Oct 31, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 86

Chapter 86
Khi bộ phim gần quay xong, công ty đầu tư bên nước Mĩ tổ chức một buổi họp thảo luận vấn đề thị trường chiếu phim điện ảnh, Kim Jaejoong đi ba ngày, lúc trở lại còn mang theo một tin tốt.
Jung Yunho ngồi trên ghế salon xem gì đó, trong tay cầm rất nhiều giấy tờ tài liệu.
Anh dạo gần đây gần như đêm nào cũng đọc những thứ này, Kim Jaejoong rất ít khi hỏi anh chuyện làm ăn, lại không kìm được lòng hiếu kỳ. Hôm nay cậu trở về, không báo trước cho Jung Yunho, vậy nên khi mở cửa chỉ thấy trong phòng khách bật một chiếc đèn duy nhất. Bóng lưng cao lớn của Jung Yunho dưới ánh đèn tạo thành một chiếc bóng thon dài.
Nghe được tiếng động, Jung Yunho quay đầu sang nhìn: “Về rồi à? Sao không nói với tớ?” Hành lý của Kim Jaejoong không nhiều lắm, tuy vậy Jung Yunho vẫn nhanh chóng đi tới, thay cậu xách hành lý vào phòng khách.
Trong phòng khách bật lò sưởi rất vừa phải, Kim Jaejoong cởi áo khoác, nằm trên ghế salon.
Jung Yunho lấy nồi súp nấu từ trưa từ trong tủ lạnh ra: “Ăn cơm trưa? Để tớ hâm lại súp.”
Kim Jaejoong gối đầu lên cánh tay, nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, thấy anh còn không thuần thục, loay hoay lấy bát và thìa, dưới đáy lòng tự nhiên tràn ngập cảm giác hạnh phúc vô cùng.
“Yunho.” Kim Jaejoong đột nhiên gọi anh, “Lịch trình sang năm của cậu đã đầy chưa?”
“Chưa.”
“Trong máy tính của cậu có không? Mở ra tớ xem nào.”
Jung Yunho tắt bếp, bưng súp ra. Từ lần trước Kim Jaejoong động viên anh xuống bếp nhiều hơn, anh quả thật chăm chỉ luyện tập nấu súp, nếu trình độ trước kia chỉ ở mức mẫu giáo, vậy hiện đại đã là tốt nghiệp trung học. Nhưng mà anh trời sinh không hợp với công việc nội trợ, phòng bếp bị anh bày bừa loạn hết lên.
Kim Jaejoong uống một ngụm, ngạc nhiên: “Ngon lắm.”
Mỗi đầu bếp đều thích nghe người khác khen ngợi, Jung Yunho cũng vậy. Anh cầm chân Kim Jaejoong đặt lên chân mình, nhẹ nhàng xoa bóp cơ bắp cho cậu như trên hướng dẫn.
Những hình ảnh này thật ra đã xuất hiện trong lòng Jung Yunho từ rất nhiều năm trước, chẳng qua là khi đó tuổi còn trẻ, chẳng bao giờ ngờ tới hóa ra hai người muốn ở bên nhau lại sẽ gặp nhiều khó khăn như vậy. Giờ đây một lần nữa có được người này, anh chỉ biết càng thêm quý trọng, muốn cùng Kim Jaejoong vượt qua những ngày sinh hoạt bình thường.
Cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi mua thức ăn, cùng nhau nấu cơm rồi lại ăn cơm. Lúc xem phim dựa vào nhau, kể những việc lặt vặt trong ngày, cậu bóp vai cho tớ, tớ xoa đầu gối cho cậu.
Kim Jaejoong chỉ máy tính: “Cậu mở lịch trình của cậu cho tớ xem đi.”
Jung Yunho rất nghiêm túc xoa bóp chân cho cậu, không ngẩng đầu lên nói: “Tạm thời không sắp xếp công việc gì cả, làm sao vậy?”
“Không sắp xếp gì cả?” Kim Jaejoong ngồi xuống, cơ thể cậu rất mềm, dù đang ở tư thế này vẫn có thể tựa vào vai Jung Yunho, “Không nhận việc gì hết à? Không nhận phim mới luôn sao?”
“Ừ, không nhận.”
Kim Jaejoong từ trên ghế salon nhảy dựng lên, chạy tới mở hành lý, bên trong có đặt một sấp tài liệu.
“Mấy ngày tới xem thử kịch bản này đi, tớ tốn rất nhiều công sức mới lấy được cho cậu đấy.”
Jung Yunho nhận lấy, là một bộ phim Mỹ, tiếng Anh của anh rất bình thường, chỉ đại khái lật qua, biên kịch cùng nhà sản xuất đều là người chuyên nghiệp. Khoan nói đến những điều khác, chỉ riêng cái tên này cũng đủ khiến Jung Yunho hoảng sợ, dù nói anh được xem như vua màn ảnh châu Á, nhưng vị đạo diễn này thật sự quá nổi tiếng, Jung Yunho nhịn không được nhìn Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong khi đắc ý nhìn đáng yêu vô cùng, nhướn lông mày tranh công: “Sao nào? Có hứng thú không?”
Tuy chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng diễn viên Hàn Quốc có thể nhận vai khách mời ở Hollywood đã điều cực kỳ không dễ dàng chút nào, Jung Yunho đương nhiên sẽ động tâm.
Trong lúc hưng phấn tràn ngập đầu, anh thiếu chút nữa đã gật đầu đồng ý, nhưng khi ánh mắt chạm đến đống tài liệu bên cạnh, Jung Yunho đột nhiên im lặng. Một lát sau, anh trả lại kịch bản cho Kim Jaejoong, giọng bình tĩnh vô cùng: “Cơ hội này rất tuyệt vời, nhưng mà thôi, tớ có dự định khác rồi.”
“Hả?” Kim Jaejoong căn bản không ngờ tới Jung Yunho sẽ từ chối, lần này bên đầu tư định mời hai diễn viên châu Á nhằm mở rộng thị trường ở khu vực này, từ một tháng trước Kim Jaejoong đã liên hệ với họ, lần này đi Mĩ đã gặp mặt trực tiếp bàn bạc, nhưng cơ hội tốt như vậy Jung Yunho lại bảo thôi, “Sao vậy? Vì sao cậu không nhận? Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả thị trường Âu Mỹ à?”
Jung Yunho nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh không có lấy một gợn sóng, ánh mắt này khiến cho Kim Jaejoong cảm thấy an tâm vô cùng: “Hiện giờ chuyện quan trọng nhất của tớ là khôi phục sức khỏe cậu, sau đó đợi đến sang năm xem cậu có nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất không. Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, dù sao cơ hội sau này vẫn sẽ còn, lần này thôi bỏ đi.”
Kim Jaejoong đương nhiên biết rõ anh không nói thật, nhưng người quả thật là loài sinh vật vô cùng kỳ lạ, biết rất rõ đó chỉ là lời nói dối, vậy mà lại có thể vui vẻ vì lời nói dối ấy.
Kim Jaejoong vui vẻ một hồi, sau đó tiếp tục hỏi: “Đến cùng là vì cái gì?”
Jung Yunho ôm cậu vào trong lòng: “Không có gì, giờ nếu tớ đi Mĩ đóng phim, sẽ phải mất mấy tháng không gặp được cậu, vừa mới bắt cậu được có mấy ngày, giờ đi cậu chạy mất thì sao?”
Anh nói như đương nhiên, Kim Jaejoong bị biểu cảm giả vờ nghiêm túc của anh chọc cười: “Tớ là phạm nhân à? Tớ bị cậu bắt từ lúc nào!”
“Không đúng à?” Jung Yunho ôm chặt lấy cậu, nghiêm túc nói: “Tớ nói cho cậu biết, Kim Jaejoong, về sau lúc không đi làm thì không được về nhà sau 12 giờ, quán bar các kiểu cũng không được đi.”
Kim Jaejoong trừng mắt: “Cậu muốn tạo phản à!”
“12 giờ thôi đấy, đây là giờ giới nghiêm, không nghe lời sẽ bị đánh.”
“Tớ thấy cậu đúng là muốn tạo phản rồi!” Kim Jaejoong giãy dụa muốn đứng lên dạy dỗ anh, Jung Yunho lại đột nhiên ôm lấy cậu xoay người, Kim Jaejoong bị đè xuống ghế salon, tứ phía đều bị chặn, không cách nào nhúc nhích.
Kim Jaejoong đương nhiên biết rõ tình cảnh hiện tại rất bất lợi, nheo mắt lại, nhe răng: “Cậu muốn làm gì?”
Dù cậu làm mặt quỷ kiểu gì, Jung Yunho đều cảm thấy đáng yêu, nhịn không được hôn một cái, rồi lại hôn tiếp, hôn từ mắt, mũi, sau đó nghiêm mặt nói: “Hôn tớ.”
“Không hôn.”
“Ngoan.”
Kim Jaejoong tiếp tục nhe răng: “Không ngoan.”
Jung Yunho bị cậu chọc cho tà hỏa trong lòng liên tục bốc lên, cũng mặc kệ Kim Jaejoong có nghe lời hay không, cúi đầu xuống ngậm lấy miệng Kim Jaejoong.
Từ xưa tới nay, hôn lúc nào cũng dễ dàng dẫn đến lau súng cướp cò, huống chi còn đang ở nhà. Nhưng Kim Jaejoong đã ngồi hơn mười giờ trên máy bay, Jung Yunho không nỡ để cậu quá mệt mỏi, xong việc liền ôm cậu đi tắm rửa.
Kim Jaejoong mơ mơ màng màng tỉnh lại đã nằm trên giường, Jung Yunho ôm cậu, dùng khăn lau tóc cho cậu.
“Tớ muốn uống nước.”
Jung Yunho lấy nước ấm đút cho cậu uống, nhớ tới vừa rồi khi tắm cho cậu nhìn thấy vết bầm, hỏi: “Trên đùi sao lại có vết bầm?”
May mắn Kim Jaejoong không còn sức mở to mắt, bộ dạng yếu ớt lúc này rất thích hợp nói dối rồi giả bộ ngủ luôn: “Chẳng may ngã.”
“Sao lại ngã?”
Kim Jaejoong đương nhiên sẽ không nói cho anh biết, mình ở quán bar uống nhiều quá nên trượt chân, hơn nữa vết bầm này đã đỡ rất nhiều, hôm mới ngã chỗ đó còn vừa tím vừa sưng rất đáng sợ.
Nhất thời không nghĩ ra trả lời thế nào, Kim Jaejoong dứt khoát giả bộ mệt mỏi, lông mi nhíu lại ra vẻ muốn ngủ.
“Thôi được rồi, ngủ đi.” Jung Yunho vội vàng dỗ cậu, động tác trên tay càng thêm chậm rãi, chờ đến khi anh lau khô tóc của Kim Jaejoong, cánh tay đã tê thiếu chút nữa không cử động được.
Ngày hôm sau Kim Jaejoong tỉnh lại phát hiện phòng để quần áo loạn hết lên, có vài bộ cậu mang về để giặt cũng bị Jung Yunho trực tiếp nhét vào tủ.
Cậu mặc dù không quá ám ảnh về việc sạch sẽ, nhưng lại không chịu được hành vi lôi thôi như vậy. Hôm qua còn phải ngạc nhiên với khả năng của Jung Yunho, hôm nay lập tức vất bỏ suy nghĩ đó, quả nhiên không thể để Jung Yunho đụng tới việc nội trợ, căn bản chỉ đang quấy rối mà thôi.
Cậu lấy đống quần áo loạn như cào cào kia xuống, cho vào túi mang xuống hiệu giặt dưới tầng.
Cậu lại đi đến cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn sáng, lúc về vừa mới bày đồ ăn ra bàn, Jung Yunho đúng lúc dậy. Kim Jaejoong đợi anh rửa mặt xong liền định dạy anh phải sắp xếp đồ đạc thế nào, không ngờ Jung Yunho vừa ngồi xuống đã xụ mặt nhìn cậu.
“Cậu đi uống rượu ở Mĩ.” Jung Yunho không hề hỏi mà dùng giọng điệu khẳng định luôn.
Kim Jaejoong đã quên sạch sẽ việc này, bị lộ tẩy, cậu vội vàng nghiêm túc, có chút phô trương thanh thế trả lời: “Cậu làm rối tung tủ quần áo của tớ lên rồi, sáng sớm nay tớ vừa mới phải mang đi giặt lại xong!”
Hai việc này quá chênh lệch nhau, Jung Yunho bình tĩnh nghe cậu hét xong, mặt không đổi sắc nói: “Tớ mua cho cậu, tất cả những quần áo bị bẩn, tớ mua lại cho cậu hết.”
Kim Jaejoong nhướn mày, không thể nào phủ nhận câu trả lời của Jung Yunho khiến cả thể xác và tinh thần cậu đều rất dễ chịu.
Cũng không phải vì thiếu chút tiền ấy, nhưng nếu người nói ra câu đó là người mình thích vậy sẽ khiến cho bản thân cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Jung Yunho thấy cậu cười, đột nhiên vỗ bàn một cái, sắc mặt còn khó nhìn hơn lúc trước: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết, cậu uống rượu đúng không?”
“Đâu có, tớ bận muốn chết, làm gì có thời gian đi uống rượu.” Kim Jaejoong cúi đầu ăn cơm, thuận tay gắp một miếng chân giò hun khói vào trong bát Jung Yunho.
“Cậu không chịu nói thật đúng không?”
“Tớ không uống mà.”
Jung Yunho nhìn cậu một hồi, nhụt chí đánh nhẹ một cái lên tay Kim Jaejoong: “Còn nói dối nữa, cậu đã bị người ta bán đứng rồi! Chỉ giỏi khiến tớ lo thôi.” Nói xong kéo tay Kim Jaejoong qua, đánh nhẹ thêm một cái nữa, “Tớ cảnh cáo cậu lần nữa, không được phép uống rượu.”
Nói xong lại suy nghĩ một chút, bổ sung: “Không được đi bar, còn có giờ giới nghiêm nữa.”
Kim Jaejoong vẫn cúi đầu ăn cơm, Jung Yunho nói một câu, cậu liền gật đầu một cái, nhìn thoáng qua có vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng Jung Yunho hiểu rất rõ tên xấu xa này, một khi mà thả ra chẳng biết sẽ phá đến mức nào nữa.

Cơm nước xong xuôi, Jung Yunho có việc phải đi ra ngoài, Kim Jaejoong đến trường quay, hai người không cùng đường nên tự lái xe. Jung Yunho lên xem, lấy mấy túi tài liệu ra kiểm tra một lần nữa, xác nhận không có vấn đề mới giẫm chân ga xuất phát.

Oct 30, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 85

Chapter 85
Jung Ji Hye đã từng tới căn nhà này, tuy đã cách rất nhiều năm nhưng cô cảm thấy, căn nhà thay đổi không nhiều. Trùng hợp là, mục đích mỗi lần cô đến đây đều giống nhau.
Ánh mắt cô dừng lại trên người Kim Jaejoong, mãi đến khi cậu ngồi xuống đối diện cô.
Kỳ thật cô hôm nay có thể không cần đến đây, nhưng khi cô biết được Jung Yunho trưa hôm nay sẽ bay về nước từ chỗ mẹ, liền bất giác nghĩ, bọn họ liệu có cùng nhau trở về không? Jung Ji Hye cũng không phải thiếu nữ ngây thơ 18, 19 tuổi, nhưng cô lại không cách nào khống chế bản thân tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn.
Cô không cảm thấy mình quá thích Kim Jaejoong, chỉ là không buông được.
Jung Ji Hye không quên mục đích cô tới đây hôm nay, trước khi đến, cô đã tự nhủ, dù thế nào cũng không thể nhượng bộ, nếu Kim Jaejoong dám phản bác cô, cô sẽ dùng những lời tổn thương con người nhất trên đời này đáp lại cậu. Vậy mà khi cô đứng ở cửa nhìn thấy Kim Jaejoong, lại kích động đến kỳ lạ. Đừng nói đến việc nói lời tổn thương người, khí thế trước lúc đến đã chạy biến đi đâu mất, còn lại chỉ có tâm hoảng ý loạn.
Jung Yunho vội vàng cất đồ, lúc từ trong phòng ngủ đi ra, trong tay còn cầm một chiếc hộp. Kim Jaejoong vươn tay nhận lấy, chiếc hộp kia không lớn, bên ngoài được trang trí bằng một lớp lông nhung trắng muốt, chỉ nhìn vậy thôi đã có thể nhận ra vật đựng bên trong rất quý. Cậu không mở hộp ra mà trực tiếp đưa cho Jung Ji Hye: “Đây là quà mua từ lúc em kết hôn năm trước, vẫn chưa có cơ hội tặng em, mở ra xem em có thích không.”
Cậu trực tiếp nhét vào trong tay Jung Ji Hye, Jung Ji Hye nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn Jung Yunho.
Kim Jaejoong cho rằng cô sẽ lạnh lùng vứt sang một bên, hoặt dứt khoát cười lạnh một tiếng, nhưng trên thực tế Jung Ji Hye không nói lấy một lời, cô cứ nhìn hộp quà trong tay, trong mắt lộ ra khinh thường cùng lạnh lùng.
Người phụ nữ này đã sớm không phải là cô bé mười mấy năm trước, không còn vui vẻ vô cùng chỉ vì một món quà, cô đã trưởng thành, giống với tất cả mọi người biết cách đối nhân xử thế. Vậy nên cô không ném đi, cũng không mở miệng chửi người, chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ, ánh mắt kia khiến Kim Jaejoong trong lòng khó chịu vô cùng, rõ ràng đây là cô em gái cậu đã từng rất quý.
“Cảm ơn.” Jung Ji Hye không cười, món quà bị cô cho vào trong túi.
Kim Jaejoong không biết có phải mình hoa mắt hay không, nhưng cậu rõ ràng nhìn thấy tay phải Jung Ji Hye cầm lấy hộp qùa rất cẩn thận, ngay cả động tác bỏ vào trong túi cũng nhẹ nhàng vô cùng.
Jung Yunho ngồi xuống bên cạnh Kim Jaejoong, đột nhiên hỏi: “Sức khỏe bố thế nào rồi? Gần đây có đi khám không?”
Jung Ji Hye cười lạnh một tiếng, đặt túi sang một bên: “Bố thế nào sao anh không tự về mà xem? Quả nhiên là mẹ đoán đúng, anh sẽ không về nhà.”
Câu chất vấn này, Jung Yunho không hề trả lời, nguyên nhân không trực tiếp về nhà, mọi người đều rõ cả, chẳng cần phải bịa thêm lý do gì.
Hôm nay Jung Ji Hye tới nơi này đơn giản là vì thị uy, đương nhiên cũng có thể mang theo vài mục đích khác. Nhưng việc này Jung Yunho không thèm để ý, nên đến rồi nhất định sẽ đến, anh chỉ là không hi vọng lúc này Kim Jaejoong sẽ ở bên cạnh anh, trong lúc đàm phán có tranh chấp là tất nhiên, đến lúc đó, sự giận dữ của người nhà nhất định sẽ lan đến Kim Jaejoong.
Jung Yunho nhắm mắt lại, tâm trạng vốn bực bội đột nhiên bình tĩnh trở lại, không còn khó chịu bất an nữa. Chỉ là sự bình tĩnh này nhất định phải trả giá rất nhiều, Jung Yunho nhận ra lòng mình không biết từ lúc nào mà càng lúc càng ích kỷ. Anh nhớ tới những năm mất đi Kim Jaejoong, còn có những ký ức mà bọn họ vẫn níu giữ.
Ba mươi năm cô đơn chỉ vì đổi lấy một lần tới gần người yêu, người mà anh đã từng trượt tay đánh mất, 5 năm hối hận tra tấn anh tựa như một con dao cùn, từng chút một cứa vào tim anh.
Anh chỉ may mắn mình có thêm một cơ hội, lúc này trong đầu anh chỉ còn nụ cười dịu dàng của Kim Jaejoong.
Đột nhiên một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay anh, Jung Yunho mở mắt, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Kim Jaejoong, mắt cậu sáng rực lại vô cùng kiên định, ấm áp như tay cậu.
Một cảm xúc khó có thể miêu tả thành lời xông thẳng lên não, cảm xúc này không quá chua xót, nhưng lại mang theo chút đắng chát.
Bên ngoài vẫn đang là trời chiều, ánh mặt trời vàng óng ánh xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, chiếu lên cả người Kim Jaejoong. Cậu và Jung Yunho hơi dựa vào nhau, dù nhìn từ góc độ nào, tất cả đều đang nói cho cô biết một sự thật, anh trai cô và người đàn ông cô từng thích nhất đang ở bên nhau.
Trong một năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, hai người vốn tưởng không thể nào gặp lại, cuối cùng vẫn chẳng thể nào ngăn cản được số mệnh.
“Jung Yunho, anh định bao giờ mới về nhà?” Giọng nói lạnh lùng của Jung Ji Hye lúc này là do cố gắng tạo ra, cô rất ít khi không lễ phép gọi thẳng tên Jung Yunho như vậy.
Jung Yunho biết rõ mình không có lập trường so đo những việc này với em gái, câu hỏi của Jung Ji Hye cũng là vấn đề anh đang suy nghĩ, quả thật không có cách nào đưa cho cô một câu trả lời thuyết phục.
“Tháng sau.” Kim Jaejoong thản nhiên nói, thái độ như thể cậu là người phát ngôn của Jung Yunho, theo lý nên trả lời thay anh, “Tháng này còn phải quay phim, phần diễn của Yunho kết thúc sẽ để cậu ấy về nhà.”
Cậu nói cũng không sai, Kim Jaejoong là đạo diễn, Jung Yunho bây giờ là khách hàng đang có quan hệ hợp đồng với cậu.
Jung Ji Hye cảm thấy buồn cười, trào phúng nhìn anh: “Em hỏi anh à?”
“Chẳng lẽ anh không được trả lời sao?” Kim Jaejoong nhẹ nhàng cười cười, “Anh là đạo diễn, bộ phim này muốn quay đến khi nào, anh là người rõ ràng nhất.”
“Em đang hỏi anh trai em.”
Đúng rồi, cậu là anh trai cô ấy. Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn Jung Yunho, ánh mắt rõ ràng đang nói với anh cậu biết sự thật bất đắc dĩ này. Nhưng Kim Jaejoong vẫn cười, nụ cười dịu dàng không nhìn ra nửa điểm khó chịu.
Kim Jaejoong đột nhiên đứng dậy, vào trong phòng lấy áo khoác: “Ji Hye tối nay ở lại ăn cơm đi.” Câu hỏi nhưng chẳng khác nào câu trần thuật, không cho Jung Ji Hye cơ hội trả lời, cậu liền khoác áo khoác rồi bước ra cửa đi giày.
“Đi đâu vậy?” Jung Yunho cũng đứng lên theo.
“Đi siêu thị mua hoa quả với đồ ăn.” Kim Jaejoong đứng trước cửa, “Hai người tối nay muốn ăn gì? Món quá cầu kì tớ không biết làm đâu, Ji Hye thì sao? Có muốn đi siêu thị mua đồ ăn cùng luôn không?”
Thái độ của cậu quá mức thoải mái, Jung Ji Hye thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, chẳng lẽ cậu không nhìn ra toàn thân cô tràn ngập địch ý sao? Vậy mà còn bảo cô ở lại ăn cơm, còn rủ đi siêu thị cùng.
Jung Yunho cầm chìa khóa xe trên bàn trà: “Tớ đi cùng cậu.”
“Cậu lái xe hả?”
“Ừ.”
“Vậy Ji Hye cùng đi đi.”
Kim Jaejoong một lần nữa mời, Jung Ji Hye không thể nhìn sang chỗ khác nữa, nhìn thẳng vào cậu.
Rất nhiều năm trước, cô đã từng tưởng tượng hình ảnh mình cùng Kim Jaejoong đi siêu thị mua đồ ăn, chỉ là hiện tại, nam chính vẫn còn, nhưng nữ chính đã trở thành vị khách có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Em không đi.” Jung Ji Hye gắng sức khiến cho mặt mình không chút biểu tình nào.
Kim Jaejoong ra vẻ tiếc nuối: “Được rồi, vậy em ở nhà trông nhà đi.”
Kim Jaejoong nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, Jung Yunho bước ra một bước lại đột nhiên quay trở lại, anh nhìn Jung Ji Hye, khẽ thở dài: “Em nghỉ ngơi một lát đi, tối anh làm món ngon cho em.”
Anh biết rõ nói như vậy chỉ phí công, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói. Dù áy náy trong lòng anh đã bị ích kỷ đột nhiên tăng mạnh che giấu toàn bộ, nhưng tình cảm máu mủ ruột thịt quả thật quá mức mạnh mẽ, Jung Yunho không cách nào nhẫn tâm, cũng không muốn làm như vậy.
Cửa đóng lại, Jung Ji Hye đột nhiên đứng lên, cô đi tới, ánh mắt dính chặt lấy cánh cửa đang đóng như thể muốn xuyên một lỗ trên nó.
Tất cả những việc xảy ra ban nãy quả thật không cho cô cơ hội nào để phản ứng, từ lúc đầu tiên cô nhìn thấy Kim Jaejoong, cậu đã nói chuyện với cô như thể không có việc gì xảy ra. Jung Ji Hye thậm chí cho rằng mình gặp ảo giác, nhưng sự thật rõ ràng không phải như vậy, cô đến để hỏi tội mà, nhưng kẻ bị hỏi lại bảo cô trông nhà.
Trông nhà?
Trông nhà của ai?
Jung Ji Hye nhìn quanh không gian vô cùng quen thuộc này, từng góc của nơi này đều tràn ngập hơi thở của hai người. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, rất muốn phá hủy mọi thứ ở đây, nhưng khi ánh mắt cô chạm tới bức ảnh chụp chung của Jung Yunho và Kim Jaejoong, tay phải đã giơ lên chỉ có thể dùng sức nắm chặt lại.
Không xuống tay được, dù biết rõ họ đã mặc kệ luân thường đạo lí để ở bên nhau, cô vẫn không nỡ xuống tay.
Dưới tầng, Jung Yunho lái xe ra khỏi khu nhà, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ sáng lạn như trước, Jung Ji Hye cầm chiếc túi xách đắt đỏ của mình, không quay đầu lại mà cứ thế rời đi.
Trên đường trở về, cô mở món quà mà Kim Jaejoong tặng ra, một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai xinh đẹp nằm yên tĩnh trên lớp lót trắng muốt.
Trên mặt Jung Ji Hye không biết đang nở nụ cười hay chua xót, chỉ cảm thấy đôi hoa tai trong tay nóng đến cực điểm.
Cười vì cậu vẫn còn nhớ rõ mình, chua xót vì tại sao cậu vẫn còn nhớ mình.
Xe đẩy trong tay Jung Yunho chất đầy đồ, Kim Jaejoong vẫn như cuồng phong quét qua mọi gian hàng, cuối cùng mắt thấy một chiếc xe đẩy sắp bỏ mình, Jung Yunho mới vươn tay ngăn cản ham muốn mua sắm của Kim Jaejoong.
“Mua nhiều quá rồi, dù sao tháng này ngày nào cậu cũng phải đến trường quay, mua cũng không có thời gian nấu.”
Kim Jaejoong lại cầm một hộp đồ gia vị ném vào trong xe: “Là tớ không có thời gian, những thứ này là mua cho cậu.”
“Không cần, không cần, tớ ăn linh tinh là được rồi.”

Kim Jaejoong kinh ngạc nhìn cậu: “Lúc trước không phải cậu đã học được cách nấu súp rồi sao? Học nấu ăn không dễ dàng đâu, đừng có để lâu không làm rồi quên luôn.”

Oct 29, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 84

Chapter 84
Buổi tối lúc ăn cơm, Park Yoochun đứng ngoài ban công nhà hàng mà hút thuốc. Vào thời gian này, buổi tối luôn có từng cơn gió rét thấu xương thổi tới, không có gạt tàn, dưới chân gã đã có rất nhiều tàn thuốc.
Tất cả cảnh quay ở trường quay Hồng Kông hôm nay đã hoàn thành, trong đại sảnh, nhân viên đoàn làm phim ăn uống vui vẻ vô cùng, Park Yoochun lại không hề muốn ăn. Gã vốn là người rất sợ lạnh, nhưng lúc này lại tình nguyện trốn ở góc này hóng gió, bầu không khí bên trong khiến gã cảm thấy rất bức bối, ngay cả hô hấp không xong.
Hút hết một bao thuốc, mọi người bên trong vẫn chưa định ra về, trường hợp thế này mà nam chính lại biến mất, nếu không phải mọi người uống đến cao hứng, nhất định sẽ có người phát hiện. Kim Jaejoong đã sớm nhìn thấy Park Yoochun đứng bên ngoài, đợi hồi lâu không thấy gã quay lại, vì vậy cầm đĩa bánh nướng đi ra sân thượng.
“Em không đói.” Park Yoochun nhận lấy bánh bột ngô, nhìn mà không ăn.
Kim Jaejoong mặc rất dày, không sợ gió thổi, thấy trên mặt đấy đầy tàn thuốc, đột nhiên cười rộ lên: “Còn thuốc lá không?” Nói xong, cậu liền tìm bao thuốc lá của mình đưa cho Park Yoochun, “Hút cái này đi.”
“Anh không định khuyên em hút ít thôi à?”
“Khuyên cái gì, anh cũng muốn hút.”
Thời gian này, cậu bị Jung Yunho quản lý rất chặt, hàng ngày không hút đến hai điếu, châm cho Park Yoochun và mình mỗi người một điếu, sau đó tựa trên ban công, đứng trong gió lạnh khẽ nhả khói. Kim Jaejoong chưa bao giờ nghĩ mình có thể đoán được Park Yoochun nghĩ gì trong lòng, nhưng hai mươi năm ở chung ít nhiều cũng có chút hiểu.
Có vài lời cậu không thể hỏi, vậy nên phải chờ đến khi Park Yoochun chủ động nói với cậu.
Nhưng lần này Park Yoochun hình như không hề có ý định nói gì, hút hết điếu thuốc, gã dùng chân dập tắt điếu thuốc, chỉnh lại quần áo: “Vào thôi, hơi lạnh rồi. ”
Nói xong liền đi vào, Kim Jaejoong do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chuyến bay về Hàn Quốc vào lúc trưa, mọi người trước khi lên máy bay ăn tạm vài thứ, Park Yoochun vừa lên máy bay liền đắp chăn, tựa đầu vào cửa sổ ngủ. Shim Changmin ngồi bên cạnh gã yên lặng đọc sách.
Không chỉ Kim Jaejoong mà ngay cả Jung Yunho cũng nhận ra không ổn, nhiều lần muốn hỏi Shim Changmin đều bị Kim Jaejoong ngăn cản.
“Hai đứa này không phải từ trước tới giờ đều chưa từng cãi nhau sao?” Kim Jaejoong tựa trên người anh, nhắm mắt ngủ bù, Jung Yunho vuốt vuốt tóc bên tai cậu, nghĩ một hồi thấy vẫn không quá yên tâm.
Nhưng giọng anh hơi lớn, Kim Jaejoong dùng đầu gối đụng nhẹ vào đùi Jung Yunho, nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng thôi, bị nghe thấy giờ.”
Jung Yunho cúi đầu xuống, ghé vào tai Kim Jaejoong hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vì đang ghé quá gần, Jung Yunho gần như chỉ thì thào, hơi thở phun lên tai khiến Kim Jaejoong có chút ngứa.
Kim Jaejoong đột nhiên vươn tay che khuất mắt Jung Yunho: “Ngủ đi.”
Đây là tình huống Kim Jaejoong sợ nhất, kiểu người EQ không cao như Jung Yunho rõ ràng không thích hợp đi giải quyết vấn đề tình cảm của người khác, huống chi tình huống hiện tại ra sao, ngay cả Kim Jaejoong cũng không rõ ràng. Jung Yunho không làm gì đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, ngàn vạn không thể để anh xen vào.
Máy bay giữa đường gặp phải khí lưu, hơi rung lên, Park Yoochun tỉnh lại, sau đó liền tìm tai nghe trong balo. Đeo tai nghe lên, lúc ấn bật nhạc và điều chỉnh âm lượng mới nhận ra đã hết pin, tối qua gã quên không sạc, bình thường đi ra ngoài cũng không thích mang sạc dự phòng, tật xấu sợ phiền toái này chẳng bao giờ sửa được.
Park Yoochun có chứng bị ám ảnh nhẹ, lúc ngồi máy bay hoặc xe đều thích đặt mình trong không gian kín, chẳng hạn như đeo tai nghe rồi mở mức âm lượng rất lớn. Vậy nên dù không có nhạc, gã vẫn không bỏ tai nghe xuống.
Một lần nữa nhắm mắt lại, thân thể khẽ lay động theo sự rung động của máy bay, đúng lúc đó, tai nghe truyền đến giai điệu rất quen thuộc, đây là ca khúc gã đang nghe dở tối hôm qua.
Park Yoochun sững sờ, nghiêng đầu nhìn, Shim Changmin đang cúi đầu cắm sạc dự phòng vào máy nghe nhạc của gã. Tuy chỗ ngồi trong khoang thương nhân cũng khá rộng rãi, nhưng dù sao đây cũng là hai ghế cạnh nhau, Park Yoochun có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt cùng hai tay của Shim Changmin, khoảng cách giữa hai người còn chưa đến nửa mét.
“Cảm ơn.” Park Yoochun im lặng ba giây, bình thản nói với Shim Changmin.
Shim Changmin ngẩng đầu lên, một lần nữa ngồi xuống: “Ngủ đi, bao giờ sắp tới em sẽ gọi.”
Park Yoochun nở nụ cười nhẹ, kéo lại chăn trên người, cũng không băn khoăn nhiều, trực tiếp tựa đầu vào vai Shim Changmin. Shim Changmin giật mình, thân thể cứng ngắc hồi lâu mới khẽ chùng xuống. Cậu nhìn gương mặt khi ngủ của Park Yoochun, người đàn ông này sớm đã bị năm tháng thay đổi, cậu nhóc ngây ngô như hoàng tử năm đó nay đã không còn, giờ chỉ còn lại một người đàn ông thành thục mà ổn trọng sau khi trải qua biết bao rèn luyện.
Shim Changmin tựa đầu vào lưng ghế, cậu nhắm mắt lại, hồi tưởng vài hình ảnh từ rất nhiều năm trước. Khi đó bọn họ còn rất trẻ, cũng ôm ấp tình cảm với rất nhiều người, rất nhiều việc, chỉ tiếc sự thật tàn nhẫn đã không chút lưu tình mang đi những ký ức tuyệt vời ấy.
Kỳ thật nhiều năm như vậy, cậu đã không cách nào nhớ rõ ràng chuyện xảy ra khi đó, nếu không có cuộc trò chuyện ở quán cafe ngày hôm qua, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không nhớ lại.
May mắn bọn họ đều chưa từng quên, cũng chưa từng hối hận.
Shim Changmin cảm thấy có lẽ năm đó mình đã đưa ra lựa chọn rất đúng đắn, vậy nên giờ bọn họ mới có thể sinh sống bình thản thế này. Nghĩ như vậy, sức nặng trên bờ vai không còn khiến cậu cảm thấy bất an, ngược lại an tâm vô cùng. Chuyến bay từ Hồng Kông đến Seoul cũng không phải quá dài, đến nơi, phó đạo diễn sắp xếp chỗ ở cho nhân viên, các diễn chính đều từng người về nhà mình, ngày hôm sau mới bắt đầu quay.
Trợ lý ở Hàn Quốc của Kim Jaejoong từ sớm đã chờ bên ngoài, Jung Yunho đặt hành lý vào trong xe của Kim Jaejoong, thoáng chần chờ.
“Sao vậy?” Kim Jaejoong một tay cầm điện thoại, chuẩn bị gọi, trợ lý vẫn đang sắp xếp vali hành lý ở phía sau, bọn họ đang đứng trước cửa xe, “Cậu về nhà hay qua nhà tớ?”
Trước lúc Jaejoong mở miệng hỏi, Jung Yunho quả thật đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng anh vừa nghe thấy giọng Kim Jaejoong, lại nhìn cậu bận rộn gọi điện thoại sắp xếp công việc, đột nhiên có cảm giác tự hào ‘Người đàn ông này là thuộc về mình’.
Rất khó giải thích cảm giác này, tuy vậy nó lại không ngừng hâm nóng trái tim anh, Jung Yunho nhịn không được đột nhiên vươn tay cầm lấy tay Kim Jaejoong, đẩy cậu vào trong xe, sau đó mình cũng ngồi vào.
Kim Jaejoong hỏi anh: “Đi đâu?”
“Về nhà.” Jung Yunho nắm chặt lấy tay Kim Jaejoong, “Về nhà của chúng ta.”
Anh dùng rất nhiều sức, nhưng Kim Jaejoong lại không nhúc nhích, yên lặng nhìn anh.
Có đôi khí ánh mắt của đàn ông còn giàu cảm xúc hơn phụ nữ, như thể ánh sao trong bầu trời đêm mù mịt, tỏa sáng vô cùng. Dịu dàng, yêu thương, ẩn chứa vô vàn cảm xúc, những tình cảm này đan thành một chiếc lưới rất lớn, Jung Yunho cảm thấy mình đã rơi vào bên trong, không thể nào rời khỏi cũng không muốn rời khỏi.
Kim Jaejoong lấy điện thoại trong túi áo Jung Yunho, tìm dãy số nhà anh rồi đưa cho anh: “Gọi về đi, dù sao đã an toàn về đến nhà, báo một tiếng vẫn tốt hơn.”
Jung Yunho nhận lấy điện thoại, trực tiếp tắt máy: “Không cần, họ sẽ gọi cho trợ lý, có khi còn gọi hẳn cho quản lý.”
Điều anh nói, Kim Jaejoong đương nhiên cũng biết, trước đây cậu không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần, nhưng Jung Yunho chưa từng trực tiếp từ chối liên hệ với trong nhà như vậy. Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, Kim Jaejoong cảm thấy Jung Yunho thế này có chút kỳ lạ, đây không phải phản ứng anh nên có.
Có lẽ anh đã có biện pháp đối phó.
Có lẽ anh còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào.
… Kim Jaejoong nhận ra, cậu còn khẩn trương hơn Jung Yunho, dù cậu đã từng có quá nhiều việc không vui với họ, nhưng đây dù sao cũng là người thân của Jung Yunho, đó là người thân của người mà cậu yêu nhất.
Kim Jaejoong đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức lấy bản thân ra so sánh với người thân, vậy nên mới càng thêm phiền toái.
“Sao vậy? Lại suy nghĩ lung tung à?” Jung Yunho cười nắm chặt tay phải của Kim Jaejoong, nụ cười kia có ma lực kì lạ khiến người ta yên tâm, “Nghĩ nhiều làm gì, lần này chúng ta sẽ không tách ra nữa, dù cậu phải rời khỏi tớ, tớ cũng sẽ không đồng ý.”
Nửa câu sau anh nói trầm thấp mà mạnh mẽ, Kim Jaejoong không hiểu sao lại thấy an tâm, trong lòng cậu hiện giờ rất mâu thuẫn, một mặt muốn có được Jung Yunho lúc tuổi già, một mặt lại không muốn nhìn anh khó xử.
Jung Yunho thấy cậu không nói lời nào, cho rằng cậu còn đang lo lắng, vì vậy nghiêng người ôm cậu vào trong lòng. Kim Jaejoong tận hưởng cái ôm ấm áp, dần dần đưa ra quyết định, đây có lẽ là quyết định ích kỷ nhất trong đời cậu.
Trợ lý dừng xe dưới tầng, hành lý của họ cũng không phải rất nhiều, hai người mỗi người kéo một vali là hết.
Lúc cửa thang máy mở ra, đèn trên hành lang đang bật.
Kim Jaejoong kéo vali đi phía trước, chỉ rẽ một cái là đến nhà bọn họ. Kim Jaejoong đột nhiên dừng lại, Jung Yunho theo kịp, nhìn thấy người đứng ở cửa nhà, rõ ràng không hề kinh ngạc chút nào, phản ứng so với Kim Jaejoong tỉnh táo hơn rất nhiều.
Ánh mắt Jung Ji Hye không cách nào rời khỏi gương mặt Kim Jaejoong, cô không hề biết ngón tay cầm lấy ví của mình đang trở nên trắng bệch vì dùng quá nhiều sức.
“… Hai người…” Jung Ji Hye rốt cuộc chịu nhìn đến anh trai của mình, nhưng Jung Yunho lại đi đến bên cạnh Kim Jaejoong, buông balo nắm tay Kim Jaejoong.
Jung Ji Hye cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày, anh trai mình sẽ cùng người mà cô đã từng thích nhất, tay cầm tay đứng trước mặt mình.
Vốn tưởng bọn họ sẽ có chút ngại ngùng, vốn tưởng bọn họ sẽ suy nghĩ đến cảm xúc của mình, vốn tưởng rằng… Bản thân rất quan trọng.
Jung Ji Hye chỉ muốn chạy đi ngay, nhưng hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Kim Jaejoong nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, như thể bao nhiêu năm qua chưa từng thay đổi.
Kim Jaejoong tiến lên trước một bước, lấy chìa khóa mở cửa: “Đến lâu chưa? Chắc em mệt lắm đúng không, mau vào ngồi.”
Cậu bước vào trước, lấy một đôi dép lê mới tinh trong tủ giày, đặt ở trước cửa ra vào.
Jung Ji Hye cắn môi, im lặng đứng nguyên tại chỗ, Jung Yunho đột nhiên đẩy cô một cái, xoa xoa đầu cô: “Đứng đờ ở đây làm gì, mau vào đi.”
Cô ra vẻ lưỡng lự bước vào cửa, mắt vừa nhìn thấy đôi dép lê, trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu.
“Ji Hye muốn uống gì? Trong nhà hình như có nước trái cây.” Kim Jaejoong vừa cởi áo khoác, vừa dùng điều khiển điều chỉnh độ ấm, cậu mở tủ lạnh lấy chai nước nho, “Hình như em thích uống loại này, nếu anh nhớ không lầm.”
Jung Ji Hye rời mắt, không nhìn Kim Jaejoong: “Em không uống gì cả, anh không cần phải lấy đâu.”

Kim Jaejoong cười nhẹ, đặt ly nước trái cây lên bàn bên cạnh Jung Ji Hye.

Oct 28, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 83

Chapter 83
Kim Jaejoong cùng biên kịch sửa chữa kịch bản trong phòng nghỉ giản dị dựng tạm thời, nửa giờ sau đã hoàn tất. Nhà sản xuất bên kia còn gọi hai cuộc tới thúc giục, mấy cảnh này đã quay từ sáng đến giờ, nói không chừng còn phải kéo dài đến đêm, ngày mai họ phải về Hàn Quốc quay tiếp, tối hôm nay dù thế nào cũng phải hoàn thành.
Đúng lúc Kim Jaejoong đi ra khỏi phòng nghỉ, Park Yoochun đang cầm ly cà phê chậm rãi đi tới chỗ cậu, Kim Jaejoong đứng đó chờ gã.
“Đi mua cà phê một mình à?" Kim Jaejoong đưa kịch bản cho Park Yoochun. Không đợi Park Yoochun trả lời, cách đó không xa Shim Changmin đi tới. Từ phương hướng có thể nhận ra, hai người kia rõ ràng cùng nhau trở về, Kim Jaejoong không tò mò họ cùng ra ngoài làm gì, chỉ tò mò tại sao hai người phải một trước một sau đi về.
Park Yoochun vươn tay nhận lấy kịch bản, không thèm để ý đến câu hỏi của Kim Jaejoong, đại khái là biết rõ Shim Changmin ở phía sau, vậy nên không dừng bước lại, trực tiếp đi vào trường quay.
Nhân viên công tác vừa thấy đạo diễn cùng nhân vật chính trở về, lập tức tinh thần phấn chấn vô cùng, vội vàng chuẩn bị, chỉ còn lại ba cảnh, quay sớm xong sớm, ngày mai còn phải lên máy bay, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội này đi thăm quan Hồng Kông rồi mua ít đồ. Kim Jaejoong ngồi trên ghế đạo diễn, vắt chân, nhìn quay phim điều chỉnh cự ly, nghe mọi người bàn luận náo nhiệt, cười nói: “Hôm nay nếu xong việc sớm, tôi mời mọi người cùng đi ăn một bữa.” Nói xong cười nhìn Park Yoochun đang chăm chú học thuộc kịch bản, gọi “Này” “Này” vài tiếng: “Lát em cố gắng một chút một lần thì qua đi, tất cả mọi người phải dựa vào em để kiếm cơm ăn đấy.”
Shim Changmin đúng lúc đi tới, trợ lý đưa kịch bản đã sửa xong cho cậu, lời kịch không nhiều lắm, phần lớn chỉ là từ cảm thán. Phó đạo diễn thấy cậu, dùng sức vỗ vỗ vai: “Changmin, bọn tôi đang nói về hai cậu đấy, lát cố gắng tìm cảm xúc, nếu một lần mà qua, đạo diễn Kim sẽ mời mọi người đi ăn!”
Shim Changmin cười cười, nhìn thoáng qua Park Yoochun.
Park Yoochun thản nhiên nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Ái chà, được được được, hết sức là được rồi! Đến đến, mọi người mau dọn đồ trong trường quay rồi kiểm tra lại đi, năm phút sau chúng ta bắt đầu quay. ” Phó đạo diễn không quá thân với Park Yoochun và Shim Changmin, đùa một câu liền vội vàng thu xếp công việc. Nhưng Kim Jaejoong lập tức nhận ra không ổn, hai người vừa rồi còn bình thường, sao giờ đã như người xa lạ thế kia.
Park Yoochun lòng rất sâu, người bình thường rất khó lại gần gã, Shim Changmin lại có thể dễ dàng biết gã suy nghĩ gì, nhiều năm sống ở nước ngoài, hai người họ vẫn có thể giữ vững sự ăn ý cao độ.
Quan hệ như vậy bền vững hơn hai mươi năm, Kim Jaejoong chưa bao giờ ngờ tới hai người cũng sẽ cãi nhau, tuy không quá tin tưởng, nhưng tình huống xảy ra ngay trước mắt. Kim Jaejoong cảm thấy mình phải nói gì đó, dù sao họ giờ là diễn viên, tâm trạng mà không điểu chỉnh tốt sẽ rất khó nhập vai, huống chi còn là cảnh nóng độ khó cao nhất.
“Hai đứa…” Kim Jaejoong do dự cả buổi, “Chuẩn bị xong chưa?”
Park Yoochun khép lại kịch bản, đứng lên để stylist kiểm tra lại lần cuối.
Shim Changmin vẫn đứng đó, đặt kịch bản xuống. Kim Jaejoong thống nhất lại cách quay với quay phim, sau đó đi đến bên giường thảo luận với họ lần cuối.
Kỳ thật cảnh nóng dù quay thế nào cũng chỉ có mấy bước, những phim điện ảnh muốn chiếu khắp quốc tế thế này không thể quay quá rõ ràng. Vậy nên việc lộ nửa người trên hay lộ nhiều hơn, tất cả đều phải đắn đo suy nghĩ cẩn thận, nếu không phim thật vất vả quay ra, lúc xét duyệt lại bị cắt thì nguy.
Kim Jaejoong đi tới cửa, đá một cái: “Thế này này, lát phải đá mạnh như vậy.”
Shim Changmin đi qua đá thử.
“Em chỉ cần dùng lực đá là được, dù sao lát còn có phân cảnh quay cận cảnh lúc đá cửa.” Kim Jaejoong vỗ vỗ tay, bảo mọi người chuẩn bị.
Chính thức quay.
Shim Changmin chặn ở cửa ra vào, đứng mặt đối mặt với Park Yoochun. Park Yoochun một tay kéo vali, ánh mắt trốn tránh, ra vẻ do dự, dưới cái nhìn nóng bỏng của Shim Changmin, gã lại càng thêm bất an.
“Vì sao nhất định phải đi? Vì sao không thể ở lại?”
Giọng Shim Changmin vừa mới vang lên, Kim Jaejoong liền không kìm được ngẩng đầu nhìn cậu, tuy không biết tại sao, nhưng lời thoại Shim Changmin đọc lên không giống với kịch bản viết.
Diễn viên đều có không gian phát huy của riêng mình, Kim Jaejoong là đạo diễn giỏi, tất nhiên sẽ không hô cut vào lúc này.
Màn hình giám sát trước mặt Kim Jaejoong chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Park Yoochun, góc quay khác được chiếu trên màn ảnh chỗ phó đạo diễn. Trong tiềm thức, Kim Jaejoong rất yên tâm với Park Yoochun, tuy chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự thay đổi từ cảm xúc đến biểu lộ của gã.
Park Yoochun không nói gì, ánh mắt dừng lại trên người Shim Changmin không đến một giây liền vội vàng rời đi.
Ai cũng có thể nhìn thấy ngón tay đang nắm lấy vali của gã đang dùng sức siết chặt, quay phim phụ trách chi tiết nhỏ rất lão luyện bắt lấy cảnh này.
Shim Changmin cũng chú ý tới vali của gã, người hơi di động đã bị Park Yoochun tìm được khoảng trống đẩy cửa. Một người muốn đi ra ngoài, một người ngăn cản, sức của Shim Changmin lớn hơn, Park Yoochun lúc giằng co lại bị cướp mất vali, mới có một chân bước ra ngoài cửa.
Park Yoochun nhìn cậu, nở nụ cười trào phúng
Tay Shim Changmin khựng lại giữa không trung, cuối cùng lúc hạ xuống vai Park Yoochun, dùng sức rất lớn, Park Yoochun bị ép lùi ra phía sau, sau đó liền nghe thấy Shim Changmin nói: “Cậu không được đi đâu cả, cậu ở lại đây đi.”
Giọng cậu có chút kỳ lạ, Kim Jaejoong ngồi sau màn hình giám sát cũng có thể cảm nhận thấy sự không ổn. Với biểu hiện lúc này của Shim Changmin, hành động cậu không quá giống với đóng kịch, hơn nữa vài câu lời thoại bị thay đổi, tuy thay đổi không lớn nhưng hiệu quả chỉnh thể cũng đang đổi theo, nếu tiếp tục theo tiết tấu này, cảnh nóng sẽ biến thành có chút cưỡng ép.
Phó đạo diễn và Kim Jaejoong liếc nhìn nhau, Kim Jaejoong lại nhìn bọn họ, ngón tay giật giật ý bảo tiếp tục.
Park Yoochun lui ra sau một bước, chân dán vào mép giường: “Yun Hee, chúng ta nên trải qua cuộc sống bình thường, đây là lời cậu nói. Nếu chúng ta không thể tiếp tục vậy đừng có tiến xa hơn theo hướng sai, rời xa nhau sẽ tốt cho cả tớ lẫn cậu.”
“Không được đi.”
“Tớ nhất định phải đi.”
Shim Changmin đột nhiên dùng sức đẩy gã xuống giường, hét lớn: “Tớ nói không được đi!”
Park Yoochun ngồi trên giường, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt Shim Changmin. Chỉ ba giây, lại như thổ lộ toàn bộ cảm tình chất chồng dưới đáy lòng rất nhiều năm.
Trên thế giới này, không phải tất cả mối tình đều có thể tìm được một lối thoát, cũng không phải tất cả các câu chuyện đều có kết thúc tốt đẹp, có vài câu chuyện thường chỉ có mở đầu, diễn biến ngắn ngủi rồi cuối cùng vỡ tan.
Dù là Park Yoochun hay Han Hee, đều là người mẫn cảm nhất, lại cũng là người rất kiên cường.
Dù mũi Park Yoochun đã đỏ bừng, nhưng vẫn không cách nào thấy nước mắt trong mắt gã. Gã nhất định sẽ đi, sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì mối tính này.
Park Yoochun chống hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn Shim Changmin, giọng gã vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Cậu giữ tớ lại thì có tác dụng gì ? Chẳng có gì thay đổi cả, chúng ta sẽ chẳng có ai biến thành phụ nữ, cả hai người đều là đàn ông, vậy có cơ hội sao? Chúng ta có cơ hội sao?”
“Đừng nói nữa, cậu im lặng đi.” Shim Changmin nghiêng người che miệng gã, thân hình cậu thon dài, độ cong giữa cổ với vai tựa như một đường cong xinh đẹp, “Tớ xin cậu đừng nói nữa, được không? Đừng nói nữa, đừng đi… Đừng đi…”
Park Yoochun bị cậu chậm rãi đè xuống giường, Shim Changmin bắt đầu cẩn thận hôn gã, miệng vẫn không ngừng nói gì đó. Park Yoochun nghe không rõ, lại có thể cảm nhận được nhiệt độ môi cậu truyền đến, tựa như một khối sắt nóng hổi nung trên người gã.
Trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh bị lãng quên, áo phông trên người gã bị kéo ra, ngón tay Shim Changmin trượt dọc theo eo gã chậm rãi dò xét xuống bên dưới.
Park Yoochun nhìn trần nhà, đột nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Yun Hee?”
Gã không đợi Shim Changmin đáp lời, nói tiếp: “Chúng ta có hi vọng không? Cậu vẫn sẽ kiên trì chứ?”
Shim Changmin đã hôn đến thắt lưng Park Yoochun, đột nhiên dừng lại toàn bộ động tác. Park Yoochun quay mặt sang một bên, ở nơi Shim Changmin không nhìn thấy nhắm mắt lại, nước mắt chảy theo khóe mắt, nhỏ xuống giường.
Tất cả mọi người ở đây đều không nói gì, phó đạo diễn đã đứng lên, ông rời khỏi màn hình giám sát, nhìn thẳng vào hai người.
Có lẽ thời gian này ông không quá tin tưởng diễn xuất của Shim Changmin, cũng có lẽ kịch bản về tình cảm đồng tính vốn đã có độ khó cao, ông không hề ngờ tới kịch bản sau khi sửa chữa sẽ đạt đến hiệu quả như thế này, quả thật khiến ông chỉ muốn vỗ tay khen ngợi.
Phần cuối cảnh này, Lee Yoon Hyun im lặng hồi lâu rồi thở dài một hơi, anh sẽ nhẹ nhàng nói với Han Hee: “Tớ xin lỗi.”
Mà Shim Changmin lúc này đang trong trạng thái ngây ngẩn, cậu dùng hai tay chống đỡ cơ thể mình, ánh mắt nhìn Park Yoochun có chút giật mình. Đại khái chừng bảy tám giây sau, cậu đột nhiên cúi người, dùng sức hôn lên tai Park Yoochun: “… Tớ xin lỗi.”
Kim Jaejoong vung tay lên, hô: “Cut ——!”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bấm máy đến giờ, sau khi đạo diễn hô cut, quay phim cùng trợ lý đều không có phản ứng, mọi người đều bị khung cảnh trước mắt dẫn dắt, cấp thiết muốn xem tiếp.
Kim Jaejoong vỗ tay: “Còn chờ gì nữa, mau dọn dẹp đi, lát đi liên hoan.”
Mọi người lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, trợ lý vội vàng cầm áo khoác chạy tới phủ thêm cho Park Yoochun.
Park Yoochun hít hít mũi, nhận khăn tay trợ lý đưa tới, vừa định tìm góc không người lau mặt mũi, đột nhiên sau lưng bị người chọc chọc, nhìn lại hóa ra là Kim Jaejoong.
“Em diễn được không?” Park Yoochun còn nói đùa, nhưng mũi cùng mắt đều đỏ bừng.
Kim Jaejoong nhìn gã một hồi, sau đó dùng sức vỗ vai gã: “Không hổ là vua màn ảnh, sau này phải hợp tác với hyung nhiều hơn đấy.”
Park Yoochun ném khăn giấy đã dùng về phía cậu: “Nghĩ hay nhỉ.”

Kim Jaejoong không nói gì nữa, thừa dịp Park Yoochun thay quần áo lại cùng phó đạo diễn xem lại cảnh vừa rồi một lần. Lần này quả thật chỉ một lần là qua, dù một khuyết điểm nhỏ cũng không thấy.