng gọi lớn: “Có ai không? Hoàng phi bị rơi xuống nước rồi! ! Có ai
không??” Nhưng nơi này làm gì có người chứ.
Giằng co một hồi, ngay cả Lam Yên cũng luống
cuống, suýt nữa tuột tay.
Đến lúc Tại Trung được đưa lên khỏi mặt nước,
nằm trên thảm cỏ, mặt mũi Lam Yên đầy mồ hôi rất chật vật. Nam nhân ướt sũng
trước mặt, đúng là quan Tư tế đương triều Thẩm Xương Mân. Bất chấp hành lễ yếu ớt
của Lam Yên, Xương Mân vội vàng đặt Tại Trung nằm thẳng trên mặt đất, vỗ vỗ mặt
cậu, ấn bụng làm hô hấp nhân tạo cho cậu ho hết nước ra. Xương Mân thấy Tại
Trung khẽ rên, vội ôm lấy, cảm thấy quần áo trên người Tại Trung quá nặng, liền
cởi áo bên ngoài cho cậu.
Lam Yên đứng dậy, vội vàng đi theo Xương Mân,
Xương Mân hạ giọng nói: “Ngươi lập tức đi mời thái y.”
“Vâng.” Lúc này, nàng một khắc cũng không dám
trì hoãn.
Đưa Tại Trung về Bồng Lai cung, đúng lúc gặp
Hồng Lăng đang lo lắng đứng ở cửa cung, cả buổi chiều nay, nàng tìm Tại Trung
mà không thấy bóng dáng, đành đứng ở chỗ này chờ. Nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng
khi Tại Trung trở về, không khỏi sốt ruột: “Tư tế đại nhân, Hoàng phi làm sao vậy?”
“Hoàng phi rơi xuống nước, ta đã lệnh Lam Yên
đi mời thái y rồi!”
“Tư Tế đại nhân, thỉnh nhanh hơn, ở bên này!
Người đâu, chuẩn bị nước ấm và quần áo!”
Toàn bộ Bồng Lai cung hỗn loạn thành đống,
cũng may Hồng Lăng đã kiểm soát được cục diện. Thái y đến, chuẩn đoán bệnh, kết
luận Tại Trung chỉ bị dính phong hàn, Hồng Lăng mới thở phào nhẹ nhõm. Lam Yên
cúi đầu đứng bên cạnh, không dám lên tiếng. Hồng Lăng đến trước mặt Lam Yên, đột
nhiên tát một cái, cả tẩm cung yên tĩnh, không ai dám lên tiếng. Ai cũng nhìn
ra, Hồng Lăng hôm nay thực sự tức giận, nàng giận dữ mắng: “Cũng chỉ là tiện tỳ!
Dám mang Hoàng phi đến chỗ như vậy! Ngươi ngại mạng ngươi không đủ lớn sao?!”
Xương Mân nhíu mày, nhưng không lên tiếng, đã
truyền cung nữ đi lấy quần áo khô, y chỉ ngồi yên, nhìn ánh mắt Lam Yên, không
hiểu sao thấy lãnh đạm.
“Nô tỳ biết sai, xin tỷ tỷ trách phạt!” Lam
Yên quỳ xuống.
“May mà Hoàng phi không việc gì, vạn nhất có
chuyện gì, ta đem ngươi phanh thây ngàn miếng.” Hồng Lăng lạnh lùng nói, “Người
đâu, mang ả xuống cho ra, giao cho Hình bộ xử lý!”
“Khụ khụ…” Người trên giường bị đánh thức, mở
to mắt, trong lúc mơ màng nhìn thấy cảnh như vậy, không khỏi nhíu mày, “Hồng
Lăng…”
Hồng Lăng nghe thấy tiếng Tại Trung, lập tức
trở về trước giường, ân cần hỏi: “Hoàng phi, người cảm thấy thế nào? Đỡ hơn rồi
chứ?”
“Đừng trách Lam Yên… Là ta đòi nàng đưa đi,
ngươi đừng trách phạt, cũng đừng mắng nàng… Nàng, khục khục…” Tại Trung đầu óc
choáng váng, thật sự không còn sức nói chuyện, kéo tay Hồng Lăng: “Hồng Lăng
ngươi đừng phạt nàng…”
“Được, được, Hoàng phi nói không phạt liền
không phạt.” Hồng Lăng nóng lòng muốn Tại Trung nghỉ ngơi cho khoẻ, cũng không
so đo nhiều như ngày thường, “Người ngủ rồi sẽ khoẻ, nô tỳ sẽ sai các nàng chuẩn
bị trà.”
Tại Trung nhắm mắt lại, không nói gì nữa, Hồng
Lăng đứng dậy, nhìn về phía Lam Yên, trừng mắt: “Lui xuống, trừ ba tháng lương
bổng.”
“Nô tỳ đa tạ Hoàng phi.”
Đợi Lam Yên lui rồi, Hồng Lăng cung kính với
Xương Mân: “Đa tại Tư tế đại nhân lần này ra tay cứu giúp.”
“Đúng lúc mà thôi, Hoàng phi đã không việc
gì, ta về trước. Mà nữa, đêm nay Thiên Đế sẽ đến đây, ngươi phải chuẩn bị chu
đáo.”
“Thế nhưng mà Hoàng phi như vậy…”
“Không có gì đáng ngại, thế này cũng tốt.
Ngươi chỉ cần quản lý tốt mọi chuyện là được, chuyện hôm nay tốt nhất đừng truyền
ra ngoài.” Xương Mân cười nhạt: “Cẩn thận chiếu cố Hoàng phi.” Sau đó vội vàng
rời khỏi Bồng Lai cung.
Vừa mới đi không được bao xa, Xương Mân thấy
Lam Yên đứng gần đó, y gần như đoán được nàng sẽ chờ mình, đi đến trước mặt Lam
Yên, nhếch miệng cười: “Không ngờ ngươi lại đứng ở chỗ này.”
“Nô tỳ biết Tư tế đại nhân có việc hỏi nô tỳ,
cho nên đứng chờ ở chỗ này.” Lam Yên nhìn thẳng vào mắt Xương Mân, không có nửa
điểm e ngại. “Chỉ là đại nhân đã đoán sai, ta sớm đã không còn là người của hắn.”
“Ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào?”
“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, hiện giờ Lam
Yên cùng Thất Vương gia đã không còn quan hệ gì.”
“Hừ, hi vọng là như thế, nếu không lần này ta
sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”
Lam Yên chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt thần
sắc trong trẻo, nhưng lại làm cho Xương Mân không rét mà run. Nàng tự giễu nói:
“Lúc trước ta cho rằng hắn sẽ thay đổi hết thảy, nhưng từ ba trăm năm trước, ta
đã không tin nữa rồi.”
-----
Hé hé, sinh nhật Changmin đúng chương có hô hấp nhân tạo :))
No comments :
Post a Comment