Chapter
90
Không đi Đan
Mạch, vẫn còn rất nhiều nơi để đi.
Nếu Jung
Yunho đã trộm chiếc nhẫn, vậy nhất định phải tặng lại, cầu hôn là phương thức tốt
nhất. Nhưng hiện giờ anh phải sắp xếp mọi việc thật ổn thỏa, tốt nhất là lãng mạn
một chút.
Kim Jaejoong
khá cảm tính, có đôi khi hai người ở nhà xem tivi, những cảnh dù lãng mạn nhưng
hoàn toàn không thực tế lúc nào cũng khiến Kim Jaejoong đỏ mắt. Jung Yunho tuy
không phải kiểu người như vậy, nhưng anh tỏ vẻ mình thấu hiểu, hơn nữa sẵn sàng
làm những hành động ủng hộ cậu.
Vậy nên cộng
thêm những điều vừa nghĩ ra, anh đã chuẩn bị kế hoạch cầu hôn này suốt bốn năm.
Chỉ là kế hoạch này cần sự phối hợp của Kim Jaejoong, nếu chỉ dựa vào mình anh
thì không thể nào thực hiện được.
Nhưng đúng lúc
này lại nhảy ra bao nhiêu là việc, điều khiến Jung Yunho tức giận nhất là Shim
Changmin, một năm 365 ngày, lúc nào kết hôn chẳng được, sao lại kết hôn đúng
lúc này. Nghĩ đến đây, Jung Yunho lại càng giận, vợ anh anh còn chưa sờ đủ đâu,
giờ thì vui rồi, ngày nào cũng phải qua giúp Shim Changmin. Mắt thấy ngày nghỉ
đang dần trôi qua, nhưng anh lại không có cách nào.
Lúc ban đầu
anh đề xuất mấy địa điểm đi du lịch với Kim Jaejoong, Kim Jaejoong chỉ nói Shim
Changmin kết hôn xong rồi tính, Jung Yunho không dám ra vẻ quá tích cực, người
yêu anh quá thông minh, không cẩn thận sẽ bị nghi ngờ ngay.
Một thời gian
ngắn sau đó, đạo diễn Hollywood mà Kim Jaejoong rất yêu thích lại ra phim mới.
Đây là một bộ phim tình yêu đúng kiểu Mĩ, hôn lễ của người Mỹ từ trước đến giờ
vốn rất mới lạ, một cảnh trong phim đem đến linh cảm cho Jung Yunho, vì vậy anh
một lần nữa lên kế hoạch, quyết định địa điểm thực hiện sẽ là trong hôn lễ của
Shim Changmin.
Mượn việc vui
của người khác để thực hiện việc vui của mình, Jung Yunho cảm thấy suy nghĩ này
quá xuất sắc. Sau đó anh đi tìm Trương Ích Mông, nhờ cô giúp một việc nhỏ trong
hôn lễ. Chuyện của anh và Kim Jaejoong, mọi người đều biết cả, vốn anh còn định
nói cả kế hoạch, nhưng Trương Ích Mông hình như không quá hứng thú, chỉ vui vẻ đáp
ứng sự nhờ vả của Jung Yunho.
Anh định sẽ
giấu nhẫn trong bó hoa của cô dâu, sau đó đợi đến khi cô dâu tung hoa, cố ý ném
cho Kim Jaejoong, đúng lúc này Jung Yunho sẽ theo sự chỉ dẫn của “trời cao”, đến
bên cạnh Kim Jaejoong cầu hôn cậu.
Chuyện lãng mạn
như vậy đối với Jung Yunho mà nói đã là siêu việt sức tưởng tượng của anh. Anh
không chỉ rất hài lòng, hơn nữa còn không chán ghét hôn lễ của Shim Changmin
như trước, ngược lại chờ mong vô cùng. Kim Jaejoong không biết suy nghĩ của
anh, chỉ đơn thuần cảm thấy mấy anh em cùng nhau chuẩn bị hôn lễ cho Shim
Changmin là việc vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà
không ai ngờ tới, kế hoạch cầu hôn chặt chẽ chu đáo như vậy nhưng lại gặp vấn đề
nho nhỏ. Lúc cô dâu ném hoa, Kim Jaejoong căn bản không để ý, càng không có ý định
vươn tay nhận lấy, mắt thấy bó hoa sắp rơi xuống đất, Jung Yunho chỉ có thể tự
mình nhận lấy.
Kim Jaejoong
nhìn thấy anh bắt lấy bó hoa, nghiêng đầu cười nói: “Cậu có số đào hoa à? Diễm
phúc ghê nhỉ.”
Jung Yunho
lúc này làm gì có tâm tư nói đùa với cậu, dù biết rõ không phải Kim Jaejoong cố
ý, nhưng kế hoạch biến thành như vậy, trong lòng anh vẫn có chút phiền muộn.
Mọi việc rõ
ràng đã sắp thành công, sao lại biến thành như vậy.
Khi về nhà là
Kim Jaejoong lái xe, Jung Yunho ngồi ở ghế lái phụ, trong tay còn cầm bó hoa.
Thời gian
này, hai người đều rất bận với chuyện hôn lễ, hiện tại đã xong, cảm thấy có
chút không chân thực.
Không ai ngờ
tới, người đầu tiên kết hôn trong năm người họ lại là người nhỏ nhất Shim
Changmin. Kim Jaejoong vẫn biết Shim Changmin là người thực tế nhất trong số bọn
họ, lý tưởng của cậu cùng tham vọng của cậu lúc nào cũng nằm trong khoảng cậu
có thể vươn tay với. Vậy nên cậu kết hôn, sống cuộc sống bình thường như bao
người.
Không có người
cảm thấy cậu sai, cũng không ai cảm thấy cậu sẽ không hạnh phúc, như thể cuộc đời
cậu đã bị cậu nắm trong tầm tay, chuẩn bị kĩ càng. Kim Jaejoong đột nhiên cảm
thấy mình không hiểu thế giới này, cậu và Jung Yunho đều là người rất thông
minh, lại đưa ra lựa chọn mà không ai dám thử.
Trong lúc dừng
đợi đèn đỏ, cậu quay đầu nhìn Jung Yunho, đèn bên đường sáng trưng, xuyên qua cửa
sổ tối màu chiếu vào mặt Jung Yunho, để lộ đường nét rắn rỏi trên gương mặt
anh.
Kim Jaejoong
yên lặng nhìn anh, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”
Jung Yunho giật
mình.
Từ lúc anh bắt
nhầm bó hoa, tâm trạng anh đã rất sa sút, có lẽ vì cảm giác mất mát quá nặng nề,
vậy nên anh không ý thức được mình không nói gì rất lâu rồi. Dọc đường đi, anh
im lặng ngồi đó như một tảng đá, bó hoa lại bị anh xem như trân bảo dùng sức ôm
chặt.
“Hoa sắp bị cậu
bóp nát rồi.”
Jung Yunho
cúi đầu nhìn, bó hoa tinh xảo lúc này đã bắt đầu rời ra, ruy băng quấn quanh
cũng bị rối.
Jung Yunho vội
vàng buông hoa ra, sau đó lại cầm lấy, việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, lại
khiến cho cảm xúc của Jung Yunho căng ra tới cực hạn.
Kim Jaejoong
nhìn anh, vốn còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này đèn chuyển xanh, cậu chỉ
có thể tiếp tục lái xe.
Con đường về
nhà quả thật rất lâu và buồn chán, đặc biệt khi hai người đều im lặng thì lại
càng thêm mệt mỏi. Kim Jaejoong không biết Jung Yunho làm sao, cũng không thể
trực tiếp hỏi, lúc sau cậu mở cửa sổ xe ra, để gió đêm đập vào mặt. Jung Yunho
bị gió thổi tỉnh táo lại đôi chút, anh chậm rãi đặt bó hoa sang một bên, tay phải
nhân lúc này lấy lại chiếc nhẫn.
Động tác của
anh rất cẩn thận, Kim Jaejoong hẳn không nhìn thấy.
Thế nhưng giờ
đây anh bắt đầu đấu tranh, trong tiềm thức cảm thấy hẳn ngay ở đây, dũng cảm
nói thành lời.
Xe vượt qua
chỗ rẽ, từ cửa chính đi vào bãi đỗ xe.
“Cậu có đói
không?” Kim Jaejoong dừng xe, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe. Cậu thấy Jung
Yunho vẫn im lặng ngồi đó, liền vươn tay vỗ vai anh một cái, “Cậu làm sao vậy?
Có đói không, tớ thấy cậu không ăn gì cả. Hay giờ ra ngoài đi ăn nhé?”
Jung Yunho há
miệng, trong lòng hiểu rõ đây là cơ hội cuối cùng ngày hôm nay, nhưng anh lại
thấy sắc mặt Kim Jaejoong thay đổi.
Kim Jaejoong
vươn tay sờ trán anh, sau đó đóng cánh cửa đã mở bên ghế lái.
“Cậu, cậu hôm
nay nhất định có vấn đề.” Kim Jaejoong đột nhiên nghĩ đến cái gì, cậu nhíu mày,
nửa ngày sau mới dùng sức hít một hơi, “… Cậu hối hận đúng không?”
Jung Yunho lại
càng hoảng sợ, trong lúc nhất thời không hiểu cậu đang ám chỉ điều gì.
“Lúc Changmin
kết hôn rất hạnh phúc, chúng ta cũng đều cảm thấy em ấy sẽ hạnh phúc, đứng cạnh
người mình yêu, quang minh chính đại đón nhận lời chúc phúc của bạn bè người
thân, quả thật khiến người ta động lòng. Tớ đương nhiên tin tưởng cậu rất quan
tâm tớ, nhưng tớ cũng hiểu rõ thế giới này có quy tắc của riêng nó, kỳ thật nếu
cậu quả thật cảm thấy kết hôn sinh con là điều hạnh phúc, tớ cũng không phản đối
cậu một lần nữa quay trở lại cuộc sống của mình. Tìm một cô gái dịu dàng mà kết
hôn rồi sinh con, như vậy cũng không tệ.”
Jung Yunho vốn
không ngờ tới Kim Jaejoong sẽ nghĩ như vậy, anh bị những lời này làm cho trố mắt
giật mình, đang định phản bác, Kim Jaejoong lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng
vào mắt anh.
“Nói thật,
Kim Jaejoong này vốn rất quan tâm cậu, tớ chỉ có thể nói ra lời khuyên cậu rời
khỏi tớ trong lúc này mà thôi. Vốn tớ đã quyết định dù thế nào cũng sẽ không để
cậu rời khỏi tớ, nhưng tớ nhìn cậu bây giờ như vậy… Jung Yunho, cậu quả thật là
một người con hiếu thảo, tớ biết rõ cậu hiện giờ trong lòng rất đau khổ, ba mẹ
cậu vẫn còn ép cậu đúng không, tớ không hỏi cậu là vì sợ mình sẽ mềm lòng.” Cậu
đột nhiên vươn tay ôm lấy Jung Yunho, vuốt ve cổ anh, “Kỳ thật cậu cũng giống mọi
người, hướng tới hôn nhân, có lẽ tớ thật sự không nên xuất hiện trong thế giới
của cậu, những thứ đó tớ không thể nào cho cậu được, cậu cũng không thể nào cho
tớ.”
Jung Yunho gần
như ngây dại, anh không ngờ tới hóa ra trong lòng Kim Jaejoong, hôn nhân chỉ là
xiềng xích, nhẫn định cầu hôn anh vẫn đang nắm chặt trong tay phải, lúc này lại
cảm thấy như sắt nung đỏ, nóng đến lòng bàn tay anh đổ mồ hôi.
Kim Jaejoong
nói đến đây đã không biết mình đến cùng muốn nói gì, dường như dòng cảm xúc bị
đè nén dưới đáy lòng không thể nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cậu há hốc mồm,
nhưng lại nói không nên lời.
Sự dũng cảm
nói lời chia tay lúc trước đã biến mất hầu như không còn, đó là câu nói chặt đứt
hạnh phúc cả đời của cậu.
Nhưng Jung
Yunho không cho cậu bất kỳ phản ứng nào, anh dường như còn chưa thoát khỏi ảnh
hưởng do những lời này gây ra, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Kim Jaejoong, trong
đôi mắt sâu thăm thẳm dần hiện lên chút thẹn quá hóa giận.
Lại một lát
sau, bãi đỗ xe có tiếng ồn ào xe cộ ra vào, trong xe vẫn yên tĩnh như trước.
Kim Jaejoong
nghiêng đầu đi, cậu đã không dám nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho.
Kỳ thật cậu
đã hối hận, khi cậu nói ra những lời kia, tâm trạng cậu liền khẩn cấp tụt xuống,
cậu sợ Jung Yunho sẽ gật đầu, sợ mối tình đứt rồi nối lại này sẽ một lần nữa đứt
đôi.
Jung Yunho đột
nhiên mở cửa xuống xe, vòng qua đầu xe sang phía Kim Jaejoong, anh dùng sức rất
lớn mở cửa xe ra, kéo Kim Jaejoong từ bên trong ra. Kim Jaejoong lảo đảo đôi
chút, còn chưa đứng vững đã bị Jung Yunho kéo lên phía trước.
Tiếng bước
chân trong bãi đỗ xe trống trải lại càng vang vọng, họ vào thang máy lên tầng,
sau đó mở cửa vào nhà, cả quá trình hai người đều không nói gì.
Jung Yunho để
Kim Jaejoong ở phòng khách, bản thân thì vào phòng ngủ, anh đặt lại nhẫn vào chỗ
cũ, sau đó dùng sức hít sâu vài hơi, cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh một
chút.
“Tớ nhớ khi
đó tớ đã nói với cậu, dù thế nào, chúng ta vẫn phải kiên trì, tớ nhớ rõ cậu còn
nắm chặt tay tớ, cậu lúc đấy cũng nghĩ như vậy sao?” Jung Yunho không dám tiến
quá gần, sợ trong lúc cảm xúc của mình bất ổn sẽ làm ra hành động gì, “Đơn
phương cảm thấy như vậy là tốt nhất với tớ, sau đó tự quyết định, vậy có khác
gì những chuyện tớ làm với cậu lúc trước đâu? Vậy nên giờ cậu đang định trả thù
tớ à? Để tớ cũng phải thử cái cảm giác sống không bằng chết này?!”
Ngón tay Kim
Jaejoong bấu chặt vào ghế salon, cậu nhìn Jung Yunho hồi lâu, nửa ngày sau mới
trả lời: “… Tớ, chỉ là không muốn khiến cậu quá đau khổ.”
Đây quả thật
là suy nghĩ duy nhất của cậu, nhưng nhìn Jung Yunho hiện tại hình như còn đau
khổ hơn, hai tay anh nắm chặt lại, vì dùng quá nhiều sức nên các đốt ngón tay
còn nổi lên gân xanh.
Kim Jaejoong
đại khái ý thức được mình nói lời không ổn, cậu vừa rồi nhất thời kích động
không nghĩ quá nhiều, hiện tại thật sự cảm giác mình sai rồi. Cậu mang theo áy
náy đi tới trước mặt Jung Yunho, sau đó dùng hai tay ôm lấy cổ anh, Jung Yunho
không đẩy cậu ra, Kim Jaejoong có thể cảm nhận được toàn thân anh đang run nhè
nhẹ.
Kim Jaejoong
do dự có nên nói gì không, Jung Yunho lại đột nhiên ôm lấy cậu, cơ thể hai người
dán sát vào nhau.
“Thu lại toàn
bộ những lời cậu vừa nói, nếu không tớ sẽ không tha thứ cậu đâu.” Giọng Jung
Yunho rõ ràng mang theo chút nghẹn ngào, trong giây phút vừa rồi, anh thiếu
chút nữa rơi nước mắt vì những lời của Kim Jaejoong. Anh hôn tai Kim Jaejoong,
tay cũng càng ngày càng dùng sức.
Hơi thở của
Jung Yunho dồn dập mà lo lắng, Kim Jaejoong lại cảm thấy an tâm vô cùng, cậu nhắm
mắt lại, đột nhiên cười rộ lên, “Là tớ sai rồi, cậu đừng tức giận, tha thứ cho
tớ đi mà.”
Cậu quay đầu,
đáp lại nụ hôn của Jung Yunho, hai người hôn rất sâu, rồi lại dịu dàng mà lâu
dài.
Chiếc nhẫn bị
trộm được đặt lại chỗ ban đầu.
Ký ức không
cách nào xóa bỏ.
Nhưng hai người
còn cả đời.
CHÍNH
VĂN HOÀN
No comments :
Post a Comment