Jul 7, 2016

[LK] Chương 21.1

Chương 21.1

Mọi người đều cho rằng cái thai trong bụng Đạp Tuyết chính là long tử, liền tỏ thái độ nịnh nọt mọi cách, chỉ có trong lòng nàng mới hiểu sự thật, sự tồn tại của đứa nhỏ này dơ bẩn đến cỡ nào. Như nàng năm đó, không được chúc phúc, không được hoan nghênh, từ khi sinh ra đã là tội nghiệt. Chính là, nàng khẽ xoa bụng mình, vẻ mặt ưu thương mà dịu dàng, nàng muốn sinh hạ đứa nhỏ này, nàng muốn cho nó được yêu thương, bù lại những tiếc nuối của bản thân hồi còn nhỏ.

Đều là đứa trẻ không được chúc phúc, ít nhất nàng cũng sẽ làm cho con mình hạnh phúc. Nhớ tới vẻ mặt của Thẩm Xương Mân đêm qua, nàng lại cảm thấy vô cùng bi thống, lại nhìn cung Phiêu Tự này, bố trí lịch sự, điều kiện đầy đủ, cũng là một nơi tốt.

Một tiểu cung nữ đi vào hạ thấp người: “Tham kiến Tuyết phi, nô tỳ là Xảo nhi, từ hôm nay sẽ hầu hạ Tuyết phi.”

Đạp Tuyết nhìn nàng một cái, chỉ ôn hòa mỉm cười, không nói thêm gì. Ngoảnh đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, những cánh hoa đào như ẩn như hiện mang tới hương thơm thoang thoảng, mùa xuân năm nay cũng sắp đi rồi. Xảo nhi là một nha đầu thông minh, biết Đạp Tuyết không nói chuyện, thuốc an thai mỗi ngày đều được đưa đến đúng giờ, đều là loại thuốc tốt nhất. Trịnh Duẫn Hạo cho nàng vị trí này, trong lòng vạn phần cảm kích, ít nhất sự chán ghét của Xương Mân đối với nàng sẽ ít đi chăng? Nếu y biết lai lịch của cái thai này, nói không chừng ngay cả liếc mắt cũng tiếc rẻ cho nàng một cái.

Vỗ về cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, Đạp Tuyết cười khổ.

“Tuyết phi đang nhớ Bệ hạ sao?” Xảo nhi thấy nàng như thế, không nhịn được nói, “Tuyết phi ở Phiêu Tự cung đã hai ngày Bệ hạ cũng chưa đến thăm, có cần nô tỳ đi mời người đến không?”

“Không cần.” Đạp Tuyết không trách cứ nàng lắm miệng, ngược lại vẻ mặt bình thản, “Hắn đã vì ta làm quá nhiều, kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính ta mà thôi.” Nàng thản nhiên cười rộ lên, gương mặt không son phấn hiền dịu. Nàng phải sinh ra đứa nhỏ, sau đó cắt đứt hoàn toàn với Hoàng cung này. Lúc trước Thiên Diên nhắn nhủ nàng quay lại đây báo ân, giờ cũng không cần phải theo vòng tuần hoàn không có mục đích này nữa, nàng muốn sống vì bản thân một lần.

Một lần nữa sống lại
Mang theo đứa bé, rời khỏi nơi này
Hoa đào thơm dịu, lại một xuân qua
Trọn vẹn ba năm, cảnh còn người mất.

“Bệ hạ, Hoàng Phi thân thể không khỏe.” Hồng Lăng cúi đầu trả lời, không dám ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

“Đã hai ngày rồi, không cho thái y vào xem bệnh, cũng không cho trẫm vào. Rốt cuộc định nháo thế nào đây?!” Duẫn Hạo nén cơn tức trong lòng, “Tránh ra cho trẫm vào!”

“Chính là bệ hạ...”

“Còn muốn trẫm nói mấy lần nữa? Tránh ra!!” Duẫn Hạo quá giận dữ, Hồng Lăng không nói gì nữa, cửa cung Bồng Lai liền mở ra. Kim Tại Trung sắc mặt không tốt lắm, im lặng nhìn Trịnh Duẫn Hạo hùng hổ bước vào. Thấy một Kim Tại Trung suy yếu như vậy, Duẫn Hạo liền mềm lòng, giọng nói thế nào cũng không hung ác nổi, “Tại Trung, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không tốt cũng không cho thái y vào chẩn bệnh cho ngươi?” Hắn lại gần cậu, ôm Tại Trung đang mặc một chiếc áo đơn duy nhất vào lòng. Hồng Lăng do dự một lát rồi đóng cửa cung, đứng bên ngoài không đi vào.

Tại Trung từ lúc buổi sáng tỉnh dậy đã hơi đau đầu, Hồng Lăng còn chưa đi mời thái y, Duẫn Hạo đã đến đây, không có ai là không thấy hôm nay Trịnh Duẫn Hạo hơi giận dữ, Tại Trung cũng không có sức lực, mềm nhũn tựa vào lòng Duẫn Hạo, đầu hơi nặng.

“Ngươi chờ, để trẫm gọi người truyền thái y.”

“Khoan đã!” Tại Trung kéo tay hắn, hấp tấp nói, “Là ta không muốn gặp thái y, ngươi đừng gọi Hồng Lăng.”

“Trẫm không có ý trách nàng.” Duẫn Hạo ôm cậu, vạn phần đau lòng nói, “Theo trẫm về cung kia thôi, ban đêm ngươi ngủ một mình trẫm lo lắng.” Đêm đó sau khi phong phi, Tại Trung liền mang theo Hồng Lăng về tẩm cung Bồng Lai của cậu., Duẫn Hạo cũng hai ngày tinh thần không yên, không biết nên giải thích thế nào với Tại Trung. Nếu ăn ngay nói thật, không chỉ sẽ phá ước định với Đạp Tuyết, cũng sẽ khiến Tại Trung lâm vào tình trạng áy náy tự trách.

Hắn thật sự không đành lòng nhìn Tại Trung vì việc này mà tự trách, cậu không nhớ gì về lúc còn nhỏ, Duẫn Hạo cũng không muốn nhắc lại.

“Ta đã hỏi đám cung nhân, ta là một phi tử không nên ở lại trong tẩm cung của Bệ hạ, hồi cung mình là lẽ đương nhiên.” Tại Trung thở dài, “Ngươi về đi, ta mệt rồi.”

“Ngươi gọi ta cái gì?” Duẫn Hạo kinh ngạc.

Tại Trung ngẩng đầu nhìn hắn, “Bệ hạ, mời người hồi cung.”

“Tại Trung ngươi vì sao?!”

“Không có ai được sủng ái cả đời, là Tại Trung tự đánh giá mình quá cao.” Cậu lắc đầu tự giễu nói, “Về sau Tại Trung sẽ chú ý, sẽ không quá phận.”

“Chuyện của Đạp Tuyết... Trẫm...” Lời tới bên miệng rồi lại không thể nói ra, Duẫn Hạo nhíu mày phẫn hận đứng dậy. Tại Trung dựa vào gối mềm trên giường, nhìn hắn do dự như vậy cũng chỉ nghẹn lại những giọt lệ nơi đáy mắt.

Cắn chặt răng, sau đó Tại Trung mới từ tốn nói: “Ta biết Viêm Thuấn không thể không có Thiên Đế tiếp theo.” Mà ta, không thể cho ngươi một Thái tử. Ta có thể yêu ngươi nhiều hơn so với bất cứ ai, nhưng tình yêu của ta không thể so với nữ nhân, bởi ta không thể cho ngươi điều mà các nàng có thể cho. Lời hứa lúc trước quá mức mong manh, nếu ngươi thật sự thích Đạp Tuyết rồi sủng hạnh nàng, ta có thể nói gì đây? Tại Trung không nháo cũng không ầm ĩ cãi lộn, bình tĩnh đến mức khiến Duẫn Hạo luống cuống trong lòng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như thế, như là đã đánh mất cái gì.

Trịnh Duẫn Hạo hạ giọng, cầm lấy bả vai Tại Trung: “Việc này trẫm không thể giải thích, nhưng tình cảm của trẫm đối với ngươi không hề giả dối.”

“Ta biết, Bệ hạ thích Tại Trung.” Cậu mỉm cười một cách thản nhiên, “Vậy không phải Bệ hạ cũng thích Đạp Tuyết sao?”

“Tại Trung...” Duẫn Hạo hốt hoảng phát hiện, về mặt tình cảm hắn quả thực không biết nói nhiều.

“Mong Bệ hạ đừng thích Tại Trung nữa.” Lúc cậu nói ra những lời này, như là đã khước từ từ lâu, “Tình cảm nhiều như vậy, ta không nhận nổi.”

Duẫn Hạo hốt hoảng níu gáy Tại Trung, hôn lên môi cậu, như thể ngăn chặn những lời nhẫn tâm đó: “Ngươi hãy tin trẫm, trừ ngươi ra, trẫm không thích ai khác. Tại Trung, trẫm chỉ nghĩ đến một mình ngươi, tin tưởng trẫm!”

Tại Trung không đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra, cũng không có sức đẩy. Cậu đột nhiên cười thành tiếng, “Không thích sao ngươi lại hại một cô gái hiền lành như vậy? Lời nói dối ai sẽ tin, ta không muốn nghe nữa.” Thật lâu sau, nước mắt cậu lặng lẽ rơi: “Vào ngày sinh nhật ta, ngươi không đưa ta đi rừng đào, lại tặng cho ta một lễ vật bất ngờ đến vậy. Ta không phải nữ nhân, không muốn ngày ngày ở tẩm cung chờ ngươi đến lâm hạnh, ta cũng không thể sinh con cho ngươi. Sớm hay muộn, ngươi cũng sẽ ghét bỏ ta...”

“Đạp Tuyết đã nói với trẫm, sau khi sinh đứa bé, nàng sẽ mang nó xuất cung, sẽ không có quan hệ gì với chúng ta hết.” Duẫn Hạo cầm tay Tại Trung, “Trẫm chỉ cần một mình ngươi.”

“Mang đứa bé ra khỏi cung? Để làm gì... Viêm Thuấn của ngươi cần Thái tử. Ngươi sẽ để hài tử của ngươi đi mất sao?” Nghĩ muốn rút tay ra, lại bị Duẫn Hạo nắm chặt, “Bệ hạ, lúc trước ta chỉ là cảm thấy khổ sở tình yêu của chúng ta không giống với nhiều người khác. Bây giờ ta cảm thấy mình vô cùng quá phận. Tình yêu của ngươi với ta, rốt cuộc là nhiều hay ít?”

Giọng nói lãnh đạm như một mũi dao đâm vào trong lòng Duẫn Hạo.

“Rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới tin ta?”

“Bệ hạ, ta cảm thấy mình là người ngoài cuộc...” Tại Trung không trả lời hắn, “Ta nhớ nhà.”

Duẫn Hạo biết cậu nói nhà là nhà nào, hắn tuyệt đối không để Tại Trung rời đi, “Đừng nói nữa, trẫm sẽ không cho ngươi đi.” Hắn và Kim Tại Trung bị chuyện Đạp Tuyết loạn thành một đống. Nhưng tai họa này cũng có nguyên do, bởi sự tùy hứng nhất thời lúc trước của Tại Trung gây lên. Nói không nên lời, không thể giải thích, chỉ có thể chịu sự hiểu lầm sâu sắc của Tại Trung.

“Có muốn cũng không thể về được?” Tại Trung mất mát cúi đầu chua xót nói, “Bởi vì ta là Hoàng Phi thiên định sao? Cho nên muốn giam ta cả đời ở nơi này, như một con chim trong lồng?”

“Trẫm không thể nói rõ nguyên nhân sự việc cho ngươi biết, nhưng mong ngươi nguyện ý tin tưởng trẫm một lần.” Duẫn Hạo ngồi xổm trước mặt cậu, cầm tay cậu đặt lên môi hôn nhẹ, “Ngươi là một Hoàng Phi tốt, vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm. Tại Trung, vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm không tốt sao?”

Bản thân cậu rốt cuộc tồn tại thế nào?

Tại Trung nghĩ rất nhiều lần, cậu yêu nam nhân trước mặt, nhưng cậu không thể khẳng định người này rốt cuộc có yêu thương cậu không. Lời ngon tiếng ngọt rồi lại ôm một người phụ nữ khác. Tại Trung không biết, cậu thật sự không hiểu, rõ ràng hắn đã hứa với cậu, nói lời yêu cậu, vì sao có thể? Chẳng lẽ quân vương cổ đại đều như thế sao, cậu cũng chẳng thể có ngoại lệ được.

Cậu không dám nghĩ sau khi trái tim đã đầy thương tích vẫn còn dũng khí yêu lại.

“Viêm Thuấn không thể không có ta là Hoàng Phi, ta biết.” Cậu mở miệng, nước mắt cũng bất lực tràn ra.

“Tại Trung, nghỉ ngơi cho tốt, trẫm sẽ đến thăm ngươi sao....” Hắn không thể nói lời hung hăng với cậu, ngày thường cậu làm sai chuyện gì, Duẫn Hạo sẽ răn dạy, nhưng hôm nay hắn không thể nói nổi một câu nhẫn tâm. Hắn đau lòng vì Kim Tại Trung, đau lòng hơn bất cứ kẻ nào. Hắn không thể gạt bỏ Đạp Tuyết, lại không biết giải thích với Tại Trung thế nào, còn có Thẩm Xương Mân đã hai ngày chưa vào triều.

Trịnh Duẫn Hạo đi rồi, Hồng Lăng đưa thái y tiến vào.

Sau khi chẩn bệnh, thái y kê vào thang thuốc an thần, dặn dò Tại Trung không được nghĩ ngợi nhiều, phải chú ý nghỉ ngơi, như vậy bệnh tự nhiên sẽ tốt. Tại Trung uống tổ yến Thái hậu sai người mang tới, cũng không để ý thái y lải nhải. Hồng Lăng cũng nhìn ra tâm tình không hờn không giận của cậu liền hỏi thêm thái y về thuốc cho cậu.

Ăn một chén tổ yến, Tại Trung không muốn ăn gì nữa. Cậu đứng dậy đi ra ngoài sân, nhìn thấy ao sen tĩnh lặng, thản nhiên cười, “Nếu ca ca vẫn còn sống, nhất định sẽ cho ta lời khuyên chứ? Hồng Lăng...” Cậu ngây người nhìn những bông sen chưa nở, “Vì sao lại có lời truyền về Hoàng Phi mệnh định?”

“Đây đều là lời của các vị quan tư tế thăm dò thiên văn tính lịch thượng đế khẳng định.” Ngẫm nghĩ, Hồng Lăng cẩn thận đáp, “Triều đại có Hoàng Phi báo ân của trời đất từ trước đến nay không nhiều lắm, cách mấy niên đại Thiên đế mới có một vị Hoàng Phi như người. Nô tỳ lúc trước cũng nghi hoặc, thế nhưng Nhất Nhậm tiền Tư tế Đại nhân đã từng nói, nếu vi phạm thiên mệnh, Viêm Thuấn tất sẽ lâm vào cảnh tai ương mất nước. Cho nên...”

“Cho nên mới có sự tồn tại của ta ở nơi này sao?”

“Hoàng Phi...”

“Nếu không phải lời của quan Tư tế, hắn căn bản sẽ không cưới ta, cũng sẽ không để ý đến ta phải không?” Giữ ta lại, cũng chỉ vì Viêm Thuấn phải không?

Tại Trung không chờ Hồng Lăng nói gì, ngây ngốc cười rộ lên: “Hiện tại ta thật không giống ta, sao lại đi lo lắng mấy vấn đề này? Hồng Lăng, ba năm thôi, ta cảm thấy đã lâu lắm rồi... Đối với ngươi còn mấy nghìn năm, nếu như hắn không thương ta, ta làm sao có thể vượt qua từng ấy thời gian... Ta thật sự... Thật sự sợ hãi...”

Jul 6, 2016

[LK] Chương 20.2

Chương 20.2


Một bên Hi nhi vừa ăn, vừa nghe Thái hậu giảng này giảng kia, bộ dáng rất vui vẻ. Thái hậu rất thích trẻ con, mà Hi nhi lại cực kỳ khéo miệng, khiến Thái hậu lại càng yêu thích. Hi nhi tuổi còn nhỏ, tính tình có chút bộp chộp, mấy ngày trước khi Tại Trung đi đón Liên Vương, đứa nhỏ này cả ngày không yên lòng. Hồng Lăng liền trêu chọc nói Hi nhi coi Tại Trung như mẫu thân rồi.

Thái hậu ngồi gần bàn của Hi nhi, đương nhiên hai người cũng thì thầm nói chuyện.

“Hi nhi, có vui không?” Bà đem bánh hoa sen trên bàn mình cho Hi nhi.

“Có ca ca ngồi ở kia, Hi nhi rất thích.” Hi nhi thật thà trả lời, nhận lấy miếng bánh, “Cảm ơn Thái hậu.”

“Vậy ngươi thích Tại Trung ca ca sao?” Thái hậu nheo mắt mỉm cười.

Hi nhi gật đầu, cũng cười theo bà: “Sau này ta sẽ bảo vệ ca ca! Bệ hạ nói, chỉ cần ta chăm chỉ luyện võ, chăm chỉ tập viết, lớn lên sẽ trở thành người mạnh mẽ giống hắn!” Cậu bé nắm chặt bàn tay nhỏ, “Như vậy ta có thể đánh hết lũ người xấu bắt nạt ca ca rồi.”

“Ai ui, tiểu tổ tông của ta, trong cung này ai dám bắt nại Tại Trung ca ca của ngươi chứ?” Đứa nhỏ thì vẫn là đứa nhỏ, Thái hậu bị chọc cười đến vui vẻ.

“Có! Chính là người bên cạnh Bệ hạ, Đạp Tuyết đó! Ta ghét nàng!” không ngờ được Hi nhi lại nhắc đến một cái tên, cậu bé liếc liếc Tại Trung và Duẫn Hạo, lặng lẽ tiến sát Thái Hậu, “Thái Hậu, ta nói cho người nghe, nhưng người không được nói cho người khác biết nha~”

Thái hậu lúc đầu cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn bộ dáng bất mãn của Hi nhi, cũng đành gật đầu.

“Cái người Đạp Tuyết kia, cả ngày cười cũng không cười, chỉ lúc Bệ hạ nói chuyện với nàng nàng mới trả lời vài câu, cũng không biết nàng nói cái gì. Ca ca mỗi lần thấy Bệ hạ và Đạp Tuyết đứng chung một chỗ, ánh mắt và bộ dạng đều rất khổ sở...” Cậu bé cắn môi, “Nàng làm cho ca ca không vui, cho nên Hi nhi ghét nàng!” Tiểu hài tử quả nhiên cũng không biết thận trọng, Thái Hậu nghe vậy bất giác nhíu mày, ánh mắt cũng tự nhiên rơi xuống người Đạp Tuyết đang rót rượu cho Duẫn Hạo, bà nhíu mi nhưng cũng không nói gì.

Thế nhưng...
Hôm nay Thái Hậu mới phát hiện bên cạnh Duẫn Hạo có một người giống Thiên Diên đến vậy. Ai cũng phải....
Hi vọng là bản thân đã nghĩ quá nhiều.

Phường đào ca hàng năm đều là những cô gái xinh đẹp uyển chuyển, giọng hát ngọt ngào. Tại Trung thích cảm giác này, cũng có lúc ngâm nga hát theo, âm nhạc đúng là có thể khiến con người ta trở lên vui vẻ. Ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung vĩnh viễn chứa đầy ấm áp, đột nhiên tưởng tượng Tại Trung mặc hồng y đứng trên đại điện múa hát.
Đó nhất định là rất đẹp, hắn nghĩ rồi lại bị ý nghĩ của mình làm cho bất đắc dĩ. Người hoạt bát như này, sao có thể nhảy một điệu múa dịu dàng cơ chứ?

Kim Tại Trung phát hiện hắn đang thất thần, định nói gì đó, lại nghe thấy tiếng cung nữ phía sau kinh hô một tiếng: “Đạp Tuyết tỷ tỷ!”
Hai người quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Đạp Tuyết sắc mặt tái nhợt dường như đã ngất xỉu của Đạp Tuyết. Thẩm Xương Mân ngồi bên dưới thấy tình huống như vậy cũng bất chấp cả lễ nghi quần thần, xông lên nâng Đạp Tuyết dậy. Kiểm tra hơi thở, thật mỏng manh, y đã sớm cảm thấy Đạp Tuyết không khỏe, không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy. “Truyền thái y!” Duẫn Hạo rống lớn. “Mau, đưa Đạp Tuyết đến hậu điện!”

Thẩm Xương Mân một phen ôm lấy Đạp Tuyết, vội vã đưa vào trong điện, Duẫn Hạo giữ tay Tại Trung: “Ngươi cứ ngồi ở chỗ này đi, trẫm qua đó trước.”

“Ta cũng đi cùng.” Tại Trung vội vàng nói.

“Đại thần ngồi bên dưới cần ngươi trấn an. Tại Trung, ngươi là Hoàng phi, đây là tiệc mừng sinh thần của ngươi.” Duẫn Hạo nhíu mày, nhưng lời nói vẫn cẩn thận tỉ mỉ rõ ràng.

Tại Trung ngập ngừng một chút, đành phải gật đầu. Mọi chuyện hết thảy Thái Hậu đều nhìn rõ ràng, bà suy nghĩ một chút liền đứng dậy, bị Hi nhi níu áo: “Thái Hậu có thể ở đây cùng Hi nhi không?” Cậu bé lo lắng nhìn chung quanh vô cùng bối rối, Thái Hậu không có cách, đành phải ngồi xuống, ôm Hi nhi vào trong lòng, nhỏ giọng an ủi. Hầu hết ánh mắt đều tập trung về phía Tại Trung, cả đại điện to như vậy, dưới đài đều là các Đại thần đang thì thầm, Tại Trung phải đối phó thế nào đây?

“Chư vị đại nhân, vừa rồi xảy ra chút việc nhỏ làm hỏng nhã hứng của mọi người, Liên Khuynh kính các chư vị một ly, bày tỏ lòng cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc của Liên Khuynh ngày hôm nay.” Đang lúc Thái hậu do dự có nên lên tiếng thay Tại Trung bình ổn cục diện này không, Tại Trung đã nhấc ly rượu bình thản nói.

Bên dưới các vị Đại thần thấy Hoàng phi như thế, liền nâng ly rượu lên. Nhưng chuyện Thiên đế vì một tiểu cung nữ té xỉu mà vội vàng thật sự không thể nào chấp nhận nổi. Tại Trung uống cạn ly rượu, nở nụ cười mê hoặc chúng sinh: “Bệ hạ yêu nước thương dân, ngay cả cung nhân trong cung cũng quan tâm vô cùng. Chúng ta nâng một ly, coi như chúc Bệ hạ luôn gặp may mắn.” Tại Trung ra hiệu cho Hồng Lăng rót đầy ly rượu của mình rồi lại nâng ly chúc tụng.

“Bệ hạ thật là bao dung nhân hậu, đúng là phúc khí của Viêm Thuấn ta.” Phác Hữu Thiên từ nãy giờ ngồi im bỗng nhiên ha hả cười, lúc này đây hai tay bưng ly rượu của mình uống một hơi cạn sạch.

Chúng đại thần thấy Thượng thư Phác Hữu Thiên đã lên tiếng làm dịu, cũng không dám nhiều lời, ca cơ liền tiếp tục hát, trên mặt Tại Trung vương ý cười mà đáy mắt lại phảng phất nét bất an kia có lẽ cũng chỉ có Thái hậu ngồi bên cạnh là nhìn thấy.

Thái hậu khẽ thở dài, nhưng cũng vô cùng tán dương cách hành xử của Tại Trung.

Kế hoạch đi vườn đào cứ như vậy mà tan, sau khi yến tiệc kết thúc, Tại Trung theo Thái hậu vào sau đại điện. không khí bên trong có chút kỳ quái, thái y ngồi bên cạnh đang kê đơn thuốc, mà sắc mặt của Thẩm Xương Mân và Trịnh Duẫn Hạo đều không tốt. Đạp Tuyết nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, Hi nhi thấy Đạp Tuyết liền cắn cắn môi trốn sau lưng Tại Trung. Một bữa tiệc tốt như vậy lại bị nàng phá hủy.

Thái Hậu nhíu mày: “Đây rốt cuộc là chuyện gì, vì một cung nữ mà làm loạn?! Duẫn Hạo ngươi lại bỏ mặc Tại Trung một mình trên Đại điện?!”

“Mẫu hậu, đây là sinh nhật của ta...”

“Đủ rồi!” Thái Hậu tức giận, “Tại Trung, Mẫu hậu biết ngươi thiên vị Duẫn Hạo. Nhưng mà chỉ vì một cung nữ nho nhỏ mà làm ra chuyện như vậy làm cho ta mất mặt, cũng làm cho Tại Trung khó xử. Cung nữ này rốt cuộc là sao đây, nói đúng thì lưu lại, không được liền chém!!”

Vừa dứt lời, Thẩm Xương Mân hốt hoảng quỳ xuống. Sắc mặt y cơ hồ kém đến cực điểm: “Thiên Hậu, Đạp Tuyết không có ý gì khác, mong người lượng thứ.” Phải một Thẩm Xương Mân ngày thường chính mình sủng ái cầu tình, Thái Hậu nhíu mày không nói gì, Tại Trung vỗ vỗ đầu Hi nhi bảo cậu bé đi sang phía Thái Hậu, còn bản thân đến bên cạnh Duẫn Hạo, nhẹ giọng hỏi: “Đạp Tuyết sao rồi?”

Trịnh Duẫn Hạo chưa nói gì, nhưng vị thái y đã cầm một phương thuốc đưa cho cung nhân bên cạnh: “Bệ hạ, hạ thần đã kê một ít thuốc an thai cho vị cô nương này. Chỉ cần điều dưỡng ít ngày là có thể khôi phục, chính là trong khoảng thời gian này nếu muốn bảo vệ thai nhi thì không được mệt nhọc.” Nghe xong lời này, mọi người đều đờ đẫn trừng mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Xương Mân, sau đó lại nhìn Duẫn Hạo, kinh ngạc không thốt lên lời.

“Các ngươi...” Tại Trung che miệng, “Duẫn Hạo, như vậy ngươi có thể trực tiếp hạ chỉ tứ hôn.”

Thái Hậu cũng kinh ngạc nhìn Xương Mân, bà biết chuyện của Thẩm Xương Mân và Thiên Diên năm đó. Nhưng hiện giờ, người khá giống Thiên Diên chính là Đạp Tuyết, cùng với Thẩm Xương Mân, sẽ tốt hơn sao? Cứ như vậy, tảng đá trong lòng Thái Hậu cũng biến mất, khó trách vừa rồi Tại Trung không hoảng hốt, có lẽ là đã sớm biết chuyện của bọn họ.

Chính là —— “Hoàng phi hiểu lầm rồi, đứa bé này... không phải của Xương Mân.” Thời điểm y nói ra lời này, hốc mắt đỏ rực khiến người ta sợ hãi.

Cả hậu điện im lặng đến dọa người, Hi nhi níu chặt vạt áo của Thái Hậu không dám phát ra một chút tiếng động nào. Đạp Tuyết hôn mê một lúc lâu, cũng chậm rãi mở mắt, nàng được một cung nữ nâng ngồi dậy, nghi hoặc nhìn mọi người xung quanh, đến khi thấy rõ trước sau, nàng giật mình xuống giường quỳ xuống. Nhớ lại chuyện mình vừa mới té xỉu, trong lòng Đạp Tuyết rất sợ hãi, cúi đầu không dám nói lời nào.

Nhưng Thẩm Xương Mân lại bước đến nắm chặt hai bả vai cuả nàng, nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là ánh mắt vằn đỏ của Thẩm Xương Mân, thật sự giật mình.

Mà câu hỏi kế tiếp của Xương Mân cơ hồ làm cho nàng ngã xuống vực sâu: “Đứa nhỏ là của ai?”

Nàng vô lực ngồi phịch xuống đất, không nói một lời nào.

“Nói đi, đứa nhỏ là của ai?” Xương Mân không thể tin được hỏi lại lần nữa, “Ngươi nói cho ta biết, ai ép buộc ngươii, ta giúp ngươi lấy lại công đạo! Đạp Tuyết, nói đi, là ai?!”

Bả vai nàng run rẩy, chỉ một mực lắc đầu, Xương Mân không đành lòng tăng thêm sức ở bàn tay, chỉ có thể không ngừng hỏi: “Nói cho ta biết, Đạp Tuyết ngươi nói cho ta biết...”Đạp Tuyết dường như đã hạ quyết tâm, cái gì cũng không nói, Xương Mân ngừng lại một chút, không thể tin được hỏi lại, “Là ngươi tự nguyện? Nếu không phải ai ép buộc ngươi, là ngươi tự nguyện sao?”

Thanh âm tuyệt vọng như một mũi dao nhọn đâm vào tim Đạp Tuyết, nàng khóc nức nở.

“Vì sao...” Ngươi không thương ta, nếu trong lòng ngươi có người khác... Vì sao ngươi còn đùa giỡn ta? Xương Mân nước mắt rơi đầy mặt, “Vì sao... Đạp Tuyết... Vì sao...”

“Đủ rồi!” Duẫn Hạo đột nhiên lên tiếng, “Đứa bé...”

“Bệ hạ!!!” Đạp Tuyết kinh hô.

Duẫn Hạo nhíu mày, Đạp Tuyết nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, nô tỳ xin người... Nô tỳ xin người...” Nàng quỳ xuống một lần nữa, thân mình trải dài trên mặt đấy, “Người đã hứa với nô tỳ...”

Đêm đó, Duẫn Hạo xác thực là đã đồng ý với nàng. Cả đời này cũng không nói chuyện này cho Thẩm Xương Mân, nhưng hôm nay, kiên trì còn có nghĩa gì nữa? Nàng ở trong lòng Thẩm Xương Mân, còn có thể là Đạp Tuyết trước kia sao, còn có thể là tuyết trắng đầu đông như tên nàng sao? Duẫn Hạo bước đến, ngồi xổm nâng Đạp Tuyết dậy, sau đó hắn dùng giọng nói dị thường khản đặc, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ này là của trẫm.” Hắn thậm chí không dám quay đầu nhìn Tại Trung, hắn không biết cậu đang có biểu tình gì nữa.

Xương Mân nhất thời không tiếng động, ngơ ngác đứng nhìn, cuối cùng nhìn Đạp Tuyết đang khóc không thành tiếng, “Hóa ra... Hóa ra là như vậy...” Vì sao, ngươi còn muốn đùa giỡn ta?

“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?!” Thái Hậu tiến lên giơ tay tát Đạp Tuyết một cái, Duẫn Hạo bèn nghiêng người cản trở, một cái tát thật mạnh giáng vào lưng hắn, nhưng lại làm Tại Trung đau đớn trong tim.

Bất luận người nào cũng nghĩ Tại Trung sẽ tức giận, thực sự tức giận, dù sao cậu cũng là người được sủng ái. Nhưng chuyện làm cho người ta kinh ngạc chính là, hai mắt Tại Trung đỏ ửng, trên mặt không có chút cảm xúc dư thừa, cậu nhìn Duẫn Hạo che chở cho Đạp Tuyết, nhợt nhạt cười: “Phong phi đi.” Ba chữ ngắn ngủn, đủ để phá nát tất cả tín ngưỡng của Trịnh Duẫn Hạo, cũng đâm vào tim Trịnh Duẫn Hạo một đao. Tại Trung xoay người, cũng không quay đầu nhìn lại, lẳng lặng rời đi. Hồng Lăng và Hi nhi lập tức theo sao, hậu điện lúc này ngoài tiếng khóc của Đạp Tuyết thì không còn một tiếng động nào khác.

Màn đêm này, thật sự quá dài.
Mà đối với Tại Trung mà nói, lễ vật sinh nhật này, quả thực quá nặng nề.

“Từ hôm nay trở đi, phong Đạp Tuyết là Tuyết phi, cung Phiêu Tự.” Từng chữ từng chữ ghim vào trong lòng Xương Mân, vết máu loang lổ.

Đa tình tự cổ không thừa hận, mộng đẹp rồi cũng tỉnh lại thôi. Làm sao giải nỗi khó khăn này, bi thương phất phơ trôi lênh đênh.

Tại Trung một mình đi phía trước, một lúc liền quay lại, nói với Hồng Lăng và Hi nhi: “Cùng ta đi đến rừng đào chứ?”

“Được! Hi nhi đi cùng ca ca!” Thấy Kim Tại Trung đã nói chuyện, Hi nhi lập tức chạy theo. Tại Trung mỉm cười với Hồng Lăng, cầm tay Hi nhi hướng đến vườn đào. Dọc theo đường đi, gió thổi có chút lạnh, Hồng Lăng cởi áo choàng bên ngoài muốn choàng cho Tại Trung, Tại Trung lắc đầu đẩy tay nàng đi.

Ba người im lặng đi đến rừng đào, Tại Trung buông tay Hi nhi ra, nơi đây một rừng đào lung linh, ánh trăng dịu dàng sáng trong, đẹp đẽ mà hư ảo. Đóa sen hồng giữa trán trăm ngàn mị hoặc, xiêm áo đỏ rực phất phơ theo gió, như một chú bướm dập dờn, Tại Trung vươn tay đỡ cánh hoa đào bay trước mặt, “Hồng Lăng, ta kỳ thật muốn học một vài điệu múa. Ta nghĩ, mặc quần áo như này mà múa nhất định sẽ rất đẹp, cho nên đã lén học. Vốn muốn múa cho hắn xem... Một nam nhân mà đi học múa thật đúng là kỳ quái, ngươi nói xem có phải không?” Cậu cười rộ lên, “Thế nhưng học mà không múa một lần quả thật lãng phí, hôm nay liền nhảy cho ngươi và Hi nhi xem có đẹp không?”

Tay áo đỏ uyển chuyển, khom lưng mềm dẻo, nhưng không có một chút nữ nhi yếu đuối, mà lại nhè nhẹ nhu tình, vô cùng tao nhã.

Tại Trung múa vô cùng ôn nhã, khóe mắt sáng ngời, ánh trăng mềm nhẹ, khuynh thành vô song tựa như trong mộng. Hi nhi si ngốc nhìn, một cái chớp mắt cũng không có. Mà mĩ cảnh ngày đó cho đến lúc cậu bé nhỏ tuổi đã già đi vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ. Mười dặm gió xuân tình như mộng, tóc mai nan giải tương tư sầu. Có lẽ đến khi cậu bé lớn lên, mới hiểu được đây chính là lưu luyến.

Một điệu múa, Kim Tại Trung đã sớm lệ rơi đầy mặt. Cậu ngồi xổm xuống, ôm lấy tất cả, khóc như một đứa trẻ.
Hồng Lăng khoác áo choàng lên cho Tại Trung, nhẹ giọng an ủi: “Hoàng phi, tất cả đều đã là quá khứ rồi.”
“Kẻ lừa đảo.” Cậu ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt, “Trịnh Duẫn Hạo là kẻ lừa đảo.”
Hi nhi cẩn thận dùng tay lau hết nước mắt trên mặt Tại Trung, “Hi nhi sẽ bảo vệ ca ca, không cho ca ca khóc.”
Tại Trung lắc đầu, lại càng khóc lớn hơn, như là muốn đem hết tất cả đau đớn cùng không cam dưới đáy lòng đổ ra hết. Từng bông hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống, cũng như là đang khóc.  

Jul 5, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 63

Chapter 63
Trời mưa cuối thu lúc nào cũng rất lạnh, thỉnh thoảngcó cơn gió nổi lên thậm chí còn khiến người ta tê buốt hơn cả mùa đông. Chạng vạng, sắc trời đã tối đen hoàn toàn, hơi ẩm tràn ngập trong không khí báo trước một cơn mưa to sắp ập đến.
“Nhân viên ánh sáng điều chỉnh đèn nhanh một chút, tranh thủ quay xong cảnh cuối cùng hôm nay. Lát trời mưa lại phải hoãn.” Kim Jaejoong vội vàng đi đến trường quay, chỉ đạo việc sắp xếp vị trí chiếu sáng, “Mau lên mau lên, xong cảnh này là nghỉ.”
Nhân viên chạy tới chạy lui, tất cả đều tập trung ở đây, trường quay bỗng nhiên trở nên rất đông đúc.
Tuy vẫn lấy cảnh ở bên ngoài, nhưng vì muốn làm nổi bật bầu không khí của khung cảnh, Trương Ích Mông dồn rất nhiều công sức vào cảnh này. Đặc biệt là khi thiết kế cảm giác không gian, dựa vào cách sắp xếp ngọn đèn tạo độ sáng tối, từ đó làm nên khí chất nghệ thuật rất đặc biệt.
Hai mươi phút sau, bối cảnh đã chuẩn bị xong, nhân viên tổ bối cảnh chạy tới thông báo với Kim Jaejoong: “Đạo diễn Kim, đã chuẩn bị xong, đường ray máy quay đang được trải, anh có muốn qua xem không?”
Kim Jaejoong gật gật đầu, dặn trợ lý đi thông báo Shim Changmin.
Cảnh tiếp theo chính là cảnh đầu tiên mà nhân vật nam chính còn lại xuất hiện, nhân vật Lee Yoon Hyun của Shim Changmin sẽ gặp lại nhân vật Han Hee của Park Yoochun sau nhiều năm xa cách. Han Hee chờ anh ở trong quán café, từ xế chiều đến chạng vạng tối, mãi đến khi đèn đã lên hết, Lee Yoon Hyun mới vội vàng chạy đến.
Đối thoại không nhiều lắm, chỉ có ba bốn câu, nhưng có một cảnh rất quan trọng, chính là cảnh Lee Yoon Hyun đi vào quán café đối mặt với Han Hee. Kim Jaejoong sớm đã nói qua với hai người về cách diễn cảnh này, tổng cộng phải quay hơn mười giây, thuận tiện cho việc biên tập sau này.
Shim Changmin cởi áo khoác giữ ấm bên ngoài, stylist đứng cạnh cậu chỉnh sửa lại quần áo. Đây là một trường quay ngoài trời, rất nhiều nhân tố tự nhiên không thể ngăn cản, chẳng hạn như gió thu càng ngày càng lớn cùng mặt trời đang lặn.
“Ok, đã xong.” Shim Changmin giơ tay lên với Kim Jaejoong, sau đó lại ra hiệu với Park Yoochun đang ngồi ở trong quán café xa xa.
Kim Jaejoong ngồi trở lại đằng sau màn hình, gật đầu.
Chính thức quay.
Shim Changmin vội vã đi tới, khung cảnh đêm tối cuối thu kết hợp với khuôn mặt sắc nét của cậu, lại thêm hiệu ứng ánh sáng từ đèn, cuối cùng hình ảnh hiện lên trên màn hình cho người ta một cảm giác rất thu hút.
Cậu hơi nghiêng đầu, như đang tìm kiếm gì đó. Bốn giây sau, dường như cậu thấy Park Yoochun, ánh mắt dừng lại đôi chút, chân lại bước nhanh hơn.
Cả quá trình đi đường, hai người quay phim lần lượt đứng trước và bên cạnh Shim Changmin, mãi đến khi Shim Changmin đi đến trước cửa quán café, Kim Jaejoong lại đột nhiên hô cut, “Cảnh này chia thành hai đoạn, đoạn vừa rồi đã xong, đoạn tiếp theo quay luôn từ lúc cậu ấy đã vào quán café. Hai máy quay, đằng sau và phía trước, lão A, anh đi vào bên trong.”
Lão A và lão B là hai biệt danh mà đoàn làm phim đặt cho hai người quay phim, để thuận tiện cho việc gọi tên khi đang quay.
Cảnh quay tiếp tục.
Lão B đứng sau chủ yếu quay bóng lưng của Shim Changmin, ngay khi cậu xoay người, lão B lập tức ghi lại được một tư thế rất đẹp. Shim Changmin đi đến trước mặt Park Yoochun, không ngồi xuống ngay, mà lặng yên nhìn hồi lâu.
“Cut ——!” Kim Jaejoong đột nhiên vung tay lên, cả trường quay nhìn cậu.
Shim Changmin không rõ ý của cậu, vô thức nhìn Park Yoochun, đúng lúc Park Yoochun cũng đang nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau.
Kim Jaejoong rời khỏi màn hình theo dõi, đứng dậy đi tới chỗ Shim Changmin. Để tiện cho việc quay chụp, màn hình theo dõi cách trường quay khá xa.
Lúc trước bởi vì xa quá, vậy nên nói bằng miệng trên cơ bản là không nghe thấy. Đạo diễn bình thường đều thích dùng bộ đàm, nhưng Kim Jaejoong lại không có đủ kiên nhẫn dùng thứ này, đôi lúc phải hét lên để ra lệnh trong trường quay. Mọi người thấy cậu đi tới, tất cả đều nhao nhao tiến lại gần. Dù sao cũng là đạo diễn quốc tế hướng dẫn trực tiếp, ngay cả những diễn viên vừa tốt nghiệp đại học trong đoàn làm phim cũng đều rất muốn nghe cậu giảng dạy để lấy kinh nghiệm.
Kim Jaejoong không nói ngay, cậu lấy kịch bản, đặt lên bàn, mở ra.
“Chỗ này em đi tới, kỳ thật từ bên ngoài đã nhìn thấy Han Hee rồi, nếu đã nhìn thấy thì không cần phải ra vẻ giật mình.” Kim Jaejoong chỉ ra vấn đề trong diễn xuất của Shim Changmin, đồng thời bắt chước vẻ mặt của cậu, “Chính là biểu cảm này, không cần phải làm như vậy, em chỉ cần tự nhiên ngồi xuống là được.”
Park Yoochun mím môi, quay mặt đi.
“Đã không gặp nhiều năm rồi, giờ thấy sao có thể tự nhiên như vậy?” Shim Changmin do dự hồi lâu, mới sắp xếp ngôn từ một cách cẩn thận nhất để hỏi cậu.
Cậu đương nhiên là cảm thấy không có khả năng mới phải hỏi như vậy, nhưng hiển nhiên Kim Jaejoong không nghĩ thế, cậu thậm chí không cần suy nghĩ liền gật đầu: “Không thì thế nào? Em nghĩ phải diễn ra sao?”
Diễn ra sao? Đôi tình nhân sau nhiều năm gặp lại, đặc biệt là giờ phút này cả hai vẫn còn yêu đối phương, sao có thể tự nhiên được. Tuy mới đầu Shim Changmin không muốn nhận vai diễn nay, nhưng đã nhận thì phải làm cho cẩn thận, đây là nguyên tắc cơ bản của một diễn viên.
“Em cảm thấy chỗ này không nên diễn như vậy. Người là sinh vật có cảm xúc, nếu quả thật đã từng thích, vậy không thể nào tự nhiên được! Lee Yoon Hyun nhìn thấy Han Hee ở đây, nỗi nhớ bao nhiêu năm toàn bộ bộc phát trong giây phút này, anh ta sẽ rất xúc động, đây là bản năng.” Shim Changmin đặt tay lên ngực, vỗ hai cái: “Cho dù ngoài miệng không nói, trong lòng cũng sẽ nghĩ như vậy.”
“Vậy em cứ nghĩ trong lòng đi, không cần phải biểu hiện ra mặt.”
“Không biểu hiện ra thì làm sao người xem biết được? Cứ để trong lòng thì chẳng ai biết cả, dù là muốn thể hiện mình đang che giấu cảm xúc thì cũng phải để lộ chút ít qua biểu cảm chứ! Nếu mà diễn rất tự nhiên thì người xem sẽ chỉ cho rằng Lee Yoon Hyun không còn thích Han Hee nữa.”
Kim Jaejoong lộ ra biểu cảm khen ngợi, thậm chí còn nở nụ cười: “Em nói đúng, chính là như vậy.”
Shim Changmin đột nhiên cảm thấy nụ cười của Kim Jaejoong rất lạnh lùng, thái độ của cậu như vậy khiến cho người ta chợt không biết nên nói gì với cậu. Nếu như đang ở một nơi riêng tư, Shim Changmin nhất định sẽ quay người rời đi, chờ cậu tỉnh táo lại rồi nói tiếp. Nhưng hiện giờ đang ở trường quay, hơn chục người đều đang nhìn, cậu lại không thể không nể mặt Kim Jaejoong.
Bầu không khí bỗng chốc đông cứng, mọi người vây xem càng không dám lên tiếng, ngay cả người đang gọi điện thoại cũng tận lực tránh xa.
Park Yoochun rốt cuộc không ngồi được nữa, xoay người cẩn thận rời đi từ sau lưng Shim Changmin, trở lại trong đám đông, để mặc hai anh em kia đứng nhìn nhau, hơn nữa hai người kia cũng không để ý gã. Shim Changmin cau mày, Kim Jaejoong lạnh lùng, hai mắt nhìn nhau dường như chỉ một giây sau sẽ nổ tung.
Park Yoochun cho rằng bầu không khí bên ngoài trường quay sẽ tốt hơn, vừa mới xoay người liền nhìn thấy Jung Yunho đứng một mình ở đó. Hai tay anh đút túi, hơi quay đầu, nhìn chằm chằm phía trước, Park Yoochun cũng không biết anh đang nhìn ai. Gã vốn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng nghĩ lại, nguyên mẫu của nhân vật Shim Changmin diễn nói không chừng chính là Jung Yunho. Ý nghĩ này dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng ảnh hưởng mà nó đem lại rất lớn. Đặc biệt là khi gã nghĩ tới diễn xuất “tự nhiên” của Kim Jaejoong liền nhịn không được đổ mồ hôi.
Bầu không khí lạnh nhạt kéo dài hai ba phút, cuối cùng vẫn là Shim Changmin mở miệng trước. Cậu dù sao cũng là diễn viên, không nên tranh chấp với đạo diễn ở trường quay.
“Em nhớ kịch bản viết là, mười năm sau hai bên vẫn còn thích nhau.” Lúc cậu nói những lời này còn cố ý nhìn thẳng vào mắt Kim Jaejoong, chợt thấy Kim Jaejoong nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhìn thẳng vào cậu.
“Đúng vậy, thích.”
“Vậy là một người bình thường, mười năm không gặp người yêu, nay gặp lại, làm sao có thể không có phản ứng đặc biệt?” Shim Changmin tận lực nói rõ ràng từng chữ, giọng rất chân thành.
So với cậu, thái độ Kim Jaejoong lại lạnh lùng hơn rất nhiều. Hôm nay, cậu khiến người ta có cảm giác cậu đang hoảng hốt, việc này cả đoàn làm phim đều đã nhìn ra, nhưng mà đại đa số mọi người cho là vì hôm nay là ngày bấm máy, ai cũng cần một quá trình thích ứng.
Kim Jaejoong nhìn kịch bản trong tay, lại nhìn Shim Changmin, thản nhiên nói: “Đây là cái nhìn của em, nhưng anh hiện tại muốn em đóng vai Lee Yoon Hyun. Lee Yoon Hyun không phải Shim Changmin, anh ta sẽ không suy nghĩ giống em.”
Shim Changmin nghe mà sững sờ.
“Đóng phim, không chỉ đơn thuần yêu cầu em diễn, mà em phải biến thành người kia. Chỉ biết diễn thì chẳng có tác dụng gì cả, lăn lộn trong ngành giải trí này, ai mà chẳng biết diễn?” Kim Jaejoong chỉ vị trí mà Park Yoochun vừa ngồi, ý bảo Shim Changmin ngồi xuống: “Em ngồi đây đi, anh diễn cho em xem.”
Cậu nói diễn liền diễn, dường như không cần phải chuẩn bị cảm xúc, mọi người đứng xem vội vàng lùi lại, nhường chỗ cho cậu.
Kim Jaejoong đi đến cửa quán café, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi một lần nữa mở mắt ra, khí chất trên người cậu đã thay đổi hoàn toàn.
Cách cậu đi đường, chỉ cần nhìn bóng lưng cùng sườn mặt đã thể hiện toàn bộ sự trưởng thành mà một người đàn ông ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi cần có. Trên đoạn đường ngắn từ cửa ra vào đến bàn, cậu không lảng tránh ánh mắt Shim Changmin, cũng không quá để ý cậu. Vài giây đồng hồ ngắn ngủn, lại khiến người cảm thấy bị thu hút lạ lùng.
Kim Jaejoong nở nụ cười với Shim Changmin, đơn giản mà lễ phép, từng tư thế cậu đều nắm rất kĩ: “Xin lỗi, vừa rồi gặp tắc đường, anh đến muộn.”
Shim Changmin vô thức tiếp lời: “Không sao, em cũng vừa đến.”
“Gọi món chưa?” Kim Jaejoong vẫy tay gọi phục vụ, sau đó đối mặt với không khí mà bày ra tư thế gọi món, thậm chí còn đối thoại với không khí trong lúc gọi. Một lát sau, cậu mới quay lại nhìn Shim Changmin, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên độ cong như ban nãy, không chút thay đổi: “Gần đây thế nào?”
“Không tệ lắm, anh thì sao?”
Nụ cười của Kim Jaejoong càng tươi hơn, chậm rãi nói: “Cũng thế. Dạo này có đọc sách mới của em, cốt truyện thật sự rất ly kỳ, quả thật là một tiểu thuyết xuất sắc.”
Kim Jaejoong đột nhiên vươn tay làm động tác “Cut”. Lúc tay cậu xẹt qua, Shim Changmin mới giật mình thoát khỏi cảnh diễn. Tuy cậu vẫn biết Kim Jaejoong diễn rất xuất sắc, nhưng cụ thể là giỏi thế nào thì cậu không biết, nhưng ban nãy, cậu hoàn toàn bị diễn xuất của Kim Jaejoong dẫn dắt, mỗi câu nói, mỗi ánh mắt, đều dưới sự chỉ dẫn của Kim Jaejoong mà tuôn ra một cách tự nhiên nhất.
Có lẽ đây gọi là diễn xuất xuất thần, từng hành động cử chỉ đều của nhân vật.
Kim Jaejoong khôi phục trạng thái, nghiêng người dựa vào thành ghế nhìn Shim Changmin: “Tình yêu của đàn ông không cần phải ra sức bộc lộ, đặc biệt là kiểu người như Lee Yoon Hyun. Thời gian mười năm sẽ giúp anh ta học được cách che giấu bản thân, anh ta sẽ không ngốc đến mức ngay lần đầu gặp mặt đã bộc lộ cho đối phương thấy. Càng là người yêu cũ, lại càng phải lạnh lùng.”
“Cái này không có nghĩa là không yêu nữa, chỉ là tình yêu với anh ta mà nói cũng không phải tất cả. Chính bản thân em, một người đàn ông ngoài ba mươi, liệu có coi tình yêu là lẽ sống duy nhất không?”
Shim Changmin thừa nhận cậu nói rất đúng: “Nhưng mà người xem thì sao? Cốt truyện như vậy liệu có…”
“Không, người xem nhất định sẽ thích.” Kim Jaejoong nở nụ cười nhẹ: “Bởi vì đây mới là sự thật, càng chân thật, lại càng dễ khiến người đồng cảm. Trên đời này, ngày nào mà chẳng có bao nhiêu người thất tình, gặp mặt người yêu cũ, ngoài ngụy trang ra thì còn có thể làm gì được nữa?”
Giọng cậu không lớn, lại đủ để khiến cho tất cả mọi người xung quanh nghe được.

Jung Yunho đột nhiên rời mắt khỏi Kim Jaejoong, anh xoay người, một mình yên lặng bỏ đi.

Jul 4, 2016

[LK] Chương 20.1

Chương 20.1
Gần đây khí sắc của Liên Vương đã tốt hơn không ít, hơn nữa Kim Tại Trung lại tự mình đón ông vào cung, tinh thần lại càng thoải mái hơn. Bởi vì đã hứa với Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung cũng không ở lại Liên phủ lâu, chính là tiếp Liên Vương xong liền vội vàng ngồi xe ngựa hồi cung. Phác Hữu Thiên thân là thượng thư lại tự mình hộ tống, có thể thấy được Trịnh Duẫn Hạo đối với Kim Tại Trung cũng thật là quan tâm. Liên Vương vẫn khí khái tuấn duật như trước, nhìn qua cũng giống như là ca ca của Tại Trung, chính là trong một năm vừa rồi, ông bắt đầu già đi.
Năm tháng như thoi đưa, mà bọn họ đã sống lâu như vậy, chỉ e là chẳng mấy chốc ông sẽ xuống mồ, nghĩ đến là lại thấy không yên lòng với đứa nhỏ này.
Dọc đường đi, Tại Trung nói chuyện với Liên Vương rất vui. Liên Vương bộ dạng phi thường tuấn mĩ, cho dù có khuôn mặt giống người thường đã hơn ba mươi tuổi vẫn có thể làm phần lớn các cô gái điên đảo, nhưng mà ở đây tiên tộc ông coi như là lão giả, giờ lại có đứa con là Hoàng phi, trong triều đình đối với ông vẫn thập phần tôn trọng. Chính là, nào có ai biết ông cực kỳ muốn Kim Tại Trung rời bỏ nơi Hoàng cung đáng sợ này. “Gần đây Bệ hạ đối với ngươi xem ra không tồi.” Ông cười nói, thần sắc ôn hòa.
“Duẫn Hạo đối xử với ta tốt lắm, phụ thân không cần lo lắng.” Kim Tại Trung mở hộp bánh ra, cầm một miếng bánh đậu xanh đưa cho Liên Vương, “Hiện giờ ta ở trong cung tất cả đều tốt, chỉ có đôi khi ta sẽ lo lắng sức khỏe của phụ thân.”
“Ha hả, ta tất nhiên rất tốt.” Liên Vương vỗ vỗ tay Tại Trung, nhận miếng bánh đậu xanh kia.
“Tại Trung cũng muốn xuất cung nhiều để bồi phụ thân, nhưng mà trong cung có quá nhiều quy củ, cũng chỉ có lần này là được tự mình đi đón người, cùng phụ thân nói chuyện trên đường đi.” Tại Trung chậm rãi nói.
Liên Vương bị những lời nói của cậu làm nao nao, sau đó đột nhiên cười: “Ngươi khác lúc nhỏ rất nhiều.” Mới mấy tháng ngắn ngủi không thấy, Tại Trung không còn giống như lần đầu trở lại Liên phủ, là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, nhanh chóng trưởng thành làm cho Liên Vương không khỏi căng thẳng. Đứa nhỏ này, ở trong cung cũng không dễ dàng đi... Nếu như có thể, ông mong đứa nhỏ này cả đời đều vô ưu vô lự, không cần phải lo lắng gì cũng không cần miễn cưỡng bản thân học những quy củ không thích.
Nhưng mà, Hoàng phi dù sao cũng là Hoàng phi, đây là số mệnh. Nếu như không phải số mệnh này nực cười đến vậy, làm sao lúc trước Liên Nhã có thể gả cho ông?
Ông cùng Thái hậu Mặc Lan, năm đó hai lòng nói dối, hủy hoại Liên Nhã, giờ lại còn định tổn thương Tại Trung sao? Nếu là như thế, ông quả thực hối hận.
Kim Tại Trung và Liên Vương trước ngày tổ chức sinh nhật một ngày đã về đến Hoàng cung, trong cung từ sáng sớm đã sắp xếp tất bật. Kim Tại Trung hiện nay là Hoàng phi duy nhất của Trịnh Duẫn Hạo, cũng là người được sủng ái nhất, mà Thiên Hậu lại đối với cậu vô cùng sủng nịch, đương nhiên sinh nhật cậu không ai dám sơ sẩy. Khắp nơi đều là không khí vui mừng, ngự hoa viên trang trí đều là loại hoa sen mà Kim Tại Trung thích, lơ đãng thoạt nhìn lại có cảm giác giống Liên Vương phủ.
Bồng Lai cung trải đầy đèn lồng, các cung nữ ăn mặc chau chuốt. Kia một màu tơ lụa đỏ thẫm điểm xuyết bông sen vàng tơ, Tại Trung vuốt ve vạt áo, khóe miệng gợi lên nụ cười vui vẻ.
“Hoàng phi sao lại vui vẻ thế?” Hồng Lăng cười cậu, “Như là chuẩn bị thành thân vậy.”
“Ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Ta chỉ cảm thấy bộ đồ này thật đẹp, màu đỏ vừa vui mắt, hơn nữa...” Tai cậu bỗng dưng đỏ lựng, “Duẫn Hạo nói ta mặc đẹp ~” nói xong cắn môi cười hạnh phúc. Hồng Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, giúp cậu xếp chăn, giục cậu ngủ sớm, ngày mai còn phải trang điểm mặc phục lễ, hôm nay đương nhiên phải dưỡng thần cho tốt.
Cẩn thận nghĩ lại, sinh nhật năm nào Kim Tại Trung cũng đều mặc đẹp như vậy, chẳng lẽ Trịnh Duẫn Hạo lại không khen nổi một câu?
“Khụ khụ, ta chính là vui vẻ thôi ~” Vì cậu không biết nói sạo, hừ mũi một cái, “Duẫn Hạo nói, khi yến tiệc ngày mai kết thúc, hắn sẽ đưa ta đi chơi rừng đào. Ngươi biết không, rừng đào kia nở hoa sớm lắm, giờ đã um tùm hoa rồi. Nghĩ đến việc ngày mai cùng với Duẫn Hạo đến đó, liền cảm thấy rất vui.”
Hồng Lăng gật gật đầu: “Hóa ra là như vậy, ngày mai nô tỳ nhất định giúp Hoàng phi sửa soạn trang phục đẹp nhất.” Nàng cười, nụ cười chứa chan niềm vui thật lòng.
“Hồng Lăng, so với ba năm trước ngươi bây giờ đã biết cười rồi. Cái thời điểm mới biết ngươi, lúc nào ngươi cũng khẩn trương, còn chẳng biết nói đùa.” Tại Trung đứng dậy nhìn Hồng Lăng, kéo tay nàng: “Ngươi cười lên rất đẹp.”
“Nhưng nô tỳ chỉ đối với một mình Hoàng phi như vậy thôi.” Hồng Lăng ban đầu kinh ngạc, sau đó dịu dàng nói, “Nô tỳ tuy không nói gì, nhưng bây giờ nhìn Hoàng phi được sủng ái, mỗi ngày tươi cười như hoa, trong lòng tự nhiên cũng cao hứng. Nô tỳ cảm thấy thực sự hạnh phúc, bởi vì có thể nhìn thấy Hoàng phi tươi cười.” Hậu cung luôn đổi, có thể cười vui vẻ thật là tốt. Nàng hi vọng Kim Tại Trung cả đời đều như vậy, tuy có thể lúc này lúc kia, nhưng mỗi khi cười, nàng mong đó là nụ cười hạnh phúc.
Tại Trung vân vê ngón tay: “Hắn hứa với ta, chỉ có một mình ta. Về sau, ta sẽ vẫn cười như vậy.”
“Hoàng phi đã trưởng thành rất nhiều rồi.” Hồng Lăng một thoáng ngơ ngẩn thở dài.
Tại Trung mỉm cười nhẹ, “Hôm nay ngươi nói những lời giống hệt phụ thân nói.” Trong giọng nói có chút mất mát, như đã mất đi một thứ gì đó.
Ta đang cố gắng quen với thế giới của các ngươi, nhưng bên ngoài ta vẫn chưa thay đổi được?
Nâng ly mừng gió đông,thà cùng nhau thong dong, cây dương rủ thành đông, tay nắm tay hòa quyện.
Sinh thần Hoàng phi Liên Khuynh hàng năm đều tổ chức lớn như vậy, ngay cả Đạp Tuyết cũng không tránh được tất bật vất vả. Trà phẩm các Đại thần uống nàng đều phải tự mình chuẩn bị, không thể để xảy ra một chút sai lầm. Vốn chuyện này nàng cũng không cần quá để tâm, nhưng khổ nỗi đám nô tài không hiểu nhiều về trà, cho nên nàng không thể sai bọn họ đến hỗ trợ. Tuy rằng sức khỏe nàng càng ngày càng kém, mệt nhọc một chút đã phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lại thường xuyên choáng đầu, ăn cái gì cũng thấy buồn nôn.
Rõ ràng đã xin thái y một ít thuốc an thần, nhưng nàng cũng chưa kịp dùng, nàng vỗ nhẹ lồng ngực, ngồi ở ngoài đình mát một lúc, thoáng chốc mày đã giãn ra.
“Như thế nào lại...” Nàng thì thào tự nói, bàn tay mơ hồ xoa bụng mình, “Chẳng lẽ... không thể nào... không thể ...” Nàng lắc đầu, nhắm mắt thật chặt lại không dám nghĩ. Bỗng phía sau có người vỗ nhẹ lên vai nàng, Đạp Tuyết cả kinh vội đứng dậy quay người lại, lùi giật ra đằng sau, vô ý mất đà, suýt thì ngã xuống lại được tiếp bằng một cái ôm quen thuộc. Sắc mặt Đạp Tuyết tái nhợt, đập vào mắt nàng là vẻ mặt lo lắng của Thẩm Xương Mân.
Một tiểu cung nữ ở đâu chạy đến sợ tới mức quỳ rạp xuống: “Nô tỳ không cố ý, nô tỳ đã gọi Đạp Tuyết tỷ tỷ mấy lần, nhưng tỷ tỷ không để ý đến nô tỳ... Nô tỳ...”
“Thôi, ngươi lui xuống đi.” Xương Mân không kiên nhẫn nhíu mày, “Say này cẩn thận hơn là được.” Dứt lời, Xương Mân đỡ Đạp Tuyết ngồi xuống, đưa một chén trà nóng cho nàng, Xương Mân chậm rãi hỏi: “Sao hôm nay sắc mặt ngươi kém vậy, rốt cuộc là làm sao?”
Tay Đạp Tuyết vẫn run như trước, nàng bưng chén trà nóng trong lòng bàn tay, một hồi lâu nàng mới nói: “Gần đây nô tỳ ngủ không ngon, chắc là vì tiệc sinh nhật của Hoàng phi, Đại nhân không cần lo lắng.”
“Nếu mệt mỏi, đem việc này cho hạ nhân xử lý cũng được.” Trong giọng của Xương Mân có ý tứ trách cứ cùng quan tâm.
“Đây là bổn phận của nô tỳ. Thời gian cũng không còn sớm, nô tỳ còn có việc đi trước, nô tỳ xin cáo lui.” Đạp Tuyết thủy chung vẫn duy trì khoảng cách với Xương Mân.
Mắt thấy nàng đứng dậy, Xương Mân vội giữ chặt cổ tay nàng, bình tĩnh giải thích: “Ý của ta từ trước đều không phải như thế, ngươi như vậy là tra tấn chính mình, ta rút lại lời nói ngày đó. Đạp Tuyết, ngươi biết rõ ta không đành lòng nhìn ngươi như vậy...”
“Rút lại? Ý Đại nhân là muốn cho Đạp Tuyết một lời hứa mà quên người kia sao?” Nàng nhìn y, không hiểu sao vô cùng bình tĩnh.
“Ta...”
Đạp Tuyết chung quy biết tâm tư y, y sao có thể quên Thiên Diên. Lòng của nàng mất mát vạn phần, dù chuyện đã như vậy nhưng Thẩm Xương Mân cũng không thể tiếp nhận nàng, nếu còn biết chuyện kia nữa thì càng sao có thể liếc nàng một cái? Nàng cười khổ nói: “Nếu Đại nhân không thể cho Đạp Tuyết cái gì, nếu không thể quên người kia, hãy giống như lúc trước đã nói, quên Đạp Tuyết đi.”
“Đạp Tuyết!” Xương Mân không muốn buông tay.
“Làm gì vậy? Vì Đạp Tuyết ngài phải từ bỏ người trong lòng ngài, nếu Đại nhân luyến tiếc cần gì phải kéo theo Đạp Tuyết không buông?”
Bàn tay nắm chặt kia không có lý do gì để lôi kéo, Xương Mân hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng cũng buông tay. Đạp Tuyết nhìn y, mỉm cười thê lương: “Sau này Đại nhân không cần tự mình đến đây lấy trà, nô tỳ sẽ sai người đưa đến quý phủ.” Nói xong nàng quay đầu bỏ đi, Xương Mân đứng ở trong chòi kinh ngạc một hồi, cười nhạo thành tiếng.
“Thẩm Xương Mân a Thẩm Xương Mân, ngươi cũng có ngày hôm nay...” Mất Thiên Diên, phụ Đạp Tuyết.
Hai người con gái, giống nhau như vậy, lại không giống nhau đến thế.
Thiên Diên ôn nhu động lòng người, lại bỏ đi vô thanh vô tức. Đạp Tuyết cũng ôn nhu, nhưng lại có một loại quật cường mà Thiên Diên không có, lưu dấu trong lòng y.
Từ đầu đến cuối, ai nặng ai nhẹ, hẳn cũng rõ vài phần.
“Thiên Diên, nếu ta buông ngươi chọn nàng ấy, ngươi có oán ta không?” Y cười cười tự giễu, “Ngươi đi tuyệt tình như vậy, ta sao lại không quên được ngươi...”
Mà Đạp Tuyết đi vào trong vườn trà, đi thẳng vào buồng nghỉ không hề đi ra, cho đến khi đám nô tài gọi nàng tới tấp, nói tiệc sinh nhật của Hoàng phi bắt đầu rồi, nàng mới lau hết nước mắt, chỉnh sửa ăn mặc rồi hững hờ đi ra cửa. Gương mặt không son phấn nhìn tái nhợt không sức sống, khiến người khác không ngừng thương hại. Vị trí của nàng khiến rất nhiều cung nhân khác hâm một, thi thoảng Thiên Đế lại mang theo nàng, tự nhiên được không ít kẻ nịnh bợ.
Thế nhưng tính tình Đạp Tuyết lãnh đạm, ai cũng không lấy được lòng nàng, nàng đối với ai cũng bình thản. Cấp trên của nàng bây giờ e cũng chỉ có Hồng Lăng và đại cung nữ bên cạnh Thái hậu mà thôi.
Mang theo cung nữ rót trà đi vào đại điện, cái Đại thần cũng tới khá nhiều. Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung, còn có Thiên hậu đều ngồi ở chính đại điện bên trên, trang phục hoa lệ, đặc biệt là Kim Tại Trung, hôm nay có thể nói là đẹp không màng khói lửa nhân gian. Hi nhi được đặc biệt ân chuẩn, ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh Tại Trung, đôi mắt tò mò nhìn xung quanh, nhìn các vị Đại thần, nhưng đã không còn sợ hãi như lúc ban đầu. Đạp Tuyết bưng trà đặt ở trên bàn, các cung nữ cũng bắt đầu rót trà cho các vị quan.
Ở đây đều là những là trà tốt nhất, các Đại thần luyến tiếc không uống. Hơn nữa kỹ thuật pha trà của Đạp Tuyết mấy ai có thể sánh được, đương nhiên chiếm được nhiều khen ngợi từ mọi người.
Duẫn Hạo buông chén trà, tán thưởng nói với Tại Trung: “Tay nghề pha trà của Đạp Tuyết càng ngày càng tốt.”
“Lần sau ta sẽ học nàng, pha cho ngươi uống được không?” Tại Trung cười rộ lên, mi tâm dùng màu đỏ son điểm vẽ một đóa sen câu hồn. Da thịt tuyết trắng sánh với một thân hồng sam, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc, cảm giác vừa mĩ vị, vừa tự nhiên lại kinh tâm động phách.
“Ngươi có lòng là được rồi.” Duẫn Hạo ở dưới gần bàn cầm tay Tại Trung, “Đừng để bản thân mệt mỏi, cho dù cần học cái gì, cứ từ từ sẽ đến.”
“Đã biết ~” cậu cầm đôi đũa gắp thức ăn cho Duẫn Hạo, “Lát nữa không phải nói muốn dắt đi chơi ở rừng đào sao? Chúng ta mau ăn nhanh, ăn xong còn đi nữa, hì hì ~”
Duẫn Hạo bất đắc dĩ mà đầy sủng nịch nhìn Tại Trung, khóe miệng nhếch lên.