Chương 14-1
Lúc Tại Trung mang đào vào Ngự thư phòng thì
trùng hợp gặp Đạp Tuyết, thấy nàng khoé mắt đỏ hồng, giống như đã khóc một lúc
lâu. Tại Trung nhíu mày, kéo nàng quan tâm hỏi có phải Thẩm Xương Mân khi dễ
nàng, Đạp Tuyết nghe xong, cười nhẹ: “Hoàng phi, chẳng lẽ người quên hôm nay Đại
nhân đã theo Điện hạ xuất chinh sao?”
“Chính vì việc này mà ngươi khóc?” Tại Trung an
ủi, “Ngươi yên tâm đi, Duẫn Hạo đã nói lần này chinh chiến cầm chắc chiến thắng,
bọn họ có thể nhanh chóng trở về.”
“Đa tạ Hoàng phi quan tâm.” Đạp Tuyết thấy Hồng
Lăng cầm giỏ đào trên tay, cười nói, “Đúng lúc Bệ hạ đói bụng, Hoàng phi liền
mang đào tới, nô tỳ cũng không cần đi chuẩn bị điểm tâm rồi.” Dứt lời Đạp Tuyết
cúi đầu đi ra.
Tại Trung chu chu miệng, lầm bầm như nói: “Ta
còn tưởng rằng Duẫn Hạo tức giận ╮(╯▽╰)╭ Hồng Lăng, đưa đào cho ta, ngươi về trước đi.”
Nhận giỏ đào, Tại Trung không chờ người thông báo liền tiến vào, thị vệ bên
ngoài cũng không ngăn. Mọi người đều biết Thiên Đế cùng Hoàng phi tình cảm rất
tốt, cũng không dám nói gì với vị Hoàng phi đôi khi không tuân thủ quy củ này.
“Duẫn Hạo! !” Tại Trung đi vào đặt rổ đào lên
bàn của Duẫn Hạo đang ngồi, sơ ý đè lên đống tấu chương đã phê duyệt xong. “Đây
là đào mà ta cùng Mẫu hậu hái trong miếu đó, rất ngọt ~~ ngươi xem, ta và Hồng
Lăng đã rửa sạch rồi.”
Mới cùng Đạp Tuyết nói rất nhiều về chuyện
Thiên Diên, tâm tình không tốt, giờ tấu chương bị nước từ giỏ đào làm hỏng, tự
nhiên bực bội không chịu nổi. Duẫn Hạo nhíu mày, thanh sắc lạnh hơn bình thường:
“Người đâu?”
Thị vệ bên ngoài lập tức chạy vào quỳ xuống.
“Tại sao không thông báo?”
“Thuộc hạ thấy là Hoàng phi, cho nên…”
“Còn ra thể thống gì! Không phải trẫm đã nói
bất kể ai đều phải thông báo sao?!” Duẫn Hạo nhíu mày, “Từ hôm nay, ngươi không
cần ở ngoài gác Ngự thư phòng. Người đâu, mang xuống.”
Thị vệ bị doạ sắc mặt tái nhợt, lại không dám
nói gì. Duẫn Hạo từ trước tới giờ vốn hỉ nộ thất thường, gần đây có Tại Trung tính
tình tốt hơn nhiều, cho nên bọn họ cũng không dám cản Tại Trung. Nhưng mà ngày
hôm nay, thị vệ này biết chính mình không xong rồi, vội vàng xin tha thứ, nhưng
Duẫn Hạo cũng không nể tình. Tại Trung xấu hổ đứng ở đó, ngỡ ngàng một lúc,
ngăn thị vệ lại. “Không liên quan đến hắn, là ta tự mình đi vào.”
Giỏ đào vẫn đặt bên trên tấu chương, Duẫn Hạo
nghe giọng Tại Trung không biết nhận sai, trong lòng càng giận, liền đẩy giỏ
đào vung tung toé xuống đất. Mấy quả đào lăn lông lốc, bẩn hết cả.
Bị Duẫn Hạo hù như vậy, Tại Trung nuốt ngụm
nước bọt, “Duẫn… Duẫn Hạo…”
Bản tính hắn chính là như vậy, hôm nay trong
lòng bực bội, tự nhiên muốn bùng nổ. Khi định thần lại thấy Tại Trung vẫn đứng
ngây ngốc ở bên, Duẫn Hạo đau đầu ray trán, hạ giọng không còn tức giận như trước,
“Ngươi về tẩm cung đi, trong lòng trẫm có chút phiền.”
Tại Trung nửa ngày mới ngây ngốc gật đầu, cúi
xuống nhặt vội những quả đào lăn dưới đất về giỏ. Nước mắt chợt rơi trên mặt đất,
Tại Trung cũng không nhìn rõ cảnh trước mặt nữa, rồi nghe tiếng Duẫn Hạo lạnh lùng:
“Chuyện này để nô tài làm là được rồi, ngươi về đi.” Cậu dừng tay, chậm rãi đứng
lên, Duẫn Hạo nhíu mày, định bước đến, Tại Trung còn chưa chờ hắn đến liền chạy
ra ngoài. Trên mặt đất giỏ đào bị thả xuống, mấy quả đào vừa được nhặt lại lăn
xa thêm.
Do dự một lúc, Duẫn Hạo cũng không đuổi theo,
hắn ngồi xuống nhặt mấy quả đào, trên mặt đất còn có mấy giọt nước mắt, trong
lòng như bị cái gì kích động, đau dữ dội. Hắn lấy tay xoa ngực mình, từ từ nhắm
mắt lại.
Mới vừa rồi hắn nạt cậu.
Cũng chỉ là một phi tử, hậu cung muốn có bao
nhiêu liền có bấy nhiêu, sau này mình còn sủng hạnh hắn như thế sao? Nhưng vì
sao, khi thấy cậu khóc, trong lòng lại khó chịu.
Quân vương bản tính vô tình, hắn lại tình dây
dưa.
Tại Trung một mình đến chỗ vườn thượng uyển
phía tây lần trước cùng Lam Yên thả diều, ngồi trên đình mát cạnh bờ sông. Ánh
mắt cậu hơi đỏ, ngơ ngác nhìn phía trước, vẫn còn nhớ khi cậu cùng Thiên Hậu ở
trong miếu nói chuyện kia. Tình cảm của Quân vương có thể lâu dài sao, khi Duẫn
Hạo lập phi tử khác, khi cậu bị thất sủng… Hết thảy, cậu không dám tưởng tượng,
nhưng mà cậu vẫn muốn được ở lại đâu, trái tim đã bị vây hãm ở đây rồi, sao còn
có thể thoát ra.
Nếu như sau này, hắn không còn thích cậu nữa,
cậu phải đi đâu đây?
Mẫu hậu đã nói, tước vị Hoàng phi này mãi mãi
là của cậu, điều này ngay cả Duẫn Hạo cũng không thể thay đổi. Nhưng mà khi không
có được trái tim Duẫn Hạo, thì vị trí Hoàng phi này có để làm gì chứ. Tại Trung
cười khổ, nếu thật sự có một ngày như vậy, nhất định cậu sẽ đi thật xa, rời khỏi
cái hậu cung đau khổ này.
Trong lòng trống rỗng, Tại Trung nhắm mắt hít
một hơi thật sâu, sau đó đứng lên một mình trở lại tẩm cung. Bởi vì cậu ngồi ở
đình đó khá lâu, chân cũng hơi tê, lúc về mất khá nhiều thời gian. Lúc về đến tẩm
cung, mọi thứ rối loạn tưng bừng, Hồng Lăng và một vài nô tài xoay loạn, như là
đã tìm cậu rất lâu rồi. Tại Trung trong lòng biết cậu đã khiến họ rước thêm phiền
toái, cúi đầu xuống không biết làm gì.
Còn chưa kịp lên tiếng, Tại Trung liền nghe
thấy một âm thanh quen thuộc, lúc trước còn lạnh như băng, giờ lại tràn đầy lo
lắng.
“Ngươi đi đâu vậy? Có biết trẫm tìm ngươi bao
lâu không!!” Duẫn Hạo vội vàng đi tới, thần sắc rất không tốt, thậm chí có chút
hung dữ.
Tại Trung không tự giác lùi ra phía sao một
bước, đứng nhìn Duẫn Hạo, bất giác xiết chặt vạt áo của mình. Trong mắt cậu có
ánh sáng lập loè, dấu vết của bọt nước. Tại Trung cúi đầu, cuối cùng cũng hạ giọng
nói: “Xin lỗi.” Nói xong, liền đi qua Duẫn Hạo, thẳng tiến vào tẩm cung. Tất cả
đám nô tài trong cung Bồng Lai đều hít một ngụm khí lạnh, Kim Tại Trung lúc này
rõ ràng đang bất kính với Trịnh Duẫn Hạo.
Thế nhưng kỳ lạ ở chỗ là Duẫn Hạo không để ý,
ngược lại theo sau cậu vào tẩm cung.
“Tại Trung!” Duẫn Hạo tiến lên giữ chặt cậu, “Ngươi
khóc?”
“…”
“Vừa rồi là trẫm không đúng, quá nóng giận.” Hắn
nâng mặt cậu lên, “Vẫn còn giận trẫm? Trẫm nghe Hồng Lăng báo ngươi rất lâu không
về, trẫm rất sốt ruột.” Tại Trung thấy hắn từ tốn như vậy, căng thẳng trong
lòng, “… Sau này nếu ta bị thất sủng, ngươi còn có thể như vậy đến dỗ ta sao?”
“Ai nói với ngươi như thế?” Duẫn Hạo nhíu
mày.
“Không ai cả, là ta tự nhiên nghĩ đến. Duẫn Hạo,
ta nhớ nhà.” Tại Trung bỗng nhiên nói.
“Bây giờ ca ca ngươi đi chinh chiến rồi, phụ
thân ngươi ở nhà một mình, nếu ngươi muốn…”
“Không phải là nhà đó!” Tại Trung cắt ngang lời
hắn, “Là nhà trước kia của ta. Nhẩm tính lại, ta đã không về đó gần một năm rồi,
không có thư, cũng không có tin báo gì. Lúc trước các ngươi có thể đưa ta đến
đây, hẳn có thể đưa ta trở về bên kia. Cha mẹ bên kia của ta nhất định rất lo lắng,
ta muốn gặp bọn họ.”
Buông tay ra, Duẫn Hạo không vui nói: “Trẫm không
hiểu ngươi đang nói gì.”
“Không phải bây giờ, mà sau này. Chờ ngươi có
phi tử mới, không thích ta, liền để ta đi.” Tại Trung ngồi trên giường, hốc mắt
ửng đỏ, “Duẫn Hạo, ta không muốn chết mòn trong cung điện này.” Trước kia xem rất
nhiều tiểu thuyết cùng phim ảnh, cậu không muốn giống những cô gái kia, đơn thuần
nhưng lạnh lùng chết già ở trong phồn hoa.
“Hôm nay là trẫm không tốt, nhưng Tại Trung…”
“Ngươi thích ta không?”
“Trẫm đã từng nói, ngươi không cần nghĩ để ý
những chuyện này.”
“Vậy ngươi cả đời này có thể chỉ có mình ta
là phi tử sao?” Tại Trung đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, một nam tử hán, sao
lại có thể khép nép hỏi một người đàn ông khác vấn đề như vậy.
Duẫn Hạo ngồi xổm xuống, cầm chặt tay Tại
Trung: “Tại Trung, đây không phải là chuyện ngươi có thể sắp xếp. Trẫm là Thiên
Đế, ngươi là Hoàng phi, ngươi phải cai quản cả Hậu cung này. Ngươi còn nhỏ, những
đạo lý này tự khắc sẽ có người nói với ngươi.”
“Nhưng ta là nam nhân!!” Tại Trung rút tay lại,
rống to, “Ta không phải Hoàng phi, không phải là nữ nhân ngẫu nhiên đợi ngươi đến
sủng hạnh. Trịnh Duẫn Hạo, t là nam nhân…” Hoá ra là nhất thời được sủng ái, cậu
lại tưởng thật.
Một lúc yên lặng, cả hai người đều không nói
nữa. Tại Trung nằm xuống, hồi lâu không thấy Duẫn Hạo rời đi, mới thản nhiên
nói: “Thực xin lỗi, ta hơi mệt, ngươi về trước được không.” Cậu đắp chăn quá đỉnh
đầu, nước mắt lại trào ra, ướt cả gối và chăn. Không biết bao lâu rồi, cậu vén
một góc chăn, kinh ngạc vẫn nhìn thấy người đứng trước cửa sổ, Tại Trung cắn
môi không để ý tới, Duẫn Hạo vẫn đứng đó.
Vì đứng đưa lưng về phía Tại Trung, cho nên Duẫn
Hạo không nhìn thấy được ánh mắt lưu luyến cùng cảm xúc không nỡ buông bỏ của Tại
Trung. Bên ngoài đã thắp đèn sáng rực, Hồng Lăng cùng đám nô tài đứng bên ngoài
không biết có phải dâng đồ ăn lên. Trong tẩm cung yên tĩnh chỉ còn tiếng thở
dài, Duẫn Hạo quay người, ánh trăng phủ trên vai sáng bừng, Tại Trung ngồi dậy,
tựa thành giường nhưng cũng không nhìn hắn.
Hồng Lăng do dự, cuối cùng vẫn dẫn theo nô
tài dâng đồ ăn tối lên. Đây đều là những đồ Tại Trung thích ăn, nhưng hiện giờ
một chút khẩu vị cũng không có. Đôi mắt khóc đỏ hồng khiến người ta cảm thấy
thương tiếc. Hồng Lăng nhíu mày, nhưng không dám nói gì mà lui xuống.
Duẫn Hạo nhìn về phía cậu, chậm rãi đến gần, Tại
Trung chợt nhào đến ôm chặt hắn, Duẫn Hạo ngửi thấy mùi hương từ tóc cậu, đột
nhiên cảm thấy rất yên tâm.
“Tại Trung, ngoan.” Hắn nhẹ giọng vỗ về.
Tại Trung chôn mặt ở trong lồng ngực Duẫn Hạo,
không muốn buông tay, thanh âm lúc có lúc không, “Đừng tức giận với ta.”
“Trẫm không tức giận.”
“Sau này không được quát ta.”
“Được.”
“Thật sự đừng quát ta, ta rất sợ.”
“Trẫm hứa.”
“Duẫn Hạo, ta không thể không có ngươi.”
Ta vẫn muốn rời khỏi thế giới này, nhưng lại
vẫn muốn tồn tại trong thế giới của ngươi.
Nếu như ta ở lại, ta sẽ không nói muốn đi rời
đi như vậy nữa, ta cũng sẽ không tuỳ hứng, chỉ cần ngươi yêu ta được không?
No comments :
Post a Comment