Chương 38.4: Trường học 2
Đúng lúc đó, điện thoại Thư Cửu lại vang lên, chuông điện thoại cậu rất to,
vậy mà hôm qua cậu lại chẳng nghe thấy gì, xem ra cậu ngủ say thật.
Thư Cửu mở điện thoại ra nhìn, vẫn là dãy số gọi nhỡ, liền ấn nghe.
Đầu kia là nữ, giọng nghe rất quen, “Alo, xin chào, cậu là Thư Cửu đúng
không?”
Thư Cửu nói: “Đúng vậy.”
Đối phương vui mừng nói: “Thư Cửu! May quá, là Thư Cửu thật! Cuối cùng cậu
cũng nghe máy! Tớ là Tào Gia đây!”
Thư Cửu: "..."
Hóa ra lại là Tào Gia, nhưng sao lại gọi cho mình nhỉ.
Thư Cửu nghĩ thầm, quả nhiên mình rất có sức hút, Trương Lâm Lâm thích
mình, mà ngay cả Tào Gia cũng chủ động liên lạc mình.
Thư Cửu đắc ý vô cùng, ho khan một tiếng, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tào Gia nói: “Thư Cửu, tớ định mời cậu đi ăn ấy, được không?”
Thư Cửu trong lòng tự nhủ, xem đi xem đi, quả nhiên lại một cô gái nữa
không chống cự được sức hút của mình, mình đúng là người gặp người thích.
Có điều Thư Cửu không hứng thú với Tào Gia lắm, thoạt nhìn Tào Gia có vẻ là
con nhà giàu, kiếm được chắc còn nhiều hơn cậu, vậy thì áp lực lớn lắm, lòng tự
trọng của một thằng đàn ông biết vứt đi đâu chứ.
Thư Cửu nói: “Cái này...”
Thư Cửu đang định kiếm cớ, Tào Gia lại nói: “Thư Cửu, tớ muốn hỏi cậu một
việc, qua điện thoại nói thì không rõ lắm, gặp mặt nói chuyện có được không?”
Thư Cửu thầm nghĩ, việc kia chắc chắn chỉ là lấy cớ, chắn chắn là muốn mời
mình đi ăn, nhưng người ta đã nói đến mức này, lại từ chối nữa thì cũng không
hay lắm.
Đúng lúc Thư Cửu đang đói, trong nhà cũng chẳng còn gì ăn, liền nói: “Vậy
được rồi, hôm nay luôn được không?”
Tào Gia nói: “May quá, nếu cậu rảnh thì hôm nay đi luôn cũng được, để tớ gọi
điện đặt chỗ, tớ mời cậu.”
Thư Cửu từ chối: “Vậy sao được, cậu là con gái, sao mà tớ để cậu mời được
cơ chứ?”
Tào Gia vui vẻ nói: “Cậu đồng ý đi là tớ mừng lắm rồi, cứ để tớ mời đi,
đúng lúc tớ có thẻ VIP của nhà hàng XX, lát qua nhé, để tớ đặt bàn trước.”
Nụ cười của Thư Cửu lập tức cứng đờ trên mặt, cậu biết nhà hàng XX kia, là
một trong những nhà hàng đồ Tây đắt tiền nhất là thành phố X, nhìn sang trọng
vô cùng, mấy kẻ có tiền lúc nào cũng thích vào đó thể hiện.
Thư Cửu ngay lập tức không giành mời khách với Tào Gia nữa, vì nếu ăn ở đó
thì Thư Cửu không thể nào trả nổi.
Thư Cửu cười gượng nói: “Vậy cũng được.”
Tào Gia nói: “Vậy sáu giờ ở nhà hàng xx nhé, bye bye.”
Thư Cửu cúp điện thoại, nhà hàng cách nhà cậu khá xa, giờ đã bốn giờ hơn,
dù sao cũng phải đi rửa mặt đánh răng, kiếm bộ nào vào được nhà hàng, đừng có để
bảo vệ ngăn không cho vào, mặc áo phông vào đấy chắc chắn sẽ bị cho đứng ngoài,
vậy thì xấu hổ lắm!
Thư Cửu tìm mãi, Quincer lại gần, hỏi: “Thư Cửu, cậu định ra ngoài à?”
Thư Cửu lườm hắn, nói: “Ừ, đi ăn.”
Quincer và Phúc Lộc Thọ Hỉ mắt sáng rực, A Hỉ nói: “Thư Cửu, cậu đi đâu thế,
mang bọn tôi đi với.”
A Phúc nói: “Bọn tôi không đi cùng, nhỡ Cửu Cửu gặp nguy hiểm thì sao?”
Thư Cửu đen mặt, lườm A Phúc: “Cậu đừng có ám tôi thế chứ.”
A Phúc nói: “Tôi chỉ nói thật thôi mà.”
Tiểu Hắc cũng nói: “Đúng vậy đại nhân, ngài dẫn tôi đi cùng đi, tôi có thể
bảo vệ đại nhân mà!”
Thư Cửu tưởng tưởng mình vào nhà hàng XX, trong đó toàn những người của tầng
lớp thượng lưu đang thưởng thức đồ ăn với ánh nến lãng mạn, sau đó Phúc Lộc Thọ
Hỉ và Tiểu Hắc nhào lên bàn gặm nến, khung cảnh này thật sự là không còn gì để
nói...
Thư Cửu nói: “Là con gái mời tôi đi ăn, mang các cậu theo bất tiện lắm.”
A Thọ cười tủm tỉm nói: “Thì ra là thế.”
A Phúc thắc mắc: “Sao lại thì ra là thế, sao tôi chẳng hiểu gì cả.”
A Thọ nói: “Chúng ta không đi cùng thì hơn, Thư Cửu định đi tán gái đấy.”
A Hỉ: “... Thảo nào không cho mình đi theo.”
A Phúc quay đầu nhìn A Lộc, hỏi: “Tán gái nghĩa là sao?”
A Lộc: “...”
A Hỉ vẫn có chút không cam lòng, nhìn Thư Cửu thay vest, còn thắt cà vạt,
miệng rên rỉ bài hát gì đó, sau đó vui vẻ ra khỏi nhà.
A Hỉ nói: “Tôi cũng muốn đi ăn.”
A Thọ cười tủm tỉm nói: “Không sao, Thư Cửu không cho mình đi, vậy mình bày
trò thôi.”
A Phúc hỏi: “Trò gì vậy.”
A Thọ bay tới cạnh máy bàn, nhấc tai nghe ấn mấy con số, sau đó điện thoại
liền vang lên giọng của nhân viên chăm sóc khác hàng.
Nhân viên khách hàng: “Kính chào quý khách, trung tâm chăm sóc khách hàng của
Minh phủ xin nghe, quý khách cần gì ạ?”
A Thọ nói: “Tôi là Dư Thọ, nối máy cho tôi với Minh chủ.”
Nhân viên chăm sóc khách hàng sửng sốt giây lát, sau đó nói: “Dạ, Minh
vương đại nhân chờ một lát ạ.”
Tai nghe liền vang lên tiếng nối máy.
A Phúc sùng bái nhìn A Thọ, nói: “Hóa ra A Thọ gọi điện cho Minh chủ đại
nhân, nhờ Minh chủ đại nhân đi bảo vệ Cửu Cửu à?”
A Hỉ: “...”
A Hỉ nghĩ thầm, A Thọ quả nhiên là phúc hắc, Minh chủ đại nhân lại là ám
tao, còn A Thọ là minh tao, xấu tính thật, Thư Cửu đi ăn một bữa với con gái
nhà người ta mà nó lại gọi mách lẻo cho Minh chủ đại nhân luôn.
Thư Cửu xuống tầng, gọi hẳn taxi, đúng lúc 5h, giờ cao điểm, đường ở thành
phố X tắc nghẽn, lết trên đường gần một giờ, Thư Cửu nhìn đồng hồ xe taxi cứ chạy
mãi, chạy đến lòng cậu đau như cắt.
Lúc 6h kém 10 phút, cuối cùng cậu cũng đến nơi, bảo vệ ở cổng mở cửa taxi
cho Thư Cửu, mời Thư Cửu xuống xe.
Nhà hàng rất sang trọng, trang trí rất lộng lẫy, ngay cả đồng phục của bảo
vệ nhìn cũng sang, lại còn đeo găng trắng.
Bảo vệ nở nụ cười chuyên nghiệp, hỏi: “Chào anh, anh có hẹn trước không ạ?”
Thư Cửu nói: “Tôi hẹn một cô gái họ Tào.”
Bảo vệ dẫn Thư Cửu vào quầy lễ tân, lễ tân kiểm tra lịch hẹn, nở nụ cười ngọt
ngào: “Chào anh, anh là anh Thư đúng không ạ?”
Tiếp tân nở nụ cười rất tươi, cô cao chừng 1m75, dáng rất chuẩn, mặc váy đỏ,
mặt cũng xinh, nhưng quan trọng nhất là cô còn đi giày cao gót!
Thư Cửu nhìn lễ tân còn cao hơn mình, nói: “À... Vâng.”
Lễ tân nói: “Mời anh Thư đi bên này, chị Tào đã đặt chỗ từ trước rồi ạ,
nhưng chị ấy vẫn chưa tới.”
Thư Cửu đi theo lễ tân vào trong, đại sảnh cũng rất sang trọng, trên từng
chiếc bàn đều có nến rất lãng mạn.
Thư Cửu lại càng tin tưởng việc không mang theo mấy con quỷ đến là lựa chọn
hoàn toàn chính xác!
Thư Cửu ngồi xuống, lễ tân đã đi, bồi bàn lại tới, bồi bàn đưa một quyển
menu dày khịch cho cậu, Thư Cửu lễ phép nói câu cảm ơn.
Sau đó mở ra xem...
Toàn tiếng anh thôi!
Đệch, trong menu không có một chữ tiếng Trung nào cả!!
Thế này thì gọi món kiểu gì!
Thư Cửu trừng mắt nhìn menu, ngẩng đầu lên lại thấy bồi bàn đang mỉm cười lễ
phép, đành phải cố rặn một nụ cười.
Bồi bàn nói: “Anh có muốn gọi nước trước không ạ?”
Thư Cửu ho khan một tiếng, cố tìm trong menu mấy từ cậu biết, kiểu như nước,
nước trái cây, cà phê, may thay, Thư Cửu tìm được từ water, nhưng phía trước đó
còn ghi gì đó mà cậu không hiểu.
Thư Cửu cũng không để ý lắm, chỉ vào menu, bồi bàn lặng lẽ ghi nhớ, nói: “Mời
anh chờ một lát ạ.”
Một lát sau, một người bồi bàn khác nâng chiếc khay màu đen đi tới, trên
khay là một chiếc ly thủy tinh.
Bồi bàn đặt ly lên bàn Thư Cửu, nói: “Thưa anh, đồ uống của anh đây ạ.”
Thư Cửu cảm ơn bồi bàn, giờ là sáu giờ, nhưng Thư Cửu vẫn chưa tới.
Thư Cửu nhấp một ngụm nước, mắt nhìn chằm chằm cửa, chờ Tào Gia đến.
Cửa lại mở ra, người đi phía trước là bảo vệ, sau đó hai người khác bước
vào, một nam một nữ, cô gái mặc một chiếc váy rất thanh lịch sang trọng, hình
như là người nước ngoài, mái tóc xoăn màu đỏ rượu, mắt xanh lá, nhìn đã biết là
con nhà đại gia, mặt trang điểm rất tinh tế, nhìn vừa sang trọng lại vừa đẹp.
Cô gái kéo tay người đàn ông, Thư Cửu vừa lúc nhấp một ngụm nước, không phải
nước trắng, mà có vị bơ ngọt ngọt, tóm lại là rất lạ miệng, khi cậu nhìn thấy
người đàn ông, cậu liền phun hết nước trong miệng ra.
Người kia là Tra Phược.
Tra Phược mặc vest đen, mặc cô gái thân mật kéo tay anh, mặt vẫn lạnh lùng không
chút cảm xúc.
Thư Cửu vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, sau đó ấm ức nhìn ly, vì Thư Cửu chỉ
biết mỗi từ water, không biết là mình gọi nước soda, hay nước soda vị bơ...
Tra Phược và cô gái quyến rũ kia đi tới, ngồi bàn ngay sau cậu, vì ghế ngồi
là dạng salon dài, Thư Cửu và Tra Phược ngồi quay lưng vào nhau, nhưng thành ghế
rất cao, không ai nhìn thấy ai.
Thư Cửu vẫn chưa tới, chợt nghe phía sau vang lên tiếng cười của con gái,
giọng cô gái này rất êm tai, mang theo nét quyến rũ kỳ lạ.
Cô gái nói: “Hôm nay được đi ăn với anh Tra đúng là vinh hạnh của em.”
Thư Cửu nhếch môi, nghĩ thầm, mấy câu khách sáo này nói cho ai không biết,
cái gã hũ nút như Tra Phược kia chắc chắn sẽ không tiếp lời.
Cậu vừa nghĩ vậy, chợt nghe thấy Tra Phược nói: “Mời được cô Anna đi ăn là
vinh hạnh của tôi mới đúng.”
Thư Cửu: “...”
Cằm Thư Cửu sắp rơi luôn xuống đất, giật mình quay đầu lại, nhưng thành ghế
cao quá, cậu chẳng nhìn thấy gì.
Thư Cửu nghe giọng bồi bàn, nói: “Hai anh chị muốn gọi món chưa ạ?”
Tra Phược lại nói: “Lady first.”
Cô gái cười nói: “Anh Tra ga lăng quá.”
Thư Cửu cười khinh bỉ, ga lăng cái gì chứ, chỉ là cái gã mặt liệt thôi mà! Tra
Phược đúng là háo sắc, trước mặt người khác thì giả lạnh lùng, trước mặt gái
xinh thì giả vờ dịu dàng chu đáo, đúng là gã hai mặt.
Hai người phía sau gọi món rất nhanh, chẳng biết Tra Phược nói gì, cô gái bỗng
bật cười, nói: “Anh Tra hài hước thật.”
Thư Cửu: "..."
Thư Cửu lại khinh bỉ, cô gái này nhìn thì xinh xắn, mà chắc là có mắt không
tròng! Cô ta nhìn ra Tra Phược hài hước ở chỗ nào hả? Tra Phược mà hài hước thì
chắc trời sập rồi!
Thư Cửu đang chửi thầm, lại nghe cô gái nói: “Ngại quá, em đi trang điểm lại
đã.”
Tra Phược nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Cô gái nhanh chóng đứng dậy, sau đó tiếng giày cao gót cộp cộp càng ngày
càng xa.
Thư Cửu nắm chặt ly nước, nước này thật sự không hợp với cậu, uống một ngụm
là không muốn uống nữa, vì vậy chỉ biết tức giận cầm ly thôi.
Đột nhiên có bóng đen hắt xuống, Thư Cửu ngẩng đầu nhìn lên, Tra Phược đang
đứng ngay cạnh bàn cậu.
Thư Cửu nói: “A, là anh à.”
Tra Phược nhìn cậu, nói: “Sao cậu lại đến đây?”
Thư Cửu nói: “Chỉ cho anh tán gái chứ không cho tôi đi ăn à?”
Tra Phược lại nhìn cậu, nói: “Tôi đến bàn chuyện làm ăn.”
Thư Cửu bĩu môi: “Bàn chuyện làm ăn chỉ là giả vờ thôi đúng không?”
Tra Phược nghĩ nghĩ, anh quả thật là nhận được điện thoại của A Thọ nên mới
đến đây ăn, liền gật đầu nói: “Ừ, chỉ giả vờ thôi.”
Thư Cửu thiếu chút nữa bị tức nổ phổi, trong lòng tự nhủ thấy chưa! Thấy
chưa! Quả nhiên là đến tán gái! Nhìn Tra Phược đã biết là con ma háo sắc rồi!
Nhìn con gái ngực to xinh đẹp là không đi nổi luôn!
Cửa nhà hàng lại mở ra, Tào Gia vội vã đi tới, thấy Thư Cửu thì vẫy tay với
cậu, sau đó lại thoáng nhìn Tra Phược bên cạnh, mắt sáng ngời.
Tra Phược cũng nhìn thấy Tào Gia, nói: “Cậu hẹn cô ta đi ăn à?”
Thư Cửu hùng hồn gật đầu, nói: “Ừ đấy.”
Tào Gia đi tới, đúng lúc cô gái xinh đẹp tên Anna kia quay lại, Tra Phược không
nói gì nữa, quay lại bàn.
Cô Anna đi tới, đột nhiên tới gần Tra Phược, tay dán lên ngực Tra Phược, cười
quyến rũ: “Anh Tra, cà vạt của anh lệch rồi, để em giúp anh...”
Thư Cửu quay đầu lại nhìn thoáng qua, mắt thiếu chút nữa trừng đến lòi ra,
có kẹp cà vạt mà, cà vạt sao mà lệch được, rõ ràng là đang giả vờ!
Mà Tra Phược thấy Thư Cửu liếc, cũng không nói lời nào, để Anna sửa lại cà
vạt cho mình...