Nov 30, 2016

[RLYJ10Y] Extra 1.3

Extra 1: White Day – Đêm Thất tịch
Part 3


Kim Junsu lắc đầu, động tác đáng yêu vô cùng khiến trường quay lại sôi trào.
“Vậy mời hai người đứng bên này.” Chu Đồng vội vàng dẫn hai người tiến lên trước vài bước, “Chúng ta cùng quay trở lại thảm đỏ nào.”
Hà Quýnh cố ý nhìn xuống kịch bản trong tay, cao giọng nói: “Khách mời kế tiếp chính là —— Đạo diễn Kim Jaejoong cùng nam chính Jung Yunho! Xin mời!”
“Ah ——!!!” Tiếng la hét lần này thật sự rất đáng sợ! Hà Quýnh hiển nhiên đã bị khán giả dọa sợ, tuy phần này đã có trong kịch bản chương trình từ trước, nhưng phản ứng mãnh liệt đến mức này thì rõ ràng không nằm trong phạm vi dự đoán của anh. Mấy cô bé này sao giọng lại to vậy! Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chu Đồng miệng cười ngoác đến tận mang tai, lúc Kim Jaejoong cùng Jung Yunho bắt đầu bước xuống bậc thang, cô cùng với hơn nghìn khán giả trong trường quay cùng nhau vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Hà Quýnh ra vẻ bị kích động đến run cả người, thật lòng giơ ngón trỏ về phía khán giả.
Những người đã từng xem buổi công chiếu phim đầu tiên đều biết, ngày đó là Kim Jaejoong cầm tay Jung Yunho đi thảm đỏ. Hôm nay Kim Jaejoong ăn mặc khá đơn giản, một chiếc áo lông màu xanh phối hợp với quần trắng bó sát người, cậu đứng cạnh Jung Yunho, chẳng khác nào chàng trai tuấn tú tuổi đôi mươi. Jung Yunho lại mặc vest, áo sơ mi trắng, vest đen, trang phục được cắt may tỉ mỉ làm nổi bật đường cong hoàn mỹ của anh, cả người anh tỏa ra sức quyến rũ chín chắn của người đàn ông trưởng thành, khiến biết bao cô gái trong trường quay tim đập thình thịch.
Kim Jaejoong không khoác tay trái vào tay Jung Yunho, trước lúc hai người xuất hiện, Jung Yunho đã bảo cậu làm như vậy, nhưng Kim Jaejoong không phối hợp, vì vậy Jung Yunho liền cầm lấy tay cậu, dắt cậu đến trước mặt mọi người.
Bậc thang không nhiều lắm, chỉ chừng hơn mười bậc, nhưng lúc này, tất cả mọi người đều như ngừng thở, thậm chí có người còn bất giác nắm chặt hai tay, các cô nhìn chằm chằm vào hai người giữa sân khấu, họ một đen một trắng, một người bả vai dày rộng, vững chãi như núi cao, người kia lại dịu dàng đáng yêu, đường nét khuôn mặt đẹp đến chói mắt đang bất giác nhuộm một tầng đỏ ửng.
“Đáng yêu quá! Đáng yêu quá!!!”
“Ah ah ah ah!!!! Không chịu được nữa rồi, muốn khóc quá!”
“YunJae…”
Chu Đồng đột nhiên vươn tay về phía khán đài, làm động tác “suỵt”, mọi người hiểu ý, cố gắng kìm nén không để bản thân tạo ra tiếng động quá lớn.
Kim Jaejoong đã lăn lộn trong giới giải trí gần hai mươi năm, dù trong lòng không muốn nhưng trước mặt mọi người, cậu vẫn cố gắng thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, vì vậy khi đi đến giữa bậc thang, cậu chủ động rút tay ra khỏi tay Jung Yunho, sau đó rất tự nhiên khoác tay anh.
Jung Yunho đi đến giữa sân khấu, khí thế quá mức mạnh mẽ, đặc biệt là chiều cao 1m86 của anh, đứng trước mặt Hà Quýnh thật sự rất chênh lệch.
Hà Quýnh cố ý lấy mình ra đùa giỡn, chủ động thừa nhận: “Tôi thật sự không muốn đứng ở chỗ này, tôi cảm thấy áp lực của mình quá lớn!”
Jung Yunho cười ngại ngùng.
Chu Đồng hỏi: “Chiều cao chính xác của anh là bao nhiêu vậy?”
“186.” Jung Yunho đáp, “Lúc không đi giầy.”
Hà Quýnh “Oa” một tiếng, lại hỏi Kim Jaejoong bên cạnh: “Vậy anh Kim Jaejoong thì sao? Tôi thấy anh cũng rất cao mà.”
Kim Jaejoong kinh ngạc nhìn anh, không hề nghĩ tới mình sẽ bị hỏi cái này.
“… Ừm… Tôi…” Kim Jaejoong do dự một hồi, ánh mắt bất an nhìn Jung Yunho, “Chiều cao của tôi là 180.”
Hà Quýnh không khỏi nhướn mày, con số này hiển nhiên không thuyết phục cho lắm, mọi người ai cũng có thể nhận ra chiều cao hai người chắc chắn không chỉ chênh lệch nhau 6cm, Kim Jaejoong chỉ đứng đến tai Jung Yunho, nói cậu cao 178 thì còn có khả năng.
Jung Yunho đột nhiên chen ngang: “Đấy là khi cậu ấy đi giày.”
Hà Quýnh hiểu ra gật đầu, cả trường quay cũng xôn xao theo. Tiếng xôn xao này không hề mang theo sự ác ý, tất cả mọi người dùng ánh mắt “hiểu rõ” nhìn hai người trên sân khấu, mang theo ham muốn vạch trần hai người một cách mãnh liệt.
Dựa theo trình tự thì phải phỏng vấn đạo diễn trước.
“Chúng ta sẽ bắt đầu với anh Kim Jaejoong nhé, xin mời đạo diễn Kim giới thiệu qua cho mọi người về bộ phimKhúc chuyện xưa!”
Kim Jaejoong tay phải vẫn còn đang khoác tay Jung Yunho, Chu Đồng vừa định cầm micro thay cậu, đúng lúc thấy Jung Yunho bước lên trước một bước, đưa micro đến bên miệng Kim Jaejoong, không xa không gần, khoảng cách phù hợp vô cùng.
“Đầu tiên,Khúc chuyện xưakể về chuyện tình xảy ra ở Thượng Hải, Trung Quốc hơn 100 năm trước, trong thời loạn lạc, khi đối mặt với tình yêu, hai người có thái độ khác nhau, sau bao băn khoăn trăn trở, nam chính nữ chính đã đưa ra lựa chọn khác nhau. Đây là một câu chuyện khá buồn, nhưng ẩn chứa rất nhiều điều ý nghĩa bên trong, tôi hi vọng mọi người xem xong có thể cảm nhận được điều tôi muốn truyền tải, tôi đã gửi gắm thông điệp vào rất nhiều tình tiết, có thể nói là rất chi tiết, tỉ mỉ.Khúc chuyện xưathật sự là một bộ phim xứng đáng với thời gian bạn bỏ ra, mọi người nhất định phải đi xem đấy!” Kim Jaejoong nói xong còn nghịch ngợm nháy mắt với khán giả bên dưới, “Các bạn đã xem hết chưa?”
“Rồi ạ ——!!!” Câu trả lời đồng thanh trước sau như một, Hà Quýnh cũng chẳng buồn nghiên cứu xem các cô đã tập luyện trước hay chưa.
Kim Jaejoong thỏa mãn gật đầu, xấu hổ cười.
Nhưng vấn đề là tại sao cậu lại xấu hổ, mọi người chỉ nói là đã đi xem phim của cậu thôi mà. Chu Đồng đứng bên cạnh cũng cười ngây ngô, Hà Quýnh nhịn không được nhắc nhở cô: “Cô có vấn đề gì muốn hỏi đạo diễn Kim không?”
Chu Đồng chợt phản ứng lại, gật đầu lia lịa: “Đạo diễn Kim, anh xem tôi có thể đóng vai nào trong phim không? Nhân vật gì cũng được, kể cả diễn viên khách mời, gì tôi cũng diễn hết!”
Kim Jaejoong nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cũng được, tôi sẽ mời cô làm nữ chính bộ phim tiếp theo của tôi.” Chu Đồng hai mắt sáng rực, kích động định mở miệng, lại nghe Kim Jaejoong nói một câu: “Tôi nói đùa thôi.”
Cả trường quay liền cười vang.
Hà Quýnh ngay lập tức kết thúc chủ đề này: “Ý đạo diễn Kim là Chu Đồng không phải hình tượng nữ chính lý tưởng trong suy nghĩ của anh, vậy anh có thể tiết lộ cho chúng tôi biết, khi anh chọn diễn viên thì có chọn theo tiêu chuẩn gì không? Đặc biệt là tuyển chọn nam chính nữ chính, tôi nghe nói hai người này đều do anh tự mình quyết định.”
Kim Jaejoong nhìn thoáng qua Jung Yunho bên cạnh, Jung Yunho đang cười nhìn cậu, cậu suy nghĩ xem có nên nói thật hay không, “Bình thường, tôi vẫn lấy nhân vật trong kịch bản làm hình mẫu, đầu tiên phải có ngoại hình phù hợp, sau đó khí chất của diễn viên cũng rất quan trọng. Có lẽ tôi là một đạo diễn khá khó tính, các nhân viên thường xuyên phàn nàn với tôi như vậy.”
“Phàn nàn tiêu chuẩn chọn diễn viên của anh quá hà khắc sao?” Hà Quýnh hỏi.
Kim Jaejoong suy nghĩ một lát, nháy mắt lắc đầu: “Tôi không hà khắc, tôi chỉ nghiêm túc thôi.”
“Cái này không thể nghe mình anh nói được, tôi hỏi các vị diễn viên của chúng ta có lẽ sẽ chính xác hơn.” Hà Quýnh nhìn Chu Đồng một cái, Chu Đồng rất ăn ý dẫn Kim Junsu cùng Tiễn Chanh ra giữa sân khấu, bốn người đứng thành một hàng, Kim Jaejoong đứng ngoài cùng bên trái. Hà Quýnh đứng ngoài cùng bên phải, bên cạnh anh là Kim Junsu. Kim Junsu có ngoại hình rất đáng yêu, rất thích hợp để hâm nóng bầu không khí, Hà Quýnh quả thật là thích mê mệt nụ cười của Kim Junsu, từ lúc họ bước lên sân khấu đến giờ, chỉ có mỗi mình Kim Junsu vẫn nở nụ cười suốt.
“Kỳ thật ba người đứng ở đây hôm nay, tất cả đều không xuất thân từ diễn viên chính quy, họ đã từng làm những việc khác trước khi trở thành diễn viên, chúng ta trước hết hãy cùng trò chuyện với họ về những câu chuyện thú vị khi trở thành diễn viên, được không?” Lúc này tất nhiên không thể hỏi theo thứ tự đứng, Hà Quýnh đi đến trước mặt Tiễn Chanh, hỏi nam chính Jung Yunho đầu tiên: “Anh Jung Yunho kỳ thật đã là một diễn viên rất chuyên nghiệp rồi, anh vừa mới nhận được một giải thưởng rất danh giá, hơn nữa đây đã là lần thứ hai anh nhận được giải thưởng này.”
Chu Đồng cảm thán: “Tác phẩm nào của anh ra rạp, tôi cũng đi xem! Tôi rất thích bộComebackhợp tác với đạo diễn Vương Thực Duy! Lúc ấy tôi còn đến rạp xem lại mấy lần!”
Hà Quýnh cũng từng xem bộ phim này, đáp lời cô: “Đúng đúng, tôi cũng rất thích bộ phim đó! Vậy nên đây không phải là lần đầu tiên anh hợp tác với đoàn làm phim Trung Quốc đúng không?”
Jung Yunho gật đầu, sắp xếp ngôn từ một lát mới mở miệng trả lời: “Đây không phải lần đầu tiên hợp tác, nhưng lần này đạo diễn cũng đến từ Hàn Quốc, vậy nên tôi đã giảm bớt được rất nhiều khó khăn trong việc giao lưu.”
“Nhưng tôi nghe nói để hoàn thành bộ phim một cách tốt nhất, anh vẫn rất chăm chỉ học tiếng Trung.”
“Đây là điều đương nhiên, tôi đã lựa chọn nghề này, vậy nhất định phải làm thật tốt.”
Hà Quýnh cảm thấy trên người anh có khí chất gì đó nho nhã lịch sự vô cùng, nhưng chỉ thoáng qua lại biến mất ngay, “Vậy lần này hợp tác với đạo diễn Kim Jaejoong, có chuyện gì để lại ấn tượng sâu đậm cho anh không?” Hà Quýnh hỏi xong lại đột nhiên thêm một câu: “Tôi nghe nói quan hệ của mọi người rất tốt đúng không? Tôi cũng biết vài chuyện, mười năm trước chỉ chút nữa thôi là tôi có cơ hội gặp các anh trong chương trình của mình.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Jung Yunho mà ngay cả Kim Jaejoong cùng Kim Junsu đều kinh ngạc nhìn sang.
Hà Quýnh giải thích: “Công ty quản lý của DBSK đã từng đồng ý tham gia một chương trình giải trí do tôi dẫn, nhưng sau đó, biên kịch lại thông báo với tôi, vì DBSK quá nổi tiếng, vậy nên không có thời gian tham dự.” Anh nói như đùa, có lẽ thật sự có chuyện này, nhưng chi tiết cụ thể chắc chắn không chỉ như vậy, Hà Quýnh quay xuống khán giả, giới thiệu: “Tôi biết mọi người đều rõ cả, vừa rồi tôi đã bị tiếng hét của các bạn chấn động, nhưng có một việc chắc chắn các bạn không biết!”
Anh cố ý kéo dài thời gian, cười xấu xa, sau đó chỉ ba người đàn ông cạnh mình, bắt đầu đếm: “Một, hai, ba, ở đây chỉ có ba người…”
Không đợi anh nói xong, bên dưới liền như nổ tung, khán giả nháo nhào nhìn bốn phía, sớm không còn tâm trạng nghe Hà Quýnh nói tiếp. Chu Đồng cùng Hà Quýnh vội vàng trấn an mọi người, bảo mọi người ngồi xuống, đừng quá nóng vội.
Nhưng tình huống này thật sự không thể nào bình tĩnh được, Hà Quýnh mắt thấy tình huống sắp vượt ngoài tầm kiểm soát, trong lòng thầm lo lắng không biết phần sau chương trình có thể tiến hành thuận lợi hay không.
“Mọi người bình tĩnh lại đi ạ!”
Giọng nói này như mang theo ma lực, lập tức trấn an hơn nghìn khán giả bên dưới, Hà Quýnh xoay người nhìn lại, hóa ra là Jung Yunho nói. Anh đang cầm micro, đứng sau lưng Hà Quýnh, dùng tiếng Trung mà anh đã chăm chỉ học tập để giúp hai vị MC duy trì trật tự trong trường quay.
Có vài người dường như trời sinh đã có khả năng lãnh đạo hơn hẳn người thường, Jung Yunho tựa như một tòa núi cao vững chãi giữa sân khấu, anh nở nụ cười thản nhiên, lịch sự khuyên bảo mọi người giữ yên lặng.
Thái độ của anh như đang dỗ dành trẻ con, kiên nhẫn cùng dịu dàng của anh khiến mọi người như quay trở lại 10 năm trước.
Có vài khán giả vị trí ngồi ở phía trước, không biết tại sao đột nhiên bật khóc, bạn bè bên cạnh tuy ôm lấy cô an ủi, nhưng mắt cũng ướt nước.

Jung Yunho chậm rãi buông tay, anh trả lại sân khấu chính cho Hà Quýnh cùng Chu Đồng, bản thân thì quay trở lại vị trí lúc trước của mình.

Nov 29, 2016

[RLYJ10Y] Extra 1.2

Extra 1: White Day – Đêm Thất tịch
Part 2

Hà Quýnh vội vàng cắt đứt cuộc trò chuyện của Kim Jaejoong cùng fan dưới sân khấu, nếu cứ tiếp tục giao lưu, mắt đưa mày lại, đoán chừng nóc nhà trường quay sẽ bị mấy cô nàng hét đến bay mất.
“Được rồi được rồi! Cứ thế này chương trình hôm nay của chúng ta sẽ không thể nào tiếp tục mất!” Hà Quýnh phàn nàn, anh đưa mắt nhìn Chu Đồng, Chu Đồng hiểu ý, đột nhiên cầm tay phải Kim Jaejoong, giơ lên không trung lắc lắc: “Quay lại chủ đề chính! Đạo diễn Kim, mọi người đều muốn xem anh tái hiện lại sự xuất hiện trên thảm đỏ của anh ngày công chiếu phim, anh sẽ thỏa mãn tâm nguyện của mọi người, đúng không?!” Câu cuối cùng là hỏi khán giả dưới trường quay, tất cả mọi người đều ra sức gào hét, hiển nhiên lời của Chu Đồng đã nói trúng ước nguyện của các cô.
Kim Jaejoong có chút ngại ngùng, cậu chỉ Kim Junsu và Tiễn Chanh, qua loa nói: “Vậy để Tiễn Chanh và Junsu biểu diễn đi.”
Chu Đồng hé miệng, nhướn mày cười, cô quay mặt xuống khán giả, nháy mắt.
Khán giả bên dưới lập tức hiểu ý, yên lặng vài giây đồng hồ, tiếng gọi ầm ĩ liền bùng lên!
“YunJae! YunJae! YunJae! YunJae!...”
Rốt cuộc là có bao nhiêu tiếng gọi YunJae đã không đếm được nữa rồi, nhưng trong tiếng gào thét ầm ĩ này, sắc mặt Kim Jaejoong đã đổi đến bảy, tám màu khác nhau, cuối cùng ngay cả Chu Đồng cũng không biết miêu tả biểu cảm hiện tại của cậu là như thế nào. Đến cả nam chính đứng trên cùng của bậc thang, sắc mặt cũng không đẹp hơn đạo diễn Kim là bao nhiêu, hai người đều có cảm giác bị người đẩy đến đường cùng.
Chu Đồng đưa tay đến bên tai, ra vẻ nghe không rõ: “A? Các bạn nói gì vậy, YunJae?”
“Anh Hà, YunJae là cái gì vậy?” Chu Đồng ngây ngốc nhìn Hà Quýnh, Hà Quýnh thấy cô nén cười đếp sắp nội thương, chỉ có thể ra tay giúp đỡ: “Vấn đề này quả thật rất phức tạp, chúng ta mời anh Kim Jaejoong tự giải thích cho chúng ta đi.”
Kim Jaejoong định chơi xấu không làm theo, lắc lắc người, động tác này thật sự không thích hợp cậu làm hôm nay, cậu không thèm để ý xem hôm nay mình mặc như thế nào, quả thật là khiến người muốn phun máu mũi.
“Anh Kim không muốn giải thích, vậy các bạn có ai biết không? Tôi thấy các bạn hô lớn tiếng như vậy, hẳn biết hết đúng không?” Hà Quýnh đi đến bên sân khấu, ngồi xổm xuống, vươn mic đến trước mặt một cô bé: “Bạn có biết đáp án câu hỏi vừa rồi của Đồng Đồng không?”
Cô bé dùng sức gật đầu, tóc được buộc chặt phía sau khẽ vung vẩy: “Biết ạ!”
“Vậy bạn có thể nói cho mình biết bạn tên gì không?”
“Trương Bảo Oánh.”
Hà Quýnh tiếp tục hỏi: “Vậy Bảo Oánh hãy nói cho mọi người cùng biết, YunJae là gì vậy?”
Trương Bảo Oánh đột nhiên che miệng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: “YunJae là tên CP của Jung Yunho và Kim Jaejoong.”
“Ah ~~~!” Hà Quýnh bừng tỉnh đại ngộ xong, lại hỏi: “CP này có ý nghĩa gì không?”
“Nó có nghĩa là tình cảm của hai người rất tốt!” Trương Bảo Oánh suy nghĩ lựa chọn từ một lát, cuối cùng không dám nói quá rõ, “Tình cảm ngầm của hai người rất tốt.”
“Các bạn biết cả cái này à?”
Lúc này không đợi Trương Bảo Oánh trả lời, tất cả khán giả đã cùng đồng thanh hô “Dạ.”
Ồn ào một hồi, Hà Quýnh đi lên giữa sân khấu: “Giờ tôi mới hiểu ra, các bạn đều có tư chất làm thám tử, ngay cả chuyện bí mật của người ta, các bạn cũng biết rõ như vậy! Nhưng lại nói, nếu fan đã tin chắc như vậy, hẳn hai người thật sự có vấn đề gì đó, nhưng thôi, hôm nay chúng ta tạm thời bỏ qua vấn đề này, trước hết yêu cầu hai người đi thảm đỏ đã đúng không!”
Chu Đồng ồn ào vỗ tay: “Thảm đỏ! Thảm đỏ! Thảm đỏ!”
Kim Junsu đột nhiên đi tới, bắt lấy tay Kim Jaejoong, trên mặt nở nụ cười tươi rói khi trêu đùa cậu, đẩy người anh thân yêu của mình lên bậc thang.
“Ya! Kim Junsu!” Kim Jaejoong trừng to mắt, lại không để ý dưới chân, bước hụt một cái, may mà Jung Yunho đứng bên cạnh kịp thời vươn tay kéo cậu lại.
Nụ cười của Kim Junsu không chỉ tươi tắn, mà là rực rỡ vô cùng, cậu vẫy tay với Tiễn Chanh, bốn người lần lượt đứng trên bậc thang.
Kim Jaejoong dùng sức chọc lên lưng Kim Junsu: “Em thông đồng với họ từ trước rồi đúng không? Sao anh không nhìn thấy kịch bản này?”
Kim Junsu giả ngu lắc đầu: “Không mà, đây chỉ là một tiết mục giải trí thôi!”
Kim Jaejoong trừng cậu: “Được lắm, vậy Tiễn Chanh đi cùng anh, hai người đi với nhau!”
Kim Junsu nghe vậy, vội vàng kéo Tiễn Chanh về phía mình, hai người rảo bước tới vị trí cách đó không xa.
Kim Jaejoong còn định tiếp tục dọa cậu, ai ngờ lời đến bên miệng đã bị cắt ngang bởi Jung Yunho đột nhiên cầm lấy tay cậu. Mặt Jung Yunho không chút thay đổi, nở nụ cười tiêu chuẩn, hành động lịch sự, anh chỉ đứng yên tại chỗ thôi đã là bức tượng nam thần chuẩn mực có thể khiến ngàn vạn cô gái phát cuồng.
“Hôm nay đến lượt tớ cầm tay cậu rồi.” Jung Yunho nhỏ giọng thì thầm bên tai Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong vô thức muốn rụt tay về, lại nhận ra sự chênh lệch về sức lực giữa hai người.
Jung Yunho thấy cậu hơi kinh hoảng, nở nụ cười: “Diễn xuất của cậu hình như cũng chẳng có gì nổi bật.”
Kim Jaejoong không vui, miệng vô thức chu lại: “Tốt hơn cậu !”
Jung Yunho lắc đầu: “Không thể nào.”
Hà Quýnh rất hợp thời xen vào, anh và Chu Đồng đi đến chính giữa cầu thang, giả làm MC mở đầu buổi lễ đi thảm đỏ.
“Các bạn khán giả thân mến, chào tất cả các bạn, hôm nay là buổi công chiếu phimKhúc chuyện xưa, sau đây là thời gian đi thảm đỏ.” Hà Quýnh trôi chảy mở đầu.
Chu Đồng đang định tiếp lời, đột nhiên lại “Ồ” lên một tiếng.
“Anh Hà à, hình như số người không đúng lắm?” Chu Đồng quay người lại, giả bộ đếm, “Ở đây mới có bốn người, tôi nhớ buổi công chiếu phim hôm đó hình như còn những người khác nữa mà?”
Hà Quýnh cũng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “A” một tiếng, “Thiếu mấy người?”
Chu Đồng mắt đảo vòng quanh, “Hình như là hai người.”
Hà Quýnh nhìn bốn phía: “Vậy hai người họ ở đâu?”
Chu Đồng lắc đầu: “Không thấy, nhưng mà nghe nói họ ở ngay gần đây thôi, hay là chúng ta đi tìm họ đi?”
Hà Quýnh ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên bật cười, “Được rồi, vậy thì ta đi tìm thôi.”
Trường quay to như vậy, nếu hai người muốn trốn thì làm sao mà tìm được, nhưng mấy câu nói đó cũng đủ khiến trường quay ồn ào xôn xao.
Video chính thức cùng không chính thức của buổi công chiếu mấy hôm trước sớm đã được lan truyền khắp mạng, bộ phim lãng mạn đầu tư không nhiều này bỗng nhiên được quan tâm vô cùng, khán giả ở đây hầu hết đã xem trọn buổi công chiếu, về phần hai vị khách mời bí mật là ai, mọi người đều đã biết cả, giờ phút này tất cả đều khó lòng kìm nén tâm trạng kích động của mình.
Hà Quýnh diễn rất tốt, anh đi lại trong trường quay, miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm “Lạ nhỉ, sao không tìm được?”, Chu Đồng đi theo phía sau che miệng cười suốt.
Hà Quýnh nghiêm túc nói với Chu Đồng: “Còn không mau tìm cùng đi, mấy giờ rồi! Còn muốn quay tiếp chương trình không!”
Chu Đồng vội vàng gật đầu, sau đó bắt chước đi tới đi lui trong trường quay.
“Anh Hà, liệu có khi nào họ đang trốn trong khán giả không?” Chu Đồng đột nhiên hỏi.
Hà Quýnh kinh ngạc: “Có lẽ thật sự đang trốn trong khán giả đấy.” Nói xong liền đi về phía dưới sân khấu, nói: “Các bạn nhìn xung quanh xem, liệu có vị khách mời bí mật nào đang ngồi bên cạnh các bạn không?”
Những lời này khiến cho cả trường quay nổ tung, khán giả la hét ầm ĩ.
Kim Jaejoong thấy bên dưới ồn ào như vậy, không kìm được sự tò mò, quay sang hỏi Kim Junsu: “Hai người kia thật sự ở đấy à?”
Kim Junsu mở to hai mắt nhìn cậu, “Đương nhiên là không rồi, sao có thể như vậy được!”
Kim Jaejoong gật gật đầu, nghĩ thầm cũng đúng, nếu thật sự ngồi ở dưới đó thì đã sớm bị phát hiện rồi, “Vậy hai người đấy đang ở đâu?”
Kim Junsu há mồm định nói, lại đột nhiên kìm lại, lắc đầu nói không biết.
“Ai tin chứ! Mấy người nhất định đã thảo luận kịch bản bí mật với nhà sản xuất rồi.” Kim Jaejoong không vui nhìn Jung Yunho, “Đúng không?”
Jung Yunho cười cười, thản nhiên nói: “Chuyện cậu không biết thì sao tớ biết được.”
Kim Jaejoong căn bản không tin anh, cằm hơi nhếch lên, thân thể theo bản năng lại gần, “Cậu nhất định biết rõ!”
Jung Yunho cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Kim Jaejoong, “Tớ thật sự không biết.”
Lúc anh nói những lời này mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng Kim Junsu cùng Tiễn Chanh đều nhận ra sự cưng chiều trong giọng anh, Tiễn Chanh cười xấu xa quay mặt đi, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng! Hai người kia sắp dính vào với nhau rồi.
Khán giả ồn ào một hồi nhưng lại không tìm được người, không khỏi có chút mất mát.
Đồng dạng cảm thấy mất mát còn có hai vị MC trên sân khấu, Chu Đồng thậm chí còn cố ý thở dài để thể hiện sự phiền muộn của mình, cô cùng Hà Quýnh quay trở lại chính giữa sân khấu, Hà Quýnh tiếc nuối nói: “Xem ra hai vị khách mời bí mật hôm nay không thể đem đến bất ngờ cho mọi người rồi, vậy chúng ta tiếp tục quay chương trình thôi, các bạn nhân viên âm thanh ánh sáng đã sẵn sàng chưa ạ?”
Chu Đồng ra hiệu với nhân viên âm thanh phía xa.
Hà Quýnh một lần nữa đọc lời giới thiệu: “Các bạn khán giả thân mến, chào tất cả các bạn, hôm nay là buổi công chiếu phimKhúc chuyện xưa, sau đây là thời gian đi thảm đỏ.”
Chu Đồng tiếp lời: “Sau đây xin mời đoàn làm phimKhúc chuyện xưa—— Đạo diễn Kim Jaejoong đang dẫn nam chính, nữ chính cùng với…” Chu Đồng đột nhiên không nghĩ ra từ nào phù hợp để miêu tả thân phận của Kim Junsu, cố ý dùng ánh mắt bất lực nhìn Hà Quýnh.
Hà Quýnh rất phối hợp trịnh trọng nói: “Cùng với nghệ sĩ khách mời đặc biệt.”
Chu Đồng gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Cùng với nghệ sĩ khách mời đặc biệt của chúng ta, họ đang bước những bước đi đầu trên thảm đỏ, các bạn khán giả ơi, tiếng cổ vũ của các bạn đâu rồi!”
Tuy vẫn còn chưa hết mất mát từ ban nãy, nhưng hình ảnh kế tiếp quả thật khiến mọi người hưng phấn vô cùng, khán giả bên dưới vỗ tay vang dội, nhiệt tình vô cùng, rất nhiều người bắt đầu ngồi không yên.
Tiễn Chanh thân thiết kéo tay Kim Junsu, phối hợp theo bước chân của cậu, chậm rãi bước xuống cầu thang, hôm nay Tiễn Chanh không mặc lễ phục xinh đẹp, nhưng cô lại dùng những bước chân uyển chuyển của mình để bù đắp cho điều này, đôi giày búp bê đơn giản trên chân cô vững vàng đặt từng bước, như thể cô đang đi giày thủy tinh của nàng Lọ Lem xinh đẹp.
Mọi người đều bị hớp hồn trước sự xuất hiện của hai người, Kim Junsu nghiêm mặt, hơi nhíu mày, thể hiện sự hoa lệ, quý phái hiếm thấy.
Hà Quýnh nghênh đón, khen ngợi: “Quả thật là nam thanh nữ tú, trời sinh một đôi ạ! Mời hai bạn, hai bạn hãy gửi lời chào đến khán giả ở đây đi ạ.”
Tiễn Chanh cầm lấy micro, tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Tiễn Chanh, tôi đóng vai nữ chính Tự Cẩm trongKhúc chuyện xưa.”
Kim Junsu nhận micro Chu Đồng đưa tới, bập bẹ dùng tiếng Trung nói: “Chào mọi người, tôi là Kim Junsu. Tôi đóng vai nam thứ N ngài Kim trong Khúc chuyện xưa. Rất vui khi được gặp mọi người.”
Vừa dứt lời, trường quay liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hà Quýnh cắt ngang: “Đợi một chút! Sao lại là nam thứ N? Đây là tình huống gì vậy?”
Chu Đồng tiếp lời: “Đúng vậy, cậu đi cùng nữ chính mà? Tại sao lại là nam thứ N?”
Kim Junsu nghe phiên dịch xong, rất nghiêm túc gật đầu, mắt mở to: “Thì tôi là nam thứ N mà.”
“Vậy nam chính đâu rồi?” Hà Quýnh hỏi.

Kim Junsu lắc đầu, động tác đáng yêu vô cùng khiến trường quay lại sôi trào.

Nov 28, 2016

[RLYJ10Y] Extra 1.1

Extra 1: White Day – Đêm Thất tịch
Part 1
Thời gian Khúc chuyện xưa chiếu ở châu Á là ngày 1 tháng 7, đúng kì nghỉ hè, thời gian này vốn không phải thời gian vàng cho việc công chiếu phim quốc tế, nhưng đây là một bộ phim lãng mạn, đúng lúc chào mừng lễ tình nhân của vài nước khu vực châu Á —— Đêm Thất tịch.
Để phối hợp cho việc tuyên truyền, nhà sản xuất cùng đài truyền hình chung vốn, cùng tổ chức một chương trình đặc biệt cho đêm Thất tịch, chủ yếu xoay quanh đêm Thất tịch của Trung Quốc và Hàn Quốc, nhân vật quan trọng của Khúc chuyện xưa đến không thiếu một ai, ngay cả Kim Junsu chỉ có mấy cảnh nhỏ cũng tới trường quay. Đương nhiên không chỉ mình Kim Junsu, bên sản xuất vì tạo thế tuyên truyền cho phim cố ý úp mở, để lại rất nhiều điều chưa tiết lộ, khiến cho chương trình còn chưa phát đã tạo cơn sốt trên cộng đồng mạng.
Kim Jaejoong xuất thân là một thành viên của nhóm nhạc Hàn Quốc, bởi vậy trong giới đạo diễn, ngoại hình cùng chất giọng của cậu đều rất xuất sắc, rất nhiều truyền thông từng khen cậu là người đàn ông đẹp nhất trong giới đạo diễn, lời khen này không chỉ vì ngoại hình của cậu, bởi chỉ cần cậu đứng đó, sẽ tỏa ra sức cuốn hút khiến bạn không nỡ rời mắt đi.
Kim Jaejoong dịu dàng chào hỏi MC, hôm nay cậu mặc áo lông màu xanh, cổ áo khá rộng, có thể nhìn thấy xương quai xanh thon thả bên trong. Màu sắc này tôn lên làn da trắng nõn của cậu, khiến cậu chẳng khác nào búp bê. Hơn nữa, cậu còn nhuộm tóc vàng óng, nếu không phải người quen, chỉ nhìn bề ngoài, bạn nhất định không nhận ra năm nay cậu đã 34 tuổi rồi.
Đoàn làm phim khác bình thường lúc nào cũng để diễn viên chính xuất hiện đầu tiên, nhưng khi Kim Jaejoong bước ra khỏi cửa từ hậu trường, lên sân khấu, cả hội trường liền tràn ngập tiếng thét chói tai cuồng nhiệt.
Hai MC đều là người có tiếng trong giới giải trí, gặp vô số ngôi sao lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến sự cổ vũ cuồng nhiệt của khán giả khi một vị đạo diễn xuất hiện.
“OMG! Mọi người hét to quá, kích động quá đi mất! Oa!” Chu Đồng phối hợp hét theo, nhiệt tình chào đón mấy ngôi sao lớn.
Hà Quýnh gật đầu nói: “Cô không biết rồi, khách mời hôm nay không phải người bình thường đâu, cô biết họ là ai không?
Chu Đồng trả lời như trong kịch bản: “Đương nhiên biết rồi, đạo diễn và diễn viên chính của phimKhúc chuyện xưa.”
“Vậy cô sai rồi, họ không đơn giản như cô nghĩ đâu.” Hà Quýnh ra vẻ thần bí giải thích, “Họ đều có rất nhiều thân phận khác nhau, người xuất sắc nhất thậm chí còn kiêm năm chức!”
“Năm chức?!” Chu Đồng mở to hai mắt, vươn năm ngón tay quơ quơ trước mặt.
Hà Quýnh chớp thời cơ đột nhiên quay người, vung cánh tay phải về phía cửa đằng sau, “Nào, xin mời những vị khách ngày hôm nay của chúng ta! Đầu tiên là đạo diễn kiêm biên kịch của Khúc chuyện xưa —— Anh Kim Jaejoong!” Chu Đồng chạy tới bậc thang, Hà Quýnh vừa dứt lời, các máy quay liền tập trung vào cánh cửa bên này, Kim Jaejoong chậm rãi đi xuống bậc thang, Chu Đồng cố ý vươn tay phải về phía cậu, dùng tư thế mời phụ nữ tiêu chuẩn của quý tộc châu Âu đưa Kim Jaejoong lên sân khấu.
Kim Jaejoong là một người đàn ông rất lịch sự, nhưng cậu cũng rất ngại ngùng, đây là kiểu khí chất rất kỳ lạ, trên đời này, ngoài cậu ra, rất khó để tìm được một người đàn ông dù có chút nữ tính nhưng vẫn giữ được khí thế đàn ông như cậu.
Chu Đồng đứng bên cạnh cười tươi như hoa, Hà Quỳnh đùa: “Ai ~ Cô cười còn tươi hơn các bạn ấy!” Nói xong liền chỉ chỉ khán giả dưới sân khấu.
Chu Đồng che miệng, nghịch ngợm nháy mắt, hưng phấn nói: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy ngoài đời!”
“Cô là fan của anh ấy sao?”
Chu Đồng gật gật đầu, không chút che giấu: “Khi còn bé tôi rất thích anh ấy!”
Kim Jaejoong đột nhiên bật cười, bên cạnh cậu có người phiên dịch, khi nghe được câu “Khi còn bé tôi rất thích anh ấy!” của Chu Đồng, cậu bất đắc dĩ nở nụ cười xấu hổ. Nói cậu cười xấu hổ tuyệt không phải nói quá, đặc biệt là với cách ăn mặc hôm nay của cậu, đứng xa nhìn chẳng khác nào mỹ thiếu niên 17, 18 tuổi.
Kim Jaejoong dùng tiếng Trung gượng gạo hỏi: “Tôi rất già à?”
“Không phải! Tôi không có ý đó.” Chu Đồng vội vàng cười khoát tay, đồng thời giải thích với khán giả trong trường quay, “Dù tuổi của anh Kim không lớn, nhưng anh ấy đã ra mắt rất nhiều năm! Mọi người hiện tại chỉ biết đến anh ấy với vai trò đạo diễn, nhưng các bạn chắc không biết ngày trước đạo diễn Kim là một ca sĩ rất nổi tiếng, DBSK! Mọi người đã từng nghe nói chưa ạ?”
Hiển nhiên khán giả hôm nay đều là những fan ruột. Chu Đồng còn chưa dứt lời, mọi người đã không kìm nén được hét lên, cảnh tượng hơn một nghìn khán giả cổ vũ nhiệt tình, ngay cả Hà Quýnh cũng nhịn không được cảm thán: “Trời ạ! Cổ họng các bạn thật đáng sợ, các bạn đã từng học thanh nhạc à?”
Cả trường quay cùng cười vang.
“Được rồi, được rồi, chúng ta quay trở lại chủ đề chính đi. ” Hà Quýnh đưa tay ý bảo mọi người im lặng, sau đó nghiêm túc cúi người chào Kim Jaejoong, Kim Jaejoong cũng lập tức chào lại, Hà Quýnh nói: “Chúng ta cũng biết anh Kim Jaejoong có một biệt danh khá đặc biệt trong ngành giải trí quốc tế, đó là người đàn ông đẹp nhất trong giới đạo diễn ! Mà người đàn ông đẹp nhất này lúc nào cũng thích quay phim đề tài tình yêu, đặc biệt hơn là, mỗi bộ phim lãng mạn mà anh thực hiện đều đạt thành công rực rỡ. Tôi nghĩ không chỉ riêng tôi ngạc nhiên, có lẽ các bạn khán giả trước TV cũng đều tò mò.”
Chu Đồng gật gật đầu: “Tôi cũng rất tò mò.”
Hà Quýnh hỏi: “Vậy anh Kim có thể cho chúng tôi biết, vì sao anh lại tập trung vào việc thực hiện những bộ phim điện ảnh tình cảm lãng mạn không?”
Kim Jaejoong nghe phiên dịch xong, hiểu rõ gật đầu, “Tôi là một người rất dễ xúc động, bình thường cũng rất thích xem phim tình cảm, vậy nên khi trở thành đạo diễn, tôi quyết định sẽ tập trung vào đề tài này.”
“Nghe nói biên kịch của bộ phim cũng là anh đúng không?”
Kim Jaejoong nở nụ cười: “Không hẳn, cốt truyện là do tôi nghĩ ra, sau đó biên kịch sẽ viết lại thành kịch bản.”
Chu Đồng xen vào hỏi: “Vậy anh có tham khảo chuyện xưa của mình không?”
Câu hỏi này của cô có thể nói là hơi riêng tư, nhưng vì bầu không khí quá tốt, vậy nên tuyệt không khiến người cảm thấy ngại ngùng.
Kim Jaejoong nghĩ một lát, gật đầu nói có.
“Ra là vậy, tôi nghĩ các bạn khán giả đang ngồi trước TV nhất định cũng sẽ hét lên giống cô lúc vừa rồi.” Hà Quýnh nói đùa với Chu Đồng, sau đó lại quay sang Kim Jaejoong: “Vậy bây giờ xin mời anh Kim giới thiệu dàn trai xinh gái đẹp ngày hôm nay của chúng ta, các diễn viên chính của bộ phimKhúc chuyện xưa. ”
Khi toàn bộ máy quay tập trung vào cánh cửa thông tới hậu trường, bầu không khí trường quay nóng hẳn lên, rất nhiều khán giả đứng hẳn dậy.
Jung Yunho dẫn đầu bước ra khỏi cửa, sau đó là nữ chính Tiễn Chanh và diễn viên khách mời Kim Junsu, Kim Junsu hôm nay mặc rất lịch sự, một bộ vest đen ôm lấy người cậu, quả thật đẹp xuất sắc. Cách cậu và Tiễn Chanh xuất hiện giống hệt lễ ra mắt phim mấy hôm trước, bỏ mặc nam chính ở một bên, Kim Junsu công khai nắm tay nữ chính, thân mật bước lên sân khấu.
Nói đến việc này phải bắt đầu từ lúc quảng bá phim, bởi vì trong trailer chính thức mà nhà sản xuất tung ra lúc trước, nữ chính Tiễn Chanh cùng vai phú thương mà Kim Junsu diễn có vài cảnh đối diễn, kết quả rất nhiều cư dân mạng có thể nhìn ra trong giây phút ngắn ngủi này, tình yêu trong mắt Tiễn Chanh và Kim Junsu khi nhìn nhau là không thể nào giấu được. Sau đó đến khi ca khúc chủ đề tung ra, một vài công ty truyền thông đều xác nhận quan hệ của hai người.
Kỳ thật hẹn hò là chuyện tốt, chỉ là đối với ngôi sao mà nói, công khai tình cảm thường thường sẽ bị truyền thông quấy rầy, vậy nên mới có rất nhiều ngôi sao lựa chọn giấu kín chuyện tình của mình, nhưng đôi Kim Junsu và Tiễn Chanh này quả thật là không tim không phổi, lúc truyền thông hỏi, bọn họ liền thừa nhận, bởi vậy tất cả các tạp chí lớn đều đưa tin vềKhúc chuyện xưacùng chuyện tình của Kim Junsu và Tiễn Chanh.
Vì vậy cư dân mạng nhao nhao đề nghị đoàn làm phim thay đổi đội hình đi thảm đỏ ở buổi công chiếu ra mắt bộ phim, nữ chính không đi cùng nam chính nữa, mà hẳn phải để bạn trai chính thức của cô tháp tùng mới đúng
Một người đề nghị thì đó gọi là đề nghị, nhưng khi nhiều người đề nghị thì nó đã trở thành thúc ép rồi.
Về phần cuối cùng đoàn làm phim đi thảm đỏ thế nào, vậy thì các bạn hãy xem lại chính văn nhé !
Trở lại trường quay, nữ chính đã bị diễn viên khách mời Kim Junsu nắm tay dắt đi, mà nam chính Jung Yunho vẫn đứng trên bậc thang, từ nét mặt của anh thấy rõ nụ cười bất đắc dĩ.
Chu Đồng đột nhiên cầm lấy tay Kim Jaejoong, kéo cậu tới dưới bậc thang, “Nữ chính đã bỏ rơi nam chính của chúng ta mất rồi, vậy thì để đạo diễn mời nam chính xuống đi!” Cô không phải cố ý đề nghị như vậy, phương pháp này cũng đã được sử dụng trong buổi công chiếu bộ phim lần đầu, Chu Đồng là một MC rất chuyên nghiệp, khả năng nắm giữ bầu không khí có thể nói là số một số hai.
Jung Yunho nghe hiểu tiếng Trung, anh nhìn Kim Jaejoong đứng bên dưới, bậc thang không dài tựa như một cây cầu, hai người đứng hai đầu cầu, Kim Jaejoong cười nhẹ nhìn anh, không nói gì.
Jung Yunho không hiểu nhất là vẻ mặt này của cậu, nhìn không ra vui buồn, cũng không hiểu nổi cậu đang suy nghĩ gì. Nếu là thường ngày, anh nhất định sẽ im lặng là vàng, nhưng tình huống hôm nay… Jung Yunho do dự một lát, đột nhiên bắt đầu bước xuống cầu thang.
“Đợi một lát! Nam chính đừng đi vội, các bạn khán giả trong trường quay đều rất muốn nhìn đúng không?” Chu đồng quay micro về phía khán giả, giọng rất kích động, “Nào, hãy cho tôi nghe thấy giọng của các bạn! Nói thật to cho tôi biết, các bạn có muốn nhìn không?!”
“Muốn ——!!!” Một chữ khí thế ngất trời, đồng đều mà vang dội, từ này Kim Jaejoong nghe không hiểu, cậu chỉ chỉ khán giả bên dưới, khóe miệng cong lên, nói một câu.
“Anh ấy nói gì vậy?” Chu Đồng hỏi phiên dịch.
Phiên dịch không nhịn được cười: “Anh ấy nói mọi người xấu lắm.”
“Đâu có! Đâu có!” Khán giả lại đồng thanh đáp lời, ăn ý vô cùng, phối hợp không chê vào đâu được, như thể đã bàn bạc trước. Hà Quýnh làm MC trong giới giải trí này hơn hai mươi năm, tình huống này đương nhiên cũng từng gặp, nhưng phần lớn đều là khi có sự xuất hiện của ngôi sao trẻ tuổi ngoài hai mươi, đến tuổi của Kim Jaejoong mà vẫn còn có thể có nhiều fan trung thành như vậy, quả thật rất hiếm thấy, vì vậy anh quay xuống dưới khán giả, nửa cảnh cáo nửa nói đùa: “Các bạn đừng ồn ào nữa! Nếu không đạo diễn Kim tức giận liền kéo nam chính của mình về luôn đấy!”
Dưới sân khấu lại ầm ĩ một hồi, Hà Quýnh cố gắng nghe rõ lời họ nói xong, cũng bị chọc đến bật cười, anh quay người nói với Kim Jaejoong: “Tôi không quản được họ rồi, anh xem giờ phải làm sao!”
Kim Jaejoong có chút ngại ngùng, nở nụ cười nhẹ nhàng, quét một vòng nhìn tất cả mọi người dưới sân khấu, lại đột nhiên nói với Hà Quýnh: “Họ không cố ý đâu, chúng tôi lúc trước vẫn vậy, như đang chơi trò chơi thôi.”
Hà Quýnh sững sờ một lát, sau đó chợt hiểu ra đạo diễn Kim đang bảo vệ fan của mình!
Kim Jaejoong lại nói với mọi người dưới sân khấu: “Các bạn phải nghe lời đấy, đừng ầm ĩ nữa, được không?”

“Được ——!!!” Đều quá ! Vừa nói không được ầm ĩ nữa, kết quả vẫn tiếp tục. Kim Jaejoong nở nụ cười bất đắc dĩ, cắn môi, cậu nheo mắt lại làm mặt “Tức giận” với các cô, điệu bộ ấy lại đáng yêu vô cùng, như thể bé thỏ con đang phẫn nộ, cố gắng ra vẻ hung ác lại không chút uy hiếp.

Nov 20, 2016

[RLYJ10Y] Extra 5.7

Extra 5: 2M Couple —— Em đã từng thích anh, anh biết không?
Part 7
Một thời gian dài sau đó, gã thỉnh thoảng lại nhớ tới câu hỏi của Shim Changmin, nhưng đáp án dường như đang mắc kẹt ở đâu đó trong đầu óc gã, không thể nào nhớ ra được.
Gã suy nghĩ rất nhiều lần, ép buộc bản thân phải nghĩ.
Mãi đến một ngày nào đó, Kim Jaejoong uống rất nhiều, trò chuyện với gã về những việc trước kia, đột nhiên ghé vào tai gã thần thần bí bí nói: “Em biết không, cái lần mà em mất di động ấy, kỳ thật không phải mất đâu, là bị Changmin lấy.” Nói xong tự cười một mình cả buổi, tay dùng sức vỗ trên đùi, “Kỳ thật bọn anh biết cả, chỉ lừa một mình em thôi! Có phải rất xấu đúng không? Ha ha ha…”
Park Yoochun lúc này mới nhớ tới chuyện này, còn có cuộc nói chuyện của gã và Shim Changmin ở phòng khách đêm hôm đó. Không biết gã phát điên cái gì, gã đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Shim Changmin, lúc gọi trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, không nghĩ tới điện thoại lại báo dãy số này không tồn tại.
Như một chậu nước lạnh giội lên người, Park Yoochun cả buổi không nói được lời nào.
Sau đó gã nhận ra, trong di động chẳng có số nào có thể liên lạc, ngay cả người xung quanh cũng không có. Gã có chút hối hận với tính cách không thích giao tiếp của mình, giá mà ngày ấy thân thiết với bên SJ hơn.
“Hyung, anh biết số của Changmin không?” Vỗ vỗ Kim Jaejoong, nhận ra cậu đã ngủ rồi, sốt ruột lấy điện thoại của cậu, lại phát hiện ra tên trong danh bạ lung tung hết cả lên, không có một cái nào là tên bình thường.
Cuối cùng không có cách nào chỉ có thể dùng điện thoại của Kim Jaejoong gọi cho Jung Yunho, không chút bất ngờ, Jung Yunho nghe, nhưng Park Yoochun lại ngây ngẩn cả người, đã hơn một năm rồi gã không liên lạc với anh, hơn nữa tính hai người vốn không hợp nhau.
Giọng Jung Yunho không dễ chịu chút nào, xung quanh có rất nhiều tiếng ầm ĩ, nghe thôi cũng biết anh đang ở đâu.
“Hyung, em là Yoochun.”
Đầu bên kia sửng sốt chừng ba bốn giây, mới nói: “A, làm sao vậy? Jaejoong đâu?”
“Jaejoong hyung đang vào WC, em gọi hỏi hyung một chút thôi, anh biết số mới của Changmin không?” Lúc Park Yoochun hỏi lại cảm thấy có chút chột dạ, gã không biết tại sao mình có cảm giác này.
Đầu bên kia truyền đến tiếng ầm ĩ vô cùng, Jung Yunho đột nhiên hỏi: “Cậu nhóc không nói cho em à?”
Park Yoochun ngừng hai giây: “Ừ.”
“Vậy nếu anh cho em biết, em có gọi cho Changmin không?”
“…”
Jung Yunho nở nụ cười: “Em sẽ không gọi. Yoochun, em sống quá tùy ý rồi. Từ ngày đầu tiên em bước chân vào ký túc xá, anh đã nói, trong thế giới của em không có bóng dáng của người khác. Hơn một năm rồi, em chưa hề liên hệ với anh.”
“Đấy là vì hyung đổi số.”
“Nhưng Jaejoong biết rõ, Junsu cũng biết.”
Cuối cùng, anh vẫn đưa số cho gã.
Park Yoochun nhìn chuỗi con số, như lời Jung Yunho nói, gã không gọi đi. Gã chỉ nhiều lần nhìn dãy số của Shim Changmin, do dự liên tục.
Đôi lúc gã cũng nghĩ, nếu như dãy số này đột nhiên gọi tới, gã sẽ nói như thế nào?
Cuối cùng gã ngẫm lại, Shim Changmin chưa từng gọi cho gã, gã cũng chưa từng gọi cho cậu.
Mấy năm này, Shim Changmin cùng Jung Yunho vẫn luôn bận rộn phát triển ở thị trường nước ngoài, bỏ mặc thị trường Hàn Quốc, khiến cho rất nhiều người mới trong nước nổi lên nhanh chóng.
Kỳ thật như vậy cũng hay, chỉ có không ngừng vươn xa mới có thể tăng mạnh độ nổi tiếng của mình.
Nhưng việc này cũng có nhiều bất lợi, chẳng hạn như bọn họ phải ăn đồ ăn Nhật, ăn cơm Tây một thời gian dài, dù thỉnh thoảng gọi món Hàn cũng không được đúng vị.
Một thời gian sau, họ về nước nghỉ ngơi, đúng lúc đến sinh nhật của một vị tiền bối, người này bao hết cả quán bar. Shim Changmin nể mặt cũng đến, không ngờ số lượng người tới rất đông, phải hơn trăm người.
Trong những người đến có vô số ca sĩ cùng diễn viên đang nổi tiếng, còn có cả người mẫu thành danh đã lâu, mọi người mặc rất gợi cảm, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Shim Changmin cố gắng tìm kiếm người quen trong đám đông, cuối cùng bị một vị tiền bối kéo vào phòng riêng.
Cửa mở ra, trong phòng có bốn năm người, đang ngồi chơi bài.
Shim Changmin quét mắt một vòng, Park Yoochun ngồi trên ghế salon, trong tay cầm một ly rượu đỏ, nói chuyện với mọi người.
“Đến rồi, Changmin của chúng ta thật vất vả mới về nước được một lần nha!” Vị tiền bối dẫn cậu vào tiện tay đóng cửa lại, kéo cậu đi vào phòng, “Mọi người cạn ly nào!”
Park Yoochun đã nhìn thấy cậu, gã cười nhẹ, giơ ly rượu.
Shim Changmin bị ép uống một ly đầy, sau đó lại bị kéo lại gần, ngồi cạnh Park Yoochun.
“Đúng lúc để em ngồi cạnh Yoochun luôn, chắc là lâu lắm không gặp rồi đúng không? Sao Yunho không đi cùng em? Hôm qua tên đó còn bảo hôm nay sẽ tới mà.”
Shim Changmin qua loa trả lời: “Trong nhà Yunho hyung có chút việc, về quê rồi.”
Park Yoochun mặt không chút thay đổi, trong lòng lại cười thầm, rõ ràng là sốt ruột đi tìm Kim Jaejoong rồi.
Nhưng việc này hoàn toàn không ảnh hưởng tới bầu không khí trong phòng, vốn số lượng người chơi bài đã đủ, chỉ dư mình Park Yoochun, Shim Changmin đến, vừa vặn có người nói chuyện với gã.
Park Yoochun lắc lắc ly: “Về hôm qua à?”
“Sáng nay.” Shim Changmin bình tĩnh trả lời.
Rõ ràng trong phòng còn có những người khác, nhưng giờ phút này, bầu không khí lại xấu hổ như thể chỉ có hai người bọn họ.
Bên tai là tiếng ồn ào chơi bài, Park Yoochun nhắm mắt lại, đặt ly xuống, rất tự nhiên lấy di động ra: “Đổi số rồi đúng không, số mới là bao nhiêu vậy?”
Shim Changmin không nghĩ tới gã sẽ thay đổi nhanh như vậy, đọc số điện thoại.
Cậu nhìn Park Yoochun rất nghiêm túc nhập số, ánh mắt quét qua sườn mặt của gã, gã béo hơn lúc trước. Nhưng mà nhìn lại càng đẹp hơn, hẳn là sống rất tốt, dù cậu ở Nhật Bản cũng có thể biết rõ mức độ nổi tiếng của gã hiện giờ ở Hàn Quốc.
Ra mắt một lần nữa với tư cách diễn viên, gã quả thật rất xuất sắc.
“Vốn Jaejoong hyung cũng định đến, nhưng mà…” Park Yoochun thoải mái nở nụ cười, “Em biết mà.”
“Ừm, em biết rồi.”
“Không mang quà từ Nhật về sao?”
“Hả?” Shim Changmin sửng sốt, mãi sau mới kịp hiểu ra lời gã nói, xoa xoa tay, xấu hổ gật đầu: “Tối muộn hôm qua mới xong lịch trình, sáng sớm nay đã bay về, vậy nên không có thời gian…”
Kỳ thật việc này đâu có liên quan gì đến Park Yoochun? Đã bao nhiêu năm rồi không liên hệ, làm gì có ai sẽ nhớ tới việc mang quà về cho bạn. Hơn nữa, giờ đây bọn họ còn được coi là bạn bè không?
Đoạn đối thoại này nghe nhẹ nhàng khách sáo như giữa bạn bè cũ bình thường, nếu như nói cho người ngoài nghe thì rất bình thường, dù sao bọn họ đã từng là thành viên một nhóm suốt bao năm trời. Tất cả mọi người từng suy đoán quan hệ của họ, đến nay không ai có thể khẳng định rõ ràng quan hệ giữa hai người. Điều này rất bình thường, bởi chính hai người cũng không biết rõ quan hệ của mình.
Thời gian trôi qua nhanh quá, thoáng cái đã vụt đi, như thể hôm qua họ vẫn còn đang uống rượu trong quán nhậu ở Nhật.
Shim Changmin không nói hết lời, cậu cũng không biết tại sao mình phải nói dối như vậy, rõ ràng chỉ là một việc không tồn tại, nếu như hôm nay không gặp lại ở đây, có lẽ cả đời này cũng chẳng gặp lại.
Cậu thật sự không hiểu nổi Park Yoochun, nhìn kỹ mới nhận ra gã thay đổi rất nhiều, trên người gã vẫn mang theo khí chất u buồn, nhưng đáy mắt lại có vui vẻ trước nay chưa từng có.
Park Yoochun rõ ràng cười đẹp như vậy, nhưng lúc nào cũng mang theo sự ngăn cách.
Đó là tấm màng ngăn cách giữa gã và thế giới bên ngoài, gã giấu mình rất kĩ.
“Nếu vậy thì mời anh đi ăn đi.” Park Yoochun như đang nói đùa, giọng lại không nghe ra chút vui đùa nào, “Ah, phải là anh mời em mới đúng, em đã rất vất vả ở Nhật Bản rồi.”
Shim Changmin ngẩn người, vài giây sau mới đột nhiên nói: “Anh nói thật à?”
Park Yoochun im lặng một lát: “Anh lừa em bao giờ chưa?”
Như không biết nên tiếp tục thế nào, cuộc hội thoại này trở nên bế tắc, Shim Changmin không cách nào trả lời, Park Yoochun cũng không nhìn cậu nữa.
Một lát sau, Park Yoochun đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Shim Changmin nằm trên ghế salon, nhắm mắt, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Không biết bao lâu sau, Park Yoochun một lần nữa bước vào phòng, trên tay cầm đồ ăn. Một chiếc đĩa rất lớn, toàn những món hai người thích, còn có một ly nước trái cây.
Ánh mắt Shim Changmin khi chạm phải ngón tay gã đang cầm ly thì khẽ giật giật, đáy lòng có cảm giác như bị người xé rách. Những tình cảm mà cậu cho rằng mình đã vứt bỏ trong nháy mắt cháy bùng lên.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Park Yoochun, trong ánh mắt mang theo thắc mắc, rõ ràng như một đứa trẻ.
Park Yoochun lại mỉm cười, nói khẽ: “Coi như là mời em đi ăn, không coi là lừa em đúng không?”
Gã cười dịu dàng như vậy, đẹp như vậy, dường như gã vẫn là Park Yoochun lúc trước.
Shim Changmin phút chốc tỉnh táo lại, bọn họ đều đã thay đổi…
Vài người bước vào quán café, không gian yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ầm ĩ.
Park Yoochun cúi đầu nhìn ly café, giọng rất nhẹ: “Nếu như em diễn không tốt chỉ vì bạn diễn là anh, vậy thì thật sự rất đáng tiếc.”
Hai người đã ngồi như vậy rất lâu rồi, đây là câu đầu tiên họ nói.
Shim Changmin nhấp một hớp café, không nói gì.
“Đối với diễn viên, có kinh nghiệm chưa chắc đã tốt, vì mình đã trải qua nên sẽ mang theo rất nhiều cảm xúc cá nhân. Anh nghĩ Jaejoong hyung và Yunho hyung đều nghĩ như vậy.” Park Yoochun vẫn cúi đầu nhìn ly café, nhưng lông mi khẽ rung lại để lộ tâm trạng không chút yên tĩnh của gã, “… Anh cũng từng tưởng tượng bạn diễn thành người khác khi quay phim, lúc đó trong lòng rất khó chịu, nước mắt tự nhiên rơi. Khi đó anh mới hiểu được, kỳ thật đóng phim là diễn chính mình.Nếu có thể khiến bản thân cảm động, vậy đã không gọi là diễn.”
Shim Changmin đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, cố gắng nở nụ cười: “Nghĩ đến ai?”
Park Yoochun uống một ngụm café, rốt cuộc chịu ngẩng đầu nhìn cậu: “Nghĩ đến ai mà mình có cảm xúc ấy, diễn là vậy mà.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì nếu như anh khiến cho tâm trạng của em rối loạn, vậy cứ nhìn anh đi.” Park Yoochun uống hết sạch ly café của mình, “Không cần tìm cảm xúc nữa, lúc không diễn được người khác, vậy cứ là chính mình đi.”
Park Yoochun đứng dậy, mới đi được nửa bước, lại ngồi xuống.
“Mấy năm nay, chúng ta hiểu nhầm nhau rất nhiều điều, anh biết rõ trong lòng em có nhiều điều muốn nói, anh cũng vậy, nhưng giờ chắc không cần phải nói ra. Em cũng nghĩ giống anh, đúng không?”
Shim Changmin chỉ mỉm cười nhìn gã.
“Được rồi, về thôi.” Park Yoochun đứng dậy, lúc đi qua quầy còn gọi thêm một ly café mang về.
Gã đi ra ngoài quán café, độ ấm từ ly café xuyên qua cốc giấy, hâm nóng hai tay gã.
Park Yoochun ngẩng đầu nhìn trời cao.

(Hoàn)