Chapter
86
Khi bộ phim gần
quay xong, công ty đầu tư bên nước Mĩ tổ chức một buổi họp thảo luận vấn đề thị
trường chiếu phim điện ảnh, Kim Jaejoong đi ba ngày, lúc trở lại còn mang theo
một tin tốt.
Jung Yunho ngồi
trên ghế salon xem gì đó, trong tay cầm rất nhiều giấy tờ tài liệu.
Anh dạo gần
đây gần như đêm nào cũng đọc những thứ này, Kim Jaejoong rất ít khi hỏi anh
chuyện làm ăn, lại không kìm được lòng hiếu kỳ. Hôm nay cậu trở về, không báo
trước cho Jung Yunho, vậy nên khi mở cửa chỉ thấy trong phòng khách bật một chiếc
đèn duy nhất. Bóng lưng cao lớn của Jung Yunho dưới ánh đèn tạo thành một chiếc
bóng thon dài.
Nghe được tiếng
động, Jung Yunho quay đầu sang nhìn: “Về rồi à? Sao không nói với tớ?” Hành lý
của Kim Jaejoong không nhiều lắm, tuy vậy Jung Yunho vẫn nhanh chóng đi tới,
thay cậu xách hành lý vào phòng khách.
Trong phòng
khách bật lò sưởi rất vừa phải, Kim Jaejoong cởi áo khoác, nằm trên ghế salon.
Jung Yunho lấy
nồi súp nấu từ trưa từ trong tủ lạnh ra: “Ăn cơm trưa? Để tớ hâm lại súp.”
Kim Jaejoong
gối đầu lên cánh tay, nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, thấy anh còn
không thuần thục, loay hoay lấy bát và thìa, dưới đáy lòng tự nhiên tràn ngập cảm
giác hạnh phúc vô cùng.
“Yunho.” Kim
Jaejoong đột nhiên gọi anh, “Lịch trình sang năm của cậu đã đầy chưa?”
“Chưa.”
“Trong máy
tính của cậu có không? Mở ra tớ xem nào.”
Jung Yunho tắt
bếp, bưng súp ra. Từ lần trước Kim Jaejoong động viên anh xuống bếp nhiều hơn,
anh quả thật chăm chỉ luyện tập nấu súp, nếu trình độ trước kia chỉ ở mức mẫu
giáo, vậy hiện đại đã là tốt nghiệp trung học. Nhưng mà anh trời sinh không hợp
với công việc nội trợ, phòng bếp bị anh bày bừa loạn hết lên.
Kim Jaejoong
uống một ngụm, ngạc nhiên: “Ngon lắm.”
Mỗi đầu bếp đều
thích nghe người khác khen ngợi, Jung Yunho cũng vậy. Anh cầm chân Kim Jaejoong
đặt lên chân mình, nhẹ nhàng xoa bóp cơ bắp cho cậu như trên hướng dẫn.
Những hình ảnh
này thật ra đã xuất hiện trong lòng Jung Yunho từ rất nhiều năm trước, chẳng
qua là khi đó tuổi còn trẻ, chẳng bao giờ ngờ tới hóa ra hai người muốn ở bên
nhau lại sẽ gặp nhiều khó khăn như vậy. Giờ đây một lần nữa có được người này,
anh chỉ biết càng thêm quý trọng, muốn cùng Kim Jaejoong vượt qua những ngày
sinh hoạt bình thường.
Cùng nhau dạo
phố, cùng nhau đi mua thức ăn, cùng nhau nấu cơm rồi lại ăn cơm. Lúc xem phim dựa
vào nhau, kể những việc lặt vặt trong ngày, cậu bóp vai cho tớ, tớ xoa đầu gối
cho cậu.
Kim Jaejoong
chỉ máy tính: “Cậu mở lịch trình của cậu cho tớ xem đi.”
Jung Yunho rất
nghiêm túc xoa bóp chân cho cậu, không ngẩng đầu lên nói: “Tạm thời không sắp xếp
công việc gì cả, làm sao vậy?”
“Không sắp xếp
gì cả?” Kim Jaejoong ngồi xuống, cơ thể cậu rất mềm, dù đang ở tư thế này vẫn
có thể tựa vào vai Jung Yunho, “Không nhận việc gì hết à? Không nhận phim mới
luôn sao?”
“Ừ, không nhận.”
Kim Jaejoong
từ trên ghế salon nhảy dựng lên, chạy tới mở hành lý, bên trong có đặt một sấp
tài liệu.
“Mấy ngày tới
xem thử kịch bản này đi, tớ tốn rất nhiều công sức mới lấy được cho cậu đấy.”
Jung Yunho nhận
lấy, là một bộ phim Mỹ, tiếng Anh của anh rất bình thường, chỉ đại khái lật
qua, biên kịch cùng nhà sản xuất đều là người chuyên nghiệp. Khoan nói đến những
điều khác, chỉ riêng cái tên này cũng đủ khiến Jung Yunho hoảng sợ, dù nói anh
được xem như vua màn ảnh châu Á, nhưng vị đạo diễn này thật sự quá nổi tiếng,
Jung Yunho nhịn không được nhìn Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong
khi đắc ý nhìn đáng yêu vô cùng, nhướn lông mày tranh công: “Sao nào? Có hứng
thú không?”
Tuy chỉ là
nhân vật nhỏ, nhưng diễn viên Hàn Quốc có thể nhận vai khách mời ở Hollywood đã
điều cực kỳ không dễ dàng chút nào, Jung Yunho đương nhiên sẽ động tâm.
Trong lúc
hưng phấn tràn ngập đầu, anh thiếu chút nữa đã gật đầu đồng ý, nhưng khi ánh mắt
chạm đến đống tài liệu bên cạnh, Jung Yunho đột nhiên im lặng. Một lát sau, anh
trả lại kịch bản cho Kim Jaejoong, giọng bình tĩnh vô cùng: “Cơ hội này rất tuyệt
vời, nhưng mà thôi, tớ có dự định khác rồi.”
“Hả?” Kim
Jaejoong căn bản không ngờ tới Jung Yunho sẽ từ chối, lần này bên đầu tư định mời
hai diễn viên châu Á nhằm mở rộng thị trường ở khu vực này, từ một tháng trước
Kim Jaejoong đã liên hệ với họ, lần này đi Mĩ đã gặp mặt trực tiếp bàn bạc,
nhưng cơ hội tốt như vậy Jung Yunho lại bảo thôi, “Sao vậy? Vì sao cậu không nhận?
Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả thị trường Âu Mỹ à?”
Jung Yunho nhìn
cậu, ánh mắt bình tĩnh không có lấy một gợn sóng, ánh mắt này khiến cho Kim
Jaejoong cảm thấy an tâm vô cùng: “Hiện giờ chuyện quan trọng nhất của tớ là
khôi phục sức khỏe cậu, sau đó đợi đến sang năm xem cậu có nhận được giải đạo
diễn xuất sắc nhất không. Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, dù sao
cơ hội sau này vẫn sẽ còn, lần này thôi bỏ đi.”
Kim Jaejoong đương
nhiên biết rõ anh không nói thật, nhưng người quả thật là loài sinh vật vô cùng
kỳ lạ, biết rất rõ đó chỉ là lời nói dối, vậy mà lại có thể vui vẻ vì lời nói dối
ấy.
Kim Jaejoong vui
vẻ một hồi, sau đó tiếp tục hỏi: “Đến cùng là vì cái gì?”
Jung Yunho ôm
cậu vào trong lòng: “Không có gì, giờ nếu tớ đi Mĩ đóng phim, sẽ phải mất mấy
tháng không gặp được cậu, vừa mới bắt cậu được có mấy ngày, giờ đi cậu chạy mất
thì sao?”
Anh nói như
đương nhiên, Kim Jaejoong bị biểu cảm giả vờ nghiêm túc của anh chọc cười: “Tớ
là phạm nhân à? Tớ bị cậu bắt từ lúc nào!”
“Không đúng
à?” Jung Yunho ôm chặt lấy cậu, nghiêm túc nói: “Tớ nói cho cậu biết, Kim
Jaejoong, về sau lúc không đi làm thì không được về nhà sau 12 giờ, quán bar
các kiểu cũng không được đi.”
Kim Jaejoong trừng
mắt: “Cậu muốn tạo phản à!”
“12 giờ thôi
đấy, đây là giờ giới nghiêm, không nghe lời sẽ bị đánh.”
“Tớ thấy cậu
đúng là muốn tạo phản rồi!” Kim Jaejoong giãy dụa muốn đứng lên dạy dỗ anh, Jung
Yunho lại đột nhiên ôm lấy cậu xoay người, Kim Jaejoong bị đè xuống ghế salon,
tứ phía đều bị chặn, không cách nào nhúc nhích.
Kim Jaejoong đương
nhiên biết rõ tình cảnh hiện tại rất bất lợi, nheo mắt lại, nhe răng: “Cậu muốn
làm gì?”
Dù cậu làm mặt
quỷ kiểu gì, Jung Yunho đều cảm thấy đáng yêu, nhịn không được hôn một cái, rồi
lại hôn tiếp, hôn từ mắt, mũi, sau đó nghiêm mặt nói: “Hôn tớ.”
“Không hôn.”
“Ngoan.”
Kim Jaejoong tiếp
tục nhe răng: “Không ngoan.”
Jung Yunho bị
cậu chọc cho tà hỏa trong lòng liên tục bốc lên, cũng mặc kệ Kim Jaejoong có
nghe lời hay không, cúi đầu xuống ngậm lấy miệng Kim Jaejoong.
Từ xưa tới
nay, hôn lúc nào cũng dễ dàng dẫn đến lau súng cướp cò, huống chi còn đang ở
nhà. Nhưng Kim Jaejoong đã ngồi hơn mười giờ trên máy bay, Jung Yunho không nỡ
để cậu quá mệt mỏi, xong việc liền ôm cậu đi tắm rửa.
Kim Jaejoong mơ
mơ màng màng tỉnh lại đã nằm trên giường, Jung Yunho ôm cậu, dùng khăn lau tóc
cho cậu.
“Tớ muốn uống
nước.”
Jung Yunho lấy
nước ấm đút cho cậu uống, nhớ tới vừa rồi khi tắm cho cậu nhìn thấy vết bầm, hỏi:
“Trên đùi sao lại có vết bầm?”
May mắn Kim
Jaejoong không còn sức mở to mắt, bộ dạng yếu ớt lúc này rất thích hợp nói dối
rồi giả bộ ngủ luôn: “Chẳng may ngã.”
“Sao lại ngã?”
Kim Jaejoong đương
nhiên sẽ không nói cho anh biết, mình ở quán bar uống nhiều quá nên trượt chân,
hơn nữa vết bầm này đã đỡ rất nhiều, hôm mới ngã chỗ đó còn vừa tím vừa sưng rất
đáng sợ.
Nhất thời không
nghĩ ra trả lời thế nào, Kim Jaejoong dứt khoát giả bộ mệt mỏi, lông mi nhíu lại
ra vẻ muốn ngủ.
“Thôi được rồi,
ngủ đi.” Jung Yunho vội vàng dỗ cậu, động tác trên tay càng thêm chậm rãi, chờ
đến khi anh lau khô tóc của Kim Jaejoong, cánh tay đã tê thiếu chút nữa không cử
động được.
Ngày hôm sau Kim
Jaejoong tỉnh lại phát hiện phòng để quần áo loạn hết lên, có vài bộ cậu mang về
để giặt cũng bị Jung Yunho trực tiếp nhét vào tủ.
Cậu mặc dù không
quá ám ảnh về việc sạch sẽ, nhưng lại không chịu được hành vi lôi thôi như vậy.
Hôm qua còn phải ngạc nhiên với khả năng của Jung Yunho, hôm nay lập tức vất bỏ
suy nghĩ đó, quả nhiên không thể để Jung Yunho đụng tới việc nội trợ, căn bản
chỉ đang quấy rối mà thôi.
Cậu lấy đống
quần áo loạn như cào cào kia xuống, cho vào túi mang xuống hiệu giặt dưới tầng.
Cậu lại đi đến
cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn sáng, lúc về vừa mới bày đồ ăn ra bàn, Jung Yunho đúng
lúc dậy. Kim Jaejoong đợi anh rửa mặt xong liền định dạy anh phải sắp xếp đồ đạc
thế nào, không ngờ Jung Yunho vừa ngồi xuống đã xụ mặt nhìn cậu.
“Cậu đi uống
rượu ở Mĩ.” Jung Yunho không hề hỏi mà dùng giọng điệu khẳng định luôn.
Kim Jaejoong
đã quên sạch sẽ việc này, bị lộ tẩy, cậu vội vàng nghiêm túc, có chút phô
trương thanh thế trả lời: “Cậu làm rối tung tủ quần áo của tớ lên rồi, sáng sớm
nay tớ vừa mới phải mang đi giặt lại xong!”
Hai việc này
quá chênh lệch nhau, Jung Yunho bình tĩnh nghe cậu hét xong, mặt không đổi sắc
nói: “Tớ mua cho cậu, tất cả những quần áo bị bẩn, tớ mua lại cho cậu hết.”
Kim Jaejoong nhướn
mày, không thể nào phủ nhận câu trả lời của Jung Yunho khiến cả thể xác và tinh
thần cậu đều rất dễ chịu.
Cũng không phải
vì thiếu chút tiền ấy, nhưng nếu người nói ra câu đó là người mình thích vậy sẽ
khiến cho bản thân cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Jung Yunho thấy
cậu cười, đột nhiên vỗ bàn một cái, sắc mặt còn khó nhìn hơn lúc trước: “Cậu
còn chưa nói cho tớ biết, cậu uống rượu đúng không?”
“Đâu có, tớ bận
muốn chết, làm gì có thời gian đi uống rượu.” Kim Jaejoong cúi đầu ăn cơm, thuận
tay gắp một miếng chân giò hun khói vào trong bát Jung Yunho.
“Cậu không chịu
nói thật đúng không?”
“Tớ không uống
mà.”
Jung Yunho nhìn
cậu một hồi, nhụt chí đánh nhẹ một cái lên tay Kim Jaejoong: “Còn nói dối nữa,
cậu đã bị người ta bán đứng rồi! Chỉ giỏi khiến tớ lo thôi.” Nói xong kéo tay Kim
Jaejoong qua, đánh nhẹ thêm một cái nữa, “Tớ cảnh cáo cậu lần nữa, không được
phép uống rượu.”
Nói xong lại
suy nghĩ một chút, bổ sung: “Không được đi bar, còn có giờ giới nghiêm nữa.”
Kim Jaejoong vẫn
cúi đầu ăn cơm, Jung Yunho nói một câu, cậu liền gật đầu một cái, nhìn thoáng
qua có vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng Jung Yunho hiểu rất rõ tên xấu xa này, một khi
mà thả ra chẳng biết sẽ phá đến mức nào nữa.
Cơm nước xong
xuôi, Jung Yunho có việc phải đi ra ngoài, Kim Jaejoong đến trường quay, hai
người không cùng đường nên tự lái xe. Jung Yunho lên xem, lấy mấy túi tài liệu
ra kiểm tra một lần nữa, xác nhận không có vấn đề mới giẫm chân ga xuất phát.
No comments :
Post a Comment