Chương 8.1
“Không vào ải tương tư, sao lại nhận sầu khổ.”
Tại Trung im lặng nhớ từng lời thơ trên sách, suy nghĩ lan man, sau đó thấp giọng
thở dài, cầm bút lông tuỳ tiện viết vài chữ trên giấy. Dừng một chút, lại như
không cam lòng mà vò giấy thành một cục, nằm rạp trên mặt bàn, buồn bực than ngắn
thở dài, Hồng Lăng bên cạnh quan tâm dâng trà lên cho cậu.
“Hoàng phi nếu mệt rồi, thì nghỉ ngơi một
chút đi.”
“Hồng Lăng…” Tại Trung nghẹn khuất vẻ mặt ai
oán, “Hắn làm sao còn chưa tới thăm ta?”
Biết rõ Tại Trung đang hỏi Duẫn Hạo, Hồng
Lăng chỉ có thể an ủi: “Bệ hạ mấy ngày hôm nay chính sự bận rộn, tự nhiên không
thể tới được. Nếu Hoàng phi cảm thấy nhàm chán, thì đọc sách, vẽ tranh, đó chẳng
phải là một kiểu tiêu khiển sao.” Đặt chén trà xuống, Hồng Lăng lắc đầu. “Lại
nói mấy ngày hôm nay Bệ hạ vất vả, vì sao Hoàng phi không chủ động đến thăm Bệ
hạ? Người mang một ít trà bánh, giúp Bệ hạ bớt mệt mỏi, còn có thể gần gũi Bệ hạ
hơn.”
“Ngươi cho rằng ta không muốn đi sao…” Uỷ khuất
ngẩng đầu, trong đôi mắt tròn to kia của Tại Trung tràn đầy vẻ u sầu, “Là Mẫu hậu
nói, Duẫn Hạo không thích nhất chính là lúc đang xử lý quốc sự thì bị quấy rầy…”
Lại cầm bút, vô tri vô giác vẽ lên giấy. Cái thế giới này không có tivi, không
có máy tính, cũng không có điện thoại, mỗi ngày nhàm chán qua đi, chỉ có thể
làm những chuyện này, có lẽ buồn bực đến bệnh mất.
Chính lúc đang thở dài, cậu liền nghe được một
tiếng động lạ.
Tại Trung ngẩng đầu, trùng hợp thấy một con
diều tinh tế rơi cách chỗ cậu không xa. Hồng Lăng bước lên trước, nhặt con diều
lên, nhíu mày nhìn xung quanh, chỉ thấy một nữ tử chừng mười sáu, mười bảy tuổi
mặc quần áo cung nữ cấp thấp nhất vội vàng chạy tới, nếu Hồng Lăng nhớ không lầm,
chỉ có cung nữ mới tiến cung mới phải mặc quần áo này, nhìn nàng bộ dạng bối rối,
vô cùng sợ hãi.
Còn chưa đến gần, cô cung nữ nhỏ đã quỳ rạp
xuống đất, gương mặt lấp ló, Tại Trung chỉ nhìn thoáng qua cũng cảm thấy cô bé
này rất xinh đẹp, nếu được ăn mặc một chút, hẳn là khuynh quốc khuynh thành.
“Ngươi là người của cung nào?” Hồng Lăng theo
ý của Tại Trung đưa diều cho cậu, sắc mặt lạnh lùng hỏi cung nữ nhỏ. “Nô tỳ là
cung nữ mới tiến cung ngày hôm trước, được sắp xếp ở Ngự thiện phòng.” Nàng cúi
đầu, cả người run nhè nhẹ.
“Ngươi có biết nơi này là nơi nào không, loại
cung nữ như ngươi, có thể tuỳ tiện đùa vui ở đây sao?” Hồng Lăng nhướn mi,
nhưng cũng cảm thấy khó sử, dù sao Tại Trung cũng không thích nàng xử phạt hạ
nhân, “Chuyện này lần đầu bỏ qua, Hoàng phi từ trước đến nay vốn nhân từ, nhưng
lần sau sẽ không được như vậy. Đi đi.”
Tại Trung bất đắc dĩ nhìn Hồng Lăng, nàng lúc
nào cũng vậy, bộ dáng hù doạ tất cả cung nữ, cầm con diều trong tay nhìn một
phen, đi đến trước mặt tiểu cung nữ trả lại cho nàng: “Con diều này xem ra rất
tốt, trả lại cho ngươi.”
“Tạ… Tạ Hoàng phi! Nô tỳ lần sau không dám nữa!”
“Đừng khẩn trương như vậy ~~ Hồng Lăng chỉ doạ
ngươi ~ Ngươi đứng lên đi.” Tại Trung cười cười, cũng không quan tâm đến cung nữ
này nhiều, quay người vào trong nội cung, ý muốn nghỉ một lúc, chỉ là, Trịnh Duẫn
Hạo bao giờ mới đến a, nghĩ đến liền thấy bực mình.
Cung nữ nhỏ nhận được khoan dung, được Hồng
Lăng cho phép vội vàng đứng dậy lui xuống. Nàng đi một quãng xa mới dám dừng lại
vuốt ngực thở một hơn. Nàng nhìn con diều trong tay, thở phào nhẹ nhõm, cũng
may là giữ được con diều này, bởi vì chính mình trời sinh nhu nhược, cũng không
tránh khỏi bị các cung nữ khác bắt nạt. Con diều này là do mẫu thân vẽ cho
nàng, nhưng lại bị mấy cung nữ kia tự ý lấy ra nghịch, lại còn rơi vào chỗ
Hoàng phi.
Nàng đem con diều cất vào trong rương đồ của
mình, khoá lại mới yên tâm đến Ngự thiện phòng làm việc.
Bàn tay như ngọc trắng nhìn là biết chưa từng
phải làm việc gì, như nước mùa xuân mềm mại, đại tổng quản thấy vậy, chỉ thở
dài, tự hỏi không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai lại đưa vào cung làm cung nữ,
dù có năm tháng vô tận cũng không có cách xuất cung.
“Đạp Tuyết, theo ta mang phần bánh ngọt này đến
Ngự thư phòng.”
Nàng nghe có người gọi, vội vàng lau tay,
bưng khay đồ đuổi theo cung nữ trước mặt. Trên đường đi, trong ánh mắt nàng ánh
lên ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ nghĩ Hoàng cung có thể mỹ lệ như vậy, giống như
mẫu thân đã nói với nàng vậy. Đằng sau sự hoa lệ, tột cùng là ẩn giấu cái gì?
Trong ánh mắt của vị cung nữ trẻ tuổi, không thể nào nhìn được sự thâm trầm đằng
sau cung điện này, cũng giống như nàng không hiểu ánh mắt ai oán ngàn năm của mẫu
thân.
Nàng được sinh ra trong ngày tuyết rơi tán loạn,
mẫu thân đặt tên cho nàng là Đạp Tuyết.
Một nữ tử mỹ mạo, tao nhã, đạp tuyết phía trước,
khiến tuyết bung lên, hơi chảy chút nước.
Đến ngự thư phòng, với tư cách là cung nữ cấp
một thấp nhất, nàng không thể đi vào, chỉ có vị cung nữ cấp cao hơn bưng bánh
ngọt vào, nàng đứng ở bên ngoài, nhìn vào bên trong xuyên qua khe cửa, thấy một
nam tử tuấn dật phi phàm, cau mày đang ngồi xem tấu chương trong tay, mà ngay
bên cạnh hắn là một nam nhân quay lưng về phía nàng, cầm miếng bánh ngọt nói gì
đó. Mặc dù nghe không rõ lời, nhưng giọng điệu rất vui sướng, Đạp Tuyết kinh ngạc,
sau đó cúi đầu.
Khối ngọc trâm trong ngực, tự dưng nóng lên.
“Thẩm…Xương Mân…” Nàng hạ giọng thì thào, bỗng
nhiên ngước mắt nhìn lại bóng lưng đó.
Thật sự, là ngươi sao?
Duẫn Hạo nhàn tản đem tấu chương đặt ở một
bên, nước trà đã được thay bình mới nóng hơn, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm ướt
môi. Bản án dành cho Tào Cửu Cương rốt cuộc đã định, chí khí triều đình cũng ổn
định, kế tiếp là thay đổi một số lão tướng cổ hủ. Thiên hạ này, ngàn năm không
thể không đổi thay một lần, chỉ là hôm nay thi tuyển khoa cử không có nhiều
nhân tài xuất hiện, điều này làm cho Duẫn Hạo thập phần hoang mang.
Đã để cho Phác Hữu Thiên và Thẩm Xương Mân
chú ý tìm kiếm nhân tài ở các địa phương nhưng cũng không hiệu quả.
Huống chi, chuyện Tào Cửu Cương, rất nhiều
quan viên không dám có động tác lớn, đây cũng là cơ hội tốt để Duẫn Hạo thay
người trong triều đình. Chỉ khổ lỗi người cần tìm vẫn chưa tìm được, để xử lý
chuyện này, cũng tốn không ít thời gian. Ngoại trừ lúc vào triều, mấy ngày gần
đây, hắn đều ở trong Ngự thư phòng.
Thẩm Xương Mân thi thoảng sẽ vào cung chơi
vài nước cờ với hắn, nhưng cũng quả thực, Duẫn Hạo hầu như không có lúc nào
nhàn rỗi, may mà có Thẩm Xương Mân cùng Phác Hữu Thiên hỗ trợ, mới có thể xong
xuôi bản án dành cho Tào Cửu Cương, khống chế cả bè lũ của lão. Hoàng Đế, nếu
như làm không tốt, thì ai cũng biết.
“Nửa tháng nay, Bệ hạ ngày nào cũng ở Ngự thư
phòng, còn chưa gặp Hoàng phi sao?” Xương Mân nhàn nhạt cười nói.
Duẫn Hạo nhíu mày: “Hồng Lăng bảo ngươi nói
sao?”
“Hoàng phi trong lòng nhớ ngươi, phận nô tài
cũng thấy đau lòng, tự nhiến đến nhờ ta thôi.”
“Đã biết, đêm nay trẫm sẽ qua.”
Xương Mân không thể không nói: “Bệ hạ đúng là
một chút cũng không thích Hoàng phi?”
“Trẫm đã từng nói, hắn là phi tử của trẫm, tự
nhiên trẫm sẽ không lạnh nhạt. Thế nhưng, Xương Mân, ngươi tựa hồi đối với chuyện
hậu cung của ta quản hơn nhiều?” Duẫn Hạo bộ dạng giống như không vui nhưng
cũng không biểu hiện rõ ràng. Xương Mân ba phen bốn bận nói chuyện vì Tại
Trung, khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
“Dạ dạ, đúng, Xương Mân nhiều chuyện ~~” Nhướn
mi nói, Xương Mân làm bộ không liên quan đến mình, ngồi ăn bánh ngọt. “Bệ hạ
ghen là phải a, ai bảo Xương Mân lớn lên phong lưu phóng khoáng, suýt nữa cướp
trọn trái tim của thiếu nam, thiếu nữ trong Viêm Thuấn này a.” Mấy câu này thật
đúng là rọi sáng tâm tình Duẫn Hạo, Xương Mân như thế nào không phải hắn không
biết rõ, bởi vậy Duẫn Hạo lại cảm giác mình quá lo lắng.
Trong lòng y đã sớm có một bóng hình, làm sao
có thể bỏ?
“Mà thôi, ngươi cũng giúp trẫm không ít, mau
về nghỉ ngơi đi.” Duẫn Hạo phất tay, “Ngươi thân là một quan Tư tế, ít qua lại
với những cung nhân kia, để người ta cảm thấy ngươi phá vỡ quy củ.”
“Cũng mới lần đầu tiên.” Xương Mân cười nói.
Ra khỏi ngự thư phòng, Xương Mân cũng không vội
hồi phủ, một mình dạo ở vườn thượng uyển, chỉ sợ vừa hồi phủ lại nghe mẫu thân
lải nhải. Biết rõ không phải như vậy nhưng vẫn như vậy, y lắc đầu, đứng bên bờ sông,
nhìn gợn sóng lăn tăn, lẳng lặng đứng, khẽ vươn tay, cảm nhận hơi thở quen thuộc
vờn quanh đầu ngón tay.
Bàn tay ấm áp của cô gái, sợi tóc mềm mại
cùng với vẻ thanh thoát vui vẻ, nàng gọi “Xương Mân”, trong khoảnh khắc đó dung
nhan tuyệt sắc hoá thành mảnh vụn phiêu dạt nơi xa. Xương Mân kinh ngạc, sau đó
bật cười.
“Thiên Diên… Thiên Diên…” y thì thào trong
lòng, đáy mắt so với nước sông kia, càng lộ vẻ vô hồn.
Mặc dù là thò tay chạm tới, cũng không có
cách nào nắm chặt. Đau đớn, cuối cùng chỉ để lại cho ngươi tổn thương cùng xót
xa. Y thất thần, bỗng nhiên tâm mi ẩm ướt, quay người lưu lại cảm xúc bất đắc
dĩ. Mà Xương Mân không biết, thiếu nữ sau lưng cũng khẽ nhíu mày, thần sắc ưu
thương, đợi y đi xa, nàng mới từ sau cái cây bước tới, nhìn theo bóng lưng y đi
một mạch, rất lâu sau đó.
Lấy ra ngọc trâm thiếp thân trong ngực, nàng
đem nó ghé sát gương mặt mình, thấp giọng nói: “Mẫu nương, ta rốt cuộc nhìn thấy
hắn rồi.”
Hoa rơi xuống, nỗi khổ vẫn tương tư.
Tại Trung đứng ở cửa nhìn hồi lâu, cũng không
thấy thân ảnh Duẫn Hạo, mất mác cúi đầu, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Hồng Lăng đã chuẩn bị phòng ngủ cho cậu, để cậu tốt nhất là đi nghỉ sớm. Tình
huống này, xem ra hôm nay Bệ hạ không tới rồi, Tại Trung rầu rĩ ngồi xuống.
“Không phải đã nói đêm nay sẽ qua sao?” Sau đó lông mi thẳng một đường: “Chẳng
lẽ các ngươi ở đây giống ta chỉ có thể chờ hắn đến sao?!”
“Hoàng phi…”
“Đã nói sẽ đến lại không đến!”
“Bệ hạ nhất định là có việc, huống chi… Hoàng
phi trước kia không phải không thích Bệ hạ tới sao?”
Hồng Lăng vừa nói xong, giật mình kinh hãi bản
thân quá phận, “Nô tỳ quá phận.”
“Trước kia, chính là … là… khụ khụ, trước kia
không quen mà!” Tại Trung đã rúc đầu vào chăn, “Được rồi, không đợi. Dù sao hắn
cũng sớm quên chuyện tới tìm ta rồi.” Trong lòng rõ ràng có điểm bi thương,
nhưung mà tâm tình muốn gặp hắn… chắc có lẽ không được coi trọng a? Hoàng Đế cổ
đại, đều không phải có tam cung lục viện, hậu cung 3000 giai nhân sao?! Ta xxx,
cái này là cái thá gì chứ?!
Nếu như hắn có những phi tử khác, vậy cậu… A
a a a! !! !
Tại Trung bịch một tiếng đứng dậy, “Hỗn đản!
Hoàng phi chó má gì chứ!!”
“Hoàng phi, người làm sao vậy?” Hồng Lăng vội
vàng tới, “Người không ngủ được sao?”
“Hồng Lăng ta hỏi ngươi, có phải Trịnh Duẫn Hạo
có rất nhiều Hoàng phi khác?” Tại Trung tội nghiệp hỏi, “Có phải Hoàng đế có thể
lấy rất nhiều Hoàng phi?”
“Hoàng phi chỉ có một. Chỉ là từ xưa đến nay,
Bệ hạ còn có thể phong rất nhiều phi tử khác. Như Tiên đế, ngoài Thiên Hậu còn
có ba vị phi tử. Đương nhiên đây cũng là ít rồi, có vài tiểu quốc tiến cống
công chúa, Bệ hạ phải phong phi.” Nghĩ tới vấn đề Tại Trung băn khoăn, Hồng
Lăng an ủi. “Thế nhưng Hoàng phi yên tâm, địa vị Hoàng phi là của Người, cho dù
về sau có vị phi tử nào khác cũng không thể tranh giành với người.”
Tại Trung suýt chút nữa thì ngất xỉu, “Tranh
giành tranh giành tranh giành… Tranh giành tình cảm?! Ta là đàn ông lại cùng
tranh giành tình cảm với một đám đàn bà?!”
“Hoàng phi?”
“Nói cách khác, sau này Duẫn Hạo còn có thể lấy
những nữ nhân khác, sau đó ta sẽ ở tẩm cung chờ đợi hắn thi thoảng ban phúc sủng
hạnh một lần phải không?”
“Nô tỳ nói không hay…”
Trong lòng mọi thứ quay cuồng điên đảo, Tại
Trung cúi đầu: “Thôi, ngươi đừng nói nữa.” đem giấu mình vào trong chăn, Tại
Trung cũng không nói gì nữa. Hồng Lăng biết tâm tình của cậu lúc này không tốt,
cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Ở bên ngoài vừa phân việc
cho các cung nữ, Hồng Lăng liền thấy Duẫn Hạo chậm rãi đi tới. Nô tài cầm đèn
cũng không thông báo, nghĩ đến hoá ra Duẫn Hạo sợ đêm khuya quấy nhiễu Tại
Trung nên không cho báo.
-----
Lại lâu quá rồi :( mình định cố up cả chương hôm nay mà không kịp T_______T
No comments :
Post a Comment