Chương 11
Nếu đã đến mùa đông, thỉnh thoảng sẽ có hạt
tuyết nhỏ bay tán loạn, trong cung, các quý nhân cũng đều ở lỳ trong tẩm cung
sưởi ấm, uống trà, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có một người ầm ĩ
không chịu ở trong phòng tĩnh dưỡng, còn muốn kéo toàn bộ người trong tẩm cung
mình đi chơi ném tuyết. Cậu là Hoàng phi, đám nô tài không thể không chơi cùng
cậu, lại không dám ném vào người cậu. Đến cuối cùng, Tại Trung cũng phát hiện
điều này, liền cố ý tức giận nói muốn xử phạt bọn họ, làm hại đám nô tài phải
liều mạng cùng Tại Trung ném tuyết.
Bồng Lai cung từ trên xuống dưới vô cùng hỗn
loạn, cũng coi như tận hứng. Chơi quen dần, cũng có mấy nô tài buông lỏng tâm
tình, cùng Tại Trung chơi vui vẻ.
Đến lúc Thiên Hậu đến, quả thực bị cảnh tượng
trước hù cho giật mình, Tại Trung toàn thân đổ mồ hôi, sức lực cạn kiệt, cùng mấy
nô tài nằm trên mặt tuyết thở phì phò, mặt ửng đỏ nhưng lại rất vui vẻ. Hồng
Lăng cũng khẽ mỉm cười, đứng một bên gạt gạt tuyết, cũng không cảm thấy lạnh. Bất
chợt nàng nhìn thấy Thiên Hậu, lập tức quỳ rạp người xuống, những nô tài khác
cũng nhao nhao quỳ xuống, cả đám sắc mặt trắng bệch.
“Mẫu hậu!~” Tại Trung ngược lại không cảm thấy
có điều gì, cười chạy tới. “Mẫu hậu hôm nay sao tới đây? Tại Trung đang định đến
gặp Người này~”
“Ngươi nhìn ngươi xem, khiến toàn thân đổ mồ
hôi. Nhanh đi thay y phục, không sẽ cảm lạnh mất.” Thiên Hậu bình thản nói, lúc
liếc về phía Hồng Lăng thì lạnh như băng khiến Hồng Lăng rùng mình một cái.
“Còn đứng đó làm gì?!”
“Nô tỳ tuân mệnh!” Hồng Lăng vội vàng mang
theo đám nô tài đi chuẩn bị nước ấm cùng quần áo.
Tại Trung vội vàng kéo tay Thiên Hậu: “Mẫu hậu,
người đừng trách bọn họ, ngay từ đầu bọn họ cũng không chịu cùng ta chơi, là ta
không nên ép bọn họ cùng ta ném tuyết!”
“Được rồi, được rồi, Mẫu hậu cũng không có ý
muốn trách phạt bọn họ, ngươi vào trước thay quần áo, không sẽ cảm lạnh.” Thiên
Hậu đối với Tại Trung vô cùng hoà nhã, “Ra, nhanh đi vào thôi.” Nói xong Thiên
Hậu nắm tay Tại Trung vào trong tẩm cung, Hồng Lăng cùng đám nô tài đã chuẩn bị
xong nước ấm cùng quần áo, Tại Trung đi vào sau tấm bình phong tắm rửa, Thiên Hậu
ngồi dựa vào ghế, gọi thị nữ thiếp thân Hinh Nhi cùng thị nữ của Tại Trung, Hồng
Lăng.
“Hồng Lăng, ta niệm tình ngươi phục thị Hoàng
phi vất vả, lần này sẽ không trách phạt ngươi. Thế nhưng ngươi đem đám nô tài
cùng Hoàng phi hồ đồ giao cho Hinh nhi.” Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, Thiên
Hậu cười nhạt: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đổi cho Hoàng phi cung nhân tốt tới hầu hạ.
Những cung nhân không hiểu quy củ, sớm muộn cũng mang lại rắc rối cho Hoàng
phi.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” Hồng Lăng rùng mình tuân mệnh,
cũng không biết là do lạnh hay do trong lòng nàng sợ hãi, nàng quỳ trên mặt đất
không dám ngẩng đầu lên.
Thiên Hậu đặt chén trà xuống, nói khẽ: “Việc
này nếu Hoàng phi hỏi tới, ta nghĩ cũng không cần dạy cho ngươi chứ? Ngươi trước
kia cũng đã hầu Liên Nhã, hẳn là biết rõ quy củ. Nếu như không phải ngươi do
Liên Nhã mang về đây, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”
Một Hoàng phi, cùng đám tiện nhân chơi đùa, lại
còn nằm trên mặt tuyết. Ai cũng sửng sốt, càng không cho phép chuyện như vậy xảy
ra. Quy củ trong cung, nói nhiều hay nói ít, cũng phải nhìn người mà làm.
“Nô tỳ đa tạ ân điển Thiên Hậu.”
“Đứng lên đi, Tại Trung cũng sắp tắm xong rồi.”
Thiên Hậu khoát tay, không hề nhìn Hồng Lăng một lần nữa.
Hồng Lăng cúi đầu đứng một bên, sắc mặt khẽ
biến trắng bệch. Nhưng xét thấy nàng chính là cung nữ tổng quản trong Bồng Lai
cung, cho nên không thể để lộ ra dấu vết sợ hãi. Thiên Hậu sắc lạnh, không ai
dám ngỗ nghịch, nàng từ nhỏ đã là tiểu thư danh gia vọng tộc, tuổi trẻ kiêu ngạo
đã qua, hiện giờ cũng vẫn tao nhã xuất chúng. Ngoại trừ Duẫn Hạo và Tại Trung,
nàng cũng không tính là người nhu hoà với người khác, cung nữ bên người cũng chỉ
có Hinh nhi là bầu bạn, những cung nữ thiếp thân khác hầu hạ, e là nàng không
vui.
Tại Trung thay quần áo xong, đi ra ngồi bên cạnh
Thiên Hậu, mỉm cười: “Mẫu hậu.”
“Ngoan, để Mẫu hậu nhìn, có phải anh tuấn hơn
không?”
“Không phải hôm trước Mẫu hậu mới nhìn thấy
ta sao? Nào có tuấn nhanh như vậy nha ~~ hì hì~~” Tóc Tại Trung vẫn hơi ẩm, một
cung nữ ở phía sau lau tóc giúp cậu, Tại Trung quay đầu lại, nói: “Ngươi đừng
lau, ta đang nói chuyện với Mẫu hậu mà.”
“Tay chân vụng về.” Thiên Hậu không cho là
đúng, tự mình cầm khăn trong tay cung nữ, lau tóc cho Tại Trung: “Ngươi sao lại
không biết yêu quý bản thân, trời đang rất lạnh, sao lại để tóc ẩm như thế?”
Tại Trung rất thích cảm giác được mẹ che chở
như thế này, lười biếng ghé vào đùi Thiên Hậu: “Không phải có Mẫu hậu yêu quý rồi
sao?”
“Mẫu hậu có thể yêu ngươi cả đời sao?” Thiên
Hậu khẽ thở dài, “Người có thể như vậy chỉ có Hạo nhi thôi.”
“Duẫn Hạo bề bộn mà ~”
“Ngươi nha, giờ lại còn nói đỡ cho hắn.”
Thiên Hậu gõ nhẹ lên trán Tại Trung, “Giống hệt bộ dáng mẫu thân ngươi lúc trước…”
Tại Trung thoáng cái tỉnh táo: “Mẫu hậu rất
thân quen với phụ thân ta sao? Mẫu thân lúc trước thích phụ thân thế nào?” “Mẫu
hậu kể cho ta nghe chuyện phụ thân mẫu thân yêu nhau đi? Ta thật sự muốn biết
nhưng phụ thân lại không chịu kể.”
Chỉ cảm thấy Thiên Hậu ngừng tay một chút, Tại
Trung kinh ngạc nhìn nàng. Sau đó Thiên Hậu cũng phục hồi tinh thần, tiếp tục
lau tóc cho cậu, “Mẫu thân ngươi a, rất hiếu động, cũng chỉ có… cũng chỉ có phụ
thân ngươi chịu được nàng. Ha ha, quay ra đây để Mẫu hậu xem đằng sau còn ướt
không?” Tóc Tại Trung đã dài ra không ít, giờ đã có thể búi tóc thành nhiều kiểu
rất đẹp, có đôi khi chỉ cần đeo một cái trâm ngọc, cũng rất thuận mắt.
Từ sau khi xuyên không về thế giới cổ đại
này, dung mạo của cậu càng ngày càng trung tính, càng thêm mỹ mạo, lại nhu hoà giảm
bớt nét ngây thơ ngày xưa, hiện giờ có chút ôn nhu, sắc sảo. Tại Trung tính
tình vẫn bướng bỉnh vô cùng, dù nói thế nào, cũng chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi.
Tóc của cậu nằm trong bàn tay ấm áp của Thiên Hậu, được lau rất nhẹ nhàng lại cẩn
thận. Tại Trung ngửi mùi hương trên người Thiên Hậu, đầu óc hơi mê mang.
“Mẫu hậu lần trước đưa ngươi ngọc bội, đã cất
kỹ chưa?” Thiên Hậu buông khăn, ôn nhu xoa lưng Tại Trung.
“Ta đã bảo Hồng Lăng cất vào trong tủ rồi.” Tại
Trung cười híp mắt: “Cùng với khối ngọc của Liên tộc nữa.”
Thiên Hậu gật đầu: “Ngọc này bảo vệ bình an,
ta muốn ngươi và Hạo nhi lúc nào cũng đeo nó, trước hết phải mang đi khắc chữ
đã, như thế cũng như đeo một món đồ trang sức.”
“Khắc tên ta và tên Duẫn Hạo sao?” Tại Trung
dè dặt hỏi.
“Không thì khắc ai nữa?” Thiên Hậu hỏi lại:
“Dù sau này hậu cung có chuyện gì, vị trí Hoàng phi vẫn là của ngươi. Ngươi và
Hạo nhi, mới thật sự là một đôi.” Nghe đến đó, Tại Trung có chút thất lạc,
Thiên Hậu nhìn ra tâm tư của cậu, “Có thể Hạo nhi chưa yêu ngươi, bất kể như thế
nào, hắn đều đặt ngươi ở trong lòng. Xưa nay, quân vương bạc tình bạc nghĩa,
nhưng nếu thật lòng yêu, Mẫu hậu tin tưởng hắn sẽ không lập phi tử khác. Nhiều
năm như vậy, hắn cũng đã không lẻ loi một mình tới giờ?”
Tại Trung gật đầu, nhưng giọng nói vẫn đắng
chát: “Duẫn Hạo tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ thích ai đúng không?”
“Không phải từ khi thấy ngươi mới sinh ra đã
nhất kiến chung tình sao?”
Bị Thiên Hậu trêu chọc, Tại Trung cười rộ
lên: “Ta để cho Duẫn Hạo thích ta đấy. Mẫu hậu, ta cũng thế… Cũng là lần đầu
tiên thích một người, rất thích…” Cậu dụi đầu vào lòng Thiên hậu, sau đó không
lên tiếng nữa.
Ta rất thích, thật sự rất thích.
Nếu như hắn có thể thích ta thì tốt rồi.
Từ sau chuyện lần trước, Đạp Tuyết đã được Duẫn
Hạo an bài thành cung nữ dâng trà. Vốn là địa vị sa sút trong dĩ vãng, thoáng
cái đã trở thành người mà các cung nữ khác thấy nàng cũng không dám lên tiếng,
sợ Đạp Tuyết mang thù. Nhưng Đạp Tuyết tính cách giống mẫu thân Thiên Diên, ôn
nhu, dịu dàng, cũng chuyên tâm hầu hạ Thiên Đế, có thể thường xuyên nhìn thấy
Xương Mân. Nhưng Duẫn Hạo đã ra lệnh từ trước, không được phép của hắn, Đạp Tuyết
tuyệt đối không được nói ra thân phận của mình cho Xương Mân biết.
Ý của Duẫn Hạo, Đạp Tuyết cũng hiểu, hắn muốn
Xương Mân còn có thứ gì đó để mong nhớ, nếu nói cho y, chỉ e Xương Mân sẽ tan
nát cõi lòng.
Lần đầu tiên Xương Mân nhìn thấy Đạp Tuyết,
còn có chút ngơ ngẩn, nữ tử trước mắt quá mức giống Thiên Diên, nhưng cũng có
nét khác. Y bật cười chính mình gần đây quá mệt mỏi, Duẫn Hạo giữ im lặng uống
trà Đạp Tuyết dâng lên. Chỉ là khi hắn thấy ánh mắt Xương Mân dừng trên người Đạp
Tuyết, hắn liền thở dài.
Tình sâu đậm, ai lại nghĩ tới kết quả như
này.
Tại Trung cũng có lúc mang qua một ít bánh ngọt
cậu tự làm, mỗi lần Xương Mân có ở đó đều có vẻ mặt hâm mộ nhìn đĩa bánh, sau
đó bánh ngọt cơ bản cũng rơi vào miệng y. Tại Trung tới cũng không làm gì, Duẫn
Hạo bận rộn, cậu ngồi bên cạnh đọc sách, cùng Đạp Tuyết dâng trà, sau đó cậu sẽ
tìm rất nhiều chủ đề đông tây để nói. Đương nhiên, Duẫn Hạo rất khó lý giải tư
duy khác thường cùng những kiến thức tương lai trong đầu Tại Trung.
“Này, ngươi thích Thẩm Xương Mân sao?” Tại
Trung chuyển mắt nhìn về phía Duẫn Hạo đang thương thảo quốc sự cùng Xương Mân,
trêu ghẹo Đạp Tuyết.
Đạp Tuyết mặt mỏng, sao chịu nổi trêu chọc
này, thoáng cái đã đỏ ửng mặt, vội vàng lắc đầu: “Hoàng phi, người hiểu lầm rồi!”
“Ai ôi! Ngươi đừng thẹn thùng mà ~ ngươi nhìn
xem, ánh mắt của ngươi, sắp chảy nước ra rồi.” Tại Trung lấy một miếng bánh sen
ngọt cho vào miệng. “Thế nhưng Thẩm Xương Mân thật đáng ghét! Bánh ta làm cho
Duẫn Hạo đều chui vào bụng hắn rồi.”
“Hoàng phi khéo tay, cho nên đại nhân mới
thích ăn như vậy.” Đạp Tuyết che miệng cười rộ lên.
Tại Trung thấy Đạp Tuyết cười, bỗng nhiên
khoa trương nói: “Ngươi rất ưa nhìn, để ta xem nào, rất hợp với Thẩm Xương Mân
nha.”
“Nô tỳ sợ… Hoàng phi thật sự đã hiểu lầm!”
Sao có thể có ý nghĩ như vậy, thân phận của mình, sao có thể có hy vọng xa vời
như vậy, “Nô tỳ chỉ là… Nô tỳ chỉ là…”
“Được rồi, được rồi, ta hay nói đùa thôi.
Không đùa ngươi nữa ~” Tại Trung thấy bộ dạng nàng như vậy, cũng không có ý định
đùa cợt nữa, nhoài người ra trước lấy quyển sách, cau mày lật lật vài trang, rồi
lại đóng vào. Tuy mỗi ngày đều cùng đến tìm Duẫn Hạo, nhưng cơ bản cậu chỉ ngồi
đọc sách, Xương Mân thì ngược lại, còn có thể lấy quốc sự để đàm đạo với Duẫn Hạo,
khiến Tại Trung rất hâm mộ, cậu thở dài, gục gặc xuống mặt bàn.
Duẫn Hạo kỳ thật đã sớm chú ý tới mọt sách
nhàm chán Tại Trung, chỉ là mấy ngày nay quá bận chuyện triều chính, không rảnh
bận tâm đến cậu. Từ sau lễ hội hoa đăng về, quan hệ của hắn và Tại Trung thân mật
hơn nhiều, hắn không biết cách biểu đạt bằng lời, nhưng cũng không còn đối xử lạnh
như băng với Tại Trung như trước nữa.
Một canh giờ qua đi, ngay cả Xương Mân cũng cảm
thán mệt mỏi khi phê tấu chương, đứng dậy vặn người rồi rời đi, vừa đi còn cảm
thán Phác Hữu Thiên mỗi ngày không cần nhập cung. Duẫn Hạo bất đắc dĩ lắc đầu,
đến gần bàn Tại Trung ngồi, thấy cậu nằm bất động, Đạp Tuyết ở bên cạnh nhỏ giọng
nói: “Hoàng phi ngủ rồi.” sau đó làm bộ muốn đánh thức cậu.
“Không cần.” Duẫn Hạo lấy áo khoác ngoài đắp
cho cậu, “Để hắn ngủ một chút.”
“Bệ hạ sao không ôm Hoàng phi lên giường nghỉ
ngơi.” Đạp Tuyết tốt bụng nhắc nhở.
Ánh mắt Duẫn Hạo dừng trên người Tại Trung,
lơ đãng đáp: “Hắn đang ngủ, nếu ôm sợ là làm hắn thức giấc.”
“Bệ hạ nói đúng, đúng là nô tỳ nghĩ không chu
toàn.” Đạp Tuyết cúi đầu.
Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn nàng, hồi lâu bỏ đến bàn
tấu chương, thấp giọng thở dài: “Thiên Diên… Đã mất như thế nào? Lúc trước trẫm
cũng không xoá tên nàng, cứ nghĩ tuổi thọ của nàng còn lâu…”
“Mẫu thân nô tỳ, bị bệnh chết.”
Lòng Duẫn Hạo nhói đau, chỉ là vô hạn cô đơn,
nữ tử tốt như vậy, sao số lại khổ thế. “Cha ngươi đâu?” Duẫn Hạo nhắm mắt lại,
không đành lòng nghĩ tiếp, nhưng lần này, Đạp Tuyết chậm chạp không trả lời. Hồi
lâu, đến khi Duẫn Hạo nhìn nàng, nàng mới quỳ xuống.
Nước mắt từng giọt, từng giọt, rơi vào vạt áo
màu lam nhạt, nàng nhẹ giọng nói: “Nô tỳ không có cha.”
“…”
“Nô tỳ vốn không nên xuất hiện trên đời này…
Bởi vì mẫu thân bị tiểu nhân vũ nhục… mới có nô tỳ.” Nàng cắn môi dưới, “Nô tỳ
biết rõ trong lòng mẫu thân chỉ có Thẩm đại nhân, cho nên nô tỳ mới tiến cung
chuộc tội.”
Cảm thấy hổ thẹn bao nhiêu, nữ tử ôn nhu như
thế, cho dù không được ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý, thì cũng xứng đáng
được gả cho một người yêu thương cùng nhau tận hưởng cuộc sống. Nhưng mà, năm
đó, thời thế hỗn loạn rốt cuộc đã đẩy nàng đến chốn nào, tủi nhục sinh hạ đứa
nhỏ, sống trong cô tịch tưởng niệm đến chết. Thiên Diên, ngươi nên hận? Ngươi
nên hận thế gian này phụ ngươi, huỷ ngươi hết thảy, nhưng ngươi lại yêu, yêu một
người khiến ngươi lao vào như thiêu thân đâm lửa.
“Nàng có từng đưa gì cho ngươi để đưa cho
Xương Mân không?”
“Đây là ngọc trâm, chính mẫu thân tự tay đưa
cho ta.” Đạp Tuyết dâng cái trâm lên.
Duẫn Hạo cũng không nhận, hắn xoay người đi,
thản nhiên nói: “Cất đi, nếu như Xương Mân không phát hiện, ngươi có thể giữ nó
cả đời…”
Thật tình Tại Trung vốn là đang ngủ không biết
tỉnh từ lúc nào, trợn tròn mắt, đợi Đạp Tuyết vừa đi ra ngoài, cậu liền đứng dậy,
đi đến ôm chặt tay Duẫn Hạo. Duẫn Hạo thấy cậu, liền đem cậu ôm vào lòng. Đây
là lần đầu tiên Duẫn Hạo chủ động ôm cậu, Tại Trung kinh ngạc, sau đó cũng vòng
tay ôm hắn. Cậu có thể cảm giác Duẫn Hạo đang rất đau lòng, nhưng không cách
nào hiểu cùng quan tâm được, bởi vì đó là thế giới cậu chưa từng với tới.
Đột nhiên cảm thấy chúng ta cách nhau thật
xa.
Thế giới của ngươi ta không cách nào đặt chân
đến.
“Ngươi không cần đau lòng, ngươi đau lòng ta
cũng sẽ không vui.” Tại Trung hạ giọng nói.
“Tại Trung.”
“Ngươi đã nói, Quân vương không thể rơi nước
mắt, nhưng ở trước mặt ta, ngươi có thể khóc, Duẫn Hạo…”
“Trẫm từng nghĩ, khi nàng xuất cung cuộc sống
sau đó sẽ thế nào, nhưng thật sự không ngờ được lại như thế… Sớm biết như thế…”
Hắn ôm chặt Tại Trung, “Trẫm sẽ không đồng ý cho nàng xuất cung, cho dù trái
tim nàng đau đớn, cho dù nàng cùng Xương Mân không suôn sẻ…” Ít nhất nàng cũng không
bị chết cô tịch như vậy.
Ánh mắt Tại Trung ảm đạm mấy phần, muốn hỏi
gì đó lại chẳng thể nào nói ra.
“Trẫm cả thấy… rất bất lực…” Cằm hắn tỳ vào
vai Tại Trung, “Duẫn Hiên như thế, Thiên Diên lại như thế.”
Tại Trung vỗ lưng hắn, “Duẫn Hạo…” Nếu như ta
cũng có một ngày như vậy, ngươi sẽ vì ta mà khóc chứ?
Giờ phút này, cậu rất hâm mộ cùng ghen tỵ những
nữ nhân có địa vị trong lòng Duẫn Hạo, Tại Trung không dám nghĩ lung tung, cũng
cảm thấy mình quá ngây thơ, cơ trí kém xa Duẫn Hạo, bất kể người khác nói cậu
chỉ nhỏ hơn Duẫn Hạo mấy tuổi, nhưng cậu cũng chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi.
Mười bảy năm, làm sao có thể so được với lòng dạ một nghìn năm của Trịnh Duẫn Hạo?
“Không sao đâu, ta giúp ngươi được không?”
“Tại Trung…” Duẫn Hạo tự nhiên gọi tên cậu.
“Ta muốn ở bên cạnh ngươi, Duẫn Hạo.”
Duẫn Hạo hôn rất dịu dàng, Tại Trung khẩn
trương nhắm mắt không biết làm thế nào cho phải, cậu nắm chặt áo của hắn như sợ
khoảnh khắc này sẽ biến mất. Cả người Duẫn Hạo cùng hơi thở của hắn rất sát cậu,
mi mắt Tại Trung run nhè nhẹ, rồi mở to đỏ mặt nhìn người trước mặt.
“Hôn chỉ dành cho người yêu thương.” Tại
Trung nuốt một ngụm nước bọt.
“…” Duẫn Hạo không trả lời, một lần nữa hôn cậu,
một tay đỡ ót cậu, dùng sức xâm nhập, cậy răng, quấn lấy lưỡi cậu. Tại Trung rên
nhỏ, nhưng không cách nào tránh né.
Nụ hôn dài như một thế kỷ.
Duẫn Hạo cũng không muốn giấu Tại Trung, kể hết
chuyện Thiên Diên và Lam Yên kỳ thật đều là con gái của tội thần, vì cha tham ô
cho nên nữ quyến trong nhà đều phải tiến cung làm nô tỳ. Thiên Diên tướng mạo mỹ
lệ, lại ôn nhu, hiểu biết, liền được an bài bên cạnh Thái tử Trịnh Duẫn Hạo.
Lam Yên tuổi nhỏ thì ở trong phủ của Thẩm Xương Mân làm tỳ nữ. Thiên Diên cẩn
thận lại khéo hiểu lòng người, Duẫn Hạo đối với vị thiên kim thất thế này cũng
coi như hồng nhan tri kỷ.
Dù sao trước kia cũng được học lễ nghĩa đại
tiểu thư, tự nhiên có thể góp cho Duẫn Hạo rất nhiều chủ ý, dần dần được Duẫn Hạo
cho làm thị nữ thiếp thân, bất kể đi đâu cũng mang theo. Chính vì như vậy,
Thiên Diên mới có cơ hội quen biết với Xương Mân. Hơn nữa muội muội của Thiên
Diên là Lam Yên theo hầu Xương Mân, hai người lui tới thì càng thêm thân thích.
Nói là lửa gần rơm, hay là tình đầu ý hợp, nếu
không phải phụ thân nàng phạm trọng tội, có lẽ Xương Mân đã sớm đến quý phủ cầu
hôn.
Thế nhưng Thẩm Xương Mân là Quan Tư tế tương
lai, mà Thiên Diên suốt đời mang danh con gái của tội thần, như vậy mẫu thân Xương
Mân cũng không cho phép y lấy Thiên Diên.
“Đó là do mẫu thân Xương Mân làm sao?” Tại
Trung nghe đến đó, nhíu chặt lông mày.
Duẫn Hạo lắc đầu: “Nếu là như thế, trẫm cũng không
cần phiền lòng đến vậy. Là Thiên Diên tự mình đến cầu xin ta… Nàng là con gái tội
thần, cả đời này đều phải ở trong cung phục thị người khác, nhưng nàng thỉnh cầu
trẫm nể tình giao tình giữa ta và nàng muốn ta cho nàng xuất cung. Nàng muốn cắt
đoạn chân tình với Xương Mân.”
“Vì sao nàng… Chẳng lẽ…”
“Đúng là nàng sợ thân phận mình làm ảnh hưởng
đến Xương Mân, sợ Xương Mân không thể ở trước mặt người khác ngẩng cao đầu. Những
điều này, chắc hẳn là do mẫu thân của Xương Mân nói với nàng.”
“Thật quá đáng…”
“Thẩm lão phu nhân cũng vì thương con sốt ruột,
muốn Xương Mân có tiền đồ tốt. Huống hồ, cho dù bà không đến, Thiên Diên thông
minh như vậy sao có thể không phát hiện ra những lời ác độc của người khác.” Duẫn
Hạo thở dài: “Nàng yêu hắn như vậy, sớm muộn cũng sẽ tự mình bỏ đi, nhưng trẫm không
nghĩ tới, nàng hiền lành đại nghĩa lại có kết cục như này.” Hắn thả nàng xuất
cung, nhưng hắn không xoá tên nàng trong cung, là hi vọng có một ngày nàng sẽ
trở về đoàn tụ với Xương Mân. Nhưng nếu như nàng không trở về, Xương Mân cũng
quên nàng, hắn cũng có thể xoá tên nàng trong tiên tộc, cho nàng tự do.
“Cho nên ngươi không muốn Đạp Tuyết nói cho Xương
Mân những chuyện này?”
“Hắn đã chờ đợi thành thói quen, ta cũng không
muốn phá huỷ nó.”
“Nếu như một ngày hắn phát hiện…”
“Đó chính là thiên mệnh của hắn…”
Tại Trung nhíu mày, ngẫm nghĩ: “Thế nhưng rõ
ràng ngươi đem Đạp Tuyết an bài bên cạnh ngươi, đây chẳng phải là muốn để nàng mỗi
ngày gặp Xương Mân?”
“Lúc trước khi trẫm mới đăng cơ, Thiên Diên
cũng là cung nữ dâng trà cho trẫm. Nàng tiếp tục vị trí của mẫu thân nàng không
phải không tốt, huống chi để đứa nhỏ này bên cạnh giúp nàng sẽ có cuộc sống tốt
hơn.” Duẫn Hạo nắm chặt tay Tại Trung: “Trời không còn sớm, mau về đi. Trẫm còn
chút chuyện phải xử lý, ngươi ở đây cũng không cảm thấy thú vị gì.”
“Thế nhưng ta muốn cùng ngươi.” Tại Trung uỷ
khuất, chu miệng, “Ta sẽ không làm phiền, thật đó ~~”
Bất đắc dĩ cười cười, Duẫn Hạo nói: “Trẫm sợ
ngươi nhàm chán, mỗi ngày ngươi qua đây, kỳ thật cũng không có việc gì làm, trẫm
lại không có thời gian để ý đến ngươi. Sau này, khi nào rảnh rỗi, trẫm sẽ đến tẩm
cung ngươi.”
“Ngươi lại đuổi ta rồi…”
“Trẫm sợ ngươi không vui.”
“Duẫn Hạo, ta không muốn giống như nữ nhân, cả
ngày trong tẩm cung của mình đợi ngươi ngẫu nhiên đến sủng hạnh. Ta muốn bên
ngươi thời thời khắc khắc, ta chưa từng yêu ai, nhưng ta biết rõ tâm tình của
mình bây giờ. Duẫn Hạo, ta không muốn làm phi tử, nếu như ngươi thích ta, hãy
coi ta là Kim Tại Trung.” Cậu lắc đầu, ánh mắt nhìn Duẫn Hạo vô cùng chăm chú.
Duẫn Hạo không nói lời nào, chỉ nhẹ xoa tay cậu.
“Duẫn Hạo, sau này ngươi sẽ lấy những nữ nhân
khác sao?” Cuối cùng cậu cũng đã hỏi câu mà cậu sợ nhất.
“Không nên suy nghĩ nhiều.”
“Trước khi ngươi biết mình rốt cuộc có thích
ta hay không, đừng phong nữ nhân khác làm phi được chứ?” Tại Trung cầm tay Duẫn
Hạo. “Nếu như ngươi thật sự không thể thích ta, ngươi hãy phong người khác được
không?”
Nhìn thần sắc bất an của Tại Trung, Duẫn Hạo hôn
nhẹ lên mi mắt cậu: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Hẳn tình này chân thật, không uổng tình lâu
dài.
Hai khối ngọc bội đều đã được khắc chữ, Thiên
Hậu khắc chữ “Duẫn” cho Tại Trung, chữ “Tại” cho Duẫn Hạo. Tại Trung đeo ngọc bội
ở bên hông, lúc nào cũng mang theo, ngay cả Hồng Lăng không nhịn được mà trêu
chọc cậu với Bệ hạ cố tình. Tại Trung thường xuyên bị trêu đến đỏ mặt nhưng
cũng không phản bác.
Đám nô tài trong tẩm cung thay đổi hết một loạt,
Tại Trung ban đầu còn hỏi, Hồng Lăng chỉ lấp liếm nói những người kia đến nơi
khác, đổi người mới tốt hơn tới. Vì Hồng Lăng vẫn ở lại, cho nên Tại Trung cũng
không nhớ kỹ việc này, chỉ là mới vất vả quen được mọi người trong tẩm cung,
nay trở nên lạ lẫm. Hồng Lăng sau khi chuẩn bị bữa tối cho Tại Trung, liền đi đến
phòng tạp dịch thì nghe tiếng Hinh nhi đang nói gì đó.
Thấy Hồng Lăng, Hinh nhi cười nói: “Ta đang cố
nhớ tên cung nhân mới tới, bên Bồng Lai cung, hẳn là không ít người mới.”
“Hinh nhi tỷ tỷ…”
“Ngươi không cần nói nữa, việc này là Thiên Hậu
phân phó, ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc.” Hinh nhi tính tình hiền hoà, cũng không
xấu tính, cho nên không muốn Hồng Lăng khó xử. “Ngươi phục mệnh chủ tử nhiều năm,
tuy mới đến chỗ này, nhưng vẫn phải hiểu quy củ, sau này không được tái phạm, bằng
không không chỉ có chuyện đơn giản cung nhân đến phòng tạp dịch này đâu.”
“Nô tài hiểu.” Hồng Lăng gật đầu.
Hinh nhi thoáng nhìn những nô tài lao động
chân tay, thản nhiên nói: “Hoàng phi là Thiên Hậu muốn bù đắp cho người, cho
nên ngươi phải chiếu cố kỹ lưỡng. Nếu có sai lầm, Thiên Hậu thực sự không phải
người nhân từ. Lúc trước hậu cung loạn chiến, ngươi cũng biết Thiên Hậu độc ác
như thế nào.” Hôm nay đã vững vàng ngồi trên vị trí Thiên Hậu, không cần tranh
giành gì nữa, nhưng bản chất con người vẫn vậy. “Thiên Hậu chỉ yêu quý Bệ hạ và
Hoàng phi, tính mạng những người khác, vẫn không hề nương tay, ta và ngươi đều
giống nhau.”
Những lời này khiến Hồng Lăng kinh hồn khiếp
đảm.
“Ngươi là thị nữ lúc trước của Liên Nhã công
chúa, Thiên Hậu nể tình ngươi và công chúa có tình cảm tốt, nhưng ngươi phải nhớ
cho kỹ, đây cũng không phải phúc phận.” Hinh nhi dứt lời, “Cứ như vậy đi, lời cần
nói ta cũng nói rồi, sau này thế nào là do ngươi.”
Nàng hiểu, những lời Hinh nhi nói đều là ý của
Thái hậu, Hồng Lăng nhìn theo bóng lưng Hinh nhi dần xa, đột nhiên cảm thấy
Hoàng cung này kỳ thật chính là một lao tù cực lớn, lúc trước Liên Nhã không thể
tiến đến, hôm nay Tại Trung lại bị ép vào.
Thân bất do kỷ
Cũng là bất đắc dĩ.
1 comment :
Em ơi, đoạn cuối có một lỗi type nhé, là nương tay, ko phải lương tay em à.
Thanks, em.
Post a Comment