Chương 108
Kỳ thật tổ chuyên án vẫn luôn nghi ngờ
Trương Vĩ, dù sao điều tra tới lui, chỉ mình Trương Vĩ có động cơ sát hại tất cả
mọi người trong phòng ngủ. Nhưng hắn hành động rất gọn gàng, không để lại chút
manh mối nào. Khi không có chứng cứ, tổ chuyên án sợ đánh rắn động cỏ, vậy nên
không dám thẩm vấn mà chỉ cử người giám sát suốt 24h trong ngày, định đợi hắn
thả lỏng rồi tìm điểm đột phá.
Nhưng họ không ngờ điểm đột phá lại đến
nhanh như vậy, sau khi người đồng hương kia ghi âm lại lời nói mê sảng của kẻ
sát nhân, Trương Vĩ cũng thú nhận tội ác của mình, vụ án đầu độc náo động trường
rốt cuộc kết thúc.
Lúc mọi người cho rằng mọi việc đã xong
xuôi, một đài truyền hình lại phỏng vấn Trương Vĩ, tối hôm chương trình phát
sóng, đoạn phỏng vấn này lại gây tiếng vang rất lớn. Hiển nhiên, mọi người đều
rất tò mò, một sinh viên xuất sắc của trường đại học nổi tiếng tại sao lại sa đọa
thành kẻ giết người biến thái. Vì sao hắn ta lại máu lạnh như vậy, phải chăng
có bí mật gì không thể để người khác biết.
Phóng viên kề sát micro vào miệng hắn, hỏi, “Xin
hỏi vì sao anh lại giết người?”
Trương Vĩ vẫn ở trong trạng thái chết lặng đột
nhiên khóc nức nở, nói, “Tôi hận, tôi hận thế giới này không công bằng chút
nào! Lúc trước khi thi đậu đế đại, tôi vui đến ngủ không yên suốt ba ngày ba
đêm. Khi nhập học, tôi gắng hết sức chăm chỉ học tập, để tương lai tìm được
công ăn việc làm ổn định, báo đáp bố mẹ tôi, báo đáp bà con làng xóm đã cho tôi
vay tiền đi học. Nhưng tôi không ngờ tới, trong thế giới ngoài kia, không phải
bạn cứ cố gắng là thành công. Mọi người trong phòng ngủ xem thường tôi, mắng
tôi là thằng nghèo kiết xác, lúc khó chịu còn đá đổ bàn học của tôi, sau đó lạnh
lùng nhìn tôi quỳ trên mặt đất nhặt đồ. Tôi không có tiền mua máy tính, mượn của
họ, không cẩn thận làm hỏng máy, bọn họ đòi tôi đền cái mới. Bọn họ biết rõ tôi
không đền được, nhưng cố tình làm vậy chỉ vì muốn nhìn thấy tôi phải khép nép
năn nỉ họ như chó vẫy đuôi mừng chủ, sau đó lại sỉ nhục tôi. Tôi thường xuyên bị
bọn họ đánh hội đồng, rồi để nguyên mặt mũi bầm dập đi học, lại bị người trên lớp
cười nhạo. Trong phòng ngủ lạnh như băng đó, mỗi giây mỗi phút đều như đang dày
vò tôi, tôi nào còn tâm trí học tập. Nhưng giảng viên lại lấy lý do thành tích
học tập xuống dốc để đá tôi ra khỏi lớp liên thông tiến sĩ. Niềm tin trong tôi
thoáng chốc vỡ tan! Trung Quốc to như vậy, liệu có nơi nào để tôi dung thân?”
Nhận khăn giấy phóng viên đưa, hắn lau nước
mắt nước mũi trên mặt, gương mặt vì bi phẫn mà trở nên vặn vẹo, “Cùng là người,
vì sao cậu ta có thể lựa chọn giáo sư hướng dẫn tốt nhất, mà tôi lại phải chờ đợi
giảng viên không còn người chọn mới dùng, sau đó lúc nào cũng có thể bị bỏ nếu
không hài lòng; vì sao cậu ta có thể vào phòng thí nghiệm tư nhân tiên tiến nhất
mà ngay cả hiệu trưởng cũng không được vào, mà chúng tôi lại phải dùng phòng
thí nghiệm công cộng, sử dụng thiết bị cũ rích đã sắp hỏng; vì sao ngày nào
cũng có người mua cơm cho cậu ta, sau đó cung kính đưa cho cậu ta, mà chúng tôi
lại phải chen lấn xô đẩy ở hàng người đông nghịt; vì sao cậu ta không đi học một
giờ nào mà giảng viên vẫn cho cậu ta điểm cao nhất? Tôi đã cố hết sức, nhưng xã
hội này không nhìn thấy sự cố gắng của tôi. Vì sao? Chẳng lẽ dân quê không phải
là người sao? Người nghèo thì không có tư cách để sống tốt sao? Tại sao lại
không công bằng như thế…”
Trương Vĩ che mặt khóc rống, tuyệt rọng rên
rỉ, khiến cảnh sát giam giữ và phóng viên phỏng vấn đều cảm thấy không đành
lòng. Một lát sau, hắn đột nhiên quỳ xuống trước màn ảnh, dùng sức dập đầu, hô
lớn, “Bố mẹ, con xin lỗi bố mẹ, con đã làm bố mẹ thất vọng rồi. Tiền nợ nhà
mình con không thể giúp bố mẹ trả, nhưng bố mẹ hãy để các em được ăn học đàng
hoàng, làm người tử tế, đừng giống con. Con còn định đến nghỉ hè về giúp bố mẹ
việc nông, xem ra giờ không còn cơ hội rồi, bố mẹ nhất định phải sống thật tốt,
nhất là bố, lúc đầu gối đau nhức thì đừng làm việc, để em làm cho bố, mười tuổi
cũng không nhỏ đâu, lúc con bảy tuổi đã ra đồng giúp bố được rồi…”
Giọng nói mang theo bao nhung nhớ cùng áy
náy, thanh niên gầy yếu nằm rạp trên mặt đất, cơ thể run rẩy vì đau đớn.
Phóng viên phỏng vấn lại cảm động đến rơi lệ,
cầm micro mãi không nói lên lời.
Lôi Đình tắt tivi, chau mày ôm thanh niên
vào trong lòng, trầm giọng nói, “Rõ ràng là hung thủ giết người không chớp mắt,
thế mà mới rơi vài giọt nước mắt đã thành người bị hại rồi. Chẳng ra làm sao!”
“Cậu ta nhằm vào em, lại còn lái chủ đề sang
sự chênh lệch đẳng cấp. Sắp đến tổng tuyển cử rồi, đặc quyền, tham nhũng, lấy
việc công làm việc tư, chênh lệch giàu nghèo, toàn là những chủ đề mẫn cảm, rất
dễ khiến người dân cảm thấy bất mãn. Liệu việc này có gây ảnh hưởng tiêu cực gì
cho nhà họ Lôi không?” Hàn Trác Vũ bất an hỏi.
“Không sao đâu, anh với anh hai sẽ xử lý việc
này, đừng lo.” Lôi Đình hôn lên hai má thanh niên, sau đó vào phòng làm việc gọi
điện cho Lôi Húc. Chuyện này rõ ràng là nhằm vào nhà họ Lôi, hơn nữa còn có thể
hủy diệt tương lai của Tiểu Vũ, phải mau chóng khống chế dư luận.
Khoảng cách giàu nghèo cực lớn cùng bất bình
đẳng giai cấp luôn là tai họa ngầm uy hiếp sự ổn định của xã hội Trung Quốc, cũng
là những vấn đề mà chính phủ đang tập trung giải quyết những năm qua. Tư tưởng
cừu phú ở giai cấp trung lưu, hạ lưu ngày càng mãnh mẽ, một khi đoạn phỏng vấn
này được lan rộng, sự khiển trách với hung thủ sẽ dần dần được thay thế bởi sự
đồng tình.
Có người biết chuyện lập tức đăng bài viết
trên diễn đàn, vạch trần thân phận của ‘cậu ta’ trong lời Trương Vĩ. Tên Hàn
Trác Vũ lại một lần nữa nổi tiếng, nhưng lần này không phải theo nghĩa tốt.
Tâm lý vặn vẹo, bị nhuộm đen, hung hăng càn
quấy, những lời đánh giá tiêu cực này bao phủ khắp topic. Rất nhiều người bày tỏ
con trai quốc dân ngày trước đã sa đọa rồi, khiến họ cảm thấy rất đau đớn. Còn
có người đề xuất nghi vấn nguyên nhân của sự sa đọa này là do cá nhân cậu hay
do sự giáo dục của gia đình? Tất cả đều ngầm ám chỉ nhà họ Lôi.
Tên hung thủ Trương Vĩ dường như bị mọi người
quên lãng.
Hàn Trác Vũ lật xem từng bài viết, gương mặt
đẹp trai rạng ngời lạnh lùng đến cực điểm.
“Đúng là vô sỉ! Tôi muốn vạch trần bộ mặt thật
của hắn ta! Người trái đất quá ngu xuẩn, mấy giọt nước mắt thôi mà đã bị lừa!”
9527 nhanh chóng lên mạng, đăng một đoạn video mà một đoạn ghi âm lên diễn đàn.
Từ sau lần bị vu cáo, lúc nào nó cũng mở chế độ ghi hình.
Video là cảnh Trương Vĩ bị Tiết Minh bắt đền
máy tính ở căng tin. Ngoài Trương Vĩ và Hàn Trác Vũ ra, mặt những người khác đều
được làm mờ. Hành động trốn nợ vô sỉ của Trương Vĩ cũng nụ cười âm trầm khó hiểu
lúc cuối đều lộ rõ trên màn ảnh của 9527.
Đoạn ghi âm là lúc sau khi trúng độc, Trương
Vĩ vào phòng bệnh mọi người, ám chỉ Hàn Trác Vũ là hung thủ, đây là điển hình của
sự vu oan giá họa, vừa ăn cướp vừa la làng, thể hiện rõ tính cách ti tiện của Trương
Vĩ.
9527 lại viết thêm mấy lời bình luận màu đỏ
rực bên dưới – Tao không thấy một người
đáng thương bị vận mệnh đùa cợt, tao chỉ thấy một kẻ đầu độc người hèn hạ vô sỉ.
Nếu sự cố gắng mày nói là không tập trung khi đi học, hết giờ đi tán gái, trầm
mê trong AV để tự xử. Vậy tao công nhận, mày quả thật đã gắng hết sức! Hơn nữa,
đừng có lôi bố mẹ mày ra đây, nếu mày thật sự cảm thấy có lỗi với bố mẹ, vậy
mày đừng có dùng tiền mồ hôi nước mắt của họ để tiêu xài hoang phí cho bạn gái.
Mấy lần Hàn Trác Vũ đề xuất xin học bổng và tìm chỗ làm thêm cho mày, mày đều từ
chối. Bố mẹ mày vì nuôi mày mà gặp bao khó khăn vất vả, tất cả đều chẳng là gì
so với tôn nghiêm của mày! Mày làm ơn ngậm miệng lại đi, đừng có đi lừa mọi người
nữa!
Có video có chân tướng, những người mở miệng
chửi bới Hàn Trác Vũ lập tức bị đánh mặt, sau đó lại bắt đầu công kích Trương
Vĩ, yêu cầu tòa án tăng hình thức xử phạt với hắn, lý do là hắn không biết hối
cải, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm lý vặn vẹo, không có khả năng trở lại bình thường.
9527 rất hài lòng với việc này, đắc ý nói, “Vẫn
là kí chủ tính trước, hắn ta vô sỉ như vậy, cậu vẫn còn giúp hắn ta đến cuối,
xem giờ còn ai nói được gì nữa không! Yêu cầu hắn đền máy tính làm hỏng là nhục
nhã hắn? Hành động đổi trắng thay đen của hắn ta không phải là ỷ vào việc cậu không
có bằng chứng sao? Tôi cho hắn không nói được gì luôn!”
Hàn Trác Vũ gật đầu, đang định tắt máy tính
lại nhận được điện thoại của hiệu trưởng. Trương Vĩ chẳng những chửi bới Hàn Trác
Vũ, cũng ám chỉ hệ thống giáo dục của Đế đại không công bằng, gián tiếp khiến cậu
ta sa đọa, gây ra hậu quả rất lớn với danh dự của đế đại, nhà trường đang chuẩn
bị họp báo làm sáng tỏ sự việc này. Với tư cách là người trong cuộc, nếu Hàn
Trác Vũ có thể chính miệng phát biểu, vậy hiệu quả sẽ rất cao.
“Dạ, mai em sẽ đến đúng giờ.” Hàn Trác Vũ cân
nhắc một lát rồi đồng ý.
“Kí chủ, đối mặt với nhiều truyền thông như
vậy, cậu không sợ mình sẽ nôn nóng bất an à? Chúng ta có thể từ chối mà.” 9527
lo lắng.
“Cậu biết nhà họ Lôi là người như thế nào
mà, nếu tôi không có khả năng tự bảo vệ mình và phản kích, sớm muộn gì cũng sẽ
thành gánh nặng của chú Lôi, hơn nữa làm sao có thể bảo vệ Tiểu Sâm, giúp bé lớn
lên bình an được?” Vì bảo vệ gia đình của mình, cậu đã sớm chuẩn bị đối đầu với
mọi khó khăn rồi.
“Kí chủ, tôi luôn là hậu phương kiên cố nhất
của cậu! Fighting!” 9527 nắm tay cổ vũ.
Hôm sau, đế đại tổ chức một buổi họp báo, bí
thư, hiệu trưởng, viện trưởng viện y học cùng rất nhiều lãnh đạo khác đều có mặt.
Hàn Trác Vũ ngồi ở một vị trí rất nổi bật, thu hút vô số ánh đèn.
Lôi Đình ngồi trong văn phòng Lôi Húc, mắt
nhìn chằm chằm màn hình tivi, môi mím lại, lông mày nhíu chặt, tay nắm đến lộ
gân xanh, tất cả đều để lộ tâm trạng nôn nóng bất an của anh.
“Thả lỏng đi, Tiểu Vũ phải học cách đối mặt
với thử thách, chú không thể che chở thằng bé cả đời được.” Lôi Húc vỗ bả vai cứng
đờ của chú em mình.
“Ai nói em không thể bảo vệ thằng bé cả đời?”
Lôi Đình nghiêm túc hỏi lại.
“Thằng bé quan tâm chú như vậy, chắc chắn không
muốn trở thành gánh nặng của chú. Chú phải cho thằng bé cơ hội trưởng thành.”
Những lời này khiến tâm trạng nôn nóng của Lôi
Đình dần bình tĩnh lại, anh cởi cúc áo trên cùng để khiến mình thả lỏng hơn. Chết
tiệt, anh không làm được! Sao anh có thể yên tâm để người yêu đối mặt với đám
phóng viên ăn tươi nuốt sống kia chứ? Bọn họ rất thích dùng những câu hỏi nhạy
cảm nhất để xé rách vết sẹo mà người khác cố gắng che giấu!
Không được, mình phải qua đó! Lôi Đình đột
nhiên đứng dậy, bước tới cửa.
Lôi Húc đang định ngăn cản, bỗng có tiếng
thông báo tin nhắn tới. Lôi Đình lấy di động ra xem.
“Vợ yêu: Em hồi hộp
quá, nhưng nghĩ tới anh với Tiểu Sâm, em lại tràn đầy dũng khí. Em không có cảm
xúc nào nhìn rất ngầu đúng không? Em biết rõ anh đang nhìn em qua tivi.”
Lôi Đình quay đầu nhìn lại, trên màn hình, thanh
niên lưng thẳng tắp, đôi mắt vì ánh đèn chiếu vào mà hơi nheo lại, nhìn quả rất
có khí thế. Đỡ trán cười nhẹ, anh nhanh chóng nhắn tin trả lời, “Đúng vậy, anh
đang ngồi trước tivi nhìn em. Đừng lo lắng quá, hôn em ~”
Thanh niên cúi đầu nhìn điện thoại, lúc ngẩng
mặt lên, cậu bỗng nhìn thẳng vào máy quay, mỉm cười, gương mặt lạnh lùng như
băng lập tức tan chảy, dịu dàng như nước. Người xem đang ngồi trước tivi giờ
phút này như thể nhìn thấy cảnh tuyết tan, mùa xuân trỗi dậy. Vô số người
khuynh đảo trước nụ cười này, rating vốn đã không thấp nay lại tiếp tục tăng vọt.
Nụ cười động lòng người kia là dành riêng
cho mình. Lôi Đình ngừng thở, tay dùng sức ôm ngực, để tránh anh hai nghe thấy
tiếng tim đập cuồng loạn của mình. Thấy tin nhắn viết ‘Hôn anh’, anh khẽ nhếch
khóe môi, ngồi xuống ghế.
“Sao không đi nữa?” Lôi Húc nhướn mày.
“Em có đó hay không cũng không có gì khác
nhau cả.” Vì em đã ở trong lòng em ấy rồi. Lôi Đình vắt chân, tư thế thả lỏng
hơn hẳn lúc nãy.
No comments :
Post a Comment